| Thấy chị lăn ra ngủ ngon lành sau khi bị tôi 
					phá phách, tôi đâm thương nên để chị chìm sâu vào giấc nồng. 
					Tôi đóng vai một tay ngồi canh người bệnh trong nhà thương. 
					Chị ngủ một lúc khá lâu thì tỉnh dây, thấy tôi ngồi chong 
					ngóc canh, chị hỏi lửng lơ : ủa thế ra em ngủ say vậy à. Tôi 
					gật đầu. 
 Chị nũng nịu có vẻ trách : tại anh hết trơn, vằn vật em làm 
					em túy lúy như uống phải rượu mạnh. Tôi cãi lại : còn say 
					hơn uống rượu là khác, men tình yêu làm người ta ngây ngất 
					chết đi được mà. Rôi tôi vơ quàng vào khen tưới xượi : ấy 
					say lại càng đẹp mới chết người.
 
 Chợt nhận ra hai vạt áo vẫn còn để lỏng le và hai bầu vú còn 
					nguyên xi trĩu nặng, chị hỏi ướm : sao, nhìn đã đời con mắt 
					chưa, hay là còn tiếc rẻ. Vú đàn bà thì đẹp nỗi gì mà anh mê 
					mết bằng chết vậy, hổng hiểu. Giá vú con gái cũng đành, đằng 
					này anh tương tư cái vú nuôi con sữa chảy lùng nhùng thì 
					thiệt lạ.
 
 Tôi bắt trớn đía cật lực : đàn bà sao biết được vú mình đẹp 
					hay không, cũng như đàn ông tụi tui dòm nhau thấy một khúc 
					lủng lẳng gớm òm, thế nhưng các bà thì khen lấy khen để. Họa 
					chăng chỉ có con mắt tụi tui mới nhìn thấu đáo và đánh giá 
					chắc ăn vú bà nào đẹp xấu ra sao.
 
 Chị có vẻ khoái, nhưng còn giả vờ uốn éo : anh nói thế chớ, 
					vú tui mà đẹp nỗi gì. Nếu đẹp thì anh nhà tui đã không xẻn 
					lẻn rờ vô cái rẹt rôi ngán, lo nhấc cái ly uống đã thì thôi. 
					Tôi khăng khăng : tại mấy cha lưu linh, cha nào cũng mê be 
					nên bỏ lơi vợ nhà, vậy chớ ghen phải biết, ai rục rịch cua 
					vợ là mấy ổng nổi tam bành. Huống chi ảnh mà bắt gặp tôi măn 
					và bú vú chị như hồi nãy, chắc lụi cho mấy dao chết tốt.
 
 Chị rùng mình la : khiếp, anh nói tỉnh bơ, nghe ghê cả người. 
					Phỉ phui anh nói bậy. Mắc gì anh bặm trợn để ảnh thấy. Thế 
					là thế nào ? Chẳng lẽ chị đang vẽ đường cho tôi lách, hầu 
					nựng chị liên tục sao. Tôi thả nhóng lưỡi câu : chị nói vậy 
					là sao, nói thiệt tui dòm vú chị mê bằng chêt, tui ngán ảnh 
					thôi, chớ chị mà cho thì tui rờ bóp hoài cũng hổng ngán. Chị 
					háy tôi một cái, bề ngoài tưởng là giận mà bên trong lại mơ 
					hồ : ở đó mà ham.
 
 Tôi trở lại bộ điệu đứng đắn gạ chị : tui nói đúng theo tim 
					tui, rủi mai sau chị giận ảnh bỏ đi, tui dám rước liền một 
					khi đâu có ngán. Đói mấy mà ngậm cái vú chị cũng sống đời, 
					đó là tui chưa hề biết thứ khác, chớ chị mà cho tui thưởng 
					thức chút xíu luôn thì chết tui cũng đeo cứng ngắc hổng 
					buông.
 
 Chị rùng mình nói lảng : thôi đi cha nội, mới dợt sơ ngậm 
					cái vú mà tui đã chết lên chết xuống, giờ còn đòi cái đó nữa. 
					Đàn ông thiệt được voi đòi tiên, luôn muốn lấn tới. Tôi cũng 
					lượn lờ vun vô lời chị : cho hay không thì tui cũng thấy rồi. 
					Chẳng qua là muốn tận mặt dòm để thấy rõ thôi.
 
 Chị xẻn lẻn hết sức ngạc nhiên, sửng sốt hỏi dồn : thiệt hôn, 
					thấy hồi nào. Tôi rành mạch kể ráo : hai ông bà thiệt ẩu tả, 
					vợ chồng thì phải ăn nằm, nhưng khi xong thì cũng làm ơn đậy 
					che một chút. Nhà có tui độc thân mà quất nhau xong ông bà 
					cứ để y như A Dong và E Và thì biểu tui nhắm mắt sao được. 
					Nói nào ngay, tui hổng dè chị có mâm xôi và hũ mắm tuyệt đẹp 
					như vậy. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Hai ông bà xài nhau xong, keo nhớt bám đầy, tui 
					nghĩ đang có hũ mật bày bán ở đó. Tui thiệt muốn nhào vô sờ 
					cho sướng, nhưng tôi e bà giựt mình la hoảng, ổng phang cho 
					một cây thì tui xí lắc léo cái chắc.
 
 Chị lẩm bẩm rủa : thằng cha mắc dịch, tui biểu khoan khoan 
					mà chả say đè đại, làm tui mệt muốn xỉu. Tui biểu chả gom ba 
					mớ quần áo phủ cho tui, ai dè chả lăn quay ra ngáo, bể dĩa 
					hết. mà anh đi đâu ban đêm để nhìn ba chuyện kỳ cục vậy. Tôi 
					gãi đầu gãi tai : thì hai ông bà úm nhau ồn ào quá, tui làm 
					sao ngủ ngáy được, sanh ra đái rắt, lọp ngọp đi sau hoài.
 
 Chị giặm chưn giặm tay, thiếu điều muốn bứt luôn tóc, than : 
					trời ơi, ảnh hại tui, ai đời để vợ mình khoe tùm lum cho 
					thiên hạ dòm thấy. Tôi chỉnh lại cho sát : hổng có thiên hạ 
					nào vô đây, chỉ có mình tui thôi mà. Chị lẫy luôn với tôi : 
					một mình dòm đã chết đời tui rồi, biểu bàn dân thiên hạ dòm 
					nữa thì có nước tui chết cho rảnh.
 
 Tôi an ủi chị : đừng giận ảnh mà chị. Tui mà có bà vợ như 
					chị, chắc tui cũng quên tùm lum. Có được bình dầu thơm để 
					không cũng uổng, lăn vô đêm bảy ngày ba, vào ra hổng kể thì 
					mụ nội tui cũng lờ mắt, chớ đừng nói là tui. Chị có vẻ tò mò 
					gặn hỏi : vậy nói thiệt đi anh thấy những gì.
 
 Tôi phải làng xàng, đánh một vòng thiệt rộng để chị khỏi mắc 
					cỡ : ờ ờ, thì hai ông bà đã điếu nằm gác chưn lên nhau ngủ 
					một cục, cái mà tui thấy không ngoài bộ chày cối của hai 
					người, nhưng cái chày thì tà đầu rồi, còn cái cối thì dính 
					tèm lem bột nhựa trắng keo.
 
 Chị đập vào vai tôi mắng : anh thiệt mắc dịch, đáng lẽ biết 
					vậy thì lảng đi dùm tui, ai dè anh cũng lợi dụng để dòm cho 
					sướng. Tôi băng băng chống chế : chèn đéc, đàn ông tụi tui 
					ham thấy mẹ, rình bằng điên mà cũng khó có cái nào, đằng này 
					chị bày ra biểu tôi gài số de, bộ chị tưởng tui là đá, là gỗ 
					sao chớ. Chị tịt ngòi ấp úng.
 
 Thấy chị lừng khừng, tôi tấn công liền : bề gì cũng lỡ rồi, 
					nhơn ảnh đi vắng, chị cho đại tui dòm một lần có sao. Hổng 
					lẽ tui dòm rồi nó mất màu hay sao mà chị ké né. Chị còn tức, 
					nên nạt ngang : một chút thì cũng là dòm, lâu cũng là dòm, 
					nó hay ho gì đâu mà mấy cha tơ tưởng dữ dội vậy chớ.
 
 Tôi cũng sùng nên thách thức : chị nói hổng hay ho, tui 
					thách nếu chị dám ra trước cửa bẹt hé hé cho người qua lại, 
					nếu cha nào bỏ lơi bước đi thì tui xin nhận chị là má tui 
					luôn. Chị vội vàng vả vô miệng tôi lách chách : nói bậy, còn 
					thề ẩu thề tả. Tui có nói hổng cho anh dòm đâu mà ép. Có 
					điều, tui cấm anh hổng được nói cho ảnh biết, hổng thôi cả 
					anh lẫn tôi đều bị ảnh gọt đầu bôi vôi hết. Tôi khoái quá 
					nên xin hứa liền.
 
 Vậy mà chị cũng lỏn lẻn nhắp tới nhắp lui mấy lần. Tay đưa 
					tới cạp quần rồi tự dưng kêu : dị, lại thả xuống. Tôi nín 
					thở theo dõi. Chị băn khoăn tới lui, rồi rẹt một cái, chị 
					nói dỗi : nè, ăn thịt ăn cá gì thì anh làm đại làm đến đi, 
					cho êm. Tui cấm anh hổng được rục rịch hé lộ cho ảnh biết, 
					nếu không cả anh lẫn tui bị ảnh gọt đầu bôi vôi là cái chắc.
 
 Chị khỏi hăm he nhắc thì tôi cũng thủ kín như bình. Hay ho 
					gì mà nói ra để ăn cây hoặc bị lụi. Mặt khác, có im ỉm thì 
					may ra còn được ăn có nhiều lần khác, bộ tôi muốn cắt đứt 
					liên hệ với chị tiệt lộ sao mà rọ rẹ cái miệng. Thế nhưng 
					tôi cũng không dám hối chị vì dù sao người đàn bà phải khoe 
					cái chỗ kín đáo nhứt của mình tất nhiên phải đắn đo và dè 
					dặt chớ.
 (Hết Phần 3 ... Xin mời đón 
					xem tiếp
					Phần 
					4) |