-Linh San, em đừng có điên
Linh Trân ngồi xuống mép giường, nhìn Linh San với đôi mắt
ngạc nhiên
-Nếu chỉ để đuà chơi cho vui thì em muốn làm gì thì làm, nhưng
nếu đây là tình yêu thì chị cương quyết phản đốị
Linh San ngồi im trên ghế
-Chị Linh Trân, giữa hai chị em chúng ta không có gì phải giấu
diếm, em kể hết mọi sự cho chị chẳng qua để chị phụ em suy
nghĩ, chúng ta đều còn trẻ, đương nhiên tư tưởng không bảo thủ
cứng ngắc như người lớn.
Linh Trân cắt ngang:
-Vấn đề không phải là bảo thủ. Ngay chính cha mẹ chúng ta, tuy
lớn tuổi nhưng tư tưởng cũng rất thoáng.. Xưa tới giờ người có
bao giờ can thiệp vào chuyện yêu đương của chúng ta đâu, chúng
ta muốn làm sao cũng được, mẹ chỉ nhắc nhở mong là các con sẽ
phân biệt giữa tốt và xấu để khỏi hối hận sau naỳ.
Linh San nhìn chi:
-Ðó là vì mẹ đã trải qua những kinh nghiệm gò bó ngày xưạ
Chuyện giữa em với Bằng Phi cũng là một chuyện đứng đắn
Linh Trân buột miệng
-Theo chị nghĩ Bằng Phi cũng không phải là người đứng đắn
Linh San chau mày:
-Sao chị nói vậỷ
-Có thể chị cũng không được kkhách quan nhưng Linh San, em hãy
nghĩ kỹ xem, em biết về ông ta bao nhiêu chứ?
-Nhiều lắm
-Nhiều ư? Em chỉ biết cái bề ngoài không,phải không? Naò ông
ta có học cao, có điạ vị cuộc sống khá giả ... ...Nhưng còn
những cái khác? Ví dụ như tính tình, cha em ông ta là ai, vợ
ông ta chết trong trường hợp nào , em có biết không?
-Vâng em không biết
-Tại sao em lại không biết những chuyện đó
-Vì mỗi lần nói đến chuyện đó, em không đành lòng, em nghĩ là
đến bây giờ Bằng Phi vẫn chưa quên được niềm đau cũ
Linh Trân vẻ xúc động
-Hử. Thế cũng nóị Đề cập đến chuyện vợ cũ em không nhẫn tâm,
thế không đề cập đến thì em lại cảm thấy yên tâm đưỢc ư? Đừng
có ngu, trên đời nay, đàn bà không có giản dị như vậy
Linh San rùng mình. Linh Trân lại tiếp:
-Mẹ chúng ta thường nói, con người thường có tật xấu là bất cứ
một vật gì khi mất đi hay không đạt được đều trở nên vô giá.
San này, em phải suy nghĩ kỹ, chị khôgn phản đối chuyện em làm
quen với anh ta, nhưng em cũng đừng dễ dàng quá, vì trực giác
chị thấy Bằng Phi là người nguy hiểm
Linh San cố biện minh cho Bằng Phi:
-Em không nghĩ là Bằng Phi là thuộc loại sở khanh. Thật ra thì
anh ấy tìm mọi cách để trốn lánh em
-Lùi một bước để tiến hai bước đó là thủ đoạn của những tay
cao thủ
-Taị sao chị nghĩ vậỷ Chị hay nghĩ xấu cho người khác!
-Chị nghĩ xấu ư?
-Vâng
-Nếu ông ta vẫn còn yêu vợ mình thì chị chắc là ông ấy sẽ
không tìm mọi cách để quyến rũ em
-Anh ấy không hề quyến rũ em
-Không lẽ em quyến rũ anh ấỷ
-Chị Trân!
Linh Trân gác tay làm gối, nhìn lên trần nhà:
-Thôi được rôì, chị sẽ không nói nữạ Có điêù chị thấy trong
câu chuyện của Bằng Phi có cái gì vô lý. Đó là, ví dụ như lúc
ở nước ngoài về, nghĩa là mới đây thôi, phát hiện ra vợ mình
đã chết ....Nếu có chết thì mồ cũng chưa xanh cỏ .....Nếu thật
sự yêu vợ, thì tại sao mới đây lại có thể yêu ngay người khác
được?
Linh San nói:
-Em hiểụ Chị muốn nói Bằng Phi không yêu vợ?
-Cũng có thể, San ạ, chị không phản đối chuyện đàn ông mất vợ
tục huyền, nhưng phải chậm một chút, chậm một chút mới người
yêu được người khác.
-Chị cho là Bằng Phi giả dốỉ
-Chị không phê bình Phi, chị không muốn tình cảm chị em ta bị
sứt mẻ. Chị chỉ muốn khuyên em, làm gì đầu óc phải tỉnh táo
một chút, mắt mở to một chút, em là người trong cuộc có thể bị
mê hoặc, còn chị là kẻ đứng bên ngoài, chị khách quan hơn em.
Theo chị thấy Bằng Phi khôgn đơn giản, nếu chỉ để quen biết
cho vui thì khôgn nói gì, chỉ sợ yêu thật thôị Em khác chị,
chị đã từng yêu, chị có kinh nghiệm hơn em
Linh San nhìn chị yên lặng. Lời của Linh Trân không phải là
không phải là không có lý, mặc dù nó rất nhức nhối, nhưng nó
là lời của một bà chị yêu em. Linh Trân nhìn em rôì thăm dò
tiếp:
-San, chị hỏi thật nhé, tình cảm giữa em với Bằng Phi đến mức
độ nào rồỉ
Linh San lắc đầu
-Chưa có gì cả
-Vậy thì tốt, với đàn ông chúng ta nên có một khoảng cách an
toàn.
-Nói như chị đàn ông chúng ta nên có một khoảng cách an toàn
-Nói như chị đàn ông đều nguy hiểm?
Linh Trân vỗ nhẹ vai Linh San:
-Hầu như vậỵ Theo chị thấy, Nhiếp Sanh khù khờ vậy mà thật thà,
quen hắn đã ba năm rồi sao em chẳng có tình cảm gì với Sanh cả
vậỷ
-Vì hắn là vật cách điện
Linh Trân cười:
-Vật cách điện dù sao cũng đỡ hơn là dẫn điện để bị điện giật
-Nhưng em thà là để điện giật còn hơn phải sống một cuộc sống
phẳng lặng như tờ.
Linh Trân nói:
-Ðừng có ảo tưởng như thế!! Linh San, Noel sắp đến nơi rôì, em
không thể làm khác với kế hoạch đã định, anh Cao cũng đã đặt,
anh Cao đã đặt bàn ở nhà hàng Trung Ương, em với Nhiếp Sanh
còn chị với anh Cao, chúng ta lại có một đêm vui vẻ như những
năm trước.
-Tại sao chị cột chặt em với Nhiếp Sanh vậỷ Em nhớ có lần chị
phê bình là Sanh giống như bức tượng gỗ kia mà.
Linh Trân vội noí:
-Nhưng gần đây chị thấy câụ ta tiến bộ. Mấy hôm trước cậu ta
lại mua một dĩa hát cho Linh Vũ
-Em thấy lúc này chị có vẻ ca Nhiếp Sanh lắm đấỷ Từ bao giờ
vậỷ
-Mới bắt đầu hôm nay
Linh San trừng trừng nhìn Linh Trân, rồi thở dài:
-Chị Trân, Bằng Phi đáng sợ như vậy saỏ
-Chị cũng không biết, có điều chị thấy không ổn cả hắn lẫn cả
con gái nghịch ngợm của hắn. Linh San, em nghe chị nói nè, chị
không ép em đoạn giao với hắn mà chị chỉ muốn em giữ một
khoảng cách với hắn
Linh San cắn nhẹ môị
-Ðược rồi em sẽ nghe lời chị
-Nghĩa là kế hoạch Noel vẫn như cũ
-Vâng
-Vậy mới là em gái của chị chứ
Linh San nhìn Linh Trân
-Chị đừng đem chuyện này nói lại với bố mẹ nha
Đĩ nhiên đây là bí mật giữa chị em mình, cho ba má biết làm
chị Và chị nghĩ rằng chuyện tình của em chỉ ba tháng là đi vào
"quá khứ"
Linh San bước tới nằm kế chị;
-Em cũng mong được như vậy
Thật ra lời nói của Linh Trân cũng phần nào làm rung chuyển
Linh San. Ngay từ nhỏ giữa hai chị em đã có một thứ tình cảm
khắn khít, đối với chị Linh San không chỉ yêu mà còn kính. San
rất nghe lời chị vì vậy lời của Linh Trân phê bình Bằng Phi đã
khiến Linh San đau khổ, bối rối, mâu thuẫn và hoài nghị Bằng
Phi thời gian gần đây, Phi dã bỏ hết mọi thói quen, chàng
không đi quán rượu, không dự tiệc tùng mà tan sở là về nhà
ngaỵ Phi đã nói với Linh San:
-Anh biết em không thích có người yêu say sưa, anh đã bỏ rượu,
anh làm lại cuộc đờị
Lời của người tình lúc naò cũng mật ngọt, cũng êm đềm. Nghe
Phi nói, rồi nghĩ tới lời của Linh Trân. Linh San thấy một
trạng thái mâu thuẫn đầy đau khổ. Anh ấy nguy hiểm ư?
Chiều hôm ấy vì là ngày thứ bảy nên Linh San nghỉ dạỵ Bằng Phi
thì vì làm thêm ca nên chưa về, chàng chỉ điện thoại về với
Linh San:
-Em ở yên trong nhà đợi anh, saú giờ anh sẽ về đến rôì chúng
ta đi ăn cơm.
-Hôm nay là ngày cuối tuần, làm sao anh biết em không có hẹn
mà phải đi dùng cơm với anh?
Bằng Phi yên lặng một chút rôì nói:
-Anh không cần biết chuyện đó, chỉ báo cho em biết là 6 giờ
anh về, còn đợi hay không là tùy em
-Nếu em không chờ thì saỏ
-Anh sẽ không ăn cơm
Phi nói và gác ống điện thoạị Linh San ngẩn ngơ, nàng không
biết phải xử trí ra saỏ Bé Sở Sở từ khi đi học đã trở nên rất
ngoan, nhất là khi đứng trước mặt San
Đì ơi, bút chì của con gãy rôì
-Thế còn dao chuốt đâủ
-Mất rồi
-Lúc nào con cũng làm mất. Vậy thì con đi kiếm chị Hương đi,
mượn chị ấy chuốt cho
-Chị Hương đã đi mua bánh mì.
-Thế ư?
Linh San đứng dậy định đi kiếm dao chuốt.
Đao chuốt ở trong phòng của cha đó.
Linh San bước vào thư phòng của Bằng Phị Đây là căn phòng Linh
San chưa đặt chân đến, gian phòng không rộng cạnh cửa sổ có
chiếc bàn tọ San hiếu kỳ ngắm nghíạ Sách rất nhiêù. Trên bàn
quản bút, thước, máy đóng sách. Phần lớn là loại sách công
nghiệp, cũng có tiểu thuyết. Linh San bước tới tìm dao chuốt ở
hộp đựng viết. Trong lúc tìm câu nói của Linh Trân hiện ra
trong đâù Linh San: "Mi biết về ông ấy bao nhiêủ" San quay lại
bàn, rụt rè keó ngăn tủ tò mò. Bên trong, đồ đạc lộn xộn: danh
thiếp, hộp compạ. Kéo ngăn kế cạnh: đồ án thiết kế. Ngăn kế
tương tự.Tất cả là tài liệu chuyên môn của Phị
Linh San quay người định bỏ ra ngoài, nhưng không hiểu sao,
nàng quay lại kéo ngăn cuối cùng. Không phải là taì liệu
chuyên môn nữa, mà là thư từ và nhật ký. Linh San ngẩn ra,
đúng là những thứ nàng đang cần. Do dự một chút, Linh San bắt
đầu lật. Những cánh thư nhà. Đây là những bức thư của ba mẹ
Phi gởi cho Phi, trên thơ đề nơi xuất xứ, Cao Hùng. Tò mò,
Linh San bóc một lá ra xem.
"Bằng Phi con,
Đã nhận được thư vào ngày 18. Biết được công việc của con
thuận lợi, cha rất mừng. Cháu Sở tính ngang ngược, con đừng
cho là nó mất mẹ rôì không ai dạy bảo"
Không có gì lạ, giọng thư cho thấy cha Phi rất hiền, rất
thương con. San bỏ thư vào bì thư cũ. Linh San lật chồng sách
chợt thấy một quyển sổ nhỏ, buộc chỉ hồng, trên có mấy hàng
"Tạp ký về Đồng yêu"
Đồng yêủ Tên vợ anh ấy chăng? Tạp ký hay nhật ký?
Tại sao lại nét chữ của Phị Linh San lật ra, mấy dòng đầu:
"Chia tay trong muà cúc vàng nở. Bấy giờ ai đã thề nguyền? Hẹn
sẽ gặp lại ngày maỉ
Nỗi nhớ mang theo ra nước ngoài, lòng bận rộn, nhớ em định
viết thư. Nhưng giấy trắng vưà bày ra, là mắt lại tuôn traò
ướt giấy"
Nét chữ của Phị Có lẽ lúc viết những hàng chữ nay, tim Phi
đang rướm máụ Phi đã viết khi naò? Khi vợ đã mất ư? San chợt
thấy lòng đau nhóị Rôi nhớ tới lời chị Linh Trân
-Trên đời này không có một người đàn bà nào lại ganh tị với
người đã chết?
Linh San thở dài, lật qua trang khác. Phải nói đây là bút ký
đúng hơn. Có chỗ là nhật ký, có chỗ tạp ký:
"Mới quen Khâm Ðồng, cái nhớ đâù tiên là đối mắt. Chưa thấy
mắt ai đẹp như mắt nàng. Mỗi lần trông nàng cười là ta bị rung
động. Người xưa ví cặp mắt như hồ thụ "Nhất tiếu khuyn nhân
thành, tái tiếu khuynh nhân quốc". (Nụ cười đầu làm sụp thành
lũy, nụ Cười nhì làm đổ cả nước) không cường điệu tí nàọ Mình
cứ mãi quên tuổi của nàng, có một lần nói:
-Khâm Ðồng, đợi em lớn lâu qúa, mệt quá!
Đồng thản nhiên:
-Vậy thì đừng đợi nữa, em sẽ là của anh ngay!
Lúc bấy giờ nàng mới 15 tuổi
Khâm Đồng rất yêu âm nhạc, thích ôm đàn guitar vừa đàn vưà
hát. Giong hát kim lẫn thổ, rất lôi cuốn. Có một hôm nàng bảo:
-Sẽ hát cho anh nghe một bản nhé!
Mình thích quá, tưởng bở lắng nghe:
"Em yêu một người điên
Người cao lớn nhưng đại điên điên
Không biết nói gì chỉ biết nhìn như điên?"
Khâm Đồng như vậy đó. Thích đùa, thích bỡn cợt, thông minh.
Bây giờ nàng đã đi rồị Tôi không bao giờ tìm được người hát
cho tôi nghe bản nhạt tương tự nữạ Cuộc đời quả vô tình, chỉ
là những ngày sinh ly tử biệt..
Linh San khép vở lại, tim đập mạnh. Nước mắt rưng rưng. Chàng
chỉ yêu say đắm Khâm Đồng thôị Còn ta chỉ là một sự phiêu lưu
tình cảm. Lời tỏ tình chỉ là những xúc động nhất thời, đầu môi
chót lưỡị Linh San khép vo8? lại nhét vaò ngăn tủ, đứng dậy
định bỏ đi nhưng nghĩ sao lại ngồi xuống, mở tủ lấy vở ra xem
tiếp.
"Khâm Đồng thích mặc loại vải lụa mềm, nhất là màu trắng mùa
hè. Ðồng rất thích áo may rộng với một thắt lưng lụa, với dáng
dấp thon gầy, trông thật mát. Mỗi lần nắm tay mềm của nàng,
minh lại nhớ đến thơ người xưạ "mai cốt cách, tuyết tinh
thần..mồi người một vẻ Mười phân vẹn mười"
Mỗi năm vào muà đông, Khâm Đồng cũng không mặc áo lông ấm,
nàng như không sợ lạnh. Nàng bảo mặc thế nặng qúạ chỉ cần một
chiếc aó len, váy tơ nhân tạo là xong. Đi ngoài đường, giữa
gió lạnh, Đồng thích hà hơi, để hơi thở biến thành khói, Đồng
nói:
-Anh Phi, anh yêu em, sao không giữ hơi của em lạỉ
Mình cũng khùng khùng chụp lấy hơi thở đó. Khâm Đồng thích thú
ngã vào lòng mình, hai tay nàng xoa xoa lên lưng mình.
-Anh thật là điên, và em yêu cái điên điên của anh vô cùng.
Thế bây gjờ? Tối nay anh rất muốn được điên đê? Được Khâm Đồng
trở về. Cuộc đời này, không còn người đàn thứ hai nào làm cho
mình rung động như Khâm Đồng. Không còn vì Thượng Đế chỉ tạo
ra được một Khâm Đồng duy nhất, duy nhất thôị
Linh San không đủ can đảm đọc tiếp, nàng bỏ vở vào hộc tủ và
đóng mạnh lạị San bước nhanh ra phòng khách với mắt đẫm lê. Bé
Sở Sở không hiểu hỏi:
Đì ơi, tìm được dao chuốt cho con chưả
-Ðợi cô Hương về chuốt cho con
Linh San nói và xông ra khỏi nhà họ Vỹ. Bây giờ Linh San mới
hiểu thế nào là "ghen" thế nào là "đau khổ" thế nào là "trái
tim tan nát"
Về đến nhà, lập tức Linh San quay số điện thoại cho Nhiếp
Sanh.
-Ðến ngay nhé, chúng ta cùng đi ăn cơm
CHƯƠNG 8
Thật ra thì Nhiếp Sanh không phải là khờ khạo, châm chạp, chỉ
tại Linh San không thích nên nghĩ vậy chứ Nhiếp Sanh bản tính
rất tế nhị. Dáng dấp cao lớn sáng sủạ Linh San cũng biết là
mỗi lần Nhiếp Sanh đến trường Mầu Giáo đón Linh San mấy cô bạn
đồng nghiệp chưa chồng cũng từng ao ước, trầm trồ sự tốt phước
của Linh San. Với Linh San, thì ưu điểm nhất của Nhiếp Sanh là
tính nhẫn nại, ít nóị
Hôm ấy, họ cùng đi ăn cơm tốị Món thích nhất của Linh San là
đậu hũ dồn thịt với món kem mè đen. Nhiếp Sanh gọi đúng đúng
những thứ đó. Nhìn nét mặt khôg vui của Linh San, Nhiếp Sanh
hỏi:
-Em còn cần chi tôi gọỉ
Linh San nhắc đầu nói:
-Thôi đủ rôì
Linh San thấy thật buồn cườị Tại sao lại giận Phi rồi làm Sanh
mất vuị Linh San cười, nụ cười của Linh San làm Nhiếp Sanh
thấy vui lên:
-Tôi cảm thấy, hình như đời tôi không thể thiếu em. Mẹ nói
sống trên đời, người này mắc nợ người kia nếu ta không nợ
người khác, thì người khác sẽ nợ tạ
Linh San ngẩn rạ Nếu vậy thì Nhiếp Sanh đã nợ ta và ta thì ta
nợ Bằng Phị Còn Bằng Phỉ Phi hẳn nợ Khâm Đồng. Khâm Đồng, Linh
San thấy tim đau nhóị Còn Khâm Đồng? Khâm Đồng nợ aỉ Nợ thần
chết ư? Nếu chưa chết? cục diện này thay đổi thế naò?
Sau bữa cơm, còn sớm Linh San chẳng muốn về chung cư với một
tâm trạng rối rắm như vậy, nàng không muốn gặp lại Bằng Phi,
nên đề nghị với Nhiếp Sanh đi phòng trà nghe nhạc. Họ chọn quá
cà phê "Muà thu" đây là một qúan mới mở, bàn sắp một cách rất
nghệ thuật, rất thích hợp cho lứa đôi, nên qúan rất đông
khách. Nhạc rất hay, nhưng San không làm sao thưởng thức nổi,
vì trong đâù nàng đang có hình ảnh của Bằng Phi ngồi một mình
trong phòng khách với điếu thuốc. Một ca sĩ nổi tiếng bước ra,
với một bản nhạc buồn:
"Nhìn nhau khôgn muốn, xa nhau không đành, chỉ có nướ cmắt
Gặp nhau chẳng dễ, xa nhau lại buồn, cuộc đời lại đuổi bắt
nhau thôỉ
Lắng nghe lời hát, Linh San chợt thấy xúc động, cô ca sĩ trẻ
chỉ khoảng trên hai mươi, có thân hình tuyệt mỹ.
" Xuân đến chẳng có tin, xuân đi hoài mong đợi, gởi lời người
tình, nhớ chăng lời hẹn củ"
Càng nghe Linh San càng thấy bối rốị Tại sao ta lại ghen với
đoá hoa đã tàn. Linh San quan sang nhìn Nhiếp Sanh
-Mấy giờ rồi anh?
Nhiếp Sanh nhìn đồng hồ
-Gần 12 giờ khuya
Linh San đứng bât. dậy
-Khuya qúa em phải về
Nhiếp Sanh đứng dậy tính tiền xong, cùng Linh San ra khỏi
phòng trà, họ yên lặng đi bên nhau mãi đến lúc về đến chung cư
Linh San mới nói:
-Thôi chào anh nhé
Và nàng vội vã bước vào cầu thang máy nhấn nút lầu tư. Linh
San chợt thâý mình có lỗi rất nhiều với Nhiếp Sanh. Nhưng sự
hối hận chỉ thóang qua, rồi lòng Linh San lại nóng như lửa
đốt, tiếng nhạc cô ca sĩ ban nãy vang lời trách móc. Thang
ngừng lại, Linh San vội vã bước ra, nàng nhìn cửa sổ 4A rồi
cửa sổ 4D, cả hai đều khép kín. Linh San phân vân, nàng không
biết chọn cánh cửa naò, nhưng cuối cùng tình cảm đã chiến
thắng.
Đứng trước cửa 4Ạ Linh San chừng chờ một chút rồi mới bấm
chuông. Cửa mở Bằng Phi đối diện với Linh San. Đôi mắt buồn
lặng lẽ
Linh San nói một cách yếu ớt:
-Anh? anh không mời em vào nhà?
Bằng Phi không nói chỉ đứng nép qua một bên. Linh San bước vào
nghe thấy tiếng Bằng Phi khép cửa lại, nàng quay sang. Phi
không đi về phía nàng mà đi về phiá tủ rượu, chai rượu đã cạn,
chứng tỏ đây không phải là ly rượu thứ nhất.
-Anh lại uống rượủ
Phi không trả lời bưng ly rượu đi về phía sa lông ngồi vào ghế
mới hỏi:
-Chơi có vui không?
Linh San ngồi ghế đối diện
-Em không định thất hẹn, chỉ vì gặp một điêù ngoài ý muốn.
Bằng Phi đặt mạnh ly rượu xuống bàn, nước rượu văng tung toé.
-Em khỏi giải thích với anh, cái vị trí của anh, hiểu rất rõ,
lúc nào em buồn thì em dùng anh để lấp khỏang trống, bao giờ
em vui thì lại ném anh vào tủ lạnh, anh chỉ là một trong số
người bạn trai của em, anh biết em rất coi thường anh, em chỉ
coi anh như một thứ thú tiêu khiển
Linh San mở to mắt mắt kinh ngạc nhìn Phị Một sự hiểu lầm đau
đớn nàng nghẹn lời:
-Anh đừng vội nói vậy hãy nghe em nói, không giống như điều
anh tưởng đâu, em không bao giờ đem anh ra làm trò đuà?
Bằng Phi nốc cạn ly rượu rồi tiếp:
-Thôi đừng giải thích anh không muốn nghe đâụ Em có biết
không, hôm nay hãng tăng ca năm saú trăm công nhân đang vất vả
với công việc, có một chiếc nồi hơi bị hư, đúng ra anh phải
đưa kỹ sư đến đây sữa chữa, nhưng vì nhớ em, nhớ cái hẹn lúc 6
giờ suýt tí anh đã bị điện giật chết, lúc năm giờ lò chưa sữa
chữa xong, phòng nghiệp vụ lại cho biết nếu không hoàn tất
việc trong ngày hôm nay thì sẽ bị thiệt hại một triệu đô la,
nhưng anh nói với họ anh có việc cần gấp một công việc quan
trọng hơn cả trong đời mình, anh phải về. Thế là anh lái xe
chạy như bay về đây, bé Sở Sở nói cho anh biết khoảng gần 6
giờ em đã bỏ về, anh bảo cô Hương qua nhà em thì nghe Thúy
Liên nói em đã đi chơi với bạn em và anh đợi mãi đến nửa đêm
như thế này, hẳn em đi chơi vui lắm? Hoặc là chưa đủ vui nên
em phải đến đây tìm anh khuây khỏạ
Linh San yên lặng nhìn Bằng Phi, nàng ngỡ ngàng như bị tát một
gáo nước lạnh và không biết phải nói hay đính chánh thế naò.
Bằng Phi đứng lên bước tơi tủ rượu rót thêm rượụ Linh San vội
vã chạy theo giựt cái ly:
-Anh không có quyền uống thêm, anh đã uống nhiều lắm rôì,
-Chuyện đó có dính dáng tới em đâủ
Linh San nói mà mắt nhoà lệ:
-Sao lại không? Anh uống rượu chỉ tự dằn vặt mình, chỉ để làm
nư với em, anh tưởng lúc nào anh cũng hay cũng giỏị Tại sao
anh không hỏi nguyên nhân tại sao em không đợi anh mà bỏ đi
như vậỷ
Bằng Phi nhướng mày noí:
-Tôi cần gì phải hỏỉ Tôi bị người ta bỏ rơi thế này chưa đủ
saỏ Còn phải hỏi cho quê mặt? Tránh ra cho tôi rót rượu vàọ
Linh San vẫn cố chấp giữ lấy miệng ly:
-Không, anh phải nghe tôi giải thích. Anh phải nghẹ
Bằng Phi đỏ mặt hét:
-Tôi không muốn nghẹ Trước kia tôi đã từng đợi một người con
gái
Linh San tiếp lời khôgn để cho Bằng Phi nói tiếp:
-Lúc cô ta vưà mới 15 tuổi, đợi đến lúc cô ấy lớn. Anh đã đợi
bao nhiêu năm thì được, vậy mà buổi tối nay chỉ đợi có mấy
tiếng đồng hồ mà anh nổi nóng.
Mắt Bằng Phi trừng lớn:
-Em nói cái gì? Em nói thế là saỏ Em vẫn muốn tôi đợi, em muốn
hành hạ tôi, em muốn làm người yêu cũ của tôi ư?
Linh San cũng lớn tiếng::
-Ðương nhiên là em không thể so sánh với cô ấỵ Tại sao tôi
phải đi so sánh như vậỷ tôi làm sao bằng, tôi không biết đàn
guitar, tôi không biết hát, không đẹp như ngọc như tranh?
Mặt Bằng Phi đổi sắc:
-Em? Tại sao em biết những điều đó? Tại saỏ
Linh San nói luôn:
-Thì trong quyển "Tạp ký đồng yêu"". Nếu trên đời nay chỉ có
một Khâm Đồng, chỉ có một người con gái duy nhất thì tại sao
anh lại còn có thể yêu thêm được một Linh San, anh phải thủy
chung, phải chôn chặt tình cảm của anh với nàng mới phải chứ
-Im ngay!!
-Anh sợ à!! anh sợ nghe tôi nói ư? Tôi biết anh yêu nàng thắm
thiết, một nữ thiên thần áo trắng, da thịt mát rượi không biết
sợ muà đông, anh chỉ yêu duy nhất có Khâm Đồng, một người đàn
bà duy nhất trong đời!!
Linh San càng nói càn giận dữ, nàng càng bóp chặt lấy cốc rượụ
"Cốp!". Ly rượu chợt bể ra những mảnh pha lê rơi xuống đất,
bàn tay của Linh San đẫm maú. Linh San lặng người đi không nói
được gì, nàng như chết đứng. Bằng Phi nhoài tới chụp lấy tay
của Linh San gỡ lấy những mảnh thủy tinh bám trên thịt, mặt
chàng tái hẳn. Bằng Phi chạy thẳng vào phòng vệ sinh lấy chiếc
khăn trắng bó tay Linh San lại và nói:
-Ðừng cử động gì cả. Anh sẽ đưa em vào bệnh viện ngaỵ
Linh San lặng lẽ đi vào phòng rửa tay và nói:
-Ðừng làm lớn chuyện như vậy
Bằng Phi mở tủ thuốc ra lấy thuốc đỏ và băng vải cho Linh San.
Linh San mở nước rửa sạch máu trên tay, có mấy vết thương
ngang dọc. Bằng Phi nhìn với đôi mắt đau khổ, đột nhiên Linh
San thấy buồn, nàng khóc, và ngã vào lòng Bằng Phị
-Tại em hết. Đúng ra em không nên so sánh với chị ấy, em chỉ
cần biết anh yêu em, chỉ mong có được một phần mười tình yêu
anh dành cho chị ấỵ
Phi nâng cằm của Linh San lên, hôn lên những giọt nước mắt.
-Em không hiểu gì cả Linh San à, em không nên so sánh với cô
ấy, anh đã nói với em rôì. Anh sẽ cố làm lại cuộc đời vì em.
Đó là lời nói thật, em hãy tin anh.
Linh San đưa tay chận môi Phi:
-Thôi đừng nói nữa em ấu trĩ trẻ con.
Phi nắm lấy bàn tay bị thương của Linh San, maú vẫn còn rịn
ra, chàng cẩn thận lau sạch vết máu, xức thuốc, rồi băng lạị
Phi cầm cánh tay kia, kề sát vào mặt và nói:
-Trước khi anh đến với anh, Linh San ơi! Anh chỉ là một xác
chết biết đi, cuộc đời trống vắng, sống như một cái máỵ Không
tình yêu, không một niềm vui, ngay lúc viết tạp ký cho Khâm
Đồng, anh đã nghĩ là sẽ không bao giờ anh có tình yêu nữạ
Nhưng em đã đến, em đã mang lại cuộc sống tình yêu niềm hy
vọng cho anh. Anh đã gượng dậy, anh đã bắt đầu mơ ước. Em có
biết là từ khi em xuất hiện làm anh mỗi ngày tan sở là lên xe
phóng như bay, cố về nhà càng sớm càng tốt, chỉ với mục đích
là thấy được em. Em hiểu không?
Linh San nắm lấy tay Phi
-Em làm gì đâý! Coi chừng bị động vết thương
Phi nói, nhưng Linh San lắc đầu
-Ðau cũng không sao, em chỉ muốn biết những điều anh nói là
thật hay giả, em tỉnh hay mơ
Mắt Phi đỏ ngầụ
-Linh San sao em ngu như vậỷ
Phi bế xốc Linh San lên đặt vào sao lông ở phòng khách, chàng
quì xuống bên cạnh hôn lên môi San.
-Linh San, mỗi người đều có một qúa khứ, nhưng mong rằng em
đừng nghĩ đến nó nữa, em hãy nằm yên đợi anh
Phi đứng dậy và đi vào thư phòng. Linh San chưa hiểu Phi định
làm gì, thì đã thấy Phi trở ra với quyển "Tạp Ký Đồng yêu".
Phi đến trước mặt San và lấy quẹt máy rạ Linh San hoảng hốt
giật lấy quyển vở
-Ðừng anh, đừng anh? anh có đốt nó cũng không đốt được quá khứ
Phi nhìn thẳng Linh San
-Em đã đọc hết rôì à?
-Chưa em chỉ đọc hết có hai trang
-Như vậy anh đốt nó tốt hơn
-Ðừng, đốt hay không quá khứ vẫn còn đó, chẳng giải quyết được
gì, chẳng xoá được hình bóng Khâm Đồng anh hãy nghe em.
Phi ngẩn rạ Lời của Linh San rất có lý.(Hết Chương
4 ... Xin
xem tiếp
Chương 5) |