Từ tòa soạn xong việc trở về nhà, đã là nửa
đêm rồi.
Mạnh Thiều mệt mỏi, khổ sở, áo não, thất thiểu trở về nhà.
Suốt một ngày nay, chàng đã thử liên lạc với Uyển Lan, thế
nhưng, buổi sáng, Uyển Lan làm việc ở tòa soạn, điện thoại
chàng hoàn toàn bị từ chối hẳn.
- Cô Uyển Lan đang bận làm việc, không có thì giờ nghe điện
thoại!
Buổi trưa, người ở tòa báo nói:
- Cô Uyển Lan đi đến phòng sắp chữ rồi!
Buổi chiều, chàng chạy hộc tốc đến tòa soạn tạp chí đó để đón
nàng, mới phát giác ra rằng, nàng đã ra về sớm hơn bình thường.
Suốt buổi tối, chàng ngồi viết bài ở tòa soạn, không rút ra
được thì giờ, thế nhưng, chàng vẫn đánh hai cú điện thoại đến
nhà nàng, người bắt điện thoại lần nào cũng là cái ông anh như
thể có cựu thù với chàng:
- Em gái tôi ấy à? Nó đi chơi với bạn trai rồi!
Đi chơi với bạn trai rồi? Nàng có thể có bạn trai nào khác hơn?
Dĩ nhiên là cái anh chàng bạn trai từ thời thơ ấu chứ còn gì
nữa. Chàng buồn bã cúp điện thoại. Suốt cả một buổi tối, hồn
phách chàng vật vờ, tâm tình chàng bất định, thế này là thế
nào chứ? Nếu như chàng và nàng cải nhau, nàng giận dữ thì cũng
còn có lý đi, đàng này, giữa họ không hề có chuyện cải nhau,
người làm cho nàng giận, là mẹ của chàng! Mà mẹ đã có làm gì
sai đâu? Mẹ đã tìm đủ mọi cách để làm cho nàng vừa lòng kia mà,
không phải sao? Mẹ không hề cau có với nàng, mà cũng chẳng hề
có một lời nói nặng, không cho nàng xuống bếp, dù sao cũng là
vì thương nàng, chứ nào có phải khinh khi nàng đâu! Thế mà
nàng lại phủi tay mà đi như thế, lại bướng bỉnh bỏ đi một cách
thẳng thừng như thế! Nàng là cái gì? Mẹ chàng đã nói đúng,
nàng chẳng qua chỉ là một đứa trẻ được cưng chìu quá mức nên
hư. Đứa trẻ, bên tai chàng lại vang lên giọng nói dịu nhẹ của
Uyển Lan:
- Xin anh cho em chút thời gian, để em học cách được yêu, học
cách yêu người và cũng học cách trưởng thành!
Ồ! Uyển Lan! Có tiếng thở dài dâng lên từ tận dưới đáy lòng
chàng! Ồ! Uyển Lan! Nếu như anh có thể yêu em ít lại một chút,
thì sẽ tốt biết mấy!
Lấy chìa khóa ra, chàng mở cửa. Bước chân rón rén vào nhà,
chàng không muốn làm cho mẹ thức giấc. Rất nhiều năm này, mẹ
đã có thói quen thức dậy rất sớm để làm thức ăn điểm tâm cho
chàng, cho dù chàng ăn hay không ăn. Từ lúc chàng làm việc ở
tòa soạn cho đến nay, sinh hoạt của chàng ít nhiều gì cũng có
lúc đảo lộn, vì chàng lúc nào cũng đến tòa soạn viết bài vào
buổi tối, sau khi hết giờ làm việc, đôi lúc phải ở lại viết
bài đặc biệt cho đến tờ mờ sáng. Chàng không có cách gì chế
ngự được giờ giấc thức dậy của mình, thế nhưng, mẹ bất kể
những điều đó, lúc nào bà cũng cố chấp làm thức ăn sáng cho
chàng, lắm khi chàng ngủ một mạch đến trưa, sau khi thức dậy,
chàng mới phát hiện ra rằng, mẹ vẫn còn ngồi trên bàn ăn kiên
nhẫn chờ chàng thức dậy, cả một bàn thức ăn nguội lạnh, cả một
căn nhà vắng vẻ, tịch mịch, và một người mẹ kiên nhẫn, hiền từ.
Một người mẹ hiền từ như thế, tại sao chỉ với vài câu nói ngắn
ngủi, Uyển Lan lại có thể dễ dàng phủi tay bỏ đi một cách vô
lễ như thế? Uyển Lan, Uyển Lan, em đã được cưng chìu quá, em
bướng bỉnh quá, em ngang tàng quá, em kiêu hãnh quá, và cũng
không biết trật tự tôn ti lớn nhỏ gì hết. Thế nhưng, lúc đầu,
những điều làm cho nàng hấp dẫn chàng, không phải là những sự
bướng bỉnh, ngang tàng, kiêu hãnh đó của nàng hay sao? Mà bây
giờ, tất cả những ưu điểm đã hấp dẫn chàng đó của nàng, lại
trở thành những khuyết điểm làm thành sự tan vỡ của hai người
hay sao?
Đi vào phòng khách, chàng vẫn còn bị những câu hỏi đó khuynh
đảo, trong phòng khách không để đèn, chàng mò mẫm bật công tắc
điện, đèn phòng sáng lên, chàng giật nảy mình kinh ngạc, phát
giác ra rằng, mẹ vẫn chưa đi ngủ, bà đang ngồi trong chiếc ghế
salon tối âm u, cuộn tròn ở đó, thân hình gầy gò, yếu đuối của
bà, trông vô cùng sầu khổ. Bị ánh đèn sáng chói mắt, bà hơi
chớp chớp đôi mi, nhìn trừng trừng vào thằng con trai, trên
môi bà hiện lên một nụ cười gượng nhẹ và yếu ớt.
Chàng kinh ngạc kêu lên:
- Mẹ! Sao mẹ không vào phòng ngủ vậy?
Bà Mạnh ngồi thẳng người dậy, chiếc áo len khoác trên người bà
tuột xuống, bà kéo chiếc áo len qua đắp lên gối, ánh mắt của
bà nhìn chàng yêu thương, tội nghiệp, nhưng lại xen lẫn nét
hối tiếc, ăn năn, bà nói:
- Thiều Thiều, con và Uyển Lan đã giảng hòa chưa?
Mạnh Thiều ngồi xuống đối diện với bà, chàng bất giác đốt lên
một điếu thuốc, phun ra một hơi khói, chàng lặng lẽ lắc lắc
đầu, nói bằng một giọng buồn bực:
- Cho đến bây giờ, con vẫn không hiểu được, tại sao nàng lại
giận hờn như vậy?
Bà Mạnh nhìn con trai bằng nét mặt trầm tư, giọng nói bà nhỏ
nhẹ, nhưng cũng rất rõ ràng:
- Thiều Thiều, mẹ đã suy nghĩ suốt một ngày nay, tại sao Uyển
Lan vừa thấy mẹ đã giận dữ như thế, mẹ nghĩ, chắc hẳn là mẹ đã
có điều gì không tốt, dù sao, đối với chuyện này, mẹ cũng lấy
làm hối tiếc.
Mạnh Thiều kinh hoàng thất sắc:
- Mẹ! Sao mẹ lại nói như thế? Mẹ đã rất hiền lành, dịu dàng
rồi, chỉ tại vì Uyển Lan không biết chuyện mà thôi!
Bà Mạnh nói bằng một giọng thật bình lặng:
- Không, cũng không thể trách Uyển Lan được hết. Con thử tưởng
tượng xem, cô ấy có sự giáo dục của gia đình cô ấy, cô ấy
trưởng thành trong sự thương yêu chìu chuộng của cha mẹ và
người anh trai, từ nhỏ, nhất định là cô ấy đã được mọi người
trong gia đình xem như công chúa. Gia đình chúng ta nghèo quá,
Thiều Thiều, từ lúc cha con mất đi đến nay, mẹ chỉ có thể tận
hết sức mình để xây dựng cái gia đình này, bây giờ con đã đi
làm rồi, chúng ta cũng đã có thể từ từ khá hơn lên...
Mạnh Thiều bắt đầu cảm thấy khó chịu, thổi ra một cụm khói dày
đặc, nặng nề, chàng bất giác cất lời biện hộ cho Uyển Lan:
- Mẹ! Uyển Lan tuyệt đối không phải là loại con gái trọng phú
khinh bần đâu, cha của nàng chẳng qua cũng chỉ là một giáo sư
đại học, căn nhà họ đang ở cũng là do nhà nước cấp cho mà.
Nàng không hề có một chút quan niệm gì về tiền bạc cả, có rất
nhiều lúc, nàng chỉ là một đứa con nít, mẹ ạ! Mẹ đừng thấy
nàng đã hơn hai mươi tuổi, thật sự, tính tình nàng vô cùng trẻ
con! Tất cả những tật xấu của nàng, thật ra cũng chỉ vì không
đủ chính chắn mà ra!
Bà Mạnh nhìn con trai chăm chú, một lúc sau, bà mới nói bằng
một giọng dè dặt:
- Con có phải là người bạn trai duy nhất của cô ấy không?
Mạnh Thiều ngẩng người ra, trước mặt mẹ, chàng không có cách
gì nói dối. Chàng nghĩ đến anh chàng bạn trai thời thơ ấu của
nàng, và nghĩ đến luôn cả cái người có thể ở phía đàng sau bức
màn bí mật "mai mối" kia.
- Không. Mẹ, con không nghĩ là chỉ có một mình con!
Bà Mạnh nói một cách nghiêm trọng:
- Con thấy chưa! Có thể vấn đề nằm ngay ở đây, con đang thành
thật, nhưng cô ta thì chỉ đãi bôi thôi!
Mạnh Thiều giật nảy mình như thể chạm phải điện:
- Mẹ! Mẹ không hiểu, không thể nào là như thế được, Uyển Lan...
nàng... nàng...
Chàng dùng hai tay ôm lấy đầu, không nói tiếp được nữa. Trong
khoảnh khắc đó, chàng cảm thấy sự phân tích của mẹ rất có lý.
Bà Mạnh nhìn con trai bằng đôi mắt thâm trầm và thành khẩn, bà
nói:
- Không phải mẹ muốn nói xấu Uyển Lan, mà mẹ chỉ muốn nhắc nhở
con một chuyện, con gái đời bây giờ không đơn giản đâu, mẹ dạy
âm nhạc ở trường Nữ trung học suốt hai mươi năm nay, nhìn thấy
bọn con gái mới lớn lên cũng đã quá nhiều rồi. Con gái mười
bảy, mười tám tuổi, đã biết được cách làm thế nào để thao túng
một lượt hai ba người bạn trai. Bao nhiêu năm nay, ti vi và
ciné đã dạy cho bọn con gái hư hết cả...
Bà hơi dừng lại một chút, lại tiếp tục nói:
- ... Con bé Uyển Lan này, mẹ vừa nhìn thấy lần đầu tiên, đã
cảm thấy cô ta không đơn giản như bề ngoài nhìn thấy đâu. Con
nói rằng cô ta xuất thân từ một gia đình nhà giáo đứng đắn,
cũng có thể được kể là thuộc loại con nhà lành, nết na, đoan
chính đấy, thế nhưng, con có cảm thấy, những động tác cử chỉ
của cô ta, cách trang sức cùng thái độ, cho đến cách ăn nói
giao tiếp, đều rất hời hợt, khinh bạc không?
Mạnh Thiều giật mình, đầu chàng lập tức ngẩng lên từ hai lòng
bàn tay:
- Mẹ! Không phải nàng hời hợt, khinh bạc đâu, mà nàng chỉ có
tính trẻ con thôi! Nàng thẳng thắn, ngây thơ, bộc trực, nghĩ
gì nói nấy, không cần biết có làm phật lòng ai hay không? Nàng
là như thế đấy mẹ ạ!
Bà Mạnh nhìn vào con trai chăm chú:
- Đó là do con nhìn ở góc độ nào mà thôi, phải không? Con nói
cô ta hời hợt, khinh bạc cũng được, mà nói cô ta trẻ con cũng
được. Tuy nhiên, Thiều Thiều, có phải con thật sự thành thật
trong chuyện này không?
- Mẹ!
Mạnh Thiều khổ sở kêu lên một tiếng, chàng lại bất giác đốt
lên thêm một điếu thuốc, sự đau khổ thấy rõ đó đã nói lên hết
tất cả sự thật trong trái tim chàng, bà Mạnh nhìn con, thở ra
một hơi dài thườn thượt:
- Thiều Thiều, cô ta là một đứa con gái xem đời là trò chơi
đấy, con ạ! Cô ta không thể nào chuyên chính với một mình con
đâu, và cô ta cũng không an phận đâu, càng không thể làm một
người vợ hiền mẹ tốt đâu! Cá tính bẩm sinh của cô ta là bất
cần đời như thế, làm sao mà con lại thành thật cho được? Con
sẽ phải trả một giá thật đắt cho cái phần tình cảm này đấy con
ạ!
Đúng vậy, Mạnh Thiều ngồi ở đó thả từng hơi khói liên tiếp,
trong lòng chàng mơ hồ nghĩ ngợi, đúng vậy, có thể nàng sẽ
không bao giờ an phận, có thể nàng sẽ không thể làm một người
vợ hiền mẹ tốt, nàng là một áng mây, từ lúc bắt đầu, nàng đã
nói như thế: nàng là một áng mây tự do tự tại, không chịu sự
câu thúc! Mẹ bao giờ cũng là mẹ, với kinh nghiệm ở đời bao
nhiêu năm nay, sự bình phẩm của bà về Uyển Lan không sai mấy
đâu! Thế nhưng... thế nhưng... đột nhiên, chàng kinh hoàng
ngẩng đôi mắt lên, nhìn mẹ khổ sở, van nài:
- Mẹ, xin mẹ đừng vì sự biểu hiện không được tốt của nàng lần
này, mà nảy sinh ra ác cảm với nàng! Mẹ, mẹ hãy cho nàng thêm
một cơ hội, để cho nàng bắt đầu lại từ đầu. Mẹ sẽ thấy rằng,
nàng cũng có rất nhiều ưu điểm, có nhiều chỗ rất dễ thương! Mẹ
sẽ thích nàng, mẹ, nhất định là thế nào mẹ cũng sẽ thích nàng!
Bà Mạnh nói bằng một giọng bi ai:
- Vấn đề không phải ở chỗ mẹ có thích cô ta hay không, phải
không? Vấn đề là cô ta có thích mẹ hay không! Bây giờ là thời
đại gì rồi? Chẳng lẽ mẹ chồng còn có quyền chọn lựa con dâu
hay sao? Chỉ có con dâu có quyền chọn lựa mẹ chồng mà thôi con
ạ! Con đừng nên phí công phí sức để thuyết phục mẹ, Thiều
Thiều!...
Ánh mắt của bà càng bi ai hơn nữa, mang theo một chút sầu khổ,
một chút đau đớn, như thể chịu hẹp để vẹn vẻ đôi bề, bà nói
bằng một giọng trầm thấp:
- ... Chỉ cần con vui vẻ, chỉ cần con sống một cuộc đời hạnh
phúc, nếu như con nhất định không lấy cô ta không được, thì,
con hãy dẫn cô ta trở lại một lần nữa, để mẹ xin lỗi cô ta
vậy! Tuy rằng mẹ không biết mình có lỗi với cô ta ở chỗ nào!
Được không? Mẹ sẽ xin lỗi cô ta, được không?
Bà nhìn con trai trừng trừng.
- Ồ, mẹ!...
Mạnh Thiều bật kêu lên một tiếng thật to, mồ hôi lạnh từ trên
lưng chàng toát ra, chàng chú ý nhìn mẹ, người mẹ đã khổ nhọc
một đời vì chàng:
- ... Mẹ, xin mẹ đừng nên nói như thế, đừng bao giờ nói như
thế! Con sẽ dẫn nàng trở lại đây, con sẽ bắt nàng phải xin lỗi
mẹ...
Giọng bà Mạnh nói như rên rĩ:
- Con sẽ không làm được đâu, Thiều Thiều, cô ta kiêu hãnh và
cao quý! Cô ta không hề coi trọng mẹ!
Mạnh Thiều bị chọc giận lên:
- Nếu như con làm không được! Giữa con và nàng coi như cũng đã
hết!
Thế là, buổi sáng hôm đó, bắt đầu từ lúc bình minh, Mạnh Thiều
đã ngồi canh trước con hẽm nhà Uyển Lan.
Hơn bảy giờ, Uyển Lan xuất hiện, nàng mặc chiếc áo len loại
tròng cổ màu kem, chiếc quần tây dài màu café sửa, mái tóc
nàng dài buông xỏa, trên vai đeo một chiếc túi nhỏ bằng vải,
dáng điệu nàng vẫn vô cùng ung dung, nhàn nhã. Nàng không hề
có sự phiền muộn sao? Chẳng lẽ nàng lại không hề phiền muộn
chút nào cả sao? Trong trái tim tự do phóng khoáng đó của
nàng, chàng chiếm được bao nhiêu phần? Chàng nhào tới chắn
ngang mặt nàng, chàng gọi:
- Uyển Lan!
Nàng đứng dừng lại, ngước mắt nhìn chàng. Sắc mặt nàng có chút
tiều tụy, trong ánh mắt nàng, lấp lánh một thoáng bướng bỉnh,
nàng hỏi:
- Anh muốn gì?
- Anh muốn nói chuyện với em một chút.
Nàng lạnh lùng như đá:
- Bây giờ em phải đi làm, không có thì giờ nói chuyện với anh!
Chàng chụp lấy cánh tay nàng:
- Em gọi điện thoại xin nghỉ một hôm!
Nàng trừng to đôi mắt:
- Xin nghỉ? Anh muốn đập bể chén cơm của em à? Mà tại sao em
lại phải xin nghỉ chứ?
Suốt một đêm không ngủ, làm cho đôi mắt chàng chứa đầy những
sợi gân máu nhỏ li ti, gương mặt của chàng trắng bệch và khổ
sở. Chàng nói bằng một giọng bướng bỉnh:
- Tại vì anh muốn nói chuyện với em! Em xin nghỉ một hôm đi,
Uyển Lan!...
Đôi mắt chàng nhìn nàng không chớp, giọng chàng trầm xuống,
nói thêm một câu:
- ... Van em!
Cái tình cảm mãnh liệt và khổ sở đó của chàng làm cho nàng cảm
thấy rối loạn. Không nói thêm một câu nào, nàng đi theo chàng
đến bên trạm điện thoại, quay số điện thoại của tờ tạp chí.
Xin nghỉ việc xong, nàng đứng trên đường, hỏi:
- Chúng ta đi đâu đây?
Chàng suy nghĩ một chút, đưa tay ra vẫy một chiếc taxi:
- Chúng ta đi lên khu quốc gia lâm viên ở Dương Minh Sơn.
Nàng hỏi:
- Bây giờ à? Trên núi lạnh chết luôn.
Chàng nói thật đơn giản:
- Anh sẽ không để cho em lạnh chết đâu! Chỉ có những chỗ như
thế, chúng ta mới có thể nói chuyện một cách đàng hoàng mà
không bị những thứ khác chi phối.
Nàng không nói gì nữa. Ngồi vào xe taxi, nàng chỉ buồn bực đưa
bàn tay lên miệng gặm nhắm, những móng tay của nàng đã bị gặm
trơ hết cả rồi. Chàng khẽ liếc nhìn nàng, sắc mặt nàng trắng
mịn, đôi mi cong vút của nàng hơi nhướng lên, ánh mắt của nàng
mơ mơ màng màng, nguyên cả khuôn mặt nàng, có một thứ tình cảm
khuynh đảo, khổ sở nào đó, như thể ưu tư, như thể hoang mang,
không biết phải làm thế nào cho đúng! Cái thần sắc đó của
nàng, so với nét hoạt bát vui vẻ, liến thoắng yêu đời hằng
ngày của nàng, trở thành một sự đối chọi rõ ràng. Như vậy,
nàng cũng có phiền muộn chăng? Như vậy, nàng cũng đang đau khổ
chăng? Như vậy, trong lòng nàng chưa chắc gì đã không có chàng
đâu? Nghĩ đến đây, chàng bất giác thở ra một hơi dài nhè nhẹ,
đưa tay ra, chàng nắm chặc lấy tay nàng.
Nàng hơi chấn động một chút, ánh mắt vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ,
nhưng không rút bàn tay mình lại.
Xe chạy đến khu lâm viên quốc gia, bọn họ xuống xe. Bây giờ là
buổi sáng, trên núi quả thật rất lạnh, huống chi bây giờ trời
đã vào Thu. Gió thổi lên người, mang theo một nét gây gây lạnh
buốt xương, những cây tòng cao lớn, như vượt lên đến chín tầng
mây, bốn bề lạnh tanh, vắng vẻ, không một bóng người. Bầu trời
mang đầy nét âm u, những tầng mây dày và đặc, như đùn lại trên
đỉnh ngọn của những cây tòng, ngay cả màu sắc của bầu trời,
cũng bị che đi.
Mạnh Thiều cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, phủ lên vai
Uyển Lan, Uyển Lan co rút người, cúm rúm kéo chiếc áo vào sát
người hơn nữa, nàng ngước nhìn chàng, hỏi:
- Anh không lạnh sao?
Chàng hỏi lại:
- Em lo chuyện anh bị lạnh hay không lạnh sao?
Uyển Lan nhìn chàng trừng trừng, đôi mi dài chớp chớp, chớp
chớp, chỉ một lúc sau, trong đôi mắt to đen đó, dần dần bị một
lớp sương mỏng bao quanh. Mạnh Thiều kinh hoảng, chàng vội
vàng kéo ngay nàng vào lòng. Giọng chàng khản đi:
- Không được khóc! Anh không chịu được cảnh nhìn thấy em
khóc...
Chàng thì thầm bên tai nàng:
- ... Tại sao chúng ta lại như thế này vậy? Uyển Lan? Anh yêu
em, yêu đến điên cả người lên, với một tình yêu như vậy, chẳng
lẽ vẫn có những bóng đen âm u che phủ hay sao? Tại sao chúng
ta lại như thế này? Uyển Lan? Có chuyện gì không ổn?
Nàng nói thật thẳng thắn:
- Mẹ của anh!
Chàng đẩy nàng xích ra khỏi mình, nhìn thẳng vào mắt nàng, nói
từng chữ một:
- Mẹ của anh là một người mẹ nghiêm nghị, và cũng là một người
mẹ rất hiền từ, bà tuyệt đối không hề có ý làm tổn thương đến
em, nếu như bà có lỡ làm cho em cảm thấy bị tổn thương, thì
cũng chỉ là vì vô ý mà thôi, em phải biết chuyện, em phải
trưởng thành, Uyển Lan. Em hãy vì anh, em hãy vì tình yêu của
chúng ta, đừng nên làm cho mọi sự trở nên rắc rối. Được không?
Uyển Lan? Mẹ anh không bao giờ là một người đàn bà khó khăn,
xét nét, bà là một người có tâm tính hiền lương và nhiệt tình,
chỉ cần em đừng nên nổi giận bừa bãi, nhất định là bà sẽ yêu
em, Uyển Lan ạ!
Uyển Lan nhìn chàng chăm chú, nghe những lời chàng nói thật
cẩn thận, trong đáy mắt nàng, có một nét bướng bỉnh thật mạnh
mẽ, giọng nói của nàng vô cùng bình tĩnh:
- Anh nghe em nói đây, em quả thật là có hơi ấu trĩ, và quả
thật là cũng không được trưởng thành, thế nhưng, đối với việc
mình được yêu hay không được yêu, em rất nhạy cảm. Lấy thí dụ
mà nói, cái bà bác Niên bá vơ kỳ cục nào đó, cho dù động cơ
của bà ta đối với em là gì đi nữa, nhưng em có thể thấy rõ một
điều là, bà ta thích em thật sự. Bác Sơn gái - và cũng chính
là mẹ của Hữu Phong, bà cũng thích em. Mẹ của em, điều này
khỏi nói, dĩ nhiên là bà cũng thích em. Thế nhưng, Mạnh Thiều,
mẹ của anh, bà không hề thích em một mảy may nào, chẳng những
không thích em, mà bà còn ghét em nữa.
Mạnh Thiều lắc đầu một cách bực bội:
- Nói bậy! Đúng là em được cưng chìu quá nên hư! Những người
như bà bác Niên, bác Sơn gì đó mà em gặp, đều là những người
thuộc về loại người thích phô trương tình cảm, tính tình của
mẹ anh thâm trầm hơn, xúc tích hơn, do đó em đã hiểu lầm bà.
Huống chi, không phải là anh muốn trách em, nhưng mẹ anh đã
làm sai những gì, sao em lại phủi áo mà đi như thế?
Uyển Lan mở thật to đôi mắt. Nàng không nói ra được là bà Mạnh
đã làm sai những gì, nàng không nói ra được cái cảm giác bị sỉ
nhục, bị ghét bỏ, bị đối xử lạnh lùng đó. Nàng không có cách
gì giải thích với Mạnh Thiều, hoàn toàn không có cách gì giải
thích. Thế là, nàng chỉ biết trừng to đôi mắt, nhìn trừng
trừng vào Mạnh Thiều.
Mạnh Thiều nói một cách đắc thắng:
- Em thấy chưa! Chính em cũng không nói ra được, phải không?
Chẳng qua là vì em nổi tính trẻ con bướng bỉnh lên trong một
phút mà thôi, phải không? Mẹ anh nào có làm chuyện gì có lỗi
với em đâu, phải không?
Uyển Lan cúi sụp đôi mi xuống thiểu não, nàng nhặt lên từ trên
đất một nhánh tùng khô, đôi bàn tay nàng mân mê nhánh tùng một
cách vô ý thức, giọng nàng thật nhẹ:
- Lúc trước, nhà em có nuôi một con mèo mẹ, nó sinh ra một ổ
mèo con, những con mèo con đó vô cùng dễ thương, có một hôm,
em đưa tay định sờ vào những con mèo con đó, anh biết... em
không hề có ác ý, em chỉ yêu những con mèo con đó. Thế nhưng,
bàn tay em vừa đụng đến mình những chú mèo con, con mèo mẹ đã
dựng đứng cả lông lên, đưa móng vuốt ra, quào một lằn thật dài
trên tay em, vết trầy rướm máu trên tay em, phải xức thuốc
suốt một tháng trời mới hết.
Nàng ngẩng đầu lên nhìn chàng. Chàng nhìn nàng chăm chú, hỏi:
- Em kể cho anh nghe câu chuyện này, là có ý gì?
Nàng thấp giọng nói:
- Mẹ của anh, làm cho em nghĩ đến con mèo mẹ đó. Có thể bà
không hề có ác ý với em, thế nhưng, rất có thể có một ngày nào
đó em sẽ bị bà quào cho bị thương.
Chàng vừa bực tức vừa buồn cười:
- Hừ! Trí tưởng tượng của em có vẻ hơi quá phong phú rồi đấy.
Anh nói cho em nghe, Uyển Lan!...
Chàng chụp lấy cánh tay nàng, nhìn thật thẳng, thật sâu vào
mắt nàng:
- ... Em đã hiểu lầm mẹ anh! Đối với việc em phủi áo mà đi như
thế, bà rất buồn, bà rất đau lòng, bà không hề hiểu được là bà
đã làm gì cho em phật lòng.
Đôi mắt của Uyển Lan lại mở to ra nữa:
- Bà hiểu đấy! Mạnh Thiều! Bà hiểu rất rõ đấy!
Mạnh Thiều nói thật lớn tiếng, thật dứt khoát:
- Bà không hiểu!... Thế nhưng, mẹ anh là một người độ lượng và
hiền từ, bà sẽ tha thứ cho em!
Đôi chân mày của Uyển Lan nhướng lên thật cao, giọng nói của
nàng bất giác trở nên sắc nhọn:
- Bà sẽ tha thứ cho em?... Thôi được rồi! Em không cần bà ấy
tha thứ hay không tha thứ! Người bị tổn thương không phải là
bà, mà là em, anh hiểu không? Mạnh Thiều! Anh đừng có hồ đồ
như thế! Em không cần bà ấy tha thứ, mà cũng không muốn bà ấy
tha thứ, bà không có gì hay ho hết...
Quả nhiên, phản ứng của nàng đúng y theo những điều mẹ đã dự
liệu! Mạnh Thiều không thể không thán phục tài phán đoán của
mẹ, và cũng vì sự thán phục này, chàng nảy sinh ra cảm giác
bực tức đối với Uyển Lan thật mãnh liệt, chàng hét to lên giận
dữ:
- Uyển Lan!
Uyển Lan ngớ người ra, nàng im bặt. Gương mặt chàng xanh mét,
nghiến răng nói:
- Không được nhục mạ mẹ anh, em nghe không? Bà ở goá suốt hai
mươi mấy năm, chịu cực chịu khổ nuôi anh đến ngày khôn lớn,
trong thời đại hiện nay, những người mẹ như thế gần như không
thể nào tìm được, em hiểu không? Bà đã cực khổ suốt hơn nửa
đời người, không phải để đợi bạn gái của anh đến làm tình làm
tội mình, em hiểu không? Huống chi, cho dù thế nào đi nữa,
chúng ta là những người nhỏ tuổi, đối với cha mẹ phải có một
sự tôn kính tối thiểu, em hiểu không?...
Đôi mắt Uyển Lan mở ra thật to, đôi con ngươi trừng lên thật
tròn, thật tròn. Nàng quay người đi ra hướng ngoài khu rừng,
miệng lẩm bẩm:
- Em hiểu rồi. Anh cần cưới một con búp bê bằng gỗ làm vợ,
trên đầu, trên tay, trên chân của con búp bê gỗ đó đều có cột
dây, sợi dây được thao túng trong tay của mẹ anh, kéo một cái,
giật một cái, thế nào rồi mọi người cũng đều sẽ vui vẻ. Anh đi
tìm con búp bê gỗ đó đi!
Chàng đưa tay ra chụp ngay lấy nàng, chàng kêu lên, thanh âm
chứa đầy nét bối rối và tuyệt vọng:
- Uyển Lan!... Em giúp anh một tay được không?
Nàng bất giác đứng dừng lại, hỏi:
- Anh muốn em giúp những gì?
Giọng chàng chùng xuống:
- Đến nhà anh, đến xin lỗi mẹ anh một tiếng!
Nàng sượng cứng người ở đó, đôi môi nàng mất đi sắc máu, đôi
gò má cũng trở nên trắng nhợt nhạt, chỉ có đôi con ngươi đen
lay láy, vẫn lấp lánh ánh sáng long lanh.
Nàng nói bằng một giọng ngờ vực:
- Đến nhà anh, đến để xin lỗi mẹ anh?
Chàng nói bằng một giọng đau đớn và mong đợi:
- Đúng vậy, nếu như em yêu anh!
Nàng nhìn chàng thật sâu, thật sâu:
- Tình yêu cần phải trả một giá đắt như thế sao? Gồm cả việc
phải hy sinh lòng tự ái và sự kiêu hãnh của mình sao?
Chàng nói bằng một giọng buồn bực:
- Đôi lúc phải là như vậy! Bây giờ anh cũng đang hy sinh lòng
tự ái và sự kiêu hãnh của anh, anh đang van xin em!
Nàng ngớ người ra hết mấy giây, sau đó, nàng lắc đầu, nói thật
đơn giản:
- Em không đi!
Chàng nói như ra lệnh:
- Em nhất định phải đi!
- Em nhất quyết không đi!
Giọng chàng buồn bực:
- Em nhất định rồi chăng?
- Đúng vậy!
- Làm sao cũng không đi à?
- Đúng vậy! Em nghĩ không ra lý do em phải xin lỗi!
- Chỉ vì anh không được sao?
- Không được!
Chàng không nói thêm nữa, buông nàng ra, chàng lùi lại một
bên, tựa người vào một thân cây tòng, ánh mắt chàng nhìn nàng
trân trối, trừng trừng, san sát, hừng hực. Có hai đốm lửa âm
u, đang nhảy núa lung linh trong đôi con ngươi chàng, chàng
nói:
- Em có biết, em làm như thế chẳng khác nào như tuyên một bản
án!
- Cái gì mà tuyên án?
- Điều đó có nghĩa là, giữa chúng ta coi như hết rồi!
Giọng chàng trầm thấp, thanh âm chàng có xen lẫn một chút run
rẩy. Nàng đứng sững sờ nơi đó, nhìn chàng trân trối, hết mấy
giây, sau đó, nàng hất đầu lên, mái tóc dài bay ngược về phía
sau, nàng quay người lại, chạy thẳng ra phía ngoài khu rừng.
Chàng không hề di động, mà chỉ nhìn trừng trừng, nhìn ngớ ngẩn
theo bóng dáng của nàng. Trong tận cùng sâu thẳm của trái tim
chàng, như có một lưỡi dao, đang từ từ, chầm chậm kéo qua một
nhát thật dài, thật sâu. Nàng chạy được vài bước, đột nhiên
nhìn thấy mình còn đang khoác chiếc áo ngoài của chàng trên
vai, nàng đứng dừng lại, không chịu quay đầu, nàng kêu, lên
giọng buồn bực:
- Anh đến đây!
- Làm gì?
- Lấy chiếc áo khoác của anh lại!
Chàng bước tới hai bước về hướng nàng một cách máy móc, thế
là, đột nhiên, nàng quay đầu lại, cả gương mặt nàng đầm đìa
nước mắt, đôi tròng mắt nàng đầm đìa những giọt lệ long lanh,
gương mặt nàng đỏ bừng lên, nàng dậm chân thật mạnh, kêu lên
thật to:
- Em xui đến tận mạng mới gặp phải anh! Tại sao em lại gặp
phải anh làm gì thế này? Em vốn sống một cách vui vẻ, sung
sướng, không buồn không lo, em có người thương người yêu, tại
sao em lại xui đến tận mạng như thế này, tại sao em lại gặp
phải anh mà chi!...
Nước mắt tuông tuông chảy xuống đôi gò má nàng, nàng ngả nhào
vào lòng chàng, khóc nức nở, khóc tức tưởi:
- ... Em chịu thua rồi! Em đi theo anh về nhà xin lỗi mẹ anh!
Không phải vì em đã sai, mà là vì... em yêu anh!
Nàng nói bằng một giọng vùng vẩy, mê loạn, khuất phục.
Chàng nhắm đôi mắt lại, cảm thấy đầu óc mình thoáng qua một
nổi choáng váng điên cuồng của sự vui mừng rộn rã, sau đó,
nhìn thấy gương mặt chan hòa nước mắt của nàng, cái cảm giác
thương xót, hối tiếc, đau đớn lại kéo ập đến, bao trùm lấy
chàng. Chàng cúi đầu xuống, bằng trạng thái đau lòng, cảm
kích, chàng ấn chặt đôi môi mình lên đôi môi trắng bệch của
nàng.
CHƯƠNG 8
Khi Uyển Lan đến nhà họ Mạnh một lần nữa, đã là buổi tối của
ba hôm sau.
Hôm đó là ngày Mạnh Thiều được nghĩ, chàng không cần phải đi
làm. Trước đó, chàng và Uyển Lan đã cùng nhau nghiên cứu rồi
lại nghiên cứu, sợ rằng lần gặp gỡ này lại cho hai bên có
những ấn tượng không tốt về nhau, đây là lần đầu tiên trong
đời, Uyển Lan cố ý làm dáng cho mình.
Sau khi ăn cơm tối xong, Uyển Lan lấy ra bộ y phục trang trọng
nhất và cũng nhã nhặn nhất của mình, đó là chiếc váy đầm mẹ
nàng may cho để chúc mừng nàng tốt nghiệp ra trường, thế nhưng
nàng chưa bao giờ mặc lần nào. Bên trên, là chiếc áo bằng loại
lụa mềm màu vàng non thật nhạt, gắn liền phía bên dưới là
chiếc váy dài cùng một loại vải, chỉ có thêm chiếc nơ hình
cánh bướm màu café sửa ở ngang thắt lưng. Mái tóc dài của nàng
vẫn để rủ hững hờ, nàng dùng sợi dây cùng một loại vải với
chiếc nơ ở thắt lưng, cột thật nhẹ lại. Nhìn vào trong gương,
nàng gần như không tự nhận ra mình, mẹ nãy giờ vẫn đứng ở phía
sau nàng, lăng xăng giúp nàng cột thắt lưng, chải lại mái tóc,
hình như bà cũng căng thẳng không kém gì nàng.
Bà Sâm hỏi bằng một giọng hơi lo lắng:
- Uyển Lan, cái tên Mạnh Thiều đó, đáng để cho con coi trọng
như thế sao? Nếu như hắn ta có một người mẹ rất khó chịu, thì
những ngày tháng sau này của con, sẽ không dễ dàng đâu!
Nàng nhìn mình trong gương, không biết vì sao, nàng lại yếu ớt
cất tiếng biện hộ cho bà Mạnh:
- Không phải mẹ của anh ấy khó chịu, mà bà ta là một người đàn
bà rất tội nghiệp. Mẹ, bà ấy không giống như mẹ, mẹ có ba chìu
chuộng, có con và anh Hai thương yêu, cả một đời mẹ gần như
không có gì thiếu sót. Niềm hạnh phúc phải có, mẹ đều đã có
hết. Thế nhưng, bác Mạnh, bà ta hai mươi lăm tuổi đã ở goá, bà
không có gì hết, chỉ có một mình Mạnh Thiều!
Bà Sâm quay người nàng lại, nhìn tỉ mỉ vào gương mặt nàng,
cùng đôi con ngươi mơ màng, trầm tư, có mang một chút ưu sầu
của nàng, bà nói lẩm bẩm:
- Uyển Lan, mẹ không biết điều này tốt hay là không tốt cho
con, con trưởng thành rồi!
- Mẹ, con người ai cũng sẽ phải đến lúc trưởng thành, có gì là
không tốt đâu?
Bà Sâm đưa tay ra vuốt vuốt mái tóc con gái một cách thương
xót:
- Đối với rất nhiều người mà nói, trưởng thành là một điều
tốt, thế nhưng, đối với con, chưa chắc. Tại vì, con không còn
vui vẻ như lúc trước nữa, những lúc sau này, mẹ tận mắt nhìn
thấy con ăn không được, ngủ không yên, mẹ tận mắt nhìn thấy
con cứ ngày một gầy đi.
Uyển Lan cười thật miễn cưỡng, nàng dùng đôi mắt chứa chan
tình cảm, nhìn mẹ chăm chú:
- Mẹ, không nghiêm trọng đến như thế đâu... Mẹ để con nói cho
mẹ nghe, tuy rằng con ăn không được, ngủ không yên, tuy rằng
con có gầy sút đi, thế nhưng, con không hề không vui vẻ. Trong
lòng con đang chứa đựng quá nhiều thứ, chúng chiếm chỗ đầy ắp
trong con, rất khó giải thích được những thứ đó, tóm lại, mẹ,
con không còn dám ngạo mạn tuyên bố rằng, con không biết yêu
nữa.
Giọng của nàng trầm thấp, rõ ràng và êm dịu như mơ.
Bà Săm đưa mắt nhìn con gái thật tỉ mỉ:
- Uyển Lan, con không cảm thấy rằng con đã yêu một cách quá
điên cuồng hay sao?
- Mẹ, bản thân của tình yêu không phải là đã điên cuồng rồi đó
sao?
Bà Sâm nói một cách trầm tư:
- Không hẳn là như vậy. Như mẹ và ba con, chúng ta chưa hề bao
giờ điên cuồng như thế, mà giống như dòng nước chảy róc rách
qua khe suối, không ngừng không nghĩ, không đứt không rời,
triền miên bất tận. Uyển Lan, mẹ mong rằng con sẽ giống như
mẹ, mẹ mong tình cảm của con là một dòng sông nhỏ, lặng lờ
trôi chảy và mang đầy ý thơ. Chứ mẹ không mong muốn tình cảm
con giống như một ngọn lửa to, đốt cháy đến độ trời đất đổi
màu. Cái tình cảm của con và Mạnh Thiều, không biết tại vì
sao, cứ làm cho mẹ cảm thấy giật mình kinh hoảng, Uyển Lan, mẹ
thật sự mong muốn con chọn Hữu Phong hơn.
Uyển Lan nhìn mẹ chăm chú hết một lúc:
- Mẹ, mẹ có biết vấn đề của mẹ nằm ở chỗ nào không?
Bà Sâm hơi ngớ người ra:
- Vấn đề của mẹ?
Uyển Lan âu yếm dùng hai tay ôm choàng lấy cổ mẹ, ánh mắt của
nàng dịu dàng và hiểu biết, nàng nói nhè nhẹ bên tai mẹ:
- Mẹ, mẹ yêu con quá. Mẹ không biết phải làm sao với con, mẹ
cũng giống như con mèo mẹ ở nhà mình lúc trước.
- Sao?
- Ngậm mấy con mèo nhỏ, đi tìm một chỗ nào thật an toàn, để
cho mấy chú mèo con được an thân. Thế nhưng, đi tới đi lui,
cũng không thể tìm được một chỗ nào, có thể cảm thấy là an
toàn được hết.
Bà Sâm mỉm miệng cười, bà nói:
- Có thể, mỗi một người mẹ trên cõi đời này, đều ngớ ngẩn như
vậy cả con ạ!
Nàng hôn nhẹ lên đôi má của mẹ, giọng nàng thì thầm:
- Mẹ, mẹ đừng nên ngớ ngẩn như thế, mẹ nghe con nói. Con yêu
Mạnh Thiều, yêu vô cùng vô tận. Chính con cũng không biết, tại
sao lại như thế. Chàng không giống như Hữu Phong, Hữu Phong
thâm trầm, tế nhị, đúng rồi, giống như mẹ nói đó, Hữu Phong
giống như một dòng sông nhỏ. Mạnh Thiều thì lại cuồng nhiệt cố
chấp, như một trận lửa to. Ồ, mẹ, con không thể phù hợp với sự
mong đợi của mẹ, dòng sông nhỏ không thể nào thỏa mãn được cái
tình cảm cuồn cuộn trong con, con nghĩ, con cần được đốt cháy.
Phía dưới lầu có tiếng chuông reo, bà Sâm nghiêng đầu nghe
ngóng:
- Mạnh Thiều đến rước con rồi đó, con xuống đi!
Uyển Lan nói:
- Không, đợi một chút. Để cho anh ấy nói chuyện với ba một
chút đã. Nếu như con phải đi qua cái ải của mẹ anh ấy, dĩ
nhiên anh ấy cũng cần phải thông qua cái ải của ba con chứ...
Nàng hơi mĩm miệng cười, đôi môi nàng lại hiện lên nét hóm
hỉnh thường ngày:
- ... Con hy vọng là ba sẽ cho anh ấy thi một chút.
Bà Sâm cười hỏi:
- Lỡ mà hắn ta thi không đậu thì sao?
Ánh mắt Uyển Lan êm như mộng, như mơ:
- Ồ, mẹ! Mẹ coi thường sức phán đoán của con quá, anh ấy thế
nào cũng đậu mà!
Bà Sâm thở ra một hơi nhè nhẹ, bà nhìn Uyển Lan chăm chú:
- Con tin tưởng hắn ta đến như vậy sao? Mẹ thật sự không biết
tương lai của con rồi sẽ ra sao?
- Mẹ là người mẹ nhiều lo lắng nhất thế giới này!
- Lo lắng còn hơn mẹ của Mạnh Thiều chăng?
Nụ cười biến mất trên đôi môi của Uyển Lan, nàng lại đứng
trước gương, ngẩn ngơ ngắm nhìn mình. Cả cuộc đời nàng, gần
như không có đêm nào nàng đứng soi gương nhiều lần như thế
này. Bà Sâm ngẩn ngơ đứng nhìn nàng, nỗi lo sợ ngấm ngầm trong
lòng cứ lan ra, lan ra không ngừng. Một lúc sau, bà buột miệng
nói:
- Uyển Lan, tại sao sắc mặt con lại trắng nhợt thế kia?
Nàng hỏi bằng một giọng mơ màng:
- Trông con trắng nhợt lắm sao?
- Có thể, con cần phải đánh chút má hồng lên.
Nàng hốt hoảng:
- Ồ, không! Bác Mạnh là một người rất thủ cựu, bà không thích
con gái làm dáng làm điệu một cách quá đáng!
- Và cũng không thích con gái quá xuề xòa.
- Đúng vậy. Mạnh Thiều nói, bà thích loại con gái đoan trang
mà nhu nhã.
Bà Sâm yên lặng một lúc, sau đó, bà lắc lắc đầu một cách lo
lắng:
- Uyển Lan, con sẽ phải sinh hoạt ở giữa khe hở của hai thời
đại. Con không phải thuộc về loại con gái đoan trang và nhu
nhã, ưu điểm của con là sự hào sảng phóng khoáng, làm sao con
có thể bỏ đi cái cá tính nguyên thủy của con, để làm một người
khác cho được? Uyển Lan, nếu như con thật lòng như thế, nếu
như con đã say đắm như thế, mẹ cảm thấy rằng, mẹ cần phải đi
gặp bà bác Mạnh đó của con để nói chuyện một lần mới được.
Uyển Lan kinh hoàng:
- Mẹ! Đừng nên hấp tấp quá, mẹ ạ, chuyện giữa chúng con vẫn
chưa đến mức nghiêm trọng lắm đâu!...
Nàng lại chỉnh đốn quần áo, khoác lên người chiếc khăn choàng
đan bằng chỉ đen có xen kim tuyến, chiếc khăn choàng đó là của
bác Sơn gái tặng cho nàng. Nàng bắt đầu bước ra cửa, miệng
hỏi:
- ... Mẹ, trông con đoan trang và nhu nhã không?
Bà Sâm nói một cách thẳng thắn:
- Trông con yếu đuối và tội nghiệp. Con giống như một con chim
nhỏ bị làm cho kinh hoảng, mẹ chưa bao giờ nhìn thấy con như
thế này.
Nàng mĩm cười, nụ cười yếu ớt, gượng gạo:
- Ồ! Mẹ là người mẹ thương con nhất trên cõi đời này, tại vì
mẹ yêu con quá, suốt ngày mẹ cứ sợ con bị thiệt thòi!...
Quay người lại, nàng ôm chầm lấy mẹ, nói nho nhỏ bên tai bà:
- ... Mẹ, mẹ chúc lành cho con đi! Con cảm thấy rằng, đêm nay
con rất cần sự chúc lành!
Nàng quay người lại, nhẹ nhàng lướt ra khỏi phòng. Bà Sâm đưa
mắt nhìn theo bóng dáng của nàng khuất dần, đột nhiên bà cảm
thấy hai chân mình mềm nhũn ra, bà bất giác ngồi xuống bên
thành giường, cảm thấy cả người mình như phiêu diêu, yếu đuối.
Bà không biết mình ngồi đã bao lâu, trong trạng thái mơ mơ hồ
hồ, bà nghe tiếng Mạnh Thiều chào từ giã ông Sâm, nghe tiếng
cánh cửa trước nhà mở ra rồi đóng lại. Sau đó, có người đi lên
lầu, bà quay đầu lại, ông Sâm đang bước từng bước lên thang
lầu, nhìn thấy bà, ông Sâm đi vào phòng.
Đôi chân mày bà hơi chau lại, hỏi:
- Sao? Thằng bé đó được không?
Giọng ông Sâm vô cùng nghiêm túc, thẳng thắn:
- Mạnh Thiều à?... Hắn là một thanh niên vô cùng ưu tú, vô
cùng xuất sắc.
Bà Sâm thở ra một hơi dài như được giải thoát, thế nhưng, bà
vẫn hỏi thêm một câu:
- So với Hữu Phong thì sao?
- Đó là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau, Hữu Phong chững
chạc hơn Mạnh Thiều, nhưng Mạnh Thiều hào phóng hơn Hữu Phong.
Còn như vấn đề chiều sâu và tài năng, không có thời gian tiếp
xúc lâu dài, rất khó mà có một kết luận... Dù sao đi nữa, Tuệ
Trang, em đừng nên lo lắng về con quá sức như thế!
Bàn tay ông Sâm đặt lên vai bà. Bà Sâm nhìn chồng:
- Em có thể không lo lắng cho nó được sao? Nó là con của em
mà!
Ông Sâm nhìn chầm chập vào vợ, nét sầu khổ, ưu tư và đau đớn
trong ánh mắt của bà làm cho ông hoàn toàn ngẩn ngơ.
***
Bên ngoài, bầu trời mang theo một hơi lạnh gây gây.
Cuối cùng, Uyển Lan cũng đi theo Mạnh Thiều, đến nhà họ Mạnh
một lần nữa.
Đứng phía ngoài cánh cửa nhà chàng, Uyển Lan bổng nhiên cảm
thấy vô cùng rụt rè, sợ hãi, trong nhà, tiếng đàn dương cầm
vẫn vang lên uyển chuyển, réo rắt, Uyển Lan chú ý nghe những
thanh âm đó, đột nhiên, nàng bất giác rùng mình, nàng đưa tay
ra kéo chiếc khăn choàng chặt thêm chút nữa. Mạnh Thiều không
hề bỏ sót thái độ lo lắng đó của nàng, chàng một mặt mở cửa,
một mặt hỏi:
- Em sao vậy? Lạnh à?
Nàng thấp giọng:
- Không... Mẹ anh đang đàn.
- Mẹ anh đàn như thế nào?
- Bà đang đàn bài hát "Ngẫu nhiên" của Từ Chí Ma!
Chàng không hiểu:
- Thì sao?
Nàng đọc nhè nhẹ:
- Em là một áng mây trời,
Đôi khi soi bóng vào đời anh thôi,
Đừng nên cảm thấy bồi hồi,
Cũng đừng sung sướng, mừng vui làm gì!
Chỉ trong thoáng chốc thầm thì,
Em đà biến mất còn gì tăm hơi!
Chàng ngưng mở cửa, nhìn nàng trân trối, chàng hỏi:
- Em cũng tin dị đoan sao?
Nàng ngẩng đầu lên nhìn nhìn trời, đêm nay là đêm mùa Thu, một
vài vì sao lạnh lấp lánh, ở phía cuối trời xa xa, nằm rải rác
trên bầu trời đen mênh mông, man mác. Giọng nàng nhẹ như tơ:
- Không! Em không tin dị đoan, em chỉ đang nghĩ, em vẫn thường
tự ví mình là một áng mây, hy vọng đó không phải là một áng
mây đen!
Chàng ôm lấy bờ vai nhỏ của nàng, xiết vào thật chặt. Chàng
nhìn thật sâu, thật sâu vào đôi mắt của nàng, giọng chàng thấp
hẳn xuống:
- Đừng nên bi quan quá như vậy, được không?... Anh biết, anh
đang bắt em làm một chuyện mà em không muốn chút nào, anh xin
lỗi em, Uyển Lan!
Giọng nàng buồn bực:
- Chỉ cần anh biết rằng, tại sao em lại làm là đủ rồi!
Chàng xiết chặt lấy tay nàng:
- Anh biết, anh biết rất rõ!
Cửa mở ra, bọn họ bước vào. Loại chung cư bốn tầng như thế
này, phía dưới có một khu vườn thật nhỏ, bọn họ đi băng qua
khu vườn, đi vào phòng khách, chắc hẳn là bà Mạnh đã nghe
tiếng họ mở cửa bước vào, thế nhưng bà không dừng tiếng đàn
của mình. Đi vào phòng khách, Uyển Lan đứng tần ngần ở giữa
nhà, bị động, e dè, ngại ngùng, im lặng nhìn vào phần lưng của
bà Mạnh đang hướng về phía nàng, hình như bà Mạnh đang để hết
tâm hồn vào những nốt nhạc của bà, bàn tay bà lướt thoăn thoắt
trên những phím đàn, điêu luyện, thuần thục, phát ra một loạt
những âm thanh réo rắt tuyệt vời. Mãi cho đến khi bài nhạc
chấm dứt, đàn đến nốt nhạc cuối cùng, bà dừng tay lại. Từ từ
đậy nắp đàn, từ từ quay người lại, từ từ ngẩng đầu lên.
Bà nhìn nàng, đôi môi hơi nhích lên, nửa như cười, nửa như
không:
- Ồ, Uyển Lan, bác tưởng rằng, con không đến nhà bác nữa chứ.
Ánh mắt của bà đảo một vòng thật nhanh trên người nàng. Uyển
Lan bất giác cúi đôi mi xuống, giọng nàng thật nhỏ, thanh âm
nhẫn nhục và khuất phục:
- Thưa bác, hôm nay con đến đây để xin lỗi bác.
Bà Mạnh mĩm miệng cười, làm như không hiểu:
- Xin lỗi? Có chuyện gì cần phải xin lỗi đâu?
Uyển Lan cố hết sức duy trì sự bình lặng trong câu nói của
mình, thế nhưng thanh âm nàng vẫn hình như mang theo giọng
rung rung và đong đầy nước mắt:
- Tại vì lần trước con đã quá vô lễ, con đã bỏ đi không thưa
với bác một tiếng nào, con đã làm cho bác giận!
- Ồ! Uyển Lan!...
Bà Mạnh kêu lên một tiếng thật bình thản, vô cùng bình thản,
bình thản như thể chưa bao giờ có chuyện gì xảy ra. Bà đi đến
bên Uyển Lan, thân mật cầm lấy tay nàng, kéo nàng về phía bộ
ghế salon, ấn nàng ngồi xuống, để nàng ngồi vào ghế, bà nhìn
nàng không chớp mắt:
- ... Con nói gì vậy? Làm sao mà bác giận con cho được chứ?
Chỉ cần con không giận bác là được rồi!...
Bà ngẩng đầu lên nhìn Mạnh Thiều một cái:
- ... Thiều Thiều! Con đứng ở đó làm gì vậy? Uyển Lan đến nhà
chúng ta dù sao cũng là khách, con không rót ly nước trà cho
cô ấy uống sao? À! Trong bình hình như hết nước nóng rồi, con
nấu một ấm khác đi!
- Dạ! Con đi nấu ngay đây!
Mạnh Thiều lẹ làng lên tiếng, nhìn thấy mẹ tỏ ra thân mật với
Uyển Lan như thế, chàng đã mừng rỡ đến độ không biết phải làm
thế nào. Không bê trễ một giây, chàng lập tức xông vào nhà
bếp, miệng chàng bất giác huýt sáo vi vu.
Bà Mạnh nhìn nàng từ đầu đến chân:
- Uyển Lan, sao hôm nay lại ăn mặc cẩn thận thế này? Như thể
là sửa soạn đi phòng trà vậy. Con rực rỡ, sáng chói như thế,
làm cho bác thật sự cảm thấy nhà mình nghèo nàn quá sức đi!
- Thưa bác!
Uyển Lan buột miệng kêu lên một tiếng, hai bàn tay co rút để
vào giữa hai đầu gối, nàng thật sự không biết phải nói những
gì cho phải, chỉ bất giác ngồi thẳng lưng lên, tự nhắc nhở
mình phải tỏ ra "đoan trang nhu nhã". Chiếc khăn choàng đen
trên vai nàng, nhẹ nhàng rơi lên trên bộ salon. Bà Mạnh đưa
tay nhặt lên:
- Chiếc khăn choàng đẹp quá nhỉ! Đan bằng tay đấy chứ! Con
cũng biết đan à?
- Dạ không, đó là của một bà bác tặng cho con!
Bà Mạnh ngẩng đầu nhìn nàng:
- Ờ! Cha của con là giáo sư ở trường đại học xxx phải không?
- Dạ phải.
Bà Mạnh gật gù:
- Con nhà danh giá thư hương, nhất định là rất có gia giáo!
Con biết đó, Uyển Lan, Thiều Thiều là một đứa trẻ không cha từ
khi còn bé xíu, nó lại là một đứa rất thành thật, nói một cách
khác đi, nó là một thằng nhỏ vừa nghèo vừa gàn! Con xinh đẹp
như vầy, biết sửa soạn như vầy, lại được cha mẹ, chú bác này
nọ cưng yêu chìu chuộng đến lớn, bác thật sự lo sợ Thiều Thiều
không sánh được với con đấy chứ! Vả lại, nghe nói, có hằng tá
người theo trồng cây si con nữa mà, phải không?
- Thưa bác!
Uyển Lan lại cất tiếng gọi, nàng nhìn bà Mạnh bằng ánh mắt e
dè. Thế là, nàng lại lập tức bắt được từ trong ánh mắt như có
chứa đựng nét cười đó của bà Mạnh, một thoáng khinh khi và thù
nghịch đã từng làm cho nàng bị tổn thương lần trước. Có một
bản năng tự vệ, làm cho nàng bất giác dựng thẳng lưng lên,
nàng nói:
- Không có hằng tá người theo đuổi con đâu, mà chỉ có một hai
người thôi. Còn cha mẹ của con tuy rằng cưng chìu con, nhưng
gia giáo cũng rất nghiêm nhặt.
Bà Mạnh mĩm cười, nụ cười mang nhiều ẩn ý:
- Vậy à? Con biết đó, Thiều Thiều là con trai độc nhất của
bác, bác yêu nó nhiều, do đó không khỏi kỳ vọng cao, cả một
đời nó nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh, chưa hề biết có bạn gái là
gì, người thứ nhất đã gặp phải con, đó cũng là phần số của nó!
Thế nhưng, nó là một đứa trẻ rất thành thật, không hề biết
dùng mưu mô, cũng không biết xài thủ đoạn, nó không giống như
những người bạn trai lớn lên giữa đám đàn bà con gái của cháu
đâu...
Uyển Lan lại bắt đầu mất đi bình tĩnh, nàng ngắt lời bà Mạnh:
- Thưa bác! Làm sao bác biết rằng con có những người bạn trai
lớn lên giữa đám đàn bà con gái chứ?
Bà Mạnh lại cười:
- Chẳng lẽ con không có chăng? Bác tuyệt đối không thể nào tin
được rằng Thiều Thiều là bạn trai duy nhất của con! Bọn con
gái đời các con bây giờ đấy à! Bác hiểu quá mà! Bạn trai mà
thiếu, có nghĩa là sẽ bị mất mặt! Điều này cũng không thể
trách con được, phải không? Một cô gái xinh đẹp như con, lại
là một người rất hiện đại, rất theo thời, rất hào phóng, trời
không sợ, đất không kiêng như thế kia, loại con gái như con,
bác nhìn thấy quá nhiều rồi. Thật sự mà nói, bác chỉ e rằng
Thiều Thiều không có cái lực lượng cao cường như thế, có thể
để cho con an phận được đâu!
Bà thở ra một hơi dài áo não. Uyển Lan kêu lên kinh hãi:
- Thưa bác!...
Đôi chân mày nàng chau thật chặt lại. Trong tận cùng sâu thẳm
của trái tim, cái cảm giác bị sỉ nhục, lại tràn lan ra như
nước vỡ bờ. Nàng cố gắng hết sức để kềm chế mình lại, đây là
mẹ của Mạnh Thiều, có thể trong tương lai sẽ là mẹ chồng của
nàng, nàng không thể bướng bỉnh, nàng không thể nổi giận, nàng
không thể thô lỗ... nếu không, mọi việc sẽ lại tan vỡ nữa.
Hình như nàng lại trở về với khu rừng thông vi vu ngọn gió se
se lạnh cắt da, đối diện với sự chọn lựa giữa "Mạnh Thiều" và
"xin lỗi". Nàng hít vào một hơi thở dài, cố gắng bình tĩnh,
thế nhưng, gương mặt nàng cũng một chập xanh, một chập trắng,
giọng nói nàng mang theo nét bi ai của sự nhẫn nhục cho qua:
- ... Thưa bác, xin bác đừng hiểu lầm con, con chưa bao giờ
không an phận!
- Con có một đôi mắt không an phận, con có biết không?
Nàng hít vào một hơi thở thật sâu, đối diện với ánh mắt chứa
đầy sự khiêu khích và phê phán đó của bà Mạnh, nghe giọng nói
như thể khôi hài lại như thể châm chọc đó của bà, cái bản năng
kiêu hãnh và quật cường trong con người nàng không có cách gì
bị kềm chế lại được, nàng buột miệng nói:
- Con... con còn có cái mũi không an phận, còn có cái miệng
không an phận! Còn có một trăm tám chục ngàn tế bào không an
phận, và vô số sợi tóc không an phận không thể nào đếm xuể!
Bà Mạnh cười gằn một itếng:
- Hừ!... Đúng là miệng lưỡi sắc như dao! Ta vừa gặp cô lần đầu
tiên, đã biết ngay cô không phải là một đứa con gái đơn giản
đâu! Quả nhiên ta đã đoán đúng rồi! Con trai ta là một thanh
niên kiện toàn ưu tú, ta không bao giờ để cho nó đi vào con
đường xằng bậy! Còn cô? Cô là loại con gái hippy choai choai!
Thật sự, cô không giống con gái của một giáo sư đại học chút
nào cả, trông cô không hề có chút gia giáo, từ đầu chí chân
của cô, đều là sự hời hợt và ủy mị yêu ma!
- Bác...
Uyển Lan tức giận đứng phắt dậy, cả khuôn mặt nàng trắng bệch
như tuyết. Nàng đang định cất tiếng nói, Mạnh Thiều đã từ
trong nhà bếp cười hi hi chạy ra phòng khách, trên tay chàng
đang bưng một ly nước trà nóng bốc hơi, miệng xuýt xoa hít hà,
không ngừng sang ly trà từ tay bên phải sang tay bên trái, từ
tay bên trái sang qua tay bên phải, miệng chàng bô lô ba la
kêu lên:
- Trà nóng đây! Trà nóng đây! Uyển Lan, em thật là đặc biệt
lắm đấy, mẹ không bao giờ để cho anh vào nhà bếp, vậy mà vì
muốn cho em uống trà nóng, đành phải để cho anh xuống bếp trổ
tài, ai ngờ, ấm nước chờ mãi vẫn không chịu sôi lên, làm anh
cứ như đĩa phải vôi...
Chàng để ly trà lên trên bàn, ngẩng đầu lên, chàng khựng người
lại. Sắc mặt của Uyển Lan trắng nhợt đến thê thảm, đôi môi
nàng không còn sắc máu, trong đôi mắt to đen xinh đẹp của
nàng, đang lấp lánh đốm lửa âm u nhảy múa như ánh mắt của con
báo nhỏ đang bị tổn thương, nhìn trừng trừng vào mẹ. Chàng kêu
lên kinh ngạc:
- Uyển Lan, em lại sao nữa vậy?
Quay đầu lại, chàng nhìn mẹ bằng đôi mắt bối rối. Bà Mạnh vừa
tiếp xúc với ánh mắt của con trai, sắc mặt của bà lập tức
khoan hòa trở lại, thật hiền lành, thật dịu dàng. Bà nhìn Mạnh
Thiều nhẹ lắc đầu, miệng nở một nụ cười gượng gạo, giọng nói
của bà thật bình lặng:
- Thiều Thiều, mẹ nghĩ rằng con đang làm một việc hao công tổn
sức!
Mạnh Thiều hỏi bằng một giọng cuống quýt:
- Sao vậy? Mẹ? Hai người lại làm sao nữa vậy?
Thanh âm của bà Mạnh bi ai và mệt mỏi:
- Thiều Thiều! Con lúc nào cũng là một đứa con rất tốt, con
hiếu thảo, con lại biết chuyện, thôi thì con tha cho mẹ vậy!
Mẹ con già rồi, mẹ thật sự không đủ khả năng để làm vui lòng
bạn gái của con!
Mạnh Thiều bực bội và áo não quay sang nhìn Uyển Lan, giọng
nói chàng cuống quýt và hờn trách:
- Uyển Lan! Em làm sao vậy? Chẳng lẽ em đã quên đi mục đích
đến đây của em rồi sao? Em đến đây để xin lỗi mẹ mà, phải
không? Tại sao em lại dở chứng lên nữa...
Uyển Lan nhìn Mạnh Thiều trừng trừng không chớp, chỉ cảm thấy
ngực mình như có một cục đá nặng chình chịch chặn ngay nơi đó,
toàn thân nàng lạnh ngắt, bàn tay nàng bất giác nắm lại thật
chặt, chặt đến độ những móng tay bấu sát vào da thịt, gây ra
cảm giác đau đớn không cùng. Nàng muốn nói chuyện, thế nhưng
cuống họng nàng cảm thấy khô đắng, nàng không phát ra được một
chữ nào. Còn bà Mạnh thì đã tựa sát vào bộ salon, cuốn rút
thân hình, như thể vô cùng yếu đuối, và cũng không kém phần
thê lương:
- Thiều Thiều, con đưa Uyển Lan về nhà đi! Mẹ rất tiếc, mẹ
nghĩ rằng giữa mẹ và Uyển Lan, không có duyên với nhau!
Mạnh Thiều cuống cuồng, chàng bước tới bên Uyển Lan, đưa tay
ra nắm ngay lấy nàng thật mạnh, dùng sức lắc nàng một trận
loạn cuồng:
_ Uyển Lan! Em nói chuyện đi! Uyển Lan! Tại sao em lại năm lần
bảy lượt kiếm chuyện với mẹ như thế này! Tại sao em lại làm
như thế? Tại sao? Tại sao?...
Uyển Lan chăm chú nhìn Mạnh Thiều, rút cuộc nàng cũng đã buột
miệng nói ra được một câu:
- Mạnh Thiều! Bây giờ không phải là anh đến nói với em, giữa
chúng ta coi như hết rồi. Mà là em nói với anh, giữa chúng ta
thế là hết rồi!
Nàng nắm chặt lấy chiếc khăn choàng của mình, chậm chạp quay
người bước đi. Mạnh Thiều kéo ghịt nàng lại, sắc mặt chàng
trắng nhợt, chàng nói:
- Em nói cho rõ ràng rồi hãy đi! Em nói vậy là có ý gì?
Nàng đứng dừng lại, giọng nàng âm u, trống rỗng:
- Cuộc đời anh chỉ có thể có một người đàn bà, Mạnh Thiều, đó
là mẹ của anh! Anh chỉ có tư cách làm một đứa con hiếu thảo,
không có tư cách có bạn gái! Mạnh Thiều, đừng nắm em lại,
buông em ra đi! Nếu không, em sẽ nói ra những câu nói rất khó
nghe...
Bà Mạnh nói:
- Thiều Thiều! Nếu như con không buông cô ta ra được, thì con
hãy đi theo cô ta đi! Dù sao thì mẹ của con cô độc suốt một
đời cũng đã quen rồi, hạnh phúc của con quan trọng hơn hạnh
phúc của mẹ, con đi đi! Mẹ vẫn còn có thể chịu đựng được, mẹ
vẫn còn có thể tự nuôi sống lấy mình...
Mạnh Thiều buông Uyển Lan ra, chàng nhào về phía mẹ, kêu to
lên:
- Mẹ! Sao mẹ lại nói những lời như vậy? Mẹ cho rằng con là
người như thế nào? Mẹ ngỡ rằng con có bạn gái rồi sẽ không còn
cần mẹ nữa sao? Mẹ...
Uyển Lan nhìn hai mẹ con chàng một cái, không nói thêm tiếng
nào, nàng quay người xông ra khỏi căn nhà đó. Ra đến ngoài
đường, gió lạnh thổi phà vào mặt, nàng mới biết ra là gương
mặt mình chan hòa đã nước mắt. Đưa tay vẫy một chiếc xe taxi,
nàng trực chỉ về nhà. Trong lòng chỉ có một tiếng kêu gào vang
vang như điên như cuồng: Mẹ! Chưa bao giờ có một giây phút
nào, nàng cảm thấy cần sự có mặt của mẹ như giây phút này!
Nàng muốn ngã nhào vào lòng mẹ, nàng muốn kể lể với mẹ, nàng
muốn kể hết tất cả những sự sĩ nhục và thiệt thòi mà mình đang
gánh chịu, nàng muốn hỏi mẹ một câu: Trên cõi đời này, cái gì
gọi là tình thâm? Cái gì gọi là tình yêu? Cái gì gọi là chân
lý? Cái gì là "phải"? Cái gì là "không"? Cái gì là tình mẹ yêu
con? Cái gì là sự hiếu thảo?...
Xe về đến đầu con hẽm, nàng trả tiền, nhảy xuống xe, xông
thẳng về hướng nhà. Vừa đến trước cửa, nàng chưa kịp bấm
chuông, đã nghe phía trong cửa vọng ra tiếng nói chuyện, đó là
tiếng của mẹ! Theo bản năng, nàng dừng tay lại, trong thanh âm
của mẹ có mang theo sự cuống quýt, lo lắng, khẩn cầu, van xin,
hiển nhiên bà đang tiễn khách ra tới ngoài cửa. Tại sao trong
giọng nói của mẹ lại chứa đầy sự thống khổ và bồn chồn thế
kia?
Nàng không có ý nghe lén, thế nhưng, những thanh âm đó lại lọt
vào tai nàng, không một chút che dấu:
- Bà Niên! Tôi van bà đừng nên làm như thế! Đời sống của Uyển
Lan vừa hạnh phúc vừa vui vẻ, sao bà lại nỡ tàn nhẫn hủy hoại
đi cả cái thế giới của nó? Nó không thể nào tiếp nhận được
chuyện này đâu, nó là con gái của tôi, tôi hiểu nó rất rõ...
Tiếng của bà bác Niên, cái bà bác Niên dở hơi tức cười đó, bà
ta đang kêu lên the thé:
- Bà Sâm! Bà đừng nên hồ đồ như vậy! Nó là con của tôi kia mà!
Đứa con tôi đã mang nặng đẻ đau kia mà!
- Thế nhưng, tôi đã nuôi dưỡng nó suốt hai mươi năm nay! Nếu
như biết được ngày nay bà sẽ bắt trở lại, lúc trước tại sao bà
lại bỏ rơi nó làm gì?
- Tôi có cách nào khác hơn đâu? Lúc đó, tôi chỉ là một cô vũ
nữ nghèo, tôi nuôi nó không nổi mà! Cái thằng cha vô lương tâm
của nó lại bỏ tôi mà đi mất biệt, tôi không có cách nào khác
hết mà! Thế nhưng, bây giờ tôi có tiền rồi, tôi lấy được một
ông chồng giàu có, tôi có thể cho nó một cuộc đời sung sướng,
tôi có thể cho nó nhà lầu, xe hơi, nữ trang vàng bạc...
Trong đầu của Uyển Lan có một tiếng nổ bùng lên khủng khiếp,
thân hình của nàng bất giác ngã nhào vào tường, tựa lên cái
chuông cửa, tiếng chuông cửa vang lên gấp rút, cửa mở ra. Phía
trong cửa, là vợ chồng ông Đoàn Lập Sâm mặt mày kinh hoảng,
trợn trừng, ngoài ra, còn có "bà bác Niên" nước mắt nước mũi
lem luốc đầy mặt, phía ngoài cửa, là Uyển Lan với gương mặt
trắng bệch, thân hình đang lảo đảo, lắc lư muốn ngã.(Hết
Chương 4 ... Xin xem tiếp
Chương 5) |