Khi mặt trời chưa sáng hẳn, Bảo Quyên đi vào
phòng ngủ của Khiết Linh.
Khiết Linh vẫn chưa thức dậy, nghe tiếng cửa mở, nàng quay
người nhìn ra, Bảo Quyên mặc chiếc áo ngủ màu tím nhạt, đi về
hướng nàng trong ánh nắng mờ nhạt của buổi ban maị Nàng hơi
nhích người vào phía trong một chút, Bảo Quyên bèn nằm xuống
chỗ trống bên cạnh nàng. Hai người cùng nằm với nhau trên
chiếc giường, như bao nhiêu năm trước, mỗi lần nàng bật thức
dậy từ cơn ác mộng, Bảo Quyên đều chạy vào nằm lên giường nàng
như thế, hai tay ôm lấy nàng, không nói một lời, mãi cho đến
khi nàng ngủ trở lạị Lúc đó nàng vẫn có thói quen gọi hai
người là "ông bác sĩ, bà bác sĩ", mãi đến khi cả hai cùng cực
lực phản đối, cho rằng như thế là quá công thức, quá xa lạ và
khách sáo, không giống như "trong gia đình" chút nàọ
Tần Phi nói:
- Có rất nhiều tập quán của người Mỹ, anh đều không quen, cũng
không thích, thế nhưng việc thẳng thừng gọi tên nhau là một
điều vô cùng hay ho! Khiết Linh, sửa lại đi! Đừng nên để anh
cứ mãi mãi xem em như là một bệnh nhân.
Phải một thời gian rất lâu sau, nàng mới quen với cách xưng hô
mớị Cho đến nay, thỉnh thoảng, nàng vẫn buột miệng gọi Tần Phi
và Bảo Quyên là "ông bác sĩ", "bà bác sĩ", nhưng đó nhất định
phải là những trường hợp đặc biệt, thí dụ như khi nàng bị cảm,
Tần Phi phải kê toa cho thuốc, hoặc khi Bảo Quyên phải chích
cho nàng.
Bây giờ, Bảo Quyên lại vào nằm trên giường của nàng, Dùng một
tay chống đầu, Bảo Quyên nghiêng người nhìn nàng dưới ánh nắng
của buổI sớm mai, một tay kia của nàng, vén vén mớ tóc phủ lòa
xòa trên trán của Khiết Linh.
Bảo Quyên nhẹ giọng nói:
- Ừm! mi mắt hơi sưng sưng, ngó bộ, suốt cả đêm em không hề
ngủ.
Khiết Linh miền cưỡng "nhếch" mép cười, nhưng cái nhếch mép đó
cũng biến đi thật nhanh. Bảo Quyên nghiêm sắc mặt, nàng đi
thẳng ngay vào vấn đề;
- Khiết Linh, Tần Phi đã kể hết cho chị nghe về buổi nói
chuyện giữa em và anh ấy lúc tốị Chị nghĩ, chúng ta cần phải
nói chuyện với nhau, tâm sự với nhau, với tư cách giữa "đàn bà
với đàn bà", em có chịu nói không?
Nàng gật gật đầu, Bảo Quyên nhìn nàng thật sâu, thật thẳng
thắn:
- Chị muốn hỏi em một câu hỏi quan trọng nhất. Em có yêu Triển
Mộc Nguyên không?
Đôi mi cong của Khiết Linh cúi xuống, một lúc sau, đôi mi nàng
lại ngước lên, đôi tròng mắt nàng đen lay láy, ánh mắt chân
thành:
- Em nghĩ, em đã bị anh ấy thu hút, anh ấy có rất nhiều khuyết
điểm, có chút ngạo mạn, có chút kiêu hãnh, có chút tự phụ ...
thế nhưng, anh ấy có những điều kiện để kiêu hãnh, để tự phụ
như thế, anh ấy biết rất nhiềụ Đối với văn học, anh ấy không
hiểu biết bao nhiêu, thế nhưng lại hội nhập rất nhanh, đối với
những gì anh ấy không biết, anh ấy không hề khoác lác ... cái
ưu điểm dễ thương nhất của anh ấy là sự thành thật và trung
hậu, còn có được cả tính khôi hàị
Bảo Quyên mỉm cười:
- Đủ rồị Thế mà em chuẩn bị buông hắn ta ra, có phải không?
Khiết Linh nói bằng một giọng trầm ngâm;
- Thật sự, giữa tụi em chưa hề tiến triên đến mức độ bàn tính
về chuyện hôn nhân. Tính cho kỹ, tất cả cũng chỉ là chuyện của
mùa hè năm nay mà thôị Anh ấy cũng chưa hề cầu hôn với em, em
nghĩ, thật sự, chúng ta chưa cần phải bàn thảo gấp rút về
chuyện này, chưa biết chừng, trong tay anh ấy còn có hàng tá
con gái, đang chờ anh ấy từ từ tuyển chọn thì saỏ
Bảo Quyên hỏi dồn:
- Có phải như vậy không?
Khiết Linh không hiểu:
- Có phải cái gì?
- Trong tay hắn có hàng tá con gái hả?
Đôi mi nàng lại cúi xuống, những ngón tay nàng mâm mê một góc
áo gối, sắc mặt nàng nghiêm trọng, đôi mi nàng chau lại, hàm
răng cắn lấy đôi môi:
Bảo Quyên ngồi dậy, hai tay bó gối, nàng nói thật nhanh:
- Được! ... Bây giờ chúng ta hãy tạm thời gác Triển Mộc Nguyên
sang một bên, chỉ nói về em, Khiết Linh, em đã hai mươi bốn
tuổi rồi, em rất đẹp, những người theo đuổi em, từ lúc em học
trung học cho đến nay, có đến hàng khối, tên bác sĩ Chung đang
thực tập trong bệnh viện của Tần Phi, cho đến bây giờ cũng còn
đang ôm giấc mộng vàng về em. Bao nhiêu năm nay, em cự tuyệt
hết tất cả những người theo đuổi em, chị và Tần Phi không hề
có một ý kiến gì. Tại vì, nói thật, những người trồng cây si
em đó, chẳng những em không thấy xứng đáng, mà cả anh chị cũng
thấy vậy ...
Nàng nhẹ giọng lẩm bẩm:
- Không phải em thấy họ không xứng ...
Bảo Quyên ngắt lời nàng:
- Chị hiểụ Cái mặc cảm tự ti vẫn ngự trị trong lòng của em! Em
cứ cảm thấy rằng em không có tư cách yêu ai, không có tư cách
làm hủy hoại đi cuộc đời tốt đẹp của một chàng trai nào hết!
Vì vậy, trước khi có một tình cảm nào tiến triển, em đã chận
hết tất cả mọi con đường, làm cho người ta thất vọng, không
dám tiến lên thêm! Em vẫn còn mặc cảm tự ti, là sự thất bại
của chị và Tần Phi, anh chị không trị khỏi được cho em! Và cả
ông bác sĩ tâm lý học Lý Tử Phong nữa! Bác sĩ tâm lý gì mà dỏm
quá vậỷ Trị cho em suốt cả bẩy, tám năm trời, còn dám tuyên bố
là em đã hoàn toàn khỏi hẳn rồi, chị thấy em ....
Khiết Linh không thể không ngắt lời nàng:
- Bảo Quyên! Em sợ chị nhất.
ánh mắt Bảo Quyên nhìn nàng bén nhọn:
- Tại vì lúc nào chị cũng đi thẳng vào vấn đề, có sao nói vậy,
không quanh co, giả dối! ... Được, em mặc cảm, em tự tị Vậy
thì, tại sao em lại rù quến Triển Mộc Nguyên làm gì?
Khiết Linh giật nảy mình.
- Em nào có rù quến Triển Mộc Nguyên!
- Em không rù quến hắn, thế thì tại sao lại cứ hẹn hò với hắn
hết lần này đến lần khác? Tại sao không chặn ngay lối đi của
hắn từ lúc đầủ Tại sao không làm cho hắn nản chí ngay từ lúc
bắt đầủ
- Em ...
Khiết Linh ú ớ không biết trả lời saọ Đúng vậy! Những lời nói
của Bảo Quyên thật là chí lý. Bắt đầu như thế nào nhỉ? Đúng
rồi, chỉ tại thằng bé Trung Trung tất cả! Nào là kiến vàng,
kiến đen, lắc rắc, coca cola, lại còn thêm màn xì xì! chỉ tại
thằng bé Trung Trung đã làm cho chàng có đủ đề tài để viết
"bài thơ" buồn cười đó, và cũng chính bài thơ buồn cười đó đã
làm cho nàng cảm thấy bất nhẫn! Chính thằng bé Trung Trung đã
ngấm ngầm giúp chàng! Bây giờ Bảo Quyên lại đem tất cả những
tội lỗi đổ lên đầu nàng! Nàng cuống quýt chận Bảo Quyên lại
nói:
- Tất cả những chuyện xảy ra đều có nguyên nhân! Mọi chuyện
chỉ tại thằng Trung Trung mà ra!
Bảo Quyên đưa tay lên trán nàng dò nhiệt độ:
- Em nói cái gì vậỷ Thằng bé Trung Trung? Em có bị sốt không?
- Chị nghe em nói!
Nàng gạt tay của Bảo Quyên rạ Bắt đầu kể về lần hẹn hò đầu
tiên đó, về thằng bé Trung Trung đã ăn kem như thế nào, rồi
bánh, rồi ciné, rồi đầy ải Triển Mộc Nguyên đi ra đi vô, lại
còn tuyên bố đã nếm kiến vàng, kiến đen, hành tây, và buổi hẹn
hò đầu tiên đã kết thúc một cách tức tưởi như thế nào, rồi
nàng nhận được mảnh giấy của Triển Mộc Nguyên ra sao ... Nói
xong, sợ Bảo Quyên không tin, nàng nhảy xuống giường, lục
trong ngăn kéo của chiếc bàn học, tìm mảnh giấy đưa cho Bảo
Quyên xem. Khi nghe nàng nói, Bảo Quyên đã trừng to đôi mắt,
cố nhịn cười, đợi đến khi xem xong mảnh giấy đó, nàng nhảy
xuống giường, nàng lăn ra vừa cười vừa nói:
- Ối trời ơi! Thật là buồn cười hết chỗ nóị
Khiết Linh nói:
- Chị xem! Tất cả đều do thằng bé Trung Trung gây ra!
Bảo Quyên cười xong, nàng quăng mảnh giấy lên người Khiết
Linh, nói:
- Thôi, được rồi em gái! Người ta viết ra mảnh giấy như thế
này, em đã cầm lòng không đặng! Dù sao thì lòng trần của em đã
dao động! Nếu như không động lòng, em vẫn có thể không thèm
nói gì đến hắn! Đừng nên đem trách nhiện đổ lên đầu Trung
Trung, nếu như Trung Trung quả thật phải gánh lấy trách nhiệm
này, thì chỉ có thể nói đó là duyên nợ của em và Triển Mộc
Nguyên mà thôi! Sao mà hôm đó, thằng bé Trung Trung lại đặc
sắc đến thế? Tại sao em lại dẫn theo Trung Trung mà không phải
là San San? Nói tới nói lui, em cũng không thoát khỏi trách
nhiệm! Tốt nhất là em nên tự hỏi lòng mình lại thêm một lần
nữa, đừng nên tự gạt mình, gạt người! Thêm nữa, nếu như không
có Triển Mộc Nguyên, chẳng lẽ cuộc đời em sẽ không có một
người nào khác saỏ Em thật sự định ôm chủ nghĩa độc thân, làm
nhà văn, ở nhà chị suốt đời hay saỏ Dĩ nhiên, em biết rõ ràng
là, không phải chị muốn đuổi em đị Nếu như chị muốn đuổi em
đi, thì từ đầu chị đã không tốn bao nhiêu công sức để giữ em
làm gì! chị chỉ muốn em mở to đôi mắt, nhìn thật kỹ lấy mình,
và cũng nhìn cho kỹ người khác! Em khôeng phải là người có
tội, em lại cũng không phải là người xấu, em có đầy đủ tư cách
để yêu, được yêu, lấy chồng, sinh con, nuôi con ... sống một
đời sống bình thường, vui vẻ của một người đàn bà.
Khiết Linh cắn răng:
- Thế nhưng, em không thể dối gạt anh ấy!
Giọng Bảo Quyên thật nhẹ, nhưng cũng thật rõ ràng:
- Em có thể! Mỗi một người chúng ta, ai cũng đã có ít nhất một
lần nói dối trong cuộc đời, nói dối có hai thứ: thiện ý và ác
ý, sự dối gạt có thiện ý là điều tốt đẹp, không phải xấu xa!
Chị ở trong nhà thương, mỗi người không biết phải nói dối bao
nhiêu lần, em có biết không? Rõ ràng bệnh nhân đã mắc phải
bệnh hiểm nghèo, không thể chữa được, chị vẫn cứ nói: "Không
sao! Bác sĩ nói sẽ bình phục mau chóng mà thôi!" Tại sao lại
phải nói sự thật cho họ đau lòng làm gì? đời sống con người
đều là như thế cả!
Khiết Linh mở to đôi mắt nói:
- Nếu như ... em nói hết sự thật cho anh ấy biết, chị nghĩ
rằng phản ứng của anh ấy sẽ như thế nàỏ
Bảo Quyên mím chặt môi, nghiêng nghiêng đầu, nghiêm trang nghĩ
ngợi hết một hồi lâụ sau đó, nàng ngẩng đầu lên, nhìn Khiết
Linh thật sâu, thật sâu, đôi mắt nàng không có nét cười, không
có sự ấm cúng, nàng bình tĩnh và thành khẩn nói:
- Chị không dám nói phản ứng của hắn sẽ như thế nào, chị chỉ
biết rằng, bản tính của con người rất yếu đuối, rất ích kỷ.
Chị và Tần Phi đã trị liệu cho em hết bao nhiêu năm nay, yêu
thương em hết bao nhiêu năm nay, chị thật sự không muốn người
khác sẽ làm cho em bị tổn thương nữạ
Gương mặt của Khiết Linh trắng bệch ra:
- Chị nói, anh ấy sẽ làm em bị tổn thương, chứ không phải em
làm cho anh ấy bị tổn thương?
Bảo Quyên nói thật thấu đáo:
- Khi hắn cảm thấy hắn bị tổn thương, chính là lúc hắn đang
làm cho em bị tổn thương ... chúng ta phân tích như thế này
nhé, nếu như hắn biết được sự thật, sẽ có hai thứ phản ứng,
một là hắn có thể tiếp nhận và thông cảm, hai là hắn không thể
tiếp nhận. Phản ứng thứ hai nhất định sẽ tạo thành sự tổn
thương và sỉ nhục, sau đó, em và hắn sẽ chia taỵ Thế nhưng,
xác xuất của phản ứng thứ nhất cũng rất cao, tại vì hắn là một
chàng trai hiền lành. Thế nhưng, cũng chính vì hắn quá hiền
lành, nên câu chuyện của em, đối với hắn là một chuyện mà chưa
bao giờ hắn nghĩ đến, thậm chí, không thể tưởng tượng nổị Vì
vậy, hắn sẽ bị "sốc". Khi hắn bị "sốc" như thế, Khiết Linh, em
có thể bình chân như vại được saỏ Em sẽ không bị ảnh hưởng gì
saỏ Thế là, tất cả những sự tự tôn mà em đã khổ sở gầy dựng sẽ
lần lượt bị ngã đổ, sự đau khổ cũng sẽ tiếp liền theo đó, với
tình trạng như thế, thử hỏi em và hắn có còn hạnh phúc nữa
không?
Khiết Linh cứng người ra, Bảo Quyên tiếp tục nói:
- Dĩ nhiên, anh chị chỉ phân tích cho em nghe mà thôi, đây là
một chuyện quá nghiêm trọng, nói hay không, quyền quyết định
vẫn thuộc về em. Chị khuyên em ...
Nàng hơi ngập ngừng:
- Tốt nhất là đừng nên mạo hiểm quá!
Khiết Linh lẩm bẩm:
- Canh bạc chắc thua!
Bảo Quyên nhìn nàng chăm chú:
- Chưa chắc, chỉ có điều là khả năng thua cao hơn. Thua mất
một tình yêu là chuyện nhỏ, thua mất đi lòng tự tôn và tự tin
của em mới là chuyện lớn. Nếu như em nhất định phải nói cho
hắn biết, thì hãy để cho anh chị nói ...
- Không! ...
Nàng ngắt lời Bảo Quyên, sắc mặt nàng trắng bệch nhưng cương
quyết:
- Đây là chuyện của em, phải không? Em cần phải đối diện và
giải quyết lấy một mình!
- Đúng vậy!
Khiết Linh thấp giọng:
- Nhân tính thật sự yếu đuối lắm saỏ Thế nhưng, khi em bị rơi
vào tình trạng thê thảm nhất, em đã gặp được anh chị, có phải
không? Em đã từng nhìn thấy "nhân tính" phát hào quang trên
đầu anh chị. Thế nà anh chị lại bảo em đừng nên tin vào nhân
tính!
Bảo Quyên nói thật lòng:
- Đừng nên thần thoại hóa anh chị như thế! Anh chị chỉ giúp đỡ
em, yêu thương em, anh chị không phải "lấy" em!
Khiết Linh lẹ làng quay người đi, lưng đưa về phía Bảo Quyên,
không cho Bảo Quyên nhìn thấy những giọt nước mắt đang nhanh
chóng đong đầy trong mắt nàng. Bảo Quyên bước đến, vòng tay ôm
lấy nàng, giọng trở nên dịu dàng và tha thiết, Bảo Quyên thở
một hơi dài nói:
- Những điều chị nói thật là tàn nhẫn, thế nhưng, đó lại là sự
thật. Khiết Linh, thật sự mà nói, loại người như chị và Tần
Phi, trên thế giới này sắp tuyệt tích rồị Cho dù trên đầu anh
chị thật sự có phát hào quang đi nữa, em cũng đừng nên tin
rằng, trên đầu người khác cũng sẽ phát hào quang. Không phải
anh chị bi quan, mà là do rất nhiều kinh nghiệm tích lũy mà
thành, ở bệnh viện, anh chị đã nhìn thấy rất nhiều, quá nhiềụ
Nhất là ...
Nàng dừng lại, muốn nói tiếp nhưng lại ngập ngừng.
Khiết Linh hỏi dồn:
- Nhất là cái gì?
Bảo Quyên nói ra thật thẳng thắn:
- Anh chàng Triển Mộc Nguyên đó, tuy rằng anh chị chỉ gặp có
một vài lần, thế nhưng đã có một ấn tượng rất là sâu đậm về
hắn. Hắn gần như là ... hoàn toàn! Tất cả những người hoàn
toàn đều không chịu nổi những gì không hoàn toàn. Cũng giống
như những người thông minh, không chịu đưng được người ngu
vậy! Anh chàng Triển Mộc Nguyên đó ...
Nàng lại hít vào một hơi thở dài, nói bằng một giọng nặng nề:
- ... Quả thật là hoàn toàn không một tỳ vết!
Bảo Quyên buông Khiết Linh và chậm rãi ra khỏi phòng.
Khiết Linh mềm nhũn cả người, nàng từ từ, chậm chạp ngồi xuống
giường, dùng hai tay bưng lấy mặt mình.
o0o
Buổi tối hôm đó, Triển Mộc Nguyên và Khiết Linh có hẹn gặp
nhau ở một quán café có tên là "Vườn Mộng", nằm ngay trên Đông
Hiếu Trung lộ, cách chỗ ở của Khiết Linh chỉ có mấy căn phố,
là nơi họ thường hẹn gặp nhaụ "Vườn Mộng" không chỉ là một
quán café, nó còn là một quán ăn Tây nhỏ, cách bày trí trong
quán thật là tao nhã, tường xây bằng gạch đỏ để nguyên không
tráng xi măng, trần nhà là những cây cột to, bàn gỗ kiểu Hòa
Lan, bên trên có để cây đèn dầu, tất cả đều mang theo nét
nguyên thủy của châu âụ Khiết Linh rất thích cái không khí của
quán café này, nhất là, nó rất "chính phái", ánh đèn dịu nhẹ,
nhưng không tối mờ lại nhỏ nhắn, dễ thương, làm cho người ta
có cái cảm giác ấm cúng của "gia đình".
Họ ngồi ở một góc quán, cùng kêu hai ly café. Trong lòng Triển
Mộc Nguyên vẫn tràn đầy hy vọng, tràn đầy sự vui vẻ, chàng
nhìn Khiết Linh, càng nhìn càng thấy vừa mắt. Đêm nay, trông
Khiết Linh vô cùng xuất sắc, nàng trang điểm thât nhẹ, chân
mày vòng nguyệt, môi phớt điểm hồng. Nàng mặc chiếc áo sơ mi
trắng, quần dài màu trắng, chiếc áo vent khoác ngoài cũng màu
trắng! Lại là một màu trắng tinh khiết! Trắng thật trang nhã,
trắng thật quý phái! Triển Mộc Nguyên lại phát hiện ra thêm
một điểm, không phải ai cùng xứng với màu trắng trinh nguyên
như thế nàỵ Nó quá "trong trắng" đi thôi, chỉ có những người
"trong trắng" mới xứng đáng với nó. Khiết Linh, cái tên nghe
hay biết mấy, và tên cũng như người, người cũng như tên. Khiết
Linh một chiếc thuyền con màu trắng.
Khiết Linh ngồi ở đó, nhẹ nhàng xoay xoay chiếc muỗng nhỏ
trong tay mình., nàng rất yên lặng, rất lâu, rất lâu, nàng vẫn
không nói chuyện. Chỉ có Triển Mộc Nguyên bô lô, ba la đủ mọi
thứ chuyện, những kế hoạch về tương laị chuyện dạy học ở
trường, chuyện chụp ảnh, chuyện gia đình ... Nói đến gia đình,
chàng chợt nhiên nhớ lại:
- Ngày mai, đến nhà anh được không? Ba mẹ anh muốn gặp em dữ
lắm đó! ông bà đều nói, cô gái nào có thể làm cho con trai ông
bà thần hồn điên đảo, nhất định không phải tầm thường. Anh nói
với ông bà rằng; không thể dùng ba chữ "không tầm thường" để
hình dung em, tại vì như thế là đã xem thường em rồi! Em nào
phải chỉ là "không tầm thường", mà em còn là "phép lạ”! Anh có
nói với em chưả Lần đầu tiên anh gặp em, anh đã nhận thấy ngay
em là một "phép lạ"; mà nào chỉ một "phép lạ", mà em còn là
một sự "kinh ngạc", đồng thờị ...
Chàng nhìn nàng cười hì hì:
- ... Em còn là một cuốn "thơ Đường" nữa! Nói đến thơ Đường
...
Chàng lại thao thao bất tuyệt, vạch ra đủ thứ kế hoạch:
- ... Anh định chụp cho em rất nhiều ảnh, đủ loại, đủ kiểu,
mỗi một bức ảnh đều phối hợp với một bài thơ Đường, sau đó,
xuất bản một tập nhiếp ảnh chuyên đề. Được không? Ngày mai
chúng ta bắt đầu, có hình đen trắng, có hình màu, có tấm chỉ
chụp trong phòng, có tấm thì tìm những cảnh thật đẹp làm nền,
thí dụ như dước gốc cây liễu rũ, bên dòng sông nhỏ, trân bãi
biển bao la ... Đúng rồi, chụp một tấm em ngồi chèo thuyền,
một chiếc thuyền con màu trắng, em mặc bộ quần áo toàn trắng,
tay cầm dù màu trắng che đầu, ôm một bó hoa màu trắng, chủ đề
là Khiết Linh. Saỏ ...
Chàng đột nhiên ngưng nói, tỉ mỉ nhìn nàng, cảm thấy có chút
gì đó không ổn.
- ... Sao em không nói gì hết vậỷ Em có tâm sự gì chăng? Em
đang nghĩ gì thế?
Nàng từ từ ngừng khuấy ly café, đôi mi cong của nàng cụp xuống
một vài giây, khi ngẩng lên, ánh mắt nàng nhìn trừng trừng vào
Triển Mộc Nguyên, không chớp. Sau đó, nàng nuốt nước bọt một
cách khó khăn, cuối cùng thốt ra một câu thật rõ ràng:
- Mộc Nguyên, đêm nay là đêm cuối cùng em gặp anh!
Chàng nhảy nhỏm người trên ghế, nhìn nàng bằng đôi mắt ngờ
vực:
- Hả? em nói gì thế?
Chàng hỏị đôi mắt mở thật to, miệng chàng hơi há ra trông có
vẻ hơi ngố một cách thật ngây thơ, một cách thật dễ thương,
thật thẳng thắn. Chàng không biết cả cách che dấu tình cảm của
mình.
Khiết Linh hít vào một hơi thở dài, trừng mắt nhìn chàng. Làm
cái chuyện kích động một người như thế này, quả thật là "tàn
nhẫn", thế nhưng, nàng không thể không tàn nhẫn, nàng lập lại:
- Em nói, em phải chia tay với anh rồi, chúng ta sẽ không còn
gặp nhau nữa!
- Em đang ... nói giỡn phải không?
Nàng cuống quýt lắc đầu quầy quậy:
- Không! Không! ... em đang nói thật, rất thật!
Nàng cố ý nhấn mạnh chữ rất thật.
- Chúng ta không thể gặp nhau nữạ Đêm nay là đêm cuối cùng còn
gặp nhaụ
Đôi môi chàng mất đi màu sắc, rồi gương mặt tái nhợt đi, chàng
thấp giọng hỏi:
- Anh đã làm gì saỉ Không nên hôn em chăng? Không nên ôm em
chăng? Anh đã xúc phạm đến em chăng? Em là một thánh nữ không
thể xâm phạm hay saỏ
- Không! không ... đừng nổi giận, Mộc Nguyên.
Chàng cố gắng kiềm chế mình:
- Anh không nổi giận, chỉ có điều là anh không thể chấp nhận.
Tại sao đêm nay là đêm cuối cùng chúng ta gặp nhaủ
- Tại vì ...
Nàng cúi đầu thấp xuống, dùng hai bàn tay ôm chặt lấy ly café.
Trời chỉ mới vào thu, mà nàng lại cảm thấy như mình đang ở
trời đông lạnh lẽo, nàng để cho ly café nóng sưởi ấm bàn tay
lạnh ngắt của mình:
- ... tại vì, ngày mai, vị hôn phu của em từ Mỹ sẽ trở về!
"Trò chơi" của chúng ta phải chấm dứt đêm nay!
- Cái gì?
Chàng kinh hoàng, chấn động, chiếc ly trên tay bị rung động,
va vào cái đĩa phía dưới tạo thành những tiếng lanh canh không
ngớt.
- ... Em nói gì? Vị ... hôn phủ
Chàng hỏi gằn từng tiếng.
- Đúng vậy! vị hôn phu!
Nàng cắn răng nói, không nhìn chàng, chỉ nhìn vào cái ly trên
tay:
- Anh vẫn thường nói, em là một câu đố, tại vì em chưa bao giờ
nói với anh về em. Anh không thể nào nghĩ rằng, em đã sống tới
ngần này tuổi, mà không có bạn trai, có phải không? Vị hôn phu
của em đi du học ở Mỹ, anh ấy học về ngành kỹ sư, đúng ra phải
lấy xong bằng thạc sĩ anh ấy mới trở về, thế nhưng, anh ấy ...
anh ấy ...
Lưỡi nàng như quíu lại "câu chuyện"này, nàng đã nhẩm đi nhẩm
lại trong bụng có đến hai chục lần, vậy mà khi nói vẫn lộn xộn
không đầu, không đuôi:
- ... Dù sao đi nữa, ngày mai này, anh ấy sẽ về. Bọn em đính
hôn với nhau hơn hai năm rồi, em thật sự không thể dối gạt anh
ấy ... cũng như ... em không thể dối gạt anh!
Chàng không nói một tiếng nào, chỉ nhìn nàng chết trân, thở ra
từng hơi thở thật nặng nề. Nàng ngước mắt lên nhìn chàng thật
nhanh. Gương mặt càng lúc càng trắng nhợt của chàng làm cho
trái tim nàng như bị bóp chặt và nhói đaụ Bàn tay của nàng
càng lạnh hơn nữa, đồng thời bắt đầu run lẩy bẩy, nàng bắt
buộc phải để ly café xuống, cái ly vẫn run rẩy va vào cái đĩa
phía dưới leng keng. Cuối cùng, chàng thở ra một hơi dài, khản
giọng hỏi một câu;
- Em ... thật sự có vị hôn phủ
Nàng nói như chống chế:
- Em gạt anh để làm gì? Nếu không tin, anh cứ đi hỏi Tần Phi!
Em ... em không có lý do gì để gạt anh, phải ... phải không?
Chàng lại yên lặng, tâm trạng của nàng có một thoáng căng
thẳng, hơi thở nặng nề, lồng ngực phập phồng lên xuống. Một
lúc thật lâu, đột nhiên, chàng tỏ ra phấn chấn, ho nhẹ một
tiếng, chàng nói:
- Được lắm, em có vị hôn phu!
Chàng nghiến răng, nghiến lợi:
- ... Tốt lắm, em đã nói rồi, và anh cũng đã nghe rồị Đúng ra
thì anh cũng đã có hơi nghi ngờ, ông thần định mạng tại sao
lại tốt với anh như thế? Suýt chút nữa anh đã đốt nhang cảm tạ
Trời Phật rồi! Anh biết lắm mà, một cô gái xinh đẹp như em,
không thể nào không có người theo đuổi, không thể nào đợi tới
gặp anh.
Cổ họng của chàng, đột nhiên như bị chặn lại, chàng lại ho
khan một tiếng, rồi lại lắp bắp hỏi lại:
- Hắn ... là ... vị hôn phu ... của em?
- Đúng vậy!
Nàng trả lời ngắn gọn, đôi mắt đã có ánh lệ mờ. Chàng lại nói:
- Tốt ... tốt ...
Chàng gật đầu thật mạnh, thật nặng nề:
- ... hắn chỉ là vị hôn phu của em, không phải là chồng em!
Tốt lắm, hãy để anh và hắn công bình tranh đua với nhau! anh
không chuẩn bị buông em ra đâu!
- Cái gì?
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, trợn mắt nhìn chàng, nước mắt
chảy vòng quanh:
- ... Anh không thể làm như thế!
- Tại sao anh lại không thể làm như thế? ...
Chàng hỏi trở lại bằng một giọng kích động kịch liệt, đột
nhiên, chàng chồm tới, cách một lớp bàn, chàng nắm lấy tay
nàng xiết chặt, xiết thật chặt. ánh mắt chàng nhìn nàng, hừng
hực lửa, thiết tha, sôi nổi, hình như muốn xuyên thấu vào tận
tâm hồn nàng, chàng nói;
- ... Em có yêu anh một chút nào không? ... em có yêu anh một
tí tị, một cỏn con nào không?
Nàng ấp úng ngập ngừng:
- Em ... em ... em không thể nào yêu anh được. Em ... em ...
hoàn toàn không có tư cách gì để yêu anh!
Hai câu này, quả thật là những câu nói xuất phát từ tận cùng
tâm khảm, nước mắt long lanh trong đôi mắt nãy giờ, không còn
kiềm chế được, trào ra lăn dài trên má. Nàng nói bằng một
giọng nức nở:
- Anh ... anh ... hãy buông em đi! hãy tha cho em đi!
Chàng nói:
- Em khóc rồi, phải không? tại sao em lại khóc? Em mà khóc như
thế này, cái địa vị của tên vị hôn phu đó của em đã tụt xuống
một bậc, em có biết không? ...
Bàn tay chàng xiết tay nàng chặt hơn nữạ
- ... Anh không thể rút lui, Khiết Linh. Cho dù em có vị hôn
phu, anh vẫn theo em! Anh vẫn phải gặp em! tại vì trong trái
tim em đã có anh! Hắn chẳng qua may mắn hơn anh, được quen
biết với em trước, nếu như anh gặp gỡ em trước, em đã không
đính hôn với hắn.
- Làm sao anh biết được?
Chàng gật gật đầu, bướng bỉnh và tự hào:
- Anh biết! tại vì anh dễ thương hơn hắn, tại vì anh bướng
bỉnh hơn hắn, tại vì anh yêu em hơn hắn, tại vì ...
Cổ họng chàng như nghẹn lại, có một cục gì đó đang dâng lên,
nằm chặn ngay cổ.
- ... Tại vì ...
Chàng không còn bình tĩnh được nữa, cúi đầu xuống, chàng kêu
lên nho nhỏ:
- ... Tại vì, anh không thể thua được! Khiết Linh, anh không
thể thua được! Tại sao em lại tàn nhẫn như thế nàỷ Tại sao em
lại lạnh lùng báo cho anh biết là em có vị hôn phu như thế nàỷ
Đang lúc, anh bắt đầu vạch ra kế hoạch cho tương lai, cho mọi
thứ! Tàn nhẫn quá! Không, Khiết Linh, anh không thể thua được!
Anh chưa bao giờ yêu ai, đây là lần đầu tiên, anh chịu nhìn
nhận tình cảm của mình, lần đầu tiên, anh bị rơi vào lưới tình
... thật là dỏm ...
Chàng quay đầu đi chỗ khác, nhìn ra bên ngoài song cửa, chàng
lẩm bẩm:
- ... Đây không phải là ngày tận thế, tuyệt đối không phải!
Nàng nhìn chàng, cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều đang
nhói đau, vò xé, trái tim nàng đã tan nát rồi:
. Mộc Nguyên! anh không hề thua, phải không? Chỉ tại vì em
không có tư cách để yêu anh, chứ không phải anh thua ...
Chàng quay đầu lại, hỏi gằn:
- Nếu như em có tư cách để yêu anh, thì em có yêu anh không?
Nàng ú ớ, nước mắt nàng là một phiến mơ hồ;
- Em ... Em ...
Chàng ngăn nàng lại:
- Tốt lắm! Đừng nên trả lời anh! thời gian chúng ta quen biết
nhau chưa đủ dài, chưa đủ cho em hiểu rõ được anh ... hắn quen
em bao lâu mới đính hôn?
Đột nhiên nghe chàng hỏi thế, nàng hơi ngớ người ra, mơ hồ đưa
ra một con số:
- Ồ! Khoảng ba năm, khoảng ba năm gì đó!
Chàng kêu lên bằng một giọng đắc thắng, ánh mắt lại ngời lên
tia lửa hy vọng;
- Thấy chưa! chúng ta mới quen biết nhau có ba tháng! Ba năm
và ba tháng, làm sao có thể so sánh với nhau được! Khiết Linh,
em không yêu hắn, em không hề yêu hắn.
- Làm sao mà anh lại biết?
- Nếu như em thật lòng yêu hắn, em đã không bị anh thu hút! em
sẽ không nhận lời hò hẹn với anh, em cũng sẽ không để cho anh
hôn em ...
Nàng đã bị chàng làm cho đầu óc lộn xộn, không còn suy nghĩ
được nữa:
- Vì vậy, em mới có cảm giác phạm tội, vì vậy em không còn
muốn gặp anh nữa! Vì vậy, giữa chúng ta coi như đã chấm dứt
rồi! Vì vậy mọi thứ coi như đã qua đi! Mộc Nguyên ...
Nàng đứng lên:
- Anh đừng nên dằng dai không dứt với em nữa, chúng ta gặp
nhau quá trễ, quá trễ rồi! Em đi dây! Chào anh!
- Khoan đã! chờ anh một chút!
Chàng kêu lên, đưa tay ra định kéo nàng lại! nàng dằn tay
chàng ra, quay người hấp tấp ra khỏi quán, xông vào màn đêm
tối kín âm u bên ngoài, chạy về hướng chung cư Tân Nhân.
Sau lưng nàng có tiếng thở hồng hộc, chàng đã rượt theo đến
bên nàng, chụp ngay lấy cánh tay nàng. Nàng không thể không
đứng lại, chàng vừa thở hổn hển vừa nhìn nàng, ánh mắt chàng
là hai đốm lửa hừng hực, giọng chàng khàn đục và cuống quýt:
- Hắn thật sự trở về ngày mai chăng?
- Đúng vậy!
- Em gạt anh! Em có thể có vị hôn phu, nhưng chưa chắc hắn đã
trở về ngày mai! Tuy nhiên, cho dù em có gạt anh hay không,
anh cũng nói với em một câu này ...
Chàng nói bằng một giọng chắc nịch:
- ... Ngày mai chúng ta gặp nhau!
Nàng ngớ ra:
- Anh ... Không thể được! không được!
Chàng nói:
- Nếu như vậy, đêm nay chúng ta không chia tay nhau!
Nàng càng ngớ người hơn:
- Anh ...
- Anh đi theo em lên lầu, em đi ngủ, anh ngủ ở phòng khách nhà
em!
Nàng nhìn chàng hết mấy giây, sau đó nàng nói bằng một giọng
hết sức rõ ràng:
- Anh đường đường là một trang nam tử, anh được hấp thụ một
nền văn hóa cao đẳng, anh là giáo sư của trưòng đại học, anh
không còn là một đứa trẻ, đụng chuyện là có thể mè nheo, ăn
vạ!
Nàng hít vào một hơi thật dài:
- ... Em phải nói như thế nào mới rõ ràng được với anh? Quân
tử không cưỡng đoạt tình yêu của người khác phải không? Anh đã
từng nói, anh là một người kiêu ngạo tự phụ, chẳng lẽ anh lại
chịu để cho em khinh khi anh hay saỏ Anh có biết, anh hấp dẫn
em ở chỗ nào không? Chính là sự tự tin và kiêu căng của anh,
cái chí khí ngất trời của anh, nếu như anh ăn vạ với em, thì
cái địa vị của anh trong lòng em sẽ không còn tồn tại nữạ Sao
anh lại có thể ấu trĩ đến thế? Đừng để em xem thường anh, đừng
để em khinh khi anh!
Chàng đã bị đốn ngã rồị Lần này chàng đã thật sự bị những lời
lẽ sắc sảo đó của nàng làm cho ngã quỵ. Chàng trừng trừng mắt
nhìn nàng, trong nhất thời, cảm thấy như có hàng ngàn mũi tên
nhọn, xuyên thấu qua tim. Đúng vậy, ăn vạ là hành vi của trẻ
con, thấy chưa! so chàng lại tự làm cho mình rơi vào tình
trạng bi đát như thế này! ngay cả lòng tự trọng của chàng cũng
bị vùi đạp dưới chân rồị Đúng vậy! chàng chỉ có thể làm cho
nàng khinh khi chàng! chính chàng cùng khinh khi mình! Thế là,
chàng buông nàng ra, không nói một lời nào, chàng quay đầu, bỏ
đi, không nhìn lại một lần.
Nàng đưa mắt nhìn theo dáng chàng từ từ chìm vào đêm tối, rồi
mới quay vào chung cư Tân nhân. Bước vào trong thang máy, nàng
dựa tường, cảm thấy cả người mình như không còn chút sức lực
nàọ |
|