Cao Hàn tối hôm sau biết Phấn Vân đã dọn ra
khỏi nhà họ Chung.
Trong phòng khách nhà họ Chung, chỉ có hai người là Khả Tuệ và
Cao Hàn. Mọi người đều rất ý tứ, Cao Hàn đến, cả nhà đều lánh
đị Khả Tuệ sà vào lòng Hàn, đầu nửa gối trên đùi Cao Hàn, trên
mặt mang một vẻ buồn. Nàng đã đem tình hình xảy ra rất giản
đơn nói với Cao Hàn, lại thêm sự tự oán trách, hối hận và buồn
rầu của mình.
- Em quả không hiểu, em mở cửa, đóng cửa, nhảy từng bước đi ra,
tiếng đã đủ lớn rồi, sao hai người lại không nghe thấỷ Em cũng
không phải, rõ ràng nghe thấy có người đang khóc, em còn đi
bật đèn, gây cho cả nhà một phen náo động trời long đất lở.
Thím Ba đã đi, má khóc suốt đêm, đến giờ cũng chưa chịu nói,
bà nội cũng tức giận ... trời, - Nàng đưa đẩy tròng mắt, nhìn
Cao Hàn - Anh đoán xem sao, bà nội không trách ba, người làm
mẹ khá là tự tin con trai của mình vẫn cứ là tốt, bà trái lại
mắng má không hiểu sự thế, không hiểu đàn ông, không biết giữ
chồng ... làm má tức mình khóc đến chết đi sống lại!
Cao Hàn ngạc nhiên nghe tất cả những điều đó, trong óc choáng
váng như bị tưới một nồi sáp đun sôị Hồi lâu, chàng vẫn không
rõ Khả Tuệ đang nói những gì, sau đó thì chàng hiểụ Ngồi ở đấy,
hai tay chàng chống cằm, khổ công suy nghĩ, khổ công nhớ lại,
khổ công phân tích ... Chàng cũng không nóị Khả Tuệ lại vẫn
thở dài thườn thượt:
- Kỳ thực, cũng không thể trách thím Ba, tình cảm của thím với
chú Ba em đậm như thế, kết hôn được hai tháng chú Ba mất, lúc
ấy thím Ba mới hai mươi mốt tuổi, ba em lúc bấy giờ nói: thím
ấy coi như còn là một đứa trẻ! Em nghĩ, ba em mới bắt đầu đã
thích thím ấy! Kỳ thực một người đàn ông sẽ yêu thím Ba là
điều rất tự nhiên, anh nói có phải không? Thím ấy đẹp như vậy,
trẻ như vậy, buồn buồn đầy chất văn nhã như vậỵ Lại biết đàn
piano, lại rất có tài năng ... chà! Anh biết không? Em đồng
tình với ba và thím Bạ Hèn chi, một số ngày nay, em vẫn cứ
thấy thím Ba có tâm sự, vẫn cứ thấy thím ấy tương đối không
bình thường, thì ra ... là vậy!
Cao Hàn trừng mắt nhìn Khả Tuệ:
- Ba em nói thế nàỏ - Chàng giọng buồn bực hỏị
- Ba em ấy à! - Khả Tuệ lắc lắc đầu - ông lúc bấy giờ vừa rống
vừa kêu với má, nói ông đúng là thích thím Ba, thích thím ấy
suy nghĩ có chiều sâu hiểu tình cảm ... Dù sao cũng nói ra một
lô một lốc. Em không hiểu nổi ba em, ông không phải là người
sợ lôi thôi, ông rất đa tình, nếu dồn ép ông quá, người chịu
thua thiệt vẫn là má em!
Cao Hàn nghiến răng:
- Nhưng, ông vẫn để nàng đi ử Giữa đêm khuya khoắt, để nàng
một mình đi ử
Khả Tuệ nhìn Cao Hàn, cầm lên một quả quít trên bàn trà, nàng
bắt đầu bóc vỏ quít, vừa bóc vừa nói:
- Anh muốn ông làm thế nàỏ Trong nhà có già có trẻ, ông vẫn cứ
không thể đi cùng với thím Bạ Trời! Thím Ba cũng rất đáng
thương, em nhìn thím ấy ra đi, lòng cũng đau đớn, nói thực, em
rất thích rất thích thím ấy! Làm sao ngờ được rằng thím ấy sẽ
... thím ấy sẽ ... Trời! - Nàng than dài thở ngắn, đưa từng
múi quít vào mồm Cao Hàn. Nàng nhìn Cao Hàn, cuối cùng ngoắt
đầu một cái - Cao Hàn, chúng ta đừng bàn đến vấn đề ấy nữa,
được không? Chúng ta đừng bàn đến nữa - Nàng túm lấy tay chàng
- Thôi chết, phồng nước lên rồi! Anh ít nhất một tháng không
đàn được ghi-ta!
Chàng rút lại tay, bồn chồn đứng dậy, đi một vòng trong nhà.
- Nhà em có thuốc lá không? - Chàng hỏị
- Thuốc lá? Anh lại không hút thuốc, đòi thuốc làm cái gì?
- Anh muốn hút một điếụ
Chàng lật mở hộp thuốc lá trên kỷ trà, lấy một điếụ Khả Tuệ
vội vàng lấy hộp quẹt mồi thuốc cho chàng, cười lấy lòng nói:
- Anh tay chân luống cuống, bật lửa không khéo lại bén vào
ngón tay, nếu anh muốn hút thuốc, để em bật lửa giùm anh.
Chàng đốt thuốc, rít mạnh một hơi, phun khói thuốc ra, Khả Tuệ
ngỡ ngàng nhìn anh, kêu lên:
- Anh biết hút thuốc lúc nàỏ
- Việc biết được rất nhiều, chỉ là em không biết thôi!
- Ủả - Khả Tuệ nhướng lông màỵ - Thì ra anh trước mặt em giả
làm bộ đứng đắn, anh là một ngụy quân tử!
- Trên đời ngụy quân tử cũng có rất nhiều, không chỉ một mình
anh!
- Thế là ý thế nàỏ
- Không ăn rau càng cua, làm sao cứ kẹp người! Xem chừng hôm
nay anh bẳn tính lắm, tại saỏ
Chàng gượng cười, nhìn Khả Tuệ.
- Không tại sao cả - Chàng khẽ than thở nói - Anh vẫn cứ hay
bẳn, em biết rồi đấỵ
Nàng nũng nịu cười, dùng bàn tay nhỏ êm dịu của nàng nắm lấy
tay chàng.
- Em sẽ không chọc giận anh, em cố hết sức không chọc giận
anh. Giả sử em vô tình chọc giận anh, anh có thể mắng em la
em, thậm chí đánh em, nhưng anh đừng đi yêu người khác, vĩnh
viễn đừng, được không?
Chàng nhìn nàng, bị mê hoặc trong ánh mắt và tiếng nói thâm
tình, chuyên chú và êm dịu của nàng. Nàng dùng tay ngoặc cổ
chàng, lại hiến dâng làn môi mềm mại mà ngọt đằm của nàng,
lưỡi nàng còn mang hương quít.
Cùng thời gian ấy, Phấn Vân đang nằm trên giường trong nhà, để
cho bác sĩ Sở chữa trị và chích thuốc. Sở Hồng Chí là bác sĩ
gia đình của nhà họ Hạ. Trên thực tế, Sở Hồng Chí không chỉ là
bác sĩ nội khoa mà là bác sĩ khoa tâm lý. Từ khi Văn Tiêu qua
đời, mỗi lần Phấn Vân về nhà mẹ đẻ, đều bị bà Hạ ép gặp Sở
Hồng Chí, ép uống thuốc ngủ, thuốc an thần của ông ... và tập
thở thật sâụ
Lần này, mời bác sĩ Sở dường như là cần thiết, Phấn Vân từ khi
nửa đêm về nhà như là rối loạn thần kinh. Nàng vẫn cứ cười,
không ngừng cười, cười một cách cổ quái và thê lương. Nàng
suốt đêm không ngủ, chỉ ngồi trên giường đờ đẫn và cười ngốc
nghếch. Hai ông bà già nhà họ Hạ đều bị nàng làm cho tay chân
luống cuống. Bà Hạ muốn gọi điện thoại hỏi nhà họ Chung rốt
cuộc đã xảy ra việc gì, lại bị Phấn Vân ngăn cản quyết liệt.
Nàng đè tay lên ống nghe và nói:
- Chúng ta và nhà họ Chung đã không có quan hệ, cũng không nên
gọi điện thoại đến nữa! Cũng đừng gây với họ nữa!
- Nhưng, - Bà Hạ buồn rầu mà bồn chồn nói - Nhất định xảy ra
một số chuyện, phải vậy không?
- Xảy ra quá nhiều chuyện! - Phấn Vân đờ đẫn ngồi, đờ đẫn nói
và mang cái cười đờ đẫn - Ðầu tiên, là Văn Tiêu chết, sau đó,
là con mua Ni Ni ... Ni Ni! Ủa, Ni Ni! - Nàng bỗng kinh hoàng
tìm kiếm chung quanh - Ni Ni! Ni Ni đâu rồỉ
- Ở đây! - Thiên Vân kêu, vội vàng ẵm Ni Ni đang co quắp ở
chân giường lại, đặt vào lòng nàng. Con vật nhỏ do không quen
thay đổi hoàn cảnh, đang run lên cầm cập. Phấn Vân lập tức ôm
nó chặt trong lòng, dùng vạt dưới áo ngủ bọc lấy nó, cho nó
ấm.
- Con mua Ni Ni ... - Phấn Vân tiếp tục nói như nằm mơ - Khả
Tuệ tham gia vũ hộị Sau đó, Khả Tuệ có bạn traị Sau đó, Khả
Tuệ xảy ra tai nạn xe cộ. Sau đó, con và Văn Mục bị người ta
túm được ...
- Con nói cái gì? - Bà Hạ nghe chừng như hiểu một chút ít -
Con và Văn Mục làm saỏ - Bà lo sợ hỏi, cảm giác của người làm
mẹ đang nhắc nhở bà, có thể xảy chuyện rắc rối to! Hai mươi
bốn tuổi, nó mới chỉ có hai mươi bốn tuổi!
Phấn Vân sững sờ, lại cười lên, cười đến phải giấu mặt trong
đám lông dài của Ni Nị Thiên Vân ngồi bên cạnh nàng, dùng tay
ôm vai nàng, khẽ lay nàng hỏi dồn:
- Rốt cuộc là thế nàỏ Chị đừng làm cho cả nhà lo sợ được
không?
- Con là một con "quỷ" - Nàng cười nói - Con đến gia đình nào,
gia đình ấy sẽ không yên ổn!
ông Hạ nhìn tất cả những cái đó, đơn giản nói:
- Ði mời bác sĩ Sở đến, nó cần một thầy thuốc tâm lý!
- Ðừng làm cho to chuyện! - Phấn Vân không cười nữa, chính xác
nói - Con không hề bị bấn loạn tinh thần, con chỉ thấy được
rằng việc đời rất đáng cườị Rất nhiều lúc, chúng ta đều đang
diễn trò, cũng không biết diễn cho ai xem!
- Phấn Vân! - Bà Hạ kêu to - Mày nói rõ xem, cái gì mà mày và
Văn Mục bị túm được. Việc gì bị túm được?
Phấn Vân ngẩng đầu lên nhìn mẹ, nàng lại cười:
- Họ cho rằng con và Văn Mục đang yêu đương. Cả nhà náo động
một phen trời long đất lở, hết sức căng thẳng, đành tống con
về nhà!
- Chị - Thiên Vân nhìn xói nàng, hỏi - Chị phải là đang cùng
Văn Mục yêu đương hay không?
Phấn Vân cười to lên, đặt Ni Ni trên giường, nàng cưới đến thở
hổn hển.
- Em nghĩ thế nàỏ - Nàng hỏi lại - Cứ như là tiểu thuyết rất
hay, phải vậy không? Viết ra chắc chắn sẽ vang dội, chỉ có
điều người ta sẽ ra lệnh cấm!
- Chị! - Thiên Vân kêụ
Phấn Vân không cười, ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng trong sáng
nhìn cha mẹ, lại nhìn Thiên Vân, chân thành thẳng thắn, đứng
đắn nói:
- Con không, tuyệt đối không cùng Văn Mục yêu đương. Ðó là một
sự hiểu lầm, một sự hiểu lầm rất đáng cười, cho nên con cứ
muốn cười!
Bà Hạ yên tâm trở lại, lập tức, bà lại nổi giận:
- Nếu đã là hiểu lầm, họ dựa vào cái gì nửa đêm khuya khoắt
xua con về! Tôi gọi điện thoại cho họ nói cho ra lẽ!
Phấn Vân kéo áo mẹ.
- Chẳng lẽ mẹ không cho con ở lại, còn muốn xua con về nhà họ
Chung hay saỏ
- Nói bậy! - Bà Hạ xúc động ôm lấy Phấn Vân - Con cũng đừng về
nhà họ Chung nữa, vĩnh viễn đừng về.
- Thế thì còn nói cho ra lẽ cái gì? Rỗi hơi gây chuyện làm gì?
Hiểu lầm! Con không tức giận, ba má tức giận cái gì?
Vì vậy, bà Hạ không gọi điện thoại nữa, mọi người đều nín
nhịn. Nhưng Phấn Vân sau khi về nhà không bình thường, nàng
không ăn không uống không ngủ, ngồi ở trên giường, chốc thì
ngây người như mất hồn, chốc lại cười ngốc nghếch. Hỏi chuyện
nàng, nàng cũng trả lời không được rõ ràng, không hỏi chuyện
nàng, nàng suốt ngày không mở miệng. Ðiều đó khiến vợ chồng
nhà họ Hạ và Thiên Vân vô cùng lo lắng. Ban ngày Thiên Vân lợi
dụng thời gian đến lớp, gọi điện thoại đến văn phòng của Văn
Mục. Văn Mục đem sự hiểu lầm xảy ra ban đêm kể lại một lượt,
đương nhiên, nói không được rõ ràng, bởi vì không thể kéo Cao
Hàn vào chuyện, ông không có cách nào giải thích làm sao Phấn
Vân lại phục vào lòng ông khóc lóc. Thiên Vân lòng đầy nghi
ngờ, về đến nhà chỉ nói với mẹ:
- Má, mời Sở Hồng Chí đến đi! Dù cho là chuyện gì, chị vẫn có
chút không bình thường!
Sở Hồng Chí đến, Phấn Vân đành để cho Sở Hồng Chí chữa trị. Sở
Hồng Chí là người tương đối có tiếng tăm trong số thầy thuốc
khoa tâm lý. ông tuổi không lớn, chỉ mới trên dưới bốn mươi
tuổi, ở Mỹ về, đến nay còn bảo lưu công việc ở bên ấỵ Trong
vòng một năm, vẫn có đến vài tháng ở ngoài nước. Tay nghề của
ông cũng rất cao siêu, ông rất có thể để bệnh nhân buông lỏng
mình, cũng rất có thể để bệnh nhân tin cậy ông. Phấn Vân có
một lần từng nói với ông:
- ông biết không? Công việc của ông coi như là một linh mục,
những bệnh nhân cần nói, ông cũng ngồi một bên nghe họ nóị
Sở Hồng Chí nghĩ một chút rồi cười cười:
- Cô nên nói, linh mục đều là thầy thuốc khoa tâm lý rất giỏi,
thầy thuốc khoa tâm lý lại tuyệt đối không phải là linh mục!
- Tại saỏ
- Bởi vì ... - Sở Hồng Chí cười rất thẳng thắn - Thầy thuốc
khoa tâm lý sẽ kết hôn, linh mục không thể.
Phấn Vân cũng cườị Trong thời gian điều trị, Phấn Vân tương
đối thích Sở Hồng Chí, bởi vì ông rất có khiếu hài hước. Sở
Hồng Chí có một gia đình không mấy hạnh phúc, vợ ông một số
năm trước chết vì chứng ung thư, để lại hai đứa con nhỏ. Cho
nên lúc Văn Tiêu mới chết, Sở Hồng Chí từng tận tâm tận ý chữa
trị cho Phấn Vân. ông từng nói với nàng rất thẳng thắn:
- Nỗi đau của cô, tôi đều hiểu được. Trước đây đọc Phù sinh
lục ký, xem thấy Thẩm Tam Bạch khuyên vợ chồng trong thiên hạ,
tình cảm không nên quá đậm, để tránh khỏi lúc một người đột
ngột ra đi, người kia đau khổ quá mức. Thứ cảm giác đó chỉ có
bản thân người đã trải qua mới có thể hiểu được! Giữa tôi và
vợ tôi chưa hề yêu nhau đến chết đi sống lại, nhưng khi cô ấy
đi tôi vẫn đau khổ đến cực độ!
Phấn Vân chịu để cho Sở Hồng Chí chữa trị, bởi ông cẩn thận,
ông thành khẩn, ông tựa như một người bạn.
Lúc này, Sở Hồng Chí ngồi trước giường Phấn Vân. ông đặc biệt
tách Thiên Vân và vợ chồng họ Hạ rạ ông chăm chú nhìn Phấn
Vân, khẩn thiết mà chân thành nói:
- Nói đi!
- Nói cái gì? - Nàng hỏị
- Cô muốn nói cái gì thì nói cái ấỵ
- Tôi muốn nói ... - Phấn Vân nghiêng đầu nghĩ một chút - Ðời
người là một hài kịch.
- Tôi đồng ý - Sở Hồng Chí cườị
- Tôi nghĩ, tôi bất luận nói cái gì ông cũng đều đồng ý.
- Chưa chắc đã như vậỵ Cô lại nói nữa xem!
- Tôi nói, tôi không cần thầy thuốc.
- Ðúng! Cô cần ngủ, dinh dưỡng, nghỉ ngơi, chăm sóc và tình
yêụ
Nàng kinh động, nhìn ông, cườị
- Tiếc rằng thầy thuốc như ông, rất nhiều phương thuốc ông
không pha chế được.
ông cũng cười, giơ tay đập đập tay nàng.
- Ðể tôi chích cho cô một mũi, ngủ ngon một giấc, đợi cô ngủ
đủ, nghỉ ngơi đủ, tinh thần cũng phấn chấn, chúng ta lại thảo
luận kỹ trong những phương thuốc của tôi, có vị thuốc nào
không pha chế được! Bây giờ ít nhất tôi có thể pha chế cho cô
ba thứ thuốc trước mắt! Thế nàỏ
- ông muốn chích cái gì cho tôỉ Có một thứ thuốc chích tên là
"quên đi", chích vào có thể quên sạch sành sanh mọi việc trước
đây hay không?
- Cô không cần chích thứ ấy, cái đó sẽ khiến cô biến thành trì
độn!
- Ðúng, tôi đang hy vọng trì độn!
ông nhìn sâu nàng, chuẩn bị thuốc chích.
- Ống thuốc này chích vào, bảo đảm cô sẽ trì độn!
- Trì độn đến mức độ nàỏ
- Ðến mức độ ngủ!
- Ha! Xoay xỏa nửa ngày, vẫn là thuốc an thần! ông không thấy
rằng tôi rất trấn định ử Nhưng ... - Nàng nghĩ một chút, cuốn
tay áo lên - Chích đi! Ngủ được cũng là một cái phúc!
ông nhìn cổ tay trắng muốt của nàng, mạch máu ở lớp da trắng
nhợt thấp thoáng có thể nhìn thấỵ Cánh tay gầy nhỏ của nàng
hết sức đáng thương. ông thắt nịt cao su, để huyết quản tĩnh
mạch nổi lên, vừa đâm mũi kim vào, ông vừa tìm đầu đề câu
chuyện theo thói quen, để tránh cho bệnh nhân khỏi cảm thấy
đaụ
- Cô lần trước nói với tôi, có một người bạn mắc "chứng mất
trí nhớ ", hiện giờ, cô ấy đã khỏi chưả
- Cô ấy sẽ không khỏi - Nàng rất nhanh nói - Tôi là cô ấy, tôi
cũng sẽ không khỏị Bác sĩ Sở, ông có từng hy vọng mất đi ký ức
hay không?
- Chưa từng, tôi biết đối mặt với sự thật như thế nàọ
- ông có thể khiến bản thân ông mất đi ký ức được không?
- Không thể.
- Hừ! - Nàng thở dài, lắc đầu - ông cũng chỉ là một người bình
thường!
- Vốn dĩ là người bình thường, ai cũng đều là người bình
thường! Ký ức cũng là một thứ rất tốt, có khi sẽ bù lấp vào
chỗ trống rỗng trong tâm linh một con người,,có khi cũng sẽ
mang đến vui sướng và đau khổ, con người không nên vứt bỏ ký
ức. - ông rút kim, dời cổ tay nàng. Nét mỉm cười lan bên môị -
Còn nhớ lần đầu tiên chích cho cô, cô mới mười lăm tưổi, bởi
vì cãi nhau với cô giáo dạy Anh văn, cô mắng bà ấy là mụ phù
thủy tâm lý bất thường, bà ấy đòi đuổi cô, cô tức đến nỗi vừa
run lên vừa khóc vừa nhảy, ba cô không biết làm thế nào, đành
tìm tôi đến chích thuốc an thần cho cộ Phấn Vân, cô vẫn cứ là
một đứa trẻ tình cảm dễ kích động. Vấn đề của cô xuất phát ở
một số năm nay, cô quá mức đè nén mình, vừa không thể khóc
thỏa thuê, vừa không thể cười thỏa thêu!
Mắt nàng ươn ướt.
- Mười lăm tuổỉ ông còn nhớ được? Ðó là việc một trăm năm về
trước rồị - Nàng dựa trên gối, hơi choáng váng, dược tính ấy
hiệu quả rất nhanh - Bác sĩ Sở, ông ngày mai còn đến chứ?
- Phải!
Nàng mỉm cười, giơ tay vuốt Ni Ni, ôm Ni Ni trong lòng, nàng
lơ mơ buồn ngủ. Ấp úng, nàng mơ hồ nói một câu:
- May mà ông là thầy thuốc, nếu không tôi sẽ cho là ông yêu
tôị
Nhắm mắt, nàng thiu thiu ngủ.
Giấc ngủ đó được vừa dài vừa lâu vừa say, ngay cả nằm mơ cũng
không có. Nàng bị một hồi chuông điện thoại đánh thức. Mở mắt
ra, nàng nhìn thấy Thiên Vân đang nắm ống nghe điện thoại, hết
sức khó chịu thấp giọng kêu:
- Nói với anh mấy trăm lần rồi, sao anh lại gọi điện thoại tớỉ
Cao Hàn, anh không thể nói chuyện với chị tôi, chị ấy đang
bệnh, chích thuốc an thần mới ngủ được! Anh rốt cuộc có việc
vì? Ðừng lại đem việc của anh với Chung Khả Tuệ làm phiền chị
tôi, chị ấy với nhà họ Chung sớm đã không có quan hệ rồỉ Cái
gì? Anh bây giờ muốn đến? Anh lập tức sẽ đến? Không được,
không được.
Phấn Vân hoàn toàn tỉnh, mở to mắt, nàng nhìn Thiên Vân. Cao
Hàn! Nàng có nghe lộn hay không? Là Cao Hàn ử Nàng chống người
dậy, chìa tay cho Thiên Vân.
- Ðưa cho chị ống nghe, chị nói chuyện với anh ấy!
Thiên Vân đưa ống nghe cho nàng, vừa đi ra cửa phòng, vừa căn
dặn:
- Chị đừng quá phí sức lực, bác sĩ Sở nói chị cần nghỉ ngơi!
Nàng đỡ lấy ống nghe, đưa mắt nhìn theo Thiên Vân rời đị
- Cao Hàn? - Nàng hỏị
- Phấn Vân! - Cao Hàn kêu lên - Ðây là lần điện thoại thứ mười
hai của anh! Em khỏe không? Tại sao không thể nhận điện thoạỉ
- Họ chích cho em ... - Nàng nói - Em đã ngủ.
- Chích? Em bệnh hả? Ðừng nói, anh lập tức đến nhà em! Chúng
ta gặp hãy nói chuyện!
- A lô! - Nàng kêu, đầu óc có phần sáng rõ. - Anh không thể
đến, không được phép đến! Chúng ta đã nói chuyện rõ ràng rồi,
anh đã nói không lại ...
- Nói rất dễ, làm rất khó! - Chàng nói - Nhất là sau khi nghe
Khả Tuệ nói đến chuyện xảy ra tối hôm trước ...
- Khả Tuệ nói với anh? Cô ấy nói gì với anh?
- Nói với anh, em và ba cô ấy cùng ở một chỗ, bị cô ấy bắt
gặp.
- A - Nàng buồn thiu đáp khẽ một tiếng, trong lòng đang nhanh
chóng xoay chuyển ý niệm, nhanh chóng sắp xếp lại ý nghĩ của
mình - Anh đã biết rồỉ - Nàng thấp giọng nói - Anh coi, anh
không phải là người duy nhất!
- Bớt cái trò đó đi! - Tiếng Cao Hàn thô lỗ! man rợ mà mạnh
mẽ!, tràn đầy tình cảm, tràn đầy thấu hiểu, tràn đầy buồn khổ
- Anh không tin một chút nào cả! Không tin một ly nào! Bởi vì
anh quá hiểu em! Em tuyệt đối không phải là người phụ nữ đồng
thời có thể yêu hai người đàn ông! Nhà họ Chung nếu không phải
xuất phát từ hiểu lầm, thì là hãm hại em! Anh phải điều tra
rõ! việc này, anh nói cho em biết, anh phải điều tra rõ!
- Ðừng điều tra! - Nàng càng yếu ớt - Xin anh đừng điều tra!
- Thế thì, nói cho anh biết là chuyện gì.
- Em không muốn nóị
- Ðược - Chàng ngừng một lát - Anh tới!
- Không được!
- Phấn Vân! - Chàng kêu - Muốn anh từ nay không gặp em, anh
làm không nổi, anh quả thực làm không nổi, anh làm không nổi
... - Chàng nói liền một chặp, giọng thấp, trầm nói gần hai
mười lần "anh làm không nổi", nói đến nỗi Phấn Vân nát lòng,
nước mắt sắp rơi xuống.
- Cao Hàn, - Nàng nén hơi nói - Anh là đàn ông, đừng giở trò
trẻ con. Anh đừng bức tôi, chúng ta đã nói với nhau xong rồi,
ở công viên Thanh Niên, chúng ta đã đem tất cả giải quyết
xong. Nếu anh tiếp tục bức tôi, tôi nói cho anh biết ... tôi
sẽ ... tôi sẽ ... - Nàng cắn môị
- Em sẽ thế nàỏ - Chàng hỏị
- Không phải chỉ có Khả Tuệ làm việc ấy - Nàng cắn răng nói -
Nếu là tôi làm, tôi sẽ không cho phép không đạt tới mục đích,
bởi vì nhà tôi ở tầng lầu thứ mười hai!
Ðầu kia điện thoại, Cao Hàn dường như hít ngược lại một ngụm
hơi mạnh.
- Anh đầu hàng. - Chàng gấp rút mà nghẹt thở - Anh đều nghe
em, y theo em, em muốn làm thế nào thì làm như thế. Anh đầu
hàng.
- Thế thì, vĩnh viễn đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, vĩnh
viễn đừng đến thăm tôi, vĩnh viễn cũng đừng đến làm phiền tôi!
Nàng cắt điện thoạị Thiên Vân bưng sữa và đồ ăn vàọ
- Chuyện gì vậỷ Cao Hàn tìm chị làm gì? Anh ta phải chăng đang
cãi nhau nảy lửa với Khả Tuệ?
- Phảị - Nàng hít hít mũi - Hai người cãi cọ nhau, muốn chị
làm người hòa giải - Nàng nói dối được giống như thật.
- Chị còn đi lo việc nhà người khác à! - Thiên Vân trợn trừng
mắt - Ðể họ cãi nhau! Tốt nhất cãi nhau đến mái nhà cũng sụp!
Phấn Vân nhìn Thiên Vân, trong lòng bỗng vụt qua một ý nghĩ,
nếu là Thiên Vân gả vào nhà họ Chung thì saỏ Nhìn dáng vẻ kiên
định của Thiên Vân, nàng biết, nếu là Thiên Vân, tất cả mọi
việc đều không giống như vậy! Văn Tiêu không nhất định sẽ
chết, Thiên Vân cũng quyết không thể yêu cùng một người đàn
ông với Khả Tuệ. Nếu quả thực xảy rạ Thiên Vân cũng quyết sẽ
không rút lui khỏi chiến trường. Bi kịch, là cái mà tính cách
bản thân mỗi một người tạo thành. Bỗng nhiên, nàng thấy được
mình có phần ngốc nghếch, hoặc giả, nàng nên cùng Cao Hàn trốn
đỉ Hoặc giả, nàng bất tất lo đến chuyện sống chết của Khả Tuệ?
Hoặc giả ... nàng cắn răng, dường như lại nhìn thấy cái tay
Khả Tuệ nắm vạt áo mình, buồn rầu muốn thổ lộ, đôi mắt ngấn
lệ, lại cả thân thể nằm dưới bánh xe của Khả Tuệ ... Nàng vụt
hất đầu, hất đi cả những ý nghĩ hèn hạ ấỵ |
|