Thoắt cái mà đêm Noel đã đến.
Tối hôm ấy trong phòng riêng, Linh Trân và Linh San đang trang
điểm. Linh San vưà đeo bông tai vưà nói với chị:
-Chị Trân em phải về trước 12 giờ khuya đấy nhé!
Linh Trân nói:
-Nhà hàng Trung Ương chỉ mở cửa đến 12 giờ. Nhưng nếu em muốn
trước 12 giờ em về, thì chị không tin là em về nhà mà chắc
chắn đến nhà 4A
-Chị có biết đêm nay em đi với chị một cách miễn cưỡng không?
Linh Trân chăm chú nhìn em:
-Em không nói chị cũng biết. Chị biết ngay bây gjờ em đang hối
hận vì hôm trước lỡ nhận lơì vui Noel với chị, có đi chắc chắn
em cũng không vui, vì trái tim của em đang ở nhà 4
Linh San th daì noí:
-Nhưng mà chị nghĩ xem giữa lúc chúng ta đang vui chơi thì có
người cô độc trong phòng? làm gì thì làm em cũng phải về trước
12 giờ.
Linh Trân nói:
-Em muốn về mấy giờ tuỳ ý em. Nhưng Linh San à, em phải suy
nghĩ cho kỹ, phải phân biệt rõ ràng tình yêu với thương hại là
hai việc hoàn toàn khác nhau
-Thôi chúng ta đừng nói đến chuyện đó nữa
Linh San bực dọc. Linh Trân bước ra tới cửa quay lại nóị
-Chị cũng không có thời giờ, chị phải ra phòng khách nói
chuyện với anh Cao và Nhiếp Sanh, nhưng em cũng nhớ rằng em đã
làm sai điều em hứa, em đã hứa với chị là giữ khoảng cách với
Phi nhưng em lại người chủ động tiến tớị
Linh San nói:
-Em không hề hứa chuyện đó nhé. Lúc nói chuyện với chi, chị có
biết là em đã. Thôi hôm nào rảnh em sẽ nói rõ hơn, chỉ biết
đến bây giờ chị quan tâm em đã quá muôn.
Linh Trân quay lại, nắm lấy bàn tay đau còn băng vải của Linh
San.
-Linh San, em đừng có điên, em mới 22 tuổi cơ mà?
-Anh ấy cũng chỉ mới 29 tuổi
-Vấn đề không phải là tuổi tác của ông ấy, mà là của em. 22
tuổi làm kế mẫu, không phải là qúa trẻ ư?
-Miễn là bé Sở Sở chấp nhận?
Linh San chưa dứt lời thì ngoài cửa có tiếng gọi, Lập Cao lớn
tiếng:
-Nhị vị Tiểu thơ ơị Thời giờ hôm nay là vàng bạc, quí vị có
biết không? Đứng chải chuốt mãi tới sáng là coi như đêm Noel
của chúng tôi đi đứt nhé.
-Xong rôì, xong rôì
Linh Trân nói, vội bước rạ Cao giục:
-Nhanh lên đi chớ, mấy người làm mất thời gian
Linh San miễn cưỡng đứng dậy, bước ra phòng khách. Mẹ nàng đã
đứng ở đấy từ bao giờ, nhìn hai đứa con gái với nụ cười rạng
rỡ. Linh Trân hôm nay mặc áo đầm maù hồng, còn Linh San màu mỡ
gà. Cả hai đều đẹp rạng rỡ. Bà Lưu nhìn sang hai chàng rễ
tương lai, Lập Cao đẹp trai, sang trọng, còn Nhiếp Sanh cũng
không kém. Có hai chàng rễ như vậy là quá quí rôì, còn mơ ước
gì hơn. Bà vui vẻ nói với các con:
-Ðêm nay đi khuya một chút cũng không sao, Mẹ biết Noel là dịp
cho tuổi trẻ chơi đùa thỏa thích, mẹ không giống những người
làm mẹ cổ lỗ đâụ Về trễ cũng không ăn đòn đâu, đừng ngại
-Bác ơi, hôm nay mà bác có muốn đánh đòn cũng không tìm được
chúng con đâụ Con đã tính rồị Khiêu vũ xong, chúng con sẽ kéo
đến nhà bạn dự tiếp cuộc vui khác cho đến sáng.
Linh San nghe nói, kéo áo Linh Trân:
-Chị Trân!
-Lo gì? Chân em ở người em chứ đâu phải ở người khác?
Khi bước tới cầu thang máy, Linh San liếc nhanh về phía hộ 4Ạ
Cửa đóng im lìm. Bên trong có ánh đèn. Linh San chợt muốn dừng
lạị Mặc kê. Đêm Noel. Mặc kê. Tất cả. Nhưng khi quay lại nhìn
những khuôn mặt phấn khởi cùng đị Linh San biết, vấn đề là ở
chỗ sĩ diện. Không được, nếu bỏ cuộc, tình cảm chị em sẽ sứt
mẻ. Với tâm trạng rối ren, Linh San bước vào nhà hàng Trung
Ương. Khách rất đông, họ chen chân nhau, đổ dồn như sóng cuồn
nước chảỵ Mỗi năm đến muà Noel, Linh San mới cảm nhận sự đông
đúc của dân số đài Bắc. Ai cũng đổ dồn đến hộp đêm, qúan rượu,
đến tụ điểm vui chơị Một cơ hội để chen lấn. Và khi đến được
chỗ ngôì thì mồ hôi đã đỗ như tắm.
Nhiếp Sanh mua một đóng nói giấy, mặt nạ, giấy bông chia cho
ba ngườị Linh San nhìn vào sàn nhảỵ Người đông ớ ngớ. Anh
chàng ca sĩ đang gắng cổ hát bản "Chủ Nhật đẹp tươi hồng".
Linh San ngạc nhiên không hiểu với lượng người lớn như vậy, họ
chỉ dậm chân tại chỗ hay là nhảỵ Tiếng hét, tiếng cười, tràn
ngập căn phòng. Bản nhạc dứt, khách lại tung hoa, tung nón lên.
Không khí thật vui nhộn. Nụ cười hay lâỵ Đám đông quay cuồng.
Nhiếp Sanh kép Linh San xuốgn sàn nhảỵ Linh San nhập cuộc. Một
bản tiếp nối một bản. Cặp Linh Trân và Lập Cao biến đâu mất.
Vũ trường với tiếng nhạc, tiếng cười như muốn nổ tung. Cả
thành phố Đài Bắc như muốn nổ tung. Ai cũng vui, cũng vuị Thế
còn chàng?
Linh San chìm trong suy nghĩ, mãi đến lúc Sanh hét:
-Linh San!
Linh San mới giật mình
-Chỉ
-Chị Trân của em gặp bạn cũ
-Ở đâủ
Linh San nhón chân lên vẫn không thấy
-Họ đã về bàn.
Linh San nói:
-Vậy chúng ta cũng về đị Chân em mỏi và thân em ướt đẫm mồ hôi
rôì.
-Anh chưa muốn
-Sao vậỷ
-Bây giờ xông ra khỏi vòng vây rôì một hồi quay lại mêt. lắm
-Nhưng em đang khát, em phải về bàn
-Anh gọi Champagne nhé?
-Chi vậỷ
-Hôm nay phải uống Champagne, vì hôm nay kỷ niệm ta quen nhau
ba năm rôì.
-Ðúng ba năm rôì ư?
-Vâng, anh quen em cũng đúng vào ngày Noel ba năm trước.
-Lạ thật
Linh San nói, Sanh không hiểu:
-Em nói gì thê? Thôi chúng ta xông ra vòng vậy
-Em nói lạ thật
-Sao lạ?
-Quen nhau ba năm mà không bằng ba tháng. Điều đó cho thấy sự
quen nhau khôgn thể căn cứ vào thời gian. Một phút bị chóang
váng hơn mười năm vô tình.
-Em nói gì anh không hiểủ
Sanh nhìn Linh San, nhưng Linh San lắc đâù:
-Thôi anh không cần hiểu làm gì
Họ trở về bàn. Thấy Linh Trân đang ngồi nói chuyện vui vẻ với
bốn người lạ. Có lẽ họ đến trễ không còn bàn. Thấy Linh San và
Sanh về, Linh Trân đứng dậy giới thiệụ
-Còn nhớ ai đây không? Bạn cũ của chị, anh Giang đấỵ
Linh San nhìn sang, gã thanh niên có nước da ngâm đen với
thuốc lá trên môị Người mà những năm trung học đã một thời
cùng Linh Trân yêu say đắm. Sau đó không hẹn mà chia taỵ Bên
cạnh Giang là một cô gái rất đẹp và một cặp nam nữ khác. Giang
giới thiệu
-Ðây là vợ sắp cưới của tôi
Linh Trân cười
-Ai lại giới thiệu đơn giản như vậỷ
Giang noí:
-Sao không được. Bây giờ sao LinhTrân lại thích nghi lễ như
vậỷ Chúng ta hôm nay gặp nhaụ Một sự tình cờ mai lại mỗi người
mỗi ngã. Giới thiệu cặn kẽ, liệu có nhớ không, hay lại làm mặt
lạ.
Linh San cảm thấy thú vị, ngồi xuống bàn. Tối hôm nay chị Linh
Trân có một đêm Noel đáng nhớ. Gặp lại người yêu cũ. Không
hiểu chị có cảm giác thế naò? Giang lại tiếp tục giới thiệu:
-Còn đây là Lục Siêu và cô Bùi
Lục Siêủ Cái tên có vẻ quen thuộc, Linh San liếc nhanh người
đàn ông trẻ có gương mặt rất quen thuộc, khuôn mặt không đẹp
trai nhưng thu hút, mái tóc dài, chân mày sậm với đôi mắt lúc
nào cũng suy tư, San chợt nhớ ra hình như mình đã gặp đâu đấỵ
Còn cô Bùi rõ ràng lại quen thuộc hơn nữa, hay là cô trong
ngành điện ảnh? Linh San cố moi móc, người con gái dựa lưng
vào ghế có đôi mắt như mơ, ngoài đôi môi có bôi tí son đỏ, cô
ta không có trang điểm gì hết.
-Rất hân hạnh được quen biết bạ bạn
Nhiếp Sanh đưa tay bắt lấy tay của Lục Siêụ Trong lúc hai
người đàn ông bắt tay nhau thì cô Bùi lại chậm rãi lấy trong
ví ra điếu thuốc, một hộp quẹt ga đỏ, đốt lên và thở khói,
không hiểu sao Linh San như bị cuốn hút, nàng chăm chú nhìn cô
Bùi từng cử chỉ một, cái thái độ khoan thai của cô ấy như
trong mơ. Nhiếp Sanh ngồi cạnh nói:
-Linh San chúng ta tiếp tục nhảy nhé!
Linh San nói:
-Không
Hớp lấy ngụm Champagne, Linh San hỏi cô Bùi:
-Cô uống tí nhé!
Cô Bùi nhìn cô Sang với nụ cười nhẹ. Nhiếp Sanh đưa một ly
khác rót đầy rượu cho cô Bùị
-Hôm nay là ngày kỷ niệm tôi và Linh San quen nhau tròn ba năm
Cô gái họ Bùi nâng cốc rượu lên chạm nhẹ Vào ly của Linh San
với nụ cười:
-Xin chúc mừng ba năm quen nhaụ
Giọng nói của cô ta không lớn, thuộc loại giọng thổ nên nghe
rất rõ, một tia sáng lóe lên trong đâù của Linh San, cô Bùi
trong bộ áo rộng bằng tơ màu xám bạc, Linh San buột miệng:
-Chị Bùi hình như tôi đã nhìn thấy chị
Cô Bùi nhíu mày:
-Chị gặp em ở đâủ
-Mấy ngày trước hình như ở nhà hàng "Muà thu", hôm ấy chị hát
một bài hát rất haỵ
Cô gái họ Bùi vưà thở khói vưà cười:
-Vâng em hát ở đó được một tuần.
-Thế tối nay sao chị không hát?
-Vì anh Lục Siêu nghỉ làm nên em cũng không hát.
À thì ra họ là ca sĩ. Linh San liếc nhanh về phía Lục Siêu,
anh chàng như không để ý đến chuyện của hai người con gáị
-Thế chị không biết Lục Siêu ư?
Cô gái họ Buì hỏi Linh San với vẻ ngạc nhiên.
Đạ không vì em không để ý lắm giới âm nhạc ca sĩ.
-Anh ấy là tay trống của ban hợp ca "Lửa Rừng" đấỵ Anh ấy vưà
chơi Guitar, đánh trống vừa có thể chơi cả Organ
-À!
Linh San hớp thêm rượu, nhìn về phiá thiên taì vừa được ca
ngợi, anh chàng thiên taì kia có ve/ mặt lạnh lùng không để ý
đến sự ca ngợi aí mộ của người chung quanh. Linh San không dám
nói cho Buì biết mình cũng không hề nghe qua cái ban hợp ca "Lửa
Rừng" bao giờ
Ly rượu vừa cạn, Nhiếp Sanh lại rót đầy ly khác. Cô Bùi hỏi:
-Anh tên gì vậỷ
Đạ. Tôi là Nhiếp Sanh
Cô Bùi nói một cách thản nhiên.
-Anh cũng đẹp trai lắm, anh có một khuôn mặt rất lôi cuốn.
-Thế ư?
Nhiếp Sanh đỏ mặt, anh chàng không uống lấy một hớp rượu mà có
vẻ như saỵ
Linh San nghe cô Buì nói liếc nhanh về phía nhà thiên taì,
nàng lại nốc cạn ly rươụ Chợt nhiên Lục Siêu quay lại:
-Ai đề nghị chúng ta đến đây thế?
Cô Bùi nói:
-Anh Giang đấy!
-Em không thấy ở đây vừa ồn aò vừa loạn ư? Cái gì cũng không
ra cái gì cả
-Vâng hay là chúng ta di một nơi khác đi
-Tụi mình đi qua nhà hàng "Quốc Hoa " vậy
Cô Bùi nói:
-Ở đấy chưa chắc hơn ở đâỵ Sao chúng ta không đến nhà chị Thu,
họ cũng có tổ chức.
-Nhưng anh có thích đến đấy không? Anh thích thì em mới đị
-Ðợi một chút vậỵ Đợi Giang từ sàn nhảy trở về chúng ta đi
cùng một thể. Được không người yêu Bùi Khâm Đồng của tôỉ
Bùi Khâm Đồng? Linh San chợt bàng hoàng, cái tên nghe quá quen
thuộc. Đúng rôì? Nhưng không lẽ?..Linh San nhìn thẳng về phía
cô Buì nàng hỏi vặn:
-Chị là Bùi Khâm Đồng ư?
Cô Buì cười nói:
-Vâng. Cái tên nghe kỳ cục lắm hở? Đó là tên thật của tôi, còn
khi lên sân khấu tôi lấy tên khác.
Linh San vỗ nhẹ lên trán. Không! Không thể đươc, ta say rôì,
khuôn mặt cô Bùi trước mắt trở nên mông lung, như chiếc bóng
dao động trong nước. Đúng là ta đã say, không thể có một sự
trùng hợp lạ lùng như vậỵ
CHƯƠNG 10
Tiếp nối là những hình bóng dao động đảo lộn, Linh San đã say
nhưng say chưa đến đô. Mất hết tri thức. Nàng còn nhớ là mình
đã cười, đã nói đã dưạ vào ngực của Nhiếp Sanh, đã nói rất
nhiều với cô gái họ Buì, và nàng cũng nhớ Nhiếp Sanh đã cản
ngăn nàng khi họ rời khỏi nhà hàng "Trung Ương"
-Linh San à, thôi em đừng đi, anh sẽ đưa em về nhà.
-Không em không muốn về nhà.
Linh San nói, nàng như bị cuốn hút bởi cô Bùi trong cảm giác
chập chờn, nàng đã đi theo cô gái đầy lôi cuốn đó. Thế rồi họ
đến một tụ điểm khác, một ngôi nhà riêng sang trong. Ở đấy có
rất nhiều người trẻ, có cả nhạc, khiêu vũ , thuốc lá và rượụ
Linh San tập tành hút thuốc, khiêu vũ nàng nhảy liên tục với
những thanh niên trẻ khác nhưng vẫn nhớ đến cô Buì, nàng nhớ
hình như mình có hỏi:
-Chị Bùi năm nay chị bao nhiêu tuổi mà trông trẻ như thế?
-Tôi không còn trẻ đâụ Hai mươi lăm rôì đấỵ
Linh San không tin
-Làm gì 25, tôi thấy chị cao nhất khoảng 20 thôị
-Không tin ư? Tôi không bao giờ giấu cái số tuổi thật của
mình.
25 tuổỉ Linh San nốc cạn ly rươu, cái vị ngọt ngọt chua chua
của rượu Champagne và cái nóng của rượu như đốt cháy cả người
nàng, Linh San vẫn còn nghe được tiếng lằn nhằn của Nhiếp Sanh
bên cạnh:
-Linh San này, tối nay em làm sao thê? Đừng uống rượu nữa, em
say rôì, còn phải về nhà đấy!
Linh San lắc đâù
-Anh Sanh, ở đây có nhiều con gái lắm, sao anh không quậy một
bữa cho đã đi, anh đeo theo tôi hoài chi vậỷ
-Vì tôi có trách nhiệm với Linh San
Linh San cười lớn:
-Trách nhiệm gì?
Rôì vuì đầu vào ngực của Sanh nói:
-Ở đây không có trách nhiệm gì hết, chỉ có nợ với nhau thôị
-Nợ? Linh San, cô nói thế, là thế naò?
-Câu đó là của anh đấỵ Anh bảo mọi người đều mắc nợ nhau, anh
hãy đi chơi đi, hãy tán tỉnh mấy cô kia đi, tôi không muốn anh
mắc nợ tôi, cũng không muốn mắc nợ người kh'ac, anh đi đị
Nhiếp Sanh vẫn không bỏ đị Hình như anh chàng vẫn lẩn quẩn
chung quanh. Người nữ chủ nhân của buổi tiệc xuất hiện, người
con gái có tên Thu hình như là một ca sĩ hay một taì tử nổi
tiếng. Cô ta mặc chiếc áo bó sát người màu vàng trông giống
như con rắn vàng. Linh San thấy thật choá mắt, đúng nàng đã
saỵ Những âm thanh chói tai, tiếng trống, tiếng kèn tiếng hát
như mưa sa như sấm sét, bóng người chập chờn hình như cô Bùi
lên hát, một bản nhạc thất ướt át rồi Lục Siêu hát, cả nữ chủ
nhân cũng hát, không biết Linh San đã uốgn hết bao nhiêu rượu,
nàng còn nhớ cuối cùng nàng đã keó aó cô Buì nói:
-Mắt chị đẹp như ánh trăng.
Cô Buì nhìn Linh San
-Như ánh trăng ư? Nhưng ánh trăng trong ngày nàỏ Trăng
khuyết,, trăng lưỡi liềm hay trăng tròn. Như vậy tôi là một
người đàn bà xấu xí.
-Không, chị không xấu đâu, chị là "Mai cốt cách, tuyết tinh
thần." tôi biết chị là linh hồn của anh ấy, chị có tin con
người khi chết đi rồi vẫn còn linh hồn không?
Hình như Linh San còn nói nhiều thứ hơn thế nữa, nhưng bây giờ
nàng không nhớ gì nữa cả
Lúc tỉnh dậy, Linh San thấy mình nằm ở trên giường, những hình
bóng nữ chủ nhân mặc aó vàng, cô Bùị Lục Siêu, tiếng hát, "ánh
trăng" còn quay cuồng trong trí. Nhưng bây giờ Linh San đã
tỉnh hơn, ánh đèn thật chói mắt, nàng nghe thấy tiếng của Linh
Trân nói:
-Nó đã tỉnh rôì
Linh San mơ? Mắt, hình ảnh trước mặt vẫn còn mông lung.
-Tôi hiện đang ở đâu đâỷ
-Ở nhà.
Nghe tiếng mẹ nói, Linh San quay qua, mẹ đang ngồi cạnh giường
với chiếc khăn ướp đá đắp trên trán nàng.
-Sao con lại uống đến say như vậỷ Không biết uống rượu mặc dù
Noel nhưng cũng phải biết giữ gìn một chút chứ!
Chị Linh Trân ngồi cạnh nói tiếp:
-Thằng Nhiếp Sanh thật chết tiệt
Linh San quay lại nhìn chị
-Phải anh Nhiếp Sanh đưa em về không?
Chị Linh Trân nói:
-Ngoài hắn còn có aỉ Hắn còn bảo em điên, uống rượu như uống
nước. Linh San em thật là hồ đồ. Tại sao em lại đi với đám của
Giang. Em biết họ thuộc hạng người gì không? Toàn là một lũ tà
giáo, đi với họ có một đêm mà em say khướt như vậy
Linh San nhìn ánh đèn suy nghĩ:
-Bây giờ là mấy giờ hả chị?
Linh Trân nói:
-Chín giờ tối ngày 25. Mãi đến 6:00 sáng hôm nay, Sanh mới đưa
em về đấy, trông hắn cũng có vẻ say, hắn nói là em bị một
người đàn bà mê hoặc?
Linh San tròn mắt::
-Như vậy có nghĩa là tôi không nằm mơ, rõ ràng là có người đàn
bà đó trong đêm quả
Bà Lưu lấy khăn lau mặt cho San hỏi:
-Con làm sao thế? Mẹ thấy con chưa được tỉnh.
Linh San suy nghĩ một chút, hỏi:
-Chị Trân, tối qua lúc ở nhà hàng "Trung Ương" có người con
gái nào họ Buì không?
-Em muốn nói là trong đám bạn bè của Giang đó phải không? Chị
cũng không biết cô ta tên gì, chị không nhớ, lúc chị với Cao
nhảy xong trở về bàn, thì không thấy tụi em nữạ Lúc đầu chị
tưởng là tụi em cũng ra sàn nhảy, không ngờ khi nhà hàng đóng
cửa vẫn không thấy bóng dáng của em, tụi chị mới biết là em đi
theo đám của Giang.
Linh Trân quay sang Linh San trách móc:
-Em đã nói là về trước 12 khuya, vậy mà 6:00 sáng mới về. Lại
say mềm đến bây giờ?
Linh San nhìn Trân ngồi nhỏm dậy:
-Em phải đi một chút.
BàLưu giữ con lại:
-Con đi đâủ Đến nhà số 4A à?
Linh San bối rối:
-Mẹ! Sao mẹ Cũng biết chuyện đó?
Bà Lưu thở dài:
-Có chuyện gì con qua mắt mẹ được đâụ Vả lại buổi chiều ông ấy
cũng có đến đâỵ
Linh San tròn mắt:
-Ồ! Mẹ đã nói gì với anh ấỷ
-Không có gì cả, chỉ nói chuyện bình thường, ông ta muốn biết
tình trạng của con, mẹ nói con vui suốt đêm nên bây giờ còn
ngủ, ông ấy có vẻ không vui, ngồi một chút bỏ về.
Linh San cắn nhẹ môi suy nghĩ. Nàng định đứng dậy nhưng lại
loạng choạng muốn te:
-Mẹ để con sang đấy một chút.
Bà Lưu chau mày:
-Linh San, con muốn đi mẹ không cản, nhưng bây giờ khuya rôì,
con cũng chưa tỉnh hẳn rượu, muốn gì mai đị
Linh San cố chấp nói:
-Không được mẹ ạ, có phải đi đây nếu không chịu nổi
-Con nói gì thế?
-Con van mẹ, mẹ hãy để con đi nói chuyện , con muốn làm rõ một
vấn đề.
-Nhưng con đứng còn không vững mà đi đâủ
-Con đứng vững lắm chứ
Linh San nói, vịn lấy bàn nhưng đôi chân nàng như nhũn rạ Trân
phải bước tới đỡ. Bà Lưu nói:
-Ðấy con thấy không? Con nằm một chỗ tốt hơn.
Linh San cố nén xúc động trong lòng, nàng cương quyết
-Mẹ hãy để con đi, nếu không con sẽ chết mất.
-Linh San!
Linh Trân nói:
-Me, để con đưa nó sang đấy, nếu không cho nó đi, nó sẽ không
yên tâm. Con chỉ cho nó nói hai tiếng xong rôì rước nó về,
nhưng trướ chết nó phải thay áo rồi tính.
Linh San gật đâù. Bà Lưu đành nhượng bộ, Linh Trân lấy áo len
màu xanh và chiếc quần jean cho Linh San.
-Em say thế này biết em có bình tĩnh không?
-Em đã khỏe lắm rồi!!
-Khá khuya rồi đấỵ Nói một tí là về ngay nhé.
Thế là Linh San cùng Linh Trân sang nhà 4Ạ Cửa mở Bằng Phi
đích thân ra đón, Linh Trân chỉ nói đơn giản.
-Em gái tôi muốn sang đây nói chuyện với anh. Tôi đưa nó qua
và hai giờ sau tôi sẽ sang đón.
Và Linh Trân bỏ về ngaỵ
Linh San tựa người vào tường, đầu vẫn choáng, tay chân rã rờị
Bằng Phi liếc nhanh về phía nàng, xong khép cửa lại, và bế
Linh San lên ghế.
-Nghe nói em uống rượu say mèm phải không? Trước kia có bao
giờ em uống rượu đâủ Phải em bị người ta chuốc rượu không?
Linh San lắc đâù, thẫn thờ nhìn Bằng Phi:
-Em không bị chuốc, tự em uống
-Sao vậỷ
Linh San không đáp, nàng nhiú mày:
-Em muốn hỏi anh
Phi vuốt những sợi tóc lòa xòa trên trán Linh San:
-Hỏi gì? Em có thấy chóang không? Hình như em vẫn còn nhức
đâù, em có thấy khát nước không? Anh rót cho em ly nước lọc
nhé!
Linh San đưa tay chận lại:
-Anh ở đây, đừng đi đâu cả.
Bằng Phi ngạc nhiên, dừng lại nhìn Sang:
-Em đã nhìn thấy cô ấỵ
-Aỉ
Linh San nói, giọng run rẩỵ Bàn tay giữ chặt chéo áo của Phi:
-Người ta gọi cô là Buì. Buì Khâm Đồng. Anh nói đi tại sao anh
lừa dối tôỉ Tại saỏ Anh bảo là cô ấy đã chết, chết rôì, không
lẽ đó là oan hồn hiện về? Anh nói đi!
Phi có vẻ sửng sốt, chàng đứng thừ người ra, chàng choáng suýt
ngã. Hai tay Phi nắm chặt lại
-Em đã gặp cố ấỷ Gặp Khâm Đồng?
Nước mắt tuôn traò xuốgn má, San nghẹn lời:
-Vâng. Bùi Khâm Đồng. Như vậy là cô ấy họ Bùi phải không? Đúng
vậy chứ!! Tôi không nằm mơ, không tưởng tượng. Đây là sự thật!
Linh San ngồi ngay ngắn lại:
-Tôi biết anh có tấm ảnh của nàng, anh đem ra đây, để tôi nhìn
xem.
Bằng Phi đặt tay lên vai Bằng Phị
-Ðừng xem em ạ. Tấm ảnh đó không còn
Linh San run rẩy:
-Như vậỷ Ðúng là cố ấy rồi chứ?
Bằng Phi cúi đầu đau khổ:
-Ðúng, đúng là cô ấy, nhưng anh cũng đâu có gạt em đâủ Linh
San, anh không hề nói với em là cô ấy chết. Anh chỉ nói với
em, cô ấy không còn, cô ấy đã mất. Mà rõ ràng là cô ấy đã vuột
khỏi tay anh. Đã nhiều lúc, nhiều lần anh định nói hết mọi sự
thật, nhưng anh không biết phải mở lời như thế naò?. Linh San,
em biết không anh phải nói sao khi bị vơ. Bỏ rơi, khi vợ anh
phản bội tình anh để chạy theo một tay trống, một tay trống
tầm thường của một đoàn hát? Anh phải giải thích sao chuyện
đó?
Khi gặp em, anh đã đánh mất niềm tin, anh thù phụ nữ, anh sợ
đàn bà. Anh muốn yêu, lại không dám yêu, chỉ tại vì..Tại vì
lần yêu đó, làm vỡ cả tình cảm và lòng tự trọng của anh. Linh
San em nói là anh lừa dối em, điêù đó không đúng đồng ý là anh
mong cô ta chết. Mong cô ấy không còn trên cõi đời này để xoá
tan sư. Thất bại của cuộc đời mình, nhưng anh làm không được,
và anh không hề nói với em nàng đã chết. ..Anh là một người
đàn ông yếu đuốỉ
Linh San cảm động. Nàng đưa tay lêm ôm lấy đầu Phi keó vào
lòng mình.
-Thôi đừng nói nữa, đừng nói gì hết.
Phi ngẩng đầu lên nhìn Linh San:
-Không được, chẳng nói thì thôi, mà nói thì phải nói cho hết.
Cõi đời này quá chặt hẹp, sớm muộn gì em cũng sẽ gặp nàng,
đúng ra anh phải nói sớm cho em biết? có phải lúc gặp Khâm
Đồng em thấy nàng đang ở cạnh tay đánh trống phải không?
Linh San yên lặng, Phi cắn môi, nói:
-Một câu chuyện tàn nhẫn. Em đã đọc qua "Tạp ký Đồng yêụ" Em
hiểu tình anh dành cho cô ấy ra saọ Lúc ở nước ngoài trở về,
anh đã khôgn còn Khâm Đồng, nàng đã bỏ theo tay trống, tàn
nhẫn đến đô. Bỏ mặc đứa con hai tuổị Em biết bấy giờ anh đã xử
sự ra sao không? Anh đã tìm Khâm Đồng, anh van xin, năn nỉ,
anh đã dẹp hết mọi tự ái, chỉ mong nàng trở về tha thứ hết
những lầm lẫn?.Em biết tại không? Vì anh quá yêu nàng?..vậy
mà?..Khâm Đồng không chịu, không chịu trở về. Anh vẫn không
giận. Anh còn viết tạp ký ghi lại tình yêu của mình với nàng,
anh tự trách mình không có cách bảo vệ nàng, che chở nàng khỏi
mọi quyến rũ. Anh trách mình ham chi chuyện ra nước ngoàị
Phi thở daì:
-Còn cô ấỷ Cô ấy lại đòi ly dị, cô ấy không cần bất cứ một cái
gì cảTaì sản, danh dư, con cái cuộc đời vì bây giờ trong mắt
của Khâm Đồng chỉ có một thứ duy nhất đó là tay trống kiả.
Bằng Phi ngồi xuống ghế, hai tay ôm lấy đâù.
-Có một lúc, anh đau khổ qúa, anh muốn phát điên lên, anh định
tự sát?..Rồi sau cùng anh cũng hiểu ra, anh ý thức được là anh
đã vĩnh viễn mất Khâm Đồng, khôgn thê? Keó Khâm Đồng trở về
được nữả Có kéo nài, năn nỉ, chỉ tổ làm cho Khâm Đồng khinh
bỉ, coi rẻ thêm thôị Chính Khâm Đồng cũng đã bảo anh: "Anh là
đàn ông, anh phải dứt khoát, đừng lằng nhằng, chẳng giống aị".
Bằng Phi mắt đỏ, chàng như cố nén lòng, Linh San nói:
-Thôi đủ rôì, anh đừng nói nữạ
-Sau đó, anh đã ký giấy ly dị. Hôm ký giấy anh đã say không
còn biết trời trăng, và tối hôm ấy, anh đã ngủ với con điếm.
Từ đó ngày anh đi làm, còn tối đến anh như một xác chết biết
đị Anh say rượu, anh trụy lạc, anh đứng bên lề vực thẳm, anh
không còn là người đàn ông, một người đàn ông đúng nghĩả
-Ðủ rôì, thôi anh đừng nói nữạ
Phi nói:
-Cố ấy ốm yếu như vậy, nhưng rất tàn nhẫn. Mãi đến bây giờ anh
vẫn không hiểu tại sao cô ấy lại vô tình như vậy, nhẫn tâm dồn
anh xuống địa ngục như vậy
Linh San bịt tai lại:
-Em đã nói đủ rôì, anh đừng nói nữạ Nếu anh nói nữa chứng tỏ
Khâm Đồng vẫn còn sống trong tim anh, anh không quên được cô
ấỵ
Linh San đứng lên, nhưng lại loạng choạng suýt ngã. Phi ôm lấy
San
-Em làm sao thế? Linh San
Linh San tựa vào ngực Phi
-Em thấy không được khỏẹ
-Vậy thì em nằm xuống, anh lấy cho em cốc nước nhé!
Linh San ôm chặt Phi
-Em bây giờ không cần nước, em chỉ muốn hỏi anh một điêù.
-Ðiều gì?
-Anh có đủ can đảm để tiếp tục chiến đấu không?
-Chiến đấủ
-Vâng, trong một cuộc chiến khác; Lấy vợ một lần nữả
Bằng Phi ngẩn rạ Chàng không dám tin những gì vừa nghe, nâng
cằm Linh San lên. Khuôn mặt xanh xao của nàng không che được
ánh mắt thẹn thùng và Phi cúi xuống.(Hết Chương 5 ... Xin
xem tiếp
Chương 6) |