| Bữa anh chủ nhà từ dưới quê lên, xách theo đủ thứ quà, trông 
					anh hớn hở vô cùng, còn tôi thì buồn hiu buồn hắt. Chị chủ 
					nhà ở giữa xem ra cũng lúng túng, nửa phải vờ vui vì chồng 
					trở về, nhưng nửa lại buồn buồn vì dù sao sự tự do thoải mái 
					giữa chị và tôi hẳn bị hạn chế từ đây. 
 Vừa gặp mặt tôi, anh chủ nhà nói lăng xăng : vô đây, vô đây, 
					tao chờ chú nãy giờ. Chèn ơi, đi mấy bữa mà thấy con vợ mặt 
					mày sáng rỡ, chắc là ở nhà chú phụ giúp cô ta nên cổ có dịp 
					nghỉ ngơi, người tươi tắn ra. Anh cám ơn rối rít, rồi rủ tôi 
					uống tới tấp.
 
 Tôi vốn không là bợm nhậu, nhưng lòng buồn buồn thì cũng tới 
					bến luôn, sợ cóc gì. Trong thâm tâm, tôi hận đời, tôi nực vì 
					hết còn bung xung với chị, nên trả thù đời, tôi nhậu cho 
					quắc cần câu, có hệ gì.
 
 Chị hiểu ngay lý do thầm kín này, nên ngỡ ngàng lấm lét nhìn 
					tôi. Một mặt chị tiếp thức ăn cho tôi, một mặt chị nhắc nhở 
					tôi : anh uống không được, đừng cố. Ráng ăn mạnh để chặn cơn 
					say nhộn nhạo, kẻo khó chịu ói ra hổng nên.
 
 Chị nói mà kè rè sát vô tôi, cố tình cho tôi nghía cái kẽ hở 
					ở vạt áo. Tôi thấy cái vú bị lớp lụa đè nhẹ mà hơi ẹp xuống, 
					cái núm chưa đụng mà đã độn vun lên. Anh chủ nhà chẳng rõ có 
					biết hôn mà cứ la vợ : bà để anh em tôi vui có được hôn, sao 
					cứ cản chú ấy. Say thì ngủ có sao, chết chóc gì hổng biết.
 
 Tôi uống tì tì, đầu óc váng vất, quay cuồng như bị chóng mặt. 
					Mắt tôi đỏ hoe, lấp lóa như bị quáng gà, nhìn chị mà ngỡ như 
					có nhiều chị đang xần vần quanh đây. Tôi không chỉ nhìn ra 
					một vạt áo để hở mà có nhiều vạt áo của chị lửng lơ, phấp 
					phới, hẳn nhiên là dưới lớp lụa từng đôi vú lập lờ bay lượn 
					làm tôi bấn xúc xích lên.
 
 May hồn là tôi không quen tay đưa ra bóp bậy, chớ nếu không 
					chắc cũng ăn bạt tai của anh chồng rồi. Tôi lè nhè nói tùm 
					lum, chẳng câu cú gì hết, anh chủ nhà có vẻ thích : chú mày 
					chịu chơi à nghen, tiếc là chú mày hổng có bồ để chút nữa vô 
					ngủ có người đấm bóp. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Rồi anh gạ : hay là mày ra ngoài kiếm 
					con ghẹ nào đem dìa hú hí cho vui. Chị phải can la, nói là 
					anh bày chuyện bậy, anh cười hề hề.
 
 Nhơn anh vui vẻ, tôi sẵn đang giận nên chất vấn anh : anh 
					dìa dưới sao lâu lắc. Tui hỏi thiệt anh có gặp cô bồ ngày cũ 
					hôn mà chết tiệt mất xác. Anh ác quá, bỏ chỉ ở nhà, nhớ anh 
					thở dài hoài. Chị thì nôn mà anh cứ tà tà đáng ghét. Vợ con 
					đẹp như vậy mà đành đoạn bỏ đi. Hay là anh chê chị không có 
					thứ đáng mê như con nhỏ ở dưới.
 
 Anh say có vẻ không để ý, nhưng chị thì khiếp ra mặt. Chị sợ 
					tôi hớ lời nói văng tê ra, rủi khai tuốt chuyện tụi tui xài 
					nhau xả láng thì chết giấc. Chị muốn bưng miệng tôi, nhưng 
					ảnh ngồi đó, chị đâu dám. Chị tìm cách gỡ rối bằng cách 
					trách chồng : người ta hổng uống được mà anh ép nên ảnh say 
					nói tầm phào.
 
 Tôi giận cành hông nên bung tay vì tự ái : ai nói tui say, 
					say mà biết nói chuyện và để lấp liếm chỗ dở của mình, tôi 
					chụp ly uống cạn và khích bác anh uống theo. Rồi tôi ụa rần 
					rần.
 
 Chị chẳng còn ké né chụp lấy tôi, mồm năm miệng mười nói : 
					anh say rồi, để tui đỡ anh vô nghỉ. Anh chồng hùa theo : ờ 
					phải, mình đỡ chú vô chút đi. Tôi đứng lên dịu nhĩu, muốn 
					quị xuống tại chỗ. Chị phải lòn tay xốc nách tôi lôi đi, lê 
					lết chưn trên sàn.
 
 Nói nào ngay tôi lợi dụng chị cho dựa vào người, bèn chìa 
					môi hun chị một cái và đeo xệ khiến chị phải áp vú giữ cho 
					tôi đừng té. Tôi chụp tay ra sau đít chị ôm xiết cho cái vú 
					bị nén chặt vào tôi.
 
 Vào tới phòng, tôi đổ uỵch ra. Chị đỡ tôi nằm và lột giày 
					tất cho tôi. Lại đổ nước cho tôi uống. Tôi hết còn biết trời 
					trăng nên cứ chờn vờn quơ tay muốn kéo chị ngã vào giường 
					tôi. Chị sợ bằng chết. Anh chồng vẫn chén một mình, thỉnh 
					thoảng hỏi trỏng vô : chú ấy sao rồi.
 
 Khuya lắm, đầu tôi nhức như búa bổ, ngủ nghê chập chờn. Nhà 
					cửa tối om, đèn tắt cả, tiếng ngáy vang vang như bò rống. 
					Cái vẻ cô tịch thật đáng sợ, nó choàng rộng khắp nơi, lồng 
					lộng như vũ trụ. Lòng tôi nóng như lò lửa, thở ra có cảm 
					tưởng như đốt cháy tất cả mọi thứ.
 
 Tôi chờ chẳng hiểu chờ gì. Âm u, âm u. Tôi ngủ đi thức lại 
					vẫn cô quạnh, mông lung. Thì chợt thấy có ai sờ vào trán tôi, 
					bàn tay ấm áp, lần xoa lên khắp làn da mặt tôi. Tôi hiểu chị 
					đang lẻn vào thăm chừng nên bất giác kéo giật chị ngã nhào 
					lên tôi.
 
 Chị hốt hoảng nhưng không dám la, chỉ ngầm bảo tôi đừng làm 
					lớn tiếng. Tôi vội lòn tay dưới áo chị, ve vuốt cả hai vú 
					một lượt, và kêu rít lên : ôi, nhớ quá. Cho anh ngậm tí đi. 
					Chị quính lên, giãy giụa mà vùng không ra khỏi tay tôi.
 
 Mượn dịp, tôi đè nghiến chị bật ngửa rồi kéo vạt áo chị trùm 
					lên đầu mà cố bú vú chị. Vạt áo chật nên bị tôi cố tình kéo, 
					làm hàng nút bấm bung ra kêu lụp bụp. Chị lo lắng, cũng may 
					ảnh say quá nên không hay biết. Chị ngăn tôi bằng cách nói 
					nho nhỏ : làm nhẹ thôi anh, ảnh nghe được chết hết.
 
 Tôi còn biết phải trái gì nữa, tôi cứ vục đầu vô mà tấn công 
					chị. Tôi ngậm được một bên vú thì đồng thời vừa bóp vừa bú 
					làm cả hai vú chị xục xịch, phều phào như quả bóng bơm căng. 
					(Truyện từ CõiThiênThai.com) Tôi nút mài miệt, sữa rịn chảy ra, mùi hăng hăng và ngầy 
					ngậy, tôi nuốt ực ực rất đã. Chị hối tôi : thôi, tạm đủ rồi, 
					để em ra, hổng ảnh hay, bể hết.
 
 Tôi ừ ừ mà lại cố nút thêm mấy hồi nữa mới để chị ngồi dậy. 
					Tuy vậy, chị vừa định thoát đi thì tôi lại kéo giựt chị và 
					bốc hốt vào lồn chị đùng đùng. Chị phải khua tay đẩy ra từng 
					chặp mới bung thoát đi.
 
 Tôi nằm lại một mình, lòng chán chê rầu. Nghĩ người ta có vợ 
					thì bỏ lăn bỏ lóc, còn mình thèm chết cha cứ phải nằm ôm 
					háng mà than. Mấy lần tôi định bò ra nằm kềnh lên giường chị, 
					vồ vập ôm chị mà hun mà bú, chắc là ảnh say hổng hay biết gì, 
					nhưng điều gì làm tôi không dám.
 
 Tôi thở dài ảo não, hơi thở như ngựa chứng. Ê ẩm, rã rời, 
					không còn thứ gì dính vào thứ gì, người ngợm trở thành lỏng 
					chỏng. Tôi chán làm sao, trăn trở như người mất hồn, mộng 
					du.
 
 Đã vậy thì thôi đi. Cứ lúc tôi căng thẳng tột độ thiếp đi 
					thì chị lại bò vào thăm chừng. Có lẽ chị sợ tôi ngất, điều 
					đó làm tôi càng bối rối. Dù chị có cho tôi sờ soạng hay hun 
					bú nhưng làm sao có thể đền bù sự cô lẻ của tôi chìm chìm 
					giữa không gian u tối trời đêm.
 
 Sáng ra, tôi ngượng ngập biết bao. Anh đã thức dậy và đang 
					xúc miệng với cái be khác. Anh thấy tôi khật khừ thì hỏi 
					trêu : thế nào chú mày đêm qua ngủ được chớ. Hay là rượu vào 
					đốt cháy tế bào làm khó chịu, giá có con ghẹ chắc là xài 
					chết bỏ. Và chưa chờ ai cười góp, anh đã ôm lấy bụng ngửa 
					đầu cười rất lớn.
 
 Chị lấp ló gần đó, nháy nhó, ý nói tôi đừng bực vì lời anh. 
					Tôi đi thẳng vào phòng vệ sinh, chị lăng xăng lại qua, nói 
					bô bô để anh đừng chú ý, nhưng chốc chốc lại tạt vào cho tôi 
					ôm rờ chút đỉnh. Tôi thiệt cảm động, hết sức cám ơn chị.
 
 Người đàn bà này thiệt có vẻ gì thật hấp dẫn. Dù là theo dân 
					gian đánh giá người có chồng đã thành xái nhì của thiên hạ 
					mà sao thứ xái nhì này nó quyện bện đàn ông phải khổ sở đến 
					thế. Tôi đã từng bú vú và sờ nựng lồn chị, nhưng có lần nào 
					giống lần nào. Dường như các món đó luôn đổi mới nên cuốn 
					hút lấy tôi như chất keo làm cho tôi không sao gỡ ra nổi.
 
 Khổ thân tôi. Tội nghiệp chị. Hai đứa loay hoay như gà mắc 
					tóc, chị thông cảm hoàn cảnh tôi, nhưng đời làm vợ không cho 
					phép chị suồng sã quá đáng. Còn tôi là trai tân, nhưng sự 
					lén lút vụng trộm vợ người cũng không thể vượt càn qua lằn 
					ranh lễ giáo. Vì thế, cả hai loi ngoi lóp ngóp như chuột bị 
					nhận nước.
 
 Buổi trưa, anh lè nhè nói ra ngoài một lát. Anh vừa đi là 
					tôi lôi tuột chị vào giựt bung áo, lột luôn quần chị ra và 
					xục xiểm hun khắp cùng thân hình chị. Chị vừa cười nắc nẻ 
					vừa ôm chặt lấy ngực, co đùi che, nhưng có chống chọi gì nổi 
					cái thằng tham lam là tôi đâu chớ.
 
 Tôi banh tay chị ra lùng xục hai cái vú để khi ngậm chặt bú 
					rồi thì tay tôi lần mò tìm phá lồn chị tươm hết ra. Chị 
					khoắng đạp hai chưn mà giãy kêu như hét. Tôi túm được lồn 
					chị móc xỏ ngón tay vào rồi, miệng thì nhay vú, tay ngoáy ào 
					ào, chị giựt người lên vài cái rồi nhão nhoét ra.
 
 Tôi ê a bú nút cái đầu vú trầy trật trong miệng, làm cho 
					giòn ngon như hột nho, lại mềm ấm như nhung lụa. Ngón tay 
					tôi gẩy lia lịa vào mu, vào lỗ, móc ngược lên, xàng qua phải, 
					thọt sang trái, chị cứ giựt đùng đùng làm người rung lên, 
					cái vú còn để không vằng vật coi dễ muốn cắn hết sức.
 
 Tôi bú nhay rã rời đầu vú chị làm chị hãnh diện như mẹ yêu 
					con. Chị lấy ngón tay rẽ mái tóc tôi nói nựng : anh bú ngon 
					lành quá, làm vú em tê cứng hết trơn. Nhưng anh bú mau đi, 
					ráng nhịn, đừng để ảnh thấy. Nghe em đi.
 
 Lời chị thiết tha khiến tôi nao nức. Tôi bú ọp ọp, bóp vú, 
					sờ móc lồn, nước miếng và nước nhớt kêu ọp ọp, nghe vừa dễ 
					thương, vừa nhây nhờn. Rồi cũng tới lúc, tôi phải ngưng. Chị 
					lóp ngóp bò dậy, tay bưng lấy háng, chạy vội vào rửa, xóa 
					hết dấu vết lừa chồng.
 
 Tôi nằm đó lan man với những ý nghĩ đâu đâu.
 (Hết Phần 8 ... Xin mời đón 
					xem tiếp
					Phần 
					9) |