Những ngày sau đó dường như trở thành rất
bình lặng.
Phấn Vân ở nhà mẹ đẻ, không bước chân ra khỏi nhà. Liên tục
hai tháng, nàng đều không đi đâu cả. Có lúc, Thiên Vân lo ngại,
kéo nàng đi xem phim, bảo nàng đi dạo phố, nàng cũng không
chút hứng thú. Nàng ở trong tình trạng suy sụp, suy sụp giống
như lại trở về ba năm trước, trong những ngày Văn Tiêu vừa mới
chết. Nhưng lúc đó nàng là bi thiết sau cơn đau lớn, bây giờ,
nàng bình tĩnh đến lạ lùng. Nàng nói với bác sĩ Sở:
- Trước đây xem tiểu thuyết của Turguenie, ông co một câu nói:
"Tôi đang chìm ở lớp đáy dòng sông". Tôi vẫn cứ không hiểu,
không biết thế nào là chìm ở lớp đáy dòng sông? Bây giờ, tôi
có phần hiểu, tôi đang chìm ở lớp đáy dòng sông.
- Thế là ý thế nàỏ - Bác sĩ Sở hỏi - Tôi không hiểụ
- Tôi chìm ở chỗ ấy, dòng nước chảy qua người tôi và bốn chung
quanh tôi, đó là động tháị Còn tôi thì saỏ Tôi là tĩnh thái,
tôi chìm ở trong ấy, để tất cả mọi cái chung quanh di động,
tôi bất động.
- Là một thứ tằm ngủ?
- Cũng là một thứ chìm nghỉm.
Bác sĩ Sở nhìn sâu nàng, trầm tư không nóị Những ngày nay, Sở
Hồng Chí thành khách thường xuyên trong nhà, ngày ngày đều có
mặt. Thăm bệnh đã không quan trọng, ông thường cùng Phấn Vân
nói chuyện phiếm. ông là một đối tượng trò chuyện rất tế nhị,
ông không hề hỏi ở nhà họ Chung xảy ra chuyện gì, không hề
nhắc đến bất kỳ nhân vật nào có liên quan đến nhà họ Chung,
nếu nàng nhắc đến, thì ông nghe, nàng không nhắc đến, ông cũng
không hỏị Dần dần, Phấn Vân phát hiện việc bác sĩ Sở đến thăm
rất có thể là cha mẹ cố ý sắp đặt, bao gồm Thiên Vân ở trong
đó. Mọi người đều có thứ thỏa thuận ngầm, hễ bác sĩ Sở đến,
mọi người đều lui ra khỏi phòng, để họ đơn độc ở cùng một chỗ.
Ðối với sự "sắp đặt" này Phấn Vân cũng thờ ơ, không quan tâm.
Dù sao, nàng đang "chìm ở lớp đáy dòng sông".
Mùa đông năm ấy đặc biệt lạnh, luồng khí lạnh mang tới mưa dầm,
suốt ngày triền miên không dứt. Mưa dầm và ngày đông đối với
người tâm tình hiu quạnh vẫn cứ đặc biệt có thứ áp lực vô hình.
Phấn Vân thường cả ngày đứng trước cửa sổ, chỉ nhìn mưạ Vợ
chồng nhà họ Hạ vì muốn gợi lên hứng thú cho nàng, đặc biệt
mua một chiếc piano mớị nàng ngồi bên đàn, hoàn toàn đàn không
thành khúc điệụ Cưỡng ép nàng đàn tiếp, mắt nàng rưng rưng
nhìn phím đàn. Do đó cả nhà đều không cưỡng ép nàng làm điều
gì. Nhưng nàng tìm ra trong tủ vách một cây đàn tranh cổ dùng
trong thời học sinh của nàng. Lau đi bụi bậm trên mặt đàn,
nàng có khá nhiều ngày chìm đắm vào trong đàn tranh cổ. Nhạc
cụ và khúc điệu của Trung Quốc, đánh lên đều có thứ phong vị "cao
sơn lưu thủy", tỉ tê than thở, êm dịu hiền hòạ Nàng cũng sa
vào trong thứ hòa dịu ấỵ Bác sĩ Sở rất hài lòng về thứ chuyển
biến nàỵ ông thường ngồi bên nàng, nghe nàng đàn đến mấy tiếng
đồng hồ. Có lần, nàng hỏi:
- Tôi cứ đánh đàn tranh như vậy, ông không thấy chán à?
- Tôi thấy được rằng rất an lành, rất bình tĩnh. - ông chăm
chú nhìn sâu nàng - Và còn có một thứ cảm giác hạnh phúc êm
đềm, giống như tôi đang cùng cô chìm dưới lớp đáy dòng sông.
Có thứ cảm giác không tranh với đời, xa lánh trần thế, tôi
thích cảm giác nàỵ
Nàng đột nhiên cảnh giác, hàm ý trong lời ông khiến nàng hơi
hồi hộp sợ hãị Lần thứ nhất nàng đánh giá nghiêm chỉnh Sở Hồng
Chí. ông là người đàn ông chín chắn, vững vàng, vừa không
phong lưu tuấn tú như Văn Tiêu, vừa không đầy tài hoa như Cao
Hàn. ông bình tĩnh an lành, giống như một tảng đá lớn vững
chãi, tuy không rực rỡ, không phát quang, không lóe sáng ...
lại có thể để người khác yên ổn nương tựa, dựa vào một cách
chắc chắn. Nàng chăm chú nhìn ông, chìm sâu vào trong một thứ
trầm tư nào đó.
Trước ánh mắt mông lung đen thẳm của nàng ông có phần mê mẩn.
Sau đó Sở Hồng Chí bỗng lao tới nàng, lấy đi cây đàn tranh
trong lòng nàng, nắm lấy hai tay nàng, thâm trầm mà thành khẩn
nói:
- Có nhớ đến bức tranh hay không? Mùa đông, ngoài cửa sổ tuyết
xuống, có một lò sưởi đốt lửa nóng rực, trước lò sưởi, có một
người đàn ông đang xem sách, hai đứa con nằm trên thảm, chơi
đùa với một con chó trắng nhỏ lông dài, nữ chủ nhân ngồi trong
một chiếc sofa lớn, đang gẩy đàn tranh.
ánh mắt nàng lóe sáng.
- Thế là ý thế nàỏ - Nàng hỏị
- Tôi ở D.C Mỹ có một ngôi nhà nhỏ. D.C hễ đến mùa đông là
tuyết xuống. Trong nhà chúng tôi có một lò sưởi lớn. - ông nói
- Tôi rất ít ở chỗ ấy, một là công việc ở bên đây cần tôi, hai
là không có nữ chủ nhân nhà giống như một bài hát không có chủ
điệu, buồn tẻ mà nhạt nhẽọ
Nàng ngước mắt nhìn sững ông. Kỳ quái một số năm nay, nàng
chưa từng chú ý đến người đàn ông bên cạnh nàỵ Kỳ quái vẻ mặt
của ông khi nói lời này: bình tĩnh, thành thật, không kích
động, cũng không sôi nổi, không có cái kiên trì khi chưa đạt
mục đích, cũng không có lời thề hứa hẹn sinh tử, càng không có
cái cháy bỏng yêu đến một sống một chết. Cái đó hoàn toàn
không giống với tình cảm mà nàng hiểu, cũng hoàn toàn khác với
tình cảm nàng đã trải quạ Cái đó khiến nàng hoang mang.
- ông đang cầu hôn với tôi ử - Nàng thẳng thắn hỏị
- Một đề nghị mà thôị - ông nói - Không vộị Cô có thể từ từ
suy nghĩ, suy nghĩ lâu bao nhiêu cũng được.
- ông rất dễ tìm nữ chủ nhân cho nhà ông, phải vậy không? -
Nàng nói - Tại sao lại chọn tôỉ
ông cười, đăm đăm nhìn nàng.
- Không dễ đâụ Năm năm trước, cô không hề nhìn tôi thẳng mắt.
Cô, nhân vật sống trong thế giới ảo tưởng ấy, tôi hoàn toàn
không phù hợp. Cô vẫn cứ sống trong thần thoạị
- Ủa! - Nàng khẽ kêu, kinh ngạc. Năm năm trước, chẳng lẽ năm
năm trước, ông đã từng chú ý đến nàng.
- Mà còn tôi thì saỏ - ông bình đạm nói - ánh mắt của tôi cũng
tương đối cao, rấtkhó tìm được nhân vật lý tưởng đối cao, rất
khó tìm được nhân vật lý tưởng trong đời sống hiện thực. Giữa
nam nữ, cần phải hiểu nhau, thưởng thức lẫn nhau, còn cần phải
có duyên phận.
- Ðiều đó không giống với lời thầy thuốc tâm lý nói!
- Tạm thời, xin quên tôi là thầy thuốc tâm lý đi, chỉ coi tôi
là một người đàn ông đơn giản! Ðược chứ?
- ông không giản đơn. - Nàng suy nghĩ sâu xa - Tại sao ở Mỹ?
Tại sao ở D.C?
- Tôi ở bên ấy có hợp đồng mời, có công việc - ông nhìn nàng
một cái - Cái chủ yếu nhất, tôi phải mang cô rời khỏi Ðài
Loan, tôi không muốn mạo hiểm. Cô ở đây có quá nhiều hồi ức,
đổi một hoàn cảnh khác, có thể khiến cô tương đối tỉnh táo, để
đối mặt với thế giới chân thực này Trong tâm linh cô có một
hình tượng, đối với cô, đối với tôi đều không lợị Giả sử cô
quyết tâm gỡ thoát hình tượng đó, gỡ thoát quan niện tình yêu
sắc thái lãng mạn nồng đậm trong óc cô, chúng ta rời khỏi đây!
Một sự bắt đầu mới! Một gia đình, tuy bình thường nhưng bảo
đảm hạnh phúc.
Nàng nhìn ông, không nóị Nếu không có tình yêu làm cơ sở, hôn
nhân làm sao sẽ hạnh phúc? ông là thầy thuốc tâm lý, ông không
biết bảo hình tượng trong lòng? Người ông chỉ là aỉ Văn Tiêủ
Hay là Cao Hàn? ông rốt cuộc hiểu tôi bao nhiêủ Lại dám có "đề
nghị" to gan như thế?
ông nắm chặt tay nàng một cáị
- Nghĩ cái gì? Nghĩ tôi quá lỗ mãng, quá to gan?
- Ồ!
- Thứ đề nghị này cần có dũng khí. - ông cười cười, buông tay
nàng ra, vỗ vỗ bả vai nàng - Nhưng, tuyệt đối không phải là áp
lực đối với vộ Cô có thể rất thoải mái nói "không". Ðiều ấy,
sẽ không làm thương tổn tôị
- Thế thì - Nàng liếm liếm môi - Ðề nghị của ông không xuất từ
tình yêủ ông không phải là yêu tôỉ
- Yêu có rất nhiều loại, người cũng có rất nhiều loại - ông
nhìn nàng, nghiêm chỉnh - Ðừng đem tình yêu cô đã trải qua để
đo lường tình yêụ Cô, Thiên Vân, và các bạn bè của cô ... phần
lớn là tiếp thu tri thức về tình yêu từ trong tiểu thuyết và
phim ảnh, đó đó tình yêu biến thành thần thoạị Phấn Vân, tôi
rất thích cô, thích đến nỗi bằng lòng mạo hiểm lấy cô, nhưng,
tôi không điên cuồng vì cô, mất cô, tôi cũng sẽ không chết.
- Mạo hiểm, ông nhắc mãi đến hai chữ ấy, tại saỏ
- Bởi vì quan niệm về tình yêu của tôi và cô không giống nhaụ
Bản thân hôn nhân như vậy là rất nguy hiểm. Người đàn ông mà
cô mong mỏi, là loại có thể sống chết vì cô!
- ông không phảỉ
- Không phảị
Nàng đăm đăm nhìn ôNg, suy nghĩ về lời nói, nhìn vẻ mặt của
ông. Thần thoạỉ Tình yêu là thần thoại ử nàng đã gặp hai lần
"thần thoại", cái mang lại cho nàng chỉ là đau khổ nhói tim.
Hoặc giả, nàng nên chỉ là một người bình thường; chỉ có người
bình thường mới có tư cách hưởng thụ hạnh phúc. Nàng nghĩ đến
điều đó có phần lẩn thẩn.
- Ðừng trả lời tôi quá nhanh - Sở Hồng Chí lại cười với nàng -
Cô cần suy nghĩ thật thấu suốt, mà không phải là nhất thờị
Nghĩ thông suốt, cô hãy nói cho tôi biết, nghĩ một năm hai năm
đều có thể được, tôi không nóng vộị
Nàng hoang mang nhìn ông, cườị
- ông là một quái nhân - Nàng nói - Xử lý chuyện tình cảm, ông
cũng giống như xử lý văn kiện.
- Cô nêu thí dụ không thích hợp - Sở Hồng Chí cười đầy hàm súc
- Văn kiện cũng có văn kiện hỏa tốc, văn kiện gấp và văn kiện
thông thường chờ giải quyết. Cô không phải là văn kiện của tôị
Nàng sửng sốt, trong khoảnh khắc này, mới nhận xét ra một điềụ
Người, đúng là có rất nhiều tính cách khác nhaụ Sở Hồng Chí,
trên thực tế là người sâu không thể lường!
Sau khi có lời đề nghị này, đời sống của Phấn Vân không có gì
khác. Bác sĩ Sở vẫn thường thường đến, hàng cũng vẫn thường
thường ngồi đấy đánh đàn tranh. Họ không nhắc đến việc ấy nữa,
giống như đề nghị đó chưa hề nói rạ Phấn Vân không phải không
từng suy nghĩ, nhưng, cái đau đớn nhói tim vẫn tươi nguyên,
hình tượng trong đáy lòng vẫn sâu sắc. Nàng quyết không cho
rằng, một phụ nữ giống như mình, sẽ thành người vợ tốt của bác
sĩ Sở. Nàng càng không cho rằng, hạnh phúc không phải là ngồi
trước lò sưởi, đánh đàn tranh cho một người chồng mình không
yêụ
Mùa mưa đã qua, mùa xuân lại đến.
Mùa xuân vẫn không phải là của Phấn Vân. ôm Ni Ni, một mình
ngồi trước cửa sổ, luồng suy nghĩ của nàng sẽ chạy đi rất xa
rất xạ Nàng vẫn là "chìm dưới lớp đáy dòng sông", cố chấp chìm
ở đấy, không muốn nổi lên, không muốn thở, cũng không muốn dòm
thăm thế giới trên mặt dòng sông.
Cuối cùng, có một buổi tối, Thiên Vân từ bên ngoài về nhà.
Nàng đi vào trong phòng Phấn Vân, cởi áo khoác, nàng nói một
cách thần bí:
- Nói cho chị biết một việc quái lạ?
- Gì thế?
- Khá nhiều ngày nay, em đều thấy đối diện với nhà của chúng
ta, trên một công trường cao ốc xây được một nửa, có một người
thường thường ở đấy đi qua đi lại, nhìn vào nhà của chúng ta
đờ người rạ Em cho đó là đốc công trên công trường, hoặc giả
là loại như quản lý chẳng hạn, và không chú ý đến ỵ Tối nay em
cắm đầu đi đường, vô tình lại đụng phải người ấy, em ngẩng đầu
nhìn, chị đoán là aỉ
- Là aỉ - Phấn Vân hỏi, đã bắt đầu hoảng lên. Ðừng là anh ấy!
Không thể là anh ấy!
- Là Cao Hàn! - Thiên Vân nhìn Phấn Vân đang mở to mắt - Chị
quên ử
Tức là bạn trai của Chung Khả Tuệ!
- Ồ. - Nàng hầm hừ một tiếng.
- Em hỏi anh ta ở đây làm gì? Anh ta nói: "Ði đường qua!" Chị
coi có quái lạ hay không! Sau đó, anh ta hỏi lại em một câu
hỏi quái lạ, anh ta nói: "Người thầy thuốc hàng ngày đến nhà
cô có phải là đang theo đuổi cô hay không?" Em nói: "Có liên
quan gì đến anh?" Anh ta nói: "Quan hệ lớn đấy!" Chị coi, anh
chàng này phải chăng là có bệnh thần kinh!"
Bà Hạ bưng bát chè táo đỏ đi vàọ Mấy ngày nay bà toàn tâm toàn
ý chăm bẵm Phấn Vân: lúc thì chè táo đỏ, lúc thì gà nấu với
đương quy, lúc thì câu kỷ tử ... hy vọng cho Phấn Vân mập lên
một chút. Bà ở ngoài phòng đã nghe thấy lời Thiên Vân, đi vào
phòng, bà hỏi:
- Cao Hàn là aỉ
- Bạn đồng học ở khoa ỵ
- Hà! Bà Hạ cười - Tám phần mười là nhìn vừa mắt con rồi!
- Nhìn vừa mắt con ử - Thiên Vân xì mũi một cái - Giả sử là
Cao Hàn một năm về trước, theo đuổi con, con còn có hứng thú.
Cao Hàn bây giờ, đem cho con, con cũng không thèm!
- Làm sao thế? - Phấn Vân nhíu mày, truy hỏị
- Một năm về trước, anh ta ở trong trường nổi bật ghê lắm! Mở
một cuộc vũ hội, ai có thể cùng Cao Hàn khiêu vũ một bài, ngày
hôm sau có thể vang dội toàn trường! Anh ta hay cười, hay đùa,
biết đàn, biết hát, biết sáng tác ca khúc, lập ra ban nhạc
"Người Ai Cập", trong trường ngoài trường đều nổi tiếng. Người
anh ta cũng thần thái bay bổng, vừa cao ráo, vừa thanh thoát!
Nhưng từ khi anh ta đánh bạn với Chung Khả Tuệ, anh ta tiêu
rồi!
- Làm sao thế? - Phấn Vân dồn dập hỏị
- Cuộc tình của họ làm sao mà bàn đến được. Chị lẽ ra phải
biết hơn em. Dù sao, Khả Tuệ xảy ra tai nạn xe cộ, mọi người
đồn đại Cao Hàn ngày đêm phục dịch không rời, vì Khả Tuệ,
trong trường từ sáng đến tối bỏ học, chẳng phải vậy là gì.
- Ừ. - Phấn Vân hầm hừ một tiếng.
- Từ đó, anh chàng này liền biến đổị Ban nhạc đã giải tán, anh
ta cũng không hát xướng nữa, tất cả mọi hoạt động của nhà
trường, anh ta nhất loạt không tham giạ Mà còn càng ngày càng
híp-pi, tóc không hớt, râu không cạo, ăn mặc thì lôi thôi lếch
thếch, người cũng biến thành mốc meo ra, suốt ngày phờ phạc
thiểu nãọ Hai ngày trước gặp Cao Vọng, anh ấy nói, anh của anh
ấy học kỳ này muốn thôi học! Ba anh ấy tức đến nỗi sắp phát
điên lên, bởi vì hoàn cảnh kinh tế của nhà họ Cao không khá,
duy trì cho hai con học đại học không phải dễ dàng! Nhất là
khoa Y!
- Chà, - Bà Hạ đưa nước táo đỏ cho Phấn Vân - Cái đó gọi là
mỗi nhà đều có một cuốn kinh khó đọc!
- Con xem - Thiên Vân nói - Nhà họ Chung có phần tà môn, mà
dính vào họ đều xúi quẩy! Tiểu Ngũ và Tô Bội Bội người ta yêu
đương, tuy cũng cãi cọ nhau, nhưng hai người đều mặt mày hớn
hở, có đâu như cái đôi của họ, đến nỗi hai người đều đâm mốc
meo ra!
- Ủa, - Phấn Vân giật mình - Khả Tuệ thì saỏ Cô ấy như thế nàỏ
- Chị không biết? - Thiên Vân kinh ngạc - Cô ta què rồi! Một
cái chân ngắn hơn cái chân kia, chị biết cô ta ham đẹp biết
bao nhiêu, cô ấy vốn hoạt bát là thế, bây giờ biến thành không
buồn nói năng, thường thường rơi nước mắt trước các bạn đồng
học.
- à! Phấn Vân đờ người ra, một ngụm chè táo đỏ nghẹn trong cổ
họng suýt nữa sặc. Nàng nhìn táo đỏ trong bát, không ngăn nổi
thở dàị
- Thôi! - Bà Hạ nhìn Thiên Vân một cái - Quan tâm chuyện nhà
họ Chung làm gì? Dù sao cũng không có quan hệ với chúng ta,
đừng bạn đến họ nữa!
Nhưng bà không thể không nghĩ. Phấn Vân lại có đến mấy ngày mơ
mơ màng màng. Ðứng trước cửa sổ nàng thường vô thức nhìn phía
công trường đối diện. Mỗi khi nhìn thấy bóng người tựa như
từng quen biết, nàng lại ngăn không nổi tim đập không thôị
Phải, bàn thì có thể không bàn, nhưng mọi người đều ở Ðài Bắc,
quan hệ người với người quả thực khó mà cắt đứt!
Buổi chiều hôm ấy, bất ngờ đối với nhà họ Hạ, Khả Tuệ đến.
Bà Hạ vừa ở cửa phòng, nhìn thấy Khả Tuệ, bà muốn tìm cớ đóng
cửạ Nhưng Phấn Vân đang sửa sang đệm tựa trong phòng khách,
vừa nhìn thấy, nàng nhiệt thành kêu lên:
- Ồ, Khả Tuệ!
Ðồng thời, Khả Tuệ chạy vào, lao thẳng vào Phấn Vân, mắt đỏ
ngầu, tiếng nói khàn khàn kêu:
- Thím Bạ
Lập tức, Phấn Vân nắm lấy tay Khả Tuệ. Bà Hạ biết không có
cách nào ngăn cản họ gặp mặt.
Phấn Vân kéo tay Khả Tuệ, dẫn nàng vào thẳng phòng mình. Nhìn
thấy mí mắt sưng đỏ, đôi mắt chứa lệ, cái cằm gầy vêu và vẻ
tiều tụy khắp người, cùng với dáng đi tập tễnh của Khả Tuệ ...
Ðều dẫn tới sự chua xót và thương tình trong chỗ sâu tâm hồn
Phấn Vân. Khả Tuệ hoạt bát! Khả Tuệ hay cười, hay đùa! Khả Tuệ
ngây thơ lay động lòng người! Sao lại thành ra đáng tội nghiệp
như thế nàỷ
Cửa phòng vừa đóng lại, nước mắt Khả Tuệ liền chảy rạ Nàng nắm
chặt tay Phấn Vân, giống như đứa trẻ bị oan ức, khó khăn lắm
mới nhìn thấy người thân vậỵ Nước mắt nàng rơi thánh thót,
nàng nghẹn ngào nói:
- Cháu tiêu rồi! Thím Ba, cháu không muốn sống nữa!
- Ủa, - Phấn Vân trong lòng se lại, lập tức nàng thấy cảnh Khả
Tuệ tung mình nhảy vọt vào trong biển xe cộ. Nàng ấn Khả Tuệ
vào ghế tựa đối diện mình, xé một tờ khăn giấy, nàng đưa cho
Khả Tuệ. Khả Tuệ lập tức dùng khăn giấy ấn lên mắt, nước mắt
ướt thấm qua tờ giấy mỏng - Ðừng nóng vội, Khả Tuệ - Phấn Vân
ôn tồn nói - Có gì oan ức, cháu cứ nói với tôi! Nói được ra
trong lòng sẽ dễ chịu! Chuyện gì thế?
- Thím coi, cháu què rồi, chân cháu cũng không lành được nữạ
- Cái đó không có quan trọng. Khả Tuệ, rất nhiều người thiếu
sót trên thân thể so với cháu còn nghiêm trọng gấp nghìn lần,
họ vẫn sống được! mà tâm hồn, tài hoa, dung mạo ... của cháu
đều không vì chân của cháu mà giảm bớt một phần cái tốt đẹp
vốn có, phải vậy không?
- Nhưng, thím Ba, - Khả Tuệ đem khăn giấy bít lên mắt nhồi
thành một cục, chăm chú nhìn Phấn Vân, trong mắt nàng chứa đầy
lo buồn và sợ hãi - Cháu nói cho thím biết, Cao Hàn sẽ không
yêu cháu nữa!
- Nói bậy! - Phấn Vân tiếp tục nói - Anh ấy quyết không phải
là loại đàn ông như vậỵ Anh ấy quyết sẽ không nhân cháu có một
chút thiếu sót nhỏ như vậy, mà ngừng yêu cháu! Ðó là bản thân
cháu cả nghĩ! Cháu quá nhạy cảm, quá bận tâm đến thiếu sót đó,
cháu bắt đầu nghĩ bậy nghĩ bạ rồi đấỵ
- Không, không phải là nghĩ bậy nghĩ bạ, - Khả Tuệ nhìn xói
vào Phấn Vân, lo sợ đến môi trắng nhợt ra - Cháu nói cho thím
biết, thím Ba, Cao Hàn trong lòng đã có người khác!
Phấn Vân tim đập mạnh, chấn động. Chẳng lẽ cô ta đã khôi phục
ký ức?
- Có aỉ - Nàng hỏị
- Cháu không biết là ai! - Nàng lo buồn nói - Cháu chỉ là cảm
giác được ra, trong lòng anh ấy có người khác!
- à! - Phấn Vân thở phào một hơị Khả Tuệ không khôi phục ký ức
- Ðó là ảo tưởng của cháu, Khả Tuệ, cháu quá lo mất Cao Hàn,
cho nên cháu liền có ảo giác.
- Không - Khả Tuệ lắc đầu, nước mắt dàn dụạ - Anh ấy thường
thường đờ người ra với cháu, anh ấy tâm thần bất định. Có lúc
cháu thấy người anh ấy tuy đang ở bên cháu, nhưng lòng anh ấy
cách cháu rất xa rất xa, cháu biết anh ấy muốn gì. Ồ, thím Ba
- Nàng buồn khổ kêu khẽ - Cháu quả thật hy vọng, lúc cháu xảy
ra tai nạn xe cộ bị chết, liền lúc ấy, cháu hạnh phúc nhất,
vui sướng nhất!
- Ðừng nói bậy! - Phấn Vân run lên.
- Thật đấy - Khả Tuệ chăm chăm nhìn nàng - Cao Hàn nếu quả
thật biến tâm, cháu không muốn sống nữa! Cháu nói với thím Ba,
cháu thà chết chứ không để mất Cao Hàn! Cháu nói thật đấy!
Phấn Vân lại run lên, thấy sống lưng mình lạnh toát.
- Cháu tại sao nhận định Cao Hàn sẽ biến tâm?
- Chúng cháu cãi nhau, tối hôm qua, chúng cháu cãi nhau! Bởi
vì Cao Hàn vẫn cứ không giữ đúng giờ giấc, anh ấy hẹn cháu,
đến trễ, lên lớp, cũng đến trễ, anh ấy lại muốn thôi học! Cháu
mắng anh ấy không có tinh thần trách nhiệm, nói anh ấy không
đủ can đảm. Anh ấy lại rống lên với cháu nói: "Tôi không có
tinh thần trách nhiệm, tôi không can đảm, tôi thậm chí không
phải là người đàn ông, bởi vì nếu tôi là người đàn ông, tôi sẽ
đi theo đuổi người khác!" Trời, thím Ba, cháu sợ quá, nói cho
cháu biết như thế nào có thể khiến anh ấy không biến tâm? Cháu
sợ quá, sợ quá!
- Ðừng sợ, - Nàng cắn răng, hít sâu một hơi - Cháu đừng nhớ
những lời nói lúc cãi nhau, người ta nóng lên lời gì cũng có
thể nói ra! Yên tâm, anh ấy sẽ phải có trách nhiệm đối với
cháu!
- Cháu rất nghi ngờ. - Khả Tuệ mở xắc, lấy ra một tờ giấy màu,
nói với Phấn Vân - Thím xem xem, cái này là có ý gì! Anh ấy
hiện giờ chỉ cần yên tĩnh lại, là cầm bút vẽ lên giấy hai câu!
Anh ấy lại không phải tham gia cuộc thi sát hạch chuyên môn
liên khoa, viết huấn từ tổng thống. Ðây là cái gì?
Phấn Vân đỡ lấy tờ giấy, giở ra, lập tức nhìn thấy bút tích
rắn rỏi của Cao Hàn, trên cả tờ giấy viết đặc hai câu:
Không đến bước quyết định cuối cùng, tuyệt đối không khinh
suất hy sinh.
Không đến bước quyết định cuối cùng, tuyệt đối không vứt bỏ hy
vọng.
Phấn Vân nắm tờ giấy sững sờ. Giây lát, nàng ngước mắt nhìn
Khả Tuệ, gắng gượng nói:
- Cái này đâu có thể chứng minh được gì?
- Chứng minh trong lòng anh ấy còn một người phụ nữ khác!
Khả Tuệ như điên dại kêu lên. Thò tay nắm lấy cổ tay Phấn Vân,
sờ lắc. Nàng cầu xin giúp đỡ, tha thiết nhìn Phấn Vân - Thím
không hiểu ử Cháu đã đem toàn bộ trái tim tặng cho anh ấy! Còn
có "tuyệt đối không khinh suất hy sinh, tuyệt đối không vứt bỏ
hy vọng" cái gì! Ðó là lời nói với một người phụ nữ khác!
Phấn Vân lo sợ, nàng nhìn chòng chọc Khả Tuệ. Tình yêu, tình
yêu là cái gì? Sẽ khiến một cô gái biến thành nhạy bén như
thế, tinh tế như thế? Nàng nhìn Khả Tuệ, thấy thần thái thất
vọng chới với của nàng, đôi mắt buồn rầu tha thiết, bộ mặt
tiều tụy gầy rộc, dáng vẻ lo lắng sợ hãi ... Cái tay nhỏ như
điên dại nắm lấy Phấn Vân, cái cựa quậy bất an, cái lôi kéo
bất an ... của Khả Tuệ.
- Trời! - Khả Tuệ ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn không ngừng chảy
- Cháu quả thực muốn chết! Cháu quả thực muốn chết! - Cháu quả
thực muốn biết người mà anh ấy không muốn hy sinh là aỉ Người
không muốn vứt bỏ là aỉ Cháu quả thực muốn biết!
Phấn Vân bất giác rùng mình.
- Khả Tuệ - Nàng giọng u uẩn nói - Tôi bảo đảm với cháu, sẽ
không có người phụ nữ đó! Tôi bảo đảm với cháu! - Nàng ôm đầu
Khả Tuệ vào trong lòng.
Và sau đó Phấn Vân cùng Sở Hồng Chí kết hôn chớp nhoáng. Sau
khi cưới, nàng lập tức cùng Sở Hồng Chí bay thẳng sang Mỹ. |
|