Mấy năm sau đó ....
Lại là mùa hè, khí trời đặc biệt nóng nực
Bệnh viện dường như cũng biến thành nơi như khách sạn du lịch,
cửa hàng ăn từ sang đến tối, người ra người vào, đúng là không
dứt. Bệnh cúm đang lan tràn, bác sĩ nội khoa không có giây lát
nghỉ ngơị Một phòng khách lớn, trên mỗi chiếc sofa đều có
người ngồi, trên ghế tựa đợi khám ở hành lang, càng không cần
phải nói, thế giới này là do con người tổ chức mà thành, cơ hồ
không có một chỗ nào không có sóng người
Cao Hàn đã bận suốt một ngày, 7 giờ sáng bắt đầu trực ban,
khám khoảng chừng một trăm bệnh nhân, đi thăm các phòng bệnh,
nghe mấy lời dặn bảo của chủ nhiệm nội khoa, ... Cuối cùng,
tan cạ Chàng thở phào một hơị Nhớ đến phòng bệnh khoa nhi có
một bé trai kết bạn với chàng, mỗi ngày nhất định phải gặp
chàng. Chàng liền đi qua phòng chính đến phòng bệnh khoa nhị
Ở chỗ rẽ ngoặt phòng khách lớn đến hành lang, có một phụ nữ
khom lưng thắt dây giàỵ Chàng vô thức nhìn đôi giày, giày cao
gót màu đen, trên mắt cá chân vòng quanh mấy vòng dây, người
phụ nữ này có một đôi chân đẹp và bắp đùi cân đốị Bỗng nhiên
chàng giật mình. Người phụ nữ ấy rũ một cái túi, do nàng đang
khom lưng cái túi ấy đu đưa giữa khoảng không: một tượng người
sư tử mặt người!
Có thể ửlại một ngẫu nhiên nữả máu tăng nhanh, tim đập càng
mau, chàng đi tới dừng ở trước mặt người phụ nữ ấy, người phụ
nữ ấy cảm thấy có bóng người, nhìn thấy trang phục trắng của
người thầy thuốc. Nàng buộc xong dây giày, đứng thẳng người
lên, đối mặt với Cao Hàn.
- Phấn Vân - Cao Hàn khẽ kêu một tiếng, trong cổ họng lại khàn
khàn, thân hình nàng mảnh mai, tà áo lâng bay, vẫn là dáng vẻ
trước đây! cái không giống với trước, nàng càng chín chắn,
càng đẹp, càng có cái kiều diễm đầy nữ tính. Nàng trước đây
vẫn cứ mặc y phục màu đen và màu tối, bây giờ lại mặc quần áo
màu vàng mượt bằng lụa toàn tơ, lịch sự vẻ phiêu diêu kỳ ảọ
Nàng đứng đấy ánh mắt tựa như không tin, thắm thiết mà kinh
ngạc nhìn Cao Hàn. Lâu lắm mới nói ra lời
- Cao Hàn! ông đấy ử ông đã làm bác sĩ rồỉ.
- Bác sĩ thực tập - chàng cải chính nhìn chăm chăm nàng - Bà
... đến bệnh viên làm gì?
- Chỉ là kiểm tra sức khỏẹ Đã khám xong rồị
- Tôi cho rằng ... ... bà đang ở Mỹ.
- Phải, mới về được một tuần. Hồng Chí về nước họp hội nghị
ông biết, hội nghị chuyên môn của thầy thuốc tâm lý, thảo luận
bài luận văn của anh ấy - Nàng cười cười, nhìn thẳng chàng -
ông ... khỏe chứ?
- Tôi ... - chàng thở thật sâu - không được khỏe - chàng nhìn
tượng mình sư tử mặt người trước ngực nàng, lại nhìn mắt nàng,
trong mắt nàng đã nhanh chóng tràn đầy tình cảm, tràn đầy quan
tâm, tràn đầy một thứ dịu dàng thuộc về những năm tháng đã mất
đi nào đó. Cái đó khiến chàng lập tức kích động mà cháy bỏng.
- Chúng ta vào nhà ăn ngồi một lát được không - Chàng hỏi -
tôi ... mời bà uống ly cà phệ
Nàng do dự nhìn đồng hồ.
- Hồng Chí 5 giờ 30 đến đón tôi - nàng nóị
Chàng cũng nhìn đồng hồ.
- Còn nửa giờ nữa - chàng gấp rút nói, cầu xin nàng - chẳng lẽ
vì bạn cũ, lại bủn xỉn nửa tiếng đồng hồ?
- ông ... không phải làm việc ử
- Tôi đã tan ca rồị
Nàng không nói nữa, theo chàng vào nhà ăn của bệnh viện, bệnh
viện ấy là loại nhất, nhà ăn cũng trang hoàng được rất trang
nhã không có chút gì không khí bệnh viện. Họ ngồi xuống góc
dựa cửa sổ, gọi hai ly cà phệ Chàng trước sau nhìn nàng không
chớp mắt. Nàng nhấp cà phê, có phần e dè dưới ánh mắt của
chàng, trong đôi mắt sáng của nàng chứa đầy dịu dàng.
- Tôi đã nghe Thiên Vân nói - nàng mở miệng - ông lại không
kết hôn với Khả Tuệ thật đáng tiếc, hai người là một đôi rất
tốt. Tôi không hiểu nổi, cô ấy tại sao vẫn lấy Từ Đại Vĩ.
Chàng nhìn chăm chăn nàng
- Bà không biết ử- chàng hỏị
- Biết gì?
- Khả Tuệ không viết thư cho bà nữa ử
- Cô ấy không hề viết thư cho tôi! khi tôi vừa đến Mỹ, còn
viết thư cho cô ấy, cô ấy cũng không hồi âm - nàng hơi nhíu
mày, chăm chú nhìn chàng càng sâu càng sâu - Hai người vẫn cãi
lộn ử- nàng hỏị
- Phấn Vân! - Chàng nuốt một ngụm nước bọt, đăm đăm nhìn nàng,
cuối cùng cũng nói ra được, - trước đây chúng ta đều trúng kế
của cô ta! cô ta ... không hề mất đi ký ức, không hề quên cảnh
trong Hạnh Lâm, cô diễn một tấm trò với hai chúng ta ... là để
báo thù.
Nàng mở to mắt ngạc nhiên cau mày, ngạc nhiên lắc đầụ
- Không - Nàng nói
- Phải - Chàng gật đầu thành khẩn nói - Sau đó cô ta ngả bài
với tôi, cô ta nói ... đó là cuộc chiến tranh giữa hai người
phụ nữ.
Nàng sững sờ, hồi lâu không nói, chỉ nhíu mày trầm tư, dường
như đang gắng sức nhớ lại quá khứ từng chút từng chút một.
Chàng cũng không nói chỉ lặng lẽ nhìn nàng, lặng lẽ đốt một
điếu thuốc. Khói mù lan tỏa mù mịt giữa khoảng hai người, sau
đó dần dần tản mác
- Trời - nàng cuối cùng thở ra một hơi, cúi đầu xuống, nàng
dùng muỗng khuấy cà phê - đúng là không thể tưởng tượng nổi -
nàng nhìn đồng hồ một cái, nửa giờ đang biến đi như baỵ
Tay chàng lập tức phủ lên tay nàng, cũng phủ lên trên đồng hồ.
- Đừng nhìn đồng hồ! - Chàng xúc động nóị
- ông ... - nàng khẽ nói - Nhiều năm như vậy chẳng lẽ vẫn
không tìm được hạnh phúc của ông?
- Bà .... - chàng hỏi lại - Bà tìm được rồi ử
Nàng do dự một chút
- Có thể là vậỵ Mấy năm nay tôi sống được rất bình thản, rất
bình tĩnh, rất bình thường. Hạnh phúc của 2 chữ "bình" cộng
với nhaụ
Chàng nhấc tay lên, gảy gảy tượng mình sư tử mặt người trước
ngực nàng.
- Trong hạnh phúc của bà, vẫn chưa vứt bỏ tượng mình sư tử mặt
người nàỷ
Nàng khẽ run lên một cáị
- Từ hôm ông đeo cho tôi trở đi, tượng mình sư tử mặt người
này không rời khỏi cổ tôi, ngay cả khi tắm rửa, tôi cũng không
tháo rạ
Mặt chàng lóa sáng, cháy bỏng nhìn nàng.
- Bà có biết mấy câu đó của bà đối với tôi có ý nghĩa như thế
nào không? - chàng nín thở hỏị
Nàng bỗng đẩy ly ra, đứng dậỵ
- Tôi phải đi đây - nàng nóị
- Ngồi năm phút nữa đã - chàng ấn cái tay nàng đặt trên mặt
bàn xuống.
Nàng lại bị động ngồi xuống.
- Chúng ta mỗi lần đều hình như không có thời gian - Chàng cắn
môi - Mỗi lần gặp nhau, họp mặt bên nhau ... đều ngắn ngủi đến
giống như một cơn gió. Nếu số phận sẵn định chúng ta chỉ có
một khoảnh khắc ngắn ngủi, tại sao phải lưu lại đau khổ và nhớ
mong lâu dài như thế? số phận đối với chúng ta quá khắt khẹ
Nhưng Phấn Vân, bà có nghĩ đến hay không? chúng ta cũng không
hề có số phận mà mình nắm chắc được. Nhất là bà vẫn cứ đem số
phận của bà giao cho người khác, mà không giao cho chính mình.
Nàng nhìn chàng nhìn sâu chàng.
- Đừng xách động tôi! - Nàng nói khẽ.
- Không phải là xách động - Chang cắn răng - năm phút quá ngắn
ngủi, tôi không có cách nào lợi dụng thời gian năm phút để
thay đổi lòng cầụ Tôi chỉ nói với bà vài câụ Từ khi chúng ta
quen biết nhau đến hôm nay, đến mai đây, bà là quả phụ của
người khác cũng được bà là thím ba của người khác cũng được,
bà là vợ người khác cũng được, bà là mẹ của người khác cũng
được. Tôi dù thế nào, cũng đợi ở đây! bà có thể nhẫn tâm ra đi,
tôi không có cách nào buộc bà lạị Nếu không chỉ cần bà quay
đầu lại nhìn một cái, tôi vẫn cứ đợi ở đâỵ
- Cao Hàn - Nàng gọi khẽ một tiếng, nước mắt nhanh chóng dàn
dụa - ông biết tôi không phải là cô gái nhỏ, tôi phải chịu
trách nhiệm đối với người khác.
- Bà vẫn cứ chịu trách nhiệm, đối với người khác, trừ tôi!
- Đừng nói như vậy! ông ... rất độc lập, rất kiên cường ...
- Tôi không cần bà chịu trách nhiệm! - Chàng ngắt lời nàng -
Nhưng bà nên chịu trách nhiệm đối với chính bà, không phải là
chịu trách nhiệm đối với bất kỳ bản khế ước nào, mà là chịu
trách nhiệm đối với tình cảm của chính mình, bà sao có thể lừa
dối tôỉ
- Lừa dối aỉ - Nàng đầu óc rối ren.
- Sao bà có thể nằm bên cạnh một người đàn ông, đi nghĩ đến
một người đàn ông khác, - chàng lại một lần nữa thò tay đụng
vào cái túi trước ngực nàng - đừng nói là bà không?
Nàng nhướng lông mi, mở to mắt rất to, chớp mắt với chàng,
nàng thở ra một hơi, cuối cùng đứng dậỵ
- Tôi đi!
- Định ra một thời gian - Chàng ra lệnh nói - Chúng ta cần
phải gặp nữa! lời của tôi còn chưa nói xong!
- Không có thời gian, Cao Hàn! - Tiếng nói của nàng có phần
chua xót - Tôi bay sang Mỹ chuyến bay 9 giờ sáng maị
Chàng ngồi ở đấy bất động, trân trân nhìn nàng.
- Cam chịu số phận đi, đời người, có rất nhiều việc đều là
không biết tính sao - Nàng gắng gượng nói - Chỉ trách một điều,
thời gian gặp nhau của chúng ta chưa có lúc nào đúng - Nàng
thở dài rất nhanh nói - Tạm biệt!
Chàng đứng lên.
- Tôi tiễn bà đị
Nàng không nói, chàng đi bên cạnh nàng. Họ đi ra khỏi phòng
khách lớn bệnh viện, đến vườn hoa, một đầu khác của vườn hoa
là bãi đậu xe, từ rất xa Phấn Vân đã nhìn thấy Hồng Chí đứng ở
trước xe, sốt ruột ngóng nhìn. Nàng vẫy vẫy tay với ông, quay
người lại nói một câu với Cao Hàn.
- Tạm biệt! Chúc ông ... hạnh phúc!
- Bất tất chúc tôi hạnh phúc! - Chàng rất nhanh nói - Hạnh
phúc của tôi vẫn ở trong tay bà!
Nàng cắn chặt răng, ngẩng cao đầu, giả vờ không nghe thấỵ Nàng
thẳng người đi đến chỗ Hồng Chí. Cao Hàn không theo tới nữa,
chàng dựa chếch trên một cây lớn, hai tay thọc vào trong túi
blu trắng.
Nàng tiếp tục đi về phía trước, bỗng nghe thấy đằng sau có
tiếng huýt sáo mồm, khúc điệu rất quen thuộc, một bài lưu hành
nhiều năm về trước, tên bài hát dường như là "Tiếc ly biệt"
hai câu đầu là "Tại sao không quay đầu nhìn lạỉ tại sao tay
không nhè nhẹ vẫy, em cứ đành tâm rời anh ra đị Để lại mối sầu
man mác biệt lỵ ..." Nàng nhìn thẳng phía trước, nhìn thẳng
Hồng Chí, cổ cứng ngắc, sống lưng ưỡn thẳng nàng biết nàng
quyết không thể quay đầu, chỉ cần quay đầu một cái, nàng sẽ
hoàn toàn sụp đổ, Nàng không ngờ rằng, cách nhau nhiều năm như
thế mà Cao Hàn vẫn có thể làm cho nàng rung động mạnh mẽ như
vậỵ Không nên! không nên! thời gian và không gian sớm làm
loãng nhạt tất cả! khơi gặp lại đều chỉ nên lưu lại một chút
buồn man mác mà thôi! Sao lại như vậỷ Sao lại đau lòng như vậỷ
Nàng dừng ở cạnh xe, Hồng Chí dò xét sắc mặt nàng.
- Xảy ra vấn đề gì? em ra trễ rất lâu, sắc mặt cũng không dễ
coị Lấy được kết quả kiểm tra rồi chứ?
- Vâng - Nàng nói rất nhanh - Tất cả đều tốt. không có bất kỳ
bệnh tật gì - Nàng gấp chui vào xe, vội vã mà thúc giục nói -
Đi nhanh đi!
Hồng Chí lên xe, nổ máỵ
Xe vòng qua vườn hoa bệnh viện lái xe ra cổng, cổ Phấn Vân ưỡn
càng thêm cứng ngắc. ánh mắt nhìn thẳng đơ phía bên ngoài cửa
sổ xe, không nhìn ngang nhìn ngửạ Nhưng nàng vẫn có thể cảm
thấy Cao Hàn đang nhìn trân trân nàng và chiếc xe, hai đường
ánh mắt sắc bén xuyên vượt. Tâm trí nàng như thiêu đốt.
Xe lăn vào trong đám xe cộ nườm nượp của thành phố Đài Bắc.
Chiếc xe này là của Thiên Vân. Thiên Vân lấy một kỹ sự Họ về
nước, Thiên Vân cho anh rể mượn xe dùng. Thiên Vân, Khả Tuệ,
Cao Hàn, người Ai Cập ... thời đại xa xôi! bao nhiêu biến đổi,
bao nhiêu bể dâu ... Khả Tuệ, Khả Tuệ! tàn nhẫn làm sao, Khả
Tuệ tàn nhẫn làm sao!
- Em gặp bạn cũ nào phải không? - Hồng Chí nhìn nàng bỗng hỏị
Nàng giật mình theo bản năng co rụt lạị Quay đầu đi, nàng nhìn
chăm chăm Hồng Chí ông kiên định biết bao, tự nhiên biết bao,
vững chắc biết baọ Giống như một tảng đá ngăn cấm nổi sự vùi
dập, mài mòn va dập. Nàng kinh ngạc nhìn ông, kinh ngạc nghiên
cứu tất cả những cái giữa nàng và ông. Tình yêủ tình bạn? hiểu
nhaủ hôn nhân của học xây dựng trên cơ sở kỳ quái biết chừng
nàỏ nàng hít hơi đầy và hỏị
- Hồng Chí, anh không cho rằng tình yêu là thần thoại ử
- Không, chúng ta là 2 người chín chắn - ông giơ tay vỗ vỗ đầu
gối nàng - Làm sao thế? Phấn Vân?
Nàng lắc đầu, nhìn phía ngoài cửa sổ xẹ Mấy năm không nhìn
thấy, thành phố Đài Bắc chỗ nào cũng dựng lầu cao, xây nhà
lớn. Phải, thời đại trẻ con đã qua, trong thế giới của người
thành niên không có thần thoạị Chia tay! Mình sư tử mặt người!
Chia tay! Người Ai Cập! Chia tay! Cao Hàn! Chia tay! Thành phố
Đài Bắc! ngày mai lại sẽ bay đến một thế giới khác, sau đó,
lại là cục diện "Ngày mai cách núi non, việc đời 2 ngã mênh
mang ". Đó là kiếp ngườị Bao nhiêu câu chuyện cái này sinh các
khác diệt, cuối cùng rốt lại đem ký niệm đóng thành một dấu
vết cũ. Đó là kiếp ngườị Chia tay! Cao Hàn!
Sáng sớm hôm sau, lúc Phấn Vân đến sân bay, mắt còn sưng đỏ
một đêm không ngủ, khiến nàng xem ra khá tiền tụỵ Nhưng trong
cặp mắt của hai vợ chồng già nhà họ Hạ sự ủ rũ và ưu uất của
Phấn Vân chẳng qua chỉ là không đành chia tay một lần nữa với
người nhà mà thôị Vợ chồng nhà họ Hạ và vợ chồng Thiên Vân đều
đến sân bay đưa tiễn. Lại thêm một số thân hữu của Hồng Chí,
mọi người xúm quanh Phấn Vân và Hồng Chí. Cảnh đưa tiễn còn
náo nhiệt hơn nhiều so với lúc họ rời Đài Bắc mấy năm trước.
Mới sáng sớm, dù sân bay đã từ Tùng Sơn Đài Bắc dời đến Đào
Viên, nhưng vĩnh viễn là nơi sóng người cuồn cuộn. Phấn Vân đi
vào phòng chính, mơ mơ màng màng, chỉ thấy mình bắt đầu từ
chiều hôm qua, giống như cái thây biết đi theo Hồng Chí đến
chỗ nọ, đến chỗ kia, thăm thân hữu, dự tiệc, sửa sọan hành
trang ... Nàng bắt mình phải bận rộn cho rằng bận rộn thì có
thể mất đi ý nghĩ, có thể ngăn cản cảm giác "đau lòng" của
mình. Nhưng nàng vẫn mất ngủ một đêm, vẫn nhớ lại từng chút,
từng chút. Quá khứ, vẫn theo nàng cùng với thời gian, nặng
thêm mối cảm thương "đau lòng".
Trong phòng khách lớn toàn là người có người giơ lên lá cờ lớn
màu đỏ, có cuộc tiễn đưa nhân vật quan trọng có lớp du học
sinh thuê bao máy bay cùng ngày bay, rất nhiều thanh niên và
thân hữu của họ đang chen chúc, đèn flash máy ảnh cái này lóe
cái kia tắt. cha mẹ họ đang chảy nước mắt, người trẻ tuổi cũng
lưu luyến không rời, con người, vĩnh viễn ở trong mâu thuẫn
"tụ" và "tan".
Kiểm tra xong hành lý xét xong vé máy bay, làm xong các thủ
tục. Phấn Vân máy móc theo Hồng Chí làm tất cả những cái đó.
Bỗng nhiên nàng thấy dường như có tiếng nhạc đang vang lên,
nhè nhẹ giống như tiếng hát của một ban nhạc ... Nàng hất hất
đầu, gắng sức muốn hất đi thứ ảo giác đó. Nhưng tiếng hát càng
vang lên, có ghi ta, ghi ta, ghi ta ... nàng lại hất đầị Tiêu
rồi, nàng đúng là mắc "chứng tâm thần phân liệt" nếu không thì
là "chứng vọng tưởng" Hồng Chí có rất nhiều bệnh nhân thuộc
loại này, Nàng dùng tay day day góc trán, cảm thấy giọt mồ hôi
đang từ chân tóc rịn rạ
- Ủa! Chị, chị nghe xem! - Thiên Vân bỗng nói với nàng, -
Không biết trường nào đang đưa tiễn bạn đồng học lại đang tấu
nhạc!
Phấn Vân thở phào một hơị Thế thì, không phải là ảo giác của
nàng, Thế thì quả thật có tiếng nhạc Thế thì, nàng không mắc
chứng tâm thần phân liệt. Nàng theo Hồng Chí và các thân hữu
đi lên thang máỵ
Tháng máy lên đến bậc cuối cùng, bỗng nhiên, có bốn, năm người
trẻ tuổi xếp thành một hàng vụt hiện ra trước mắt họ. Từng
người một đều đeo ghi ta, một tiếng ghi ta thánh thót phá vỡ
tiếng người ồn ào, tiếp đó một bài hát lâu không nghe thấy,
một bài hát quen thuộc một bài hát sớm nên bị quên đi, lại
vang lên. Người hát bài hát này, chính là Cao Hàn đang ngạo
nghễ đứng thẳng!
"Cũng từng đếm giọt mưa trước song
Cũng từng đếm lá rơi trước cửa
Đếm không rõ, đếm không rõ là dấu vết yêu
Tụ cũng khít khao, tan cũng khít khao!
Cũng từng nghe sóng biển than thở
Cũng từng nghe chim cuốc khẽ gào
Nghe không rõ, nghe không rõ là tiếng thầm yêu,
Hồn cũng khít khao, mộng cũng khít khao
Cũng từng hỏi tin dòng nước chảy
Cũng từng hỏi nẻo mây trắng bay
Hỏi không rõ, hỏi không rõ là nỗi niềm yêu,
Gặp cũng khít khao, biệt cũng khít khao!"
Phấn Vân cảm thấy không thở được nữa cũng không thể làm được
gì, nàng nhìn trừng trừng Cao Hàn và những người trẻ tuổi ấỵ
Bên tai, Thiên Vân kêu lên:
- Ban nhạc Người Ai Cập! có trời mà biết năm người họ đã giải
tán mấy năm rồi! sức mạnh quỷ quái gì lại khiến năm người họ
tụ lại vớ nhaủ Quả là chuyện quái lạ! Cao Hàn ê! Cao Hàn!
Cao Hàn cúi đầu, gảy đàn, dường như không nghe thấy tiếng gọi
của Thiên Vân, Trái lại Cao Vọng lại ném cho Thiên Vân một cái
nhìn đầy hàm ý. Họ tiếp tục đánh đàn mà hát. Phấn Vân đang
trong cơn kinh hãi, lo sợ, chấn động và mê loạn, nghe thấy Cao
Hàn vẫn đang hát đọan kết của bài hát:
"Khít khao lại khít khao!
Khít khao lại khít khao,
Cái trước đã mất, cái sau hãy tìm
Đừng lại đem cánh cửa lòng khép chặt
Hãy đứng vững gót chân, quay đầu ngần ngại chi!"
Tiếng hát đang dần dần biến thành thấp và chấm dứt trong sự
lặp lại "quay đầu ngần ngại chi" Phấn Vân đứng đờ ra đấy, đã
hoa mắt đã mụ cả người, tan hồn nát ruột. Nàng cắn môi, trong
mắt phủ mờ màn lệ - Thiên Vân trước sau không hiểu đầu đuôi ra
sao, đã túm ngay lấy Cao Vọng, lớn tiếng hỏi:
- Cao Vọng! các anh đang làm cái gì thế? - Cao Vọng cất tiếng
sang sảng trả lời, dường như muốn nói cho người toàn sân bay
nghe- để tôi nói cho cô biết "Người Ai Cập" chúng tôi giải tán
khá nhiều năm rồị Bởi vì nhiều năm về trước anh hai vì một
cuộc tình mà tự chôn sống mình, tối hôm qua, tôi mới biết
chuyện của anh Hai, Ngay trong một đêm tôi lại triệu tập lại
"Người Ai Cập" muốn tạo ra một kỳ tích ... cứu anh Hai đang bị
chôn sống ra! cô có tin vào kỳ tích hay không? Thiên Vân? cô
biết "Người Ai Cập" rất biết tạo kỳ tích! Vì thế cho nên họ có
thể tạo được kim tự tháp trên sa mạc!
Thiên Vân trố mắt ngớ người rạ Nàng nhìn Cao Vọng, nhìn kim tự
tháp đeo trên cổ anh, lại nhìn vật trang sức Ai Cập rũ trên cổ
từng người một. Bỗng quay đầu lại, nàng nhìn chòng chọc "Mình
sư tử mặt người" rũ trước ngực Phấn Vân. Trong khoảng khắc
Thiên Vân chợt vỡ lẽ, kinh lạ, thấu hiểu, sửng sốt, quan tâm,
đồng tình ... và không tin nổị Nàng nắm lấy tay Phấn Vân, phát
hiện tay Phấn Vân đã lạnh như băng, nàng xúc động kêu lên:
- Chị!
Hồng Chí nhìn tất cả những cái đó, cũng chìa tay ra, cánh tay
vừa dài vừa chắc nịch của ông quàng lên vai Phấn Vân giản đơn
nói một câu:
- Đi thôi! nên vào phòng xuất cảnh.
Phấn Vân run lên, nàng vô hồn theo Hồng Chí đi về phía phòng
xuất cảnh. Các thân hữu và hai ông bà già nhà họ Hạ ngỡ ngàng
nhìn "Người Ai Cập" cũng xúm quanh Phấn Vân và Hồng Chí đi về
phía ấỵ
Thiên Vân không đi theo, nàng đờ người rạ Trừng mắt nhìn anh
em Cao Hàn và Cao Vọng, nàng không biết nên nói sao cho phảị
Cao Hàn vẫn không ngẩng đầu, chỉ là chăm chú gảy đàn. từ trước
đến sau chàng không nhìn Phấn Vân một cáị Chàng đang khẽ hát
hòa với ghi tạ
"Tại sao không quay đầu tươi tỉnh mỉm cườỉ
Để phiền não thảy đều trút sạch!
Tại sao không dừng bước chân em,
Để tiếng hát tôi lưu em lạỉ ..."
Phấn Vân và Hồng Chí đã đi đến cửa phòng xuất cảnh. Phấn Vân
trong tay nắm chặt hộ chiếu vé máy bay giấy lên máy baỵ Hồng
Chí lấy giấy tờ từ trong tay nàng, nàng kẹp thật chặt, kẹp
cứng không chịu buông tay, cả người đờ đẫn giống như một người
gỗ, Hồng Chí kêu khẽ.
- Phấn Vân!
Nàng giật nảy người, sực tỉnh ngẩng đầu lên mở to mắt nhìn
Hồng Chí, nước mắt từ từ ứa đầy trong mắt, dọc theo má lăn
nhanh xuống. Nàng không nói một tiếng, buông tay ra, để Hồng
Chí lấy giấy tờ, nước mắt nhòa trên mặt, ướt cả vạt áọ Nàng
nhìn ông chứa đầy van nài, xin lượng thứ, cầu mong và đau khổ.
Hồng Chí đặt giấy phép lên máy bay và giấy tờ lên quầỵ ông mắt
trắng nhợt, nhìn chòng chọc Phấn Vân. Nữ nhân viên ở quầy thò
tay lấy giấy tờ. Bỗng nhiên Hồng Chí dùng tay nhanh chóng đập
trên bàn "bộp" một tiếng chặn lại những giấy tờ ấỵ ông trừng
mắt nhìn Phấn Vân, giọng thô tháp nói:
- Tôi xem cuộc mạo hiểm của tôi đã thất bại! cô vẫn là chủ
nhân của bản thân cô, cô nên làm chủ số phận của bản thân cô!
Tôi rất muốn mang cô về Mỹ, nhưng tôi không muốn dùng nửa đời
về sau của tôi, đi chữa trị cho một người mắc bệnh tinh thần
hoảng hốt! đi đi!
Nàng đứng đờ người, dường như không nghe hiểu, do đó ông lại
lớn tiếng nói:
- Cô vĩnh viễn là một nhân vật trong thần thoại, chỉ có thể ở
cùng với người tin vào kỳ tích! tôi sớm đã nói giữa chúng ta
không có thần thoại! tôi cũng không muốn chôn sống cô, hiểu
không?
Nàng mở to mắt, trong mắt lóe lên một vệt ánh sáng, tiếp đó,
cả khuôn mặt nàng đều rạng rỡ lên, bừng sáng lên. ông chưa bao
giờ nhìn thấy nàng đẹp như vậy, động lòng người như vậy, tỏa
ánh sáng chói lọi như vậỵ Nàng hít sâu một hơi, hai tay nắm
lấy tay ông, xiết chặt vừa cảm kích, vừa cảm động, vừa sôi nổị
Sau đó, nàng buông ông ra, bỗng quay đầu, chạy tới đầu bên kia
hành lang.
Ở đấy, Cao Hàn giống như một xác ướp sống lại, đột nhiên ưỡn
thẳng người nhìn trân trân người bóng người chạy về phía mình.
Phấn Vân chạy thẳng tới, xuyên qua hành lang vượt qua đám
người, xông tới ban nhạc "Người Ai Cập" tin vào "kỳ tích" Nàng
chạy thẳng tới kêu lớn lên một cái tên lâu nay vẫn nghẽn trong
cổ họng.
- Cao Hàn!Hết |
|