Hai năm tiếp theo sau đó, nguyên cả vận mệnh
của Hoa Sầu Đông có một sự thay đổi cực kỳ to lớn. Sự thật thì
sau cái chết của Dương Thăng. Hoa Sầu Đông đã phải giã từ tuổi
"ấu thơ" của cô bé, cũng như Ngọc Lan phải giã từ “hạnh phúc”
của nàng vậỵ
Sau khi Dương Thăng chết đi, Ngọc Lan được công ty than đá
phát cho một món tiền trợ cấp, gọi là đền bù thiệt hại cho
thân nhân người quá cố, ôm lấy món tiền đó, dẫn theo một nách
ba đứa con còn thơ dại, nàng chỉ còn một con đường có thể đi -
Trở về nhà cha mẹ ở thôn ô Nhật.
Khi trở về nhà cha mẹ ở thôn ô Nhật. Ngọc Lan mới thấy được
rằng, tình hình ở nhà cha mẹ nàng cũng vô cùng phức tạp, bốn
đời sống chung lộn xộn với nhau, không hề phân chia đất đai
cho rõ ràng. Từ ông bác, ông chú, cho tới bác, tới chú, rồi
những người anh em họ, rồi thêm một nhánh dưới nữa, gần như có
khoảng hơn trăm ngườị Tuy rằng mỗi một nhánh đều có cất nhà
riêng để ở, thế nhưng, ở vùng quê, tổ tiên để lại chỉ có mấy
mẫu ruộng để canh tác, đất không tăng mà người thì mỗi ngày
lại một đông, do đó, sinh hoạt càng ngày càng không dễ. Ngọc
Lan không có khả năng mưu sinh, mà lại có ba đứa con nhỏ như
thế, hơn nữa, nàng mới chỉ có ngoài hai mươị Bà ngoại già ôm
nàng, không ngừng rớt nước mắt, rớt nước mắt xong rồi, bà
không ngừng lập đi lập lại những lời khuyên nhủ xuất phát từ
đáy lòng:
- Tái giá đi, con ạ! Tìm một người đàn ông tốt, tìm một người
đàn ông chịu chấp nhận ba đứa trẻ mà tái giá đi con ạ! Không
có một đứa con gái nào mới ngoài hai mươi mà thủ tiết thờ
chồng suốt đời đâu con ạ! Làm quả phụ, con còn quá trẻ! Nghe
lời bà đi! Ngọc Lan, con có muốn tái giá, cũng phải nhân lúc
đang còn trẻ này! Tuổi già đi, sẽ không còn người chịu nữa đâu!
Ngọc Lan khóc sướt mướt, nàng không quên được Dương Thăng. Thế
nhưng, nước mắt đâu có thể khóc lại được Dương Thăng, nước mắt
đâu có thể làm sống lại được Dương Thăng.
Ngọc Lan khóc hơn nửa năm, nghe vô số tiếng chì tiếng bấc của
bà bác, bà thím chung quanh, tiền trợ cấp thoáng cái đã đi mất
một số lớn, nàng đành cúi đầu trước định mệnh. Cũng như trước
đây, Dương Thăng cúi đầu trước định mệnh, lấy vợ thêm lần nữạ
Ngọc Lan tái giá.
Ngọc Lan tái giá lần này, không phải vì tình yêu, mà hoàn toàn
do bà mai làm mối, người đàn ông đó ở tại thị trấn ô Nhật, có
mở một tiệm bán đồ sắt nhỏ ở thị trấn, coi như cũng có chút
vốn, lại là "người tỉnh ngoài". Có thể, tại vì cái mã "người
tỉnh ngoài" đó đã làm xiêu lòng Ngọc Lan chăng, nàng không thể
nào quên được sự dịu dàng và mềm mỏng của Dương Thăng. Phần
lớn người đàn ông trong tỉnh đều thuộc về lọai chủ nghĩa "đàn
ông" là trên hết, người đàn bà trong gia đình không hề có một
địa vị gì cả. Do đó, chuyện Ngọc Lan tái giá, không thể nói
được là vì tình cảm, càng không thể trải qua một sự suy nghĩ
chín chắn nào cả, với sự sắp xếp của bà mai, hai bên chỉ gặp
mặt nhau có hai lần. Người đàn ông đó đã bốn mươi tuổi, thân
hình cao lớn, khuôn mặt ốm dài, đầu tóc hơi sói, chiếc cằm
nhòn nhọn, hai gò má hóp, chân mày đen sậm, đôi mắt sâu hoắm,
nhìn vào đã thấy đầy nét nghiêm nghị. Tuy nhiên, Ngọc Lan
không còn tư cách gì để chọn những cậu thanh niên trai tráng,
trẻ tuổi, đẹp trai được nữa, người ta đã chịu chấp nhận cả ba
đứa trẻ sẽ đi theọ Ngọc Lan không còn có gì để nói nữạ
Người cha mới của Hoa Sầu Đông họ Lỗ, tên Sâm, năm 1949 (Dân
quốc thứ 38) hắn ta theo quân đội đến Đài Loan. Thế nhưng, hắn
không phải là quân nhân. Ở lục địa Trung quốc, theo như lời
hắn nói, hắn là con trai của một phú thương. Tuy nhiên, sau
này Ngọc Lan mới biết rằng cha hắn chỉ là một người thợ rèn
nghèo khổ, hắn sống ở quê nhà không nổi, bỏ đi giang hồ, gặp
lúc quân đội Tưởng Giới Thạch triệt thoái sang Đài Loan, hắn
trộn lộn trong đoàn quân tan tác, xuống thuyền theo sang đến
Đài Loan. Sau khi đến Đài Loan, hắn cũng đi làm thợ rèn hết
vài năm, đi thu mua đồ sắt vụn, lưu lạc từ Bắc xuống Nam mấy
năm trời, cuối cùng, miễn cưỡng dừng chân ở thị trấn ô Nhật.
Mướn một căn phố nhỏ chỉ bằng bàn tay, mở tiệm bán đinh, ốc,
búa, dao ... độ nhật, còn như "chút vốn" của hắn thì có trời
mới biết! Ngay cả những đinh, những búa trong tiệm cũng thuộc
về loại mua chịu mà bán lại, ngoài ra, hắn còn thiếu hàng xóm
chung quanh một số nợ cũng không phải ít. Ngọc Lan về nhà hắn
được ba hôm, đã phải lấy ra một số tiền được trợ cấp để trả nợ
cho hắn.
Một tháng sau ngày Ngọc Lan lấy chồng, ba chị em Hoa Sầu Đông,
Quang Tông, Quang Mỹ mới được rước từ nhà bà ngoại già về đó.
Lúc đó, Hoa Sầu Đông được sáu tuổi, Quang Tông bốn tuổi, Quang
Mỹ mới có ba tuổị
Hôm đó, là ngày đầu tiên Hoa Sầu Đông nhìn thấy Lỗ Sâm.
Hoa Sầu Đông vĩnh viễn không thể nào quên được ngày hôm ấỵ
Trước đó, bà ngoại già đã dặn dò cô bé đủ thứ chuyện.
- Sang đó rồi, con phải nghe lời, biết không? Con là chị hai,
con phải lo cho hai đứa em, biết không? nghe nói, tính tình
người cha mới của con cũng không phải thuộc loại dễ chịu, con
phải biết chuyện, nghe chưả Đừng để cho mẹ con phải buồn nghe!
Công việc trong nhà, con phải làm tiếp mẹ con, nghe không!
Đừng làm cho người ta nổi giận, biết chưa! Phải trông chừng
em, đừng để cho chúng nó gây họa, biết không! ...
Hôm đó, cô bé mặc bộ quần áo đẹp nhất của mình. Bộ quần áo này
là do Ngọc Lan và bà ngoại già cùng may cho cô bé. Lúc đó là
đầu mùa đông, thời tiết không biết vì sao lại lạnh quá sức. Cô
bé mặc chiếc áo bông dầy màu đỏ, có điểm những hoa nhỏ, và
chiếc quần dài cùng loại, hai đứa em cô bé cũng được ăn mặc
sạch sẽ, gọn gàng. Ngọc Lan thân hành đi về quê, dẫn cả ba chị
em về thị trấn. Hoa Sầu Đông chỉ cảm thấy mẹ hình như gầy đi,
đôi mắt lúc nào cũng như có một làn sương mỏng, đôi môi mím
chặt lại, không nói chuyện nhiềụ Tuy nhiên, từ lúc cha chết
đi, Ngọc Lan vẫn thường hay như thế. Cô bé lặng lẽ đưa tay ra
nắm lấy tay Ngọc Lan, hình như Ngọc Lan hơi giật mình, nàng
đưa mắt nhìn cô bé, làn sương mỏng trong đôi mắt nàng hình như
càng dầy hơn lên. Trước khi đi vào nhà họ Lỗ, Ngọc Lan mới nói
với cô bé một câu:
- Gặp ông ta, con phải gọi là ba nhé!
Trái tim Hoa Sầu Đông như thắt lại, không biết vì sao, cô bé
lại rùng mình một cáị Gọi ông ta là bả Trái tim cô bé hơi có
chút rối loạn. Trong trái tim nhỏ bé của cô chỉ có một người
là cha, đó là Dương Thăng, người cha đã thương cô, yêu cô,
nuông chiều cô như một nàng công chúa nhỏ.
Rút cuộc, cô bé cũng được dẫn đến trước mặt Lỗ Sâm! Cô bé còn
nhỏ, lúc đó, tay phải cô bé nắm lấy Quang Tông, tay trái nắm
lấy Quang Mỹ, cả ba chị em đứng sắp một hàng ngang. Trước mắt
cô bé là một người khổng lồ cao lớn, cô bé chí thấy sợi dây
nịt dài cột ngang thắt lưng và ống quần dài màu xám. Cô bé
ngẩng đầu nhìn lên từ ống quần dài đó, lập tức, cô bé tiếp xúc
ngay với một đôi mắt với ánh nhìn nhọn lễu, ánh mắt đó lạnh
lùng, thâm trầm va nghiêm khắc, nhìn trừng trừng vào cô bé
không chớp, hình như hai mí mắt đó không biết di động, nhìn
đến độ làm cô bé nổi cả da gà, Ngọc Lan đứng phía sau đẩy đẩy
cô bé, nhỏ giọng nói:
- Gọi ba đi con! Hoa Sầu Đông, gọi ba đi con!
Cô bé dụ dự, cô gọi không ra tiếng.
Thế là Ngọc Lan lại đi đẩy Quang Tông và Quang Mỹ:
- Gọi ba đi con! Gọi ba đi con!
Cậu bé Quang Tông lúc đó hơn bốn tuổi tính tình bẩm sinh có
chút ngang ngạnh, cậu bé thừa hưởng cả tính bướng bỉnh của
Dương Thăng, ngước đầu lên, cậu bé nhìn Lỗ Sâm một lúc, lắc
lắc cái đầu nhỏ bé của mình, nói thật rõ ràng:
- Không! ông ta không phải là ba!
Lỗ Sâm vẫn còn đang nhìn trừng trừng vào Hoa Sầu Đông, nghe
lời nói của Quang Tông, hắn quay phắt đầu lại nhìn cậu bé,
miệng phát ra một tiếng gầm, nghe điếc cả lỗ tai:
- à há! Cái thằng nhỏ chết tiệt này!
Hắn đưa tay ra chụp lấy Quang Tông.
Hoa Sầu Đông giật nảy mình, nhìn thấy Lỗ Sâm đưa tay, cô bé
ngỡ rằng em mình sẽ bị đánh. Lập tức, không kịp cả suy nghĩ,
cô bé nhào ngay sang, dùng thân mình che lấy em, dang hai tay
ra, cô bé cuống quýt kêu lên:
- Không được đánh em! Không được đánh em!
- à há!
Lỗ Sâm lại kêu to lên một tiếng, những ngón tay của hắn bấu
mạnh vào cánh tay non nớt của Hoa Sầu Đông, hắn nhấc bổng cả
người cô bé lên, đặt cô bé ngay trên mặt quầy thu tiền của cửa
tiệm. hai hàm răng của Hoa Sầu Đông hơi đánh vào nhau, cô bé
cảm thấy mình đang đối diện với một con thú dữ thích ăn thịt
người trong những câu chuyện cổ tích của trẻ con. Cô bé trừng
to đôi mắt, kinh ngạc nhìn hắn trân trối, đôi mắt to đó với
hai lòng đen trắng phân minh, đôi con ngươi chứa đầy nét trách
móc và kháng cự. Lỗ Sâm đưa đôi mắt nhìn cô bé từ đầu đến
chân, hai cánh mũi phập phồng lên xuống, thở phì phì. Đột
nhiên, hắn quay sang, nói với Ngọc Lan bằng một giọng lạnh
lùng và khắc nghiệt:
- Đây chính là Hoa Sầu Đông đó à? Mày thật là giỏi dữ há? ngay
cả đồ chết tiệt không phải mình đẻ, mày cũng dẫn theo về đây
nữa! Tao xem, con nhỏ này trông cũng khá lắm đó, chưa biết
chừng cũng có thể bán được một số tiền ...
- Không được.
Ngọc Lan cuống quýt kêu lên, nàng nhào đến nắm lấy bàn tay Hoa
Sầu Đông:
- ... Anh tha cho nó! Nó là con gái của tôi, làm sao đi nữa,
tôi cũng không chia lìa với nó đâu!
- Con gái của mày! Ha ha ha ha ha!
Lỗ Sâm dùng ngón tay bấu chặt vào cằm của Ngọc Lan, bấu thật
chặt, chặt đến độ làm Ngọc Lan méo cả miệng, đau đến độ nàng
phải hít vào từng hơi dàị
- ... Tao đã dò xét quá khứ của mày một cách rõ ràng rồi! Con
gái của màỷ Ha ha ha ha! Mày thử đi nhìn vào gương xem, cái
mặt của mày mà có thể sinh được một đứa con gái như thế à?
Hoa Sầu Đông nhìn thấy Ngọc Lan bị hiếp đáp như thế, cô bé vừa
kinh hoàng, vừa giận dữ, vừa đau xót cô bé la lên thật lớn
tiếng:
- Buông mẹ tôi ra! ông là người xấu! ông là người xấu! ông là
người xấu!
Trong nhất thời, những lời dặn dò của bà ngoại già bị bay hết
lên chín tầng mây rồị Đồng thời, cô bé nhìn thấy nước mắt từ
khóe mắt của Ngọc Lan chảy ra, gương mặt bị những ngón tay của
Lỗ Sâm bấu chặt như bị lõm vào trong ... Cô bé càng thêm cuống
quýt, càng thêm đau lòng, không còn thì giờ để suy nghĩ, cô bé
chụp ngay cánh tay cứng như thép của Lỗ Sâm, vừa lắc, vừa kéo,
vừa kêu lên:
- Không được đánh mẹ tôi! Không được đánh mẹ tôi!
- à!
Lỗ Sâm à! ... thêm một tiếng (suốt trong quãng đời về sau Hoa
Sầu Đông mới phát hiện được một điềụ Đó là tiếng "à" nó giống
như một tiếng sấm được dùng để báo trước cho những cơn giông
bão kế tiếp). Ở nhà họ Lỗ mưa bão lúc nào cũng xảy ra thường
xuyên.
- Cái con chó đẻ này, mày đám chống lại tao ử Tao đánh mẹ mày
rồi mày dám làm cái gì? Làm gì tao chứ?
Tiếp đó không do dự, Lỗ Sâm đã vung tay lên và Ngọc Lan lãnh
đủ ngay một cái tát tay nảy lửạ
Bé Quang Mỹ sợ lắm. Nó là con bé khóc lớn tiếng nhất. Hoa Sầu
Đông thì đứng chết lặng. Ngay từ nhỏ, mặc dầu trưởng thành từ
bi kịch, nhưng nó cũng đã được sống trong tình yêu, thế giới
của nó không hề có những nhân vật như Lỗ Sâm. Trái tim nhỏ
nhắn của nó như bị bóp mạnh. Bàn tay của Lỗ Sâm nắm lấy mặt
Ngọc Lan đang ở cạnh bên mặt nó. Nó không suy nghĩ gì cả. Đột
nhiên nó quay sang nó há miệng cắn thật mạnh, thật đaụ Cơn
giận của Lỗ Sâm như được đổ thêm dầu, hắn hét lên và thẳng tay
giáng xuống đầu Hoa Sầu Đông. Con bé ngã lăn xuống đất, bàn
tay nó xui xẻo chống lên hộp đinh sắt. Nó đau buốt và nghe
tiếng khóc của Quang Mỹ và Quang Tông, bé Quang Tông bênh Hoa
Sầu Đông, nó xông đến bên cạnh Lỗ Sâm chụp lấy vạt áo ông ta:
- ông là quỷ dữ! ông là người xấu!
Cả nhà vang đầy tiếng khóc, tiếng thét, tiếng chửi rủạ Hàng
xóm bắt đầu tụ lại trước cửạ Cơn giận của Lỗ Sâm dồn về phía
Quang Tông. Hắn nắm lấy cổ thằng bé định đẩỵ Ngọc Lan sợ hãi
chồm tới nắm lấy tay hắn:
- Anh hãy đánh tôi đị Lỗi ở tôi cả, chúng nó còn nhỏ không
biết gì, anh đừng đánh chúng nó.
Lỗ Sâm chưa hả giận, hắn thẳng chân tống cho Ngọc Lan một đạp
làm Ngọc Lan ngã lăn. Nhưng hắn cũng có vẻ thấm mệt nên chỉ
đẩy nhẹ Quang Tông về phía Ngọc Lan.
- Hãy đem hết lũ yêu con này ra phía sau nhà bếp, đừng để tao
trông thấy mặt chúng. Số tao xui thật, xui 18 đời mới cưới
phải một con vợ có ba của báo đờị Hãy đem chúng nó đi ngaỵ
Đừng để tao nhìn thấy nữạ
- Dạ dạ ... - Ngọc Lan dạ liên tục rồi vội vã ngồi dậy ôm lấy
mấy đứa nhỏ - Em sẽ đem chúng nó đi ngay, đi liền tức thì.
Lỗ Sâm vẫn còn chưa nguôi giận.
- Bắt chúng nó phải quỳ ở sau bếp không cho ăn cơm tối nay ...
Còn cô ... Lỗ Sâm nói như hét, làm Ngọc Lan đứng chựng lại -
cô phải chuẩn bị bữa cơm cho tôi, xong ra chợ mua thêm hai
chai rượụ Tiền riêng của cô đem về, đưa hết ra đây đừng giấu
dưới gầm giường nữạ Riêng lũ quỷ kia cứ theo hình phạt: nếu
mai mà còn chưa ngoan, tao sẽ lột da từng đứa đấỵ
Ngọc Lan vội vã đưa ba con ra sau nhà bếp.
Nhà của họ Lỗ phía trước được dùng làm tiệm buôn, phía sau có
hai phòng nhỏ. Một phòng được làm phòng ngủ, sau nữa là nhà
bếp và cầu tiêụ Ngọc Lan trước đó đã sắp xếp gọn lại căn nhà
bếp để kê thêm một chiếc giường lớn cho Hoa Sầu Đông và Quang
Tông ngủ. Phần còn lại làm một sạp nhỏ cho Quang Mỹ. Như vậy
là đã chật không còn lối đị Sau cơn bão táp, Ngọc Lan không
dám đưa ba đứa nhỏ lên giường mà chỉ đưa chúng ra khoảng sân
nhỏ sau nhà tắm, nàng dặn dò Hoa Sầu Đông:
- Con hãy trông chừng hai em, đừng để chúng khóc, mẹ đi làm
cơm tối; đợi bao giờ ông ấy ăn no, uống say đi ngủ là mẹ sẽ
quay lại với chúng con. Con hiểu ý mẹ không?
Hoa Sầu Đông nhìn ánh mắt như van xin của mẹ nó chỉ biết khóc
và gật đầụ
Thế là ba chị em ở ngoài sân tốị Lúc đó là mùa đông. Gió rét
từ bốn phía thổi đến làm lạnh run cả ngườị Hoa Sầu Đông đưa
hai em nép sát vào bờ tường. Hai tay vòng qua ôm chúng như gà
mẹ ủ ấm gà con. Ba đứa cố không khóc. Chốc chốc Ngọc Lan cũng
lợi dụng lúc rảnh rỗi mang một chiếc chăn rách ra cho đám con
dại, nàng không quên dặn dò Hoa Sầu Đông:
- Con nhớ đừng để chúng ngủ nhé. Ở nơi gió thế này ngủ sẽ dễ
bệnh rồi khổ mẹ.
Nhưng bé Quang Mỹ đã bắt đầu ngáp và Hoa Sầu Đông chỉ biết vỗ
về em:
- Đừng ngủ em! Để chị kể chuyện đời xưa cho em nghe nhé.
Bé Quang Tông nghe thế vội nói:
- Vâng, chị hãy kể chuyện, "Hoàng tử giết quỷ" cho em nghe đị
- Được rồi, chị sẽ kể chuyện Hoàng tử giết quỷ.
Hoa Sầu Đông nói nhưng nó không hề có một ý niệm gì về quỷ
trong đầụ Lúc xưa nó chỉ nghe cha kể có mấy chuyện như: Ba chú
gấu con, Cô bé quàng khăn đỏ, công chúa lọ lem ... cha chưa hề
kể cho nó nghe chuyện "Hoàng tử giết quỷ", nó chỉ biết đặt đại
ra một câu chuyện thế là nó kể:
- Ngày xưa có một vị hoàng tử tên là Dương Quang Tông, ông ta
còn có một cô em gái tên là Dương Quang Mỹ ...
- Còn nữa chứ chị - Bé Quang Tông tiếp lời - ông ta còn có một
người chị tên là Hoa Sầu Đông ...
- Đúng rồi! Hoàng tử còn có một người chị tên là Hoa Sầu Đông
...
Hoa Sầu Đông nói mà không hiểu sao nó cảm thấy như cổ họng
nghẹn lạị Có một cơn gió thoảng qua và từ trên cành cây cao
những chiếc lá khô rụng xuống. Những chiếc lá đã rơi trên mình
ba đứạ Hoa Sầu Đông chợt phát hiện ra mũi bé Quang Mỹ sưng đỏ.
Nó vội siết chặt em gái vào người như cố truyền hơi ấm ...
- Các em biết không vị hoàng tử đó rất dũng cảm, nhưng có một
hôm ông ta bị lạc đường không tìm thấy nhà ...
- Không phải đâụ - Bé Quang Tông chợt cướp lời, - Cha của
hoàng tử bị những tảng đá to đè chết.
Và câu chuyện của bé Hoa Sầu Đông không kể tiếp được, nó ôm
lấy các em và những giọt nước mắt đã rỏ xuống má.
Hôm ấy, đến khuya ba chị em vẫn phải co rút trong khoảng sân
lạnh. Chúng không hết sợ hãi khi nghe những tiếng la hét thô
bạo của Lỗ Sâm, từ phía trước vòng ràọ Cuối cùng khi đã quá
nửa đêm sự yên lặng mới đến. Ngọc Lan vội chạy ra mang ba đứa
con vào nhà. Trước hết Lan cho chúng ăn, bé Hoa Sầu Đông còn
phải đút cơm cho Quang Mỹ rồi mới được ăn saụ Đã quá nửa đêm
nên chẳng đứa nào thấy đóị Ngọc Lan buồn lắm, hết sờ trán đứa
này lại sờ trán đứa kia, nàng sợ chúng ngã bệnh, sau đó lau
mặt mũi cho lũ con sạch sẽ rồi mới cho chúng lên giường.
Quang Tông và Quang Mỹ ngủ ngay còn Hoa Sầu Đông vẫn chưa ngủ
được. Vì Ngọc Lan phát hiện ra những vết thương rỉ máu trên
tay và đầu gối của nó, Ngọc Lan phải trở về bếp lấy bông băng
rửa vết thương cho Hoa Sầu Đông. Con bé thật cứng cỏi cắn răng
chịu đau chứ không khóc. Thái độ của nó làm Ngọc Lan xúc động,
nàng xiết chặt nó vào lòng mà nước mắt rưng rưng. Hoa Sầu Đông
nằm trong lòng Ngọc Lan nó ngơ ngác hỏi:
- Mẹ ơi, chúng ta bắt buột phải sống với ông ấy hay saỏ
- Đúng vậy con ạ.
- Sao phải thế?
Ngọc Lan cắn môi nói:
- Định mệnh! Định mệnh đã bắt như vậy con ạ.
Bé Hoa Sầu Đông không hiểu cái gì là định mệnh. Nhưng từ đó về
sau nó không bao giờ quên được chuyện đó và bước vào gia đình
họ Lỗ là định mệnh khắc nghiệt đã bắt đầụ Tối hôm ấy bé Quang
Mỹ khó ngủ. Có lẽ nó nằm mơ thấy ác mộng. Bé Hoa Sầu Đông nằm
ở một bên không ngừng bắt chước Ngọc Lan hát ru:
- Bé ngoan ngủ cho ngoan, nhắm mắt lớn một khoang
Bé yêu ngủ cho yên, nhắm mắt lớn một miền
Ru em chiều đã xuống, ôm em nhìn miên man
Em là cả tâm can, lo em chịu bẽ bàng ... |
|