Cao Hàn đi vào "Hạnh Lâm", phóng tầm mắt nhìn,
muốn tìm một góc không có người, dễ nói chuyện hơn. Chàng đã
vạch sẵn lời mào đầu, đã học thuộc lòng từng câu muốn nóị Tuy
nhiên, trong lòng chàng cũng hiểu rõ, thứ chuyện trò này khá
là khó khăn. Hoặc giả, chàng nên viết bức thư, tránh thứ sượng
sùng mặt đối mặt nàỵ Nhưng lại sợ thư viết không rõ ràng, trái
lại, tổn thương càng sâụ
Hôm nay, phải cùng với Khả Tuệ nói chuyện chân thành thẳng
thắn; phải đem tất cả nói cho minh bạch rõ ràng; tóm lại, phải
gỡ bỏ "mối tình hiểu lầm" này!
ánh mắt chàng lướt đến một góc tường bên trái nhà, có một phụ
nữ ngồi ở đấy, tóc dài xõa trên vài, đôi mắt long lanh như
nước! Ðang đăm đăm nhìn vào chỗ nàng, "tim" chàng lại rối loạn,
trong đầu chàng có tiếng kêu ong ong một hồi, đó là Phấn Vân!
Sao nàng lại ở đâỷ Lại một lần "ngẫu nhiên" ử Phấn Vân đang
gật đầu chào chàng.
Chàng rất nhanh đi lại, ngồi ghé ở ghế tựa đối diện Phấn Vân,
giơ tay nắm lấy tay Phấn Vân đặt trên bàn. Phấn Vân rất nhanh
rút tay về, mở to mắt nói:
- Ngồi ngay ngắn!
Chàng không tự chủ ngồi ngay người lạị Người bồi bàn đi tới,
chàng kêu một ly cà phệ Phấn Vân mặc một chiếc áo lụa màu xám,
nét mặt trầm tĩnh dịu dàng hòa nhã, lâng lâng như một vạt mây
mỏng. Phấn Vân, Phấn Vân, Phấn Vân ... trong đáy lòng chàng
khẽ gọi tên nàng, em không biết rằng mình hấp dẫn người khác
biết bao, em không biết ma lực của mình. Phấn Vân, Phấn Vân,
Phấn Vân!
- Cao Hàn - Phấn Vân bắt đầu nói - ông nghe rõ này, tôi cả
buổi sáng nay gọi điện thoại cho ông, ông đều không có nhà,
tôi đành đến đây đợi ông. Tôi phải đi ngay, Khả Tuệ chắc sắp
đến!
à, Khả Tuệ, đúng rồi, đây là cuộc hẹn của chàng và Khả Tuệ.
- Cô làm sao lại đến? - Chàng hỏị
- Khả Tuệ nói cho tôi biết hai người sắp gặp nhau ở đây!
- à! - Chàng đáp, trừng mắt nhìn nàng - Nói cho cô biết một
chuyện không thú vị, trong ao hoa sen có khá nhiều nòng nọc
nhỏ coi lưng tôi là giấy kẻ khuôn nhạc, viết bản nhạc lên lưng
tôi, cô có tin không?
- Không tin. - Nàng giản đơn nói, thở thật sâu, sắc mặt biến
thành hết sức trầm trọng mà nghiêm túc - Tôi có chuyện rất
quan trọng muốn nói với ông, ông có thể yên tĩnh hai phút,
nghe tôi nói hết không?
- Ðược! - Chàng cắn răng.
Người bồi bàn đưa cà phê đến, chàng vô thức bỏ đường, đổ sữa
vàọ Phấn Vân nhìn đồng hồ, nàng không có thời gian sửa sang
lời lẽ, Khả Tuệ sắp đến. Nàng nói rất nhanh:
- Cao Hàn, ông không thể cự tuyệt Khả Tuệ.
Chàng lập tức ngẩng đầu lên, chằm chằm nhìn nàng.
- Thế là ý thế nàỏ
- ông nhận lời với tôi, tiếp tục đối tốt với Khả Tuệ! - Nàng
bức xúc nói, bức xúc đến gần như khẩn cầu - ông sẽ nhận ra, cô
ấy có rất nhiều rất nhiều ưu điểm. ông sẽ nhận ra, cô ấy còn
đáng yêu hơn nhiều so với ông tưởng tượng.!
Chàng đẩy hũ đường, ly và thìa phát ra tiếng va chạm lanh
canh. Chàng lim dim mắt, đáy mắt có một ngọn lửa âm ỉ đang
cháỵ
- Cô đến đây, là để nói với tôi câu đó? - Chàng thấp giọng
trầm uất, trong tiếng nói có nộ khí cố ghìm nén.
- Phải! - Nàng nói, ý khẩn cầu trong ánh mắt càng đậm - Vì
tôi, xin ông tiếp tục đối tốt với Khả Tuệ!
- Vì cổ - Chàng càng cao giọng.
- Phảị Nếu ông làm tổn thương Khả Tuệ, tôi suốt đời sẽ không
tha thứ cho ông, tôi sẽ hận ông, Cao Hàn!
Chàng nhìn nàng chằm chằm, tròng mắt không hề đưa đẩỵ
- Cô biết cô đang nói gì với tôi không? Cái đó so với cô đánh
tôi một cái tát, đẩy tôi xuống ao sen còn hung dữ, còn tàn
nhẫn hơn! Cô yêu cầu tôi đi yêu một người con gái khác, nói
cách khác, cô không thiết đến tôi! Cô dùng thủ đoạn cao tay
nhất để cự tuyện tôi, rắp tâm đẩy tôi xuống mười tám tầng địa
ngục ...
- Không không! - Nàng vội giải thích, muốn an ủi chàng- Không
phải giống như ông nghĩ, tôi có nỗi khổ tâm, Cao Hàn, buổi tối
tôi sẽ lại giải thích với ông. Nếu ông mong muốn tôi buổi tối
đến cuộc hẹn, ông hiện giờ phải đáp ứng yêu cầu của tôị ông
không thể ngả bài với Khả Tuệ, nếu ông nói, tôi buổi tối cũng
không đến.
- Cô đang uy hiếp tôỉ
- Phảị
- Cô ... - Chàng cắn răng, hung dữ nhìn nàng, nộ khí trong đáy
mắt càng đậm - Cô đang khuyến khích tôi một phát tên bắt hai
con chim.
Nàng sợ đến giật nẩy người lên.
- ông nói sao lại khó nghe như thế? ông biết rõ tôi không phải
là có cái ý ấy ...
- Thế thì, sau khi tôi "tốt" với Khả Tuệ, cô cũng chịu "tốt"
với tôi phải không? Tôi có thể vừa bàn chuyện yêu đương với
Khả Tuệ, vừa bàn chuyện yêu đương với cô phải không?
- ông ... ông đừng có nói bậy!
- Nói bậy! - Chàng vỗ bàn một cái, khiến cho khách đều kinh
động. Phấn Vân vội vàng giơ tay đè lên tay chàng, lập tức
chàng trở tay lại nắm lấy nàng- Phấn Vân, cô đang lừa trẻ con?
Cô coi tôi mấy tuổỉ "Bé con, đừng khóc, bé hãy ăn sô-cô-la, ăn
xong sô-cô-la lại cho bé trứng chiên!" Kỳ thực, căn bản không
có trứng chiên, không ăn sô-cô-la cũng không có trứng chiên!
Ðúng thế không?
Nàng mở to mắt, chăm chăm nhìn Cao Hàn.
- Hôm nay, dù tôi tiếp nhận Khả Tuệ, hay là không tiếp nhận
Khả Tuệ, đằng nào cô cũng chuẩn bị lui sang một bên, đúng thế
không? - Chàng nhìn xói nàng - Nếu cô quả thực muốn lánh khỏi
tôi, cô cũng bớt lo đến việc của tôi! Tôi thích cự tuyệt ai,
tôi thích tốt vớiai, đều không có quan hệ đối với cô, không
cần cô lo! - Chàng hất tay nàng ra, tức lồng lồn ngồi lặng thở
hổn hển.
- Nhưng ... nhưng, Cao Hàn - Nàng cố gắng nói - ông ... ông
quen Khả Tuệ trước ...
- Tôi quen cô trước! - Chàng lạnh lùng tiếp nóị
- Thế nàỏ
- Ðừng nói cô quên cảnh trước cửa hàng bán chó! Ðừng nói cô
quên Ni Ni từ đâu mà có!
- Thôi được - Nàng nhẫn nại nuốt một ngụm nước bọt - Cứ cho là
ông quen tôi trước, ông lại theo đuổi Khả Tuệ trước ... ông
phải chịu trách nhiệm đối với cô ấy!
- Tôi không "theo đuổi " cô ấy! - Cao Hàn hấp tấp khẽ kêu -
Thế nào gọi là "theo đuổi"? Tôi không từng nói tôi yêu cô ấy,
tôi không hôn cô ấy, tôi không cùng cô ấy làm bất kỳ hành vi
nào vượt khỏi tình bạn, sao gọi là "theo đuổi"? Chẳng lẽ tôi
cùng một số bạn gái khiêu vũ, xem phim, đi dạo phố ... thì
phải bàn đến chịu trách nhiệm! Nếu như vậy thì tôi ít nhất nên
chịu trách nhiệm đối với hai chục cô gái!
- Thôi thôi, đừng cãi nhau, đừng kêu! - Phấn Vân khẽ nhíu mày
- Tôi không nên nhắc đến hai chữ trách nhiệm, được không? Cứ
coi là tôi nói sai, được không? Cao Hàn, nghe tôi nói ... Nàng
nhìn sâu chàng - Khả Tuệ tối qua đến phòng tôi, cô ấy nói với
tôi, cô ấy hoàn toàn tâm ý yêu ông!
- Ủa! - Cao Hàn ngừng lại một chút - Cho nên hôm nay tôi phải
nói rõ ràng với cô ấy! Cho nên ...
- Cho nên hôm nay ông không được phép nói!
- Làm saỏ - Cao Hàn bực bội nhìn nàng - Ai phái cô đến làm ông
Tơ bà Nguyệt? - Chàng nghiến răng nghiến lợi - Cô rất thoải
mái, rất vui vẻ, phải vậy không? Cô rất vui thích đóng vai ông
Tơ bà Nguyệt? Cô ném tôi củ khoai tây nóng bỏng này vào lòng
người khác! Nếu tôi tốt với Khả Tuệ, cô sẽ vui sướng, phải vậy
không?
Nàng cúi đầu xuống, không nóị
- Phải vậy không? - Chàng gay gắt hỏi dồn dập một cách giận
dữ.
Nàng nhìn chàng, bỗng thấy mình đến đây quả là thừa, thấy mình
quả là ngây thơ và ấu trĩ. Nàng nhấc cái xắc trên bàn lên:
- Tôi phải đi đâỵ Tôi không khuyên nổi ông, tùy ông làm sao
thì làm! Tôi phải đi đâỵ Khả Tuệ đáng ra phải đến rồị Tôi
không muốn cô ấy nhìn thấy tôi!
- Ngồi xuống! - Chàng đè cổ tay nàng xuống - Chuyện của chúng
ta chưa nói hết!
- Ðể tôi nói hết với ông! - Nàng bỗng nhiên lửa giận bốc lên,
uất giận và bế tắc tựa hai dòng nước lớn từ trong lòng nàng
cuồn cuộn tới, nàng nói rất nhanh - Tôi nói rõ ràng với ông,
ông tốt hay không tốt với Khả Tuệ, là chuyện của hai người!
ông tốt với cô ấy không được, ông không tốt với cô ấy cũng
được, tôi thề rằng không lai vãng với ông nữa! Xin ông cũng
nên tôn trọng một chút, đừng đến tìm tôi nữa! Tôi hôm nay, tôi
cũng sẽ không đến truyền hình Trung ương! Tôi không can thiệp
vào nhất cử nhất động của ông, ông cũng đừng quấy rầy tôi!
Nàng đứng lên quay người toan đị Chàng thò tay xiết cứng lấy
cổ tay nàng. Nàng ngước mắt nhìn chàng, trong ánh mắt của
chàng, có một thứ đau đớn gần như tuyệt vọng. Chàng hạ thấp
giọng:
- Nếu đúng tôi chỉ là một gánh nặng đối với cộ Nếu đúng tôi
không có chút phân lượng nào trong lòng cộ Thế thì, cô đi đi!
Tôi cũng thề rằng sẽ không quấy rầy cô nữa!
Nàng sững lại, đăm đăm nhìn chàng. Chàng thở nặng nề, cái "chờ
đợi" ấy sắp nấu chín chàng. Nàng tiếp tục nhìn chàng. Chàng đã
buông tay, cố làm ra vẻ ung dung uống cà phê, tay chàng hơi
run, cà phê sánh ra một nửạ Nàng nhìn mãi nhìn mãi, bước chân
nàng sải không nổi, trong lòng nàng nóng rực mà lại chua cay
quặn thắt. Trong khoảnh khắc này, nàng cũng đo được tình cảm
của mình đối với chàng, cái tình cảm không muốn thừa nhận,
không chịu thừa nhận. Hạ Phấn Vân, mày bất tất tự cho mình là
thanh caọ Mày cũng chỉ là một người phụ nữ! Chỉ là một người
phụ nữ tâm hồn có thể bị xao động.
Cao Hàn thận trọng kéo một cái ghế tựa đến bên cạnh nàng, thận
trọng nói một câu:
- Ngồi xuống đi! Tôi kêu cho cô một ly cà phê nóng nữa!
- Nàng giống như bị thôi miên ngồi xuống.
Chàng thoắt phục xuống bàn, vùi đầu vào trong lòng bàn tay,
thở phào như trút được gánh nặng. Rất nhanh, chàng ngẩng đầu
lên, gọi người bồi bàn, lại kêu hai ly cà phê, mắt chàng sáng
long lanh mà ướt nhàọ Người bồi bàn vừa quay đi, chàng thò tay
nắm chặt tay nàng, nắm thật chặt.
- Ðừng nói gì nữa, Phấn Vân - Chàng dịu dàng nói nhỏ - Ðể tôi
thu xếp, tôi là đàn ông.
- à! - Nàng tỉnh lại, kinh hoảng, ngẩng đầu lên - Không được,
không được! Cao Hàn, không được!
- Cái gì không được? Chúng ta đừng quay đầu lại nữa, được
không?
- ông không thể làm thương tổn Khả Tuệ. Chính ông để cô ấy
"cho rằng" ông yêu cô ấy ... Ồ! - Nàng chưa nói xong lời của
nàng - Hỏng rồi, cô ấy đến! Tôi đi trước một bước. Ồ không kịp
nỮa, cô ấy nhìn thấy chúng ta rồi!
Thật vậy, Khả Tuệ đang mặc một bộ quần áo đỏ tươi, giống như
một ngọn lửa đang cháy, lao thẳng tớị Nàng cười, không để tâm
đến mà tràn đầy vui vẻ, bước chân nàng nhẹ nhàng, nhanh nhẹn.
Nàng đến bên bàn của họ, hơi mang vẻ kinh ngạc nhìn Cao Hàn
lại nhìn Phấn Vân, nét cười trước sau in bên môi nàng. Nàng
cười hỏi:
- Hai người làm sao lại ở cùng một chỗ? à, tôi biết rồi! -
Nàng chợt hiểu ra nhìn Phấn Vân - Thím giúp anh ấy làm xong
bản ca "Liên Hoa Lạc" rồi ử
Phấn Vân bất an khẽ ho một tiếng, gấp gáp nói:
- Tôi phải đi đây!
- Bận cái gì thế? - Khả Tuệ ấn trên vai nàng - Hãy ngồi lại
đã, thím về nhà cũng không có việc gì làm suốt ngày nhốt mình
trong nhà, không biết sao thím chịu nổỉ - Nàng ngồi xuống,
nhìn cà phê của họ - Tôi không uống cà phê, tôi muốn một ly
nước cam tươi - Nàng chăm chú nhìn Cao Hàn, thân thiết chăm
chú nhìn Cao Hàn - Anh làm sao gầy thế?
- Gầy à? - Cao Hàn vô thức sờ cằm mình - Không phải gầy chứ?
Cô quá nhạy cảm!
- Tôi không nhạy cảm, anh đúng là gầy! - Khả Tuệ cố chấp nói,
dùng ống hút uống nước cam vừa đưa đến. - Anh không chỉ gầy mà
còn có phần ... có phần tiều tụỵ Ðúng! Là hai chữ tiều tụỵ Anh
quá bận, vừa phải ứng phó với bài học vừa phải luyện hát vừa
phải lên Truyền hình! - Nàng cúi nhìn kỹ chàng - Anh quả thật
cảm mạo ử
- Ồ - Cao Hàn hầm hừ - không.
- Thế là biết anh nói bậy nói bạ với tôi! Thím Ba, - Nàng quay
đầu lại nhìn Phấn Vân - Cho cháu xem bài ca đi!
- Cả - Phân Vân ngạc nhiên - Bài Ca gì?
- Bài Liên hoa lạc hai người viết ấy!
Phấn Vân hoang mang rối trí. Nàng lại muốn lánh đị
- Tôi phải đi trước - Nàng chăm chăm nhìn Cao Hàn - Hai người
nói chuyện "vui vẻ" nhé!
Cao Hàn hiểu lời nói của nàng, nhìn thấy mắt nàng đang nhắc
nhở chàng, nàng lại muốn trốn chạy! Chàng thấy được rằng cái
mớ rối bòng bong này, nếu không nhẫn tâm dùng kéo cắt loạn một
hồi, thì vĩnh viễn sẽ không giải quyết được. Rất nhanh, chàng
trầm giọng nói:
- Ðừng đi! Phấn Vân!
Phấn Vân giật mình, Khả Tuệ cũng giật mình. Khả Tuệ kinh ngạc
nhìn Cao Hàn, trong lòng có thứ linh cảm mơ hồ.
Phấn Vân cảm thấy không khí căng thẳng, thò tay nhấc chiếc xắc
trên bàn lên, nhưng không kịp nữa rồị Tay Cao Hàn đã đặt trên
tay nàng, đè lấy tay nàng và chiếc xắc.
- Cao Hàn! - Khả Tuệ mở to mắt kinh hãi kêu - Anh đang làm cái
gì thế? Ðừng thiếu lễ độ với thím Ba, thím ấy không đùa đâu!
- Tôi không đùa!- Cao Hàn nói với Khả Tuệ một cách chính xác -
Cái mà một đời tôi không dám đùa hơn cả là đối với nàng! Cái
mà một đời tôi nghiêm chỉnh hơn cả là đối với nàng! Tôi từ lâu
đã muốn nói cho cô biết, nhưng ...
- Cao Hàn - Phấn Vân đau đớn kêu khẽ - Ðừng quá tàn nhẫn, Cao
Hàn! Xin anh đừng nói nữa!
Mắt Khả Tuệ mở thật to, cả hàng lông mi nhướng lên. Trong lòng
nàng hết sức mơ hồ, hết sức rối loạn, hết sức kinh lạ ...
không còn chỗ cho suy nghĩ. Nàng nhìn Cao Hàn, nhìn Phấn Vân,
nhìn sững hai người họ. Trong lòng loáng thoáng có phần hiểu
rõ, nhưng hoàn toàn không muốn tin vào điều đó. Nàng há miệng,
ngỡ ngàng mà líu lưỡi hỏi:
- Cái người rốt cuộc đang làm gì thế? Lời các người nói, tôi
đều ... nghe không hiểu ... - Môi nàng run lên, lòng nàng bắt
đầu run rẩy, sự tinh tế nữ tính của nàng khiến nàng càng lúc
càng hiểu ra sự thật đáng sợ, việc nàng không muốn, cũng không
thể tin!
- Khả Tuệ- Cao Hàn ghé đầu lại gần nàng, dịu dàng, kiên định,
dũng cảm mà "tàn nhẫn" nói - Xin cô giúp đỡ tôi, giúp tôi theo
đuổi thím Ba của cô, bởi vì ... tôi yêu nàng!
Khả Tuệ nhìn trân trân Cao Hàn, đáy mắt là một khoảng trống mơ
hồ, sắc máu trên má nàng bỗng biến mất, trắng như một tờ giấy,
môi mím chặt, thở một cách khó nhọc.
Lòng bàn tay Phấn Vân lạnh giá, máu trong toàn thân đều đọng
lạị Cao Hàn! Cái cục thịt tàn nhẫn, không có nhân tính!
- Khả Tuệ! - Phấn Vân gắng sức nói - Cô đừng nghe anh ta! Cao
Hàn đang đùa với cô đấy! Cô biết anh ta ... anh ta ... chưa
từng nói một lời đứng đắn nào - Nước mắt xoay vòng trong mắt
nàng, nàng giơ tay nắm lấy tay Khả Tuệ - Cô biết anh ta thích
đùa ... anh ta ...
Khả Tuệ nhìn Phấn Vân, sắc máu trên môi nàng cũng biến mất.
- Phải ... - Nàng nói rành rọt - Tôi biết!
- Cô biết, phải không? - Phấn Vân muốn an ủi nàng, muốn làm
dịu bàn tay nhỏ đang run lên trong lòng bàn tay mình - Cô biết
Cao Hàn rất thích nói bậy nói bạ, rất thích đùa, với người nào
ông ta cũng đùa được.
- Phấn Vân! - Cao Hàn cắn răng nói - Ðừng như vậy! Ðừng đeo
mặt nạ nữa! Ba người chúng ta nếu đã mặt đối mặt, mọi người
hãy thực tình với nhaụ Tôi cũng không thể diễn trò nữa, cũng
không thể lợi dụng Khả Tuệ ...
- Cao Hàn! - Phấn Vân kêu lên ngăn cản chàng.
- Khả Tuệ, - Cao Hàn bất chấp tất cả, nói - Tôi có lỗi, tôi có
lỗi, tôi có lỗi đến cực điểm. Từ khi gặp được Phấn Vân ở nhà
cô, tôi tiêu tồi! Thẳng thắn mà nói, trong lòng tôi không có
người con gái khác nữa!
Phấn Vân nhắm mắt lại, chỉ thấy đầu váng mắt hoạ Lúc mở mắt
ra, nàng phát hiện Khả Tuệ vẫn chăm chú nhìn nàng, chăm chú
nhìn kỹ nàng. Tròng mắt đen lớn của Khả Tuệ quái dị mà mờ mịt.
Nàng rất bình tĩnh, bình tĩnh đến khiến người khác kinh ngạc.
Chìa tay ra, nàng hết sức dịu dàng dùng ngón tay sờ khóe mắt
Phấn Vân, chùi giọt nước mắt của nàng.
- Thím Ba, - Nàng dịu dàng nói - Sao thím lại khóc?
Tim Phấn Vân co giật, rối loạn nhìn Khả Tuệ. Cái dịu dàng của
Khả Tuệ khiến nàng càng thêm đau khổ, càng thêm có mặc cảm
phạm tội, càng thêm hổ thẹn tự trách mình. Nàng cầm nước mắt,
khẽ nói một câu:
- Thím Ba, tôi biết rồị Tôi cuối cùng biết thế nào gọi là mèo
khóc chuột, thế nào gọi là thỏ chết cáo thương. Thím biết
không? - Nàng mỉm cười, - Thím có giọt nước mắt rất đẹp!
Phất Vân sững người, sắc mặt biến thành nhợt nhạt hơn cả Khả
Tuệ. Khả Tuệ quay đầu lại, đối mặt với Cao Hàn, nàng tiếp tục
mỉm cười, tiếp tục dùng tiếng nói dịu dàng ngọt ngào ấy:
- Anh tại sao phải áy náy đối với tôỉ Vĩnh viễn tôi không cần
sự áy náy ấy! Tôi chưa từng bao giờ đóng cái vai trò sầu khổ,
cũng chưa hề cần bất kỳ sự an ủi và thương xót nào! Trước đây
không cần, về sau cũng không cần!
Ðẩy ly nước cam ra, nàng đứng dậy, vắt túi xách trên lưng,
dáng điệu nàng đẹp mà thanh thoát. Quay đầu lại, nàng nhìn
Phấn Vân cười tươi tắn:
- Hèn chi hôm qua thím hỏi gặp Cao Hàn ở chỗ nào! Hèn chi thím
xin tôi số điện thoại của Cao Hàn! Tôi đã hiểụ Thím Ba, tôi
học được quá chậm. Ba vẫn nói tôi là một con ngốc ngây thơ! -
Nàng đi lại, ôm bả vai Phấn Vân, ghé bên tai Phấn Vân nói nhỏ
một câu - Sống vẫn có ý nghĩa hơn chết, phải vậy không? - Nói
xong, nàng rất nhanh quay đầu lại, rất nhanh chạy ra khỏi Hạnh
Lâm.
Phấn Vân vẫn đờ người, không thể cười, không thể nói, không
thể nghĩ, không thể cử động ... Có một khoảnh khắc ngắn ngủi,
trong óc nàng là một mảng trống không. Sau đó nàng bỗng sực
tỉnh:
- Cao Hàn - Nàng nói - ông đuổi theo kêu nàng lại! Nhanh lên
đi! Nếu không sẽ xảy ra chuyện không hay với Khả Tuệ.
Cao Hàn lập tức vọt người lên, chàng chạy ra khỏi quán cà phê,
tìm bóng dáng Khả Tuệ. Trên đường Nhân ái xe cô nhộn nhịp, đó
chính là giờ tan tầm, xe chen lấn hết chiếc này đến chiếc
khác. Chàng tìm kiếm trên vỉa hè, không nhìn thấy Khả Tuệ,
nhưng khi nhìn sang đường bên kia, thoáng thấy một bóng người
áo màu đỏ đang băng qua đường. Chàng gọi to:
- Khả Tuệ!
Bóng người áo màu đỏ ấy quay đầu lạị Chàng nhìn thấy cái mỉm
cười rất dịu dàng của Khả Tuệ, trong cái mỉm cười có cái thứ
hàm ý, thậm chí có cái chế nhạo nghịch ngợm. Sau đó chàng nhìn
thấy Khả Tuệ tựa như vận động viên bơi lội luyện nhảy xuống
nước, bỗng tung mình nhảy vào trong biển xe cộ. Máu Cao Hàn
bỗng cứng lại, há miệng, chàng gọi to:
- Khả Tuệ!
Ðồng thời, Phấn Vân cũng chạy ra, đứng bên Cao Hàn, nàng vừa
vặn nhìn thấy cảnh ấy, nàng kêu ré lên:
- Khả Tuệ, dù bất kỳ trừng phạt nào cũng được! Trừ một việc!
Nàng lao tới, cuống cuồng lao tới và một cơn hỗn loạn rất lớn.
Tiếng thắng xe, tiếng xô đụng, tiếng kêu thét, tiếng người,
tiếng xe, tiếng kính vỡ lẫn lộn với nhaụ Mấy chiếc xe đụng díu
vào nhau thành một đống. Cao Hàn nhanh như chớp, dùng lưng
ngáng lấy Phấn Vân, mới ngăn nổi nàng lao mình vào dưới bánh
xẹ
- Buông tôi ra, buông tôi ra! - Phấn Vân vùng vẫy, đẩy Cao Hàn
ra, nàng chạy thẳng tớị Trong đống mảnh vụn xe tung tóe, là
thân hình nhỏ nhắn của Khả Tuệ, áo đỏ và máu nàng trộn thành
một mảng đỏ tươi chói mắt, đầu nàng ngửa lên, bộ mặt vẫn đẹp
đẽ không bị thương. Phấn Vân nhét tay vào miệng, dùng răng cắn
mình thật mạnh. Trong khoảnh khắc này nàng nhìn thấy không chỉ
Khả Tuệ nằm trên vũng máu mà cả Văn Tiêu cũng nằm trên vũng
máụ
Nàng lảo đảo đi tới, quỳ xuống, quàng tay ôm lấy người Khả
Tuệ. Nàng vùi đầu trước ngực Khả Tuệ, tim Khả Tuệ vẫn đang
đập. Nước mắt nàng trào ra như trút, nàng khóc kêu:
- Khả Tuệ, cầu mong sao cháu đừng chết! Cầu sao cháu đừng
chết! Cầu sao cháu để cho tôi có cơ hội chuộc tội! Khả Tuệ,
chỉ cần cháu không chết, muốn bắt tôi như thế nào cũng được,
muốn bắt tôi như thế nào cũng được ... |
|