Đám cưới của Linh Trân đã cử hành.
Và gia đình họ Lưu, bớt đi một ngườị Không khí gia đình trở
nên trống vắng. Linh San cảm nhân điều này rõ nhất. Vì căn
phòng trước đây hai chị em ở chung, bây giờ chỉ còn có một.
Tối đến, không còn ai cãi lộn, tranh giành, chuyện vãn. Nhớ
tới bài hát của Linh Vũ thường hát để ghẹo Lập Cao:
-"Trương tướng công, cởi ngựa bạch
Cỡi tới nhà ai kêu lạch cạch" .....
Bây giờ thì vị Trương tướng công kia, không cần phải cởi ngựa
đến nhà họ Lưu này nữạ Vì đã cưới vợ rôì. Linh San thấy buồn
cười khi nghĩ đến đám cưới của chị Trân, không khỏi nghĩ đến
đám cưới của mình với Bằng Phi, gia đình hai bên đã đồng ý.
Đám cưới của Linh San sẽ được cử hành cuối năm. Và Linh San
nghĩ khôgn hiểu khi mình đi lấy chồng rôì, gia đình sẽ còn
buồn tẻ đến đâụ? Mặc dù nhà hai bên c'ach nhau chẳng mấy bước.
Linh San mơ hồ nhớ lại, ngày đâù tiên gặp con bé thích cào cấu
ở cầu thang. Cái gặp đó đâu ngờ lại đưa đến cuộc hôn nhân nàỵ
Nghĩ đến Sở Sở, bất giác Linh San chau màỵ Sau mùa hè, Sở Sở
sẽ lên lớp một. Nó đã lớn và sẽ không còn dữ dằn như trước. Có
điều không hiểu sao Linh San vẫn không thấy ưa con bé. Một
khoảng cách to, lạnh lùng. Lúc nào Sở Sở cũng là một núi băng
lớn đến độ mẹ của Linh San cũng nhìn rạ
-Gia đình họ Vỹ đều tốt, từ ba mẹ Phi cho đến Phị Chỉ có cái
con nhỏ. Mẹ thật không yên tâm. Đúng là duyên phận, đúng là số
mệnh, Linh San ạ!!
Và như sực nhớ ra, bà Lưu hỏi;
-Còn cậu Nhiếp Sanh thì saỏ Cậu ấy có người yêu chưả
Nhiếp Sanh ư? Vâng lâu rồi, Linh San khôgn gặp, lần cuối cùng
là ở lễ cưới của Linh Trân. Hôm ấy Sanh cóđến chúc mừng rội
vội vã đi ngaỵ Từ đó Linh San không còn nàng cũng không hề
nghĩ tớị Có lẽ vì cuộc sống quá bận rộn. Hạnh phúc với Bằng
Phi đã chiếm hết thời gian còn lại trong ngàỵ
Vậy mà buổi chiều nay, Nhiếp Sanh lại đến tìm Linh San.
Bấy giờ là đầu thụ Cả ban ngày, trơì cũng u ám như sắp mưạ
Buổi tối đến sớm hơn. Cây phụng hoàng trước cửa mẫu giáo đã
bắt đầu rụng lá. Những chiếc lá vàng phủ ngập sân. Nhiếp Sanh
đứng đấy, dáng cao gầy, khuôn mặt lộ phong trần, chứ không non
như ngày cũ:
-Linh San, chúng ta vưà đi dạo vừa nói chuyện được chứ?
Nhiếp Sanh nói, giọng nói của chàng khiến Linh San không thể
cự tuyệt
-Vâng
Và hai người sánh đôi trên vỉa hè lát gách đỏ.
-Bao giờ Linh San làm lễ than`h hôn?
-Cuối năm.
-Vậy là nhanh quá.
-Vâng
Nhiếp Sanh nhìn xuống, chàng như muốn đếm xem dưới chân có bao
nhiêu viên gạch. Môt. lúc Sanh chợt nói:
-Linh San biết không? Có một khoảng thời gian, tôi đã mong
rằng ngày nào đó sẽ cưới Linh San
-Anh nhắc lại chuyện đó để làm gì?
Linh San nói, nàng nhìn xuống, lòng lâng lâng tiếc nuốị Và ý
thu giống như gió đêm mùa thu, thổi qua không để lại vết tích
gì.
-Tôi nghĩ là, mỗi người có một đệnh mệnh. Mà nếu đệnh mệnh đã
an bài, thì chúng ta chẳng làm sao caĩ lại định số được và anh
Sanh, rồi một ngày nào đó hạnh phúc đến với anh, anh sẽ nhận
Linh San ngừng lại một chút, nhìn Sanh thăm dò:
-Biết đâu hạnh phúc đã đến với anh rồi phải không?
Nhiếp Sanh cười buồn
-Có lẽ cuộc đời của tôi đen nên cứ mãi chạy theo những cái
không thuộc về mình.
-Anh muốn nói là ....
Nhiếp Sanh cắt ngang:
-Thôi đừng nói đến chuyện đó nữạ Linh San, xin chúc mừng em.
Tôi nghĩ cái mà em chọn là đúng. Em cần một người trưởng thành,
có chiều sâu, đủ để em cảm thấy được che chở. Môt. người đàn
ông thật đàn ông.
Linh San có vẻ ngạc nhiên:
-Ồ..hin`h như anh ...
-Thay đổi nhiêù, trưởng thành hơn phải không?
-vâng
Nhiếp Sanh cười nói:
-Con người phải như vậy chớ! Linh San, một lần nữa chúc mừng
em.
-Xin cảm ơn anh.
Nhiếp Sanh im lặng, chàng có vẻ suy nghĩ. Linh San hiểu,
chuyện Nhiếp Sanh tìm nàng hôm nay,không phải chỉ giới hạn ở
điểm đến để chúc mừng, mà hình như còn một cái gì. Cái đó nằm
ở đôi mắt suy nghĩ của Nhiếp Sanh. Linh San hỏi:
-Anh Sanh, anh đến tìm em có chuyện gì?
Nhiếp Sanh thưà nhận, quay lại nhìn Linh San:
-Vâng ...Nguyên do cũng tại Khâm Đồng.
Linh San giật mình, trừng măt' nhìn Sanh:
-Saỏ Khâm Đồng? Bây giờ đến phiên anh mắc nơ. Khâm Đồng nữa ư?
-Mặc tôị Có lẽ kiếp này tôi sinh ra để trả nợ.
Linh San ngạc nhiên nhìn Nhiếp Sanh. Linh San thật không ngờ.
Trước kia nàng đã từng có cảm giác ngờ ngợ là Nhiếp Sanh đã
yêu Khâm Đồng, nhưng cái cảm giác đó chỉ mù mờ thôi, bây giờ
qua miệng của Sanh, Linh San mới hiểu được rõ ràng ý nghĩa của
câu "Lúc nào tôi cũng theo đuổi những cái không thuộc về tôị"
Linh San nghĩ về chính mình, về Khâm Đồng. Bằng Phi, Nhiếp
Sanh và Lục Siêụ Những tình cảm quan hệ phức tạp. Bất giác,
Linh San nói:
-Giữa con người với con người giống như một chuỗi xích dài, mà
mắt xích này lại dính liền với một mắt xích khác, nó phải dính
nhau và thiếu một c'ai thì không được.
Nhiếp Sanh thì yên lặng, hin`h như anh chàng không thích thú
lắm với cái lý luận mắt xích của Linh San. Chàng đang suy nghĩ
về những cái khác.
-Linh San, em có biết là cuối cùng rồi Lục Siêu cũng lấy được
bộ trống của hắn, hắn đã thừa lúc Khâm Đồng đi hát ở phòng trà,
đã lẻn vào và lấy trống đị Em biết không, chuyện hắn lấy mất
bộ trống có nghĩa là hắn đã dứt tình với Khâm Đồng, hắn sẽ
không trở về nữạ Hắn để lại chiếc khoá cửa một món tiền. Tiền
này là tổng số tiền hắn đã mượn của Khâm Đồng. Hắn ngụ ý cho
thấy là từ đây về sau giữa hai người không còn dính liú nhau
điêù gì cả.
Linh San mở to mắt, một sự lo lắng không đâu xuất hiện trong
tim, Linh San hỏi:
-À!! Thế còn Khâm Đồng bây giờ tính saỏ
-Hôm ấy tôi đã đưa Khâm Đồng từ phòng trà về nhà, nhìn thấy bộ
trống bị biến mất, rôì lại trông thấy chiếc chià khoá và tiền.
Khâm Đồng suýt ngất xỉu, mấy ngày nay Khâm Đồng ngã bệnh. Tôi
định đưa cô ấy vào bệnh viện, nhưng cô ta không chịụ Khâm Đồng
chỉ nói biết đâu rôì Lục Siêu sẽ trở về.
Linh San thấy xúc động:
-Như vậy là chị ấy vẫn xcòn nằm mơ, tại sao Khâm Đồng lại điên
như vậỷ
Nhiếp Sanh nhìn Linh San nói:
-Tôi lo qúa Linh San ạ!! Tình trạng sức khỏe của Khâm Đồng
không được tốt, cô ấy hình như chẳng có thân nhân, ruột thịt ở
đâỵ Nghe nói cha mẹ Đồng hiện ở nước ngoài ma theo lời Khâm
Đồng, thì Đồng cũng đã bị cha mẹ từ, chỉ vì nàng không chịu
thôi sống chung với Lục Siêụ Bấy giờ Đồng bệnh hoạn, không ăn
không uống được, bác sĩ nói nếu để tình trạng này keó dài thì
rất nguy hiểm. Tôi thật rối trí, không biết phải tính saỏ Tối
hôm qua khi nói chuyện với tôi, Khâm Đồng cứ nhắc đến Linh San
luôn, vì vậy tôi nghĩ là đến tìm Linh San, biết đâu Linh San
có thể thuyết phục cô ấy đi bệnh viện ....
Linh San trừng mắt nhìn Nhiếp Sanh:
-Tình trạng thế này rồi anh còn cà kê dê ngỗng gì nữạ Tại sao
không nhanh lên?
Nhiếp Sanh ngượng ngùng:
-Vì tôi không biết có nên keó Linh San vào cuộc không? tôi
biết sự liên hệ của hai người rất tế nhị.
-Tế nhị con khỉ gì? Anh đúng là một thằng khờ, Khâm Đồng bệnh
sắp chết mà anh còn vòng vọ Thôi chúng ta đi nhanh lên để cứu
ngườị
Nhiếp Sanh vội vã cùng Linh San lên xẹ Anh chàng nói một cách
vui vẻ
-Linh San, chả trách chị Khâm Đồng khen cô.
-Chị ấy nói saỏ
-Cô ấy bảo Linh San hiền lành, thương người và như vậy Linh
San sẽ có hạnh phúc. Khâm Đồng đã nói và khóc với tôi, cô ấy
khóc thật lâụ
Linh San cảm động, suốt quãng đường nàng yên lặng, nhưng trong
lòng Linh San một cảm giác lo lắng lẫn sợ hãi càng lúc như
càng nở tọ Xe vưà ngừng, Linh San và Nhiếp Sanh chạy ngay vaò
chung cư, đến tầng cuối cùng Sanh lấy chìa khóa ra mở cửa,
Linh San thấy tò mò, thì ra Nhiếp Sanh cũng có chìa khóa riêng
của phòng Khâm Đồng. Khi cả hai xông vào nhà thì hai người đều
ngạc nhiên.
Gian phòng trống vắng, không có ai cả, khăn nệm trên giường
còn nhàu, chứng tỏ chủ nhân vừa mới bỏ đị Linh San và Nhiếp
Sanh chia nhau đi tìm, lên cả sân thượng, rồi quay lại phòng
khách, chẳng có aị Linh San hỏi:
-Anh rời khỏi phòng này lúc naò?
-Khoảng năm giờ chiêù khi tôi đến trường mẫu gíaọ
-Lúc bấy giờ Khâm Đồng làm gỉ
-Hôm nay cô ấy có vẻ khỏe hơn mọi khị Vừa được tiêm thuốc, lúc
tôi đi cô ấy còn ngồi đờn Guitar.
-Lúc đó chị ấy có nói gì không?
-Cô ấy nói một câu rất lạ?
-Noi thế naò?
Nhiếp Sanh nhìn Linh San chợt tái mặt:
-Cô a6'y nói là ....Cô ấy nói phải giêt' hắn. Tôi nghĩ là Khâm
Đồng chỉ nói cho hả giận thôị
Đột nhiên Nhiếp Sanh bỏ chạy vào nhà bếp. Linh San chạy theo
hỏi:
-Anh làm gì thế?
-Tôi tìm con dao, Khâm Đồng có một con dao để cắt trái cây rất
bén, có lần cô ấy đem nó ra gọt dưà, gọt một cách rất ngọt.
Lúc đó Khâm Đồng vừa cười vừa đuà với tôi "Con dao này mà đem
giết người thì rất tốt"
Linh San rùng mình
-Con dao còn không?
Nhiếp Sanh lục tung mấy ngăn tủ, rồi quay lại sợ hãi nhìn Linh
San.
-Mất rôì! Vậy là cô ấy đã mang theọ Khâm Đồng trói gà còn chưa
chặt, làm sao cô ấy dám ....
Linh San hối hả nói;
-Anh biết Lục Siêu ở đâu không?
-Chắc nhà chị Thu
-Anh biết nơi ấy chứ?
-Biết.
-Vậy thì chúng ta đi nhanh đi nàọ
Cả hai xông xuống lâù gọi xẹ Chiếc xe hôm nay có vẻ chạy rất
chậm. Linh San rùng mình, nàng tưởng tượng như đã trông thấy
Lục Siêu mình ướt đẫm máu với con dao nhọn trên ngườị Còn Khâm
Đồng, người con gái ốm yếu trong chiếc áo trắng mỏng màu trắng
đang rung rẩy trong đôi còng số tám. Linh San rùng mình.
Cuối cùng xe cũng ngừng lại trước một biệt thự có vườn hoa đẹp,
ngôi nhà này đêm Noel Linh San đã đến một lần. có một điều lúc
đó Linh San saỵ Say đến độ không biết gì hết. Nhiếp Sanh bấm
chuông cửa rồi quay lại nói với Linh San:
-Bên trong yên lặng như vậy chắc chưa có việc gì xảy ra đâụ
chúng ta cần phải bình tĩnh.
Quả thật không khí không có vẻ gì là đã xảy ra án mang. Linh
San thở phào, nghĩ thầm. Có lẽ mình đọc tiểu thuyết trinh thám
nhiều nên tưởng tượng một chút. Đang suy nghĩ thì cửa mở, một
tớ gaí xuất hiện. Nhiếp Sanh hỏi:
-Cô làm ơn cho tôi hỏi cô Khâm Đồng có đến đây hay không?
-Mới đến chưa bao lâu
Mới đến? Tim Linh San đập mạnh, vậy là cô ấy đã đến đây với
con dao nhọn. Chuyện gì đã xảy rả Nàng hỏi tiếp:
-Thế ông Lục Siêu có nhà không?
Đạ có, mọi người đều đang ở phòng khách.
Linh San không hỏi gì thêm, cùng Nhiếp Sanh xông vào một căn
phòng thật lớn, thật đẹp. Đến nơi Linh San thấy ngay Khâm Đồng.
Dáng dấp yếu đuối tiều tụy, Khâm Đồng như một cái xác không
hồn, ngôì tựa lưng trên ghế sa lông với ly rượu trên taỵ Còn
Lục Siêu thì đang đứng trước măt. Khâm Đồng với dáng tự tinh
và nụ cườị Cô Thu trong chiếc aó ngủ đen đúng kiểu lại tựa
người bên lò sưởi, cũng có ly rượu trên taỵ
Hình như họ đang nói chuyện, đang uống rượu, không có cái
không khí căng thẳng gì cả, nghĩa là không có án mạng nào xảy
rạ Linh San chợt thấy ngượng. Đúng là mình khéo lọ
Nhìn thấy Linh San và Nhiếp Sanh bước vàọ Lục Siêu cười lớn.
-Ha ha!! Khâm Đồng, viện binh của cô kéo đến kià.
Khâm Đồng ngẩng lên nhìn 2 người bạn. Nhìn thấy Linh San, Khâm
Đồng như bàng hoàng, đôi mắt to, ngơ ngác. Nhiếp Sanh nói:
-Khâm Đồng đang bệnh, chúng tôi đến để đưa cô ấy về.
Lục Siêu nhìn Nhiếp Sanh với giọng khôi hài:
-Anh đúng là mộtngười tình lý tưởng. Nhưng anh có biêt'cô ta
đến đây để làm gì không?
Nhiếp Sanh thật thà:
-Thì để tìm anh.
-Anh biết cô ấy mang gì đến đây không?
Lục Siêu hỏi rôì quay sang chiếc bàn sau lưng, cầm lên một con
dao nhọn, ném xuống thảm trước chân của Khâm Đồng. Như vậy rõ
ràng là Khâm Đồng đã mang dao đến đâỵ Thế sao chưa hành động
Linh San ngơ ngác nhìn Khâm Đồng, có lẽ vì Khâm Đồng đang
bệnh, sức đâu mà giết ngườỉ Vừa cầm dao lên đã bị đoạt. Ngay
lúc này, thấy con dao ném trước mặt, Khâm Đồng co rúm người
lạị
Lục Siêu tiếp tục nói và quay sang nhìn Khâm Đồng:
-Tối lắm! Hai vị này là bạn của Khâm Đồng. Khâm Đồng ở đây có
hai người bạn của cô làm chứng. Chúng ta nên làm tỏ rõ mọi sự
việc
Khâm Đồng co ro yên lăng. Lục Siêu hỏi:
-Ngay từ lúc mới quen nhau, chúng ta đã từng thoả hiệp rõ ràng
là nếu hợp thì ở, mà không hợp thì chia tay, không ai phiền
lụy ai cả phải không?
Khâm Đồng không nói chỉ gật đâù.
-Có phải chúng ta cũng đồng ý chỉ sống chung,khônglàm lễ cưới,
không ai có trách nhiệm từ tinh thần đến vật chất với nhau cả
phải không?
Khâm Đồng gật đâù.
-Lúc em sống với anh, có phải anh đã từng nói với em anh là
người vô trách nhiệm, anh yêu đấy, nhưng tình yêu của anh
không bao giờ lâu dài với ai cả. Phải không?
Khâm Đồng lại gât. đâù.
-anh cũng từng khuyên em là nếu em muốn có một người chồng
trung thực, có một cuộc sống ổn định, thì tốt nhất không nên
sống với anh
Khâm Đồng gật đâù.
-Vậy thì em nói đi, Lục Siêu này có chỗ naò không đúng với em?
Khâm Đồng buồn bã lắc đâù. Lục Siêu bước đến gần Khâm Đồng
tiếp:
-Nếu không có tại sao em mang dao đến đây để làm gì? Em muốn
hỏi tội tôi, nhưng tôi có tội gì đâủ
Khâm Đồng lắc đâù, nàng có vẻ bối rối, kkhuôn mặt xanh xao ngơ
ngác của nàng như của kẻ lạc đường.
Lục Siêu cúi xuống nhăt. con dao, rôì nhìn thẳng vào mặt của
Khâm Đồng.
-Nếu rõ ràng tôi không có tội, em đem dao đến đây định uy
hiếp, để keó tôi về ư? Em cho tôi là con người thế naò? Tôi sẽ
khuất phục trước mũi dao nhọn của em ử hay là em căm thù định
giết tôị..
Khâm Đồng run rẩy, nàng cốc ly rượu rôì đặt cốc lên bàn.
-Không lẽ, khi không chinh phục được trái tim của người đàn
ông, là em định giết qúach họ đỉ
Đột nhiên Lục Siêu quay ngược mũi dao lại, đặt cán dao vào tay
của Khâm Đồng:
-Nếu vậy thì em giết đị Nếu em có can đảm thì hôm nay em giết
tôi đị bằng không từ rày về sau em đừng nên đến đây để kiếm
chuyện với tôi nữạ
Khâm Đồng cầm con dao trong tay mà run rẩy, ánh mắt đau xót
nhìn Lục Siêu, đôi môi run rẩy đinh nói gì đấy nhưng không
phát ra thành tiếng.
Lục Siêu hỏi:
-Saỏ Em còn do dự ư? Nếu em có lý do, em cứ giết tôi đi, còn
nếu không thì hãy buông tha tôi, em đã biết rất rõ con người
tôị Tôi không thể là nô lệ cho đàn bà. Từ nào tới giờ em đã
biết chuyện đó. Tôi chưa hề dùng lời hoa mật ngọt để gạt gẫm
em, có đúng không?
Khâm Đồng gật đâù, nàng cố nuốt bọt, cuối cùng rôì cũng nói:
-Anh nói đúng, tôi không có ly do để trách móc hay để giết
anh. Từ xưa đến giờ tôi cứ nghĩ là mình phóng khóang, cứng rắn
thông minh. Thật ra tôi khờ khạo qúa! Tôi yêú đuối qúạ.tôi làm
sai mọi việc
Đột nhiên Khâm Đồng đưa dao lên, nói rít qua kẽ răng:
-Tôi sẽ không làm phiền đến ai hết. Tôi sẽ kết liễu đời mình.
Và nhanh chóng Khâm Đồng đưa thẳng tay đâm chệch xuống cánh
tay còn lạị Linh San và Thu cùng lúc hét tọ Lúc thấy Khâm Đồng
đưa dao lên. Linh San cứ sợ Khâm Đồng sẽ giết Lục Siêu, không
ngờ mũi dao lại hướng thẳng vào mình và trợt xuống cánh tay,
máu tuôn xối xả. Lục Siêu chụp lấy cánh tay của Khâm Đồng
-Em làm gì thế?
Khâm Đồng nói với nụ cười:
-Em trả lại tự do cho anh..Em không trách anh..Em chỉ thấy
chán ghét chính mình. Chán ghét cái con người đáng chán của
chính mình thôị
Và Thân hình của Khâm Đồng từ từ ngã xuống.
Nhiếp Sanh nhoài người tới, vội ôm lấy Khâm Đồng, con dao rơi
xuống đất. Thu cũng bước tới hét to:
-Tại sao Đồng làm thê? Sao lại phải khổ như vậỷ
Linh San thì hét:
-Lấy thuốc cầm maú hay là cho tôi sợ dây thun.
Cô Thu vội lấy thắt lưng của mình ra đưa, đê? San cột chặt bắp
tay của Khâm Đồng, cả phòng rối lên. Khâm Đồng đã tỉnh dậy,
nàng nở nụ cười héo hắt, nhìn Thụ
-Chị Thu, tôi mong chị sẽ hạnh phúc hơn tôi
Nhiếp Sanh hoảng hốt gọi:
-Khâm Đồng ơi! Khâm ĐỒng.
Và quay sang Lục Siêu, Sanh nói:
-Anh làm ơn đi gọi xe nhanh lên. Chúng ta đưa cô ấy vào bệnh
viện ngaỵ
Câu nói của Sanh làm Lục Siêu chợt tỉnh, anh chàng bay ngay
xuống đường chận một chiếc taxị Nhiếp Sanh bế Khâm Đồng xuống.
Khâm Đồng nhìn thấy Linh San nói như mơ:
-Tôi nghĩ mãi không rạ Tôi có điều gì phải lo chớ?
Và ngước nhìn Nhiếp Sanh, Khâm Đồng lại thở dài:
-Anh Nhiếp Sanh, kiếp sau tôi sẽ là vợ anh.
Rồi nàng nhắm mắt lại, nằm im trong lòng Nhiếp Sanh
CHƯƠNG 18
Kế tiếp là một chuỗi thời gian rối rắm. Bệnh viện, phòng cấp
cứu, huyết thanh, phòng tiểu phẫu, bác sĩ. Linh San chỉ thấy
đầu óc căng thẳng, quay cuồng hoa cả mắt. Linh San đó là chờ
đợi, chờ đợị Một sự chờ đợi dằng dặc. San và Nhiếp Sanh ngồi
đợi bên ngoài, Lục Siêu và Thu thì đứng bên cửa sổ. Đèn đuốc
sáng choang. Bốn người nhìn nhau chẳng ai nói lời naò. Ý tá cứ
bận rộn lăng xăng ra vàọ Huyết tương, truyền maú. Cuối cùng
rôì cũng có một bác sĩ bước rạ Ông ta quét mắt nhìn bốn người
hỏi:
-Ai là thân nhân của bệnh nhân? Ai chịu trách nhiệm ở đây chứ?
Bốn người nhìn nhaụ Không ai lên tiếng, vị bác sĩ ngạc nhiên :
-Ở đây chẳng có ai thân thuộc với bệnh nhân cả à?
Linh San đứng dậy
-Bác sĩ, cô ấy bây giờ thế naò? Sống chứ? Nếu cần ký tên giấy
tờ gì, tôi sẵn sàng ký.
-Không có gì, chẳng qua cô ấy cần phải nằm bệnh viện. Phải có
người để làm thủ tục nhập viện.
Linh San mừng muốn rớt nước mắt.
-Như vậy là cô sẽ sống? Phải không? Cô ấy đã thoát khỏi mọi
nguy hiểm
Vị bác sĩ như lẫn tránh câu hỏi, nói với Linh San:
-Ðợi một chút, nhưng cô là gì của bệnh nhân?
Linh San bối rối:
Đạ, là bạn ạ.
-Thế còn ba mẹ cô ấỷ
-Không có.
-Anh chị em?
Nhiếp Sanh bước tới
-Cũng không. Bác sĩ ạ, bác sĩ nên tin tưởng chúng tôị Tất cả
phí tổn bệnh viện, cả tiền bảo hiểm, chúng tôi chịu hết.
Vị bác sĩ có vẻ suy nghĩ:
-Tốt lắm ...vậy các bạn vào làm thủ tục đị Chúng tôi sẽ đưa ra
phòng, rồi chờ đợi xem.
Linh San sợ hãi
-Chờ đợi xem ....Bác sĩ nói thế là thế naò? Cô ấy đà qua khỏi
nguy hiểm rồi cơ mà?
Bác sĩ thành thật nói:
-Tình trạng của bệnh nhân này rất đặc biệt Theo đúng ra thì
vết thương không rộnglắm, máu sẽ không chảy nhiêù. Nhưng cô ấy
trước đó đã thiếu maú, lại yếu tim, dạ dày loét, gan yếụ Hẳn
bệnh nhân còn uống rượu và hút thuốc nữa, phải không?
-Vâng
-Cơ thể bệnh nha6n tập hợp trăm thứ bệnh, nên làm sao chịu
được sự mất maú lớn như vậỵ Chúng tôi đang cho tiếp maú,
glucose và sử dụng cả bình thở oxỵ Bây giờ tuy đỡ nhưng không
phải là đã thóat khỏi nguy hiểm. Tạm thời cô ấy ra phòng trước
tiếp tục vô maú, rôì trị liêụ saụ.Làm gì thì chúng tôi cũng
mong sẽ cứu sống được bệnh nhân của mình chứ!
Bác sĩ quay đi mấy bước, còn quay đâù lại nói thêm:
-Chúng tôi rất sợ trị cho những bệnh nhân thế nàỵ Người ta thì
muốn sống, mà những người muốn sống thì rất muốn hợp tác với
bác sĩ, còn bệnh nhân của các bạn, họ chỉ muốn chết, họ căm
thù bác sĩ vì cứu sống họ. Các bạn là bạn của cô ấy, các bạn
có bổn phận giúp chúng tôi ngăn ngừa những chuyện không hay
xảy rạ
Vị bác sĩ đi rôì. Linh San và Nhiếp Sanh nhìn nhau yên lặng.
Sau đó, cửa phòng phẫu thuật mở. Khâm Đồng được đấy rạ Bản
năng kéo Linh San chạy theọ Nhìn Khâm Đồng mà Linh San muốn
khóc. Chung quanh người cô ấy, ống cao su, băng vải, bình
huyết thanh, ngổn ngang. Khuôn mặt của Khâm Đồng xanh xao
không giọt maú, mắt Khâm Đồng nhắm lại, những sợi lông mi cong
vút. Tuy không còn sức sống nhưng vẫn đẹp tuyệt vời, đẹp một
c'ach lẻ loi, cô độc.
Nhiếp Sanh nhìn theo suy nghĩ:
-Linh San, em hãy theo Khâm Đồng xuốgn phòng, anh đi ra văn
phòng làm thủ tủ nhé.
Lục Siêu bấy giờ mới bước tớị
-Anh Sanh này, hãy để cô ấy nằm phòng hạng nhất, bao nhiêu phí
tổn, tôi chịu hêt' chọ
Thu cũng nói theo:
-Vâng, đừng tiếc tiền, chúng tôi bao hết mọi thứ.
Chúng tôỉ Chúng tôi ư? Môt. trò chơi tình yêủ Một cuộc đánh
bạc bằng cả sự sống? Linh San nhìn Lục Siêu, chợt thấy tức
giận. Nàng không đè nén được nói:
-Anh chịu hết phí tổn ư? Anh làm thế là ý gì? Mua lại sự sống
cho Khâm Đồng, hay muốn chuộc lại sự yên ổn của lương tâm?
Lục Siêu đứng sững người, nhìn Linh San. Khuôn mặt vẫn bình
thản, không hối hận. Lục Siêu nói:
-Tôi không cần mua chuộc sự yên ổn của lương tâm. Vì lương tâm
tôi không có gì phải cắn rứt cả. Khâm Đồng tìm đến cái chết là
vì cô ấy ngu xuẩn. Trên đời này chẳng có gì đáng để ta tự tử
cả. Cô tưởng cô ấy tự tử vì tôi ư? Như vậy là cô đã quan trọng
hóa vấn đề lắm rôì đấỵ
Và quay sang Thu, Lục Siêu nói:
-Thôi chúng ta đi nào!
Họ cùng bước ra cửa, đến cửạ Lục Siêu còn quay lại nói:
-Chúng tôi chịu mọi chi phí cũng chẳng gì lạ cả, vì Khâm Đồng
là bạn của chúng tôị
Lục Siêu ngưng lại một chút nói:
-Chúng tôi sẽ mang tiền đến.
Linh San vẫn không buông tha:
-Ngoài tiền ra, anh không còn mang thứ nào khác lại nữa ư?
Chẳng hạn một bó hoa một danh thiếp hay một món quà an ủỉ
Lục Siêu tròn mắt nhìn Linh San như một qúai vật.
-Linh San này, không lẽ cố không biết? Khâm Đồng không cần
hoa, danh thiếp hay quà an ủị Cô ấy chỉ cần tình yêu! Tôi
không thể cho cô ta cái đó, thì cho cái khác có ích lợi gì?
Linh San tức giận:
-Anh ...Anh không thể cho tình yêủ Anh chẳng từng cho cô ấy
tình yêu là gì.
-Ðồng ý là đã có. Nhưng đó đã thuộc vào quá khứ. Linh San ạ
...Khâm Đồng trước kia đã từng yêu một ngườị Người đàn ông kia
cũng đã chết mê chết mệt, đau khổ vì cô tạ Bây giờ cái tình
cảm đó ở đâủ Tại sao chúng ta cứ mãi đuổi theo những cái đã
mất.
Lục Siêu chăm chú nhìn Linh San tiếp:
-Cô không hiểu tôị Tôi có cái nhìn nhân sinh quan khác cô, tôi
sống một cách thực tế, sống thật, tôi hưởng thụ cuộc sống cũng
như muốn người khác cũng được hưởng thụ như tôị Không ai rắc
rối ai, ức hiếp aị Và Khâm Đồng khi yêu tôi, đã yêu bản chất
tôị Và tôi cũng không thể vì việc Khâm Đồng tự tử mà thay đổi
quan niệm sống của mình. Bởi vì, nếu làm như vậy tôi trở về
bên cạnh Khâm Đồng, đó không phải là tình yêu nừa mà đó là sự
bức bách của việc sống còn của Khâm Đồng thôi, và như vậy tôi
sẽ hận cô tạ Nếu cô thông minh cô chịu khó suy nghĩ một chút,
hẳn cô cũng không muốn sống chung với một người đàn ông hận
minh`.
Linh San thấy bối rối, thật sự bối rốị Có lẽ vì một đêm không
ngủ ....Có lẽ vì lời của Lục Siêụ Linh San mở to mắt nhìn theo
Lục Siêu đang dìu Thu đi ra ngoàị Nàng lẩm bẩm:
-Vái trời một ngày nào đó cô Thu cũng sẽ bỏ rơi anh!
Không ngờ Lục Siêu rất thính tai, nghe thấy quay lại:
-Rất có thể có ngày ấỵ Cuộc đời đâu có đóan trước được dễ dàng
như vậỷ Và nếu ngày đó xảy đến. Tôi sẽ chấp nhận. Tôi sẽ bỏ đi
thật xa và không quấy rầy tới Thu
Họ đi rôì. Linh San vẫn đứng như trời trồng nhìn theọ Chợt
nhiên Linh San như hiểu rạ Tại sao Khâm Đồng lại có thể yêu
Lục Siêu một c'ach điên cuồng, một cách say đắm như vậỷ Rõ
ràng là vì Lục Siêu đã dám sống "thật" sống một cách phóng
khóang, sống một cách "tàn nhẫn"
Khâm Đồng đã được đưa vào phòng bệnh nằm mê man. Nàng vẫn được
tiếp maú. Nhưng những giọt máu kia rõ ràng không đủ nhuộm tươi
một chút nào khuôn mặt xanh xaọ Nhiếp Sanh và Linh San ngồi
cạnh giường canh. Thời gian chầm chậm trôị Nhiếp Sanh chợt
nói:
-Trời sắp sáng rôì.
Linh San giật mình. Chết rồi! Như vậy là đã qua một đêm. Ta
lại quên bẳng chuyện điện thoại về nhà. Chắc hẳn là cha mẹ
quýnh cả lên. Còn Bằng Phi nữa!! Linh San vội noi với Nhiếp
Sanh.
đdể tôi đi gọi điện thoại
Câu nói của Linh San như cũng đánh thức Nhiếp Sanh, Sanh nói:
-Thôi Linh San vễ nghỉ đi, để tôi ở đây canh chừng một mình
cũng được
-Không được. Tôi phải đợi đến lúc chị Khâm Đồng tỉnh dậy, đợi
chị ấy qua cơn nguy hiểm.
Và Linh San ra khỏi phòng bệnh, xuống phòng dưới tìm điện
thoại công cộng. Người tiếp maý là bà Lưu, vừa nghe được giọng
nói của Linh San, bà đã hét lên.
-Linh San, con đi đâu vậy ? Cả nhà nhốn nháo tìm con, cả hai
vợ chồng Linh Trân nữa con ở đâu thế?
Đạ con đang ở bệnh viện
Bà Lưu la lớn:
-Ở bệnh viện? Sao vậỷ Con bị đụng xe ư?
Đạ không phải, mẹ ơị con bình an, không sao cả!
Máy nghe bên kia đầu dây hình như có người giựt, rôì tiếng của
Bằng Phi, giọng hớt hảị
-Linh San, em ở đâu vậỷ Em gặp tai nạn ư? Anh sẽ đến ngaỵ
Linh San nghĩ nếu đê? Phi đê"n, tình cảnh sẽ trở nên phức tạp
nên nói:
-Không, đừng! em không sao cả, em bình an, có điều ...Bạn em
bệnh em phải đưa chị ấy vào bệnh viện mà quên điện thoại về
baó ...
Phi nói, giọng nhỏ hẳn:
-Em đừng dối anh. Linh San! Em đã đến trường của em, nghe họ
nói là em cùng Nhiếp Sanh đi chung ...
Linh San bối rốị
-Vâng chúng em đến nhà một người bạn nhưng chị này không có ở
nhà, đến nhà người bạn khác, bắt gặp người bạn đó. Và chị này
lại bệnh bất ngờ ...
Bằng Phi nói nhanh:
-Linh San, em nói gì vậỷ Cái gì người bạn này rôì người bạn
kia, anh nghe không hiểu gì cả. Em có mê sảng không? Em đang
bệnh chứ?
-Không phải em bệnh. Anh khùng quá, em nói bạn em bệnh mà.
-Nhiếp Sanh bệnh à?
-Không phải Nhiếp Sanh. Mà là bạn của anh ấỵ
-Nói thật đi, bạn của em hay là bạn của Nhiếp Sanh chứ! Thôi
khỏi nói gì hết, bây giờ em ở đâu, anh đến đón ngaỵ
-Không được, anh không tới đây được
Đầu dây bên kia hình như lại bị người kh'ac giựt lấy,. Bây giờ
Linh San nghe tiếng cha:
-Linh San, cha không cần biết ai bệnh. không cần biết hiện con
ở đâụ Cha hạn định cho con trong vòng nửa tiếng nữa phải có
măt. ở nhà.
-Vâng, con sẽ về ngaỵ
Gác máy, Linh San trở về phòng bệnh. Khâm Đồng vẫn chưa tỉnh.
Nhiếp Sanh vẫn còn ngôì canh chừng. Linh San bước tới đặt tay
lên vai của Nhiếp Sanh nói:
-Em phải về trước, bao giờ chị ấy tỉnh anh hãy điện thoại cho
em ngaỵ
Sanh gật đâù. Linh San lại nói:
-Anh cũng đừng để mình mêt. qúạ Hãy lại sa lông đàng kia dựa
lưng một chút cho khỏẹ
Nhưng Nhiếp Sanh không chịụ Linh San đưa mắt nhìn hai người
cảm thấy chua xót. Linh San cũng không hiểu tại sao Khâm Đồng
có thể vì Lục Siêu mà chặt tay còn Nhiếp Sanh lại vì Khâm Đồng
mà phải thức suốt đêm dàị Phải chăng đời là một chuỗi nợ mắt
xích. Càng nghĩ Linh San càng thấy rối bù. Một đêm không ngủ
căng thẳng, mệt mỏi, khiến Linh San cảm thấy toàn thân như rã
rờị
Về đến nhà vưà bước vào nhà là Linh San bị cả nhà vây quanh.
Nghi ngờ, hỏi han, trách móc ...Đủ thứ câu hỏị
-Linh San chuyện xảy ra thế naò?
-Linh San tại sao con xanh xao tiều tụy như vậỷ
-Linh San này, Nhiếp Sanh ngã bệnh ư?
-Linh San em có thấy khỏe không?
Trong lúc Linh San mệt mỏi ngã người xuống ghế, hai tay ôm lấy
đâù.
-Xin qúy vị để yên cho tôi một chút.
Mọi người mới yên, nhưng tất cả cặp mắt lại đổ dồn về phía
nàng. Linh San lại thấy bối rốị Bằng Phi ngồi xuống cạnh an ủi
-Suốt đêm qua em không ngủ phải không? Em có vẻ mệt, mặt mày
xanh xao quá!
Linh San nhìn Bằng Phi rồi quay lại nhìn cha mẹ, nói:
-Ba má biết không? con có một người b ạn gái chặt vào tay tự
tử con phải thức canh cô ấy suốt đêm.
Bà Lưu giât .mình, bà có vẻ quan tâm
-Vậy ư? Thế cứu sống chưả
-Chị ấy chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm. Chị ấy vần còn
mê man.
-Tại sao thế?
-Vì bạn trai của cô ấy yêu người khác, chị ấy bị bỏ rơị
Linh San quay lại Bằng Phi:
-Anh Phi, sau này anh có bỏ rơi em để theo người đàn bà khác
không?
Bằng Phi vòng tay qua ôm lấy Linh San.
-Em điên rôì, em mệt mỏi quá! Lại bị căng thẳng nên em hay
nghĩ ngợị Bây giờ đã đến giờ anh đi làm, em ở đây chiều anh có
chuyện sẽ nói với em.
-Chuyện gì chứ?
-Lúc đi tìm em, anh nghe em đi cùng Nhiếp Sanh, anh đã tưởng
anh mất luôn emrôì. Tối qua đối với anh dài như một thế kỷ.
Bây giờ em phải hứa với anh một điêù.
-Ðiều gì?
-Từ đây về sau em đừng có "mất tích" bất tử thế này nữa, em
làm anh muốn đứng tim.
Linh San bá cổ Bằng Phi xuống, chủ động hôn lên môi chàng một
cái hôn dài say đắm.
Sau khi Bằng Phi đi làm, Linh San đã ngủ được một chút. Giấc
ngủ đầy ác mộng. Lúc thì Linh San mơ thấy đôi tay của Khâm
Đồng loan đầy máụ Lời nói của Đồng vẳng bên tai "Mọi chuyện
tôi đều làm sai hết, thôi đành kết liễu đời mình ..."Rồi lại
mơ thấy Lục Siêu với một cán dao cắm phập lên ngực, đôi mắt
trợn trừng nhưng vẫn hùng dũng nói " ôi naò có tội tình gì?
Tôi đâu có thiếu nợ cô ấy, hay lầm lỗi gì với cô đâụ ..." Môt.
lúc Linh San lại mơ thấy Nhiếp Sanh ôm lấy Khâm Đồng với đối
mắt trợn trừng "Cô ấy chết rôì ...Chết thật rôì ..." Rôì lại
mơ thấy cô Thu ôm lấy Lục Siêu cừơi vưà hỏi: " Tại sao cô ta
lại tự sát? Phải chăng vì không được yêu là phải tìm đến cái
chết ư?" ...
Rôì Linh San lại mơ thấy Khâm Đồng trong chiếc robe màu trắng
dáng nhẹ nhàng như tiên nữ đứng trước măt. Bằng Phi: " Anh là
đàn ông con trai, đối với tình cảm anh phải biết dứt khoát.
Nếu tôi không còn yêu anh, thì anh còn cố níu keó tôi lại làm
gỉ" Rôì Linh San lại thấy Bằng Phi nắm lấy tay của Khâm Đồng
nhưng vẫn quay người lại nói với Linh San: "Người mà anh yêu
say đắm là Khâm Đồng, chứ không phải là em ...."
Đột nhiên có tiếng chuông điện thoại reo vang. Linh San nhảy
xuống giường, trán ướt đẩm mồ hôị Linh San nghe giọng mẹ nói
điện thoại
-Anh là gì? Nhiếp Sanh à? Linh San nó đang ngủ ....
Linh San vội vàng chụp lấy ống nghe trong phòng ngủ..Nói nhanh
qua máỵ..
-Anh Nhiếp Sanh đó ư? Chị ấy tỉnh rồi à?
Giọng của Nhiếp Sanh có vẻ hoảng hốt:
-Vâng. Linh San, tốt nhất là em đến ngay đị Cô ấy có vẻ nguy
kịch lắm!
Linh San đặt ngay maý nói xuống. Xông ra phòng khách, nàng
định bỏ chạy ra ngoài, bà Lưu duổi theo sau:
-Linh San con đi đâu vậỷ Con hãy để địa chỉ lại cho mẹ ....
Nhưng hình như Linh San không nghe thấy, bóng nàng đã biến mất
ở câù thang.
Khi đến bệnh viện. Linh San thấy ngay Nhiếp Sanh đang ngồi ở
trước cửa phòng, hai tay ôm lấy đâù. Y tá ra vaò rất nhộn
nhịp. Linh San rùng mình, hay là Khâm Đồng đã chết. Chết rôì
ư? Linh San xông tối, Nhiếp Sanh ngẩng đầu lên, mắt đỏ hoẹ
-Linh San!
-Chị ấy đã chết rôì à?
Linh San run rẩy hỏị Sanh lắc đâù:
-Chưa, bác sĩ đang cấp cứụ
Nhiếp Sanh nhình Linh San:
-Ban nãy Khâm Đồng tỉnh dậy, thấy mình nằm trong bệnh viện,
thấy những chai huyết thanh và ống dẫn oxy, cô ấy như điên
lên, cô ấy hét bảo mình không muốn sống tại sao cứu sống cô ấỷ
Và Khâm Đồng đãgiật dứt tất cả, đập bể cả chai huyết tương.
Bác sĩ và y tá đến kịp đè cô ấy xuống và thay hết mọi thứ,
chích thêm một ống thuốc an thần, cô ấy mới chịu nằm yên. Bác
sĩ nói với những người không muốn sống thế này thuốc men gì
cũng vô nghĩa với việc trị liệụ Mạch của Khâm Đồng rất yêu và
chuyện cô ấy ngừng thở chỉ là thời gian.
Linh San yên lặng nghẹ Xong đẩy cửa phòng bệnh bước vaò. Khâm
Đồng đang nằm trên giường, tay chân đêù bị trói chặt. Có lẽ
bác sĩ lại sơ. Khâm Đồng đập phá. Linh San thật sự xúc động.
Đôi mắt của Khâm Đồng đang mở to, cô ta đang thức. Một cô y tá
đang quét dọn những mảnh vỡ của chai huyết thanh cũ. Linh San
đứng ở đâù giường bệnh cúi xuống nhìn Khâm Đồng.
-Chị Khâm Đồng
Khâm Đồng chớp mắt nhìn San.
-Chị Đồng ơi! Sao chị lại khổ thế nàỷ Nói thật với chị, em chỉ
tự sát khi naò chuyện đó làm cho người yêu vậy thì sẽ không
bao giờ em tủ đâu chị ạ
Khâm Đồng trừng trừng mắt nhìn, Linh San, cuối cùng rồi cô ấy
cũng nóị
-Cảm ơn điêù Linh San vừ nóị Tôi cũng biết là Lục Siêu không
hề quan tâm đến chuyện tôi tự sát mà anh ấy chỉ hận. Hận cái
ngu của tôi, hận c'ai hẹp hồi của tôị Vì cái chết của tôi chỉ
tạo thành một bóng tôi nhỏ trong cuộc đời anh ấỵ
-Ðã biết như vậy tại sao chị còn tự sát?
Khâm Đồng thở dàị
-Tôi tự sát không phải để trả thù hay để làm hư. Chỉ tại tôi
thấy cuộc sống mệt mỏi quá!! Nên tôi không muốn sống nữạ
-Tại saỏ
Mắt Khâm Đồng như hai cái giếng sâu:
-Tại sao ư? Linh San đã biết người ta sống để làm gì. Thường
thì người ta sống vì yêu và được yêụ Sống vì được trọng vọng
được người khác cần như đàn ông sống vì có người đàn bà cần
tới, chồng sống với vợ, cha mẹ sống vì con. Người làm chính
trị vì có quần chúng. Tóm lại con người sống vì được người
khác yêu chuộng và cần thiết. Còn tôi, sống để làm gì? Tôi
không còn gì cả. Không có người cần sự hiện diện của tôi không
có ai yêu tôị
-Chị không biết là bây giờ có một người đang chăm sóc cho chị
ư?
Khâm Đồng thở dài:
-Linh San muốn nói tới Nhiếp Sanh ư? Anh ấy có hạnh phúc của
anh ấỵ Tôi chỉ là một thanh gỗ nổị Không có tôi anh ấy vẫn
sống. Anh ấy không phải là con người dễ xúc động.
-Có nghĩa là chị là chị cần một người dễ xúc động ư?
-Không phảị Tôi thì bây giờ không còn gì hết. Tình yêu, dục
vọng, bận bịu cần thiết, tất cả không có, cuộc sống tôi chẳng
có một ý nghĩa gì, hoàn toàn không.
Linh San nhìn Khâm Đồng, mắt người đàn bà trước mặt mở trừng
trừng không còn cảm xúc. Linh San chợt rùng mình. Khuôn mặt
của thần chết. Một khuôn mặt không còn muốn sống. Linh San
muốn bày tỏ, muốn chụp lấy Khâm Đồng để lay động tình cảm của
nàng, nhưng nàng lại thấy bất lực. Đôi mắt kia đã khép lại như
không còn muốn nhìn thấy cái thế gian này nữạ
-Chị Khâm Đồng!
Linh San gọi nhưng Khâm Đồng vẫn nằm yên.
-Chị Khâm Đồng!! Chị Khâm Đồng!!
Linh San gọi tiếp, Nhiếp Sanh bên ngoài xông vào tưởng là Khâm
Đồng đã chết. Một y tá bước tới, bắt mạch, xem mí mắt Khâm
Đồng rồi nói với Linh San:
-Cô ấy vẫn tỉnh. nhưng cô ấy không thèm lên tiếng. Có lẽ cô ấy
thật sự đã không muốn sống.
Linh San ngẩng lên nhìn Nhiếp Sanh, suy nghĩ một chút rồi nói
nhanh:
-Anh ở đây vói chị Khâm Đồng một chút nhé. Tôi về rồi sẽ trở
lại ngaỵ
Nói xong Linh San chạy ra ngoàị
Nửa tiếng đồng hồ sau Linh San lại quay về phòng bệnh, không
khí thật yên lặng. Nhiếp Sanh đang dựa vaò sa lông ngủ, một y
tá nhìn thấy Linh San bước vaò lắc đâù với nàng. Khâm Đồng vẫn
nằm đó bất động.
Linh San keó ngôì kế bên giường nàng, lấy trong túi ra một
quyển sách mở ra, giống như dáng dập một linh mục đang cầu
nguyện trước người hấp hốị Linh San đọc chậm rãi:
"Lần đâù tiên gặp Khâm Đồng, không làm sao quên được đôi mắt
của nàng. Tôi chưa hề thấy đối mắt của người con gái nào đẹp
như vậy, mỗi lần Đồng nhìn tôi cười, là tôi lại cảm thấy lòng
như lâng lâng. Người xưa đã ví ánh mắt như làn thu ba và nụ
cườị "Nhất tiếu khuynh nhân thành, tái tiếu khuynh nhân quốc",
không cường điệu tí naò ..."
Linh San ngồi rất ngay ngắn đọc thật rõ, và thật chậm rãi
quyển "Tạp ký đồng yêu". Từng trang, từng trang một, khi Linh
San đọc đến đoạn:
"Tối nay thế naò? Quả thật tôi rất mong mình trở thành một
thằng điên, tôi chỉ mong sao Khâm Đồng lại trở về. Vì trong
cuộc đời nàỵ Trong cuộc sống này làm gì có được người con gái
thứ hai để tôi rung động, như đã từng rung động với Khâm Đồng,
sẽ không bao giờ có. Vì Thượng đế chỉ tạo ra một Khâm Đồng.
Một Khâm Đồng duy nhất mà thôị.."
Khâm Đồng không còn chịu được nữa, nàng mở to mắt đẫm lệ, hỏi:
-Linh San, chị đang đọc cái gì thế?
Linh San đóng quyển vở lại, đưa cái bià với bốn chữ "Tạp ký
đồng yêu", để trước mắt Khâm Đồng. Đồng chớp mắt, Linh San cúi
xuống nói nhỏ bên tai của Khâm Đồng:
-Chị Khâm Đồng, chị thấy đó, trên đời này vẫn có người yêu
chị, vẫn có cái cho chị lưu luyến, đó là chưa nói chị còn đứa
con gáị Bé Sở Sở chị biêt'không?
Khâm Đồng mở to mắt và đột nhiên nàng oà khóc. Nhiếp Sanh và
mấy cô y tá chạy đến, chỉ thấy Khâm Đồng khóc nức nở. Không
phải chỉ có Khâm Đồng mà cả Linh San. Nhiếp Sanh ngơ ngác hỏi:
-Sao vậỷ Chuyện gì thế?
Linh San đặt quyển vở lên ngực Khâm Đồng nói:
-Phần còn lại một mình chị đọc nhé.
Và quay sang Nhiếp Sanh, Linh San nói:
-Ông khờ ạ, chuyện này kể ra cho ông nghe dài dòng lắm, nhưng
tôi nghĩ bây giờ Khâm Đồng sẽ sống luôn chứ không chết nữa.(Hết Chương
9 ... Xin
xem tiếp
Chương 10) |