Cửa phòng phẫu thuật đóng, bác sĩ, y tá nườm
nượp từ bên trong cửa đi ra đi vào, máu truyền và nước biển
không ngừng đẩy vào cửạ Cánh cửa này đã thành tiêu điểm chú ý
của mọi ngườị Phấn Vân ngồi trên ghế tựa, ánh mắt nhìn trân
trân vào cánh cửa nàỵ Trong phòng đợi có một chiếc đòn hồ lớn,
tiếng đồng hồ tích tắc tích tắc vang lên, mỗi tiếng vang đều
chấn động thần kinh của Phấn Vân, nàng thấy mình đã sắp ngã
quỵ. Trong lòng nàng, chỉ là lặp đi, lặp lại kêu gào một câu:
- Khả Tuệ, cầu xin cháu sống! Khả Tuệ, cầu xin cháu sống! Chỉ
cầu cháu sống, muốn bắt tôi như thế nào cũng được! Cầu xin
cháu Khả Tuệ! Cầu xin cháu!
Tiếng kêu gào này đã thành ý chí nàng, thành tư tưởng nàng,
tất cả đều tập trung vào một câu, Khả Tuệ phải sống!
Người nhà họ Chung đều đến đủ. Trong phòng đợi lại hoàn toàn
im ắng. Văn Mục vẫn cứ hút thuốc, hết điếu này đến điếu khác.
Thúy Vi khóc đến nỗi mắt vừa đỏ vừa sưng, đã không còn hơi sức
khóc nữạ Bà cụ trang nghiêm ngồi ở một góc nhà. Trước sau bà
là một người bình tĩnh nhất. Bà không nói một câu, ngay cả cửa
phòng phẫu thuật cũng không nhìn. Cái bà nhìn là "trời" ngoài
cửa sổ.
Cao Hàn cũng có mặt, từ lúc sự việc xảy ra chàng không rảnh
rỗi một phút nào, vừa ứng phó với cảnh sát vừa thông báo cho
nhà họ Chung. Không dám nói với nhà họ Chung điều thực tế xảy
ra, chàng chỉ nói là một "sự bất ngờ". Hiện giờ chàng ngồi ở
một đầu khác ghế tựa, cách Phấn Vân khá xạ ánh mắt chàng khi
thì nhìn cửa phòng phẫu thuật, khi thì nhìn Phấn Vân đã sa vào
trạng thái choáng váng. Tự đáy lòng chàng có một tiếng nói
không ngừng rống lên:
- Mày giết cả hai người họ! Mày giết cả hai người họ!
Sớm đã quên việc đi quay phim, sớm đã quên "Người Ai Cập",
chàng nhìn bình huyết tương đẩy vào, nhìn bác sĩ đi ra đi vàọ
Học bốn năm y, cũng từng thực tập ở bệnh viện, chàng không lúc
nào sợ máu như tối hôm naỵ Vài trăm thứ hối hận, vài nghìn thứ
tự trách, vài vạn thứ đau khổ. Nếu buổi chiều hôm nay có thể
lại tới lần nữa, chàng nhất định nghe lời Phấn Vân! Nếu có sức
mạnh nào có thể khiến thời gian trôi ngược lại, chàng bằng
lòng trả mọi giá, để thời gian trôi ngược lại!
Cuối cùng, cửa phòng mở to, mọi người đều đứng bật dậỵ Các
thầy thuốc đi rạ Hai y tá đẩy Khả Tuệ rạ Văn Mục lập tức đón
đường bác sĩ. Thúy Vi chạy về phía Khả Tuệ.
- Thưa bác sĩ, - Văn Mục rít sâu một hơi thuốc lá. - Cháu nó
thế nàỏ Sẽ khỏi chứ? Có nguy hiểm gì không?
- Chúng tôi đã dốc hết toàn lực - Bác sĩ nói - Cô ấy lá lách
nứt vỡ, mất lượng lớn máu, chúng tôi đã truyền máu, còn xương
đùi bị gẫy, về sau lành lại, e rằng sẽ có chút khuyết tật nhỏ.
- Nhưng cháu sẽ sống, phải vậy không? - Văn Mục gấp rút hỏị
- Hiện giờ vẫn chưa dám nói, sợ có chấn thương nãọ Trước hết
vào nằm phòng bệnh, quan sát, nếu sau hai mười bốn tiếng đồng
hồ tình hình không xấu đi, thì thoát khỏi chặng nguy hiểm. -
Bác sĩ nhìn sâu Văn Mục - Chung tiên sinh, đừng quá nóng ruột,
cô ấy rất trẻ, sức sống phải là rất mạnh! Tôi nghĩ, hai mươi
bốn tiếng đồng hồ này cũng không khó vượt qua lắm đâu!
Phấn Vân ngoẹo đầu lại, dùng trán chống tường, cố nén nước mắt
toan vọt rạ Thúy Vi lại òa khóc, nhìn Khả Tuệ người cắm đầy
ống tiêm. Khả Tuệ sắc mặt và chăn cùng trắng. Thúy Vi khóc đến
nát ruột tan lòng:
- Một đứa trẻ đang yên đang lành, tung tung tăng tăng chạy ra
ngoài, làm sao lại biến thành ra như thế nàỷ Làm sao lại biến
thành ra như thế nàỷ
- Thúy Vi - Bà cụ lại nhìn lên bầu trời tỏ lòng cảm ta, quay
đầu lại nhìn Khả Tuệ trên giường - chúng ta, không có nghiệt
sâu nặng đến mức trong vòng ba năm, xảy ra hai lần tai nạn xe
cộ! - Bà cụ đến lúc đó mới lướt nhìn Phấn Vân một cái - Nếu có
quỷ thần, tôi nghĩ, chúng ta đã đụng phảị Thúy Vi, đừng khóc
nữa! Cháu nó còn sống mà!
Thúy Vi khịt mũi, không ngăn nổi nước mắt tuôn như mưạ Bác sĩ
lại nhìn thân nhân này lần nữa, căn dặn:
- Trong phòng bệnh nhân không thể chen chúc quá nhiều ngườị
Chúng tôi có y tá đặc biệt săn sóc cô ấỵ Các vị tốt nhất lưu
một người ở lại, những người khác đều trở về. Tôi đã nói, hai
mươi bốn tiếng đồng hồ này cũng không khó vượt qua lắm đâụ Các
vị ở đây, không có bổ ích gì cho bệnh nhân, chi bằng về nhà
nghỉ ngơi đi! Nhất là cụ bà, sức khỏe của bản thân cũng quan
trọng.
Phấn Vân đi đến bên giường.
- Ðể tôi ở lại, được không? - Nàng cầu mong nhìn Thúy Vi - Ðể
tôi trông nom cháụ
- Không - Thúy Vi vùi nước mắt - Tôi không rời khỏi con tôi,
dù thế nào cũng không rời khỏi con tôi!
- Mọi người né ra cho một chút, được không? - Chị y tá đẩy
giường bệnh ôn tồn nóị
Làm xong thủ tục nằm viện, Khả Tuệ vào ở phòng bệnh hạng nhất.
Thúy Vi kiên trì muốn túc trực bên nàng. Phấn Vân đứng ở cuối
giường, nước mắt rưng rưng chăm chú nhìn Khả Tuệ. Nàng có vài
ngàn câu vài vạn câu muốn nói với Khả Tuệ, muốn giải thích với
Khả Tuệ. Nhưng Khả Tuệ lại nằm bất động không có chút sinh
khí. Một cô gái hoạt bát trong sáng lạc quan như thế, một cô
gái tràn đầy sức sống thanh xuân như thế! Nàng lắc đầu, nhớ
đến lời bà cụ. Không, nhà họ Chung không có oan nghiệt sâu
nặng, người oan nghiệt sâu nặng lại là nàng ... Hạ Phấn Vân!
Người nào ở với nàng đều sẽ đụng xe, trước có Văn Tiêu, sau có
Khả Tuệ! Nàng là con "quỷ" ấy trong lời của bà cụ!
- Ðể nó ngủ! - Văn Mục hạ lệnh - Thúy Vi, em ở lại đây, bất kể
nó tỉnh lúc nào cũng gọi điện thoại cho tôị Má, Phấn Vân,
chúng ta đều về đi! Cao Hàn - ông thâm trầm nhìn Cao Hàn - Anh
cũng nên về đi!
Cao Hàn gật đầu, nhìn Khả Tuệ, lại nhìn Phấn Vân. Mắt Khả Tuệ
ngắm nghiền, mắt Phấn Vân chỉ còn nhìn Khả Tuệ. Chàng âm thầm
nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ lùi saụ Không ai chú ý đến
chàng, chàng buồn bã đi ra khỏi bệnh viện.
Phấn Vân mang một trăm thứ lo nghĩ, một vạn thứ hối hận, theo
Văn Mục và bà cụ về nhà. Bà cụ hết sức lý trí và thông suốt,
lập tức lên lầu, gọi u Hà cùng đi sắp xếp áo ngủ khăn bông cho
Khả Tuệ cần dùng ở bệnh viện, chuẩn bị đợi lát nữa đưa vào cho
Khả Tuệ. Bà quyết sẽ không ở nhà đợi hai mươi bốn tiếng đồng
hồ. Tuy bà biết, bác sĩ nói như vậy, có nghĩa la tuyên bố Khả
Tuệ thoát khỏi nguy hiểm, nhưng không chính tai nghe thấy mấy
chữ này, bà vẫn không thể yên tâm. Ðáng thương thay, ba đời
truyền lại, chỉ có một đứa cháu gái này!
Phấn Vân và Văn Mục đơn độc ở lại trong phòng khách.
Văn Mục lại đốt một điếu thuốc. Phấn Vân dựa chếch trong sofa,
vừa mệt nhọc, vừa lo lắng, vừa ủ rũ, vừa khổ sở ... Trải qua
gần mười tiếng đồng hồ bầm dập như vậy, nàng xem ra tiều tụy,
nhợt nhạt mà yếu ớt.
Văn Mục chăm chú nhìn nàng.
Từ từ đi đến gần nàng, Văn Mục nhìn làn khói thuốc, dò xét
Phấn Vân. Phất Vân chờ đợi, chờ đợi một cơn bão táp mớị Nàng
biết, cả nhà chỉ có Văn Mục, sẽ không tin đó chỉ là một sự
"bất ngờ" đơn thuần. Văn Mục tinh tế nhạy bén, thông minh chín
chắn, thâm trầm xét xử của ông! ông từ trước đã nhắc nhở nàng,
muốn nàng cách ly Cao Hàn xa một chút! Từ trước đã nhắc nhở
nàng, Khả Tuệ là người nhiệt tình mà sôi nổi! Văn Mục biết,
ông nhất định biết, nàng là con "quỷ" trong lời của bà cụ, con
"quỷ" đẩy Khả Tuệ đến bên dưới bánh xe!
- Phấn Vân - Văn Mục cuối cùng mở miệng, tiếng ông vẫn dịu
dàng, chân tình mà thành khẩn - Ðừng quá lo lắng, để tôi nói
cho thím biết, Khả Tuệ sẽ không việc gì, nó trẻ trung như vậy,
tràn đầy sức sống như vậy, nó sẽ không dễ chấm dứt sinh mệnh.
Yên tâm, Phấn Vân, tôi là cha nó, tôi tuyệt đối có niềm tin,
nó sẽ khỏi rất nhanh!
Nàng ngỡ ngàng ngẩng đầu, nước mắt rưng rưng nhìn Văn Mục. Làm
saỏ ông không truy hỏi tôi ử ông không xét xử tôi ử ông không
trách móc tôi ử ông không trừng phạt tôi ử Chẳng lẽ ông không
biết là tôi hại nàng hay saỏ
- Xem ra thần sắc của thím xấu lắm - ông thở dàị Rời khỏi
nàng, ông đi tới tủ rượu của phòng khách, rót một ly rượu nhỏ,
trở về bên cạnh nàng, ông ra lệnh - Uống đi, nó khiến thím
thấy dễ chịu một chút!
Nàng thuận tay đỡ lấy ly rượu miễn cưỡng uống. Chất lỏng ấm
ấm, nóng nóng, cay cay ấy từ cổ họng cháy thẳng đến dạ dàỵ Hơi
rượu bốc lên, đầu óc nàng có phần tỉnh táo lạị Phải, ông cho
nàng uống rượu, để nàng phấn chấn tỉnh táo lại, ông phải xét
xử nàng.
- Bây giờ, - ông mở miệng, tiếng nói vẫn trầm thấp chân thành
- Xin thím lên lầu ngủ một giấc giùm tôị Tôi ở đây đợi tin
tức. Thúy Vi bất ngờ sẽ gọi điện thoại cho tôi!
Nàng càng thêm kinh ngạc nhìn ông, mắt mở rất tọ
- Nhưng ... nhưng ... - Nàng cuối cùng lắp bắp nói, rượu khiến
nàng thêm can đảm, khiến nàng có thể đối mặt với sự thật.
- Nhưng làm saỏ
- Nhưng, anh không muốn biết tình hình câu chuyện xảy ra à?
ông nhìn sâu nàng, trong mắt có một thứ kinh ngạc và đau khổ
nào đó.
- Ðều đã qua rồi, phải vậy không? - ông dịu giọng nói - Ðối
với việc đã qua, đừng nhắc lại nữa, đợi Khả Tuệ tỉnh lại hãy
haỵ Bây giờ thím đi nghỉ đị Trong nhà có một bệnh nhân đã đủ
rồi, tôi không muốn lại thêm một người nữa!
Nàng đứng lên, có phần cảm kích và xúc động. Cúi đầu nàng nhìn
thấy trên vạt cáo của mình dính vết máu của Khả Tuệ, lấm tấm,
xốn mắt ghê lòng. Nàng không nói nữa, chỉ đi lên lầu và nhốt
mình trong phòng.
Nàng muốn không nghĩ ngợi nữa, nhưng không nổị Tắm rửa nước
nóng, thay quần áo sạch, nàng nằm trên giường chờ sáng. "Ðợi
Khả Tuệ tỉnh lại hãy hay!" Trong óc nàng văng vẳng lời Văn
Mục. Ðột nhiên nàng hiểu, xét xử sớm muộn cũng phải đến. Văn
Mục hiện giờ buông tha nàng, chỉ bởi vì nàng cần phải đối mặt
với Khả Tuệ khi nàng đã tỉnh táo lạị
Không thể ngủ, cũng không ngủ được nữạ Nàng ngồi trên giường,
dùng hai tay ôm đầu gối, đặt đầu trên hai đầu gối nhỏ lên.
Nàng chờ đợi trời sáng.
Khoảng bình minh, điện thoại dưới lầu bỗng reo lên. Trong nhà
họ Chung, điện thoại chỉ lắp máy chính ở dưới lầu và máy phụ
trong phòng Văn Mục. Trong cái im lìm như chết, tiếng chuông
đặc biệt trong vang. Nàng từ trên giường nhảy xuống, xỏ giày
mở cửa phòng, chạy thẳng xuống dưới lầụ
Văn Mục đang đặt ống nghe xuống, nhìn nàng.
- Thúy Vi vừa gọi điện thoại về, Khả Tuệ đã tỉnh. Bác sĩ nói
tình huống của nó tốt lành. Phấn Vân, nó không việc gì cả!
- Ồ! - Nàng khẽ kêu lên một tiếng, nước mắt dàn dụa, nàng mềm
nhũn người ngồi xuống cầu thang, vùi mặt trong nếp gấp của
váy, không cử động. Nàng đang cảm kích, cảm kích thần tiên
trên trời, cảm kích vị thần bảo hộ cho Khả Tuệ, cảm kích số
mệnh không một lần nữa ném nàng vào địa ngục vạn kiếp không
trở lạị
- Tôi phải đến bệnh viện - Văn Mục nói - Tôi phải đến thay ca
cho Thúy Vi và má về nghỉ. Thím muốn đi không?
- Có. - Nàng rất nhanh ngẩng đầu lên - Má lại đi rồi à?
- U Hà đi cùng với má. Chưa có tin Khả Tuệ thoát hiểm, má sẽ
không nghỉ ngơi, má chỉ có một đứa cháu gái đó.
- Em đi cùng anh đến bệnh viện! - Nàng gấp gáp nói, và nghĩ
đến Khả Tuệ. Khả Tuệ đã tỉnh, cuối cùng nàng phải đối mặt với
sự xét xử.
Ra khỏi cổng, nàng lên xe hơi của Văn Mục. Nàng ngồi ở đấy,
lại bắt đầu dùng răng cắn mu bàn taỵ Bên tai nàng vang vọng
một câu của Khả Tuệ nói ở Hạnh Lâm:
- Hèn chi hôm qua thím hỏi cháu gặp Cao Hàn ở chỗ nào! Hèn chi
thím hỏi cháu số điện thoại của anh ấy! Cháu hiểu rồi, thím
Ba, cháu học được quá muộn!
Nàng cắn chặt bắp thịt trên mu bàn tay, ánh mắt ngây nhìn phía
ngoài cửa sổ xẹ Văn Mục quay đầu lại nhìn nàng:
- Thím không nghỉ ngơi - ông nói - Thím suốt đêm không ngủ?
- Ngủ không được. - Nàng nhìn ông đầy cằm râu đâm tua tủa,
thân hình tiều tụy - Anh cũng không nghỉ ngơị - Nàng nóị
ông gượng cườị
- Có một đứa con gái bị thương nằm ở bệnh viện, không có ai là
ngủ được, huống chi ... - ông kìm lại câu toan nói, lái xe vào
cổng bệnh viện.
Nàng lại bắt đầu khổ sở và sợ hãị Gặp Khả Tuệ phải nói thế nàỏ
Xin nàng lượng thứ? Thứ việc này không phải hai chữ "lượng
thứ" có thể giải quyết được! Giải thích cho nàng mình không có
ý muốn cướp đoạt người yêu của nàng? Không, giải thích không
được! Khả Tuệ đã nhận định là mình lừa nàng nói ra địa chỉ
điểm họ hẹn gặp, có ý chiếm đoạt Cao Hàn. Thế thì, nói thế nào
đâỷ Làm sao mới có thể khiến nàng lượng thứ cho mình? Không!
Phấn Vân toàn thân run lên, biết rằng Khả Tuệ sẽ không thể
lượng thứ cho mình, bởi vì sự thực đặt ngay trước mặt, Cao Hàn
biến tâm ... coi là "biến tâm" ử ... Mặc nó! Trong ý thức của
Khả Tuệ, Phấn Vân là một người ti tiện, dùng thủ đoạn cướp
đoạt, mà đã cướp đi Cao Hàn. Vì việc này, nàng thà rằng chết,
ngay cả sinh mệnh của mình đều có thể một cơn giận mà vứt bỏ,
nàng sao còn có thể lượng thứ cho Phấn Vân?
Xe dừng lạị Nàng máy móc xuống xe, máy móc đi theo Văn Mục vào
hành lang dài của bệnh viện, máy móc dừng lại trước cửa phòng
bệnh của Khả Tuệ.
Văn Mục quay nhìn nàng, bỗng đặt tay lên vai nàng, cười khuyến
khích, an ủi nàng:
- Ồ! Vui lên một chút, nó đã thoát khỏi nguy hiểm rồi mà!
Nàng muốn cười, cười không nổi, trong lòng thấp thỏm không
yên, ngoài nỗi đau khổ giằng xé còn có thứ sợ hãị Hoặc giả,
nàng không nên đến thăm Khả Tuệ. Hoặc giả, Khả Tuệ vừa khóc
vừa la đuổi nàng cút xéo ... Hoặc giả ... không kịp hoặc giả
nữa rồị Văn Mục mở cửa phòng bệnh, đi vào, nàng cũng đành theo
vàọ
Khả Tuệ nằm ngửa trên giường bệnh. Bà cụ, Thúy Vi, u Hà, y tá
đều quây bên giường. Khả Tuệ đang nói, tuy trong tiếng nói còn
yếu ớt, nhưng không khó nhận ra tình cảm và tâm tình của nàng
đều không tệ bởi nàng vừa nói vừa cười:
- Mọi người cho rằng mạng tôi nhỏ đến thế ử Sợ đến nỗi không
còn ra hồn người ử Bà à, cháu nói bà nghe, đừng nói đụng xe,
rớt máy bay cháu cũng không chết. Con người cháu hậu vận tốt
vô cùng, mai đây chưa biết chừng giật giải thưởng Nô-ben hoặc
làm nữ tổng thống!
Bà cụ cười, vừa cười vừa nắm lấy tay Khả Tuệ thở dài nói:
- Cháu đừng làm nữ tổng thống, cháu cũng đừng giật giải thưởng
Nô-ben. Bà nội không có yêu cầu gì khác đối với cháu, chỉ muốn
cháu vô tai vô bệnh, sống được sướng!
- Khả Tuệ! - Vân Mục vui kêu, đi tới - Con ranh này quả thực
biết dọa người!
- Ba - Khả Tuệ vui mừng kêu lên, lại nghịch ngợm thè lưỡi ra -
Con từ nhỏ ngay cả thương phong cảm mạo cũng không bị một lần.
Ba má nuôi con lớn dễ như nuôi chó con ấỵ Nếu con không xảy ra
chút sự cố nằm bệnh viện, ba má sẽ không biết con quý giá đến
chừng nào!
- Hừ! - Văn Mục giả bộ vừa cười vừa than thở, mắt lại ươn ướt
- Thứ phương thức nhắc nhở này quả thực khiến người sợ đến
chết khiếp.
- Con cũng không biết xoay sở cách nào! - Khả Tuệ vẫn mỉm cười
- Những xe ấy đều chạy nhanh như bay, tránh được chiếc này
tránh không nổi chiếc kia ... - Nàng đột nhiên im miệng, nhìn
thấy Phấn Vân, nàng đăm đăm nhìn Phấn Vân, dường như đang gắng
sức nhớ lạị
Phấn Vân đứng trước giường nàng, cúi nhìn nàng, bao nhiêu là
ống tiêm, máu truyền và nước biển ... Trời, Khả Tuệ, cảm tạ
những món khoa học này khiến cháu hồi phục sinh khí, cảm tạ
trời xanh khiến cháu còn có thể nói cười ... Tôi đã đến đây,
mắng đi! Nổi giận đi! Trời, Khả Tuệ!
- Ồ, thím Ba! - Khả Tuệ cuối cùng kêu lên, trên mặt nàng là
cái ngây thơ thẳng thắn, cái dịu dàng khiến người nát lòng -
Thím cũng đã đến. Cháu xem, cháu làm cả nhà náo động một phen
trời long đất lở!
- Khả Tuệ! - Bà cụ dùng tay chải tóc nàng - Rốt cuộc tai nạn
xe cộ là xảy ra như thế nàỏ Lần này tôi không kiện những tài
xế ấy không xong!
Khả Tuệ nhìn Phấn Vân, mắt nàng trong trẻo, không có chút nghi
ngại, không có chút hờn. Nàng nhíu màỵ
- Bà à, thôi cho qua đi! Ðó là bản thân cháu không phải! Họ
mới nên kiện cháu! Lúc cháu băng qua đường không nhìn đường,
chỉ lo nhìn về đằng trước.
- Cháu tại sao phải nhìn về đằng trước? - Bà cụ truy hỏị
Khả Tuệ e thẹn cười, nhìn Phấn Vân.
- Thím Ba biết, thím đã nhìn thấy đấỵ Ðều là tại Cao Hàn! -
Giọng nàng e lệ mà thân mật - Nhưng, mọi người không được
trách Cao Hàn, tuyệt đối không được trách anh ấy, anh ấy cũng
không biết sẽ xảy ra tai nạn xe cộ!
Phấn Vân nhìn Khả Tuệ, nàng vẫn hoạt bát như vậy, vẫn đáng yêu
như vậy, vẫn ngây thơ như vậy, vẫn không thù oán! Ðối với Cao
Hàn nàng vẫn cứ thâm tình như vậỵ Dường như cảnh chuyện trò
trong Hạnh Lâm đều chưa từng xảy rạ Có thể như thế không? Có
thể như thế không? Nàng ngỡ ngàng nhìn Khả Tuệ, Khả Tuệ cũng
đang nhìn nàng! trong mắt Khả Tuệ ngay cả một mảy may nghi
ngại, phẫn nộ, oán hận ... đều không có. Chỉ có cái bộc trực
vốn có, cái ngây thơ vốn có, cái chân thực vốn có của nàng.
- Thím Ba - Nàng dịu dàng nói - Cao Hàn sao không đến thăm
cháủ
- à - Văn Mục vội vàng nói - Anh ấy vẫn cứ túc trực bên con.
Ba nhìn thấy anh ấy đã mệt lả, nên khuyên anh ấy về.
Khả Tuệ thoả mãn gật đầu, thở dàị
- Anh ấy nhất định cũng sợ đến chết được! Con chắc cũng làm lỡ
cuộc biểu diễn của anh ấy!
- Rốt cuộc - Bà cụ quyết tâm truy đến tận cùng - là xảy ra như
thế nàỏ Mày nói hoài vẫn chưa nói được rõ ràng!
- à! - Khả Tuệ cười nhìn bà nội - Cháu đang muốn đến Hạnh Lâm,
cháu đã hẹn với Cao Hàn gặp nhau ở đấy, còn thím ba đến giúp
Cao Hàn sửa bản cạ Xuống xe tắc xi, cháu bỗng nghe thấy Cao
Hàn đang gọi cháụ Nhận ra anh ấy đang ở bên kia đường, cháu
liền băng qua đường chạy đến chỗ anh ấy, sau đó ... không còn
biết gì nữạ à - nàng nhớ lại - Cháu còn nhớ được thím Ba đang
liều mạng gọi cháu lao tới ôm cháu - Nàng dời cái tay cắm ống
tiêm đến cạnh tay Phấn Vân, để nắm lấy Phấn Vân. Nàng cảm kích
mà sôi nổi nói với Phấn Vân - Thím quả là tốt! Thím Ba! Thím
quả là tốt!
Phấn Vân trố mắt ngớ người rạ Sau đó, nàng bỗng hiểụ Cái tai
nạn khủng khiếp kia nhất định khiến Khả Tuệ mất đi một phần ký
ức. Nàng trong tiềm thức không muốn nhớ cái cảnh bên trong
Hạnh Lâm, để cho sự việc ấy biến mất khỏi ký ức của nàng. Toàn
bộ quan niệm về thời gian của nàng đã điên dảọ Tai nạn xe cộ
xảy ra trên dọc đường nàng đến Hạnh Lâm, thế thì cảnh trong
Hạnh Lâm hoàn toàn không có. Cái nàng duy nhất nhớ, là nàng
băng qua đường, Cao Hàn gọi nàng, đụng xe, Phấn Vân lao tới ôm
nàng ... Những cái đó cứ lặp đi, lặp lại, vẫn là một bức tranh
rất hoàn mỹ. Nàng chỉ cần bức tranh đó. Những cảnh thực tàn
nhẫn, người yêu biến tâm, người thím bán đứng nàng ... đều
không có.
Số phận hậu đãi nàng biết chừng nào, có thể đem đoạn ký ức tàn
nhẫn ấy xóa đi khỏi tâm hồn nàng. Phấn Vân chăm chú nhìn đôi
mắt dịu dàng thân thiết ngây thơ mà đẹp của Khả Tuệ, nàng đột
nhiên cảm thấy như trút được gánh nặng! Số mệnh đâu chỉ hậu
đãi Khả Tuệ, cũng quá hậu đãi Phấn Vân. Như vậy, không cần
giải thích nữạ Như vậy, cái cảnh trong Hạnh Lâm hoàn toàn
không xảy ra! Nàng nhìn Khả Tuệ không nói ra lờị Khả Tuệ cũng
áy náy nhìn Phấn Vân:
- Xin lỗi, thím Ba, cháu làm thím sợ chết khiếp, phải vậy
không? Sắc mặt thím xấu quá. Bà à, bác sĩ đâủ
- Làm saỏ - Bà cụ khom lưng nhìn nàng - Ðau chỗ nàỏ
- Chỗ nào cũng đau - Khả Tuệ thẳng thắn nói, cười một cách yếu
ớt. - Nhưng cháu là muốn bác sĩ chích cho thím Ba một mũi,
thím ba quá yếu! Cháu làm thím ấy sợ chết khiếp, thím ấy nhất
định nhớ đến chú Ba!
Phấn Vân lấy lại tinh thần, cuối cùng có thể mở miệng, tiếng
nàng khàn khàn mà nghẹn ngào:
- Khả Tuệ, cháu lo cho mình chưa nổi, còn lo đến người khác ư!
Nhắm mắt lại nghỉ ngơi một cái đi! Cháu nói quá nhiều rồi đấy!
Khả Tuệ quả thực là mệt, nàng quả thực là nói quá nhiều lời,
nàng nhắm mắt lạị Chỉ một lát, nàng mơ mơ màng màng đi vào
trạng thái thiu thiu ngủ. Văn Mục ra hiệu cho mọi người né ra,
khẽ gọi bà cụ, u Hà và Thúy Vi về nghĩ ngơị Bà cụ vẫn còn minh
mẫn dẫn Thúy Vi, u Hà về. Phấn Vân thận trọng dùng chăn đắp
cho Khả Tuệ, thận trọng sửa lại gối cho nàng, thận trọng chải
tóc cho nàng. Trong lòng tràn ngập niềm cả kích. Ðầu Khả Tuệ
xoay nghiêng một cái, do đau đớn, đuôi lông mày nàng khẽ xoắn
lại, rất đáng thương. Trên trán nàng có hai giọt mồ hôi lạnh.
Phấn Vân dùng bông chùi đi cho nàng. Nàng lại xoay nghiêng đầu
lại, bắt đầu khẽ nói mớ:
- Cao Hàn! Cao Hàn! Cao Hàn!
Văn mục kéo cánh tay Phấn Vân lại, dẫn nàng đến một góc phòng,
thấp giọng nói:
- Thím có biết số điện thoại của Cao Hàn không?
- Có!
- Nhờ thím giúp cho một việc, tìm anh ấy đến. Tôi nghĩ, thứ
thuốc mà Khả Tuệ cần nhất hiện giờ, là "Người Ai Cập" ấy!
Phấn Vân gật đầu, lặng lẽ đi ra khỏi phòng bệnh.
Nàng xuyên qua hành lang, đi đến phòng đợi khám, ở đấy có một
máy điện thoại công cộng. Lấy ra tiền lẻ, nàng bắt đầu ngây
người trước máy điện thoạị Phải, cần gọi Cao Hàn đến. Nhưng
trước khi chàng đến, cần trước tiên nhắc nhở chàng, Khả Tuệ đã
mất đi ký ức, cái cảnh ở Hạnh Lâm không có. Nói cách khác, họ
lại quặt đầu lại với nhaụ Không, không phải là hoàn toàn như
thế. Nàng cắn môi, nhìn máy điện thoạị Nàng đau lòng, hiểu
được một cách sâu sắc rằng, nàng đích thực, đích thực đã mất
Cao Hàn.
Nhưng, Cao Hàn thì saỏ
Sau khi trải qua sự thử thách "sinh tử", còn có thể khác được
ử Nhất là Khả Tuệ lại "tình thâm không đổi" như vậy, mấy người
đàn ông diễm phúc có được người con gái như vậỷ Cao Hàn, anh
cũng chỉ là một người đàn ông, chỉ là một người đàn ông có thể
bị làm động lòng.
Nàng quay số điện thoại của Cao Hàn. |
|