Trưa hôm ấy, Linh San đưa bé Sở Sở đến gặp
Khâm Đồng. Thuyết phục đươc. Sở Sở đi không phải là chuyện dễ.
Nó lúc naò cũng giống như một con nhím ở trạng thái tự vệ sẵn
sàng chiến đấụ Đặc biệt là cảnh giác cao với Linh San. Lúc naò
nó cũng thích làm ngược lại điều Linh San nghĩ. Chẳng hạn Linh
San bảo sang đây, thì bỏ đi ngược lại, Linh San bảo viết bài,
nó vẽ hình, bảo đứng dậy, nó ngôì xuống. May là lớp của Sở Sở
buổi sáng, không phải lớp chiêù. Linh San đã tránh đựơc nỗi
bực mình. Cô gíao của Sở Sở mỗi lần gặp Linh San lại than khổ.
-Con bé như được tạo thành bởi toàn bộ tế baò đối kháng. tôi
mong là mau chóng kết thúc niên học này, để bàn giao nó cho
lớp một.
Trưa hôm ấy, để thuyết phục Sở Sở đi dùng cơm là để gặp Khâm
Đồng, Linh San chỉ còn cách sử dụng kế.
-Cô Hương hôm nay xin phép nghỉ, nhà lại không có ai, để dì
đưa bé đi ăn cơm nhé!
Sở Sở đáp gọn:
-Tôi không đị Tôi sẽ qua nhà bạn Nhất của tôi dùng cơm
-Nhưng bạn Nhất nào có mời con đâủ
-Nó không mời cũng mặc, con cũng đến nó.
Linh San ngọt ngào:
đì biết có một nơi bán nhiều kem lắm
-Tôi không thích ăn kem
-Ở đấy có nhiều mức đàọ
-Tôi không thích.
-Có kem chuối, bít tết, bánh rán, mứt trái câỵ
Sở Sở lấy tay bịt tai lại:
-Tôi không muốn nghe, tôi không thích.
Linh San doạ:
-Thôi được rôì, dì mời mà không đi nhé. Nếu con không thích em
thì dì đưa bé Nhất đi ăn.
Và giả vờ đi vào lớp, Linh San lớn tiếng:
-Bé Trung Nhất đâu rôì? Cả Hiểu Lan nữạ. Các con có thích ăn
kem không, dì mơì hết.
Bé Sở Sở vội vã chạy tới nắm lấy tay Linh San:
-Ban nãy dì mời cháu trước mà!
-Nhưng con đi hay không đỉ
Sở Sở nuốt nước bọt nói:
-Ði chứ! Con thích ăn mứt anh đào, ăn kem chuốị
VÀ thế là Linh San đã đưa được Sở Sở đến nhà hàng Phước Lạc.
Khâm Đồng đã có mặt nơi đó. Nàng ngồi ở góc phòng với điếu
thuốc trên taỵ Khuôn mặt xanh xao, không có mùi rượụ Khâm Đồng
hay uống rượu và mỗi lần uống thường say túy lúy, nhưng hôm
nay Khâm Đồng lại có vẻ rất tỉnh táọ
Linh San đưa bé Sở Sở đến trước mặt Khâm Đồng:
-Sở Sở. Đây là dì Trương, dì ấy là bạn của dì.
Sở Sở ngẩng lên nhìn Khâm Đồng. Đồng đã ném tàn thuốc vaò góc
bàn. Bàn tay run rẩY nâng ly kem lên. Mắt mờ lê. Khâm Đồng
không nói đựợc tiếng naò cả. Trong khi bé Sở Sở thì hơi sức
đâu để ý đến người đàn bà trước mặt nó vưà ngồi xuống ghế là
nhìn quanh:
Đì ơi, cho con ăn kem chuối đị
Linh San nói:
-Con phải ăn bít tết trước. Xong dì sẽ cho ăn kem.
Bé Sở Sở nũng nịu:
-Không có muốn ăn kem chuối trước.
Linh San không chịu, Khâm Đồng vội vã:
-Thôi thì .....cho cháu ăn kem chuối trước đị
Sở Sở nhìn Linh San với cặp mắt chiến thắng:
-Thấy chưa, dì Trương bảo con ăn kem trước được kìa,
Linh San nhìn Khâm Đồng thở daì.
-Người lớn cứ mãi nuông chiều kiểu này, than`h thử trẻ con hư.
Thôi được, con có quyền ăn kem trước. Nhưng ăn xong kem là dì
chắc chắn con không thể ăn cơm được
Khâm Đồng nói:
-Một lần thôi mà. Chị chiêù chaú một lần đị
Linh San gọi kem chuối cho Sở Sở, còn mình món bánh mì kẹp
thịt, nàng quay sang Khâm Đồng:
-Còn chị? Em chắc chị cũng chưa ăn gì. Gọi món gì đi chứ?
Khâm Đồng ngây mắt ra nhìn bé Sở Sở:
-Tôi chưa đóị Tôi chưa muốn ăn.
Và Khâm Đồng chìa tay vuốt nhẹ tóc Sở Sở rồi đến khuôn mặt Có
lẽ vì bàn tay vưà cầm ly đá lạnh nên khi chạm vaò người Sở Sở,
con giật nẩy:
-Ðừng, đừng chạm đến tôi!
Khâm Đồng rút tay lạị Một chút đau khổ hiện trong mắt. Linh
San phải giả lả
-Con bé này giống như nhím xù lông vậy, ai chạm tới cũng không
được, nhất là người lạ.
-Người lạ ư?
Khâm Đồng kêu lên. Nàng lấy quẹt lửa ra đốt một điếu thuốc
khác, bàn tay run rẩỵ
Kem chuối đã được đem rạ Sở Sở ăn lấy ăn để nó ăn tham như bao
nhiêu đứa con nít khác. Khâm Đồng nhìn con môt cách thích thú,
trong lúc Linh San nhìn hai mẹ con với cảm giác buồn vui lẫn
lộn. Bé Sở Sở hình như cũng cảm thấy cái nhìn lạ lùng của Khâm
Đồng, nó ngẩng lên. Nhớ lại thái độ thô bạo ban nãy, nó cười
lấy lòng Khâm Đồng
Đì Trương sao dì đẹp thế?
Khâm Đồng bối rối, mắt lại ướt. Khâm Đồng định đưa tay vuốt
tóc bé Sở Sở, nhưng lại sợ nó phản ứng, nên rút tay về. Bé Sở
Sở thì rất khôn, nó biết dì Trương rất có cảm tình với nó. Một
tình cảm đặc biệt mà nó cảm nhận được nên lợi dụng tối đạ
Đì Trương ơi, con muốn ăn bánh Chocolat nữạ
Linh San cản:
-Con không có quyền ăn kem thay cơm được
Sở Sở quay sang cầu cứu Khâm Đồng:
Đì Trương ơi, dì Trương
Khâm Đồng quay sang Linh San:
-Thôi thì chiều nó thêm một lần này thôị Nể tôi một chút đi
nhé.
Linh San bất lực nhìn Đồng rồi nhìn Sở Sở. Món bánh mì giăm
bông đã đem ra, nhưng Linh San hết muốn ăn. Ngắm hai mẹ con,
Linh San chợt phát hiện. Hai mẹ con Sở Sở rất giống nhaụ Cũng
đôi mắt to, đen cũng cằm nhọn. Khuôn mặt thật hấp dẫn. Bé Sở
Sở cúi xuống món bánh kem phết Chocolat. Nó cảm thấy dì Trương
rất dễ thương.
Đì Trương, dì rất giống ....
-Giống gì?
Khâm Đồng vội vã hỏị Linh San giật mình. Bất giác nàng nghĩ
tới tấm ảnh để trong thư phòng của Bằng Phị Sở Sở đã nhìn thấy
người trong ảnh kia chưả Nó biết là ai không chứ?
Bé Sở Sở với nụ cười thật tươi;
Đì trông giống như mấy cô đóng phim vậy đó.
Linh San thở phào, nhẹ nhõm. Khâm Đồng với nụ cười buồn, nàng
đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Sở Sở. Lần naỳ, Sở Sở
không giật tay lại, nó cười, cười thật ngọt. Khâm Đồng nói như
khóc:
-Sở Sở ...sao con gầy thể con có vui không? Cha có cưng con
không?
Sở Sở đưa mắt ngạc nhiên nhìn Đồng:
-Cha ...cưng con lắm chứ!! Nhưng cha lại muốn cưới dì ghẻ
Nghe Sở Sở nói, Linh San vội chận lại:
-Sở Sở, con ăn xong chưả Bây giờ ăn bánh mì nhé!
Sở Sở chợt nhìn thấy cô bồi bàn bưng ly trái cây ướp lạnh, nên
hét lên:
-Con còn muốn ăn kem. Cho con ly trái cây ướp lạnh đị
Linh San cố nhẫn nhục:
-Sở Sở này, con không có quyền ăn lộn xộn như vậỵ con phải
dùng cơm nữa chứ? Ăn kem không đâu được?
-Nhưng trái cây đâu phải kem đâủ
-Trái cây ướp lạnh cũng thế.
-Nhưng con thích
-Không được
Bé Sở Sở nhìn sang Khâm Đồng nũng nịu:
Đì Trương ơi, cho con ăn trái cây đông lạnh đị
Khâm Đồng bối rối quay lại nhìn Linh San
-Thôị.chiều nó một lần nữa đị lần này thôị
Linh San nhiú mày nhìn Khâm Đồng:
-Chị..chị đã một lần ba bận rôì nhé!
Khâm Đồng chớp mặt chớp chớp nhìn Sở Sở. Gương mặt con bé đẹp
qúa, ngây thơ qúa:
-Tôi biết..tôi van chị.
Linh San chẳng nói gì cả, gọi một ly trái cây đông lạnh. Khi
bé Sở Sở giải quyết xong ly trái cây đông lạnh, nó lại đòi ăn
đaò. Lần này Linh San nhổm người lên:
-Thôi Sở Sở chúng ta phải về ngaỵ Chiều nay dì còn phải đi dạỵ
Bé Sở Sở ngoan cố:
-Thì dì cứ đi dạy đi, để con ở lại với dì Trương, được không
dì?
Linh San quyết định:
-Không được. Con phải về với dì
Linh San nói và nắm tay chặt tay bé Sở Sở. Một linh cảm không
hay đến với Linh San. Bé Sở Sở vùng vẫy, nó cố tuột ra và chạy
úp mặt vào lòng Khâm Đồng.
-Con thích dì Trương, con không thích dì San. Dì Trường dì
giúp con đị.con thương dì, ...dì đẹp qúa, dì thơm qúạ, da dì
trắng quá, mềm quá ....Dì Trương dì làm cô giáo con đi, con
thích dì hơn!
Khâm Đồng xúc động ôm lấy Sở Sở, bàn tay run rẩy của nàng vuốt
lấy mái tóc con, mặt con ....Nước mắt lăn tròng, Khâm Đồng cúi
xuống hôn tới tấp lên mặt, lên má con.
-Con!! Sở Sở con!! Sở Sở con!
Linh San giật mình. Nàng chợt thấy sợ hãị Bất chấp mọi sự giao
tế, lịch sự, tự áị Linh San bước tới gỡ nhanh Sở Sở rạ Nàng
kéo con bé ra ngoài, mặc cho Khâm Đồng sững sờ. Mặc cho Bé Sở
Sở la hét:
-Con muốn dì Trương, con thích dì Trương con yêu dì Trương.
Linh San gọi một chiếc taxi, rồi keó bé Sở Sở lên, đóng sầm
cửa lạị Xe chạỵ Nàng vô thức quay lạị Chạm ngay hình ảnh Khâm
Đồng đang từ nhà hàng chạy ra, hớt hải bên đường. Gió thổi
thật mạnh, gió lồng lộng, làm tà áo rộng của Khâm Đồng phất
phơ. Khuôn mặt trắng xanh phối hợp với tà aó giống như pho
tượng ngọc thạch.
CHƯƠNG 16
Đến chung cư, giao Sở Sở cho cô Hương, là Linh San quay lại
trường dạy lớp ngaỵ Trên đường đến trường, tai Linh San vẫn
như văng vẳng tiếng thét của Sở Sở, nó vang từ vực thẳm vang
lên
"Con muốn dì Trương, con yêu dì Trương, con không cần dì?"
Và buổi chiêù hôm ấy, Linh San ở mãi trong trạng thái bềnh
bồng. Bằng trực giác nàng thấy, hình như mình đã làm sai cái
gì. Đúng ra đừng chấp thuận lời van xin của Khâm Đồng. Đểmẹ
con họ gặp nhau là một sai lầm lớn. Bây giờ?rồi cái gì sẽ đến
nữa đâỷ Và nếu đến thì cũng khó tránh được
Chiều tối tan trường. Linh San vội vã đến ngay nhà của Bằng
Phị May quá, chưa có việc gì xảy ra cả. Cô Hương nóị Chiều tới
giờ, Sở Sở tự nhiên rất ngoan. Nó không phá phách gì nghiêm
trọng, chỉ cắt chân một con búp bê. Đối với một đứa bé hung dữ
như Sở Sở, chuyện đó là bình thường.
Cơm tối xong, Linh San và Bằng Phi ngồi ở phòng khách, đang
tính tóan chuyện tương laị Lễ cưới của Linh Trân dự định vào
trung tuần tháng bảy và Linh San muốn đám cưới của mình sang
năm, với lý do:
Đù gì thì đám cưới của chị phải trước em chứ? Sau ngày gả Chị
Linh Trân, đương nhiên là cha mẹ sẽ buồn và em phải kề cận bên
mẹ một thời gian.
Bằng Phi cắt ngang:
-Em dại qúạ Lấy nhau xong, chúng ta vẫn ở đây, nghĩa là em vẫn
gần cha me, như vậy cần gì phải chờ đợi lâu dàỉ
-Nói thế thì cần gì lấy nhaụ Ai cũng bảo làm người yêu của
nhau hạnh phúc hơn là làm vợ chồng.
Bằng Phi nhoài tới, mũi đụng mũi Linh San:
-Em lúc nào cũng thế, anh muốn cưới em ngay, để em là của anh.
-Anh ích kỷ
-Trên đời này không có tình yêu naò lại không ích kỷ
Linh San rùng mình. Nàng nhớ câu nói này của Khâm Đồng đã từng
nóị Bằng Phi rất nhạy cảm:
-Em sao thế?
-Không gì cả.
Bằng Phi xiết chặt Linh San
-Nghe anh nói nàỵ Anh muốn cưới em ngay, chỉ vì anh muốn em
thật sự là của anh, và như vậy anh mới có thể đem hết cuộc đời
của mình xây hạnh phúc, mới có thể đổ dồn tâm trí vào việc lo
lắng cho em. Tương lai của chúng ta còn rất dài, chúng ta sẽ
sống và sẽ hạnh phúc.
Linh San nhìn Phi, mắt chàng ngời sáng hy vọng:
-Chúng ta nên lấy nhau càng sớm càng tốt?
-Không được ít nhất là muà hè năm sau
-Hay là mùa thu năm naỷ
-Anh nói như trả giá vậy, mùa xuân sang năm vậỷ
Bằng Phi pha trò
-Em còn nhớ không? Chính em đề nghị lấy nhau, tức là em đã câù
hôn anh và anh chấp nhận. Vậy mà bây giờ em còn kỳ keò nữả
Linh San giật mình;
-Em? chính em đề nghị với anh ư?
Bằng Phi gật đâù
-Em đừng giận, anh chỉ nói cho vui thôị Linh San, hãy nghĩ kỹ
đi, ta nên lấy nhau càng sớm càng tốt. Anh nôn nóng, anh muốn
việc đó được thực hiện ngaỵ
Linh San chợt hỏi:
-Trước kia anh cũng điên cuồng săn đuổi Khâm Đồng thế này ư?
Bằng Phi đột ngột đẩy Linh San ra, nét đa tình mất hẳn trên
khuôn mặt chàng, một cái gì vưà giận dữ và buồn bực hiện trên
mắt.
-Sao vậy Linh San, sao em cứ đem mấy chuyện đó dằn vặt làm khổ
nhau mãi thế?
Linh San cũng bàng hoàng, nàng thấy bực dọc với chính mình.
-Anh Phi, hãy tha thứ cho em, em đã điên, em ghen nên không
biết mình đã nói gì.
Bằng Phi nâng cằm Linh San lên, nhìn thẳng vaò mắt người yêụ
-Linh San, anh phải làm sao để xóa tan được bóng đen kia trong
hạnh phúc của chúng mình chứ?
-Không có một bóng đen naò cả.. Em xin thề em hứa từ đây về
sau, sẽ không nhắc đến cô ta nữa, anh hãy tha thứ cho em
Bằng Phi xiết chặt Linh San trong vòng taỵ
-Ðừng nói gì nữa, anh phải xin lỗi em mới đúng.
-Taị saỏ
-Vì trước khi gặp em, anh đã yêu người khác, đã có vợ.
-Vậy chúng ta quên hết những chuyện cũ đó đị
Hai người yên lặng ôm nhau, căn phòng hoàn toàn không có một
tiếng động. Bỗng nhiên ở đâu vang lên tiếng trẻ thơ, giọng nói
của bé Sở Sở:
-Cha ơi, cha hãy xem con búp bê của con nè
Linh San giật mình buông Bằng Phi ra, họ cùng nhìn về phía bé
Sở Sở, con bé đang khệ nệ ôm một căn nhà bằng gỗ lắp ráp,
trong ngôi nhà đó có rất nhiều búp bê. Sở Sở đặt tất cả lên
bàn. Nó cầm một búp bê ở chính giữa lên, búp bê này mặc váy
đầm đội nón trắng, búp bê rất đẹp nhưng tay chân đã bị bẻ gãy
cả. Linh San buột miệng:
-Sao con lại làm gãy cả rôì?
Bé Sở Sở nói, nó chỉ tay về ngôi nhà đồ chơi nói:
-Vâng chính tay con bẻ gãỵ Ở đây có mấy búp bê còn nguyên vẹn.
Đây là cha, đây là chị Hương, đây là con còn cái nàỷ
Nó đưa con búp bê bị bẻ gãy tay lên nói:
-Ðây là dì!
Linh San tái mặt, nàng có cảm giác như đang rơi vào một hố
băng và tất cả tư tưởng, ý thức, tình cảm đều vỡ nát. Linh San
đứng bật dậy, đinh bỏ chạy ra ngoài nhưng Bằng Phi đã nắm lại
kịp. Linh San quay mặt lại, đối mắt đen của nàng mở to với vẻ
khủng khiếp:
-Em đã nói rôì, em đã biết là mình sẽ không thoát khỏi bóng
đen ám ảnh, hãy buông em ra để em về.
Bằng Phi buông tay Linh San và quay lại, thẳng tay đẩy ngã tất
cả đồ chơi của bé Sở Sở xuống dất, chưa nguôi cơn giận, chàng
đập phá tứ tung, bé Sở Sở hét lên:
-Búp bê của con! Búp bê của con
Bằng Phi đưa cao tay, không suy nghĩ gì nữa, đánh mạnh xuống
người Sở Sở, nhưng Linh San đã nhanh chóng, nhoaì người tới và
nguyên bàn tay của Bằng Phi đã dáng mạnh lên trán của Linh
San. "Bốp!" Linh San thấy đầu có quay cuồng, nàng ngã nhoài
xuống thảm. Đột nhiên căn phòng chết lặng, bé Sở Sở, Linh San
và Bằng Phi cũng sững sờ.
Như một thế kỷ trôi qua, Linh San mơí lấy lại được ý thức,
nàng trông thấy Bằng Phi cúi xuống đỡ nàng dậy, bốn mắt nhìn
nhau đầy sợ hãi, đầy âu lo rồi họ ôm chầm lấy nhau, bé Sở Sở
vẫn còn đứng lặng
Sau khi về nhà, Linh San đem chuyện kể lại cho Linh Trân nghẹ
Linh Trân nói:
-Chuyện có vẻ cảm động, có thể dùng làm tài liệu để viết tiểu
thuyết được đâý. Nhưng khi chuyện viết ra, nhân vật nữ chánh ở
đây sẽ bị độc giả chửi là đồ ngụ
Còn Lập Cao thì quay sang nói với Linh Vũ:
-Cậu thấy chưa, con gái phần lớn đều dữ như bé Sở Sở, cậu phải
coi chừng đấỵ
Linh San phì cười:
-Mấy người chỉ tổ nói bậy
Còn Linh San thì cười vừa nói:
-Cái con quỷ nhỏ đó, chỉ có người điên mới thích nó chứ ai mà
thèm.
Trong những ngày kế tiếp cái con bé được mệnh danh là quỷ dữ
đó trái lại, lại tỏ ra rất ngoan ngoãn sau ngày Linh San lãnh
giùm cho nó cái tát taị Nó như cảm thấy có phần nào bứt rứt,
nó không còn hùng hổ với Linh San như trước, mà trái lại tỏ ra
rất vâng lờị Nhưng trực giác cho Linh San thấy đó chỉ là biểu
hiện bên ngoài, một cảm giác bất an, lúc naò cũng hiện trong
tim của Linh San.
Quả nhiên buổi tối hôm ấy, khi vừa tan trường Linh San đã thấy
cô Hương đứng trước cửa đợi, vừa trông thấy Linh San, Hương
hỏi:
-Cô có thấy Sở Sở đâu không?
-Ủa nó về từ trưa rồi cơ mà?
-Không có, em đã chạy qua nhà bạn Trung Nhất của nó, nhưng bé
ấy nói là nó không có đến.
Linh San suy nghĩ:
-Vậy là thế naò? Đây là lần đầu tiên nó không về phải không?
đạ không phải, mấy lần trước nó cũng có đi, nó đến nhà bạn rồi
khỏang ba bốn giờ là tự động trở về, chứ không đi luôn như hôm
naỵ
-Mấy lần trước cách đây khoảng bao lâủ
Hương thật thà nói:
-Cũng khỏang hơn tháng. Bỗng nhiên nó lại thích có bạn, trước
kia bảo thế naò nó cũng không chịụ
Linh San suy nghĩ. Chưa hẳn bé Sở Sở đến nhà bạn nhỏ của nó.
Một ý niệm lóe lên trong đâù, Linh San trao sách vở cho cô
Hương nói:
-A chị Hương, chị mang giùm cái này về nhà tôi trước, và nhớ
dặn nhà đừng chờ cơm, tôi sẽ đi tìm Sở Sở chọ
Cô Hương có vẻ ngạị
-Nhưng cô biêt' bé Sở Sở ở đâu mà tìm?
-Thì để tôi tìm xem. Chị cứ yên tâm tôi nghĩ là nó cũng không
có sao đâụ Nhưng đừng đem chuyện nó mất tích ra kể cho ba nó
biết nhé, cứ nói tôi dẫn nó đi chơi và sẽ đưa nó về.
Cô Hương đã đi rôì. Linh San đi ngay đến phòng điện thoại công
cộng, nàng lấy sổ điện thoại của Khâm Đồng. Người tiếp dây nói
chính là Khâm Đồng. Linh San nói ngay:
-Chị Đồng, bé Sở Sở đang ở nhà chị phải không?
Khâm Đồng hơi khựng một chút.
-Ðúng rồi xin lỗi cô Linh San, cô hãy nghe tôi giải thích đây
nàỵ
-Không cần giải thích gì cả. Tại sao cô rước cháu đi mà không
cho ai hay cả
-Xin lỗi, tôi đang chuẩn bị đưa cháu về ngay đâỵ
Đưa Sở Sở về nhà? Linh San nhìn đồng hồ suy nghĩ. Ở thời điểm
này Khâm Đồng đến có thể đụng chạm ngay với Bằng Phi, như vậy
càng rắc rốị Linh San vội nói:
-Chị khỏi đưa chaú về, tôi sẽ đến rước chaú ngay,.
Và Linh San gác máỵ Nàng gọi ngay Taxi đến thẳng nhà của Khâm
Đồng, nửa tiếng hồng sau Linh San đã có mặt trước cửạ Cửa mở,
Khâm Đồng vẫn quen thuộc trong chiếc robe trắng. Nhưng Linh
San ngạc nhiên vô cùng, chỉ cách có một tháng mà Khâm Đồng
tiều tụy thấy rõ, mắt Khâm Đồng quầng thâm, Linh San chợt thấy
thương hạị Bà ấy bệnh chăng? Hay là Lục Siêu đi luôn không về?
Nghĩ đến đấy bất giác Linh San đưa mắt nhìn về phía cỗ trống.
Bộ trống vẫn nằm yên nơi đó. Linh San bước vaò nhà, nàng nhìn
thấy bé Sở Sở. Nó đang ngôì giữa đống ghế, đang chơi đồ chơi
Legọ Đó là món chơi sắp hình do hằng trăm mảnh nhựa ghép lạị
Trước mắt của Linh San bây giờ là một rôbô lớn và năm saú
người máy nhỏ. Linh San biết đồ chơi này rất đắc tiền, vậy mà
Khâm Đồng dám muạ Có lẽ hai mẹ con đã cùng sắp mới tạo ra được
nhiều sản phẩm như thế.
Khâm Đồng vừa cầm miếng nhựa lên nói:
-Cô San. Cô đừng mắng bé Sở Sở, lỗi tại tôi hết, chính tôi
rước nó, tại tôi nhớ ... ...
Bé Sở Sở vưà nhìn thấy Linh San là hét to:
-Tôi không muốn về nhà, tôi muốn ở đây với dì Trương thôị
Linh San thấy tình hình không ổn, vội kéo Khâm Đồng ra sau
bếp, nàng không muốn bé Sở Sở nghe được cuộc nói chuyện giữa
nàng với Khâm Đồng.
-Chị Khâm Đồng, chị không giữ chữ tín tí naò cả. Tại sao chị
nói với tôi là chị chỉ xin gặp nó một lần thôị
Khâm Đồng chớp mắt nói với Linh San:
-Vâng. Cô Linh San, tôi thành thât. xin lỗi cô
-Ở đây không phải là vấn đề lỗi phảị chị làm như vậy là có hại
hơn là có lợi cho nó, chị đã tập cho nó nói khoác, chị đã đưa
nó đi chơi, làm cản trở việc học, vậy mà chi, nói chị yêu nó,
chị hại nó thì có.
Mắt Khâm Đồng mờ lệ, nàng không biêt' phải nói sao, chỉ lập
lại:
-Xin lỗị xin lỗị tôi thành thật xin lỗi
Linh San nổi nóng:
-Thôi không cần chị xin lỗị con bé này là một thứ bạo chuá,
bây giờ lại được chị nuông chiều thế naỳ, sau này ai dạy nó
được. Tại sai chị lại không suy nghĩ?
-Tôi biết. Chị hãy tha lỗi cho tôi, rồi một ngày naò đó khi
chị đã làm me, lúc đó sẽ hiểu tại saọ..
Linh San buột miêng:
-Nếu tôi làm mẹ, tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi con cái, mà một
khi đã đi rôì thì không bao giờ quay lại quấy rầy cuộc sống
bình yên của nó.
Khâm Đồng có vẻ bàng hoàng. Khuôn mặt tái hẳn, nàng lảo đảo
như suýt ngã. Linh San phải bước tới đỡ:
-Xin lỗi tôi không vô tình. Tôi không muốn làm chị buồn. Chị
làm sao thế?
Khâm Đồng tựa người vào ghế, nàng đưa tay lên trán mình rôì
nói:
-Chị làm ơn cho tôi một ly rượu, chai rượu để trong phòng
khách.
Linh San bước trở ra phòng khách, bé Sở Sở vẫn còn mải mê
trong đống đồ chơị Linh San lấy một cốc rót đầy rượu rồi mang
vào nhà bếp. Khâm Đồng mắt nhắm nghiền, taí xanh không một sức
sống. Linh San hoảng hốt lay
Khâm Đồng mở mắt nhìn Linh San, với nụ cười heó hắt nàng hớp
một hợp rượu, mêt. mỏi
-Chị Đồng, chị bệnh có nặng không? Chị thấy trong người thế
naò?
-Không sao cả, tôi chỉ thấy trong người không được khỏe thôị
Bệnh tôi là loại bệnh không thuốc chữạ
Linh San ngơ ngác:
-Chị bệnh tim ư?
Khâm Đồng hớp một miếng rượu, nàng gật gù:
-Bệnh tim? Đúng là tâm bệnh.
Linh San bàng hoàng:
-Chị Đồng hồi nãy em quá xúc động, chứ chẳng phải em cố tình
muốn nói nặng chị
Khâm Đồng nhìn ly rượu trước mặt:
-Tôi biết. Cô nói đúng, cô nói có ly, thôi hãy mang cháu nó về
đị Tôi hứa là từ đây về sau, tôi sẽ không tìm gặp nó nữạ Vì
tôi đã đánh mất cái quyền đó lâu rôì.
Linh San đứng yên nhìn Khâm Đồng. Rồi Đồng có vẻ tỉnh hơn,
nàng đứng dậy, hât' mái tóc dài ra sau, nói:
-Thôi cô đưa cháu nó về đi, cô Linh San.
Linh San chậm chạp bước ra cửa, nàng đặt tay lên tay nắm chưa
kịp xoay, thì Khâm Đồng đã đặt tay lên tay nan`g với đôi mắt
tò mò.
-Nghe bé Sở Sở nói là cô sắp trở thành dì ghẻ của nó phải
không?
Linh San giật mình, yên lặng, hai người nhìn nhau thât. lâu,
cuối cùng Khâm Đồng lên tiếng, giọng nghẹn hẳn:
-Nhờ cô chăm sóc chaú.
-Em chỉ sợ nó không chấp nhận.
Khâm Đồng lắc đầu:
-Rồi nó sẽ chấp nhận thôị Bên tôi, nó nói em thế này, thế kia,
em hung dữ, em ác .....Nhưng từ đầu đến cuối, nó chỉ đề cập
đến Linh San, chứ không một ai khác. Như vậy là, trong tim của
nó, chỉ có một minh` Linh San thôị
Tim Linh San đập mạnh, Khâm Đồng tiếp:
-Linh San, tôi xin chúc mừng Linh San, vì Linh San đã tìm một
người đàn ông có chiều sâu, có tình cảm, một người đàn ông dễ
làm xiêu lòng ngườị ....Nhiều lúc nằm suy nghĩ. Tôi tự hỏị.
Rồi ai sẽ là người đàn ông tốt phúc. Đúng ra thì ....Cả hai
đều có mắt nhìn người ....
Linh San càng thấy bối rối, nàng không biết nói gì, chỉ yên
lặng nhìn Khâm Đồng. Bây giờ người đàn bà trước mặt thật thiểu
não, với những giọt nước mắt rơi lã chã ....
-Linh San còn nhớ bài hát hôm trước của tôi không? "Gởi người
tình si, quý yêu khi hoa nở". Linh San cô nên trân trong. hạnh
phúc khi còn trong tay mình, đừng ỷ lạị ...
Và Khâm Đồng đẩy cửa, trong lúc Linh San còn bối rốị Khâm Đồng
đã bước ra phòng khách. Sở Sở có vẻ đang chờ. Nó vừa thấy Khâm
Đồng ra, là chaỵ ùa tớị
Đì ơi dì, dì đưa con đi xem chiếu bóng đị
Khâm Đồng nói:
-Không được. Trễ rồi, giờ này con phải theo dì Linh San về
nhà.
-Con không về nhà đâu, con không đi đâụ
Bé Sở Sở dẫy nầy, Khâm Đồng cúi xuống ôm con bé vào lòng, nàng
siết chặt nó như sợ mất, rồi Khâm Đồng cũng đứng dậy, đẩy Sở
Sở sang cho Linh San.
-Ðưa cháu về đi, Linh San nó là của cô đó.
Linh San ngần ngừ nhìn theo, trong khi Khâm Đồng bước tới tủ
rượụ Rót một ly đâỳ, khôgn quay lại, giọng có vẻ xúc động.
-Sao còn chưa đi, lại đứng đâỵ
Linh San chợt hiểu rạ Khâm Đồng đã quyết cắt đứt với bé Sở Sở.
Không quấy rầy cuộc sống của Linh San và Sở Sở. Khâm Đồng đã
từng có tất cả: Sở Sở, Bằng Phi, gia đình và hạnh phúc. Bây
giờ những cái đó lại là của Linh San. Linh San nhìn Khâm Đồng
, dáng gầy gầy cô độc, đứng giữa phòng trống, giữa bóng chiêù
hoàng hôn.
Linh San không đành lòng nhìn tiếp. Nàng kéo bé Sở Sở ra khỏi
nhà, khép cửa lại đi xuống lâù, mà chiếc bóng gầy của Khâm
Đồng và lời nói buồn bã vẫn còn đuổi theo: -"Đừng bao giờ coi
thường hạnh phúc trong tay, hãy trân trọng lấy nó"
Về tới chung cư, đèn nhà nhà thắp sáng. Sợ Bằng Phi và cô
Hương lo lắng, Linh San đưa bé Sở Sở đến nhà 4A ngaỵ Dọc đường
Linh San suy nghĩ cách để trả lời Phi nếu chàng hỏi, nghĩ mãi
chưa tìm ra thì đã đến nhà.
Cửa vừa mở, bé Sở Sở đã reo lên:
-Ồ, nội! Nội mới đến hả, con nhớ nội quá!
Chết rôì. Linh San bối rốị Vậy là cha mẹ của Bằng Phi đã lên
để xem mắt nàng dâu mớị Trong lúc ta lại qúa xuề xoà ăn mặc
qúa giản dị. Linh San chưa kịp tìm cách rút lui thì Bằng Phi
đã kéo tay ngày vào nhà giới thiệu:
-Thưa ba, thưa mẹ. Đây là Linh San
Không còn cách nào hơn, Linh San đành ở lạị Cha mẹ của Bằng
Phi cũng không lớn tuổi lắm. Khoảng trên năm mươị Ông Vỹ to
lớn nhưng rất khỏe, rất có phong độ. Còn bà mẹ của Bằng Phi
dáng mập mạp phúc hậụ Cả hai là một cặp vợ già cân xứng đẹp
lãọ
Đạ chào hai bác ạ
-Không dám, bác thường nghe Phi nhắc đến con, khen con đẹp.
Thật chẳng sai tí naò.
Bà Vỹ nói, mắt chăm chú dò xét. Linh San đỏ mặt nói:
Đạ không dám, anh Phi hay nói thêm lắm bác. Bác đi đường xa mà
trông rất khỏẹ
Ông Vỹ nhìn Linh San với nụ cười:
-Cám ơn chaú. Ở đây có cháu nên cuộc sống của nó đã thay đổi
nhiêù. Có thể nói Bằng Phi đã được cháu vực sống dậy
Linh San đỏ mặt:
-Bác quá khen, chứ thật ra công việc chaú bề bộn lắm, chaú
cũng chẳng giúp ích được gì cho anh Phị
Bà Vỹ một lúc ngồi yên nói:
-Thằng Phi thật đoảng. Nó viết thư về nhà chỉ khen cô Linh San
đây đẹp, chứ đâu có cho chúng tôi biết là cô lại năng nói tế
nhị, có lý có tình thế này, nếu sớm biết vậy, tôi đã thu xếp
lên sớm.
Bằng Phi nói:
-Mẹ làm con hết hồn. Không những con mà cả Linh San .....
-Vậy thì để mẹ đền bù.
Bà Vỹ lấy trong túi ra một chiếc hộp, bên trong là sợi dây
chuyền. Linh San bối rốị
-Ðừng bác ạ ... Cái này mắc qúa!!
Bằng Phi nói:
-Nhận đi, đừng điên. Mẹ đã tính kỹ rồi em không biết, mẹ có
cho em thì sau này cũng trở về tay nhà họ Vỹ của anh thôị
Bà Vỹ vưà cười vừa mắng:
-Bằng Phi nàỵ Con nói xấu mẹ cũng vưà phải thôi chứ. Linh San,
con đừng học thói hư của nó, bây giờ con lại đây để bác mang
lên chọ
Linh San thẹn thùng bước tới, để bà Vỹ mang dây chuyền vào cổ
cho nàng. Bà ngắm nghía, rồi trầm trồ:
-Người trẻ thì mặc gì, đeo gì cũng đẹp cả.
Ông Vỹ nói:
-Bà nói sai rôì. Người đẹp chứ đâu chỉ là trẻ.
Linh San thật vui nói với bà Vỹ.
-Bác ơi, bác coi chừng bác trai đâý.
-Tại sao vậỷ
Linh San nắm lấy tay bà Vỹ:
-Bác trai ghê lắm đấỵ BÁc trai lớn tuổi rồi mà vần còn phong
độ, ăn nói khéo vậy là phải coi chừng.
Ông Vỹ cười lớn, Bằng Phi và bà Vỹ cười theọ Giữa lúc phòng
khách ngập đầy tiếng cười, thì có tiếng của bé Sở Sở nói nhỏ
-Nội ơi, con đói bụng quá!
Bà Vỹ chợt nhớ ra:
-Ồ! Nãy giờ vui quá quên bẵng chuyện cơm nước, Bằng Phi con
sang nhà của Linh San mời các bác đến đây chúng ta đến nhà
hàng Thuận Lợi Nguyên ngaỵ
Giữa lúc đó cửa xịch mở, Linh Vũ thò đâù vaò:
-Anh Phi ơi, giờ này chị Linh San còn chưa về .....Ồ..thì ra
chị ở đây, vậy mà tôi tìm chị khắp nơị
Bằng Phi nói:
-May quá, vậy chúng ta đi đị Linh Vũ, em về mời ba má và chị
Linh Trân đị
Linh Vũ nói:
Đạ bên em đã chuẩn bị sẵn sàng, chúng tôi đang chờ đấy, ông
thợ đúc thép ạ.
Và rõ ràng là bên nhà của Linh San đã sẵn sàng, họ đang kéo
sang. Khi hai gia đình kéo nhau đến nhà hàng, Linh San lại có
cảm giác bay bỏng. Nàng tưởng như mình nằm mơ. Linh San không
dám tin. Cha mẹ của Bằng Phi lại có thể bình dân và dễ hoà hợp
như vậỵ Lần hôn nhân thất bại trước của Bằng Phi, dư luân cho
là trách nhiệm phần lớn ở người lớn tuổị Vậy mà bây giờ, Linh
San thấy hoàn toàn khác. Bên tai Linh San văng vẳng lời của
Khâm Đồng:
-"Hãy trân trọng hạnh phúc hiện tại của chị, đừng coi thường
cái gì mình hiện có."
Thì ra hạnh phúc cũng khá dễ dàng, phong phú đầy ắp cả vòng
taỵ(Hết Chương 8 ... Xin
xem tiếp
Chương 9) |