Tính của anh vốn như thế, ào ào, nóng nảy, có gì không thể
giữ lâu trong bụng, nên chưa thấy mặt đã nghe tiếng. Mà anh
nào có nói nhỏ nhẹ được, cứ oang oang như không kể ai, móc
ruột móc gan văng mạng. Như lúc này đây, anh vừa đi đâu về
thì đã réo gọi từ cửa : thằng em của anh đâu, tao có chuyện
này hay lắm, cần nói với chú mày.
Tôi đang nằm thở ì ạch, vừa buồn vừa mệt, cũng phải lóp ngóp
ngồi dậy bò ra đón anh. Trò ăn vụng lúc nào cũng phải chùi
sạch mép, nếu không muốn bị người ta bắt tận tay, day tận
trán.
Anh ôm đâu cỡ 3 cái be ở nách, loạng choạng bước vào. Miệng
lải nhải : con bà nó, cái thứ bán ba mà còn bộ tịch. Anh có
vẻ bực vì bị con nhỏ nào đó mắng mỏ nên còn giận cành hông.
Vừa thấy mặt tôi, anh hùng hổ la hét : đéo họ, mày nhậu với
anh rồi chờ tối mình tới đó quậy. Mày hạ sát ván nó cho anh,
tội vạ đâu anh chịu. Cho mấy đứa nhỏng nhảnh chừa thói eo
xèo, anh hẹn hò nó cho chú mày, nó lơ láo chọc giận anh là
đưa cái thứ dở hơi dở hướm thì chán chết. Con bà nó, tại nó
chưa gặp em chớ nó mà thấy mặt em chắc hết nói dóc nữa.
Tôi nào thích mấy cô gái lăng nhăng, lít nhít. Một phần,
nghề ngỗng họ không mấy sạch sẽ, rủi đá gà vô nhuốm bịnh
càng khổ. Lại nữa, có chị sẵn kề bên, vừa thơm, vừa không e
ngại bịnh hoạn thì còn tìm tòi ở đâu khác chớ. Nhưng anh đã
nói thì tôi cũng ậm ừ, phục cho ảnh quắc cần câu thì anh có
lôi đi cũng đứng không vững. Thế là thoát nạn.
Nghĩ vậy nên tôi kéo anh cùng ngồi xuống chén với nhau. Tôi
chủ động rót rượu ra hai cái ly, mới anh. Từ hôm qua, uống
sần sần nên cũng đã quen, không sợ nhợn bất tử nữa. Chị thấy
tôi nâng ly tì tì thì nháy nhó mắt biểu tôi cẩn thận, nhưng
chủ đích của tôi là muốn anh đo ván tại chỗ, có vậy tôi mới
ăn có chị được.
Tội nghiệp, anh nào biết trò ma mãnh của tôi nên khen rối
rít : thằng em mày giỏi, mới xáp trận với anh một bữa mà tửu
lượng trội lên. Cứ vô bạt mạng, say thì anh biểu bả đưa về
chỗ như hồi hôm, sợ cóc gì. Thiệt lý luận của mấy ông con
Ngọc Hoàng nghe toàn mùi cay lảo đảo. Bởi nhiều cha mới bị
xớt vợ tay trên mà còn cười nham nhở.
Tôi uống tới be thứ nhì rồi, đầu óc có quay cuồng mà vẫn
chịu đựng nổi. Có lẽ tại cái vạt áo hở của chị xàng tới xàng
lui làm tôi bớt say. Trái lại, tôi còn nghĩ hai cái vú chị
tựa trái xoài, thứ này mà cạp nhậu với rượu mới đã.
Tôi dòm lom lom vào chất lụa áo, hổng hiểu hai mắt tôi có
gắn mũi dùi gì chăng mà hai núm vú chị tự động in hằn lên
nhọn lễu. Chị biết ý nên cứ phải khom người che bớt lại, còn
anh nào có để ý chút gì nên cứ lè nhè uống mãi.
Anh càng say càng bặm trợn, anh kéo chị bắt ngồi tiếp đãi
chúng tôi. Chị giả vờ không nghe, anh nắm tay không cho đi.
Chị đành ngồi xuống. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Anh ôm chị tỉnh bơ, xoa vai, sờ lưng,
tôi phải giả bộ không thấy. Anh nói ồm ồm, rồi thình lình
bóp vú chị mà khen : chà, hồi này coi bộ lớn dữ nghe. Tại bà
cứ cho thằng nhỏ ngậm thét mà nó lôi đến tầy huầy núm vú ra.
Một hai, anh đòi tốc áo chị lên khám làm chị co quắp lại.
Tôi phải can, nhưng anh la tôi : vợ tao, tao coi thử có sao.
Mày cấm chồng bả không được rờ vú vợ hả. Tôi nói : hổng phải,
nhưng anh muốn rờ thì ở chỗ khác, chớ có mặt tui chị mắc cỡ.
Anh khoe lung tung : mấy mụ làm bộ, chớ tao rờ bóp hoài có
sao đâu.
Một lát thì anh say, tay mỏi nhừ, quên luôn đòi hỏi bóp vú
vợ. Chị mừng thoát nạn, dù thực tế chúng tôi đâu còn lạ lùng
gì nhau, nhưng dù sao bản năng phụ nữ cũng phải giữ mình
đứng đắn chớ. Tôi rất thông cảm cho tình cảnh chị, nên nháy
nhó để chị lỉnh đi. Chị liếc xéo tỏ lới ngầm cám ơn rồi đứng
vụt dậy. Anh láo nháo vói theo bị vuột nên cũng để chị thoát.
Tôi thấy anh đảo lia, nên dẹp dọn mấy be và đứng lên kè rủ
nhau cùng đi ngủ. Miệng anh cứ : tao hổng say, hổng say mà
chưn thì lết, hết còn bước đi nổi. Nhờ tôi biết giữ mình,
uống lai rai, nên sần sần mà cũng đỡ anh được. Tôi đưa anh
vào giường với sự giúp sức của chị. Người anh mềm nhũn nên
để chị cùng tôi đỡ nằm.
Chị lo nới lỏng dây lưng quần, lại lấy vôi bôi vào gang bàn
chưn anh để anh mau tỉnh. Còn tôi thì cũng nằm cạnh anh cho
đỡ mỏi. Chị nhìn hai chúng tôi chúm chím cười. Có lẽ chị
đang nghĩ về hai ông chồng đoảng vị say xỉn làm tình làm tội
chị.
Chị làm ào ào một thoáng rồi vội lui ra. Tôi muốn nằm cũng
chẳng còn gan dạ nằm lại, vội chạy ra theo. Chị đang quì thu
gọn mớ chén ly, chai và những thức ăn bỏ bừa bãi. Tôi xà
xuống bên cạnh, cất lời xin lỗi. Chị lẳng lặng nghe rồi
trách nhỏ : một mình ổng tui đã buồn đứt ruột, giờ thêm anh
a dua vô bày cho ảnh say suốt ngày, tui chịu gì thấu.
Tôi phải cắt nghĩa để chị hiểu. Chị không nói năng ra sao.
Tôi thừa lúc không có ai, đỡ chị ngả vào lòng, xoa vào vai
chị. Chị cảm động nên sụt sịt, nước mắt ròng ròng. Tôi chùi
môi hôn lên tóc chị, từ từ xoay mặt chị lại, nhìn thật sâu
và lâu vào mắt chị, chị nấc lên từng cơn.
Tôi lau mắt cho chị và vỗ về chị liên tục. Đợi chị bớt khổ,
tôi nhẹ hôn lần lượt lên mắt, mũi, má và môi chị, chị cũng
để yên. Tôi cảm thấy vụng về tay chưn, mùi hương từ người
chị nhẹ thoảng ra làm tôi ngây ngất. Tôi càng ôm chặt lấy
chị, chị ngước nhìn tôi tha thiết. Tôi tìm nắm lấy bàn tay
chị đặt về phía trái tim tôi, chị nhận ra nhịp đập dồn dập.
Bất giác chị goị nhỏ : anh, và hai vai rung rung, mặt dấu
vào bờ vai tôi. Tôi dìu dặt đỡ lấy chị, im lặng đón nhận
tình cảm chị phủ nhòa khắp nhà. Tôi lần bóp vai chị, rồi từ
từ cả hai hôn nhau đắm đuối. Chị chuồi người vào tôi, len
lén như con mèo con nũng nịu. Tôi đỡ cằm chị và dùng môi lau
khô những giọt lệ long lanh nơi đuôi mắt.
Chị cầm lấy hai tay tôi ập lên vùng ngực, nhắn nhe tôi rờ
rẫm đi. Tôi ngập ngừng rồi cũng thi hành. Hai vú chị êm mềm
lay động dưới lòng bàn tay, một cảm giác yêu thương tràn
ngập và hạnh phúc. Tôi nói với chị : cám ơn chị. Nhưng chị
ngăn sửa lại : cám ơn em mới phải chớ. Sao anh lại gọi em là
chị.
Tôi gật đầu không nói. Trời bỗng rơi nhanh vào chiều.
Hết |
|