Năm giờ chiều.
Thi xong môn học cuối cùng, Uyển Lan thở ra một hơi dài nhẹ
nhõm, đề thi đều rất dễ dàng, ngó bộ, cuộc đời học sinh của
nàng, đã bắt đầu chấm dứt từ đây rồi. Về sau, là tương lai và
sự nghiệp, đang chờ đợi nàng bước vào phấn đấu!
Nhặt nhạnh lấy những quyển tập, nàng bước ra khỏi giảng đường,
hai cô bạn học thân thiết nhất của nàng - Trần Mỹ Oanh và Hứa
Tú Hằng - hai người đi hai bên nàng, đang tranh luận sôi nổi
về vấn đề xuất ngoại và hôn nhân.
Mỹ Oanh cho rằng, thanh niên hiện đại cần phải đi nước ngoài,
chỉ có đi nước ngoài tiếp tục học hành mới có tương lai, Tú
Hằng là một người có đầu óc bi quan, nàng không ngừng nói:
- Con gái con gung, học cho cao để làm gì, mẹ tao cứ nói với
tao rằng, thời đại mới bây giờ, có được cái bằng đại học, cũng
là chỉ để kiếm chồng cho dễ dàng một chút. Tưởng tượng xem,
thế giới này cũng thực tế vô cùng, con gái học lấy bằng Thạc
sĩ, Bác sĩ, rồi sau đó bị bệnh thần kinh trở về nước cũng
nhiều vô số kể, mà suy cho cùng, không có một người đàn ông
nào muốn vợ mình giỏi hơn mình cả! Do đó, điều thực tế nhất là,
nên đi tìm cho mình một "đấng lăng quăng" để nâng khăn sửa túi
là hơn cả!
Mỹ Oanh không ngừng chặc chặc lưỡi:
- Chặc chặc, con nhỏ này có chí khí dữ đa! Mới có ngoài hai
mươi tuổi, đã lo chuyện kiếm chồng! Mi không thử nghĩ xem, thế
giới bên ngoài to lớn biết mấy, chúng ta chưa hề được nhìn
thấy gì cả, từ nhỏ đến lớn đi học cũng đã mất hết mười bốn,
mười lăm năm, không dễ gì mới tốt nghiệp ra trường, giật lấy
được mảnh bằng đại học, lúc này mới là lúc hưởng thụ cuộc đời,
hưởng thụ tuổi thanh xuân, chưa gì mi đã muốn chui đầu vào nhà
bếp. Lập gia đình là gì? Lập gia đình là nhà tù của đàn bà con
gái, từ đây trở thành một cái máy nấu cơm giặt đồ, sinh con đẻ
cái...
Tú Hằng ngắt lời nàng:
- Ai biểu mi đi nấu cơm giặt đồ sinh con đẻ cái? Chẳng lẽ mi
không biết tìm một người giàu có để lấy hay sao?
Mỹ Oanh kêu lên:
- Mấy người giàu toàn là mấy ông già! Có ai sinh ra đời mà đã
giàu đâu? Đợi đến khi hắn làm được nhiều tiền, thì cũng đã bảy
tám chục tuổi, già cúp bình thiết rồi chứ còn trẻ được đâu!
Còn như đám con trai nhà giàu ấy hả, tao không thèm rớ tới...
Tú Hằng tiếp lời:
- Tao hiểu rồi! Giấc mộng xuất ngoại của mi, chẳng qua là để
tìm một tên bác sĩ để "nâng khăn sửa túi" đấy thôi!
- Mi biết, mi biết cái nổi gì...
Uyển Lan không còn nhịn được nữa, nàng kêu lên thật to:
- Ê ê ê, tao thấy rằng bọn mi tranh luận toàn là chuyện ruồi
bu không thôi!
Tú Hằng nói:
- Sao vậy? Mi muốn làm gì chứ?
Uyển Lan ngẩng đầu lên nói:
- Tao không xuất ngoại, cũng không lấy chồng! Tao đi làm ký
giả, mọi chuyện của tương lai, cứ để cho nó phát triển tự
nhiên! Tao không bao giờ nghĩ rằng mình vĩ đại hay có nhiều
chí lớn, một người bình thường, tốt nhất là nên thấy rõ mình
là một người bình thường, tao là loại người sinh ra là không
thể tạo lập nên sự nghiệp gì vĩ đại! Tao ấy à? Tao... tao là
một áng mây.
Nàng ngửa đầu lên nhìn trời, cười khúc khích.
Tú Hằng kêu lên thật to:
- Mi là một áng mây!... Mi là một con bé điên khùng, đầu óc
lúc nào cũng nghĩ lộn xộn những chuyện không đâu!
Uyển Lan cười càng to hơn nữa:
- Ha! Cũng có thể! Không phải chỉ có một mình mi nói câu này
đâu!
Bọn họ đã đi tới ngoài cổng trường, vẫn còn ở đó cải nhau bô
lô ba la không dứt, đột nhiên, có một hồi còi xe kêu lên inh
ỏi, một chiếc Honda Civic chạy trờ tới, dừng ngay trước mặt họ.
Đồng thời cái đầu của Hữu Phong đưa ra ngoài cửa, chàng cất
giọng kêu to lên:
- Uyển Lan, anh đến để rước em đây!
Uyển Lan đưa mắt nhìn Hữu Phong, cười lên. Quay đầu lại vẫy
vẫy tay với Tú Hằng và Mỹ Oanh, nàng vội vàng nói:
- Không ở đây cãi nhau với chúng bây nữa, tao phải đi về đây!
Tú Hằng đưa mắt nhìn Uyển Lan chui vào chiếc xe hơi của Hữu
Phong, nàng ngạc nhiên nói với Mỹ Oanh rằng:
- Ngó bộ, chó biết kêu không cắn, chó biết cắn không biết kêu,
trông con bé này suốt ngày hi hi ha ha, nhảy nhảy nhót nhót,
như thể một đứa con nít, vậy mà lại có bạn trai đi xe hơi đến
rước nhỉ!
Mỹ Oanh nói:
- Có thể, đó là anh của nó!
- Anh của nó tao đã có gặp rồi, là nhân viên của một công ty
hàng không, làm gì có khả năng mua nổi xe hơi? Vả lại, anh
trai mà đi rước em gái à? Đừng có ngố như vậy!
Uyển Lan nào có nghe được những lời này, mà cho dù có nghe đi
nữa, nàng cũng chẳng để ý đến đâu! Nàng chui vào xe hơi của
Hữu Phong, ngồi bên cạnh chàng, Hữu Phong đang chuẩn bị rồ máy
xe chạy đi, Uyển Lan gấp rút kêu lên:
- Chờ một chút!
- Sao?
Uyển Lan cười hi hi, nói:
- Nhìn ra ngoài cửa xe xem, hai đứa con gái nói chuyện với em
khi nãy đấy, anh có thấy không?
- Có, thấy rồi, có chuyện gì không?
- Nhìn rõ chưa?
Hữu Phong lại đưa mắt nhìn hai cô gái thêm một lần nữa, nói
bằng một giọng ngờ vực:
- Nhìn rỏ rồi, sao?
- Anh thích đứa nào? Em giới thiệu cho!
Hữu Phong trừng mắt nhìn Uyển Lan một cái, "vù" một tiếng,
chàng rồ máy nhấn ga vọt mạnh tới trước, chiếc xe lao vút về
phía trước như tên bắn, Uyển Lan bị sức vọt tới trước này, làm
cho thân hình ngã bật về phía sau, suýt chút đã lăn nhào ra
ghế. Nàng ngồi thẳng dậy, ngạc nhiên mở to đôi mắt ra nhìn Hữu
Phong:
- Anh làm gì vậy? Khoe xe mới mua ngon lành chăng? Hay là khoe
tài lái xe của anh?
Hữu Phong nói bằng một giọng buồn bực:
- Mua chiếc xe bằng cách trả góp, có gì là ngon lành đâu. Còn
tài lái xe của anh, có cần gì phải biểu diễn với em!
Uyển Lan nhìn chàng, nét mặt ngây thơ:
- Ồ, anh đang quạu chăng? Ai làm cho anh quạu vậy, nói cho em
nghe xem! Có phải là anh lại đang bất bình cho những người
công nhân dưới quyền của anh? Chê ông chủ keo kiệt quá phải
không?
Hữu Phong quay đầu sang, nhìn Uyển Lan một cái thật sâu, chàng
bất giác thở ra một hơi dài thườn thượt, hạ thấp giọng nói:
- Uyển Lan, em làm sao vậy chứ?
Uyển Lan nói một cách ngạc nhiên:
- Em?... Em có gì đâu!
Hữu Phong lại đưa mắt nhìn Uyển Lan thêm một lần nữa, chàng
bậm miệng lại không nói gì, chỉ yên lặng chăm chú lái xe. Uyển
Lan cũng không chú ý đến chuyện đó nữa, nàng đưa mắt nhìn ra
ngoài cửa xe, tâm tình nàng vô cùng thoải mái, thi xong rồi,
nàng chỉ cảm thấy cả người "thơ thới hân hoan". Nhìn vào con
đường, những cửa tiệm và đám đông người đang lao vun vút về
phía sau, nàng chỉ cảm thấy trái tim mình đang chan hòa một
niềm vui phơi phới. Bất giác, nàng bắt đầu hát lên nho nhỏ,
một bài hát theo nhịp điệu vui tươi:
- Em là một áng mây,
Lơ lửng lưng chừng trời,
Bóng mây trời thỉnh thoảng,
Che phủ trái tim anh.
Anh đừng nên xao động,
Cũng chẳng cần reo vui,
Vì áng mây khoảnh khắc,
Đã mất dạng tăm hơi...
Hữu Phong đốt lên một điếu thuốc, thổi ra một hơi khói, ánh
mắt của chàng nhìn thẳng ra ngoài cửa xe, nói lặng lẽ:
- Nếu như em muốn hát, em có thể đổi bài hát khác được không?
Uyển Lan kinh ngạc quay đầu lại nhìn chàng:
- Ồ, anh không thích bài hát này sao? Em cảm thấy nó hay lắm
đấy chứ. Em nói cho anh nghe nhé, trong bao nhiêu bài thơ của
Từ Chí Ma (Từ Chí Ma là một nhà thơ mới của nền văn học Trung
Quốc hiện đại - chú thích của người dịch), chỉ có bài thơ này
còn có một chút gì đó nghe cảm được. Chứ còn cái gì mà "Đừng
véo em, em đau!", nghe sao mà ớn lạnh. Mấy nhà thơ nổi tiếng
này đấy hả, không phải bài thơ nào cũng hay hết đâu. Thí dụ
như, Hồ Thích có một bài thơ nhỏ, nói là: "Vốn không muốn
tương tư, Vì sợ tương tư khổ, Sau nhiều lần suy nghĩ, Thà rằng
khổ tương tư", em thật sự không biết nó hay ở chỗ nào? Tại sao
lại thà rằng khổ vì tương tư? Đời người cần phải lo tìm niềm
vui cho kịp thời, tại sao lại "thà rằng" chịu khổ chứ? Em thật
sự không hiểu được hai chữ "thà rằng" đó! Làm cách gì cũng
không hiểu nổi!
Hữu Phong thở ra một hơi khói thật dày:
- Nếu như... em không có cách gì không tương tư, lại không
chịu "Thà rằng khổ tương tư", thì em sẽ làm sao đây?
Uyển Lan nhướng cao đôi chân mày, nói rằng:
- Thì tranh đấu để được chứ sao! Hai chữ thà rằng có nghĩa là
chịu thua, chịu thua rồi thì còn có gì để nói nữa đâu? Thà
rằng khổ tương tư! Nghe ra có vẻ như là rất đẹp, nhưng nghĩ
cho cùng thì thật là không có lý chút nào!...
Nàng lại nhìn ra phía ngoài cửa xe, đột nhiên, nàng kêu to lên:
- ... Ê ê, Hữu Phong, anh đi đâu vậy?
- Đi ra ngoại ô.
- Tại sao lại đi ra ngoại ô?
- Đi tìm một chỗ nào đó, để giải quyết hai chữ "thà rằng" này
cho xong!
Uyển Lan mở to đôi mắt, nhìn Hữu Phong một cách kinh ngạc:
- Anh đang chơi trò cút bắt với em chăng? Anh nói gì mà em
không hiểu.
Chàng nói bằng một giọng thật phẳng lặng:
- Em hiểu rất rõ, Uyển Lan. Vũ khí lớn nhất của em, là dùng sự
ngây thơ để ngụy trang lấy mình. Em và anh cùng hiểu rất rõ
rằng, em không trẻ con như cái bề ngoài của em trước mặt mọi
người! Nhưng mà cho dù em có thật sự là một đứa trẻ con đi nữa,
bây giờ cũng là lúc cần phải có một người giúp cho em trưởng
thành!
Trong lòng nàng hơi có chút hiểu biết rồi, đầu óc nàng bắt đầu
cảm thấy lộn xộn mơ hồ, nàng kêu lên thất thần:
- Không không, em không muốn trưởng thành, em cũng không muốn
ai giúp cho em trưởng thành! Em là em, em muốn duy trì gương
mặt thật của em, mẹ đã nói rồi mà, em như thế này là tốt nhất!
Anh đừng nên lãng phí thì giờ và công sức, em nói cho anh nghe,
nhất định là anh sẽ "nhọc nhằn mà chẳng nên công cán gì" đâu!
Ê ê, anh có nghe em nói không?
Chàng thắng xe lại, tấp vào lề đường, đây là con đường lớn dẫn
đến khu Đạm Thủy, hai bên lộ là hai hàng cây Mộc Ma Hoàng
thẳng tắp, phía ngoài hai hàng cây, là một phiến lúa non xanh
rì mát mắt. Không khí trong lành và mát mẻ của khu ngoại ô,
thổi tắp vào mặt, làm cho người ta cảm thấy một thoáng nhẹ
nhàng. Ngọn gió mùa Hè, thổi tung mái tóc nàng, ánh nắng buổi
hoàng hôn, dồn lại phía chân trời xa xa, làm đỏ rực cả bầu
trời, đỏ rực cả mặt đất, và cũng đỏ rực cả khuôn mặt nàng.
Chàng nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng, đưa bàn tay ra chụp lên
bàn tay nàng:
- Đừng nên cuống quýt như thế, được không?... Anh không làm gì
em đâu, chẳng qua là vì hôm nay em thi xong rồi, anh cũng tan
sở, nên muốn đưa em ra khu ngoại ô chơi một chút cho thoải mái
vậy thôi, điều này đâu có gì mà phải ầm ĩ, phải không? Từ nhỏ,
chúng ta đã đi chơi với nhau hoài, lúc đó, em nào có chết nhát
như bây giờ đâu!
Nàng kêu lên giận dỗi:
- Em mà chết nhát à? Anh đừng có coi thường người ta như thế,
từ trước đến giờ, em nào có biết sợ trời sợ đất là gì!
- Như vậy, chúng ta đi ra ngoại ô chơi một chút, sau đó đi Đạm
Thủy ăn đồ biển, nhé!
Giọng nàng yếu xìu:
- Mẹ sẽ chờ em ăn cơm ở nhà.
- Mẹ em ấy hả? Anh đã gọi điện thoại cho bà biết trước rồi,
anh nói anh sẽ chở em ra ngoài ăn tối, em đừng lo.
Nàng thấp giọng lẩm bẩm:
- Ồ! Ngó bộ, anh đã có âm mưu từ trước rồi, anh... gian ác lắm
đấy nhé!
Chàng lại liếc nhìn nàng thêm một lần nữa, hơi mĩm miệng cười.
Rồ máy lên, chàng bắt đầu cho xe tiếp tục chạy về phía trước.
Uyển Lan tựa người bên cửa, nhìn ra những hàng cây và vùng
trời trước mặt, yên lặng ngẩn ngơ một cách buồn bực. Một lúc
thật lâu, xe vẫn tiếp tục chạy, hai người vẫn tiếp tục yên
lặng. Thế nhưng, chỉ một lúc sau, ánh nắng chiều rực rỡ đó,
vùng trời thẳng tắp bao la đó, ngọn gió mát mẻ thổi qua đó,
ánh hoàng hôn tràn ngập mọi nơi đó... đều đã khơi dậy niềm
hứng thú trong lòng nàng, bất giác, nàng lại cất tiếng hát
lên:
- Em và anh gặp nhau ở vùng biển đêm bao la,
Anh có đường của anh, em có hướng của em,
Anh có nhớ cũng hay, tốt nhất là quên đi,
Ánh sáng giao nhau của phút giây gặp gỡ!
Chàng hơi chau đôi chân mày, nhưng không muốn làm cho nàng mất
hứng, chàng tiếp tục chăm chú lái xe. Chiếc xe bắt đầu lướt
vào vùng thị tứ của khu Đạm Thủy.
Hữu Phong dừng xe ở khu chợ Đạm Thủy, chàng và Uyển Lan cùng
xuống xe, trời vẫn còn sớm, bọn họ đi bộ chầm chậm xuyên qua
khu chợ, ở phía ngoài chợ Đạm Thủy, là một khu rừng thông thật
to, bên trong rừng thông còn có một ngôi miếu cổ, cất bằng
cây. Bọn họ đi vào khu rừng thông, bốn bề vắng lặng, chỉ có
ngọn gió chiều thoảng nhẹ, xuyên qua cành lá, phát ra tiếng vi
vu như một khúc nhạc nhẹ nhàng. Không khí lãng đãng mùi lá
thông và trầm hương êm dịu, làm cho lòng người cảm thấy say
đắm. Sau đó, đột nhiên có tiếng một con ve sầu bắt đầu kêu
lên, thế là một loạt tiếng ve phụ họa vang lên inh ỏi. Uyển
Lan nghiêng đầu nghe ngóng, bất giác mĩm một nụ cười vui vẻ.
Nàng nói:
- Còn nhớ lúc bé, em vẫn thường hay hỏi mẹ, ve kêu ve ve như
thế, nó muốn ve đi đâu vậy?
Chàng đưa mắt nhìn nàng chăm chú, không có cách gì kéo ánh mắt
mình rời khỏi gương mặt thích cười của nàng.
- Còn nhớ rất nhiều, rất nhiều năm về trước, anh đã bắt một
con ve sầu cho em không?
Nàng nghiêng đầu nghĩ ngợi, cười lên, ánh mắt nàng sáng rực:
- Đúng vậy, em nói muốn nghe nó hát, anh bèn bắt một con cho
em, em để nó vào trong một cái hộp, thế nhưng, con ve đó không
hát nữa, chỉ mấy ngày sau, nó chết đi... Chúng ta đã từng làm
những việc rất tàn nhẫn, phải không.
Giọng nàng buồn bã, nụ cười rời khỏi đôi môi nàng, đầu nàng
hơi cúi xuống. Chàng nhìn nàng không chớp, nói:
- Mỗi đứa con nít đều làm những chuyện tương tự như thế. Còn
nhớ những con đon đóm không?
Sắc mặt nàng lại tươi tắn lên, đôi mắt nàng phát ra những tia
sáng long lanh. Ngẩng đầu lên, nàng dùng ánh mắt sáng rực
ngước nhìn chàng:
- Ồ!... Ồ! Những con đom đóm! Lúc đó, chúng ta vẫn còn phải
dùng mùng để ngủ, anh và anh Hai, bắt cả trăm con đom đóm về,
để vào trong mùng của em, rồi bảo em ngồi vào đó, những con
đom đóm đó cứ lấp la lấp lánh, bay tới bay lui, đậu trên áo
quần của em, trên tóc của em, như thể hằng trăm hằng ngàn vì
sao sáng lấp lánh, bọn anh gọi em là công chúa Ngàn Sao.
Chàng đưa mắt nhìn nàng trừng trừng không chớp, trong lòng cảm
thấy có chút huyễn hoặc, mơ hồ. Giọng chàng khàn hẳn đi:
- Mãi cho đến bây giờ, anh vẫn không quên được gương mặt của
em vào những ngày tháng đó...
Chàng đưa tay ra, nhẹ nhàng chụp lấy một bàn tay của nàng,
nàng đang đứng tựa lưng vào một thân cây, thần trí nàng bắt
đầu cảm thấy hốt hoảng, mơ hồ. Nụ cười nàng ngưng đọng trên
đôi môi, ánh mắt nàng có một thoáng thụ động, bối rối. Chàng
kêu lên nho nhỏ, hơi thở chàng gấp rút:
- ... Ồ, Uyển Lan! Đừng nên chơi trò cút bắt với anh nữa, đừng
nên trốn tránh anh nữa, được không? Em biết không, em đang dày
vò anh!
Nàng kinh hoảng, định lùi về phía sau, thế nhưng thân cây đó
đã cản nàng lại, nàng cuống quýt lên, lưỡi nàng như líu lại:
- Ồ!... Anh... anh nói vậy là có ý gì?
- Chỉ có đứa khùng mới không biết anh muốn nói gì!...
Chàng nói, đột nhiên, chàng dùng hai tay đè nàng tựa sát vào
thân cây, giọng nói chàng dịu dàng và kích động:
- Ồ... Uyển Lan, anh không có cách nào đợi cho đến khi em
trưởng thành được nữa, anh đã đợi quá lâu, quá lâu rồi!
Sau đó, đầu chàng đột ngột cúi sát xuống nàng, trong lúc trái
tim nàng vẫn còn rối loạn, bàng hoàng, đôi môi của chàng đã
bám chặt vào đôi môi nàng. Trái tim nàng đập lên cuồng loạn,
đầu óc nàng là một thoáng quay cuồng, nàng cảm thấy mình không
thể hô hấp, không thể suy nghĩ, không thể cử động... thế
nhưng, tất cả những thứ đó chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc,
lập tức, cảm giác của nàng khôi phục lại, ý niệm đầu tiên
thoáng qua đầu nàng, là cái cảm giác giận dữ một cách kỳ lạ,
nàng cảm thấy mình bị nhục mạ, bị hiếp đáp, bị người ta chơi
gát, chơi trội, đưa tay lên, nàng không hề suy nghĩ, tát thẳng
vào mặt chàng một cái thật mạnh, cái tát đó vang lên thật kêu,
thật to, chàng ngẩng người, vội vàng buông ngay nàng ra.
Nàng kêu to lên:
- Anh ăn hiếp người ta! Anh có quyền gì mà làm như thế? Anh ăn
hiếp người ta!... Anh ăn hiếp em! Anh làm nhục em! Anh... là
đồ lưu manh! Em không thèm chơi với anh nữa, em sẽ không bao
giờ chơi với anh nữa!...
Nàng dậm chân, những giọt nước mắt tức tưởi, trẻ con bắt đầu
chạy vòng quanh tròng mắt, quay người lại, nàng dợm bước chạy
ra ngoài khu rừng thông.
- Uyển Lan!...
Chàng kêu lên một tiếng, đưa tay chụp ngay nàng lại, gương mặt
chàng đỏ bừng lên, hơi thở nặng nề làm cho lồng ngực chàng
phập phồng lên xuống, chàng cố gắng kềm chế lấy mình:
- ... Anh không hề ăn hiếp em, anh không hề làm nhục em, nếu
như anh có ý ăn hiếp em, thì anh sẽ chết không toàn thây! Có
thể, tại vì anh quá gấp rút, có thể, tại vì anh biểu lộ một
cách quá kịch liệt, thế nhưng, nếu như em có một chút tình
cảm, em cũng đã hiểu được tấm lòng của anh! Em đâu phải là
khúc cây, em đâu phải là cục đá, làm sao em lại nhìn không ra,
cảm không được? Hôm sinh nhật của em, anh đã từng nói với
em...
Uyển Lan vùng vẫy, thoát ra khỏi bàn tay chàng, nàng dùng hai
bàn tay bịt chặt đôi tai lại, trốn tránh:
- Em không muốn nghe! Em không muốn nghe! Em không muốn nghe
anh giải thích, em không muốn nghe gì cả!
Chàng cắn chặt răng, gương mặt từ đỏ bừng trở thành trắng
nhợt:
- Được lắm! Anh hiểu rồi, không phải là em không hiểu được
tình cảm, mà chỉ vì trong trái tim em không hề có anh!...
Chàng lại đưa tay ra chụp lấy nàng, ánh mắt chàng phát ra
những tia lửa giận dữ, chàng lắc lư thân hình nàng, kêu lên
như một con thú bị thương:
- ... Em nói đi! Có phải như vậy không? Em nói đi! Nếu như anh
là một thằng người rất đáng ghét, em hãy nói với anh, em hãy
để cho trái tim của anh chết đi cho rồi! Em nói đi! Em nói đi!
- Em...
Nàng vùng vẫy mở miệng nói, đôi mắt nàng mở lên thật to, thật
to, trong lòng nàng rối lên như một mớ bòng bong. Nàng không
biết mình như thế nào, nàng không biết phải nói những gì,
gương mặt trắng bệch đó của chàng, thần sắc đau đớn như con
thú bị thương đó của chàng, cùng ánh mắt nồng nhiệt, phát ra
những tia lửa lung linh đó của chàng, tất cả đều đang làm cho
trái tim nàng cảm thấy đau đớn. Những kỷ niệm của thời thơ ấu,
lại hiển hiện ra, xoay tròn chung quanh nàng, trước mặt nàng.
Ồ! Ồ! Cố Hữu Phong, chàng đã từng là một người bạn lớn tuổi
của nàng, một người anh! Trái tim nàng không hề có chàng
chăng? Trái tim nàng thật sự không hề có chàng chăng? Nàng cảm
thấy lộn xộn, cảm thấy mơ hồ, càng lúc nàng càng cảm thấy bàng
hoàng. Nàng vùng vẫy, nói lắp ba lắp bắp:
- Em... em... em...
Đột nhiên, chàng dùng tay bịt ngay miệng nàng lại, ánh mắt
chàng nhìn nàng chứa đựng nét kinh hoàng, sợ hãi và nhẫn nại,
giọng nói chàng khàn hẳn đi:
- Đừng, đừng nói! Anh nghĩ rằng anh không có cả cái can đảm để
nghe em nói...
Bàn tay chàng tuột xuống khỏi miệng nàng, thanh âm của chàng
trở nên yếu ớt và vô hồn như thể tiếng thì thầm bên tai:
- ... Anh xin lỗi em, Uyển Lan. Xin lỗi em, Uyển Lan. Đừng nên
nói gì với anh hết, đừng bao giờ! Hãy để cho anh vẫn giữ lại
một tia hy vọng! Có thể... cơ hội của anh cũng không tệ hơn
tên ký giả kia đâu! Anh sẽ đợi em, Uyển Lan, anh đợi em mãi
mãi, suốt đời!
Giọng chàng nói ngập ngừng, thanh âm tha thiết và khổ sở.
Đôi mắt của Uyển Lan càng mở to hơn nữa, thì ra chàng biết có
Mạnh Thiều! Thì ra chàng biết được hết nhất cử nhất động của
nàng! Nàng trừng mắt nhìn chàng, một lúc thật lâu, nàng không
có cách gì mở miệng, cũng không có cách gì di động, sau đó,
nàng cúi đôi mi xuống, nói lên một câu thật nhẹ như tiếng muỗi
kêu:
- Em muốn đi về!
Chàng đưa mắt nhìn nàng một lúc khá lâu, cắn chặt răng, chàng
thở ra một hơi dài nhẫn nhục:
- Thôi được rồi, anh đưa em về nhà!
Không ăn đồ biển, không ăn cơm tối, thậm chí, hai người không
hề mở miệng nói với nhau một lời nào. Trên đường lái xe trở về
Đài Bắc, cả hai người đều im lặng không nói gì, cả hai đều như
có chuyện suy nghĩ, thần trí đều thảng thốt, hoang mang. Uyển
Lan không ca hát nữa, nàng mất đi cái hứng thú ca hát vu vơ,
chỉ một chuyến đi đến vùng Đạm Thủy này, hình như đã đánh cắp
mất đi những sự vui vẻ thuộc về trẻ con, thuộc về lứa tuổi
ngây thơ nào đó trong người nàng. Nàng không có cách gì phân
tích tâm tình của mình, mà chỉ thể nghiệm được một thứ tình
cảm chua xót nào đó, đang đong đầy trong trái tim nàng, tâm
hồn nàng.
Xe chạy trở về Đài Bắc, trời đã hoàn toàn tối đen. Thành phố
Đài Bắc, đã lấp lánh ánh đèn. Hữu Phong nói thật thấp:
- Không ăn cơm sao?
- Không muốn ăn!
Chàng đưa mắt liếc nhìn nàng, cắn chặt đôi môi, tự mình giận
lấy mình; không muốn ăn thì không muốn ăn, chàng nhấn mạnh ga,
chiếc xe lao nhanh như ngọn gió, đưa nàng về đến trước cửa
nhà.
Uyển Lan nhảy xuống xe, nhấn chuông cửa, quay mắt nhìn vào Hữu
Phong, chàng vẫn còn ngồi trên chỗ tay lái, đưa mắt nhìn nàng
ngẩn ngơ, xuất thần. Trong lòng nàng bất giác thoáng qua một
cảm giác dịu dàng và thương hại, nàng định mở miệng nói gì đó,
thế nhưng, cổng đã mở.
Triệu Bôi nhìn thấy Uyển Lan, hình như giật nảy mình kinh
hoảng, chàng lập tức nói:
- Không phải hai người định đi chơi tới thật khuya mới về sao?
Hữu Phong không nói một tiếng nào, nhấn mạnh ga lên, vèo một
tiếng, xe của chàng phóng nhanh về phía trước.
Uyển Lan dợm cất bước vào nhà, Triệu Bôi vội vàng đưa tay ra
cản nàng lại:
- Đừng vào nhà, trong nhà đang có khách!
Uyển Lan nói bằng một giọng không được vui vẻ:
- Có khách? Trong nhà có khách thì có liên quan gì đến em?
Chẳng lẽ có khách rồi em không được về nhà sao? Ồ...
Giọng nàng kéo dài ra, nàng dừng chân lại như vừa vỡ lẽ ra
điều gì:
- ... Cha mẹ của San San đến, để nói chuyện hôn nhân của hai
người, phải không? Chuyện này cũng đâu cần phải dấu em làm gì?
Hơi hất hất đầu, nàng tự mình xông thẳng vào phòng khách, hoàn
toàn không chú ý đến nét ngượng ngập trên gương mặt của Triệu
Bôi.
Vừa vào tới phòng khách, nàng nghe tiếng mẹ đang cuống quýt
nói:
- Bà Niên, chuyện này để thủng thỉnh rồi chúng ta hãy nói nhé,
con gái tôi đã về rồi.
Bà Niên? Cha của San San tên Trung mà! Nàng đứng dừng chân
lại, lập tức, nàng nhìn thấy ngay một thiếu phụ trung niên ăn
mặc rất hợp thời trang, cùng một ông già tóc trắng phau phau,
bụng to ươn ưởn ngồi chễm chệ trong phòng khách. Cha mẹ đều
ngồi ở đó với họ, không biết đang nói những gì, nàng vừa bước
vào, tất cả mọi người đều như thể bị ma thuật, ngồi chết trân
ở đó, cùng đưa mắt nhìn nàng trừng trừng.
Nàng bất giác đưa tay ra sờ sờ vào đầu, lại nhìn nhìn xuống
quần áo của mình, hình như đều không có gì khác lạ mà, tại sao
mọi người lại nhìn mình như thể nhìn thấy người hỏa tinh xuất
hiện thế này? Nàng còn đang cảm thấy ngạc nhiên trong dạ, ông
Sâm đã kịp thời mở miệng:
- Uyển Lan, đây là bác Niên trai và bác Niên gái.
Uyển Lan quét mắt nhìn ông già và thiếu phụ trung niên một
cái, cúi đầu chào qua loa, cất tiếng kêu lấy lệ:
- Thưa hai bác ạ!
Ông bác Niên trai ngồi ở đó không động đậy, chỉ mở miệng cười
gật gật đầu chào lại nàng, bà bác Niên gái thì lại nhảy dựng
lên, đi thẳng đến bên cạnh nàng, đưa tay ra chụp ngay lấy tay
nàng, nhìn nàng từ đầu đến chân thật tỉ mỉ. Nàng bị nhìn đến
cảm thấy cả người ngượng ngập, không chút tự nhiên, nên cũng
trừng mắt nhìn lại bà bác này, mái tóc uốn xoăn tít, đôi chân
mày vẽ cong cong thật đậm nét, đôi mắt được trang điểm thật kỹ
càng, thế nhưng vẫn không che dấu được những nếp nhăn ở phía
đuôi mắt, đôi mi giả chớp lên chớp xuống, cùng đôi môi tô son
đỏ choét... trong ký ức, hình như gia đình không hề có loại
khách ăn vận như thế này bao giờ! Nàng hơi nhíu đôi chân mày,
định rút bàn tay mình ra, bà bác tên Niên đó lại càng nắm nàng
chặt thêm hơn nữa:
- Ối dào, con bé xinh xắn quá, phải không? Bà Sâm, nó đúng là
cốt người đẹp đấy nhỉ, phải không? Sinh nhật vào ngày 20 tháng
5, nó vừa đúng hai mươi tuổi, phải không? Ui chao ơi!... Bá
Niên, anh xem này, Con bé dễ thương quá, phải không?...
Bà quay người sang ông già tên Niên, miệng nói bô lô ba la,
đôi mắt lóng lánh những giọt lệ xúc động.
Trời ạ! Đây là bà bác bá vơ từ đâu nhào ra nhìn bà con thế
này! Uyển Lan dùng sức rút bàn tay mình ra, trên gương mặt
nàng nhất định là đã hiện lên nét bực bội, vì, ba đã mở miệng
nói thật nhanh:
- Uyển Lan, chắc là con đã mệt lắm rồi, lên lầu tắm rửa nghĩ
ngơi đi con!
Nàng cảm thấy như vừa trút được một gánh nặng, sợ nhất là phải
đãi bôi với những người khách lạ, nhất là loại "cà chớn" như
thế này, người đàn bà cố ý làm như rất thân mật như thế! Nàng
lẹ làng "dạ" lên một tiếng, lập tức quay người xông thẳng lên
lầu, lên đến lầu rồi, hình như nàng loáng thoáng nghe tiếng mẹ
nói thật thấp giọng, như thể van xin:
- Bà Niên, ngày khác chúng ta hãy nói chuyện tiếp, được không?
Chuyện gì làm cho mẹ phải hạ mình thấp giọng đến như thế? Nàng
lắc lắc đầu, cảm thấy mơ hồ, lộn xộn, xông vào phòng ngủ của
mình, nàng không có tâm trí đâu mà nghĩ đến bà bác tên Niên đó
nữa. Đứng trước gương, nàng nhìn bóng dáng mình trong đó,
trong lòng mơ mơ màng màng nhớ lại chuyện xảy ra trong khu
rừng thông ban nãy. Hữu Phong, anh ấy là người đã chiếm được
nụ hôn đầu đời con gái của mình! Nụ hôn đầu đời! Nàng nhìn đôi
môi mình trong gương, đột nhiên, cả khuôn mặt nàng cảm thấy
nóng bừng bừng!
CHƯƠNG 4
Mỗi buổi sáng khi Mạnh Thiều thức giấc, vừa mở mắt ra, vật đầu
tiên đập ngay vào mắt chàng, nhất định là bức ảnh phóng lớn
treo trên tường - bức ảnh cha và mẹ chụp chung với nhau. Tuy
rằng bức ảnh đó đã có hơn hai mươi năm, thế nhưng những đường
nét vẫn rất rõ ràng. Chàng vẫn thường bất giác ngắm nhìn bức
ảnh đó thật lâu, thật lâu, mẹ trong bức ảnh lúc đó mới hai
mươi mấy tuổi, thật trẻ trung, thật xinh đẹp, trên môi mĩm một
nụ cười hiều dịu và hạnh phúc biết mấy. Còn cha thì sao? Mọi
người đều nói mình giống hệt cha, gần như là cùng một khuôn
đúc ra, đúng vậy, cha là một thanh niên tuấn tú, đẹp trai, họ
cùng tựa đầu vào nhau, thật là một đôi uyên ương toàn mỹ! Tại
sao trời già lại ghen ghét đôi vợ chồng ân ái yêu đương như
thế nhỉ? Tại sao một người tốt như cha, mà lại chỉ sống được
đến hai mươi tám tuổi như vậy? Mỗi lần, khi chàng đối diện với
bức ảnh đó, chàng lại bất giác phủ định sự tồn tại của "thần
linh", nếu như trên cõi đời này có"thần linh", thì nhất định
là vị "thần" này đã quá sơ xuất, đã quá tàn nhẫn!
Buổi sáng hôm nay, chàng lại lặng lẽ nằm nhìn bức ảnh đó thật
lâu, thật lâu, trong căn phòng khách kiêm phòng ăn phía bên
ngoài, có tiếng mẹ dọn chén dọn đũa khua lên leng keng, lách
cách. Chàng lắng nghe một hồi lâu, trong lòng có một sợi dây
thật nhỏ nào đó, đang lặng lẽ kéo căng trái tim chàng. Sợi dây
đó không liên quan gì đến mẹ, mà lực lượng đó đến từ một nơi
thần bí, mãnh liệt, mạnh mẽ, mang theo một ma lực thu hút kỳ
bí làm người ta không cưỡng lại được! Trước mắt chàng hiển
hiện ra gương mặt của Uyển Lan, đôi môi thích cười của nàng,
đôi mắt sáng rực của nàng, đáng diệu dí dỏm của nàng, cùng
những câu nói ngây thơ, thẳng thắn của nàng! Trên cõi đời này
sao lại có một cô gái như thế? Không biết gì về những sầu muộn
của nhân gian! Hoan lạc, thanh xuân, vui vẻ, nồng nhiệt, sôi
nổi và nhạy cảm! Trên cõi đời này sao lại có một cô gái như
thế? Trái tim chàng đập lên từng nhịp "bình bình", có một niềm
khao khát vọng lên từ trong tận cùng tâm khảm, đang cuồn cuộn
dâng lên như ngọn thủy triều tràn ngập, vỡ bờ.
Lăn người qua, chàng vói tay cầm lấy điện thoại ở đầu giường,
bắt đầu quay những con số. Những con số chàng đã thuộc lòng
vanh vách.
Phía bên kia là tiếng của một thanh niên trẻ tuổi:
- Hello! Xin lỗi ai đó?
- Tôi tên Thiều, xin lỗi tôi muốn nói chuyện với cô Uyển Lan!
- Uyển Lan?...
Người đàn ông hình như buông điện thoại xuống, nhưng giọng hắn
lại vang lên thật to:
- Uyển Lan! Lại là điện thoại của thằng nhỏ tên Thiều đó kìa,
nói em có ở nhà hay không có ở nhà? Có cần anh từ chối hẳn đi
không?
Thằng cha này nói cái gì vậy? Trong lòng chàng mơ màng nghĩ
ngợi, biết rằng đó hẳn là ông anh lỗ mãng của Uyển Lan! Ngó
bộ, sự giao du của mình và Uyển Lan hình như không được người
nhà nàng hoan nghinh cho lắm. Tại sao vậy? Chàng không hiểu
được. Có tiếng bước chân gấp rút chạy đến, tiếp theo đó, là
tiếng nói thanh thoát của Uyển Lan vang lên, giọng nàng phản
đối một cách thật dễ thương:
- Anh Hai! Anh đừng có xía vô chuyện của em! Gần tám giờ rồi,
sao anh còn chưa đi làm nữa!...
Tiếp theo đó, ống nghe được bắt lên, tiếng nói của Uyển Lan
truyền sang:
- Hello! Mạnh Thiều?
Giọng chàng vang lên, mang theo một sự cuống quýt mà chính
chàng cũng không hiểu nổi:
- Anh đây! Uyển Lan, hôm nay chúng ta có thể gặp nhau không?
Hình như Uyển Lan hơi do dự, giọng nàng nghe thật yếu ớt:
- Mấy giờ?
Chàng bất giác đưa mắt nhìn đồng hồ:
- Hôm nay suốt cả ngày anh phải chạy đi săn tin, buổi trưa...
ồ... buổi trưa không được... có một buổi tiệc phải đi dự, buổi
chiều... buổi chiều cũng không được...
Giọng Uyển Lan bất mãn:
- Anh làm cái khỉ gì thế? Em đâu phải là thính giả của anh,
lúc anh có giờ rảnh, chưa chắc gì em đã rảnh đâu!
Chàng cuống quýt nói:
- Buổi tối! Anh đến tòa soạn giao bài xong là không còn việc
gì nữa! Tám giờ tối nay, anh đợi em ở "Nhã Hương"! Không gặp
là không tan đó nhé!
- Tám giờ tối nay hở?...
Hình như Uyển Lan đang suy nghĩ, đang do dự. Cùng lúc, Mạnh
Thiều nghe được bên cạnh ống nghe, ông anh trai thô lỗ của
nàng kêu lên ỏm tỏi:
- Uyển Lan! Em đừng có đùa nhé! Buổi tối mình đã hẹn trước là
cùng nhau đi nhà hàng Quốc Hoa nhảy đầm rồi đó nhé! Em đừng
đem Hữu Phong...
Điện thoại bị bịt lại, chàng không nghe được những lời tiếp
theo đó, trong nhất thời, Mạnh Thiều cảm thấy vô cùng nóng
nảy, cái cảm giác cuống quýt đó lại càng bám lấy chàng chặt
chẽ hơn nữa, chàng ngồi rột dậy, nắm chặt ống nghe, trong
khoảnh khắc đó, chàng có cảm giác nếu như mình không gặp được
nàng tối nay, thì mình sẽ chết đi được! Chàng không kềm chế
được cái tâm tình cuồng nhiệt, khao khát đó, kê miệng vào ống
nghe, chàng kêu lên cuống quýt:
- Uyển Lan! Anh nói cho em nghe, đêm nay anh nhất định phải
gặp em, anh có chuyện muốn nói với em! Đừng có tìm lý do để từ
chối...
Nàng ngắt lời chàng:
- Mạnh Thiều! Không phải em tìm lý do, mà là giờ giấc anh hẹn
không đúng, đêm nay em thật sự có việc...
Thật sự có việc! Đi nhà hàng Quốc Hoa! Nếu như không có bạn
nhảy đầm đi cùng thì đi nhà hàng Quốc Hoa để làm gì! Niềm ghen
tức kỳ lạ đã hoàn toàn khống chế cả người chàng. Chàng kêu to
lên:
- Tám giờ tối nay anh đợi em ở Nhã Hương! Em đến cũng được, em
không đến cũng xong! Dù sao thì nguyên cả buổi tối nay anh sẽ
không rời khỏi Nhã Hương!
Nói xong, chàng không đợi nàng trả lời, bỏ ngay điện thoại
xuống nghe đánh cụp một cái.
Nhảy dựng người lên, chàng bắt đầu thay quần áo, miệng lẩm bẩm
lầm bầm những lời nguyền rủa, nguyền rủa thằng cha "anh" nhiều
chuyện của nàng, nguyền rủa cái tên bạn "nhảy đầm" vô duyên
nào đó của nàng, nguyền rủa cái nhà hàng "Quốc Hoa" nổi tiếng
thượng lưu đó! Vừa thay xong quần áo, chàng ngẩng mạnh đầu
lên, nhìn thấy ngay mẹ chàng, không biết từ bao giờ, đã đẩy
cửa phòng ra, mĩm miệng cười đứng nơi đó, lặng lẽ nhìn chàng.
Đôi mắt sắc bén và hiểu biết của mẹ, đang chứa đựng sự thông
suốt mọi sự, chiếu thẳng vào tận cùng sâu thẳm của trái tim
chàng.
- Sao vậy? Thiều Thiều, mới sáng sớm đã quạu rồi vậy!
Thiều Thiều! Bà Mạnh không bao giờ sửa được thói quen gọi tên
chàng từ lúc nhỏ. Chàng hơi chau đôi chân mày, sự buồn bực và
bất an trong lòng vẫn chưa lắng xuống. Bà Mạnh đi vào phòng,
đưa tay để lên bờ vai chắc nịch và mạnh mẽ của chàng, những
ngón tay của mẹ thon dài và mềm mại, là đôi bàn tay tiêu
chuẩn, lý tưởng để đàn dương cầm, nhờ vào đôi bàn tay đó, mẹ
đã một mình đứng vững bao nhiêu năm nay, nuôi chàng ăn học
thành tài. Thâm ân nặng như núi, tình mẹ tựa biển sâu! Chàng
đón lấy ánh mắt của mẹ, sự buồn bực trong lòng bất giác phẳng
lặng đi rất nhiều.
Bà Mạnh nói:
- Mẹ nói cho con nghe, Thiều Thiều, đối với con gái, đừng nên
quá gấp rút, con đã từng nghe câu "Muốn câu phải nhử" chưa?
Mạnh Thiều ngạc nhiên đưa mắt nhìn mẹ:
- Ồ! Mẹ, tại sao mẹ lại biết là có một người con gái?
Bà Mạnh cười một cách thâm trầm. Thế nhưng trong nụ cười vẫn
không che dấu được một nét thê lương và âu sầu nào đó.
- Khi cha con mất đi, con chỉ mới có ba tuổi, bao nhiêu năm
nay, hai mẹ con ta sống nương tựa lẫn nhau. Từ nhỏ, có chuyện
gì mà con có thể dấu được mẹ? Từ khoảng ba tháng trước, con về
nhà nói với mẹ là con gặp phải một con bé dở hơi đến nay, con
như trở thành một người khác... con bé dở hơi đó rất dễ
thương, phải không?
Bà vừa nói, vừa mĩm cười nhìn chàng chăm chú.
Chàng không thể nào che dấu được điều gì dưới ánh nhìn đó của
mẹ, thở ra một hơi dài, chàng nói:
- Ồ, mẹ! Nàng làm con sắp điên lên rồi!
Bà Mạnh kinh ngạc kêu lên:
- Nhanh đến như vậy sao? Bọn thanh niên trẻ tuổi thời đại các
con bây giờ thật là kỳ lạ, nói chuyện tình yêu mà cũng nhanh
như hỏa tiễn thế kia à?
Mạnh Thiều vừa đi ra hướng cửa phòng, vừa nói một cách áo não:
- Tình yêu chăng? Mẹ sai rồi! Nếu như có được tình yêu thì tốt
rồi! Nàng giống như một con cá trê trơn tuột, cho dù mình chụp
được trên tay như thế nào, nàng cũng có thể vuột ra một cách
dễ dàng. Thú thật với mẹ, giữa con và nàng, vẫn chưa thể nói
được là có gì hết!
Chàng đi ra nhà ngoài, thấy thức ăn điểm tâm đã được chuẩn bị
sẵn sàng trên bàn, thật sự, cú điện thoại ban nãy đã làm cho
tâm hồn chàng điên đảo, ruột gan bào bọt, không còn cảm thấy
muốn ăn uống gì nữa hết, thế nhưng, nhìn thấy chén cháo trắng
nóng bốc hơi thoang thoảng, dĩa thịt xào cải mặn mà chàng vẫn
thích ăn, dĩa đậu phọng rang và hột vịt muối nằm ngay ngắn
trên bàn như chờ đợi... chàng không thể không ngồi xuống. Mẹ
phải đi dạy học ở trường trung học, lại còn nhận thêm học trò
dạy đàn dương cầm ở nhà, dù bận bịu đến như thế, bà vẫn bỏ thì
giờ ra làm thức ăn sáng cho chàng, làm sao chàng có thể nhẫn
tâm không ăn cho được? Chàng biết, bình thường khi mình không
ăn cơm ở nhà, mẹ thường thường chỉ ăn qua quít vài miếng bánh
mì nướng là xong. Từ lúc chàng phải đi săn tin đến nay, thời
gian ở nhà ăn cơm của chàng càng lúc càng ít đi, nhìn thấy cả
một bàn đầy thức ăn như thế, bất giác chàng hiểu ra được sự cô
độc của mẹ. Ngồi xuống ghế, chàng cầm đũa lên tay.
Bà Mạnh ngồi vào chỗ đối diện với chàng:
- Nói cho mẹ nghe, cô con gái đó tên là gì?
- Đoàn Uyển Lan.
- Nhà cô ta làm gì?
- Cha nàng là giảng sư của trường đại học xxx, dạy Văn học
Trung Quốc.
Bà Mạnh mĩm cười nhìn nàng:
- Nghe ra cũng không đến đổi tệ đấy chứ! Còn cô ấy thì sao?
Vẫn còn đi học chăng?
- Ra trường rồi, tốt nghiệp trường Tân Chuyên Thế Giới, học về
ngành biên tập phỏng vấn, cùng một nghề với con. Đầu tháng tới
cô ấy sẽ làm ký giả tập sự cho một tờ tạp chí.
Bà Mạnh gật gật đầu, nói một cách thâm trầm:
- Ồ, nhất định là cô gái đó rất đẹp, rất hoạt bát, rất biết
nói chuyện.
Mạnh Thiều kinh ngạc nhìn mẹ:
- Làm sao mẹ biết vậy?
Bà Mạnh nói:
- Đừng nên thắc mắc sao mẹ lại biết, mẹ nói như thế có đúng
không?
Chàng thật sự khâm phục sức phán đoán của mẹ:
- Rất đúng.
Bà Mạnh thở ra một hơi nhẹ:
- Những đứa con gái như thế, quả thật là rất khó chụp được.
Thiều Thiều, cô ta sẽ cho con nếm mùi cay đắng cho mà xem! Thế
nhưng, thế gian này có tình yêu nào mà không cay đắng đâu, con
cứ theo đuổi đi! Thế nhưng, Thiều Thiều, nghe một câu khuyên
nhủ trung thực của mẹ...
Chàng ngẩng đầu lên:
- Mẹ? Câu khuyên nhủ trung thực gì?
Bà Mạnh nói bằng một giọng đầy cảm khái:
- Phải thông minh một chút. Đối với chuyện tình cảm, đừng nên
quá thật sự dấn thân vào, con phải biết rằng, từ xưa đến nay,
chỉ có những người đa tình, mới dễ dàng có nhiều tiếc hận.
Mạnh Thiệu kinh hoảng:
- Mẹ! Sao mẹ lại nói những lời như thế?
Bà Mạnh giật mình cảnh giác:
- Xin lỗi con! Thiều Thiều, không phải mẹ muốn nói những lời
lẽ không may mắn đó, mà mẹ chỉ... nghĩ đến cha con... Thôi con
đi đi, mẹ biết hôm nay con phải đi ra phi trường làm phỏng
vấn!
Bà mĩm một nụ cười ảm đạm, miễn cưỡng.
Mạnh Thiều ngẩng nhìn mẹ một hồi lâu, đẩy chén cháo ra, chàng
đứng dậy, đi đến bên cạnh mẹ, chàng dùng vòng tay mình ôm lấy
bờ vai gầy gò của mẹ, siết bà một cái thật chặt, thật thương
yêu, sau đó, không nói một tiếng nào, chàng quay người lại,
bước chân ra cửa. Đi được một khoảng thật xa, chàng quay đầu
lại, thấy mẹ vẫn còn đứng tựa ngay cửa, đưa mắt nhìn theo
chàng. Cái thân hình nhỏ bé của mẹ, trông thật gầy gò, yếu
đuối và cô độc.
***
Tám giờ tối, Mạnh Thiều đến Nhã Hương thật đúng giờ.
Đi thẳng đến chỗ cố định thường ngày, chàng ngồi xuống, sau đó
đưa mắt nhìn dáo dác bốn bề, không có bóng dáng của Uyển Lan,
gọi một ly café, chàng ngồi dựa sát vào chiếc ghế salon có
lưng tựa cao, bắt đầu chờ đợi một cách bất an. Quán Nhã Hương
vào buổi tối vô cùng bận rộn, từ đôi từng đôi tình nhân, lại
có những cô cậu học trò, một số người nói chuyện làm ăn, ngồi
tản mạn khắp nơi. Cây đàn organ trên bục cũng không còn cô độc
nữa, một cô gái mặc áo dạ hội dài tha thướt, đang ngồi ở đó
lướt tay trên những phím đàn. Có một ban hợp ca ba người, vừa
đệm guitar theo tiếng nhạc, vừa hát hòa theo.
Mạnh Thiều đốt lên một điếu thuốc, chàng rất ít hút thuốc,
cũng không ghiền. Chỉ vì làm nghề ký giả, chàng vẫn có thói
quen đem theo thuốc lá bên mình, để dành mời khách. Bây giờ,
trong khoảng thời gian chờ đợi bất an và dài lê thê này, chàng
cảm thấy mình phải hút một điếu thuốc mới chịu được. Vừa nhả
từng cụm khói, chàng vừa đưa mắt nhìn ra hướng cửa ra vào của
Nhã Hương, không có người, không phải không có người, mà là
không có người chàng đang mong đợi.
Hút xong một điếu thuốc, chàng lại bất giác đốt thêm một điếu
nữa. Ban nhạc nho nhỏ đó đã bắt đầu hát sang một bài hát khác.
Thời gian trôi qua từng giây, từng phút, sự chờ đợi làm đốt
cháy từng sợi thần kinh của chàng đến đau đớn. Nàng đang ở
đâu? Ở Quốc Hoa chăng? Ở nhà chăng? Chàng muốn đi gọi điện
thoại, thế nhưng vẫn cố chấp dằn mình lại. Nếu như đêm nay
nàng không đến, có thể mọi chuyện sẽ kết thúc luôn rồi! Chàng
không thể vĩnh viễn rượt đuổi theo một áng mây một cách ngoan
cố như thế! Thế nhưng, nếu như nàng không đến, chàng sẽ tự tay
kết thúc cuộc săn đuổi này chăng? Chàng sẽ thật sự làm như thế
chăng? Trước mắt chàng lại hiện lên gương mặt của Uyển Lan,
gương mặt của cô gái lém lĩnh, dễ thương, có muôn ngàn nét
biến hóa, muôn vạn nét đa tình đó! Nỗi đau đớn trong lòng
chàng đang lan rộng ra, lan rộng ra, lan rộng ra
Chín giờ rồi, chắc chắn là nàng sẽ không đến đâu. Bên cạnh
chàng có một cái xách nhỏ, trong đó có xấp giấy chàng dùng để
phỏng vấn, mở xách ra, chàng lấy tập giấy để lên bàn, bắt đầu
viết loạn xạ lên đó, trí óc chàng là một phiến mê loạn, tâm
hồn chàng là một mảng khổ đau. Nàng nào có gì xuất sắc đâu!
Chàng mơ hồ nghĩ ngợi, nàng chỉ là một cô gái trẻ tuổi và lanh
lợi, loại con gái như thế đầy dẫy trên cõi đời này! So với các
cô gái khác, nàng chỉ có nét hoạt bát hơn, phóng khoáng hơn,
ngỗ ngáo hơn và bướng bỉnh hơn, những thứ đó cũng không thể kể
là ưu điểm, chưa biết chừng đó lại là khuyết điểm nữa kia! Thế
nhưng, trời ạ! Chàng dùng sức kéo một nét mạnh trên tờ giấy,
kéo đến tờ giấy bị rách đi. Trời ạ! Thế mà chàng lại thích
nàng con gái mang đầy khuyết điểm như thế! Chàng lại yêu nàng
như thế! Trong đầu, trong óc, trong tim chàng lại chứa đầy
hình ảnh của nàng như thế! Nàng con gái không hề để ý đến
chàng một mảy may nào!
Chàng tự mình lẩm bẩm:
- Mình tiêu rồi! Thật là vô lý, thật là kỳ cục! Thế nhưng, từ
hôm mình đụng phải nàng đến nay, mình coi như đã xong rồi!
Đã mười giờ tối!
Chàng vẫn tiếp tục viết loạn xạ trên tờ giấy, không còn chờ
đợi nữa, mà chỉ bướng bỉnh, ngoan cố ngồi ở đó, viết lung tung
lên trên giấy một cách máy móc, trên tờ giấy, viết đầy một cái
tên: Đoàn Uyển Lan, Đoàn Uyển Lan, Đoàn Uyển Lan, Đoàn Uyển
Lan... em là ma quỷ, em là khắc tinh của cuộc đời ta!
Có một bóng đen âm u che phủ trên đầu chàng, có một thanh âm
quen thuộc, nho nhỏ, se sẽ, e ngại vang lên bên tai chàng:
- Em đã đến rồi!
Chàng ngẩng mạnh đầu lên, gần như không dám tin vào lỗ tai
mình, càng không dám tin vào đôi mắt của mình, Uyển Lan đang
yểu điệu, duyên dáng đứng trước mặt chàng. Ngọn đèn hình đuốc
trên tường chiếu ánh sáng dịu dàng trên người nàng, nàng đã
thay đổi cách phục sức, chiếc áo dài tay bằng lụa đen, bên
dưới là chiếc váy nhung màu đỏ, dài chấm đất thướt tha, gương
mặt nàng có chút phấn mỏng mong manh, đôi chân mày vẽ cong
cong nhàn nhạt, đôi môi thoa một lớp son hồng long lanh, đôi
mắt đen lay láy, đôi mi sậm dài cong vút, ánh mắt lung linh
như mặt nước hồ nhìn không thấy đáy. Trời ạ! Chàng hít vào một
hơi thở thật dài, nàng đẹp quá! Nỗi vui mừng đang xâm nhập vào
từng lỗ chân lông của chàng, sự bất ngờ làm chàng không tin
tưởng nổi đang bao trùm lấy chàng từ đầu đến chân, sau đó,
niềm phấn khởi đã cổ động từng sợi thần kinh của chàng một
cách cuồng nhiệt. Chàng trừng mắt nhìn nàng, không chớp.
Giọng chàng bàng hoàng lập lại lời nói của nàng:
- Ồ, em đã đến rồi!
Nàng ngồi xuống phía đối diện với chàng, vì nàng đã trang điểm
chăng? Hay là vì nàng thay đổi lối phục sức? Trông nàng không
hề có chút ngỗ ngáo của con trai tí nào cả, chẳng những không
có, mà trông nàng lại mang đầy nét dịu dàng của một người đàn
bà, với tất cả những nét hoang mang thẩn thờ của một người đi
lạc lối.
Nụ cười trên môi nàng cũng trông thật miễn cưỡng, yếu ớt, mang
theo một nét tội nghiệp khó thể giải thích nổi. Sao vậy? Nét
rạng rỡ, vui vẻ thường ngày của nàng đâu rồi? Sự ngây thơ,
thanh thản thường ngày của nàng đâu rồi? Nét hoạt bát, hăng
hái thường ngày của nàng đâu rồi? Nàng bây giờ, sao lại giống
như một con cừu non xảy đàn tan nghé? Nàng đã bị thiệt thòi gì
chăng? Đã có chuyện gì xảy ra cho nàng chăng?
Giọng nàng cất lên hỏi chàng, thanh âm vẫn trầm thấp:
- Anh đợi em đã lâu lắm rồi chăng?
Chàng trừng mắt nhìn nàng thật sâu, thật sâu:
- Đúng vậy. Em từ đâu tới? Từ nhà chăng?
Nàng lắc lắc đầu, hỏi ngược lại chàng, giọng nàng gần như chứa
đầy nét bi ai:
- Cách ăn mặc của em như thế này, giống như từ nhà đến
chăng?... Không! Em đến từ nhà hàng Quốc Hoa.
Chàng chấn động, trừng mắt nhìn nàng, im lặng không nói một
lời.
Người bồi bàn đưa lên một ly café, nàng máy móc dùng chiếc
muỗng nhỏ quậy lấy ly café, ánh mắt nàng nhìn vào ly chăm chú,
đôi mi cong cúi thấp, nàng cất giọng nói, trầm trầm:
- Để em nói cho anh nghe một chuyện... Rất nhiều rất nhiều năm
về trước, em đã quen với một người con trai, anh ấy tên là Cố
Hữu Phong. Anh ấy là một người bạn tốt của em, một người anh
lớn, anh nói anh ấy là người bạn trai của em vào thời thơ ấu,
cũng không phải là không đúng. Hai gia đình của em và anh ấy
quen biết nhau đã rất lâu năm, cha mẹ của anh ấy xem em như là
con gái của họ...
Nàng hơi dừng lại một chút, nhìn vào làn khói bốc lên từ ly
café:
- ... Vừa rồi, em đã cùng anh ấy khiêu vũ ở nhà hàng Quốc Hoa,
ở đó còn có ông anh của em và bạn gái của anh ấy, chúng em
chơi đùa như thể rất vui vẻ, và đúng lý ra cũng nên rất vui
vẻ, thế nhưng, em biết anh ở đây...
Nàng lại dừng lại không nói, từ từ ngẩng đôi mi cong vút lên,
trong đôi mắt đen lay láy đó, có mang một lớp sương phủ mờ mờ:
- ... Đột nhiên, em cảm thấy vô cùng bực bội, đột nhiên, em
cảm thấy vô cùng bất an, em nói với họ rằng, em đi vào nhà vệ
sinh một chút, rồi em gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến đây. Em
nghĩ, bây giờ, hẳn là họ đang lật tung cả nhà hàng Quốc Hoa
lên để tìm em. Anh xem, em đã quyết tâm là sẽ không đến đây,
thế mà không biết vì sao, em vẫn đến.
Đôi mắt nàng nhìn chàng, chứa đầy sự bi ai.
Chàng đón lấy ánh mắt nàng, trái tim chàng đập từng nhịp bình
bình như trống dội, đưa tay qua, chàng nắm lấy bàn tay của
nàng, chàng định nói gì đó, thế nhưng, đột nhiên chàng cảm
thấy mình vô cùng vụng về, vụng về đến độ không có cách gì mở
miệng, vụng về đến độ không biết mình nên nói những gì. Ánh
mắt nàng từ gương mặt chàng di động xuống xấp giấy trước mặt,
rút tay ra, nàng cầm lấy xấp giấy, do bởi bản năng, chàng dùng
tay ấn lên xấp giấy, nàng ngước mắt nhìn chàng, chàng buông
tay ra, chép miệng, ngồi tựa sát vào lòng ghế, chàng để nàng
ngồi đọc những dòng chữ trên xấp giấy đó.
Trang thứ nhất, toàn là tên của nàng: Đoàn Uyển Lan, Đoàn Uyển
Lan, Đoàn Uyển Lan, em là ma quỷ, em là khắc tinh của cuộc đời
ta!
Trang thứ hai, viết đầy chữ "một áng mây": một áng mây, một
áng mây, một áng mây, em trôi nổi về đâu? Em phiêu bạt về đâu?
Em dừng chân nơi đâu?
Trang thứ ba, là một bài thơ nhỏ:
- Nếu em là một áng mây,
Anh xin là một trận gió,
Dẫn em qua sông qua biển,
Dìu em trôi đến chân trời.
Nếu em là một áng mây,
Anh sẽ là một trận gió,
Kéo em vượt non vượt núi,
Ôm em về hướng mặt trời!
Nếu em là một áng mây,
Dĩ nhiên anh là trận gió,
Xoay tròn quanh em sớm tối,
Kể lể tâm sự trùng trùng!
Nếu em là một áng mây,
Anh đành là một trận gió,
Theo em chân trời góc bể,
Cùng em tháng rộng ngày dài!
Nàng ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn chàng trừng trừng, ngơ ngẩn.
Chàng giật lấy xấp giấy trên tay nàng, trong đáy mắt chàng
thoáng hiện một nét âu yếm, nồng nàn nhưng cũng đầy bối rối,
chàng nói một cách cục mịch:
- Đủ rồi, em không thể để cho một người đàn ông hiện nguyên
hình dưới mắt em, không một chút che dấu!
Nàng tiếp tục trừng mắt nhìn chàng, đôi mắt nàng sáng rực, đôi
gò má nàng đỏ bừng, trong đôi mắt đen lay láy đó, đang bừng
bừng một ánh lửa đắm say.
Nàng hỏi:
- Tại sao?
Chàng hỏi bằng một giọng thô lỗ:
- Tại sao cái gì?
- Tại sao anh lại thích em?
Chàng trừng mắt nhìn nàng, ánh mắt không có cách gì kéo ra
khỏi gương mặt nàng, chàng nói một cách phí sức, một cách vùng
vẫy:
- Tại vì... tại vì... em giống như một áng mây. Anh chưa bao
giờ gặp một cô gái nào giống như em vậy!
Nàng nói, giọng nàng u uẩn:
- Anh biết không? Mây là một vật hư vô không thật, anh không
có cách gì nắm giữ được một áng mây đâu!
Chàng kéo nàng đứng dậy:
- Vậy sao?... Chúng ta rời khỏi nơi đây đi.
- Đi đâu?
- Ra ngoài tản bộ một chút, anh ngồi ở đây đã có gần ba tiếng
đồng hồ rồi!
Rời khỏi "Nhã Hương", bên ngoài, một trận gió đầu Thu mát mẻ
thoáng nhẹ qua mặt họ, mang theo mùi hương của một loại hoa gì
không rõ tên. Bên trời, vài ánh sao lấp lánh, tỏa ánh sáng dịu
dàng. Chàng dìu nàng, đi về hướng Trung Hiếu Đông lộ, đêm đã
khuya, trên đường chỉ có vài chiếc taxi trống trải, chạy như
bay qua mặt hai người. Nàng không biết chàng muốn dẫn mình đi
đâu, thế nhưng nàng vẫn bị động đi theo chàng, không một lời
phản đối.
Chỉ một thoáng, họ đã đi đến Bảo tàng viện Tôn Trung Sơn, leo
lên mấy bậc tam cấp, họ đứng trước một cột trụ to, nàng đứng
tựa vào cột trụ, chàng ngửng đầu nhìn trời cao. Giọng chàng
cất lên, chùng thấp:
- Giúp anh một chuyện, được không?
- Chuyện gì?
- Đừng nên đi chơi với anh bạn thời thơ ấu đó của em nữa!
- Anh không cảm thấy là lời yêu cầu của anh hơi quá đáng sao?
Chàng im lặng giây lát. Ánh mắt chàng từ nơi tận cùng của tầng
mây cao kéo trở về, rơi trên gương mặt nàng:
- Như vậy, giúp anh một chuyện khác nữa, được không?
- Chuyện gì?
- Nhắm đôi mắt em lại! Chúng sáng quá!
- Tại sao?
- Nhắm lại đi! Chỉ vài giây thôi!
Chàng nói như ra lệnh.
Nàng ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Thế là, đột nhiên, nàng bị ôm
gọn vào vòng tay chàng, đôi môi nóng bỏng của chàng, lẹ làng
bắt lấy đôi môi nàng.
Nàng cảm thấy một thoáng quay cuồng, hình như cả người nàng
trở nên nhẹ nhàng, phơi phới cả lên, như một áng mây, đang từ
từ dâng lên cao, dâng lên cao, dâng lên cao, dâng lên, dâng
lên mãi đến một nơi cao tít tầng trời kia. Và chàng, chàng
chính là trận gió nhẹ kia, kéo lấy nàng, vây lấy nàng, dẫn lấy
nàng, ôm lấy nàng, cả hai người cùng bay về hướng mặt trời rực
rỡ, muôn sắc muôn màu. Cánh tay nàng bất giác vòng qua, ôm lấy
cổ chàng, ôm thật chặt, thật chặt. Trái tim nàng đang đập từng
nhịp nhịp nhàng, tư tưởng nàng đang trôi nổi phiêu du, cả
người nàng đang hóa tan thành một phiến hư vô.
Một lúc thật lâu sau, chàng ngước đầu lên, nàng mơ mơ màng
màng mở đôi mắt ra, gương mặt chàng lung linh sáng dưới ánh
trăng, đôi con ngươi lấp lánh như hai vì sao ở cuối trời xa
xa. Hơi thở chàng nặng nề và gấp rút.
Chàng hỏi:
- Bây giờ, trong lòng em có còn cái anh bạn thời thơ ấu nữa
không?
Nàng kêu lên nho nhỏ, giọng nàng huyễn hoặc, mơ hồ:
- Ồ! Sao em lại quen biết với anh làm gì? Thế giới của em vốn
vô cùng đơn thuần, bây giờ, anh làm cho sinh hoạt của em đảo
lộn hết cả rồi!
Chàng thở ra một hơi dài nặng nề:
- Em không biết, chính em đã làm cho sinh hoạt của anh hoàn
toàn đảo lộn hết cả! Ồ! Uyển Lan! Có trời mới biết, anh chưa
hề bao giờ biết rằng, anh có một tình cảm mãnh liệt đến như
thế! Uyển Lan!...
Chàng lại ôm nàng vào lòng, kéo đầu nàng áp chặt lên vai mình,
đôi môi chàng kề sát vào bên tai nàng:
- ... Anh sẽ không bao giờ buông em ra đâu, Uyển Lan, cho dù
em có hay không có người bạn thời thơ ấu, cho dù em là mây hay
là sao, anh cũng sẽ không buông em đâu! Vĩnh viễn không bao
giờ buông em ra đâu!
Phảng phất đâu đây, hình như có tiếng của một người đàn ông
khác đang nói với nàng:
- Anh sẽ đợi em, Uyển Lan, anh sẽ vĩnh viễn chờ đợi em!
Nàng lắc lắc đầu, lắc mất đi hình ảnh của người đàn ông đó.
Cánh tay nàng ôm choàng ngang qua eo ếch chàng, lần đầu tiên
trong cuộc đời, nàng toàn tâm toàn ý để mình chìm đắm vào một
tâm tình như mơ, như mộng, hoàn toàn mới mẻ không ngờ.(Hết
Chương 2 ... Xin xem tiếp
Chương 3) |