| Tôi xén gọt lông cho chị lâu lắc, chăm chỉ còn hơn thầy hù 
					cắt tóc lấy ráy cho khách. Khi xong, tôi một hai nói chị dòm 
					vô công trình nghệ thuật của tôi, coi có ý kiến cần sửa đổi 
					gì không, nhưng chi xua tay quay mặt đi : được rồi mà, xấu 
					đẹp gì thì cũng là cái lồn, chớ có phải bức tranh đâu mà coi 
					đi coi lại. 
 Tôi nào chịu, nên bỏ chị ở đó, đem mớ dao kéo vô cất, đồng 
					thời xách cái gương soi ra, đặt hơi xéo để chị thấy rõ dưới 
					háng rồi kháo : nè, chị coi đi, nó khác hẳn hồi nãy, giờ nó 
					như đám bụi lơ thơ tơ liễu buông mành, coi láng lẫy hết sức, 
					chị ơi.
 
 Chị ứ ứ lấy tay xô đẩy cái gương, làu bàu : tôi thấy rồi, 
					ngộ lắm, thôi anh cất dùm cái gương đi, nhìn vô dị chết. Tôi 
					ép chị phải xem bằng được và khi đã đạt mục đích thì chị 
					cũng phải thốt lên : ờ hén, ngó cũng sạch sẽ và có duyên đó 
					chớ. Sẵn dịp, tôi chua thêm : đó, tôi nói mà, nhứt định kỳ 
					này dzìa, ảnh thấy phải chưng hửng và yêu chị ngàn lần nhiều 
					lên. Chị sung sướng cưới tủm tỉm.
 
 Tôi kéo chị lôi xềnh xệch vô buồng tắm. Chị hỏi rối rít : 
					anh còn định bày trò gì nữa đây. Hổng lẽ anh còn muốn phi dê 
					cho nó giống đầm. Tôi bật cười kiểu nói nhí nhảnh của chị, 
					nhưng thây kệ, tôi cố lôi bay đi.
 
 Vô tới nơi, tôi mở sợi dây hoa sen tồ tồ, chị hoảng hốt : ủa, 
					anh mở nước làm gì. Tôi vừa giữ tay chị vừa nói : hổng lẽ 
					chị để lông rặm nó đâm vô cho lở ngứa tét bét ra mới chịu 
					sao. Tui tiếc là không có cái bông chải, chớ không thì tui 
					chẳng lôi chị vô đây làm chi. Chị hiểu ra, nhưng lòng rùng 
					mình dài dài : cũng may mà anh hổng có cái đó chớ anh mà 
					dùng ngoáy vung thiên trong đó, chắc tui xí lắc léo quá anh 
					ơi. Nội dòm tay thầy hù quẹt quẹt phủi tóc sau gáy mỗi khi 
					tới nhà hớt cho ảnh, tui đã muốn xụm, phương chi anh lại 
					quậy cái mớ lông vô thì còn gì là lồn tui nữa.
 
 Tôi bật cười khạch khạch khen : chị đúng là giàu tưởng tượng. 
					Tôi ngưng nói và dí cái vòi vô háng chị, xịt cho nước xối 
					ướt hết và lấy tay mò móc rửa cho chị. Chị nhột phải ngồi 
					bệt xuống, nạnh giò ra cho cái lồn mở lớn. Tôi móc rửa ọp ọp, 
					chưa gì nhớt ứa ra ọc ọc. Tôi trêu chị : bà này nhạy thiệt, 
					tới rửa ráy mà cũng xón ra, hèn chi hai ông bà hú hí chết 
					thôi.
 
 Chị cãi lại : anh đừng đặt điều, lâu lâu ảnh mới dợt sơ một 
					trận mà anh kêu là tôi với ảnh làm nhau hà rầm. Nói điều 
					hổng có là tội nặng lắm nghe. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Tôi cũng nào kém : chị nói lâu 
					lâu mà tối nào cũng nghe hai ông bà giỡn nhau, la um, tôi 
					nứng bằng chết. Tôi buột miệng nói băng băng chữ nứng làm 
					chị tròn xoe mắt : ủa, nói vậy, hai đứa tui tệ vậy à. Tội 
					nghiệp làm anh khó ngủ.
 
 Tôi bám theo câu nói, tấn công chị : khó ngủ nói làm gì, hai 
					ông bà rị mọ làm cả đêm tui cứng ngắc, oải thấy mẹ. Hai ông 
					bà sẵn có đồ chơi, còn tui lấy gì ra cái để úm. Chị hại tui 
					tới chết.
 
 Chị bỗng cám cảnh lẻ loi của tôi, nên thở dài than : sao anh 
					hổng đi kiếm ai xài đỡ, để bị dằn vặt tội vậy. Tôi nói : nằm 
					một chỗ đã muốn ói đầy quần, đi ra để thấy lồn chị thì chắc 
					là tui bắn cà nông tại chỗ quá. Chị có vẻ phân vân, tôi 
					nhóng tới luôn : nói nào ngay tui chỉ muốn xài chị vì người 
					khác tui có thấy được lồn của họ đâu. Lại nghe đi chơi bậy 
					lỡ vướng bịnh thì khốn.
 
 Chị dòm tôi không chớp. Tôi cũng ngưng để dò ý chị. Một lúc 
					thiệt lâu thấy chị an ủi : anh à, tui có chồng con rồi, anh 
					đừng tơ tưởng tui mà tội. Cố quên đi, ngoài đời thiếu gì 
					người có lồn đẹp hơn tui. Tại anh chưa thấy nên cho là tui 
					hết xảy. Tôi không trả lời chị mà móc sâu vô rửa lôi mớ lông 
					quặm ra. Ai dè chị nhột cứ rấn người lên, làm ngón tay tôi 
					lòn sâu vô cái lỗ.
 
 Nhìn thấy chị rùng rùng cả người, tôi vịn lên vai và móc 
					mạnh tay vào háng. Chị thở hấp tấp và lảo đảo muốn bật ngửa. 
					Tôi càng quậy ngón tay, chị kêu và nhoài người ra, tôi phải 
					kê đùi cho chị dựa vô nghỉ. Chị nằm ngửa mặt lên trời, bày 
					cặp vú láo liên và cái lồn bẹt rộng.
 
 Tôi móc lồn chị, còn một tay vò vô vú mà khuấy dữ dằn. Chị 
					ngột ngạt đớp không khí như cá ngáp. Tôi luồn ngón tay móc ì 
					xèo, lồn chị vữa ra như cháo. Tôi dùng miệng bú luôn vào một 
					bên vú trống và tăng cường bóp móc hai vật đang có sẵn trong 
					tay. Chị kêu như trời long đất lở : buông tui ra, xốn lồn 
					quá, anh bú, anh bóp, anh móc thiếu điều tui muốn chết luôn.
 
 Sẵn chị rung động, tôi lôi chị rề rề và lôm côm xổm dậy, hối 
					chị cởi quần tôi ra. Chị ngần ngừ nhưng cũng làm. Khi quần 
					tuột xuống, chị dòm thấy con cặc tôi lừ lừ tái ngắc, chị 
					nhắm tịt mắt lại. Tôi hét chị mở ra và đỡ chị nằm luôn ra 
					sàn phòng tắm. Tôi sắp đặt cho chị duỗi thẳng tay chưn rồi 
					lựa lúc chị đang nôn nao, tôi bò nằm úp lên người chị.
 
 Chị không biết phải làm sao, tôi xốc vác hai giò chị lên và 
					lựa thế đút cặc vào nắc chị. Chị có vẻ giận dữ mà lồn thì 
					đặc sệt nước nhờn. Tôi vừa lách vô thì chị đã xấn người tới 
					để lồn chộp ngậm lấy cặc tôi. Chị rên hư hử : anh giết tui, 
					anh khiến tui phản bội ảnh. (Truyện từ CõiThiênThai.com) Tôi kề vô tai chị năn nỉ : chị 
					cũng thèm, tui cũng thèm, chị cho tui một lần, một lần thôi, 
					mấy bữa nay chắc chị cũng thiếu. Chị đang cho bé bú, hổng sợ 
					mang thai, chị làm ơn thí cho tui một chút, tui chết lên 
					chết xuống vì lồn chị, mà chị.
 
 Chị bịt kín cả hai tai, nhưng nằm ì ra chịu trận. Tôi hăng 
					máu nắc chí chát, làm chị cuốn mình hùa theo. Lồn chị ngậm 
					lút cặc tôi, khi tôi quay vòng tròn thì chị đáp ứng liền 
					theo nhịp. Miệng chị thì biểu tui ngưng mà hai giò thì càng 
					lúc càng banh ra cho tôi dọng. Tôi hứng quá, nên loi choi 
					nắc, lại ngậm cắn vú và bóp ào ào nên chị rên sướng làm sao.
 
 Tôi đụ phừng phừng, chị tru chéo rồi nứng lên thì i a đánh 
					nhịp. Tôi nắc chết thôi, đổi qua đổi lại, cùng chủ động, cả 
					hai đều sướng hết cỡ. Đến khi cả đôi bắn tinh trùng và khí 
					nhờn vào nhầy nhụa cả cặc lẫn lồn của nhau thì thở phào ra 
					gục xuống.
 
 Tôi nghe tiếng chị sụt sịt, nên hỏi nhóng : chị giận tui hả. 
					Chị lắc đầu, nước mắt rịn quanh. Chị ấp úng nói : em không 
					giận mà còn cám ơn anh nữa. Anh đã cho em thiên đường, dù 
					hoàn cảnh éo le khiến em gạt gẫm ảnh. Em xin anh tha cho em, 
					đừng quyến rũ em vào sai quấy, một lần đủ rồi, còn để em lo 
					phận làm vợ, làm mẹ.
 
 Tôi vỗ về chị : tui giữ lời, chị yên tâm. Cám ơn chị đã cho 
					tui biết thế nào là tình yêu. Tui sẽ nhớ suốt đời ơn này. 
					Chị khóc òa lên : chèn ơi, tưởng là anh cố quên, nào dè anh 
					còn buộc tui cũng nhớ anh nữa.
 
 Tôi hôn vội lên mặt mũi, má môi và dài theo ngực, vú chị. 
					Tôi ngóc dậy hun xuống bụng, xuống rún và chị hoảng hốt khi 
					thấy tôi muốn hun cả lên chỗ con ngao còn keo đặc khí dâm 
					tình yêu. Chị thiết tha cản tôi : đừng anh, em biết anh yêu 
					em, nhưng chỗ ấy đang dơ, đừng lăn xả vào hổng nên.
 
 Tôi giữ trịt hai tay chị và tiếp tục cúi xuống dùng chót mũi 
					rà qua lại nơi lồn chị. Mớ khí dính lem luốc nơi đầu mũi và 
					kéo lằng nhằng khi tôi ngửng đầu lên. Chị bật cười khi thấy 
					vẻ khôi hài của bộ mặt tôi.
 (Hết Phần 5 ... Xin mời đón 
					xem tiếp
					Phần 
					6) |