COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
ĐIỆP KHÚC TÌNH YÊU |
Tác giả: Quỳnh Dao |
[Chương
1][Chương
2][Chương
3][Chương
4][Chương
5][Chương
6][Chương
7][Chương
8][Chương
9][Chương
10] |
Chương 10 |
 |
Bằng Phi trở về nhà sau một ngày làm việc với
tâm trạng nôn nóng. Chàng cho xe phóng như bay về nhà. Vừa
bước vào phòng khách, Phi phải ngạc nhiên khi thấy Linh San
đang ngồi dựa ghế sa lông với ly rượu trên taỵ Phòng không mở
đèn, Sở Sở với cô Hương lại vắng. Bóng đen tràn lan.
-Bé Sở Sở đâu rôì?
-Sở Sở và Hương đều bên nhà em.
-Thế sao em lại ở đâỷ
Bằng Phi kinh ngạc bước tới đỡ ly rượu trên tay Linh San. May
quá chỉ là ly rượu chát đỏ. Phi ngồi xuống chiếc ghế đối diện,
nắm lấy đôi tay người yêụ
-Chắc em có điêù gì muốn nói với anh? Buổi sáng anh điện thoại
đến nhà em mấy lượt, nhưng mẹ em đều nói em bận, ở nhà một
chút lại đi ...Em ...em làm sao thế? Sao mặt em xanh như vậỷ
Cô bạn của em .....Bạn của em chết rôì, phải không?
Linh San nhìn thẳng vaò mắt Phị
-Chưa ....Chị ấy chưa chết ....Ban nãy em vừa điện thoại đến
đấỵ.chị ấy chưa chết ....Vừa đọc vưà khóc
-Ðọc sách.
Bằng Phi không hiểu hỏi:
-Cũng không phải là sách, đó chỉ là một quyển vở.
Bằng Phi nhìn Linh San rồi cườị
-Thôi được. Linh San này, em đừng buồn vì chuyện của người
khác. Ở bệnh viện có bác sĩ, có y tá, có bạn bè, cha mẹ của cô
ấy chăm sóc cho cô tạ Em hãy bình tĩnh, vui lên nào đừng rầu
rầu mãi, được chứ?
-Chị ấy không có cha mẹ lẫn người thân.
Bằng Phi chăm chú nhìn Linh San:
-Ồ!! Anh hiểu rôì, em là nàng tiên giàu tình cảm, em muốn đem
tình thương của mình ra ban cho người ư?
-Em không phải là tiên nữ, em chỉ là yêu quái, Sở Sở nói như
vậỵ
Bằng Phi lúng túng:
-Ô!! Linh San. Chuyện này có liên hệ gì đến Sở Sở, sao em lại
liên tưởng phong phú thế?
-Giữa con người với con người làm sao nói là không liên hệ?
Phi đứng lên, rồi lại ngồi xuống nắm lấy tay Linh San:
-Em ...Em làm sao thế? Em mệt? Mất ngủ? Khó chịủ Khó chịu lắm
phải không?
Phi kéo Linh San vào lòng tựa cằm lên mái tóc nàng:
-Em đừng bực mình, Linh San ạ..Trên đời này, trái đất này loài
người phát triển ghê gớm. Đi đâu ta cũng gặp vui và nỗi khổ
riêng. Em không nên ôm đồm, em sẽ không lo xuể đâụ Hãy lo cho
chính mình, Linh San hay là em xin nghỉ phép vài hôm, anh cũng
thế. Chúng ta sẽ cùng đến A Lý Sơn ở mấy bữa, khuyây khỏa, em
thấy saỏ
Linh San đẩy Bằng Phi ra, nàng như có vẻ giằng co lắm, một lúc
nói:
-Anh Phi, anh có thể giúp em làm việc không?
-Cái gì anh cũng sẵn sàng.
Phi nói nhưng lại nghỉ ngơi:
-Ðương nhiên, nếu việc đó nằm trong khả năng của anh.
-Chắc chắn là trong khả năng anh thôị
-Vậy thì em hãy nói nhanh đị
-Anh ... ...
Linh San cắn môi, ngưng lại suy nghĩ. Bằng Phi đưa tay lên sờ
trán Linh San:
-Em làm sao thế? Em nào có sốt đâu mà thẫn thờ như vậỵ Linh
San, có gì khó khăn, không nói được, em cứ nóị Bằng mọi cách
anh sẽ giúp em giải quyết.
Linh San đã quyết định dịnh dứt khoát:
-Vậy thì em nóị Em muốn anh cũng em đến bệnh viện, không phải
chỉ một mình anh, mà cả bé Sở Sở nữa!!
-Anh và bé Sở Sở? Đến bệnh viện? Em muốn thế là thế naò?
-Muốn anh và cháu đến thăm một người bạn của em.
Bằng Phi chăm chú nhìn Linh San.
-Có lẽ em mệt qúa, đuối qúa nên bệnh rôì.
-Em khỏe lắm, không bệnh gì cả. Anh Bằng Phi, anh có biết
người bạn tự sát của em là ai không?
Bằng Phi tái mặt:
-Ai vậỷ
-Anh có biết người mà bé Sở Sở thường gọi là dì Trương đó là
ai không?
Bằng Phi càng bối rốị Linh San bình tĩnh nói:
-Chị ấy không phải họ Trương. Chị ấy họ Bùi, tên là Khâm Đồng.
-Hả!
Bằng Phi loạng choạng. Cánh tay chàng quơ đụng cốc rượu trên
bàn "rổn". Ly rượu rơi xuống đất vỡ tan. Màu rượu hchát loang
trên nền trông giống như máụ Giống như máu trên cánh tay của
Khâm Đồng. Phi mở to mắt, trừng trừng nhìn Linh San không nói
được lời gì cả.
-Có lẽ chị ấy sắp chết. Thầy thuốc họ đã làm hết sức mình,
nhưng chị ấy mất maú nhiều quá lại yếu tim. Cái quan trọng hơn
hết ở đây là Khâm Đồng không thiết sống. Em vừa điện thoại hỏi,
bác sĩ cho biết khả năng hồi phục của chị Khâm Đồng chỉ có năm
mươi phần trăm.
Mắt Phi đỏ hoe, chàng chỉ chằm chằm nhìn Linh San:
-Chị ấy nói: "Tôi đã sai lầm mọi thứ và như vậy chỉ còn nước
chết thôị "Anh biết không, có một lúc, chị Khâm Đồng đã lén
lút tìm gặp bé Sở Sở, sau đó bị em thấy chị ấy chỉ là một
người đàn bà có đơn, hoàn toàn lẻ loi không có một cái gì bấu
víu, ngoàị ....cái chết!!!
Bằng Phi úp mặt vào lòng taỵ Chàng có vẻ đau khổ. Quá khứ từ
ký ức quay tròn ...Những tháng ngày mật ngọt, khổ đau chua xót,
cay đắng .....Tất cả như sóng cuồn, như thác đổ reó gọị..Khâm
Đồng ....Khâm Đồng!! Khâm Đồng!! Rồi cuối cùng âm thanh cũng
lắng xuống, chỉ còn là tiếng vang. Có một người đàn bà sắp
chết. Một người đàn bà sắp chết rồị. Người đàn bà đó lại có
tên là Khâm Đồng!!
Linh San nói, giọng nói nàng như vang vang từ núi cao:
-Anh Bằng Phi, anh đừng tàn nhẫn như vậỵ Em biết, hiện nay chị
ấy chỉ mong mỏi, mơ ước gặp một người đúng hơn là hai người đó
là anh và bé Sở Sở. Anh hãy đưa bé Sở Sở đến đấy đi! Nhất định
anh phải đi! Vợ chồng dùm một ngày cũng là vợ chồng, chưa kể
anh và chị ấy đã có với nhau một đứa con. Tất cả ân oán giang
hồ, đứng trước mặt thần chết, còn có ý nghĩa gì? Anh Bằng Phi!
Khâm Đồng cần anh và Sở Sở, anh hãy đến đấy!
Bằng Phi đứng bật dậy:
-Ðược rôì..Em đứa bé Sở Sở qua đây, anh chuẩn bị và chúng ta
cùng đị
Nửa tiếng đồng hồ sau, họ đã có mặt tại bệnh viện
Khi họ đẩy cửa bước vaò, Nhiếp Sanh đã giật mình ngạc nhiên.
Linh San bước tới ra hiệụ Nàng muốn Sanh không phản ứng gì hết
để Bằng Phi tự nhiên. Thật ra thì Bằng Phi không để ý đến sự
hiện diện của Sanh, vưà đẩy cửa bước vaò là Phi đã bước nhanh
tới cạnh giường Khâm Đồng. Khuôn mặt xanh xao không không sức
sống kia làm tim chàng đau nhóị Khâm Đồng đang nhắm mắt, những
dây trói đã được tháo rạ Nghe tiếng động, Khâm Đồng mở mắt
nhìn thấy Bằng Phi lại nhắm mắt lại với nụ cườị
-Con người trước khi chết thường có nhiều ảo gíac.
Bé Sở Sở nhận ra người trước mặt, nó kêu lên:
Đì Trương ơi!! Tại sao dì ngủ ở đây, dì bệnh hả
Bây giờ Khâm Đồng mới mở to mắt. Trên khuôn mặt đó chỉ có đôi
mắt là còn linh động.
-Sở Sở đấy ư? Thật đúng là Sở Sở chứ?
Sở Sở nói:
-Vâng con đây, dì Trương. Cha đưa con đến đây để gặp dì.
Bằng Phi ngồi xuống chiếc ghế bên giường. Dáng tiều tụy của
Khâm Đồng làm chàng đau đớn. Khuôn mặt xanh xao kia, những
cánh tay khẳng khỉu, cằm nhọn và đôi mắt sâu ....Bằng Phi
không cầm lòng được, chàng nắm lấy tay Khâm Đồng, cánh tay
không bị thương, với lời tắc nghẹn:
-Khâm Đồng, tại sao lại nông nỗi thế nàỷ Khâm Đồng, em xanh
xao tiều tụy quá. Khâm Đồng, cái thằng chết bầm kia nó làm gì
em? Nó không chăm sóc em để em tự sát!
Nụ cười sức sống hồn nhiên của em đâu rôì? Khâm Đồng, em không
thể .....em không có quyền ....Em không được nằm ở đâỵ
Khâm Đồng như nhận thức ra được đây là sự thật, không phải là
nằm mơ. Nàng nhìn bé Sở Sở, rồi nhìn Bằng Phi, lắng nghe lời
thì thầm ....Mắt Khâm Đồng mở to ...Và những giọt nước mắt từ
từ lăn xuống má. Khâm Đồng bắt đâù khóc, hết khóc lại cườị
Nàng có vẻ xúc động.
-Anh Phi, tại sao anh lại tốt với em như vậỷ Sao anh không
mắng, không chửi, không sỉ nhục, cười ngaọ con người xấu xa
của em? Anh đến đây để nhìn những giây phút cuối đời em ư? Anh
Phi, anh có giận em không? Anh có thù em không? Sao anh không
chửi mắng gì em cả vậỷ
-Khâm Đồng, anh làm sao chửi mắng em được? Ngay trong giây
phút chia tay, dù rât' đau đớn nhưng anh naò có chửi đươc. em?
Anh không thể như vậy được, em không có gì để tránh mắng hết.
-Em hiểu chuyện đó, vì em đã đọc "Tạp ký Đồng yêu",
-Em đã đọc ư?
Khâm Đồng rút tay ra khỏi tay Bằng Phi, sờ nhẹ lên mặt chàng
và nói:
-Vâng. Anh Phi em thật có lỗi với anh. tất cả những gì xảy ra
hôm nay, đều là sự báo ứng. Có thể trên thế gian này có đấng
vô hình, chi phối mọi thứ. Ân đền óan trả. Có tội phải đền tộị
Em chấp nhận điêù đó ....Em đã sai lầm nhiềụ..Em không ân hận
....Trái lại em hết sức vuị Sự hiện diện của anh hôm nay của
anh làm em mãn nguyện lắm rôì ....
Bằng Phi nói như thét:
-Khâm Đồng!! Em còn trẻ qúa, con đường trước mặt còn dài, em
không có quyền chết!!
Khâm Đồng nghẹn ngào:
-Anh Phi, sao anh nói thế? Tại sao anh cư xử với em tốt như
vậy hở anh? Em chỉ là một đống xương tàn, em ngu muộị Không
biết giữ hạnh phuc khi nó còn nằm trong tay mình, em hư đốn,
hết thuốc chữa, tội đáng em chết ....
Bằng Phi cũng khóc:
đdừng nói vậy, Khâm Đồng!! Em không có quyền chết, em cũng
chẳng sai vì em đã sống theo ý muốn của em.
-Thế nàỵ..Mà anh còn cho là em không saỉ Anh đúng là thằng
điên..
-Em cho là anh điên lâu rồi cơ mà, em còn nhớ bài hát trước
kia anh đã hát?
-Anh còn nhớ ư?
-Nhớ chứ!! Nhớ cặn kẽ mọi thứ. Em khóc, em cười, em hát thế
naò? Cách ăn mặc, trang điểm của em ra sao, mùi da thịt của em
....
-Như vậy anh có tha thứ cho em không? Tha thứ mọi lỗi lầm cũ,
cả chuyện em bỏ đỉ
-Anh sẵn sàng, nhưng có một thứ anh sẽ không thạ
-Ðó là cái gì?
-Anh nhất quyết không tha, chuyện em nằm đây đợi chết, anh
cũng không tha thứ chuyện em coi thường sinh mệnh của mình.
Bàn tay yếu ớt của Khâm Đồng đưa lên vuốt lấy má Bằng Phi, mắt
nàng ứa lệ:
-Anh Phi, em sẽ nghe lời anh, anh hãy ban cho em sức mạnh để
em sống.
Nãy giờ đứng cạnh đó với đôi mắt tò mò nhìn cha rôì nhìn dì
Trương. Sở Sở giờ mới lên tiếng:
-Cha ơi, dì Trương ơi, hai người làm gì đấỷ
Phi ngẩng đầu lên, rôì kéo bé Sở Sở lại gần Khâm Đồng.
-Nghe này, con. Đây không phải là dì Trương naò cả, đây là mẹ
ruột của con.
-Cha!
Bằng Phi lập lại:
-Ðúng là mẹ ruột con. Mẹ con chưa chết, chỉ tại mấy năm nay em
con không có ở gần bên cha con ta, nên cha nói vậỵ Sở Sở, bây
giờ con lớn rôì, con phải biết rõ sự thật. Con nhìn cho rõ, mẹ
con đó, sao con không gọi mẹ đị
Bé Sở Sở nghi ngờ nhìn Bằng Phi, rôì nhìn Khâm Đồng, mím môi
không nói gì cả. Khâm Đồng sờ nhẹ mặt con, nói:
-Ðừng bức con, anh Phi ạ. Sở Sở con cũng đừng gọi dì là mẹ Vì
dì không xứng đáng là mẹ của con. Cứ gọi dì là dì Trương được
rôì. Dì Trương thật sự có lỗi với cha con và cả với con nữạ
Sở Sở đứng tần ngần nhìn Khâm Đồng, nhìn thật lâu, rồi đột
nhiên tình mẫu tử tự nhiên như vây lấy hai người, Sở Sở bước
tới, ôm lấy Khâm Đồng hét to:
-Mẹ ơi, mẹ!! Mẹ là mẹ của con, tại sao con phải gọi mẹ là dì
Trương? Con biết mà, con biết là mẹ còn sống mà, con biết từ
lâu rôì!
Khâm Đồng vưà khóc vừa gọi:
-Sở Sở con!
Linh San cảm thấy căn phòng bệnh nhỏ bé này không còn đủ chỗ
cho nàng đứng. Mắt nhoà lệ. Nàng quay đâù định bước ra, chợt
thấy Nhiếp Sanh. Sanh cũng đang đứng sững sờ ở cửạ Linh San
kéo lấy vạt áo Sanh, nói:
-Thôi chúng ta ra ngoàị
Cả hai bỏ ra ngoàị Trong phòng còn lại ba người, họ đang ôm
nhau, vưà cười vừa khóc. Linh San nghĩ, hình như họ không còn
biết trong cõi đời này còn ai nữa, và nàng nhặt tấm bảng "Phòng
bận, miễn tiếp khách" máng lên cửạ
Rồi cùng Sanh xuống lâù, ra khỏi bệnh viện
Bây giờ là muà thu, gió đêm lạnh. Đườn gvắng. Họ đứng nhìn
nhaụ Nhiếp Sanh nói:
-Tôi thấy đói, tôi nghĩ là em cũng thế. Chúng ta cùng đi ăn
bít tết vậỷ Tôi mờị
-Vâng
Thế là họ cùng nhau kéo đến qúan cơm tâỵ Quán cũng vắng. Nhiếp
Sanh chọn một góc, ngồi xuống. Linh San nói:
-Tôi muốn dùng một ít rượu
-Tôi cũng thế
Thế là họ gọi rượu, gọi bít tết. Nhiếp sanh nâng ly lên.
-Linh San, thường thì Linh San gọi tôi là gì?
-Anh khờ!
-Vâng, và hôm nay tôi mới phát hiện ra một điều là tôi chỉ
thiếu một sợi thần kinh, còn Linh San, Linh San mất cả bộ óc.
-Sao vậỷ
-Vì nếu em có óc, biết suy nghĩ làm sao em lại ngu đến độ đem
quyển "tạp ký Đồng yêu" đến bệnh viện? Cái đó coi như tạm tha
thứ đi, đằng này em dẫn cả cha con Bằng Phi đến cho Khâm Đồng.
Cô muốn đạo diễn một vở kịch gì vậỷ Bây giờ vợ chồng con cái
người ta trùng phùng, còn Linh San ? Linh San định thế naò chứ?
Linh San ngẩn ngơ. Nàng bưng ly rượu lên nốc cạn. Rôì chợt
buồn cười:
-Em à? Vâng đúng là người không có óc, em không biết tính tóan
gì hết cả
Linh San nhìn Nhiếp Sanh rôì nói lớn:
-Xin lỗi, anh Nhiếp Sanh em thật lầm lẫn ....bây giờ em mới
thấy mình điên điên .....
Và Linh San lại rót một ly đầy rượu, nâng cao:
-Nào anh Nhiếp Sanh, người điên xin mời anh người khờ một ly
nào!
Và Linh San uống cạn lỵ Nhiếp Sanh do dự rôì cũng cạn. Rót
thêm hai cốc rượu kh'ac, hỏi:
-Linh San nghĩ coi bây giờ chúng ta đang ở tình trạng gì?
Linh San cười buồn:
-Em, giờ không có óc, nên không nghĩ được gì hết.
-Theo anh thì, chúng ta hiện nay như kẻ mất bến đậu, mặc tình
trôi dạt và tình cờ gặp nhau đâỵ ...
Linh San nói:
-Nói bậy vậy mà cũng nóị Chúng ta đã quen nhau hơn bốn năm nay
rôì, làm sao nói là tình cờ gặp nhaủ
-Vậy là Linh San còn nghĩ ra, Linh San còn một chút bộ óc.
Họ cùng nhau cười, rôì cụng lỵ Nhiếp Sanh nói:
-Nếu tiếp tục uống như thế này, chắc ta sẽ saỵ
Linh San nhìn Sanh:
-Say cũng có cái hay của nó. Bây giờ em mới biết tại sao Khâm
Đồng thích uống rượu, Bằng Phi cũng thế. Thì ra rượu tạo cho
người cảm giác phiêu điêụ Không phiền muộn ,thấy sảng khóai,
chỉ thích cườị ...
Nhiếp Sanh lắc đâù:
-Không hẳn như vậy đâụ Bằng Phi mỗi lần uống rượu là thờ thẫn
ngôì như khúc gỗ.
Họ nhìn nhau cùng cười, cùng cụng ly rôì cùng uống. Nhiếp Sanh
nói:
-Này Linh San, anh có đề nghị này hay lắm.
-Naò nói đị
-Em xem, chúng ta hai đứa đêù có vẻ không bình thường. Em thì
điên mà anh thì khùng. Chúng ta đều là nạn nhân của khổ đau,
tại sao chúng ta không hợp lại thành một "gia đình đau khổ"
Linh San cười:
-Hợp lại ư? Em chưa hề nghe đến chuyện như vậy bao giờ. Anh
khờ ơi, bao nhiêu năm rôì, bây giờ mới thấy anh ăn nói khá một
chút.
-Nhờ rượu đấỵ
-À thì ra rượu có nhiều công dụng qúạ Khâm Đồng rượu vaò thì
khóc, Bằng Phi thì thẫn thờ, em thì cười, còn anh thì rượu vào
lại nói haỵ
-Như vậy rôì saỏ
Linh San nói:
-Vậy thì quá rõ ràng. Anh Nhiếp Sanh, ta cũng chưa đến nỗi
điên. Hợp lại để làm gì? Môt. bi kịch gia đình mớỉ Biết là bi
kịch sao cứ để nó xảy rả Bộ anh muốn tạo n ên thù hận ư?
-Thù hận?
-Ðúng vậỵ..Giả sử như một năm trước ta lấy nhau thì chắc chưa
có gì xảy rạ Nhưng bây giờ thì, người anh yêu không phải là
tôii, cũn g như người tôi yêu không phải là anh. Nếu bây giờ
ta lấy nhau, có phải là tạo ra một gia đình đổ nát? Không,
không thể được, thà là tôn thời chủ nghĩa độc thân chứ không
thể làm chuyện điên khùng như vậỵ
-Linh San nói có lý vậy cụng thêm một ly naò.
Họ lại cạn lỵ Không biết họ cụng như vậy đã đến ly thứ mấy, có
điêù cả hai đều thấy đầu óc choáng váng, đứng không vững.
-Nếu chúng ta không kết hợp nhau được, thì Linh San tính saỏ
Linh San nói:
-Tôi cũng không biết. Có lẽ tôi sẽ đi đến một nơi thật xa, một
nơi không có người, còn anh?
-Tôi cũng thế
Linh San cười ngặt ngoẽo:
-Vậy thì thế nàỵ Em sẽ đến Nam cực, còn anh anh về Bắc cực.
Sau khi đến nơi, ta sẽ gởi thư cho nhau thăm hỏi nhé!
Nhiếp Sanh nói:
-Hay lắm. Giữ lời hứả
-Vâng, cạn ly naò.
Thế là họ cùng cười, cùng cạn ly, rôì lại gọi thêm rượụ Linh
San mơ hồ cảm thấy mình đã uống thật nhiêù, cười rất nhiều và
nói rất nhiêù .....Họ cùng ăn bít tết, uống rượu no saỵ
....Sau đó không biết bằng cách naò, họ đã đến được nhà ga xe
lửạ Hình như họ cũng có mua hai vé xẹ Chắc phải là một vé đến
"Bắc cực" và một vé đến "Nam cực".
Rôì Linh San nhớ ....Hình như họ đã bước lên xẹ
CHƯƠNG 20
Lúc tỉnh dậy, Linh San thấy nắng đã chói chang ngoài khung cửạ
Linh San cảm thấy bềnh bồng, nàng ngước nhìn lên trần nhà, sờ
lên thành giường, khung cảnh thật quen thuộc. Rõ ràng là ở nhà
của tạ Thế chuyện gì đã xảy rả
Nàng nhớ là tối hôm qua khi ăn bít tết với Nhiếp Sanh nàng đã
có uống rượu và sau đó họ đã cùng keó nhau ra nhà ga xe lửa,
hình như có mua được hai vé .....Vậy sao giờ này lại có mặt ở
nhà? Linh San ngôì dậy, đầu vẫn còn chóang váng có điêù không
nặng lắm. Nhưng mà hình như buổi tối chỉ uống rượu vang đỏ.
Không lẽ rượu vang đỏ có thể làm say như vậy được saỏ Cửa mở,
Linh San thấy mẹ bước vaò. Bà Lưu hỏi:
-Tỉnh rôì đấy à? Con học cái gì tốt không học, lại tập tành
uống rượu saỵ Chuyện gì đã xảy rả
Linh San nuốt nước bọt, nàng cảm thấy cổ mình thật khô. Bà Lưu
thấy vậy đưa cho nàng một ly nưỚc lọc Linh San nốc cạn nói:
-Con ...sao con có mặt ở đâỷ
-Con một mình về.
-Làm sao con một mình về?
-Nghe ông quản lý chung cư nóị Ông ấy thấy con bước xuống xe
taxe mà thân hình lảo đảo nên ông ấy phải đỡ con lên đâỵ Con
có biết, con đến nhà trong trạng thái nào không?
-Thế nào mẹ?
Linh San giật mình, nàng nhìn xuống cơ thể, chiếc aó ban chiều
đã được thay bằng bộ áo ngủ sạch sẽ.
-Con yên tâm, lúc con về quần áo vẫn ngay ngắn, có điêù tay
con lại cầm một chiếc vé tàu hỏi đi Đài Nam. Con còn hỏi mẹ đã
đến Nam cực rôì phải không? Con muốn mẹ điện thoại cho Nhiếp
Sanh để báo cho Nhiếp Sanh để báo cho cậu ấy biết.
Linh San ngơ ngác một chút, rồi cười phá lên.
-Ðúng là một chuyện hoang đường, mua vé taù hỏi về Đài Nam lại
để đi Nam cực. Tàu hỏa không đi lại leo lên xe taxị Địa chỉ ở
Nam cực lại là địa chỉ nhà mình, buồn cười thật
Bà Lưu chau mày:
-Con cười nổỉ Con không biết uống rượu mà lại bắt chước Bằng
Phi uống rượu cho saỵ
Bằng Phi!! Bằng Phi!! Cái tên đó như một mũi dao nhọn đâm nhói
tim Linh San.
Linh San vừa cười vừa nói:
-Con định đến Nam cực rốt cuộc lại quay về nhà.. Con giống như
con chim quen sống trong lồng, lúc naò cũng chỉ nghĩ đến cái
tổ ấm của mình, vui thật!!
Bà Lưu kinh ngạc nhìn con
-Mẹ hỏi thật. Con đã tỉnh rượu chưả
Bà cúi xuống nâng cằm con lên, chợt giât. mình Linh San cười
mà nước mắt ràn ruạ
-Con làm sao thế Linh San? Tôi qua lúc con và Bằng Phi ra
ngoài có phải hai đứa đã cải lộn với nhaủ
Và quay ra ngoài bà gọi lớn:
-Thúy Liên ơi, con qua nhà bên gọi cậu Bằng Phi đến đây nhanh.
Nhưng Linh San đã cản lại với những giọt nước mắt.
-Mẹ đừng gọi anh ấỵ Con không muốn. Con chỉ muốn đi thât. xạ
Bà Lưu vội vã lấy tay đăt. lên trán của Linh San:
-Con bệnh rôì!! Con nằm đi để mẹ bảo Thuý Liên xin phép cho
con nghỉ thêm một ngàỵ
Linh San nghĩ đến trường học, đến đám học trò ngoan, đến ngày
nghỉ hôm qua nàng ngồi dậy:
-Không!! Con đã khỏe rôì, mẹ yên tâm. Bây giờ con chuẩn bị đi
dạỵ
Thúy Liên từ ngoài cửa thò đâù vaò.
-Thưa bà, cô Hương nói, ông Phi đưa bé Sở Sở đi từ hôm qua mãi
đến nay chưa về.
Bà Lưu đưa mắt nhìn Linh San:
-Sao vậỷ Thế này thì rõ ràng là đã cải nhau phải không?
Linh San nhìn mẹ, suy nghĩ một chút rôì tiếp:
-Chúng con không có cãi nhaụ Thôi được rôì, cứ kể như chúng
con cãi nhau đị
-Tại sao là cứ kể như?
Linh San nói mà nước mắt ràn rụa:
-Thì mẹ cứ coi như vậy đị. Tại sao mẹ cứ bắt con kể lể. con
không muốn nói đến chuyện đó nữạ
Bà Lưu thấy con giận, xuống nước:
-Thôi được rôì, mẹ không nói đến chuyện đó nữạ Chẳng qua mẹ
quan tâm đến chúng con, me, không muốn chuyện nhỏ xé to mà bất
hoà.
-Mẹ!
-Ðược rôì mẹ không muốn nói nữạ
Linh San thay áo và đi vào phòng vệ sinh. Trong kính là khuôn
mặt tiêù tụy vô thần. Tại sao ta lại phải vây mãi trong chuyện
buồn phiền? Tất cả là một sự tự nguyện. Chính ta đã đạo diễn
cho vở kịch đoàn tụ thế mà bây giờ, sao ta lại buồn rầu đau
đớn. Không!! Ta là con điên, một thứ ngu xuẩn!! Linh San nhìn
vào kính và tự rủa mình. Không có gì để trách mình. Tự ta mà
...Ta đã đem hạnh phúc của chính mình ra để tặng lại cho người
kh'ac. Ta thật rộng rãi, thật vĩ đạị Nhưng cũng thật đáng
chán. Ta là một đứa ngu ơi là ngu, một đứa không có khối óc,
không biết tính tóan thiệt hơn, không có lý trí lẫn tư tưởng.
Ta chỉ đáng đi thật xa, đến mãi vùng Nam cực buốt giá.
Có tiếng điện thoại reo vang. Tiếp là giọng nói của bà Lưu:
-Linh San ơi điện thoại của con nè.
Linh San bước ra khỏi phòng vệ sinh, tiếp lấy ống nghẹ Giọng
nói rất phấn khởi của Bằng Phi:
-Ồ. Linh San đó ư? Anh báo cho em một tin vuị Khâm Đồng đã
thóat khỏi nguy hiểm. Cô ấy đã ăn và ngủ được. Bác sĩ nói chỉ
cần nghỉ thêm ở đây ít hôm là Khâm Đồng có thể xuất viện. Và
bây giờ thì anh thấy Khâm Đồng đã trở lại tin yêu cuộc đờị
Linh San nghe giọng nói của mình trả lời một cách yếu đuối maý
móc:
-Vậy ư? Em cũng sớm đóan ra như vậy, chị Khâm Đồng sẽ khỏi
bệnh và như vậy ai cũng sẽ yên tâm.
Linh San nói mà trong đâù là một khoảng trống lớn. Đúng rôì,
ta là kẻ không có đâù óc.
Bằng Phi tiếp:
-Vâng. Anh còn muốn cho em biết. Linh San này, bây giờ anh
không về nhà, anh sẽ đến sở luôn. Bé Sở Sở tối qua ngủ rât'
ngon trong phòng bệnh. Anh sẵn xe đưa nó đi học luôn. Mọi việc
tốt đẹp cả, yên tâm.
Linh San nói khẽ
-Em có nói là em không yên tâm bao giờ đâủ
-Em nói gì thế? Anh nghe không rõ.
-Không có gì anh ạ
Giọng của Bằng Phi tràn đầy niềm vui và sức sống:
-Bây giờ anh đến sở làm. Linh San, anh hiện có rất nhiều điêù
muốn nói với em. Đợi bao giờ tan sở về chúng mình sẽ nói với
nhau nhiều hơn.
-Vâng
-Vâng tạm biệt em.
-Tạm biệt
Linh San chậm rãi đặt ống nghe xuống. Quay lại, nàng thấy mẹ
đang nhìn mình với nụ cười thât. tươị Linh San, hiểu người mẹ
nào cũng vậy cả. Vui sướng khi thấy con cái làm hoà với hạnh
phúc. Linh San ngồi xuống ghế sắp xếp lại sách vở. Bà Lưu hỏi:
-Hôm nay con dạy buổi chiều mà?
-Vâng con quên mất.
Linh San vỗ vỗ trán rồi ngẩng lên nhìn mẹ:
-Cha đã đi làm, và em Linh Vũ đã đi học rôì phải không mẻ
Đĩ nhiên rôì, mẹ thấy hình như con chưa tỉnh hẳn rượu, để mẹ
đi làm thức ăn sáng, con ăn xong , chắc sẽ khỏe ngaỵ
Bà Lưu bước ra khỏi phòng, Linh San ngồi trầm tư trước bàn
thật lâu, nàng mới đứng dậy mở ngăn kéo ra đếm tổn g số tiền
mình có. Tất cả hơn năm ngàn bạc. Linh San bỏ vaò túi, lấy
thêm căn cước, thẻ giaó viên .....Rồi nàng mới lấy giấy trắng
rạ
"Thưa ba má!
Con rất mệt mõi, cần phải đi xa một thời gian, chuyện ở nhà
trường nhờ ba má nói với chị Linh Trân đứng lớp thay con một
thời gian, xin hãy yên tâm con sẽ liên lac với ba má saụ Con
cảm thấy rằng dù có điên cỡ naò, chắc con cũng sẽ tự chăm sóc
lấy mình được
Hôn ba má,
Con Linh San"
Nàng lại lấy ra một tờ giấy trắng khác, viết:
"Gửi anh Bằng Phi và chị Khâm Đồng,
Em xin chúc mừng sự đoàn tụ của gia đình. Hãy nhớ và cố giữ
lấy hạnh phúc có sẵn trong taỵ Đừng vô tình làm nó tan vờ. Xin
hãy nhắc lại với bé Sở Sở: Con yêu quái ngày naò đã đến Nam
cực mất rồi!!
Nữ yêu điên."
Hai mảnh giấy trắng được niêm trong hai phong bì khác nhau,
một cái gửi cho cha còn một cái là tên Bằng Phị Cả hai đêù
được đặt trong hộc tủ. Linh San đứng dậy lắc đâù, không hiểu
sao nàng lại thấy mình bình thản, rất thoải máị Linh San có
cảm tưởng như mình là một hiệp sĩ phong lưu, nàng quay lưng,
lấy túi xách và đi ra phòng khách. Linh San ăn hết phần ăn
sáng của mẹ dành cho, nàng cười với mẹ rồi đi ra ngoài, với
tâm trạng của chiến sĩ Kinh Kha một đi không trở lại Thôi tạm
biệt, xin tạm biệt tất cả.
Nàng gọi xe taxi đi thẳng đến nhà ga Đài Bắc.
Đến nhà ga, Linh San ngước mắt nhìn lên. Điạ danh nhiều đến
phát ngộp, Cơ Long, Thụ Lâm, Sơn Giai, Đào duyên, Hồ Khẩu,
Trúc Nam .....Hàng trăm nơi biết chọn nào nơi naò để đến. Linh
San đứng đó mà ngẩn ngơ. Bây giờ nàng mới thấy một điêù là đất
trời rộng quá mà chẳng nơi naò để ta dung thân. Thôi thì chọn
đại một nơi nào đó, nàng chợt nhớ đến ngày hôm qua, Bằng Phi
đã đề nghị đến núi A Lý Sơn nghỉ mát. Sinh ra ở Đài Loan mà
lại không biết núi A Lý Sơn thì cũng tiếc thật. Vậy thì trước
khi đến Nam cực sao ta không đến A Lý Sơn để xem mặt trời mọc,
để ngắm lấy cảnh núi rừng nguyên thủỵ
Thế là Linh San mua vé tàu hỏa đến Gia Nghĩạ Tối hôm ấy nàng
ngụ ở khách sạn nhỏ, nghĩ đến cảnh đoàn tụ gia đình hạnh phú c
của Bằng Phị Linh San không quên hình ảnh ba người ôm nhau vừa
cười vừa khóc trong bệnh viện, nàng tự nhủ lấy mình.
-Linh San này, mi không sai đâụ Mi đã làm đưỢc một việc rất
đẹp, rất qúỵ Mi đã từng yêu thì cũng không nên buồn, mi là một
nữ hiệp rộng rãi đáng đề caọ
Qua sáng hôm sau, Linh San đáp xe lửa lên núi A Lý Sơn. Nàng
đã nhìn thấy cây thần, đã nhìn thấy núi rừng nguyên thủy, đã
nhìn thấy hồ "Hai Chị Em", nàng cũng đã đến thăm Viện Bảo Tàng
....Người ta đi có đôi, vừa đi vưà nói vừa cười, còn Linh San?
Chỉ là một chiếc bóng, một con chim nhạn lạc bâỳ. Tối hôm ấy
lúc nằm ở nhà trọ trên núi A Lý Sơn, nhìn ánh trăng vằng vặc
bên khung cửa sổ, bóng núi, bóng ca6y lặng lẽ. Linh San không
còn thấy mình khẳng khái rộng lượng đẹp như một thần tượng nữạ
nàng như một quả bóng xì hơi, nàng thấy nhớ nhà, nhớ Bằng Phi
nhớ hạnh phúc đánh mất. Linh San khóc ướt đẫm cả gối, khóc
sưng đỏ cả mắt, đến ruột gan như bị rách toang. Linh San khóc
cho sự ngu muội cho mình, cho sự tài khôn, cho lòng hào hiệp.
Nàng khóc và chỉ biết khóc.
Chợt nhiên có tiếng điện thoạị Linh San cầm ống nghe lên một
cách maý móc:
-Alô ! Ai đấỷ
-Linh San đấy phải không?
-Ờ!
Linh San buông rơi maý nói, nàng chợt có cảm gíac như mạch máu
đông cứng lại, tim ngừng đập. Linh San trừng trừng nhìn điện
thoạị Phải anh ấy không? Tại sao Phi lại biết ta đến đâỵ Linh
San cẩn thận cầm ống nghe lên.
-A lô!
Bên kia đâù dây là một sự yên lặng. Điện thoại đã bị cắt. Linh
San đặt ống nghe xuống. Nàng thẫn thờ ngồi đó lòng nôn nả như
chờ đợị Chờ đợi giọng nói ban nãy lại vang lên. Hay ta nằm mơ?
Ta nhầm lẫn?
Có tiếng gỏ cửạ Chắc mấy cô dọn phòng, đến trải giường quét
dọn. Linh San chùi vội nước mắt. Bước tới cửa mà lòng vẫn còn
tiếc rẽ chiếc điện thoạị
Cửa mở, trái tim Linh San như ngừng đập. Bên ngoài là Bằng
Phi, chàng đang đứng sừng sững, với đôi mắt sáng. Linh San bối
rối, đôi chân như nhũn rạ Bằng Phi đã bước vào với chiếc áo ấm
màu đỏ trên taỵ Chàng khoác áo lên người nàng và giọng nói như
tắc nghẹn:
-Lần sau có đến núi A Lý này, em nhớ mang theo áo ấm. Ở đây
quanh năm là mùa đông.
Linh San chớp chớp mắt. Cắn nhẹ môị Sự thật đây ư?
Sau đấy nàng cảm thấy đôi vai được ôm cứng. Cái siết chắc
chắn, ấm áp, quen thuộc. Giọng nói của chàng xúc động, đau khổ
nhưng lại đầy tình yêụ
-Em định làm gì thế? Em đúng là điên? Em muốn làm hiệp sĩ ư?
Tại sao em lại bỏ người chồng sắp cưới của mình một cách dễ
dàng như vậỷ
Linh San tựa đâù vaò vai Phị Nàng muốn tìm lại cái hơi ấm quen
thuộc. Nước mắt ngăn mãi mà cứ chảy như mưạ Linh San vòng tay
ra sau ôm lấy Bằng Phị Ai có cười mặc kệ. Không cần biết gì
hết. Phải giữ lấỵ Không rộng lượng phóng khóang, quân tử nữạ
Cũng không cần biết Nam cực hay Bắc cực ....Và Linh San oà lên
khóc, khóc như một đứa con nít.
Bằng Phi để cho Linh San được khóc, khóc thoả mãn. Xong chàng
đẩy nhẹ nàng ra, lấy mùi soa chậm mắt cho Linh San. Phi hỏi
khi nhìn đôi mắt sưng húp của Linh San:
-Em đã khóc suốt đêm qua phải không? Xem đôi mắt em này, nó to
và đỏ như hai trái hồng đaò. Anh không ngờ em lại có quá nhiều
nước mắt như vậỵ
Linh San lấy tay dụi mắt, muốn khóc lại muốn cườị
Bằng Phi dìu Linh San lại ghế sa lông ngồi xuống. Chàng nói
nghiêm nghị:
-Từ đây về sau, em phải hứa với anh, là em không còn "mất
tích" kiểu này nữa, nghe không? Tại sao em không giữ lời, tại
sao em lại bỏ anh để đi "Nam cực" em .....
Chợt nhiên mắt Phi đỏ lên:
-Em đúng là khùng điên ... .....
Linh San vừa cảm thấy hạnh phúc, vưà tủi thân:
-Lúc ở bệnh viện, nhìn cảnh anh, Sở Sở và Khâm Đồng ôm nhau
trùng phùng. Em ....
Linh San chợt thấy bối rốị Biết sự kiện sau đó đã diễn biến ra
saỏ Nàng nói trớ đi:
Đù sao, em cũng khỏe lắm, không có gì, anh yên tâm, rồi em sẽ
biết cách để làm lại cuộc đời, anh đừng lo cho em.
Bằng Phi to tiếng:
-Ðúng là em điên!! Em không biết người anh yêu là em ư? Em
không biết là tình cảm của anh dành cho Khâm Đồng hiện nay chỉ
là sự cảm thông thương hạị Khi anh biết Khâm Đồng bệnh và ở
trạng thái bi kịch. Đứng trên vị trí con người, trên tình
nghĩa đạo đức và cả qúa khứ ....Bổn phận anh là phải cứu Khâm
Đồng. Tình cảm đó khá phức tạp, nhưng rõ ràng không phải là
tình yêu .
Bằng Phi chau mày suy nghĩ một lúc, lại tiếp:
-Nói một cách khác khi nghe em cho biết Khâm Đồng bệnh nặng,
anh đã bối rối hoảng hốt, nhưng khi nghe nói em đã bỏ nhà đi,
thì anh lại thấy tan nát tất cả, anh có thể chết được.
Linh San nhào vaò lòng Phi:
-Ồ! Anh Phi, anh nói thế chỉ an ủi em thôỉ Anh không gạt em
chứ?
Bằng Phi cúi xuống::
-An ủi, gạt em? Nếu mất em thật không biết rồi anh sẽ sống ra
saỏ Anh nghĩ, chắc chắn một điêù là anh sẽ không tự sát, nhưng
có lẽ anh sẽ điên mất.
Linh San ngẩng lên nhìn, thấy mắt Phi rướm lê.
-Anh Phi, anh đừng khóc, đàn ông ai lại khóc. Em sẽ không bao
giờ bỏ đi nữa, em xin hứa, hứa chắc với anh!!
Bằng Phi úp mặt lên tóc của Linh San, chàng đã khóc thât, cả
hai có thể nghe rõ cả nhịp đập tim của nhaụ CẢm giác hạnh phúc
của niềm vui đã đánh mất giờ tìm trở lại được. Thật lâu, Linh
San mới ngẩng lên hỏi:
-Làm sao anh tìm được đến nơi này thế?
Bằng Phi như cố sắp xếp lại:
-À! Chiều hôm qua, lúc đang ở sở làm, anh nhận được điện thoại
của mẹ em, nói là em đã bỏ đị Mẹ cũng đọc cho anh nghe nội
dung hia bức thơ em để lạị Nói thật, lúc đâù, anh cũng không
nghĩ ra xứ Nam cực của em là ở đâụ Đúng là lời của " yêu qúai
điên". Anh quýnh hẳn lên. Lúc bay xe về ĐÀi BẮc trên đường anh
lại đặt nghi vấn. Hay là em vaò bệnh viện? Và anh đã đi ngay
đến đấỵ Nhờ vậy gặp đươc. ông Bắc cực
Linh San ngạc nhiên:
-Ông Bắc cực naò?
-Thì anh chàng Nhiếp Sanh đấỷ
-Tại sao Nhiếp Sanh lại có mặt ở bệnh viện?
-Ngay tối hôm kia Nhiếp Sanh đã đến bệnh viện. Nghĩa là sau
lúc chia tay với em đấỵ Và ông ấy nằm gục ngay trên ghế chờ.
Linh San giật mình, nhưng nghĩ lại thấy tức cười:
-Sao vậỷ Em thì nói đi Nam cực mà quay về nhà, còn Nhiếp Sanh
Bắc cực lại đến bệnh viện. Ngộ thật!!Cũng mua vé taù hỏa rôì
chẳng đi đâu hết.
Nhìn khuôn mặt Linh San, nụ cười còn chưa ráo nước mắt, Phi
chợt thấy chua xót.
-Thế rồi sau đó?
-Sau đó thì Nhiếp Sanh mới kể cho anh nghe sự tích về Bắc cực
và Nam cực của em và hắn và em đã từ chối cùng hắn xây dựng
một "Gia đình đau khổ". Cũng như em đã mong mỏi anh với Khâm
Đồng đoàn tụ. Em biết không? Em làm như vậỵ. Em muốn gương vỡ
lại lành là em đã xây dựng một " Gia đình đau khổ" rồi đấy!
Linh San yên lặng mở to mắt, Bằng Phi tiếp:
-Anh và Nhiếp Sanh nói chuyện lâu lắm, nhưng vẫn không làm sao
lần được điểm em đến, Khâm Đồng cũng rối lên.
-Chị Khâm Đồng?
-Vâng và trước khi anh rời bệnh viện, Khâm Đồng cũng đã nhờ
anh nói lại với em.
-Chị ấy nhắn gì?
-Khâm Đồng nói hạnh phúc đang nằm trong tay, đừng bao giờ dâng
hiến cho người khác. Khâm Đồng nói đời nàng đã chín chắn. Sẽ
không để cho một việc làm ngu muội thế này xảy ra lần thứ haị
Nàng đã giác ngộ chân lý, và sẽ thực hiện đúng điêù đã hứa khi
trước.
-Thực hiện điều đã hứả
-Vâng. Khâm Đồng bảo nói vậy là em hiểụ
Linh San yên lặng. Đôt. nhiên đâù nàng như loé sáng, nàng nhớ
lại lúc Khâm Đồng chặt tay tự sát, trước khi ngất xiủ, Khâm
Đồng có nói: "Anh Nhiếp Sanh này, kiếp sau em sẽ lấy anh." Có
thật như vậy không? Đó là lời hứả Có thể tin như vậy không
chứ? Nhưng tại sao lại không? Nhiếp Sanh là người một thanh
niên trung thực, đâu phải dễ tìm? Linh San chợt nghe lòng vui
cạ Nàng vui vẻ hỏi Phi:
-Sau đó?
-Sau đó, anh đến nhà em, anh hỏi xem tấm vé tàu hỏa đến Nam
cực của em còn không? Không còn. Anh nghĩ là chắc em đi về
phía Nam. Mà ở phía Nam than`h phố đầu mối là Gia Nghĩạ Ở đây
lại gần núi A Lý Sơn mà anh có lần đề cập với em. Anh cấp tốc
mua vé tàu hỏa nhanh đến Gia Nghĩạ Tới đây anh đi cùng khách
sạn, xin được tra cứu quyển sổ lưu trú của khách ngày hôm
trước, thấy tên mừng qúa nhưng em cũng đã bỏ đị Anh đóan là em
đến đây, nên ...
Bằng Phi ngưng một chút, nhìn Linh San với nụ cười:
-Tới A Lý Sơn bằng taù hỏa, anh lại vòng khắp các nhà trọ Tìm
được tên em lần nữa, và anh đã mươ"n phòng cạnh phòng em.
-Anh mướn được phòng vậy là hay lắm, anh đến bao giờ vậỷ
-Sáng naỵ Ở Gia Nghĩa, anh đã biết ngay là em không có mang
theo nhiều quần áo nên mua mấy cái cho em ....
Linh San nũng nịu:
-Biết vậy mà .....Anh chỉ mua cho em, còn anh ....Sao anh
chẳng mặc aó ấm?
Điện thoại đột ngột reo vang. Linh San nhìn Phi
-Ai gọi dây nói nữa đâỷ
Bằng Phi nhấc điện thoại, quay sang nói:
-Có lẽ điện thoại viễnliên của ba mẹ em. Vì khi đã biết số
phòng của em, anh đã điện thoại baó cho ba mẹ em để họ yên
tâm.
Và Phi nói qua máy:
-Hai bác yên tâm, tất cả đâu đã vaò đấỵ ...Linh San làm sao
trốn nổi con.
Quay sang Linh San, Phi nói:
-Cha muốn nói chuyện với em.
Linh San chớp mắt, bối rối cầm ống nghe lên, cảm giác thẹn
thùng làm nàng chỉ kêu lên một tiếng Chạ
-Cha!
Là yên lặng, ông Lưu có vẻ giận dữ:
-Con có biết cái điên của con làm cả nhà nhốn nhaó lên không?
Biết thế này gả phứt con ngay từ đầu cho đỡ mệt!
Linh San đỏ mặt
-Cha!
Ông Lưu có vẻ bình tĩnh lại:
-hừ. thôị Con cứ ở trên núi chơi thêm mấy bữa, lớp con đã có
chị Linh Trân dạy thế. Con quậy qúa!! Cha mệt vì con.
Đạ.
-Khoan đã, bé Sở Sở muốn nói chuyện với con đâỵ
-Sở Sở ư?
Đột nhiên, Linh San thấy tim đập mạnh, nàng đưa mắt nhìn Bằng
Phị Không hiểu sao nàng thấy sợ con bé. Bằng Phi bước tới, đặt
tay lên vai nàng, trấn an. Tiếng của Sở Sở vang trong maý,
giọng của con bé kéo daì, nhõng nhẽo:
Đì đó ư? Dì đi đâu vậỷ Mẹ nói tại con đuổi dì đị Con đâu có
đuổị Dì đừng giận con nh'e!! Con cũng không biết tại sao con
gọi dì là yêu tinh ....Con bây giờ thấy nhớ dì ...Dì đi rôì,
bây giờ con mới thấy nhớ dì quá ...
Linh San nói, lòng xúc động:
-Sở Sở nàỵ..Dì sẽ thu xếp để về thật sớm.
-Vâng để con hát cho dì nghe một baì hát nhé, dì có nghe
không?
-Ðươc. rôì.
Linh San nói mà lòng hồi hộp, không biết Sở Sở có hát baì "Con
sợ cha con cưới dì ghẻ" không? Nhưng bé Sở Sở đã hát, giọng
hát hoạ mi trẻ thơ với bài hát quen thuộc ngày nào Linh San đã
hat':
-"Trăng mờ chim bay xa
Đom đóm đã lập loè.
Núi mờ, sương bao phủ
Côn trùng khóc nỉ non.
Trăng mờ, hoa lá lay
Gió đêm sao nghe lạnh
Đèn nhà ai không tỏ
Ng` hỡi người có hay"
Sở Sở hát xong hỏi Linh San:
Đì ơi, dì có thấy con nhớ rất rõ bài hát của dì không?
Linh San không nói được gì cả. Nàng nghẹn lờị Bài hát lâu lắm
rôi Linh San đã không hát, vậy mà con bé vẫn nhớ. Linh San cầm
ống nghe trên tay mà ngớ ngẩn. Bằng Phi bước tới, gỡ ống nghe
đặt xuống. Rồi vòng tay ôm Linh San đứng nhìn ra cửa sổ.
Bên ngoài trời, ánh trăng mông lung, cảnh vật mờ ảọ Mọi vật
như chìm đắm trong mơ. Họ cứ thế đứng yên lặng bên nhau nhìn
cảnh vật. Hạnh phúc trong vòng taỵ Hạnh phúc không xa vờị Và
lời nói là thừa thải trong lúc này.
Hết |
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(TRUYỆN
QUỲNH DAO) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: September 8, 2002
This story has been read (Since September 8, 2002):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|