Uyển Lan đứng trước chiếc gương to, hai cánh
tay nàng dang lên, nàng đang thử chiếc váy đầm của bà Sâm mua
cho nàng:
- Mẹ... hôm nay con không đến nhà bác Sơn ăn cơm được không?
Con có linh cảm, con sẽ cảm thấy rất ngột ngạt trong bữa cơm
tối nay.
- Tại sao vậy?...
Bà Sâm một mặt cất tiếng hỏi, một mặt dùng tay bóp chặt phần
eo của cái váy, dùng cây kim gút đơm vào đó làm dấu:
- ... Ồ, chỗ eo lúc nào cũng quá to, cởi ra đi, mẹ sửa cho con
năm phút là xong.
Uyển Lan cởi chiếc váy đầm ra, thay vào chiếc áo sơ mi và
chiếc quần tây dài.
- Con thật sự không muốn đi, con ghét đi đến nhà người khác
làm khách!
Bà Sâm ngước nhìn con gái một cái thật sâu:
- Ăn cơm với bác Sơn gái mà gọi là làm khách hay sao? Gia đình
bác Sơn trông con từ khi còn bé cho đến lớn! Từ lúc con hai ba
tuổi trở đi, mỗi khi mẹ có việc phải đi ra ngoài, lúc nào mẹ
cũng nhờ bác gái trông hộ con, con nghịch ngợm, phá phách, gây
họa ở nhà đó không biết đã bao nhiêu lần rồi, vậy mà bây giờ,
con lại sợ đến nhà bác Sơn! Tại sao vậy?... Uyển Lan, mẹ rất
hiểu tâm sự của con, có phải tại vì Hữu Phong hay không?
Uyển Lan ngồi phệt xuống giường, những ngón tay nàng mân mê
chiếc cột tròn trên đầu giường, giọng nàng buồn bực:
- Ồ, mẹ! Con bực bội quá, con thật sự muốn mình không trưởng
thành bao giờ!
Bà Sâm để chiếc váy trên tay mình lên thành ghế, bước tới
trước, bà dùng tay ôm lấy đầu của Uyển Lan, Uyển Lan thừa cơ
hội, vùi cả khuôn mặt mình vào lòng bà. Nàng nói thật nhỏ:
- Mẹ, con nói cho mẹ nghe một bí mật, nhưng mà mẹ đừng giận
con nhé!
Bà Sâm hơi nhẹ rùng mình:
- Uyển Lan, mẹ chưa hề giận con bao giờ cả!
Nàng thấp giọng:
- Mẹ, xin mẹ và mọi người đừng nên cặp đôi con và Hữu Phong
nữa, giữa con và anh ấy không thể nào có một tiến triển nào
được đâu. Thật mà, anh ấy giống như một người anh lớn của con,
cũng như Triệu Bôi vậy, con đâu thể nào nói chuyện tình yêu
với Triệu Bôi được, phải không mẹ?
Bà Sâm trầm ngâm giây lát, bà đưa tay lên vuốt ve mái tóc mềm
mại của Uyển Lan, cất tiếng hỏi thật dịu dàng:
- Có phải tại vì tên ký giả họ Mạnh đó không?
Uyển Lan hơi giật mình:
- Sao mẹ biết vậy?
Bà Sâm đẩy Uyển Lan ra, nhìn thật sâu vào gương mặt mang sắc
ửng hồng và đôi mắt mơ màng say đắm của nàng, bà mĩm cười, nói
bằng một giọng nhỏ nhẹ, dịu dàng:
- Một người mẹ, sao lại không biết được tâm sự của con gái
mình cho được!... Nghe mẹ nói đây, Uyển Lan, chỉ cần con vui
vẻ, chỉ cần con hạnh phúc, mẹ và ba con, không bao giờ miễn
cưỡng con làm điều gì cả, huống chi, bản thân của tình yêu, là
một việc không thể nào miễn cưỡng được... Tuy nhiên, đêm nay
con phải đến nhà bác Sơn ăn cơm mới được, hôm nay là sinh nhật
của bác gái, về phương diện lịch sự, con cũng cần phải đi.
Uyển Lan gãi đầu gãi tai, dáng điệu nàng ngượng ngập và buồn
bực:
- Nhưng mà... nhưng mà...
Bà Sâm không hiểu:
- Nhưng mà cái gì?
Uyển Lan không dấu được nữa, nàng nói:
- Mẹ! Hữu Phong và con đang giận nhau mẹ ạ! Đã hai tuần lễ
nay, tụi con không hề gặp mặt nhau, và cũng không nói chuyện
với nhau nữa!
Bà Sâm nhìn con gái, gật gật đầu:
- Mẹ biết!
- Mẹ biết?
- Triệu Bôi có nói cho mẹ nghe, con đi khiêu vũ với Hữu Phong,
mới có một nửa đã bỏ đi mất tiêu, Hữu Phong cho rằng đó là một
sỉ nhục lớn nhất trong đời!
Uyển Lan nhẹ chau đôi chân mày:
- Bởi vậy! Bây giờ mẹ bảo con đến nhà anh ấy, con sẽ ngượng
nghịu biết mấy! Mọi người gặp mặt nhau, làm sao bây giờ?
Bà Sâm mỉm cười nói:
- Mẹ bảo đảm với con, nó sẽ không tiếp tục làm cho con khó
chịu, ngượng ngập nữa đâu, chỉ cần con đến nhà nó, nó sẽ vui
mừng lắm!... Mẹ đi sửa cái áo cho con đây, con chải đầu, trang
điểm lên một chút đi, nghe không!...
Bà lắc lắc đầu:
- Đang đi khiêu vũ với người ta, mà lại bỏ đi không nói một
tiếng, thật là... chỉ có con mới làm được chuyện đó!
Uyển Lan đưa mắt nhìn theo dáng mẹ đi ra khỏi phòng, miệng
nàng lẩm bẩm mấy câu mà chính nàng cũng không rõ là gì, đi đến
bên bàn phấn, nàng cầm cây lược lên chải qua loa mái tóc, mới
được vài cái, phía dưới nhà có tiếng của Triệu Bôi kêu lên ỏm
tỏi:
- Uyển Lan! Điện thoại! Có muốn anh hồi đi hay không?
Chắc hẳn đó là điện thoại của Mạnh Thiều! Đồ chết bầm Triệu
Bôi! Đồ quỷ sứ Triệu Bôi! Đồ đáng ghét Triệu Bôi! Mỗi lần bắt
được điện thoại của Mạnh Thiều, anh ấy đều kêu ầm lên như thế,
cố ý làm cho Mạnh Thiều khó chịu!
Nàng xông thật nhanh xuống thang lầu, một mặt chạy, một mặt
kêu lên:
- Mẹ, con muốn gắn thêm một cái điện thoại trong phòng con!
Triệu Bôi kêu lên:
- Được lắm! Muốn gắn, thì mọi người đều gắn, mỗi người gắn một
cái trong phòng, khi em nói chuyện tình yêu, anh cũng có thể
tham gia!
Uyển Lan hậm hực trừng mắt nhìn Triệu Bôi, cầm điện thoại lên,
giọng của nàng bất giác dịu đi:
- Hello?
Giọng của người phía bên kia càng dịu hơn:
- Hello! Uyển Lan, chúng ta giảng hòa nhé, được không? Anh lái
xe đến chở cả nhà em, được không?
Trời ạ! Thì ra là Hữu Phong! Cho dù Uyển Lan có ngượng ngập
đến đâu, có ngại ngùng đến đâu, nàng cũng không thể có thái độ
cứng rắn với giọng nói dịu dàng như thế, huống chi, lần trước,
nàng bỏ đi một cách không kèn không trống, dù sao cũng là lỗi
của nàng, chứ nào phải lỗi của người ta! Nghĩ đến đây, trong
lòng nàng lại dâng lên một tình cảm nửa như hối hận, nửa như
bất an, tình cảm đó làm cho giọng nói của nàng trở nên dịu nhẹ
và ngọt ngào.
- Đừng, Hữu Phong! Để cho gia đình em tự đến, đến ngay bây giờ!
Nhưng mà,... Hữu Phong, anh còn giận không?
Giọng nàng nghe lém lĩnh.
Có tiếng chàng thở ra một hơi thật dài:
- Giận? Giận em chăng? Ồ! Uyển Lan, anh hy vọng là anh có thể
giận em mãi! Em... ồ!...
Chàng lại thở dài:
- ... Anh thật sự không biết phải làm sao với em, em đã làm
cho tất cả khí phách nam nhi của anh bị bào mòn hết rồi! Anh
nghĩ, có lẽ là kiếp trước anh thiếu nợ em... Thôi đến đi nhé!
Em còn chờ gì nữa! Đến đi! Anh đợi đây!
Bỏ điện thoại xuống, nàng nhìn thấy ngay Triệu Bôi đang đứng
tựa người vào bộ salon nhìn nàng, trên gương mặt mang một nét
nhìn khó hiểu, nửa như cười, nửa như không. Nàng nhăn mặt lại
trêu chàng, kêu lên:
- Anh cười cái gì mà cười?
Triệu Bôi hỏi:
- Có ai ấn định là anh không được cười không?
Uyển Lan nói:
- Nụ cười của anh không có ý tốt! Không biết trong bụng anh
đang nghĩ cái quỷ gì!
Triệu Bôi nhìn Uyển Lan trừng trừng:
- Em muốn biết trong bụng anh nghĩ cái quỷ gì chăng? Anh đang
tội nghiệp cho Hữu Phong, nếu như em là bạn gái của anh, anh
đã bỏ em từ lâu rồi! Loại con gái như em, thằng nào đụng nhằm
là thằng đó xúi quẩy, anh không hiểu tại sao, trên cõi đời này
lại có người ngoan cố như Hữu Phong!
Ông Sâm đi trờ tới, ấn bàn tay lên vai con trai, nói:
- Thôi đừng có ở đó ba hoa chích chòe! Con chỉ giỏi tài phê
bình người khác! Lần trước con điện thoại cho San San, chính
tai ba nghe con lăng xăng xin lỗi rối rít, một lúc thật lâu
kia!
Uyển Lan vỗ tay cười to lên:
- Ha ha! Thì ra anh cũng có lúc bị người đẹp hành hạ hả? Để em
xem từ đây về sau, anh có còn làm phách nữa hay không?
Bà Sâm cầm chiếc váy đầm đi ra:
- Xong rồi, Uyển Lan! Con thay quần áo xong, chúng ta đi là
vừa rồi đó!
Uyển Lan cầm chiếc váy đầm lên:
- Nhất định phải thay váy đầm sao? Con thấy mặc quần tây là
thoải mái nhất!
Bà Sâm nói:
- Dù sao, hôm nay cũng là sinh nhật của bác gái, ăn mặc xuề
xòa quá, là một điều vô cùng bất lịch sự, con ạ!
Uyển Lan không cải nữa, nàng ngoan ngoãn lên phòng thay quần
áo, đó là chiếc váy đầm màu đen bằng vải xoa, kiểu thật đơn
giản, chỉ có ở cổ áo và tay áo, chạy một đường chỉ viền thật
nhỏ màu đỏ chung quanh.
Sau khi được mẹ sửa lại, chiếc áo này rất vừa với vóc mình
nàng, bóng dáng nàng trong gương yêu kiều diễm lệ, vòng eo nhỏ
nhắn, thân hình nàng mảnh mai và thon thả, nàng nhìn mình
trong gương, đôi mắt to đen lay láy, đôi môi mỏng cong cong,
và chiếc cằm nhọn xinh xinh. Trong đầu nàng, bất giác vang lên
giọng nói của một người đàn bà:
- Bà Sâm, con bé quả là cốt người đẹp đấy nhỉ, phải không?
Đó là câu nói của ai thế? Nhớ không nổi nữa. Lắc lắc đầu, nàng
quay người qua, chạy nhanh xuống lầu.
Nửa tiếng đồng hồ sau, bọn họ đã đến nhà của Hữu Phong.
Mẹ của Hữu Phong, bà Sơn là người chạy ra trước tiên, vừa nhìn
thấy Uyển Lan, đôi mắt bà sáng rực lên, đi thẳng tới trước, bà
ôm ngay Uyển Lan vào lòng, bà đưa mắt nhìn nàng từ đầu đến
chân, ánh mắt bà chứa đầy sự thương yêu và âu yếm, bà ngẩng
đầu lên nói với bà Sâm:
- Tuệ Trang, chị xem con bé này, mặc vào chiếc váy đầm trông
lạ hẳn đi, tôi nhìn không ra đấy. Thời gian qua thật là nhanh
nhỉ? Mới chớp mắt đó, mà bọn trẻ đều đã lớn hết rồi! Uyển Lan
bây giờ đã là một người đẹp hoàn toàn rồi. Tôi cứ nhớ mãi ngày
nào, lúc nó mới...
Bà Sâm ho nhẹ một tiếng, bà Sơn đưa mắt nhìn, ánh mắt hai
người đàn bà giao nhau, bà Sơn tiếp tục nói:
- ... lúc nó mới ra đời, vừa ốm vừa gầy như một con mèo nhỏ!
Phải không? Tuệ Trang? Lúc đó, không phải bác chê con chứ,
Uyển Lan, thật sự là con không được xinh đẹp cho lắm, tóc thì
lưa thưa không có mấy cọng, suốt ngày cứ khóc i ỉ, mẹ con ôm
lấy con, cứ vài ba hôm là phải đi bệnh viện, bao nhiêu bệnh
viện cũng đều đã gõ cửa đủ. Lại tốn đủ thứ thuốc men, nào là
dầu cá, nào là thuốc bổ... Ồ! Uyển Lan, nuôi được con đến lớn,
thật không đơn giản chút nào, bác chưa thấy có đứa trẻ nào khó
nuôi như con! Vậy mà bây giờ, trông kìa, lớn lên vừa xinh đẹp,
vừa khỏe mạnh như thế này!
Uyển Lan kinh ngạc đưa mắt nhìn mẹ, cười lên:
- Mẹ, lúc con còn nhỏ, con xấu lắm hả?
Triệu Bôi hớt lời, kêu lên:
- Bộ em tưởng là bây giờ em đẹp lắm sao? Bác Sơn gái mới vừa
lịch sự khen hai câu, em đã tưởng là thật à! Em đấy hả, mãi
cho tới bây giờ, em vẫn cứ là một con bé con xấu xí!
Uyển Lan kêu to lên:
- Anh Hai! Vậy chứ bộ anh tưởng rằng anh đẹp trai lắm sao? Anh
cũng chỉ là một tên tiểu tử gàn!
Ông Đoàn Lập Sâm nói:
- Thôi được rồi! Dù sao thì hai đứa con của chúng ta cũng
không được hay ho cho lắm, một đứa là tiểu tử gàn, một đứa là
bé con xấu xí!
Cả nhà cười phá lên vui vẻ. Cố Nghinh Sơn bước trờ tới, ông và
Đoàn Lập Sâm là bạn học với nhau từ thời trung học, lại là bạn
ở đại học, có thể nói là bạn già với nhau đã gần bốn mươi năm
rồi. Đồng thời, họ còn là bạn đánh cờ tướng với nhau, cả hai
cùng thích đánh cờ, vừa mới ngồi xuống không bao lâu, ông Sơn
đã ôm hộp cờ tướng ra để trên bàn, hỏi ông Sâm:
- Làm một bàn nhé?
Ông Sâm nói:
- Muốn làm thì làm luôn ba bàn, đồng thời phải đánh ăn tiền
mới được!
Ông Sơn nói một cách hào sảng:
- Được! Đánh một bàn một trăm đồng, nói trước nhé, anh không
được hối hận đấy!
Ông Sâm cự nự ngay:
- Tôi hối hận? Anh có lở thua rồi đừng nên đổ thừa người khác
thì có, lần trước anh thua, cứ đổ thừa Hữu Phong gọi điện
thoại làm ồn anh!
Bà Sơn nói:
- Thấy chưa, lại sát phạt nhau nữa rồi, Nghinh Sơn, hôm nay là
sinh nhật của em mà!
Ông Sơn nói với vợ:
- Thôi mà, Bích Trúc, tổ chức sinh nhật chẳng qua chỉ là một
cái cớ, chủ yếu là để bạn bè cũ gặp mặt nhau mà thôi. Vả lại,
nói cho thật đấy nhé, chúng ta từng tuổi này rồi, thêm một lần
sinh nhật là già thêm một tuổi, có gì đáng để ăn mừng đâu! Vì
vậy, đánh cờ là tốt hơn cả!
Bà Sơn quay sang nhìn bà Sâm, nói như phân bua:
- Đấy đấy, chị xem, đủ thứ lý do để nói đấy!... Tuệ Trang, chị
nhớ nhé, kiếp sau chúng ta có lấy chồng, nhớ đừng lấy mấy ông
ghiền cờ tướng đấy!
Cả hai bà cùng cười lên, hai ông đã bắt đầu ngồi xuống sát
phạt nhau rồi.
Bên đây, Hữu Phong nhìn Uyển Lan:
- Uyển Lan, em đi làm ra sao?
Uyển Lan cười nói:
- Được lắm! Tuy nhiên, em vốn được sắp vào ban phỏng vấn,
nhưng bây giờ, họ sắp em vào ban biên tập rồi!
- Tại sao?
- Ngày đầu tiên đi làm, bọn họ cho em đi phỏng vấn một nhà văn
nữ, câu đầu tiên em hỏi bà ta là, bà có tin vào những câu
chuyện mà bà viết hay không? Bà ta nói tin, em bèn đem từng
quyển sách của bà ta ra bàn luận với bà ấy, phỏng vấn hết năm
tiếng đồng hồ. Bà nhà văn nữ đó thật không có phong độ gì hết,
bà ta gọi một cú điện thoại đến cho ông chủ bút tờ báo tụi em,
nói rằng các ông gởi tới một cô không phải là ký giả, mà là
một nhà hùng biện. Ông chủ bút gọi em đến hỏi chuyện, em nói,
nhà hùng biện gì đâu, bất quá chỉ là một nhà thư biện mà thôi!
Ông chủ bút cũng cười lên, ông nói cái tính của em như thế
không thể làm ký giả được, thôi thì sang ban biên tập xem bài
vậy! Do đó, em bị đổi sang làm việc bên ban biên tập rồi!
Hữu Phong nhìn nàng, miệng nở một nụ cười không kềm được. Cười
mãi, cười mãi, nụ cười chàng ngưng đọng lại. Chàng thấp giọng
nói:
- Uyển Lan, đừng nên chơi cái trò bỏ đi nửa chừng như lần
trước nữa nhé, được không? Cho dù anh có làm chuyện gì lỗi với
em đi nữa, cũng không phải là anh cố ý đâu, em không cần phải
trả thù anh như thế, phải không?
Gương mặt của Uyển Lan đỏ bừng lên, nàng nói một cách thẳng
thắn:
- Anh hiểu lầm rồi, em không phải là người thù vặt như thế
đâu, em cũng không hề ghi chuyện thù hằn ai hết, em không bao
giờ muốn trả thù anh. Hôm ấy, em bỏ đi không nói trước, là tại
vì... là tại vì... đột nhiên em nhớ ra có một chuyện vô cùng
quan trọng, cần phải làm ngay.
Nàng nói một cách ấp a ấp úng, gương mặt đỏ bừng. Hữu Phong
nhìn nàng trừng trừng, chàng thấp giọng nói như tiếng muỗi
kêu:
- Vào phòng anh một chút được không?
Nàng trả lời gọn lỏn:
- Không được.
- Anh muốn cho em xem cái này.
- Không muốn xem.
Triệu Bôi không biết đã đứng bên cạnh họ từ bao giờ, giọng
chàng nói ra vẻ bí mật:
- Hữu Phong, mi đừng nên cho Uyển Lan xem cái đó, con bé này
chết nhát dữ lắm, nhất là những loại thú vật, ngay cả chó con,
mèo con mà nó còn sợ đây nữa là, một con chuột nhắc cũng có
thể làm cho nó ngất xỉu! Vì vậy, cái vật mà mi nuôi đó, tuyệt
đối không thể để cho Uyển Lan thấy được đâu!
Uyển Lan hồ nghi đưa mắt nhìn Triệu Bôi, lại đưa mắt nhìn sang
Hữu Phong, lòng hiếu kỳ của nàng lập tức bị khơi dậy. Nàng nói
một cách nghi ngờ:
- Hữu Phong, anh nuôi cái gì vậy?
Triệu Bôi nói:
- Đừng nói cho con bé này nghe!
Uyển Lan ngẩng đầu lên, nói với Hữu Phong bằng một giọng vuốt
ve:
- Hữu Phong, cái đó là cái gì vậy? Anh nói cho em nghe đi, anh
Hai là hư nhất hạng, anh đừng nên nghe lời anh ấy!
Triệu Bôi tiếp lời:
- Hữu Phong, đừng nên nói! Thiên cơ bất khả lậu!
Uyển Lan nhìn nhìn vào hai người, chiếc cằm nàng hơi hất lên
cao:
- Em biết rồi, hai người đang làm bộ dụ em, bảo đảm là trong
phòng Hữu Phong không có gì hết! Mấy người tưởng em dễ gạt à!
Triệu Bôi kêu to lên:
- Sao lại không có gì!... Một con chim cú mèo to trong đó đấy!
Một con chim cú mèo sống! Nó có thể đứng trên vai em mà nói
chuyện với em đấy, nó không biết sợ người lạ đâu, mà lại thích
được người ta ve vuốt nữa, dễ thương hết sức!
Uyển Lan lập tức nhảy dựng lên, chạy vào hướng nhà trong. Hữu
Phong đưa mắt nhìn Triệu Bôi một cái, Triệu Bôi nháy nháy mắt
với chàng, thế là, Hữu Phong cũng chạy vào theo Uyển Lan.
Bà Sơn nãy giờ vẫn đứng yên lặng theo dõi màn hoạt náo đó, lúc
này, bà mới nhìn Triệu Bôi chăm chú, cười cười nói:
- Triệu Bôi, con càng lúc càng quá quắt lắm đấy nhé!
Triệu Bôi cười hi hi nói:
- Bác ạ, Hữu Phong quá thật thà, quá đứng đắn, nó không biết
linh động biến đổi gì hết, đối với những đứa con gái như em
của con đấy à, nhất định phải dùng một chút thủ đoạn mới được!
Bà Sâm nhìn con trai, mỉm cười nói:
- Làm như thủ đoạn của con hay lắm vậy!
Triệu Bôi nói một cách đắc ý:
- Ít nhất, con cũng không để cho San San lọt ra khỏi bàn tay
của con.
Ở đây, Uyển Lan vừa xông vào phòng của Hữu Phong, nàng đã biết
ngay là mình bị hố. Chim cú mèo gì đâu, trong phòng không có
cả con chim sẻ nhỏ. Uyển Lan đưa đầu nhìn dáo dác bốn bên một
cái, quay người lại, nàng định chạy ra ngoài phòng, thế nhưng,
Hữu Phong đã đóng cánh cửa phòng lại. Lưng tựa vào cửa, chàng
đưa mắt nhìn nàng trân trân. Chàng nói:
- Dừng lại một phút!
Nàng nói bằng một giọng giận dữ:
- Tại sao lại gạt em? Ở trong phòng có chim cú mèo gì đâu? Em
thấy anh mới là con chim cú mèo thì có! Vừa nham hiểm, vừa xảo
quyệt!
Hữu Phong cười giả lả, nói phân bua:
- Anh có nói là có chim cú mèo đâu? Từ đầu chí cuối anh có nói
tiếng nào đến chim cú mèo đâu, anh Hai em nói kia mà, tại sao
em lại đem món nợ đó tính luôn cả lên đầu anh thế này!
- Nói gì thì nói, cả hai người đều cùng cá mè một lứa cả, cả
hai người đều hư vô cùng!
Hữu Phong nói một cách nhẫn nại:
- Thôi được rồi! Thì cho là anh hư quá sức đi!... Vậy thì em
đi đi! Anh không ngờ rằng, chỉ có chim cú mèo mới có thể hấp
dẫn nổi em, nếu như anh biết trước được như vậy, thì đừng nói
một con, mười con anh cũng nuôi tuốt!
Đột nhiên, chàng tỏ ra buồn bã và ủ rủ một cách tận cùng,
chàng tránh sang một bên nhường cửa phòng, cho nàng đi ra.
Giọng nói của chàng, thần sắc của chàng, sự buồn bã và ủ rủ
của chàng, làm cho trái tim nàng đột nhiên như thắt lại, cái
tình cảm tội nghiệp, thương hại đột nhiên dâng lên, tràn ngập
trong lòng nàng. Nàng đưa mắt nhìn chàng, một lúc thật lâu,
sau đó, nàng tiến đến bên chàng, nói thật nhỏ nhẹ:
- Anh muốn cho em xem cái gì thế?
Chàng lắc lắc đầu:
- Bây giờ không còn quan trọng nữa. Không xem cũng không sao!
Đôi mắt nàng long lanh ánh sáng dịu dàng, ve vuốt, nàng đưa
tay ra vin nhẹ lên tay chàng, giọng nàng nhẹ như tơ nhưng
bướng bỉnh:
- Em muốn xem.
Chàng ngẩng đầu lên nhìn nàng, cảm thấy mình rối loạn dưới ánh
mắt dịu nhẹ như tơ đó của nàng, chàng nói:
- Ồ! Uyển Lan! Thế nào rồi cũng có một ngày, anh sẽ chết vì
em!
- Đừng có nói bậy! Chúng ta không có đang đóng phim đâu nhé!
Đừng có ở đó trả bài!
Chàng gật gật đầu, đi đến bên bàn học, chàng mở hộc tủ, lấy ra
một quyển album thật dày. Đi trở lại bên cạnh Uyển Lan, chàng
đưa quyển album vào tay nàng. Hơi có chút ngạc nhiên, hơi có
chút hiếu kỳ. Nàng đưa tay ra, từ từ lật trang bìa lên, trên
trang giấy màu kem mỏng, có mấy hàng chữ được viết bằng mẫu
chữ kiểu thật đẹp:
- Vốn không muốn tương tư,
Vì sợ tương tư khổ,
Sau nhiều lần suy nghĩ,
Thà rằng khổ tương tư!
Trái tim nàng đập thật mạnh một cái, lập tức, nàng nhớ đến
trên đường đi Đạm Thủy ngày nào, nàng và chàng đã từng bàn
luận về bài thơ nhỏ này, lúc đó nàng đã tỏ ra phản đối hai chữ
thà rằng một cách vô cùng quyết liệt. Thế mà chàng, tại sao
lại viết bài thơ này vào đây làm gì? Ngẩng đầu lên, nàng nhìn
chàng như dò hỏi. Chàng nói thật lặng lẽ:
- Anh đã dùng một thời gian rất dài, cuối cùng cũng đã nghiệm
ra được ý nghĩa thâm sâu của hai chữ "thà rằng" này đây, khi
mình không có được, lại không thể nào bỏ được, thì ngoài việc
"thà rằng", mình có thể làm được gì khác hơn?
Nàng cúi đầu xuống, lặng lẽ lật thêm mấy trang kế tiếp, thế
là, nàng kinh ngạc phát hiện ra một bức ảnh của mình, có lẽ
khoảng ba, bốn tuổi gì đó, đôi chân trần, chiếc miệng mở to
ra, đứng trước một gốc cây chuối, trông xấu xí vô cùng. Lật
qua khỏi trang đó, lại là một trang hình khác, đại khái khoảng
năm sáu tuổi rồi. Tiếp theo sau đó, là hình nàng khoảng bảy
tám tuổi gì đó... từng trang rồi từng trang, toàn là hình ảnh
của nàng, không biết chàng sưu tập từ bao giờ, dán đầy cả
quyển album. Đến khoảng nàng mười lăm mười sáu tuổi, không còn
hình nữa. Hẳn là, lúc đó chàng đã xuất ngoại, không còn cơ hội
để thu thập hình ảnh của nàng nữa. Nàng lật đến trang cuối
cùng, ngẩn ngơ phát hiện rằng có hai trái tim màu đỏ chói
chang nằm tựa sát bên nhau, ở giữa trái tim, có dán hai mảnh
hoa màu vàng đã được ép khô. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên,
trừng mắt nhìn chàng. Chàng nói thật dịu dàng:
- Còn nhớ không? Hôm sinh nhật hai mươi tuổi của em, anh đã
từng nhặt trên tóc em hai phiến hoa vàng này đây. Kim Cấp Vũ!
Em nói đó là Kim Cấp Vũ! Đối với anh mà nói, chúng giống như
là hai giọt mưa tương tư!
Nàng hơi khẽ nhắm đôi mắt, đôi chân mày chau lại, đậy quyển
album, khi nàng lại mở đôi mắt ra, đôi mắt nàng đã long lanh
ngấn lệ. Nàng kêu lên nho nhỏ, trong thanh âm chứa đầy nét
chấn động, run rẩy:
- Ồ! Hữu Phong, anh đừng nên như thế, anh sẽ làm em khóc cho
mà xem!
- Em chịu rơi nước mắt vì anh chăng?
Giọng chàng khàn hẳn đi, đưa tay ra nâng cằm nàng lên, đôi mắt
long lanh ngấn lệ đó của nàng làm cho trái tim chàng rung động
đến tột cùng, chàng khẽ cúi đầu xuống, lập tức, nàng ngoẻo đầu
tránh đi:
- Đừng! Hữu Phong!
Chàng đứng sựng lại, sắc mặt trắng bệch, giọng chàng lạc đi:
- Vì tên ký giả đó chăng?
Nàng nhìn chàng bằng đôi mắt chứa đựng sự van nài, cầu khẩn.
Cái nhìn đó đã nói lên cả trăm lời nghìn tiếng. Chàng thụt lùi
lại, lấy quyển album đút trở vào hộc tủ, lưng quay về phía
nàng, giọng nói của chàng bình tĩnh, rõ ràng và cương quyết:
- Được lắm, anh không nãn lòng đâu, Uyển Lan! Anh sẽ chờ xem
kết cuộc của câu chuyện này!
Có tiếng người gõ cửa, giọng của bà Sơn vang lên phía bên
ngoài:
- Đến giờ cơm rồi! Uyển Lan, Hữu Phong! Có chuyện gì để ăn
xong rồi nói tiếp!
Uyển Lan đưa tay lên quẹt mắt thật nhanh, bọn họ cùng nhau đi
ra khỏi phòng.
Bà Sơn đứng ở cửa phòng, miệng mĩm cười chúm chím, đưa mắt
nhìn họ như dò xét, nghiên cứu một cái, sau đó, bà đưa tay ra,
âu yếm choàng qua vai Uyển Lan, nói bằng một giọng dịu dàng và
chan chứa yêu thương:
- Uyển Lan, chốc nữa, trước khi về, đừng quên lấy theo cái áo
len, chính tay bác đan cho con đấy nhé! Con có biết không? Bắt
đầu từ lúc con còn bé tí, là con đã mặc áo len do bác đan cho
rồi đấy. Không tin, con hỏi mẹ con xem, có phải là từ nhỏ con
đã mặc áo len do bác đan cho hay không?
Bà Sâm mỉm cười, tiếp lời:
- Nào chỉ có áo len không đâu! Lúc nó lên đậu, ra trái, cũng
là một tay bác lo cho nó luôn đấy chứ!
Bà Sơn nhìn Uyển Lan bằng đôi mắt thương yêu:
- Bởi vậy, Tuệ Trang, cô con gái này của chị phải có một nửa
là của tôi đấy nhé!
Ông Sâm từ bàn cờ tướng ngẩng đầu lên nói:
- Đừng có nói vòng vo làm gì bà chị ơi! Chúng tôi cho nó làm
con dâu của chị luôn là xong chứ gì!
Bà Sơn đưa mắt nhìn ông:
- Những lời anh nói có thật không đó!
Uyển Lan hơi khẽ dậm chân:
- Mẹ!
Bà Sơn vội vàng nói:
- Thôi! Được rồi, được rồi! Chúng ta ăn cơm thôi! Nghinh Sơn,
đừng đánh cờ nữa, anh còn đánh nữa là em giận đấy nhé!
Ông Sơn nói:
- Khoan đã, khoan đã! Anh còn đang lo cứu góc này đây, cái góc
này của anh làm sao mà lại bị vây thế này?
Bà Sơn cười lên:
- Anh mà còn ở đó lo cứu với cấp, mọi người đói meo cả bụng
rồi đây!
Cả nhà cùng cười ồ lên, vui vẻ.
CHƯƠNG 6
Tan sở, bước ra khỏi chiếc cổng to của tòa soạn tạp chí xxx,
Uyển Lan đi thẳng về phía đầu con hẽm gần đó, một mặt đi, nàng
một mặt lơ đễnh đưa mắt nhìn dáo dác chung quanh. Vì Mạnh
Thiều đã gọi điện thoại đến trước, hẹn là sẽ đến đón nàng, mời
nàng đi ăn cơm tối, nàng cũng đã gọi điện thoại báo cho mẹ
biết trước rồi. Thế nhưng, tuy rằng con hẽm đầy nhóc khách bộ
hành qua lại, tuy rằng trên đường xe chạy như nước chảy, thế
nhưng nàng lại không hề nhìn thấy bóng dáng của Mạnh Thiều.
Đứng ở đầu con hẻm, nàng do dự, bất an, chờ đợi, đưa mắt nhìn
quanh nhìn quất. Mạnh Thiều, nếu như anh còn không đến đúng
hẹn, em sẽ không bao giờ thèm nói đến anh nữa! Nàng nghĩ ngợi,
không ngừng nhìn vào chiếc đồng hồ trên tay, trong năm phút,
nàng đã nhìn vào chiếc đồng hồ ít nhất là ba lần, Mạnh Thiều
vẫn chưa thấy xuất hiện.
Có một luồng hương thơm nồng nặc, xen lẫn với mùi son phấn,
xông thẳng vào mũi nàng, nàng bất giác đưa mắt nhìn về hướng
mùi hương đó, đôi mắt nàng đập ngay vào một khuôn mặt trông
đầy nét quen thuộc, một người đàn bà trung niên quý phái, đôi
mắt to tròn, đôi lông mi dày đặc, sửa soạn thật diêm dúa. Nhất
định là bà ta phải rất giàu, trong lòng Uyển Lan mơ hồ nghĩ
ngợi, vì tuy rằng chỉ mới đầu mùa Thu, trên vai bà ta đã khoác
chiếc áo choàng thời trang màu café sữa có cổ viền bằng loại
lông chồn. Người đàn bà này là ai nhỉ? Sao mà gương mặt lại có
nét quen thuộc như thế này, nàng còn đang suy nghĩ, người đàn
bà đó đã ỏng ẹo bước tới bên nàng. Người đàn bà cất tiếng nói:
- Còn nhớ bác không? Uyển Lan?
Uyển Lan? Sao bà ta lại biết tên của mình nhỉ? Nàng mở to đôi
mắt, vắt hết óc ra để suy nghĩ, đúng vậy, nhất định là nàng đã
từng gặp người đàn bà này, tuy nhiên nàng lại không nhớ ra là
mình đã gặp bà ta ở đâu!
Nàng trả lời, nhìn thẳng vào bà ta, nói thành thật:
- Dạ, thưa cháu không nhớ, xin lỗi bác là ai?
Người đàn bà đó mỉm cười, không hiểu tại sao, nụ cười của bà
ta có vẻ rất yếu ớt, rất ngượng ngập, rất sợ sệt, lại có cả
một sự căng thẳng và lo lắng nào đó thật kỳ lạ, bà ta tiếp lời
nàng:
- Bác có đến nhà cháu, cháu quên rồi sao? Bác là bác Niên đây,
có một buổi tối, bác và bác trai có đến thăm nhà cháu đấy!
Ồ! Nàng sực nhớ lại, cái người đàn bà vô duyên kỳ cục, đã nắm
tay nắm chân nàng nói bô lô ba la đêm đó! Nàng nào có nhớ gì
đến bà ta nữa đâu, sự thật thì, bạn bè của cha mẹ, ngoài một
vài người rất quen thuộc, như cha mẹ của Hữu Phong, nàng gần
như không hề có ý tiếp xúc với họ, nàng vẫn thường cảm thấy
những người đó với nàng là cả hai thời đại cách biệt nhau, ở
hai hành tinh cách xa nhau. Dĩ nhiên, cha mẹ là một ngoại lệ,
cha và mẹ là hai người tốt nhất thế giới này, là bậc trưởng
thượng cởi mở nhất, và cũng hiểu biết nhất cõi đời này! Thế
nhưng, cái bà bác Niên này là một nhân vật như thế nào vậy
nhỉ?
- Dạ, thưa bác ạ!
Vì lễ phép, nàng miễn cưỡng cất tiếng chào bà ta một tiếng,
ánh mắt vẫn liếc nhìn về phía đầu đường, thật là bực bội! Mạnh
Thiều chết đâu mất tiêu rồi?
Cái bà "bác Niên" đó lại nắm lấy tay nàng nữa rồi, nàng thật
sự không thích ai nắm tay mình cả, nhất là, nàng không hề có
tâm trí đâu để ứng phó với bà bác này, tâm trí nàng hoàn toàn
hướng về Mạnh Thiều, không ngờ bà bác Niên này lại chăm chú
nghiên cứu "bàn tay" của nàng, bà ta xuýt xoa:
- Uyển Lan, xem này! Bàn tay của cháu nhỏ nhắn, trắng trẻo như
thế này, thật là xinh đẹp biết mấy! Uyển Lan...
Bà ta ngẩng đầu lên nhìn nàng, trong giọng nói có pha lẫn nét
run run xúc động như thế nào đó:
- ... Cháu đi làm cho tờ tạp chí này đấy hả?
- Dạ!
- Mỗi ngày phải làm tám tiếng đồng hồ à?
- Dạ!
- Công việc làm có cực khổ lắm không?
- Cũng được!
- Có muốn bác giới thiệu cho cháu một công việc khác, có thể
rất nhẹ nhàng, tiền lương cũng rất khá, bác trai có mấy công
ty rất lớn, bác nói với bác trai sắp xếp cho cháu một công
việc làm thật tốt, không cần phải tới sở làm việc, cháu chịu
không?
Nàng vừa ngạc nhiên, vừa cảm thấy kỳ lạ:
- Thưa bác, trên cõi đời này làm gì có chuyện gì kỳ lạ đến như
thế? Lãnh lương mà không đi làm việc? Không! Cám ơn bác, cháu
rất vừa ý với công việc làm của mình hiện nay, cháu cũng không
muốn đổi nghề.
Bà bác Niên đó có vẻ bồn chồn, có vẻ cuống quýt, bà ta vẫn nắm
chặt lấy tay nàng, không chịu buông:
- Như vậy, cháu đến nhà bác chơi nhé, chịu không?
Đôi chân mày nàng nhướng cao lên:
- Bây giờ à? Xin lỗi bác, không được, cháu còn có việc khác
phải làm!
Nàng lại định rút bàn tay mình ra. Người đàn bà đó nắm ghịt
lấy tay nàng, đột nhiên, như phát hiện ra một điều gì mới lạ,
bà ta kêu lên:
- Uyển Lan, xem này, xem này! Những ngón tay cháu xinh đẹp như
thế này, vậy mà không đeo chiếc nhẫn nào cả!...
Bà ta cuống cuồng lột từ ngón tay mình ra một chiếc nhẫn hồng
ngọc có nạm kim cương chung quanh, tròng ngay vào ngón tay
nàng không chút do dự:
- Coi như đây là quà ra mắt của bác cho cháu! Lần trước ở nhà
cháu, bác đã định cho cháu rồi, thế nhưng, cháu lại chạy lên
lầu mất biệt. Một đứa con gái xinh đẹp, cần phải có chút đồ
trang sức. Lần sau, bác sẽ mua thêm cho cháu một vài món
khác...
Uyển Lan kinh hoàng thất sắc, nàng vội vàng lột chiếc nhẫn ra,
nhét trở vào tay bà ta, miệng nàng kêu lên hoảng hốt:
- Ơ.. ơ..., thế này là thế nào? Bác Niên, bác làm gì vậy? Tại
sao cháu lại phải nhận chiếc nhẫn này của bác làm gì? Bác...
bác... bác làm cái khỉ gì vậy? Ơ, ơ, bác Niên, bác đừng nên
lôi lôi kéo kéo như thế này, cháu không bao giờ nhận quà tặng
của người khác đâu, bác quen biết với mẹ cháu, dĩ nhiên bác
phải biết sự giáo dục của gia đình cháu, cháu mà nhận món quà
này mẹ cháu sẽ mắng chết! Ơ, ơ, bác làm gì vậy?...
Nàng dùng sức rút tay mình ra khỏi tay người đàn bà đó, gương
mặt đỏ bừng lên. Thật là vô duyên kỳ cục hết sức! Người đàn bà
này thế nào cũng phải có bệnh thần kinh! Bà bác Niên cầm chiếc
nhẫn, đứng chết trân ở đó, ánh mắt bà ta hiện lên một thoáng
thê lương, gương mặt bà ta gần như có nét van nài:
- Mẹ cháu sẽ không mắng cháu đâu... chỉ cần cháu nói là của
bác Niên tặng, nhất định mẹ cháu sẽ không mắng cháu đâu...
Nàng kêu lên bực bội:
- Cho dù mẹ có mắng cháu hay không, cháu cũng không thể nhận!
Tại sao tự dưng cháu lại phải nhận quà tặng của bác làm gì
chứ?...
Bà bác Niên đó còn định nói thêm, may sao, Mạnh Thiều đã kịp
thời xuất hiện, phá vỡ đi tình trạng ngượng ngập đó, chàng
chạy ào tới bên nàng, mồ hôi nhỏ giọt trên trán, miệng chàng
mở to ra, vừa cười toe toét, vừa thở hổn hển, vừa xin lỗi lia
lịa:
- Xin lỗi em, Uyển Lan, anh đến hơi trễ! Em biết, bây giờ là
giờ tan sở, xe buýt đông nghẹt những người! Ba chuyến xe chạy
ngang qua không thèm ngừng lại, anh giận quá, bèn chạy bộ đến
đây luôn!
Uyển Lan thừa cơ hội tránh đi bà "bác Niên" đó:
- Chào bác! Cháu có việc phải đi ngay bây giờ!
Nàng đưa tay chụp lấy Mạnh Thiều, kéo chàng xông thẳng về phía
trước như chạy giặc, bỏ bà "bác Niên" kia lại phía sau lưng.
Mạnh Thiều vẫn còn thở hào hển, bị nàng kéo chạy đi xồng xộc
về phía trước, không biết ất giáp gì, vẫn ngoan ngoãn chạy
theo, được một đỗi khá xa, Uyển Lan mới bước chậm lại. Cũng
không nói rõ chuyện gì đã xảy ra, nàng cất tiếng mắng ngay cho
Mạnh Thiều một trận:
- Tại sao anh lại đến trễ như vậy? Hẹn giờ đàng hoàng rồi, tại
sao anh lại đến trễ hẹn chứ? Để em đứng giữa đường giữa xá chờ
anh như vậy, là nghĩa lý gì chứ? Anh tưởng là anh quý phái
lắm, anh hùng lắm, hay ho lắm sao?
Mạnh Thiều nhíu đôi chân mày lại, nói:
- Ê, ê, sao vậy? Uyển Lan? Ban nãy vừa mới đến là anh đã xin
lỗi em rồi mà! Em có muốn trách, thì nên trách là anh quá
nghèo, lần sau, khi lãnh tiền thưởng cuối năm, nhất định là
anh sẽ mua một chiếc xe gắn máy, đi đi lại lại cũng dễ dàng,
khỏi phải đón xe buýt lắm lúc bực cả mình!
Giọng của nàng dịu lại một chút:
- Tại sao không gọi taxi?
- Chỉ có ba trạm xe, taxi không chịu đi, anh có cách nào khác
bây giờ?
Mạnh Thiều mở to đôi mắt, nhìn nàng trừng trừng, một nhúm tóc
ướt đẫm mồ hôi, bệt ngay trên trán, hai hàng chân mày bất
kham, chau vào nhau theo thói quen ở ngay phía trên sóng mũi,
hơi thở vẫn còn phì phào, gương mặt vẫn còn đỏ ửng. Uyển Lan
nhìn thấy bộ vó xốc xếch, đáng tội của chàng như thế, nàng
không nhịn được, buột miệng cười "phì" ra một tiếng.
Mạnh Thiều thở ra một hơi dài:
- Ồ! Uyển Lan, em là cô con gái khó chìu chuộng nhất thế giới
này, một lúc lại nổi giận, một lúc lại cười lên, anh thật sự
không biết phải làm sao với em!
Uyển Lan bỉu môi nói:
- Khó chìu chuộng, thì anh đừng nên chìu chuộng làm gì!
Chàng đứng dừng lại, nhìn nàng trừng trừng.
Nàng mặc chiếc áo khoác ngoài bằng vải jean, quần jean, mái
tóc dài rẽ ngôi giữa, xỏa thẳng xuống hai bờ vai, gương mặt
nàng mang đầy nét hóm hỉnh, lại đầy nét bướng bỉnh, đôi môi
vảnh lên cong cớn, trông thật quyến rũ. Đôi mắt sáng long lanh
đó, mang theo một chút nũng nịu, lại chứa đựng một chút giận
dỗi, trông lại càng quyến rũ hơn nữa. Chàng lại thở ra một hơi
dài. Nàng hỏi:
- Tại sao mà lại thở dài hoài vậy?
Chàng nói thật thấp giọng:
- Tại vì... tại vì... tại vì anh muốn hôn em.
Đôi chân mày nàng nhướng cao lên:
- Bây giờ à?
- Đúng vậy!
- Anh đừng có làm bậy!
Bọn họ đang đi tới dưới mái hiên của một tòa building mới xây
xong, bóng mát của mái hiên phủ trùm lấy họ. Đột nhiên, chàng
cúi đầu xuống, hôn nhẹ lên đôi môi nàng một cái nhanh như
chớp. Nàng giật mình kinh hoảng, nói cuống cuồng:
- Anh điên rồi à?
Chàng đưa tay dìu lấy nàng, nói:
- Anh không có cách nào khác, tính anh là như thế, nghĩ gì làm
nấy. Với lại, cũng tại em mà thôi!
Nàng không hiểu:
- Tại em cái gì?
- Em quyến rũ anh hôn em.
Nàng vừa giận dữ vừa buồn cười:
- Em quyến rũ anh à? Anh mới đúng là kỳ cục, vô duyên.
Đôi mắt Mạnh Thiều nhìn nàng sôi nổi:
- Sao lại không phải là em quyến rũ anh? Đôi mắt em long lanh
ướt át, chiếc miệng em đo đỏ mỏng mềm, nụ cười em như mật
ngọt, thanh âm em nhẹ như ru, vóc dáng em vô cùng xinh xắn, dễ
thương, nếu như anh không muốn hôn em, thì anh không phải là
đàn ông nữa!
Nàng kinh ngạc, dậm dậm chân, nói:
- Ồ! Anh... không biết tại sao em lại gặp phải anh!... Cũng
tại trái banh da tai hại kia!...
Nàng cúi đầu xuống nói lẩm bẩm. Chàng ôm lấy nàng chặt hơn,
cười toe toét:
- Để anh nói cho em nghe một chuyện nhé! Suốt cả cuộc đời anh,
chưa bao giờ anh biết ơn một thứ gì bằng biết ơn trái banh da
đó. Nếu như không sợ người khác cho rằng anh điên, nhất định
là anh sẽ lập bàn thờ trái banh đó ngay!
Nàng lại cười nữa.
Chàng trừng mắt nhìn nàng. Trong đáy mắt lại nhảy múa hai đốm
lửa sôi nổi, nhiệt tình.
- Sao mà em thích cười đến thế, mỗi lần em cười như vậy, là
anh lại muốn hôn em!
- Ui cha! Đừng có làm bậy nữa nha!
Nàng co chân phóng chạy về phía trước. Chàng rượt theo nàng,
hai người bắt đầu đi đàng hoàng về phía trước. Chàng sực nhớ
ra:
- Người đàn bà lúc nãy là ai vậy? Làm gì mà lôi lôi kéo kéo em
giữa đường thế kia?
Uyển Lan chau đôi chân mày lại, nàng nói:
- Không biết bà khùng nào đâu! Bạn của mẹ em, bác Niên gì đó,
tình cờ gặp nhau giữa đường, bà ta cứ nằng nặc đòi tặng em
chiếc nhẫn hồng ngọc đang đeo trên tay, trên đời này làm gì có
chuyện kỳ cục đến như thế? Chắc hẳn là bà ta quá thừa tiền
bạc, không có chỗ để dùng! Thật tình, không biết sao mà mẹ em
lại quen biết với loại bạn như thế!
Mạnh Thiều nhìn nàng thật sâu, thật sâu, chàng nói một cách từ
tốn:
- Cái bà bác Niên đó của em... bà ta khoảng bao nhiêu tuổi
rồi?
- Chắc là khoảng tuổi với mẹ em chăng? Còn cái ông bác trai
thì già lắm!
- Nhà của họ có... con trai không?
- Làm sao em biết được nhà của họ có con trai hay không?
Uyển Lan nói, nàng dùng chân đá một hòn sỏi nhỏ đi thật xa,
thật xa. Chàng nói:
- Không được đá mấy viên sỏi đó!
- Tại sao?
- Lỡ mà đá lên đầu người khác, chưa biết chừng lại làm cho anh
có thêm một tình địch nữa rồi sao?
Uyển Lan lại muốn cười. Ánh mắt nàng long lanh sáng rực:
- Anh... thật là! Anh chỉ giỏi tài chọc cho em cười, rồi lại
nói là em quyến rũ anh!
Mạnh Thiều xiết chặt vòng tay ngang eo nàng:
- Uyển Lan, nghe anh nói đây, cái bà bác Niên gì đó của em
đấy, tốt nhất là em nên tránh cho xa ra!
- Sao vậy? Anh cũng cảm thấy rằng bà ta có bệnh thần kinh
chăng?
Mạnh Thiều càng siết nàng chặt hơn nữa:
- Không! Anh đoán là bà ta có thằng con trai! Anh đoán là bà
ta đang đi tìm con dâu, anh đoán là bà ta thuộc về loại đàn bà
muốn là làm cho bằng được, không cần suy nghĩ, anh còn đoán là
bà ta đang định chiêu dụ người yêu của anh!
Uyển Lan kêu lên như vỡ lẽ ra:
- Ui chao ơi! Anh nói như thế, cũng có lý lắm đấy! Thảo nào mà
vừa gặp em, là bà ta đã bình phẩm từ đầu đến chân! Tuy nhiên,
làm sao mà lại có người ngu đến như thế được chứ? Bây giờ là
thời đại gì rồi, mà bà ta còn tính toán đến chuyện vâng lệnh
cha mẹ, lấy nhau theo mai mối nữa chứ! Thằng con trai nào đó
của bà ta, em nào có biết mặt mũi ra sao đâu!
Mạnh Thiều hừ nhẹ một tiếng bằng giọng mũi:
- Giúp anh một chuyện được không?
- Chuyện gì?
- Đừng có rước lấy rắc rối vào người nữa! Em có một người bạn
thời thơ ấu đã là một chuyện làm cho anh thất điên bát đảo
rồi, đừng nên từ đâu lại chui ra một anh chàng theo lời hôn
ước nữa đó nhé!
Uyển Lan liếc nhìn chàng, nói:
- Bộ anh tưởng em thích rắc rối lắm sao? Những thứ rắc rối đó
đều là do tự nó tìm đến đó kìa!
Mạnh Thiều cũng liếc mắt nhìn nàng, làm ra vẻ nhẹ nhàng, hỏi:
- Như vậy, cái anh chàng bạn thời thơ ấu của em bây giờ ra sao
rồi? Em có còn liên lạc với hắn ta không? Hắn ta đã biết thân
biết phận của mình chưa? Hắn ta đã chịu buông em ra chưa? Hắn
ta đã biết sự có mặt của anh chưa?
Uyền Lan cúi đầu xuống nhìn vào những khoảng gạch đỏ dưới đất,
nàng im lặng.
- Tại sao lại không nói chuyện?
Uyển Lan ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt chàng, nói một cách
thẳng thắn và nghiêm túc:
- Anh ấy biết là có anh, thế nhưng, anh ấy không hề nghĩ đến
chuyện buông em ra! Nhà em và nhà anh ấy là chỗ quen biết lâu
năm, muốn tuyệt giao là chuyện không thể nào có được! Vả lại,
anh ấy là một người rất tốt, không chỉ là một người bạn tốt,
mà anh ấy còn là một người anh tốt, em không thể nào vì anh,
mà tuyệt giao với anh ấy được! Cái lý do đó không thể nào đứng
vững được!
Chàng trừng mắt nhìn nàng, sau đó, cúi đầu xuống, chàng bước
những bước chân thật nhanh, nàng đi theo bên chàng, gần như
bước không kịp những bước chân chàng. Chàng cắn chặt răng,
bước những bước chân gấp rút, bực bội, đi một khoảng thật xa,
đột nhiên chàng dừng chân lại, quay người sang chụp ngay bờ
vai nàng, chàng dùng ánh mắt nẩy lửa, giận dữ và cương quyết,
nhìn thật sâu, thật thẳng vào mắt nàng, nói bằng một giọng
chắc nịch:
- Điều này không thể được!
Uyển Lan hỏi bằng một giọng ngây thơ:
- Cái gì không thể được?
Chàng nói bằng một giọng ra lệnh:
- Em phải cắt đứt mọi sự liên lạc với hắn! Anh không thể cho
phép sự tồn tại của hắn! Anh không thể! Uyển Lan, nếu như em
hiểu anh, nếu như em xem trọng cái tình cảm của anh đối với
em, em phải tuyệt giao với hắn ta!
Nàng kêu lên:
- Mạnh Thiều! Sao mà anh ngang tàng quá vậy?
Chàng nghiến răng nghiến lợi:
- Đúng vậy! Anh là một người ngang tàng! Về phương diện tình
cảm, anh ích kỷ, anh độc chiếm, anh không thể nào cho phép một
người nào khác cùng anh chia xẻ em, em nói anh không biết
chuyện cũng được, em nói anh không biết suy nghĩ cũng được,
nói như thế nào đi nữa, anh cũng không thể cho phép em liên
lạc qua lại với hắn!
Nàng cảm thấy nổi nóng lên, kinh ngạc trừng mắt nhìn chàng:
- Anh không thể cho phép? Anh có tư cách gì mà không cho phép?
Em chơi với bạn, cần phải có sự phê chuẩn của anh sao?
Chàng kêu lên nóng nảy:
- Đúng vậy! Tại vì em là của anh!
- Ai nói em là của anh?
- Anh nói!
Bọn họ đứng trên lề đường, cả hai đều vô cùng kích động, hai
đôi mắt nhìn nhau, long lanh lửa giận, cả hai người cùng đỏ
bừng mặt, hơi thở của cả hai đều gấp rút, như hai con gà chọi,
đang vểnh lông sừng cánh chuẩn bị đá nhau, lạnh lùng đưa mắt
nhìn nhau. Sau đó, Uyển Lan hất mái tóc dài của mình ra phía
sau lưng, quay người đi trở ngược lại về phía sau, một mặt
nói:
- Anh là một bạo chúa ngang tàng không chịu được!
Chàng đưa tay chụp ngay lấy nàng, la lên:
- Không được đi!
Nàng cũng la lên:
- Tại sao không được đi? Anh chẳng qua chỉ là một người bạn
của em, thế mà anh đã muốn thao túng hết tất cả mọi sinh hoạt
của em! Anh nghĩ anh là cái gì? Là chúa tể của em, là thượng
đế của em chăng? Em nói cho anh nghe, suốt cuộc đời em ung
dung nhàn nhã như một áng mây, em không chịu một sự câu thúc
nào hết, em là một người tự do tự tại! Em không chịu được sự
thống trị như một bạo chúa của anh! Em nói cho anh nghe, không
ai có thể bó buộc em, không ai có thể thống trị em, không ai
có thể quản thúc em, anh biết không? Anh hiểu không? Anh hiểu
không? Anh hiểu không?
Nàng la lên một thôi một hồi.
- Em la xong rồi chưa?
Chàng hỏi nàng bằng một giọng âm u, đưa tay kéo nàng vào một
góc phố không người, vì đã có khách bộ hành đưa mắt tò mò nhìn
họ.
- La xong rồi!
Chàng nhìn nàng trừng trừng, trong ánh mắt chứa đựng một sức
nóng như thiêu đốt:
- Như vậy, hãy nghe một câu nói của anh! Không phải anh muốn
thống trị em, anh cũng không muốn quản thúc em, càng không
muốn làm chúa tể của em, mà anh chỉ...
Chàng dừng lại.
Nàng hỏi bằng một giọng mơ hồ, rối loạn:
- Chỉ cái gì?
- Yêu em!
Chàng buột miệng nói.
Nàng đứng ở đó, bất động, trong khóe mắt nàng, từ từ dâng lên
một màn lệ mỏng, sau đó, nàng hơi nhẹ lắc lắc đầu, không nói
một tiếng nào, từ từ nhích lại gần chàng. Chàng lập tức đưa
tay ra, ôm lấy vòng eo thon nhỏ của nàng thật nhanh, để gò má
của mình tựa vào một bên mái tóc dài óng ả của nàng, giọng
chàng dịu nhẹ, êm ái:
- Uyển Lan, đừng nên trách anh, trên thế giới này, không có
tình yêu nào mà không ích kỷ.
Nàng thì thầm:
- Em hiểu rồi. Xin anh cho em thêm một chút thời gian...
- Để làm gì?
- Để em quen với chuyện được yêu, học cách yêu người và cũng
học cách trưởng thành.
Trong lòng chàng dậy lên một thoáng xót xa, thương cảm, chàng
đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc nàng, nói bằng một giọng dịu dàng
và hối lỗi:
- Xin lỗi em, Uyển Lan, lẽ ra anh không nên cho em quá nhiều
gánh nặng như vậy!
Nàng nói bằng một giọng u uẩn, hiểu biết:
- Có thể, bản thân của tình yêu, đã là một gánh nặng rồi.
Chàng dùng ánh mắt tán thưởng và kinh ngạc nhìn nàng, chàng
nói:
- Em đã trưởng thành rồi!
Nàng khẽ mỉm miệng cười, tựa vào chàng sát hơn tí nữa. Nàng
thì thầm:
- Em đói rồi, chúng ta đi đâu ăn cơm tối?
- Đi về nhà anh!
Nàng hơi giật nảy mình, sắc mặt trắng hẳn đi, thân hình sựng
lại. Nàng nói:
- Em không đi. Em sợ nhất là gặp người lớn.
Chàng nói:
- Nhất định là em phải đi. Hôm nay mẹ anh thân hành nấu nướng,
bà làm nhiều thức ăn để đãi em lắm, bà gấp rút muốn được nhìn
thấy em. Uyển Lan, không sớm thì muộn gì thì em cũng phải gặp
mẹ anh thôi, phải không? Anh nói cho em nghe, mẹ anh là một
người mẹ hiền từ nhất, độc lập nhất, có chiều sâu nhất, chịu
thương chịu khó nhất, và cũng hiểu anh rõ nhất trên cõi đời
này, bà không đáng sợ đâu, huống chi, bà đã sẵn sàng dang rộng
hai tay ra, để chờ đón em rồi kia mà.
Uyển Lan chớp chớp mắt:
- Ồ! Nghe anh nói như thế, em lại càng sợ hơn nữa.
- Tại sao?
- Em chưa nhìn thấy mẹ anh, thế nhưng, ít nhất em cũng hiểu
được một chuyện, là anh rất tôn sùng mẹ anh, có một cuốn tạp
chí dành cho đàn bà đã từng có một bài viết rằng, những người
đàn ông thương yêu mẹ một cách quá cuồng nhiệt, là những người
tuyệt đối không giao du được, vì họ sẽ yêu cầu người bạn gái
của họ cũng phải giống như mẹ họ vậy, do đó, ồ... anh là một
phần tử nguy hiểm!
Giọng nàng kéo dài ra. Mạnh Thiều cười lên:
- Những luận điệu kỳ quái của em cũng không ít đấy nhé! Thôi
đừng nên phát biểu những ý nghĩ kỳ dị đó nữa, đã gần đến nhà
anh rồi. Em sẽ lập tức thấy được mẹ anh ngay thôi, để rồi em
xem, mẹ anh có phải là một người đàn bà có trình độ nhất, có
chiều sâu nhất, và đồng thời, cũng thông minh nhất hay không!
Nhà của Mạnh Thiều tọa lạc trong một con hẽm nhỏ, là loại
chung cư bốn tầng được cất vào khoảng người ta mới vừa xây
loại chung cư ở khu này, nhà chàng ở tầng thứ nhất, căn nhà
này được mua trả góp bằng những đồng tiền cần kiệm, tảo tần
của bà Mạnh từ bao lâu nay. Chưa bước vào nhà, Uyển Lan đã
nghe được một loạt âm thanh nhuần nhuyễn và tuyệt vời phát ra
từ những phiếm đàn dương cầm, quấn quýt, cuồn cuộn trong không
khí chung quanh, phá tan sự im lặng của buổi chiều tịch mịch.
Uyển Lan không có trình độ cao sâu lắm về âm nhạc, ngoài một
số những nhạc khúc thời trang thịnh hành và một số những bài
dân ca thông dụng ra, nàng không biết gì thêm về những loại
nhạc khác, nhất là những loại nhạc hòa tấu, nhạc giao hương,
dạ khúc gì gì đó, nàng không bao giờ hiểu rõ được bài bản cũng
như tác giả là những ai. Nàng chỉ cảm nhận theo trực giác,
những tiếng đàn dương cầm đó, nghe thật là, thật là hay.
Mạnh Thiều lấy chìa khóa ra, mở cửa nhà, cất cao giọng gọi lên
một câu:
- Mẹ, tụi con đã về rồi!
Tiếng đàn dương cầm ngưng bặt đi, lập tức, trước mặt Uyển Lan
xuất hiện ngay một người đàn bà. Uyển Lan gần như cảm thấy
trước mắt mình sáng rực lên, vì thái độ ung dung, khí chất cao
quý, gương mặt xinh đẹp của người đàn bà đó, đều làm cho nàng
cảm thấy bất ngờ ngoài sức tưởng tượng. Thật không ngờ rằng mẹ
của Mạnh Thiều lại là một người đàn bà nhu nhã và trang đài
đến như thế. Bà mặc chiếc áo dài Thượng Hải màu xanh lam tay
dài, đầu tóc búi ngược về phía sau, gương mặt hơi có chút son
phấn thật nhạt, trông bà nhã nhặn và quý phái, đồng thời gương
mặt bà tươi cười chào đón.
Bà mỉm miệng cười, ánh mắt đảo một vòng từ trên xuống dưới
người Uyển Lan thật nhanh, bà nói:
- Ồ, đây là Uyển Lan phải không? Mỗi ngày bác nghe Thiều Thiều
nói về con, nghe đến thuộc lòng hết cả. Mau mau vào đây đi,
đợi các con về ăn cơm, thức ăn đã nguội lạnh hết rồi!
- Mẹ, tụi con đi bộ về nhà, vì vậy mà hơi trễ một chút
Mạnh Thiều vừa nói, vừa đưa tay ra đẩy nhẹ Uyển Lan, Uyển Lan
bị chàng đẩy một cái, mới sực nhớ ra là mình quên chưa chào ai
cả, nàng đỏ mặt lên, vội vàng cúi đầu xuống chào bà, miệng
thưa:
- Dạ chào bác ạ!
Bà Mạnh đưa tay kéo nàng về phía chiếc ghế salon, nói bằng một
giọng cởi mở:
- Uyển Lan, để bác nhìn kỹ con xem nào, quả thật mặt mũi cũng
không tệ đấy chứ, trông đẹp hơn bác tưởng tượng nhiều!
Trái tim Uyển Lan cảm thấy nhẹ nhàng đi, nàng bắt đầu nói bô
lô ba la không kịp suy nghĩ, nàng vừa cười vừa nói một cách
ngây thơ:
- Bác cũng xinh đẹp hơn con tưởng tượng nhiều! Đúng ra là ban
nãy con không dám đến đấy chứ, Mạnh Thiều nói bác rất nghiêm,
con sợ nhất là gặp những người lớn quá nghiêm túc, thế nhưng,
bác không nghiêm chút nào, bác rất xinh đẹp, những người đàn
bà đẹp như bác thế này, con thật không tin được là bác lại có
thể sống thủ tiết một mình suốt hai mươi năm như thế! Nếu như
là con, sự cô độc chắc hẳn sẽ làm cho con điên lên!
Bà Mạnh hơi sửng người ra một chút, nụ cười trên gương mặt bà
hơi sượng lại một giây:
- Uyển Lan, con đang làm ký giả phải không?
- Con đang làm ở ban biên tập, ngày đầu tiên con đi phỏng vấn,
đã làm cho thiên hạ bực bội rồi, vì vậy, đành phải làm việc ở
ban biên tập thôi!
- Tại sao lại làm cho người ta bực bội thế?
- Tại vì con không biết nói những lời đãi bôi, dối trá!
Nàng cởi chiếc áo khoác ngoài ra, bên trong là chiếc áo thun
bó sát người. Bà Mạnh nhìn nàng không chớp mắt, không hề bỏ
qua thân hình phát triển đều đặn, cân đối của nàng, và gương
mặt mang đầy nét thanh xuân phơi phới của nàng, cùng đôi mắt
to đen lay láy, linh hoạt hơi quá đáng của nàng.
- Chúng ta ăn cơm nhé!
Bà Mạnh nói, quay người lại đi vào nhà bếp. Uyển Lan tựa người
vào cánh tay của Mạnh Thiều, thấp giọng hỏi:
- Em có cần phải giúp mẹ anh sắp chén, sắp đũa ra không?
Giọng nói của nàng không được nhỏ cho lắm, bà Mạnh quay đầu
lại, vừa đúng lúc nhìn thấy Uyển Lan đang âu yếm lè lưỡi ra
với Mạnh Thiều, còn Mạnh Thiều thì đang nhăn mặt lại trêu
nàng, gương mặt trẻ trung của nàng, gần như tựa hẳn lên vai
của Mạnh Thiều. Bà nói một cách nhạt nhẽo:
- Ồ, con không cần phải giúp bác, bác đoán, ở nhà con, con
cũng chẳng có làm công việc nhà đâu!
Uyển Lan thành thật:
- Dạ, bác nói đúng đấy! Mẹ con thương con quá sức đi, chuyện
gì cũng chẳng bao giờ để cho con làm! Có khi con cũng muốn
giúp mẹ con dọn chén dọn đũa, nhưng con vẫn thường hay đập bể
đồ, do đó, mẹ con không cho con làm nữa!
Bà Mạnh mỉm một nụ cười miễn cưỡng:
- Vậy con cũng là người có phúc đấy nhỉ, sau này không biết ai
tu mấy kiếp mới lấy được con, một người quý phái như con, nhất
định là không phải làm gì đụng đến móng tay đâu! Cõi đời này
là như thế đó, người có phúc sẽ có người hầu hạ họ, còn người
vô phúc thì phải hầu hạ người khác!
Trong nhất thời, đầu óc Uyển Lan hơi có một thoáng mơ hồ, đối
với mấy câu nói của bà Mạnh, nàng thật sự không nắm vững được
rõ ý, nàng không biết bà Mạnh đang khen tặng nàng hay đang
châm biếm nàng, càng không biết rằng có phải mình đã nói gì
sai hay không? Còn đang phân vân bất định, Mạnh Thiều đã nhảy
nhổm người lên, chàng nói bằng một giọng cuống quýt xen lẫn
bất an:
- Mẹ, để con phụ mẹ!
Bà Mạnh đẩy con trai trở ngược vào phòng khách:
- Đừng, đừng làm như thế! Con trai mà vào nhà bếp là một
chuyện không ra gì, huống chi, con còn có một người khách yểu
điệu, mỏng manh cần phải tiếp nữa kia!
Mạnh Thiều ngượng ngập lùi trở lại, đưa mắt nhìn Uyển Lan một
cái thật nhanh. Uyển Lan không hiểu, nàng đưa những ngón tay
lên miệng gặm nhấm, trố mắt kinh ngạc nhìn Mạnh Thiều.
Mạnh Thiều lại chu chu môi về hướng nàng, rút cuộc nàng cũng
đã hiểu ra rồi, nàng đứng dậy, chạy vào nhà bếp. Vừa cười vừa
nói với bà Mạnh:
- Bác, để con giúp bác một tay!
Bà Mạnh lặng lẽ đưa mắt nhìn nàng, ánh mắt của bà sắc bén và
thâm trầm.
- Con có thể giúp được không?
Bà hỏi, giọng nói của bà vẫn dịu dàng, nhỏ nhẹ. Uyển Lan đón
lấy ánh mắt của bà Mạnh, đột nhiên, nàng cảm thấy như mình là
một đứa học trò nhỏ, đang đứng trước mặt cô giáo chờ khảo thí,
mà cô giáo đó, lại là một nhân vật rất lợi hại. Nàng nói một
cách yếu ớt:
- Con không biết. Bác cứ chỉ con, con có thể làm được gì, thì
con sẽ làm thứ ấy!
Bà Mạnh mỉm cười, thế nhưng nụ cười của bà không được thân
thiện cho lắm:
- Con có thể làm được những gì bây giờ? Con có thể ra ngoài
bàn ăn, ngồi chờ ở đó, đợi bác dọn cơm lên cho con ăn. Số của
con là số phú quý, còn số của bác là số lao lực.
Giọng của Uyển Lan hơi có nét run run:
- Bác! Bác... bác nói như thế là có nghĩa gì?
Nụ cười của bà Mạnh lại càng sâu hơn nữa:
- Sao vậy? Con là khách mà! Làm sao bác lại có thể để cho
khách phải đụng đến móng tay chứ! Huống chi, những chuyện nấu
nướng chiên xào này, bác làm đã quen rồi. Con đừng nên đứng ở
đây, coi chừng dầu mở văng trúng nhằm đấy! Tốt nhất là con nên
ra ngoài đi! Ở nhà con là cành vàng lá ngọc, con cưng con
chìu, thì khi đến nhà bác, bác làm sao dám làm tình làm tội
cho được?
Uyển Lan ngẩng người nhìn trừng trừng vào bà Mạnh, một lúc
sau, nàng quay người qua, đi vào phòng khách, chụp lấy chiếc
áo khoác ngoài của mình đang máng trên thành ghế, nàng xông
thẳng ra hướng cửa. Mạnh Thiều nhảy dựng lên, rượt theo cấp
tốc, chàng kêu to lên:
- Uyển Lan! Em làm gì vậy?
Uyển Lan quay đầu lại, đôi mắt nàng đã đong đầy lệ nóng, nàng
nghiến răng nói:
- Từ trước đến nay, em vẫn là một đứa con gái không biết
chuyện, cũng là một đứa con gái rất hời hợt! Tuy nhiên, em vẫn
hiểu được một chuyện, khi mình không được sự hoan nghinh của
người khác, thì nên đi cho sớm là hay hơn cả!
Quay người lại, nàng xông thẳng ra cửa.
Mạnh Thiều rượt theo nàng, miệng kêu to lên:
- Uyển Lan! Uyển Lan! Uyển Lan!
- Thiều Thiều!...
Bà Mạnh kịp thời kêu lên một tiếng, Mạnh Thiều quay người lại,
chàng tiếp xúc ngay với gương mặt của mẹ, đôi chân mày hơi
chau lại, gương mặt mang đầy nét băn khoăn, rối loạn, mơ hồ,
đau đớn vì bị tổn thương. Bà nói bằng một giọng thật tội
nghiệp:
- ... Thiều Thiều, mẹ đã làm gì sái quấy? Sao mà mẹ lại làm
cho cô ta phật ý vậy? Mẹ một lòng một dạ muốn làm cho cô ta
vừa lòng mà, sao cô ta lại phủi tay mà đi như thế?
Mạnh Thiều đứng ở đó, đối diện với đôi mắt long lanh lệ của
mẹ, chàng hoàn toàn ngẩng người ra, chết cứng ở đó.(Hết
Chương 3 ... Xin xem tiếp
Chương 4) |