Uyển Lan ngồi trước bàn học, nhìn trừng trừng
vào chiếc đèn nhỏ trên bàn, lặng lẽ, xuất thần. Trên bàn, có
một xấp giấy trắng, nàng định viết một chút gì đó. Cầm viết
lên, nàng nghĩ đến nàng khi trước, nàng nghĩ đến nàng vào ngày
sinh nhật hai mươi tuổi! Nàng đưa viết lên, nguệch ngoạc mấy
hàng chữ một cách vô ý thức:
- Tôi là một áng mây,
Lấy trời cao làm nhà,
Đón nhìn ánh trời lên,
Đưa tiễn vầng dương xuống!
Tôi là một áng mây,
Tự do và phiêu bạt,
Thân theo hồn mộng tưởng,
Đi về chẳng vấn vương!
Nghe hào sảng biết mấy! Đón nhìn ánh trời lên, đưa tiễn vầng
dương xuống! Nghe sao mà không ràng không buộc! Thân theo hồn
mộng tưởng, đi về chẳng vấn vương! Thế mà nàng của hôm nay như
thế nào rồi? Nàng lại viết:
- Tôi là một áng mây,
Gió nhẹ thổi tóc mềm,
Bay đi rồi bay lại,
Dấu tích ghi nơi nào?
Tôi là một áng mây,
Suốt ngày chẳng nghĩ ngơi,
Mộng mơ biết gửi đâu?
Mỏi mê nghĩ nơi nào?
Viết xong, nàng quăng viết xuống. Ồ! Tôi là một áng mây! Nghe
sao mà hào sảng, nghe sao mà tự do phiêu bạt, nghe sao mà cao
vút chín tầng mây, nghe sao mà phiêu du nhàn hạ! Tôi là một
áng mây! Bắt đầu từ bao giờ, áng mây đó lại trở thành một sự
châm biếm vô cùng to lớn! Nhà của mây ở đâu? Ổ của mây ở đâu?
Mây đi mây về, có từng dừng lại? Tôi là một áng mây! Một áng
mây không có nơi nương tựa! Một áng mây cô độc! Một áng mây
lạnh lẽo! Một áng mây lẻ loi! Và cũng là một áng mây phiêu du
mệt mỏi! Nàng tựa trán mình xuống xấp giấy trắng, nước mắt từ
từ thấm ướt xấp giấy, những hàng chữ từ từ trở nên nhạt nhòa!
Phía dưới lầu, San San và Triệu Bôi đang cười cười nói nói,
tiếng cười tiếng nói nhẹ nhàng của San San, tản mạn man mác
khắp nhà. San San thật là may mắn! Không hề có những phiền
muộn về gia đình, không hề có phiền muộn về tình yêu, không hề
có phiền muộn về thân thế! Một lòng một dạ đi theo Triệu Bôi,
chuẩn bị về làm dâu nhà họ Đoàn! Còn nàng thì sao? Nên đi theo
"mối tình" ràng buộc với Mạnh Thiều? Hay là hướng về "lý trí"
theo đuổi của Hữu Phong?
Hoặc giả, cắt đi mái tóc, vào chốn hoang sơn, nhà cũng không
không, tình cũng không không, sao lại không sảng khoái bỏ hết
tất cả qua một bên, đi làm một "áng mây" thật sự như đã muốn?
Có tiếng chuông cửa vang lên ở phía dưới, nàng không di động
thân hình, chuông cửa chẳng liên quan gì đến nàng, cả thế giới
này chẳng liên quan gì với nàng, nàng mong mình có thể xem mọi
sự trở thành "không không", nhà cũng không không, tình cũng
không không, đi về chẳng vấn vương. Nàng mơ hồ nghĩ ngợi, nghe
có tiếng bước chân đi đến cửa phòng của mình, tiếng bước chân
mà nàng nghe đã quen thuộc từ khi còn bé: bước chân của mẹ! Mẹ?
Mẹ của nàng là cái bà bác Niên kia mà!
Bà Sâm gỏ gỏ cửa phòng, mở cửa bước vào, nhìn thấy ngay đầu
của Uyển Lan đang gục trên bàn, bà ngở rằng nàng đã ngủ. Nhẹ
bước đi đến bên cạnh nàng, bà Sâm cúi đầu xuống nhìn, mới thấy
rằng đôi mắt Uyển Lan đang mở to lên, trừng trừng nhìn thẳng
về trước, những nét chữ trên mặt giấy, đã bị nước mắt làn cho
nhạt nhòa không rõ.
Bà đưa tay lên vuốt ve mái tóc nàng, miệng kêu lên nho nhỏ:
- Uyển Lan, sao lại buồn nữa rồi? Con đã hứa với mẹ, không còn
đau buồn, khổ sở nữa mà!
- Con không việc gì!
Uyển Lan ngẩng đầu lên, đưa tay áo ra quẹt đi những giọt lệ
còn đọng ở đuôi mắt, trời đã rất lạnh, nàng đang mặc chiếc áo
bông màu huyết dụ, lập tức, trên mặt vải mềm mịn của cánh tay
áo, bị nước mắt làm cho thấm ướt một khoảnh thật lớn.
Bà Sâm nhìn Uyển Lan một cách trầm ngâm, bà mở miệng nói:
- Uyển Lan, có người tìm con!
Nàng hỏi:
- Ồ, Hữu Phong à?
- Không, Mạnh Thiều!
Uyển Lan rùng mình lạnh lẽo, cái gì mà yêu cũng không không,
hận cũng không không? Thế giới của loài người lại trở về trước
mặt nàng rồi đây! Mạnh Thiều, anh chàng Mạnh Thiều đáng ghét!
Anh chàng Mạnh Thiều hồn phách vấn vương! Anh chàng Mạnh Thiều
dây dưa không dứt! Anh chàng Mạnh Thiều vĩnh viễn không chịu
buông tha nàng! Nàng hít vào một hơi thở dài:
- Mẹ, mẹ nói với anh ấy, là con không có nhà!
Bà Sâm nhìn thật sâu vào mắt con gái:
- Uyển Lan, không phải con thật sự muốn cự tuyệt hắn, phải
không? Con mong nhớ hắn, phải không? Và, con yêu hắn, phải
không?...
Bà dùng tay thương xót nâng chiếc cằm gầy guộc và tiều tụy của
nàng lên, nhìn thẳng vào mắt nàng, đôi mắt bà long lanh ngấn
lệ:
- ... Đi đi con! Uyển Lan, đi ra ngoài nói chuyện với hắn ta
một chút! Đi dạo với hắn ta một chút, thậm chí... nếu như con
cần khóc, hãy cứ khóc vùi trong lòng hắn một lúc, dù sao, như
thế vẫn tốt hơn con cứ ở lỳ trong phòng buồn bã như thế này!
Uyển Lan nói bằng một giọng u uẩn:
- Mẹ, không phải mẹ muốn con kết đôi với Hữu Phong hay sao?
Không phải mẹ thích Hữu Phong hơn Mạnh Thiều hay sao?
- Không, Uyển Lan. Mẹ chỉ muốn con hạnh phúc, mẹ không cần
biết con thích ai, mẹ không cần biết con chọn ai, mẹ chỉ muốn
con hạnh phúc.
- Mẹ cho rằng, Mạnh Thiều sẽ cho con hạnh phúc chăng?
Bà Sâm nói bằng một giọng bối rối:
- Mẹ không biết. Mẹ chỉ biết rằng, người con thật sự yêu là
Mạnh Thiều, chứ không phải Hữu Phong. Cả cuộc đời con, không
ai có thể đoán trước được sẽ ra sao. Thế nhưng, Uyển Lan tội
nghiệp của mẹ, lúc đầu con đã không có cái quyền chọn lựa cha
mẹ ruột của mình, cũng không có quyền chọn lựa cha mẹ nuôi của
mình. Bây giờ, ít nhất con cũng phải có cái quyền tự lựa chọn
người chồng của mình!
Uyển Lan ngẩn ngơ nhìn mẹ, lặng lẽ không nói một lời.
- Đi đi! Uyển Lan, hắn ta vẫn còn đang chờ con ở dưới kia!
Uyển Lan lại ngẩn ngơ thêm một vài giây, sau đó, đột nhiên
nàng xoay người qua, chạy thẳng về hướng thang lầu. Bà Sâm lại
kịp thời gọi thêm một tiếng:
- Uyển Lan!...
Uyển Lan đứng dừng lại.
- ... Nghe một câu nói của mẹ, con phải chịu khó nhường nhịn
mẹ của Mạnh Thiều một chút, cả cuộc đời của bà ta, chỉ có một
mình hắn, loại người đàn bà này mẹ biết, và mẹ cũng hiểu.
Trong tiềm thức của bà ta, rất khó mà tiếp nhận một người đàn
bà khác, để chia xẻ tình yêu của con trai bà ta. Do đó, bà ta
sẽ làm khó con, bà ta sẽ phản đối con, sẽ cự tuyệt con. Thế
nhưng, Uyển Lan, đó chỉ là chuyện xảy ra tạm thời, đợi đến khi
bà ta đã trải qua giai đoạn tâm lý bất quân bình này rồi, bà
ta sẽ tiếp nhận con mà thôi. Do đó, Uyển Lan, nếu như con đã
yêu Mạnh Thiều, con phải có sự kiên nhẫn.
Uyển Lan nhìn mẹ trân trối hết một hồi lâu, bà Sâm cho nàng
một nụ cười dịu dàng và khuyến khích. Thế là, Uyển Lan xuống
lầu.
Dưới lầu, Mạnh Thiều đang bực bội đi đi lại lại trong phòng
khách, Triệu Bôi ngồi tựa người vào chiếc ghế salon, dùng đôi
mắt không chút thân thiện, lạnh lùng nhìn vào Mạnh Thiều. San
San ngồi tựa nghiêng bên cạnh Triệu Bôi, chỉ dùng đôi mắt hiếu
kỳ nhìn Mạnh Thiều từ đầu đến chân, lại từ chân nhìn lên đầu,
sau đó, nàng kề miệng vào tai Triệu Bôi, nói nhỏ:
- Trông hắn ta đẹp trai quá! Và trông cũng có đầy cá tính đấy
chứ!
Triệu Bôi trừng mắt nhìn San San một cái nên thân, San San vội
vàng nói thêm một câu:
- Tuy nhiên, hắn ta không có đủ mùi vị như anh!
Triệu Bôi cười lên:
- Đó là tại vì anh không tắm đấy!
San San cấu cho Triệu Bôi một cái thật mạnh, chàng nhảy nhổm
lên, kêu thật to:
- Ui cha! Em cần phải cắt móng tay đi!
- Em không cắt, phải để dành mà đối phó với anh chứ!
Mạnh Thiều nhìn hai người đùa giỡn với nhau, trong lòng cảm
thấy kỳ lạ, tại sao giữa những đôi tình nhân khác chỉ có những
mật ngọt, vui vẻ, còn giữa chàng và Uyển Lan, thì lại chứa
đựng đầy những phong ba bảo tố? Tại vì mình không đúng? Tại vì
Uyển Lan không đúng? Hay là tại vì định mệnh không đúng? Chàng
còn đang bồn chồn suy nghĩ, Uyển Lan đã từ trên lầu xuống đến
phòng khách. Chiếc áo lạnh bông màu huyết dụ, chiếc quần tây
màu xám sậm, trông nàng mảnh khảnh, yếu đuối, vòng eo thon nhỏ,
chỉ vừa một vòng tay ôm. Trên gương mặt trắng mịn của nàng,
dấu nước mắt vẫn còn, đôi mắt to đen như chìm dưới một làn
sương lung linh, mờ ảo. Chỉ một cái chạm mặt nhau như thế,
Mạnh Thiều đã cảm thấy trái tim của mình như thắt lại, xót xa,
đau đớn, đau đến độ chàng cảm thấy cả người như muốn lịm đi,
làn xương sống dâng lên một cảm giác lạnh lẽo khôn cùng. Sao
vậy? Cô bé Uyển Lan lúc nào cũng cười nói hi hi ha ha đâu rồi?
Cô bé Uyển Lan nhí nhảnh ngây thơ, vô tư vô lự đâu rồi? Cô bé
Uyển Lan không biết đến những sầu muộn của nhân gian đâu rồi?
Chàng bước từng bước chân thật dài đến bên nàng.
- Uyển Lan, chúng ta đi ra ngoài một chút, anh có chuyện muốn
nói với em.
Nàng hơi khựng người lại, sau đó nói thật nhỏ:
- Em đi lấy thêm cái áo đã!
Nàng vừa mới quay người qua, bà Sâm đã cầm chiếc áo khoác màu
trắng xuống đến dưới lầu, bà đưa cái áo cho Uyển Lan, quay mắt
sang nhìn Mạnh Thiều, bà nói:
- Mạnh Thiều, cháu trông chừng Uyển Lan cho đàng hoàng nhé,
đừng để cho nó bị lạnh, và... cũng đừng để nó bị thiệt thòi.
Mạnh Thiều nhìn bà Sâm một cách trang trọng:
- Thưa bác, xin bác yên tâm.
Đi ra khỏi nhà họ Đoàn, gió lạnh ở phía đầu đường đã kéo ùa
vào mặt, trong làn gió lạnh lẽo còn có xen lẫn những giọt mưa
nhỏ li ti. Bây giờ đã là mùa mưa rồi, khoảng thời gian này của
những năm trước đây, suốt ngày mưa cứ đổ hột không dứt, năm
nay mưa đến hơi trể. Thế nhưng, trên mặt đường tráng nhựa,
nước mưa cũng đã ướt đẩm, loang loáng. Mạnh Thiều đưa tay kéo
Uyển Lan vào lòng, giúp nàng cài hết nút áo lại kín mít, lại
kéo nàng đi về hướng lề đường. Chàng nói:
- Đừng dầm mưa.
Nàng bướng bỉnh bước đi dưới làn mưa nhỏ li ti:
- Em thích như vậy... anh nói là có chuyện muốn nói với em,
anh nói nhanh đi!
Chàng chép miệng, thở ra một hơi dài nhẫn nại:
- Uyển Lan, sao em lạnh lùng quá thế! Khoảng thời gian sau
này, em làm sao vậy? Em tránh anh, em không chịu gặp anh...
chẳng lẽ, em cho anh là ma quỷ gì đó hay sao?
Uyển Lan nhìn xuống mặt đường đã được nước mưa rửa sạch bóng
loáng, cùng chiếc bóng đổ dài của ngọn đèn đường mờ nhạt:
- Em đã nói với anh từ lâu rồi, giữa chúng ta coi như đã hết.
Em không hiểu vì sao, anh lại cứ dây dưa, níu kéo em hoài chi
vậy?
Chàng nhấn mạnh câu nói:
- Tại vì giữa chúng ta chưa hết chuyện, tại vì anh yêu em, tại
vì anh muốn có em, tại vì anh muốn cưới em!
Nàng bàng hoàng chấn động. Giọng nàng hỏi mơ hồ:
- Anh nói gì?
Chàng lập lại, giọng nói quả quyết, khẳng định và dứt khoát:
- Anh muốn cưới em! Anh đã quyết định rồi, sau tết âm lịch,
chúng ta sẽ làm đám cưới! Tòa báo phái anh đi Mỹ ba tháng, em
cũng làm thủ tục xuất ngoại, chúng ta nhân tiện đi hưởng tuần
trăng mật bên ấy luôn!
Uyển Lan đứng dừng lại, nàng nhướng đôi chân mày, nhìn trừng
trừng vào Mạnh Thiều, những giọt nước mưa nhỏ li ti đó, đang
lấp lánh trên đôi mi cong của nàng. Đôi con ngươi mang đầy nét
u uẩn của nàng, trong suốt, xuyên thấu và thẳng thắn. Nàng hỏi
bằng một giọng từ tốn, chậm chạp:
- Anh đã quyết định rồi à? Làm sao anh biết được là em có muốn
lấy anh hay không?
Chàng nhìn nàng bằng đôi mắt cương quyết:
- Em muốn! Nhất định là em muốn, và em phải muốn! Em không có
một sự chọn lựa nào khác, em chỉ có thể lấy anh!
Nàng hỏi bằng một giọng kinh ngạc:
- Tại sao?
- Tại vì em yêu anh!
Nàng mở to miệng:
- Đó là vì anh muốn thế đấy chứ!...
Chàng kéo nàng vào lòng, miệng nàng bị lớp vải thô của chiếc
áo chàng bịt lại. Cánh tay chàng mạnh mẽ và rắn chắc, vòng ôm
chàng rộng rãi và ấm áp. Thế là, trong thoáng chốc đó, nàng
cảm thấy mình không còn muốn vùng vẩy, không còn muốn phiêu
du, không còn muốn làm một áng mây, cũng không còn muốn làm
công việc chọn lựa... đúng vậy, nàng muốn lấy chàng, nàng chịu
lấy chàng, nàng bằng lòng đi theo chàng đến bất cứ chân trời
góc bể nào! Chỉ có vòng tay mạnh mẽ như thế này, mới có thể
cho nàng một nơi nương tựa vững chắc, an toàn, chỉ có trái tim
cuồng nhiệt như thế này, mới có thể cho nàng một tình yêu tràn
đầy, sung mãn, chỉ có lồng ngực rộng rãi như thế này, mới có
thể ổn định cái đầu óc phiêu du, bồng bềnh của nàng. Đúng vâỵ,
nàng muốn lấy chàng, nàng chỉ có thể lấy chàng, đúng vâỵ, nàng
yêu chàng! Yêu chàng thật lòng thật dạ, yêu chàng toàn ý toàn
tâm.
Nàng thở ra một hơi dài, kêu lên lẩm bẩm:
- Mạnh Thiều, anh thật sự muốn cưới em chăng? Thật vậy sao?
Thậm chí không sợ sự phản đối của mẹ anh sao?
Chàng dìu nàng đi về phía trước:
- Mẹ anh đã đồng ý rồi!
Nàng giật nảy mình kinh hoảng, ngước đôi mắt lên nhìn chàng
một cách ngờ vực:
- Cái gì? Anh gạt em? Mẹ anh không thể nào đồng ý được! Bà
không thích em! Bà không thích em một mảy may nào cả! Làm sao
bà có thể đồng ý cho được?
Chàng đứng dừng lại, nhìn thẳng vào mắt nàng:
- Bây giờ em theo anh về nhà ngay đi, chúng ta sẽ làm cho
chuyện này rõ ràng minh bạch ngay tức khắc! Mẹ anh đã nói, bà
không bao giờ không thích em, mà chỉ muốn làm cho em ổn định
xuống, bà nói rằng em quá hoạt bát, quá ngổ ngáo, e rằng em sẽ
không chịu đựng nổi những ngày tháng nghèo khổ với anh. Uyển
Lan, em phải thông cảm cho mẹ của anh, đối với con dâu, có thể
bà không tránh khỏi sự lựa chọn hơi khắt khe một chút, vì bà
đã ở goá suốt hai mươi mấy năm, đem tất cả hy vọng đổ vào một
mình anh! Những ngày tháng gần đây, bà tận mắt nhìn thấy sự
đau khổ và dằn vặt của anh, do đó, cuối cùng bà cũng đã nói:
lập gia đình đi, lấy Uyển Lan đi! Mẹ sẽ tận hết sức của mẹ để
yêu thương Uyển Lan...
Uyển Lan nói như một người đang mộng du:
- Bà sẽ tận hết sức của bà để yêu thương em? Bà chịu nói những
lời như thế sao?
Mạnh Thiều nói một cách nghiêm trang:
- Uyển Lan! Nếu như em còn không tin tưởng mẹ anh, anh sẽ giận
đấy! Anh nói cho em nghe, bà đã đồng ý chuyện hôn nhân của
chúng ta, em còn nghi ngờ gì nữa? Thật sự mà nói, không phải
mẹ anh có thành kiến với em, mà là em có thành kiến với bà...
Đột nhiên, Uyển Lan có được cái cảm giác thật sự rồi, bấu lấy
cánh tay chàng, ánh mắt nàng lóe lên những tia sáng long lanh,
đã mấy tháng nay, nàng chưa bao giờ vui mừng cuồng nhiệt đến
như thế, nàng nhướng cao đôi chân mày, hơi thở nàng hổn hển,
phấn khởi, giọng nói nàng gần như lắp ba lắp bắp:
- Ồ! Mạnh Thiều! Em... em đã sai! Em đã... nghĩ sai về mẹ anh!
Ồ, Mạnh Thiều! Chỉ cần... chỉ cần bà chịu tha thứ cho em,
em... em...
Guơng mặt nàng đỏ bừng lên, cuối cùng cũng buột miệng nói ra:
- ... Em bằng lòng làm một đứa con dâu tốt nhất!
Chàng đưa tay kéo nàng thật nhanh vào chỗ tranh tối tranh sáng
của lề đường, hôn nàng một cách cuồng nhiệt, đôi môi lành
lạnh, ươn ướt, mang những giọt mưa của nàng, mềm mại, mật ngọt
và đắm say. Thân hình nàng nhỏ bé, lung linh, như một cụm mây
chiều rực rỡ, nhẹ nhàng. Đôi môi chàng lướt về phía tai nàng,
thì thầm hỏi nhỏ:
- Có còn dám nói không thèm lấy anh nữa không?
Nàng trả lời thật dịu dàng:
- Không dám nữa đâu!
- Có còn dám nói không yêu anh nữa không?
- Không dám nữa đâu!
Chàng nắm chặt lấy tay nàng, cuồng nhiệt, thô bạo kêu lên:
- Như vậy, chúng ta còn đợi gì nữa? Về nhà gặp mẹ anh ngay đi
nhé! Về nói với bà rằng, rút cuộc, em cũng đã muốn trở thành
một phần tử của gia đình họ Mạnh rồi!
Nàng hơi run rẩy một chút. Chàng hỏi:
- Em lại sao nữa vậy?
Nàng vội vàng cười lên vui vẻ, nói:
- Không việc gì! Không việc gì! Em chỉ hơi lạnh một chút thôi!
Mạnh Thiều, anh yên tâm, em sẽ rất cẩn thận, rất lễ phép, rất
nhã nhặn mà gặp mẹ anh! Em sẽ không bao giờ tỏ ra trẻ con nữa
đâu, em đã trưởng thành rồi, bao nhiêu ngày nay, nhà em xảy ra
một chuyện...
Nàng hơi dừng lại, đối với thân thế của mình, nàng chưa bao
giờ nói với Mạnh Thiều, không phải là vì muốn dấu chàng, mà là
vì không có cơ hội. Bây giờ, nàng cảm thấy đây không phải là
lúc để nói chuyện này, lắc lắc đầu, nàng lắc đi mất cái bóng
âm u đó. Trước tâm tình vui mừng cuồng nhiệt như bây giờ, làm
sao nàng có thể để cho cái bóng âm u đó tồn tại được chứ?
Nàng mĩm cười nhìn chàng:
- ... Em là người lớn rồi, em đã trưởng thành rồi, em đã chính
chắn rồi, em không còn là một áng mây nữa, em không phiêu bạt,
bồng bềnh nữa. Em sẽ rất ngoan ngoãn, sẽ rất biết chuyện. Anh
an tâm đi, Mạnh Thiều, em sẽ không còn bướng bỉnh nữa!
Mạnh Thiều nhìn nàng trừng trừng, có còn nghe được những lời
nói nào mật ngọt hơn những lời nói này nữa không? Có còn nghe
được những lời nói nào dịu dàng hơn những lời nói này nữa
không? Có còn hy vọng nàng càng khiêm nhượng, càng biết
chuyện, càng dễ thương hơn thế này nữa không? Chàng ôm lấy
nàng thật chặt, vẫy tay gọi một chiếc taxi.
Về đến nhà họ Mạnh, cả hai người đều đã gần như ướt mèm. Xông
vào phòng khách, Mạnh Thiều cất cao tiếng gọi:
- Mẹ! Xem xem ai đến rồi đây này?
Bà Mạnh từ trong phòng ngủ đi ra, bà mặc chiếc áo dài bằng gấm
bông, đầu bới gọn ghẽ về phía sau, bước chân bà ung dung, nhàn
nhã, nụ cười trên gương mặt bà cũng ung dung, nhàn nhã, trông
bà gọn gàng, tươi mát và tinh thần vui vẻ. Đối với việc xung
đột hai lần trước với Uyển Lan, hình như bà thật sự không để
trong dạ nữa. Bà đi thẳng đến bên Uyển Lan, hiền từ đưa tay
ra, nắm chặt lấy đôi bàn tay của Uyển Lan trong tay bà. Uyển
Lan vội vàng cúi gập người xuống, cung kính gọi lên:
- Thưa bác ạ!
Bà Mạnh mĩm cười nhìn Mạnh Thiều một cái:
- Thiều Thiều, sao con lại để cho Uyển Lan mắc mưa như thế
này? Sao mà không biết lo lắng cho người khác gì hết, như vậy
mà dám lập gia đình cưới vợ sao?
Uyển Lan vội vàng lên tiếng biện hộ cho Mạnh Thiều:
- Ồ, thưa bác, không phải lỗi của anh ấy đâu, tại tự con thích
dầm mưa mà thôi!
Bà Mạnh đưa mắt nhìn nàng một cái thật sâu, nụ cười trên môi
bà biến mất đi:
- Vậy sao? Sau này cái tật kỳ cục đó nhất định là phải sửa lại
nhé!
Bà vừa nói, vừa đi về phía bộ salon, ngồi xuống, bà cất tiếng
kêu Uyển Lan, đột nhiên giọng bà trở nên thâm trầm, nghiêm
túc, chính chắn, trang trọng, đồng thời hoàn toàn là giọng
điệu của một "bậc trưởng thượng", không một chút cười nói, xuề
xòa:
- Uyển Lan, con đến ngồi xuống đây!... Hôm nay, nếu như đã nói
đến chuyện hôn nhân, cưới hỏi, bác cần phải nói chuyện đàng
hoàng với con. Hôn nhân không phải là chuyện trò chơi con trẻ,
cũng không phải là chuyện tình yêu trai gái, muốn gây là gây,
muốn hòa là hòa, hôn nhân là cả hai người cùng nhận lấy trách
nhiệm.
- Vâng ạ, thưa bác!
Uyển Lan trả lời thật dịu dàng, trong lòng nàng lại bắt đầu
đánh trống trận thùng thùng liên hồi, nàng miễn cưỡng đi đến
bên chiếc ghế salon, đối diện với bà Mạnh, khép nép ngồi
xuống, đôi mắt nàng bất giác hướng về phía Mạnh Thiều, mang
theo nét cầu cứu đầy tội nghiệp.
Bà Mạnh hơi chau đôi chân mày lại, nói như ra lệnh:
- Nhìn bác đây, Uyển Lan! Điều này cũng phải sửa.
Uyển Lan không hiểu, nàng hỏi:
- Sửa cái gì?
- Uyển Lan, không phải ta nói con, điều cấm kỵ nhất của người
đàn bà, con gái là sự hời hợt, vô tâm, khi con nói chuyện với
ta, ánh mắt không được nhìn hướng về người khác. Đó là một
điều rất vô phép.
Cổ họng Uyển Lan như có nguyên một cái trứng gà nằm chắn ngang
đó, nàng đành phải sửa thế ngồi lại thật ngay ngắn, đưa đôi
mắt nhìn thẳng vào bà Mạnh, không dám liếc dọc liếc ngang,
nàng lên tiếng trả lời, thanh âm yếu ớt, vô hồn:
- Dạ vâng, thưa bác!
- Nếu như con đã chịu về làm dâu nhà họ Mạnh, con cần phải
biết một số những quy luật trong gia đình nhà họ Mạnh, cha của
Thiều Thiều tên là Mạnh Thừa Tổ, ông cố là một Thượng Thư của
Hàn Lâm viện, họ Mạnh là một gia đình thư hương nề nếp, chưa
bao giờ có xảy ra một chút sơ sót nào, những cô con gái nhà họ
Mạnh cưới về, cũng đều là những tiểu thư khuê các thuộc dòng
dõi danh môn gia giáo. Thành thật mà nói, Uyển Lan, rất nhiều
điều kiện của con, đều không thích hợp với những yêu cầu của
ta.
- Ồ, thưa bác!
Uyển Lan lại đưa mắt liếc nhìn Mạnh Thiều một cái, Mạnh Thiều
đã bất giác bước đến, ngồi xuống bên cạnh Uyển Lan, đồng thời
đốt lên một điếu thuốc, thái độ chàng tỏ vẻ căng thẳng, lo
lắng. Khi ánh mắt của Uyển Lan đưa sang phía chàng, chàng lập
tức cho nàng một cái nhìn an ủi, khuyến khích.
Bà Mạnh nhìn Uyển Lan một cách nghiêm khắc, thanh âm bà vẫn
đều đều, không cao không thấp, bà nói:
- Lại như thế nữa rồi! Uyển Lan, chuyện đầu tiên mà con phải
học, là mắt nhìn cho thẳng! Con có biết không, cái khuyết điểm
lớn nhất trong tướng mạo của con, chính là đôi mắt này đây...
Lồng ngực của Uyển Lan phập phồng lên xuống:
- Con biết, con có đôi mắt không an phận, lần trước bác đã có
nói với con rồi!
Thái độ của bà Mạnh như thể rất nhẫn nại và khoan dung, độ
lượng:
- Con biết được như thế là tốt lắm. Điều này cũng không quan
trọng lắm, chỉ cần con lúc nào cũng tự nhắc nhở lấy mình, đừng
nên tùy tiện liếc mắt đưa mày với người khác, nhất là đối với
đàn ông...
Uyển Lan bất giác cất cao giọng lên:
- Thưa bác! Con không bao giờ...
Bà Mạnh trầm giọng nói:
- Uyển Lan! Điều này cũng cần phải sửa!
Uyển Lan càng cảm thấy mơ hồ, khó hiểu:
- Sửa cái gì?
- Khi người lớn nói chuyện, con không được tùy tiện chen vào,
cũng không được ngắt ngang, đó là những sự lễ phép căn bản,
chẳng lẽ cha của con không dạy con điều này hay sao?
Uyển Lan cắn chặt răng, đôi mi nàng cúi thấp xuống, đôi bàn
tay nàng bất giác cung lại thành một nắm, miệng nàng bặm chặt
lại, không nói một lời.
Bà Mạnh ra lệnh:
- Ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào ta! Ta đang nói chuyện với
con, con đừng nên cúi đầu, biết không?...
Uyển Lan bị động ngẩng đầu lên.
- ... Ban nãy ta đã nói với con rồi, rất nhiều điều kiện của
con, không hề thích hợp với yêu cầu của ta, thế nhưng, vì
Thiều Thiều đã mê con quá độ, nên ta đành phải chấp nhận con,
từ từ huấn luyện và đào tạo con vậy, ta nghĩ, thế nào thì ta
cũng sẽ có thể mài dũa con từ một viên đá thô sơ, thành một
viên ngọc quý, vì dù sao, cái tẩy của con cũng không đến đổi
tệ...
Uyển Lan buột miệng nói:
- Chưa chắc!
Bà Mạnh trừng mắt nhìn nàng:
- Con nói gì vậy? Con nhất định phải ngắt lời của ta hay sao?
Nếu như bây giờ con vẫn không chịu an phận, thì làm sao có thể
làm dâu nhà họ Mạnh cho được? Con xem, ánh mắt của con lại đưa
sang chỗ khác rồi! Ta không hề muốn rằng, ta cưới một cô con
dâu về, để làm cho nhà họ Mạnh bị nhơ nhuốc...
- Mẹ!...
Lần này, người mở miệng là Mạnh Thiều, chàng ngạc nhiên, cuống
quýt, nóng nảy, căng thẳng và bực bội nhìn mẹ:
- ... Mẹ! Mẹ sao vậy? Uyển Lan nào đã có làm gì sai đâu, sao
mẹ lại ở đó khuyên răn nàng...
Bà Mạnh kêu lên, trong thanh âm có chứa nhiều sự bi ai, trách
mắng, thương cảm, và vô số những thê lương:
- Thiều Thiều! Mẹ chỉ muốn nói mọi chuyện cho rõ từ đầu, để
sau này giữa mẹ chồng và nàng dâu không thể chung đụng với
nhau. Mẹ không ngờ rằng, Uyển Lan chưa bước vào cửa, là mẹ đã
không còn chỗ đứng nữa rồi. Được rồi, nếu như con đã không cho
mẹ nói chuyện, thì mẹ còn nói gì nữa bây giờ! Thật không ngờ,
từ nhỏ, mẹ nuôi con, dạy dỗ con, cho con ăn, cho con uống, bây
giờ lông cánh con đã đủ rồi, con đã kiếm được tiền rồi, con có
bạn gái rồi, mẹ cũng cần phải bị quét ra ngoài cửa...
Mạnh Thiều kêu to lên:
- Mẹ! Sao mẹ lại nói những lời như thế chứ? Thôi được rồi,
được rồi, đó là lỗi tại con, con sẽ không chen vào nữa, mẹ
muốn nói thế nào thì nói vậy! Mọi việc là do lỗi ở nơi con,
được không?
Chàng nhìn mẹ bằng đôi mắt bực bội, lại đưa mắt thương hại
nhìn sang Uyển Lan. Ánh mắt nhìn mẹ mang nét ngán ngẩm, ánh
mắt nhìn Uyển Lan mang đầy nét van xin tha thứ.
Bà Mạnh không hề bỏ sót ánh mắt đó của chàng, nhẹ lắc lắc đầu,
bà nói bằng một giọng bi ai:
- Mẹ không nói chuuyện nữa đâu, mẹ không hề có đủ tư cách để
nói chuyện kia mà!
Giọng nói của Mạnh Thiều trở nên dịu dàng và cầu khẩn:
- Mẹ! Xin mẹ đừng nên giận dữ! Đêm nay, chúng ta đang bàn
chuyện hôn nhân, đó là chuyện vui mà mẹ!
Giọng bà Mạnh vang lên u uất:
- Chuyện vui! Đúng vậy, đúng là chuyện vui! Gia đình của Uyển
Lan là một gia đình trí thức, Uyển Lan là con gái của một giáo
sư đại học danh tiếng, con có được một người bạn gái như thế,
đó một sự may mắn cho con! Còn mẹ, một bà già thất học, làm
sao có đủ tư cách để dạy cô ta cách xử thế ở đời?
Cuối cùng Uyển Lan cũng mở miệng ra nói chuyện, thanh âm của
nàng lạnh lùng thanh thoát, gương mặt nàng đã trắng bệch không
còn một sắc máu, đôi mắt nàng đen lay láy và bén nhạy, hơi thở
nàng gấp rút và nặng nề, nàng nhìn thẳng vào bà Mạnh:
- Con thiết tưởng, bác cần nên hiểu rõ một chuyện, trước khi
bằng lòng chấp nhận cuộc hôn nhân giữa con và Mạnh Thiều, con
không phải là con ruột của Đoàn Lập Sâm! Con chỉ là con nuôi
của họ mà thôi, cha ruột của con là ai, con không hề biết, mẹ
ruột của con là một vũ nữ...
Bà Mạnh nhảy dựng lên, sắc mặt của bà cũng trở nên trắng như
tuyết, bà quay đầu nhìn sang Mạnh Thiều, giọng bà kêu lên sắc
nhọn, the thé:
- Cái gì? Thiều Thiều! Bạn tốt của con đấy à! Con không sợ
vong hồn của cha con ở dưới suối vàng không yên hay sao? Mẹ ở
góa suốt hai mươi mấy năm, nuôi con khôn lớn, thế mà con lại
đem một đứa con gái hạ tiện, lai lịch không rõ ràng, dẫn về
nhà, để cho nhà họ Mạnh phải chịu tiếng nhơ nhuốc...
Mạnh Thiều cũng cuống quýt lên, đối với thân thế của Uyển Lan,
chàng không hề biết được một mảy may nào, do đó, phản ứng đầu
tiên mà chàng nghĩ đến, là cho rằng Uyển Lan lại đang đặt
chuyện, mục đích là để chọc tức mẹ cho bỏ ghét. Thế là, chàng
vội vàng kêu lên:
- Uyển Lan! Em đừng nên nói bậy nói bạ như thế! Uyển Lan, tội
gì mà em lại đặt ra câu chuyện hoang đường như thế làm chi...
Giọng nói của Uyển Lan, lạnh lùng như thể tiếng chạm nhau của
những tảng băng miền Bắc cực:
- Ồ, Mạnh Thiều! Thì ra anh cũng giống như mẹ anh mà thôi! Anh
cũng xem trọng vấn đề xuất thân và gia thế của em, còn hơn xem
trọng chính bản thân em! Cả hai người là một cặp ngụy quân tử!
Các người coi tôi không ra gì phải không? Các người làm sao
biết được tôi có coi các người có ra gì hay không?...
Đứng phắt dậy, nàng quay qua bà Mạnh, không còn nhịn được nữa,
tất cả những sự bực tức dồn nén từ bấy lâu nay, như thể một
ngọn hỏa diệm sơn đến giờ bộc phát, nổ bùng lên, phun ra từng
luồng dung nham nóng bừng bừng, nàng kêu lên thật to:
- Bà là một mụ phù thủy đeo mặt nạ người! Bà đáng ghét! Bà khả
ố! Bà giả dối! Bà hám lợi, cầu danh! Bà ở góa hai nươi năm, có
gì là hay ho đâu, mắc gì mà cứ suốt ngày kể lể! Nếu như bà
không cam tâm phải ở góa, thì cứ việc đi tìm đàn ông, nào có
ai cấm cản bà! Bà ở góa nào phải là cái tội của con trai bà,
càng không phải là một ân huệ bà cho anh ấy, thế mà bà! Bà cứ
muốn nắm giữ lấy con bà, bà muốn độc chiếm con trai bà, bà là
một mụ già có một tâm lý bất bình thường...
Bà Mạnh bị nàng mắng đến choáng váng cả mặt mày, bà ngớ người
ra, rối loạn, bà bắt đầu co rút người vào bộ salon, miệng
không ngừng kêu lên:
- Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi...
Thân hình bà bắt đầu run lẩy bẩy, chỉ ngón tay vào Mạnh Thiều,
bà kêu lên, giọng điệu lộn xộn:
- ... Thiều Thiều, Thiều Thiều, con lấy dao chém cho mẹ chết
đi cho rồi! Con lấy dao chém cho mẹ chết đi cho rồi!...
Mạnh Thiều nhào đến, chụp lấy cánh tay của Uyển Lan, lắc lư
nàng, miệng chàng kêu to lên:
- Uyển Lan! Em điên rồi! Câm miệng lại! Uyển Lan! Sao em lại
có thể mắng mẹ anh như thế được? Em điên rồi! Uyển Lan! Câm
miệng lại!
Uyển Lan đã đi đến nước liều, nàng bất kể mọi sự, giọng nàng
kêu càng to hơn nữa:
- Em không câm miệng! Em không câm miệng!... Mẹ của anh là một
mụ già có bệnh tâm thần! Là một mụ phù thủy quỷ quái yêu ma!
Bà ta không hề muốn cho anh có bạn gái! Bà ta ganh ghét với
tất cả những người đàn bà bên cạnh anh! Bà ta muốn dạy em, bắt
em phải đoan trang, hiền thục, mắt nhìn thẳng hướng, không
liếc xéo liếc ngang...
Nàng hỏi thẳng vào mặt bà Mạnh:
- ... Bà có dám thề rằng, suốt hơn hai mươi năm nay bà không
hề nghĩ tới đàn ông chăng? Không hề nhìn một thằng đàn ông nào
chăng? Bà là một người ngoài mặt đạo mạo đoan trang, thế nhưng
trong lòng bà...
- Bốp!...
Một tiếng vang lên, Mạnh Thiều đã quất một tát tay vào mặt của
Uyển Lan, tát tay đó đánh lên mặt nàng thật kêu, sức cũng thật
mạnh, làm nàng đứng không muốn vững, suýt chút đã ngã nhào ra,
đưa tay ra chụp lấy thành ghế salon, nàng gượng lại được. Quay
đầu qua, nàng trừng to đôi mắt, nhìn Mạnh Thiều bằng ánh mắt
không tin tưởng, ngẩn ngơ, rối loạn, miệng nàng lẩm bẩm:
- Anh đánh em? Anh đánh em?
Nàng lại quay qua, đưa mắt nhìn bà Mạnh vẫn còn đang rụt người
trong bộ ghế salon, sau đó, nàng quay người, chạy ào ra phía
ngoài cửa như một cơn gió lốc, hướng ra phía đường lộ như điên
như cuồng. Mạnh Thiều đứng chết trân hết hai giây, mới định
thần lại được, chàng kêu vói theo thật to:
- Uyển Lan! Uyển Lan! Uyển Lan!
Chàng rượt theo ra ngoài cổng, phía bên ngoài đang mưa như
trút nước, trong làn mưa mờ mờ giăng phủ, chàng chỉ nhìn thấy
Uyển Lan đang nhảy lên một chiếc xe taxi, chiếc xe rồ máy vọt
đi thật nhanh. Uyển Lan ngồi cuốn rút trong lòng xe, toàn thân
nàng run rẩy, cả người nàng ướt đẩm nước mưa. Nàng không muốn
về nhà, trong giờ phút này, nàng không thể về nhà, trong lòng
nàng như đang có một ngọn lửa thật to, thật nóng, đang ngùn
ngụt cháy, bừng bừng sôi, thế nhưng, toàn thân nàng lại lạnh
ngắt như một tảng băng, trắng xóa, vô hồn. Nàng nói cho ông
tài xế một địa chỉ, ngay cả nàng cũng không biết rõ, cái địa
chỉ đó là chỗ nào, của ai? Xe dừng lại rồi, nàng máy móc trả
tiền, xuống xe, đứng dưới làn mưa, nàng mơ mơ hồ hồ đưa mắt
nhìn dáo dác chung quanh, sau đó, nàng nhìn rõ ra, mình đang
đứng trước cửa nhà của Hữu Phong.
Nàng đưa tay lên nhấn chuông cửa một cách điên cuồng.
Người mở cửa chính là Hữu Phong, vừa nhìn thấy Uyển Lan như
thế, chàng ngớ người ra. Không hỏi một tiếng nào, chàng nhào
đến nửa dìu, nửa ôm nàng vào phòng khách, cất tiếng gọi mẹ
thật to, bà Sơn và ông Sơn, đều cùng lúc chạy ra, bọn họ lập
tức lấy một chiếc khăn thật to, quấn lấy nàng thật chặt. Mái
tóc nàng ướt mèm, dính lên mặt lên má, nước mưa hòa lẫn với
nước mắt, nhạt nhòa cả khuôn mặt, cả người nàng run lẩy bẩy và
lảo đảo như muốn ngã.
Hai hàm răng nàng đánh vào nhau lập cập, nhưng nàng hỏi thật
rõ giọng:
- Bác Sơn, bác có vì con là con rơi của một vũ nữ, mà không
muốn nhận con làm con dâu không?
Bà Sơn kêu to lên, giọng bà vừa tội nghiệp, vừa xót xa, vừa
yêu thương, vừa tha thiết:
- Con nói gì vậy? Chúng ta yêu con, thương con, cưng con,
không bao giờ chúng ta thắc mắc gì về lai lịch của con!
Nàng quay sang ông Sơn:
- Còn bác thì sao?
Ông Sơn nói:
- Con còn phải hỏi sao? Cả nhà chúng ta đều đợi con trưởng
thành, chúng ta đợi đã bao nhiêu năm nay rồi!
Nàng quay đầu, nhìn thẳng vào Hữu Phong, đưa bàn tay ra cho
chàng, nàng nói, giọng nàng trịnh trọng, nghiêm trang:
- Như vậy, Hữu Phong, em đã suy nghĩ kỷ rồi, bất cứ lúc nào,
anh cũng đều có thể cưới em!... Đừng nghĩ rằng em đang bốc
đồng trong nhất thời, cũng đừng nên nghĩ rằng thần trí em
không tỉnh táo, em rất tỉnh táo, rất rõ ràng, Hữu Phong, em
nguyện sẽ làm một người vợ hiền nhất, tốt nhất của anh!
- Uyển Lan!
Hữu Phong xúc động kêu to lên, chàng lập tức dang rộng vòng
tay, ôm choàng lấy cái thân hình ướt mem đó của nàng, thật
chặt, thật chặt.
CHƯƠNG 12
Uyển Lan ngã bệnh hết một tuần lễ.
Bệnh của nàng chỉ có một nửa thuộc về phần sinh lý, từ lúc dầm
mưa trở về, nàng mắc phải chứng cảm mạo rất nặng và bị viêm
khí quản, bị sốt liên miên không dứt. Một nửa kia, thuộc về
tâm lý, nàng không còn sức sống và tinh thần uể oải. Nằm trên
giường, nàng không thể đi làm, chỉ mơ màng nhìn ra cửa sổ. Mùa
mưa đã bắt đầu, phía bên ngoài cửa kính, từ sáng đến tối, lúc
nào cũng lấp lánh những giọt nước long lanh, trên thềm dưới
hiên, lúc nào cũng tí tách tiếng mưa không dứt. Và cây ba tiêu
trong vườn, đúng là cũng "sớm tối tiêu điều ngẩn ngơ!". Uyển
Lan nằm trên giường, lặng lẽ, u sầu, ưu uất, buồn bã nghe
tiếng mưa rơi.
Bà Sâm ở cạnh bên nàng từ đầu chí cuối, hết lòng hết dạ lo
lắng cho nàng. Còn như chuyện gì đã xảy ra cho nàng, bà Sâm đã
lục tục biết được đại khái từ miệng nàng. Đêm đó, nàng đi ra
với Mạnh Thiều, nhưng lại được Hữu Phong đưa về trong chiếc
khăn lông quấn chặt, vừa ướt, vừa lạnh, vừa bệnh, vừa yếu. Đêm
đó, trong khi bị sốt, nàng chỉ mơ mơ hồ hồ nói với bà Sâm một
câu:
- Mẹ, cả hai mẹ con họ đều không xem con ra gì, chỉ vì con là
một đứa con rơi!
Bà Sâm không cần phải hỏi gì nhiều, cũng hiểu được rằng, với
cái cá tính mạnh mẽ và bướng bỉnh của Uyển Lan, nhất định là
nàng đã có một sự xung đột rất to với nhà họ Mạnh. Bà hối hận
sao lúc đầu mình đã quên không dặn dò Uyển Lan một câu, tốt
nhất là đừng nên tiết lộ thân thế của mình. Thế nhưng, nghĩ
lại thêm một bước nữa, bà đã nuôi dưỡng Uyển Lan hơn hai mươi
năm nay, bí mật vẫn có ngày bị bật mí, như vậy, trên cõi đời
này, làm gì có bí mật nào giữ kín được mãi đâu? Nếu như đợi
đến khi sau đám cưới, mới để cho nhà họ Mạnh phát giác ra sự
thật này, cái bà già họ Mạnh khó khăn đó, nhất định là sẽ cho
rằng mình bị gạt, thôi thì thà rằng bây giờ cứ "vung đao chặt
cỏ", cho mọi việc sạch sẽ, xong xuôi.
Sau khi nghĩ như vậy, bà bèn yên tâm săn sóc cho Uyển Lan, và
tuyệt đối không mở miệng ra nhắc về Mạnh Thiều với nàng nữa.
Tự nàng cũng không hề nhắc nhở gì đến chàng, làm như Mạnh
Thiều đã biến mất trên cõi đời này, làm như nàng chưa bao giờ
có quen với một người tên là Mạnh Thiều. Mà ngược lại, nàng
thường hay nói về Hữu Phong, nói về bác Sơn trai và bác Sơn
gái, nói về những ngày thơ ấu, những người của gia đình họ Cố
đã săn sóc nàng như thế nào, mỗi lần, khi bà Sơn đến thăm
nàng, nàng đều vô cùng mừng rỡ, chụp lấy bàn tay của bà Sơn,
nàng vẫn thường ngây thơ hỏi rằng:
- Bác Sơn, bác sẽ luôn luôn yêu con như thế này chăng? Bác sẽ
luôn luôn thích con như thế này chăng? Có bao giờ, sẽ có một
ngày nào đó, bác không yêu con nữa chăng? Không thích con nữa
chăng?
Bà Sơn vô cùng hiền từ, dịu dàng và dễ xúc động. Bà ôm lấy
Uyển Lan vào lòng, vỗ vỗ vào lưng nàng một cách trìu mến và
nói:
- Bé con khùng quá! Sao mà con lại nói những lời như thế này
chứ? Bác Sơn chẳng những yêu con, cưng con, mà còn muốn lo
lắng cho con suốt cả đời nữa! Bây giờ, con còn gọi ta là bác,
vài hôm nữa, con phải sửa lại, gọi ta là mẹ rồi đó nhé! Ồ,
Uyển Lan, ta có phước đức mấy đời để lại, mới có được một đứa
con dâu như con!
Lúc đó, Uyển Lan mới rưng rưng ngấn lệ mĩm cười. Nhìn thấy
tình trạng cười trong nước mắt của nàng, bà Sâm cảm thấy vừa
đau lòng vừa tội nghiệp. Vì, từ những sự khao khát về "tình
thân" còn nhiều hơn "tình yêu" đó của Uyển Lan, bà có được một
thể nghiệm thật sâu xa về những tủi nhục mà Uyển Lan đã phải
chịu đựng ở nhà họ Mạnh. Bà Mạnh, đó là một người đàn bà như
thế nào? Mà bà ta lại có thể làm cho tất cả lòng tự tin của
Uyển Lan, bị quét sạch không còn một mảy may nào.
Mỗi ngày, sau khi tan sở, Cố Hữu Phong đều đến thăm Uyển Lan,
có khi đem theo một bó hoa, có khi đem theo một giỏ trái cây.
Ngồi bên cạnh giường nàng, chàng nghĩ ra đủ thứ chuyện cười để
nói cho nàng nghe, chỉ để cho nàng cười một tiếng. Uyển Lan
nằm trên giường, lặng lẽ nhìn chàng, lặng lẽ lắng nghe, khi
chàng nói đến chỗ buồn cười, nàng cũng sẽ khe khẽ mĩm cười,
thế nhưng, nụ cười đó mang đầy nét rụt rè, mang đầy nét tội
nghiệp, chứa đầy nước mắt, chứa đầy sầu khổ. Thế là, có một
đêm, Hữu Phong không còn chịu đựng nổi nửa, chàng ngồi bệt
xuống dưới đất ngay bên cạnh giường nàng, nhìn thật sâu vào
mắt nàng, chàng hỏi:
- Uyển Lan, em làm sao vậy? Nói rõ ràng cho anh biết đi! Đừng
xem anh như một thằng ngố, Uyển Lan, anh không đơn thuần và
ngây thơ như em nghĩ đâu, sỡ dĩ em chọn anh, nhất định là phải
có nguyên nhân gì đặc biệt lắm...
Chàng nắm lấy đôi cánh tay gầy gò, xanh xao của nàng, nói nho
nhỏ:
- ... Cái tên Mạnh Thiều đó, hắn ta đã làm cho em đau khổ,
phải không?
Uyển Lan cảm thấy trong lồng ngực mình có một luồng hơi nóng,
xông thẳng lên tròng mắt, nàng vội vàng quay đầu vào phía
trong giường. Thế nhưng, Hữu Phong không cho nàng trốn tránh,
quay đầu nàng qua, chàng bắt nàng đối diện với mình, chàng
nhìn nàng, thật bình tĩnh, thật dịu dàng, thật thành khẩn và
cũng tâm sự trùng trùng, chàng nói:
- Uyển Lan, anh không mong mình là một món đồ thay thế! Thế
nhưng, anh muốn có em, anh cũng yêu em, cái tình yêu đó, có
thể vượt qua mức tưởng tượng của em rất nhiều. Anh không biết
anh chiếm được bao nhiêu chỗ trong trái tim của em, nhưng anh
biết rõ một điều là em không hề yêu anh một cách say đắm, điên
cuồng. Uyển Lan, tình yêu là một vật rất kỳ lạ, anh có được
yêu hay không, trong lòng anh tự biết lấy. Thế nhưng, Uyển
Lan, cho dù em không yêu anh, anh cũng một lòng một dạ muốn có
em, tại vì, anh biết rằng, sẽ có một ngày, em sẽ yêu anh,
nhiều hơn cả tên Mạnh Thiều đó! Ít nhất, anh cũng sẽ tránh
không làm cho em đau khổ!
Nàng chớp chớp đôi mi cong, không biết trả lời như thế nào,
thế nhưng, nước mắt đã đoanh tròng.
Chàng hôn đi những dấu nước mắt trên mi nàng, khàn giọng nói:
- Đừng khóc! Uyển Lan! Anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ hỏi em
về chuyện của Mạnh Thiều nữa, anh tin rằng, mọi chuyện đã trở
thành quá khứ rồi! Anh chỉ muốn nói với em rằng, anh hiểu được
tại vì sao em lại ngã bệnh, tại vì sao em đau khổ, tại vì sao
em chảy nước mắt, tại vì sao em lại trở nên yếu đuối và ưu uất
như thế này... Uyển Lan! Anh sẽ trị cho em hết những triệu
chứng đó! Thế nhưng, hãy hứa với anh một điều!
Nàng dùng ánh mắt dò hỏi, nhìn chàng.
- Nghĩ về anh nhiều một chút, nghĩ về Mạnh Thiều ít một chút!
- Ồ! Hữu Phong!
Nàng kêu lên, nước mắt cuối cùng cũng đã trào ra. Cánh tay
nàng choàng qua, vòng lấy cổ chàng, kéo đầu chàng về phía
mình, nàng chủ động dâng cho chàng đôi môi mình. Chàng hôn
nàng nồng nàn, thâm sâu, cuồng nhiệt, quay quắt, khi ngẩng đầu
lên, đôi mắt chàng đã ướt đẫm. Đưa ngón tay lên chạm nhẹ vào
sóng mũi nàng, chàng cố ý làm ra vẻ vui vẻ, nhẹ nhàng:
- Ê! Từ đây về sau, em phải vui lên nhé, được không? Vì anh!
Nếu như em biết rằng, chỉ cần em hơi nhíu mày một cái, là trái
tim anh đau đớn biết mấy, thì em sẽ không nở nhẫn tâm mày chau
mặt ủ như thế đâu!
Uyển Lan cười lên, tuy rằng nước mắt vẫn còn lấp lánh trong
tròng mắt, nhưng nụ cười đó phát xuất từ trong tận cùng trái
tim. Ôm chặt lấy cổ chàng một lần nữa, nàng nói nho nhỏ, thì
thầm bên tai chàng bằng một giọng cảm kích:
- Hữu Phong, anh an tâm, em sẽ làm một người vợ hiền! Em sẽ
dùng hết tâm trí mình để làm một người vợ hiền của anh, Hữu
Phong, em sẽ không bao giờ phụ anh!
Đôi môi của Hữu Phong lướt qua khuôn mặt nàng, lại rơi trên
đôi môi nàng một lần nữa, cánh tay chàng dịu dàng và tế nhị ôm
vòng lấy nàng. Một lúc thật lâu, hai người cứ ôm nhau như thế,
cùng nhau nghe nhịp đập của trái tim mình, cùng nhau nghe
tiếng mưa rơi tí tách ngoài hiên, cùng nhau nghe tiếng xào xạc
chạm nhau của lá ba tiêu. Mãi đến khi phía dưới lầu có tiếng
chuông cửa, làm cho họ giật mình, Hữu Phong buông nàng ra,
định đứng dậy, thế nhưng, Uyển Lan vẫn nắm lấy bàn tay chàng
thật chặt, nói thật nhẹ:
- Đừng đi!
- Anh không đi!
Chàng ngồi xuống bên thành giường, lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng,
chăm chú.
Phía dưới lầu, hình như có một thoáng huyên náo, tiếp theo đó,
giọng nói thô lỗ và không có vẻ thân thiện cho lắm của Triệu
Bôi, vang lên thoang thoảng:
- Nó bệnh rồi! Nó không gặp ai đâu! Tất cả cũng tại vì mấy
người hại nó, hãy tránh nó cho xa đi!
Trái tim của Uyển Lan đập nghe đánh bình một tiếng, bàn tay
nàng đang nắm lấy bàn tay của Hữu Phong bất giác hơi giật lại
một chút, Hữu Phong trao đổi với nàng một ánh mắt, trong lòng
cả hai đều đã cùng hiểu. Hữu Phong thấp giọng hỏi:
- Muốn anh đuổi hắn đi không?
Uyển Lan ngần ngừ, tiếng huyên náo ở phía dưới lầu càng to
hơn, trong đó có xen lẫn tiếng khóc nghe có vẻ quen thuộc của
một người đàn bà. Thế là, cái thần kinh bị kéo đến căng thẳng
của nàng, hình như lập tức buông thả ra một chút, và một tình
cảm khác, khó nói, mâu thuẫn và thương xót, lại tràn ngập vào
trái tim nàng. Người đến không phải là Mạnh Thiều, mà là cái
"bà bác Niên"! Nàng nghiêng đầu nghe ngóng, Hữu Phong đưa mắt
nhìn nàng trân trối, ánh mắt thật sâu, thật sát, sau đó, chàng
nhẹ lắc lắc đầu:
- Em vẫn còn đang sốt, em không thể nào chịu sự kích thích
được đâu!
Nàng trầm lặng hết giây lát, bà Sâm đã đi lên lầu, gõ gõ cửa
phòng, bà đưa đầu vào phòng, cất tiếng hỏi:
- Uyển Lan, bác Niên nhất định đòi cho gặp được con, ý con như
thế nào?
Uyển Lan đưa mắt nhìn bà Sâm, nàng nhìn thấy ở đuôi mắt của
mẹ, còn long lanh ngấn lệ, và đôi chân mày, cũng đang chau lại
vào nhau thật chặt. Đột nhiên, nàng cảm thấy mình cần phải đối
diện với vấn đề này, giải quyết vấn đề này. Đột nhiên, nàng
hiểu ra, đây không phải chỉ là chuyện tranh chấp của những
người lớn với nhau, mà đó cũng là những vấn đề cần thiết mà
nàng không thể trốn tránh. Nàng nghĩ đến đêm hôm đó, đến những
lời nàng đã nói khi quỳ trước mặt ông bà Sơn:
- Ba mẹ là ba mẹ duy nhất của con, không có một ai khác!
Thật vậy không? Tại sao cái "bà bác Niên" này vẫn làm dao động
sợi dây thần kinh nào đó trong nàng, làm cho nàng cảm thấy đau
đớn ngấm ngầm? Nàng hơi cắn cắn răng, ngồi dậy từ trên giường,
tựa người vào gối nằm để tựa đầu giường, nàng nói bằng một
giọng cương quyết:
- Mẹ, mẹ cho bà ấy vào đây, con muốn gặp bà ta!
Bà Sâm hơi do dự, nhưng vẫn quay người đi ra ngoài. Một lúc
sau, bà Sơn đã đi cùng với "bà bác Niên " vào phòng, bà bác
Niên vừa nhìn thấy Uyển Lan, nửa ngồi nửa tựa vào đầu giường,
bà nhào tới như một cơn lốc, bất kể mọi sự, bà dang tay ôm lấy
Uyển Lan vào lòng, khóc bu lu ba la:
- Uyển Lan, con sao vậy? Tại sao con lại bị bệnh thế này? Bác
mời bác sĩ đến cho con, bác có nhiều tiền lắm, bác có thể cho
con ở nhà thật đẹp...
Uyển Lan nhẹ nhàng đẩy "bà bác Niên" ra, nàng hơi nhíu đôi
chân mày:
- Bác Niên, bác đừng nên lôi lôi kéo kéo như thế này. Hữu
Phong, anh làm ơn kéo hộ em cái ghế qua cho bác Niên ngồi
xuống, em muốn nói chuyện với bà một chút.
Hữu Phong nhắc ghế để cạnh giường, bà bác Niên e dè nhìn Uyển
Lan một cái, hình như có vẻ sợ nàng, bà lặng lẽ quẹt đi giọt
nước mắt còn đọng ở đuôi mắt, sau đó, bà ngồi xuống ghế, rất
khép nép, rất hiền lành. Mang theo chút thần sắc bị động, bi
thương, bà đưa mắt nhìn Uyển Lan trừng trừng. Bà Sâm đưa mắt
nhìn họ, thở ra một hơi dài, bà nói bằng một giọng hiểu biết:
- Hữu Phong, chúng ta xuống dưới lầu một lúc đi, để cho hai
người nói chuyện!
Uyển Lan kêu lên thật rõ:
- Không! Mẹ! Mẹ đừng bỏ đi, Hữu Phong, anh cũng đừng bỏ đi!
Mẹ, ba đâu rồi?
- Đang đánh cờ với anh Hai con dưới lầu.
Uyển Lan nói bằng một giọng cương quyết:
- Con muốn ba và anh Hai cùng lên đây, hôm nay chúng ta nói
chuyện với nhau cho thật rõ ràng! Hữu Phong! Anh đi mời ba và
anh Hai lên đây dùm em!
Bà Sâm nói một cách hồ nghi:
- Uyển Lan, con muốn làm gì vậy? Con có tỉnh táo không? Con
không bị sốt đấy chứ?
Uyển Lan nói:
- Con rất khỏe, mẹ! Con biết con đang làm gì, và cũng biết đây
là việc mà con cần phải làm.
Hữu Phong đã đi xuống lầu rồi. Uyển Lan bắt đầu quan sát "bà
bác Niên" này, đây là lần đầu tiên nàng cố ý và tỉ mỉ nhìn
người mẹ đẻ ra mình. Trên gương mặt bà, nước mắt vẫn chưa khô,
và cho dù son phấn đã bị nước mắt làm cho nhòe nhoẹt đi, thế
nhưng, đôi mắt xinh đẹp đó, sóng mũi thẳng đứng đó, và gương
mặt tuy rằng đã bị phì nộn ra, nhưng vẫn còn thấy được những
đường nét thanh tú của ngày xưa, tất cả đều nhắc nhở cho Uyển
Lan một sự thật. Khi còn trẻ, bà nhất định không phải là một
người có nhan sắc khó coi, đồng thời, mặt mũi của mình cũng có
nét hao hao giống bà. Bà không già lắm, nếu tính theo số tuổi,
chẳng qua cũng chỉ mới bốn mươi, thế nhưng trên trán và đuôi
mắt của bà, đã mang đầy nếp nhăn, ngay cả lớp phấn trang điểm
thật dày trên gương mặt, cũng không che dấu đi được những vết
hằn của thời gian. Dấu phong sương và nét dãi dầu mưa gió, đều
in đậm dấu trên gương mặt bà. Ngay cả bộ váy đầm bằng nhung đỏ
bó sát người mà bà đang mặc, cũng toát ra một thứ mùi vị nào
đó không giống ai.
Uyển Lan nhìn bà chăm chú, mơ hồ cân nhắc cái khoảng cách khác
biệt giữa nàng và bà. Nàng nghĩ đến những lời nói của Hữu
Phong, cái nghiệp mà bà ta đã gây ra, bây giờ bà ta phải trả,
chỉ tại định mệnh khắc khe, biết làm thế nào bây giờ! Trong
nhất thời, trong lòng nàng nảy sinh ra một tình cảm mạnh mẽ,
thương hại và dịu dàng đối với "người mẹ đẻ" ra mình.
Ông Sâm và Triệu Bôi đã vào phòng, Hữu Phong đi theo phía đàng
sau. Triệu Bôi vừa vào đến phòng, sắc mặt chàng đã rất khó
coi, chàng nhìn thẳng vào "bà bác Niên", nói không một chút
lưu tình:
- Gia đình chúng tôi vốn rất hạnh phúc, rất vui vẻ, bây giờ bà
đã phá hoại nó hoàn toàn rồi! Chẳng lẽ bà không thể buông tha
cho Uyển Lan hay sao? Bà phải biết rằng, bà không hề có tư
cách đến đây để quấy nhiễu gia đình chúng tôi!
Uyển Lan nhíu mày kêu lên:
- Anh Hai! Anh nói ít đi một chút được không?
Triệu Bôi không nói gì nữa, chàng ngồi bệch xuống chiếc ghế
bên cạnh bàn học, trừng mắt nhíu mày, bực bội một mình. Ông
Sâm đi đến bên Uyển Lan, trông ông vẫn có vẽ bình thản, yên
lặng, chỉ có điều là dưới đáy mắt đuôi mày, mang theo một nét
ưu tư khó phát giác, ông cất tiếng hỏi thật dịu dàng:
- Uyển Lan, có phải con đổi ý rồi chăng?
- Dạ không, ba!...
Uyển Lan nói thật rõ giọng, nàng quay sang phía "bà bác Niên":
- ... Con chỉ cảm thấy rằng, từ lúc chuyện xảy ra đến nay,
chúng ta không hề cùng nhau họp lại để thảo luận, đưa ra cái
nhìn từ ba phía. Đêm nay, "bác Niên" đã đến đây rồi, con muốn
đem tất cả mọi chuyện ra nói cho thật rõ ràng...
Nàng nhìn thẳng vào "bà bác Niên":
- ... Bác Niên, bác đã thấy ba mẹ con đây, hai mươi mốt năm
trước, bác đã "tặng" con cho ông bà, ông bà cũng đã làm đúng
theo lời yêu cầu của bác, hoàn thành chuyện tốt đẹp này một
cách trọn vẹn, là nuôi cho con khôn lớn. Bác còn nhớ những lời
bác viết trên tấm giấy kia không? Bồ Tát sẽ phù hộ cho họ, nếu
như trên cõi đời này quả thật có Bồ Tát, thì người thật sự cần
phải phù hộ cha mẹ con, vì ông bà đã tận tâm tận lực yêu con
bao nhiêu năm nay, đồng thời, con tin rằng, từ đây về sau ông
bà cũng vẫn còn tiếp tục yêu thương con. Do đó, bác Niên, tuy
rằng bác đã sinh ra con, thế nhưng, bác chỉ có thể vĩnh viễn
làm bác Niên của con, chứ không thể làm mẹ của con! Bồ Tát
cũng sẽ không bằng lòng, cho hai mươi mốt năm sau của ngày hôm
nay, bác lại đến đây giật lấy con trên tay của cha mẹ con như
thế! Do đó, bác Niên, nếu như bác yêu con, xin bác hãy để cho
con sự bình yên, xin bác hãy để cho con sống lại như những
ngày tháng cũ! Con sẽ rất cám ơn bác!
Giọng nàng hạ xuống thật dịu dàng. "Bà bác Niên" rút ra từ
trong ví tay một chiếc khăn tay nhỏ, bắt đầu hỉ mũi "rột rột
rạt rạt" và khóc bù lu bù loa, bà vừa khóc vừa nói:
- Uyển Lan, bác yêu con mà!
Uyển Lan nói một cách trầm ngâm:
- Con biết. Trước đây, con cứ nghĩ rằng yêu là một sự cho ra,
một sự vui vẻ, bây giờ con mới biết rằng, yêu cũng là một sự
gánh vác, một sự đau khổ. Ồ, bác Niên, hôm nay trước mặt tất
cả những người thân của con, con có thể nói với bác một điều
rằng, con rất thông cảm với bác, con cũng yêu thương bác, thế
nhưng, con chỉ có thể nhận công ơn dưỡng dục, chứ không thể
nhận công ơn sinh thành.
Bà bác Niên khóc òa lên, nói:
- Ồ, Uyển Lan! Ý của con muốn nói là, con không bao giờ muốn
gặp lại bác nữa hay sao?
Uyển Lan nói một cách trầm tư:
- Vấn đề là ở chỗ, gặp mặt nhau đối với chúng ta đều chẳng có
ý nghĩa gì cả, mà chỉ làm cho cả hai bên cảm thấy ngượng ngập.
Con vốn có nghĩ rằng, chúng ta có thể giữ sự qua lại, thế
nhưng, bây giờ, con cảm thấy không biết làm sao để đối xử với
bác, bác cũng không biết làm sao đối xử với con...
Bà bác Niên cuống quýt ngắt lời nàng:
- Ồ, Uyển Lan, bác biết, bác biết! Bác sẽ cho con một căn nhà
lầu, rất nhiều châu báu, ngoài ra còn tiền...
Uyển Lan ngắt lời bà, thanh âm nàng dịu nhẹ như nước, ánh mắt
nàng tỏ vẻ thương hại và bi ai:
- Bác Niên! Trước đây bác "cho" đi đứa con gái, bây giờ, bác
không thể nào "mua" trở lại được nữa đâu! Giữa hai chúng ta,
cái định nghĩa về tình yêu, đã có một sự khác biệt thật to lớn
rồi!...
Nàng mệt mỏi ngã người xuống, đầu tựa vào gối, giọng nàng thật
nhẹ:
- ... Nếu như bác vẫn yêu con, xin hãy giúp con một chuyện,
đừng nên đến để làm tăng thêm sự khổ sở, lo lắng cho cha mẹ
con! Mẹ con... vì chuyện này, mái tóc đã bạc hết rồi!
Nàng đưa tay nhẹ nhàng kéo lấy tay bà Sâm. Đôi mắt bà Sâm lập
tức nóng bừng lên, bà nắm chặt lấy tay con gái, không nói một
lời. Bà "bác Niên" đó, rút cuộc cũng đã hiểu được rằng, thời
thế đã qua đi, bà loạng choạng đứng dậy, vừa khóc vừa quay
người về phía cửa, định xông ra ngoài, Uyển Lan kịp thời kêu
lên một tiếng:
- Đợi một chút, bác Niên!...
Bà bác Niên quay người lại.
- ... Bác đến đây, con muốn nói với bác một câu!...
Uyển Lan đưa một cánh tay ra, nắm lấy bà bác Niên, kéo bà đến
thẳng bên người mình, ngẩng đầu lên, nàng kề miệng vào sát tai
bà, nói nho nhỏ:
- Tạm biệt! Mẹ!
Nàng buông tay ra. Bà "bác Niên" đó dùng tay ôm lấy mặt, vừa
khóc sướt mướt vừa xông thẳng ra ngoài. Do bởi mẫu tính và bản
năng của một người đàn bà, bà Sâm vội vàng rượt theo bà, chạy
thẳng theo bà xuống lầu. Ra đến cửa lớn, bà "bác Niên" đó rút
cuộc cũng quay đầu lại, nắm lấy tay của bà Sâm thật chặt, bà
ứa nước mắt, nói một cách ngậm ngùi:
- Tôi sẽ không bao giờ trở lại để đòi con bé nữa đâu. Bà Sâm,
cám ơn bà đã nuôi nó đàng hoàng như thế, bây giờ, tôi cũng đã
an tâm rồi! Tôi không hề biết rằng, nó yêu ông bà đến như thế,
nó quả thật là một đứa con rất tốt, phải không?
Gương mặt của bà Sâm cũng chan hòa nước mắt:
- Đúng vậy, nó là một đứa con gái tốt nhất trên cõi đời này,
còn tốt hơn cả sự mong muốn của tôi!
Bà "bác Niên" đó biến mất trong màn mưa bụi giăng giăng.
***
Cùng một lúc với cuộc "họp mặt ba bên" ở nhà họ Đoàn, Mạnh
Thiều đang một mình trong phòng nuốt mây thổi khói. Đêm đã
thật sâu, thật sâu rồi, chàng tan sở cũng đã lâu lắm rồi, ngồi
trên chiếc ghế mây trong phòng, chàng chỉ vặn một ngọn đèn nhỏ
ở đầu giường, không ngừng hút thuốc, nghe tiếng mưa rơi tí
tách ngoài hiên. Tư tưởng của chàng hỗn độn và mơ hồ, từ lúc
chàng đánh Uyển Lan một tát tay làm nàng bỏ đi đến nay, chàng
cảm thấy phần lớn ý thức và sinh mạng của mình, đều cũng đã bỏ
chạy theo Uyển Lan mất rồi. Thế nhưng, mấy hôm nay, chàng lại
không biết làm thế nào để bù đắp lại chuyện này, mẹ và Uyển
Lan, tỷ trọng của cả hai trong cuộc đời chàng, ai nặng ai nhẹ?
Chàng chưa hề bao giờ nghĩ rằng, mình sẽ phải vùng vẫy giữa
khe hở của hai người đàn bà như thế này. Mẹ! Chàng bất giác
ngẩng đầu lên nhìn vào bức ảnh chụp chung cha và mẹ. Uyển Lan!
Tận trái tim chàng thoáng qua một cảm giác đau nhói vô bờ,
dùng tay chống lên trán, chàng nghe được tận đáy lòng mình,
đang điên cuồng kêu lên từng nhịp: Uyển Lan! Uyển Lan! Uyển
Lan! Thế là, chàng đã hiểu rồi, trong cái cảm giác phạm tội
dâng đầy, chàng lĩnh hội được một điều là, tỷ trọng của Uyển
Lan trong cuộc đời chàng, nặng hơn người mẹ đã chịu hy sinh ở
góa vì chàng suốt hai mươi mấy năm nay rất nhiều!
Chàng hút hết một điếu thuốc, lại đốt thêm một điếu khác, khắp
phòng, khói thuốc giăng đầy. Chàng nhìn ra cửa sổ, nước mưa
đang lấp lánh trên cửa kiếng, đèn đường chiếu ánh sáng vào
những giọt nước mưa, phát ra từng điểm sáng vàng vọt, yếu ớt.
Dần dần, ánh sáng của những ngọn đèn đường càng lúc càng nhạt
dần đi, chàng không biết mình ngồi bất động trong phòng đã bao
lâu, thế nhưng, chàng biết rằng, bình minh đã từ từ đến với
vạn vật.
Chàng nghe có tiếng bước chân, sau đó, có một bóng đen che
trước cửa phòng chàng, chàng bất giác ngẩng đầu lên, dưới ánh
sáng yếu ớt của buổi sớm mai, cùng với ngọn đèn vàng vọt trong
phòng chàng, khuôn mặt của mẹ, mang đầy nét già cỗi và tiều
tụy. Chàng nhớ, mẹ bao giờ trông cũng trẻ hơn tuổi thật của
bà, đồng thời luôn luôn tươi mát, sung mãn, từ bao giờ, bà lại
trở thành một bà lão già tiều tụy như thế này?
Bbà Mạnh cất tiếng nói, thanh âm mang đầy nét yếu đuối và vô
hồn:
- Thiều Thiều, con lại suốt đêm không ngủ chăng?
- Dạ!
Chàng nhẹ lên tiếng trả lời, từ miệng lại phun ra một làn khói
dầy đặc.
- Con đang làm gì vậy?
Giọng chàng buồn bực:
- Đừng để ý đến con!
Bà Mạnh vịn tay vào cửa, thân hình gầy gò của bà in hằn trên
khung cửa, như một cái bóng cắt ra từ một mảnh giấy đen ngòm,
không hiểu tại sao, Mạnh Thiều nghĩ đến những câu Uyển Lan
dùng để mắng mẹ: bà ở goá đâu phải là trách nhiệm của con bà!
Bà là một bà già có một tâm lý bất bình thường! Bà có dám thề
rằng suốt hai mươi mấy năm nay bà không hề nghĩ đến đàn ông
chăng? Bà muốn độc chiếm con trai bà... Chàng rùng mình lạnh
lẽo, nhìn mẹ trừng trừng, chàng cảm thấy bà giống như một nhà
độc tài màu đen tăm tối, bà đứng che khung cửa đó, như che đi
cánh cửa dẫn chàng đi đến con đường hạnh phúc! Có thể, suốt cả
cuộc đời này, mẹ sẽ luôn luôn đứng ở cánh cửa đó, dùng tình
yêu của bà, kết thành một mạng lưới, bắt chặt lấy chàng...
Bà Mạnh cắt ngang dòng tư tưởng của chàng, thanh âm của bà bi
ai và tuyệt vọng:
- Thiều Thiều, mẹ con mình làm sao vậy? Con có biết không? Mấy
hôm nay, con không hề chủ động nói với mẹ một lời nào! Mẹ biết
con đang nghĩ gì, con đang hận mẹ! Vì Uyển Lan, con đang hận
mẹ!
Chàng chăm chú nhìn mẹ, không nói một câu nào, sự im lặng đó,
như một sự chấp nhận thầm lặng, bà Mạnh nhìn con trai thật
chăm chú, cả hai người cùng nhìn nhau hồi lâu như thế, trong
ánh mắt nhìn nhau đó, cả hai cùng đang đo lường tâm lý của đôi
bên, cuối cùng, Mạnh Thiều mở miệng một cách nhạt nhẻo:
- Con đang nghĩ, ít nhất Uyển Lan cũng đã nói một câu rất
đúng, mẹ ở góa không phải là lỗi của con. Bao nhiêu năm nay,
con không hề nghĩ ra được điểm này, con cứ nhận thấy rằng, mẹ
hy sinh vì con, nhưng sự thật là, mẹ ở goá, thủ tiết vì cha đã
qua đời, mà việc cha qua đời không phải là lỗi ở con.
Bà Mạnh vịn vào cánh cửa, cả người bà tựa vào khung cửa, bà
lẩm bẩm nói, giọng bà như rên rỉ:
- Thiều Thiều, mẹ đã mất con rồi. Mẹ biết. Uyển Lan đã đem
biết bao nhiêu là quan niệm tàn nhẫn rót vào cho con, đồng
thời, nó lại ăn sâu vào đầu óc con...
Mạnh Thiều chú ý nhìn mẹ, giọng chàng rõ ràng và trầm thấp:
- Mẹ nói cho con nghe! Những lời nói của Uyển Lan, có phần nào
đúng sự thật không? Có phần nào nói vào đến tận cùng tâm khảm
của mẹ không? Mẹ bắt bẻ Uyển Lan trăm điều, có phải là tại vì
bản năng ganh ghét tự nhiên của một người đàn bà, mẹ không
chịu được chuyện con có bạn gái? Phải không? Mẹ? Phải không?
Bà Mạnh vừa rên rỉ vừa mò mẫm bước vào, bà ngồi té phịch xuống
ghế, dùng tay ôm lấy đầu, vùng vẩy một cách đau khổ:
- Thiều Thiều, chỉ tại vì mẹ yêu con, chỉ tại vì mẹ yêu con!
Rút cuộc chàng cũng bật kêu lên được những lời thống thiết:
- Mẹ! Tình yêu của mẹ sẽ giết chết con! Mẹ có biết không? Uyển
Lan đối với con, còn quan trọng hơn cả sinh mạng, chẳng lẽ mẹ
không hiểu sao? Mẹ, mẹ yêu con, con biết. Thế nhưng, tình yêu
của mẹ giống như một mạng nhện thật to, giăng mắc mọi nơi, nó
làm cho con vùng vẩy mãi đến sắp đứt hơi rồi đây!
Chàng nhảy bật dậy, chụp lấy chiếc áo khoác ngoài, xông thẳng
ra phía cửa, trời chỉ mới vừa tờ mờ sáng, những giọt mưa vẫn
còn giăng giăng mờ nhạt. Bà Mạnh vừa giật mình vừa sợ hãi kêu
lên:
- Con đi đâu vậy?
- Đi tìm Uyển Lan!
Bà Mạnh nói thật yếu ớt
- Bây giờ mới có năm giờ sáng!
- Con bất cần!
Khi Mạnh Thiều chạy đến trước cửa nhà Uyển Lan, trời vẫn chưa
sáng hẳn. Mặt trời mùa Đông bao giờ cũng lên trễ, những giọt
mưa và vầng mây âm u càng làm cho bầu trời tối tăm hơn. Chàng
chạy một mạch đến trước cánh cổng to, đứng dừng lại, chàng
định làm gì đây? Phá cửa xông vào chăng? Nhấn chuông gọi cửa
chăng? Vào lúc năm giờ sáng như thế này chăng? Một trận gió
lành lạnh thoáng qua, làm tỉnh lại một số thần kinh nào đó
trong chàng, chàng đứng ở đó, lạnh đến độ tay chân cứng nhắc,
sau đó, chàng đi đi lại lại ở trước cửa hết một lúc, bước đi
rồi bước lại, đợi cho trời sáng. Cuối cùng, chàng đứng tựa vào
vì tường ở phía đối diện, ngẩng đầu nhìn lên phía cửa sổ phòng
Uyển Lan.
Không biết thời gian qua đã bao lâu, chỗ cửa sổ đó có bóng
người thấp thoáng, màn cửa được kéo ra, trong màn sương mờ mờ
giăng phủ, bóng dáng của Uyển Lan hiện ra, mảnh khảnh, yêu
kiều, mái tóc dài như suối đổ... trái tim chàng đập lên từng
nhịp loạn cuồng, chàng không kềm chế được tâm tình của mình,
bất kể mọi chuyện, chàng dùng tay bắt loa kêu lên thật to:
- Uyển Lan!
Bóng dáng ngay cửa sổ biến mất, mọi thứ trở nên lặng lẽ.
- Uyển Lan! Uyển Lan! Uyển Lan!
Chàng kêu lên điên cuồng, những nhà lân cận, ùn ùn mở cửa sổ
ra nhìn dáo dác, chỉ có cửa sổ của Uyển Lan, vẫn cứ đóng im
ỉm, bóng dáng người hiện ra trên song cửa đó, cũng biến mất
không còn một dấu vết.
Chàng xông qua phía bên cửa, bắt đầu bấm chuông như điên như
dại.
Cửa mở ra, người xuất hiện là bà Sâm với gương mặt hiền từ và
dịu dàng. Bà nói bằng một giọng bình lặng, nhẹ nhàng:
- Mạnh Thiều, tạm thời đừng nên làm phiền Uyển Lan, được
không? Con bé ngã bệnh rồi, cháu có biết không?
Chàng chấn động bàng hoàng:
- Cháu muốn gặp nàng!
Bà Sâm nói thật từ tốn:
- Bây giờ chăng? Nó sẽ không gặp cháu đâu, nếu như cháu bắt
buộc nó phải gặp cháu, cháu chỉ làm tăng sự bất mãn trong nó
mà thôi. Bác không biết cháu đã làm gì với nó, thế nhưng, nó
vừa nghe tiếng cháu là đã run lên như cầy sấy rồi, nó đang sợ
cháu! Mạnh Thiều, hãy chịu khó nhẫn nại một thời gian vậy, để
cho nó có chút thời gian phục hồi, nếu không cháu sẽ làm cho
tình hình càng lúc càng tệ!
Trái tim chàng nghe đau như cắt, chàng hỏi:
- Nhẫn nại bao lâu?
- Một tháng?
- Cháu không có sự kiên nhẫn đến như thế, bác nói với nàng
rằng, ngày mai cháu sẽ lại đến!
Ngày hôm sau, khi chàng lại đến, người mở cửa trở thành Triệu
Bôi:
- Em tôi hả? Nó ở nhà của bạn rồi!
- Tôi không tin!
Chàng gầm lên, định xông vào nhà.
Triệu Bôi chận ngay cửa, chàng nói:
- Muốn đánh lộn hả? Hay là muốn tôi báo cảnh sát? Những thằng
trồng cây si trên cõi đời này, chưa thấy ai dữ dằn giống như
mi!
Chàng trừng mắt nhìn Triệu Bôi, giọng chàng dịu nhẹ lại, xuống
nước:
- Tôi nhất định phải gặp cho được nàng!
Thanh âm chàng trầm thấp và tha thiết. Ông Sâm từ trong nhà đi
ra, ông nhìn thẳng vào chàng, nói bằng một giọng thành khẩn và
thẳng thắn:
- Mạnh Thiều, Uyển Lan quả thật đã đi dến nhà bạn ở rồi, không
ai gạt cháu đâu! Nếu cháu không tin, cháu có thể vào nhà mà
xem!
Chàng tin ông Sâm, mồ hôi lạnh đổ dọc theo lằn xương sống:
- Thưa bác, xin bác cho cháu địa chỉ của nàng.
Giọng ông Sâm ôn hòa nhưng cứng cỏi:
- Không được, Mạnh Thiều, trừ khi nào con bé đồng ý gặp cháu.
- Chẳng lẽ nàng không đi làm?
- Nó đã xin nghỉviệc rồi!
- Ngày nào cháu cũng sẽ đến.
Nói xong. Chàng quay đầu bỏ đi.
Quả thật, ngày nào chàng cũng đến, thế nhưng, không đầy một
tháng sau, chàng nhìn thấy trước cửa nhà họ Đoàn dán hai chữ
Song Hỷ thật to, Uyển Lan trở thành cô dâu mới của nhà họ Cố.(Hết
Chương 7 ... Xin xem tiếp
Chương 8) |