| Bà Hội
        Đồng Tơ vén quần bước lên cầu ván, ngó ngoáy lại
        dặn dò bạn ghe là Tư Cò:- Nè Tư, mày chờ con ba Mận xuống rinh hết đồ đạc
        lên rồi cho ghe vô ụ neo cẩn thận. Nhớ coi lại mấy
        cái đèn măn-xông, châm dầu lau chùi cho sạch sẽ nghe.
 - Dạ ... Bà Hội Đồng yên chí, con sẽ lo đâu vào đó.
 - Ừa ... Thôi tao lên à.
 Nhưng
        mới bước chưa được bao xa, bà Hội Đồng chợt
        nhớ còn quên một việc liền quay lại dặn tiếp:- Ờ ... Thiếu chút nữa tao quên việc này. Tư à, mày
        lo cái vụ đèn xong, lập tức lên xóm trên tập họp
        bọn canh điền vô dựng cho bà cái rạp. Hỏng ấy mai
        khách khứa, bà con chòm xóm vô hỏng có chỗ ngồi đa.
 - Dạ ... Bà con biết rồi.
 Bà Hội
        Đồng te te đi một nước vô nhà. Từ cái ngày ông
        Hội Đồng qua đời, để lại cái dinh cơ lai kiểu Tây,
        lúc mới ăn tân gia, bà con ở nội quận Tam Bình đi
        ngang ai mà không hít hà, chắt lưỡi khen:"Cha cha, dinh ông Hội Đồng Mến lớn còn hơn dinh
        quan Chủ Quận nữa nghen."
 Ông Hội
        Đồng nghe lọt tai khoái chí mở cờ trong bụng nhưng
        cũng ớn da gà. Ông ngại mích lòng, lỡ như lời
        đồn thấu tai thì cũng phiền lắm. May mà giữa ông
        Hội Đồng và quan Chủ Quận là chỗ bà con đầu ông
        cố, đi lại thân tình ruột thịt nên mọi chuyện êm
        xuôi qua tang lề. Cất cái
        dinh đồ sộ chỉ tròn hai năm, một hôm ông Hội Đồng
        Mến đột ngột qua đời để lại một cậu con trai duy
        nhất tên Đức, năm nay vừa được mười lăm tuổi. Cậu Hai
        Đức tuy con nhà giàu có, ruộng thừa kế của cha hơn
        bốn trăm mẫu, ăn không ngồi rồi trăm kiếp cũng phủ
        phê. Vậy mà cậu cũng nuôi mộng cao sang muốn đoạt
        bằng này bằng nọ cho rỡ ràng gia môn. Bởi vậy, mấy
        năm qua cậu được mẹ cho lên tận Sài gòn để ăn
        học. Tiếng tây tiếng u cậu nói dòn dã như bắp rang.
        Cậu học hành cũng giỏi giang, cớ hỏng phải cậy chỗ
        con nhà giàu mà chơi bời bê tha trụy lạc. Nhiều gia
        đình khá giả nhất nhì ở Tam Bình cũng muốn kết sui
        gia, mai mối tới lui mấy đám mà Hai Đức cứ nằng
        nặc chối từ. Cậu cười nói với bà Hội Đồng:- Má muốn có con dâu hủ hỉ mai chiều thì má cưới đi
        Chớ còn con thì chưa cưới vợ bây giờ đâu.
 Bà Hội
        Đồng vừa xỉa thuốc vừa vuốt đuôi con trai:- Thì má đây cũng biết con muốn học thành tài, đỗ
        đạt rỡ ràng tiếng tăm cho cha mẹ là điều qúy rồi.
        Nhưng sợ dĩ má bàn vụ lấy vợ cho con là vì má
        muốn có hột máu dòng giống của cha con, để truyền
        tử lưu tôn, lo nhang đèn giỗ quảy ông bà.
 - Con biết ... Nhưng con còn phải lo học má à.
 - Hứ ... Mở miệng ra là con lại nói tới ba cái vụ
        học. Cỡ trung học như con bộ tệ lậu lắm sao ?
 Vậy đó
        mà cậu Hai Đức lên Sài gòn ở miết, chỉ tết nhất
        hay dịp nghỉ hè mới chịu về quê thăm bà Hội Đồng
        cùng mồ mã ông bà. Mà có lẽ nhỡ trì chí, chịu
        khó nên vừa mới đây, cậu Hai Đức đánh giây
        thép báo tin cho mẹ hay là cậu đã đậu tú tài toàn
        phần hạng tối ưu. Chuyện này rất hiếm hoi đối với
        dân miệt ruộng vườn. Bởi vậy, bà Hội Đồng mới
        tổ chức tiệc mừng cậu Tú Đức, trước nở mặt
        với bà con, sau rỡ ràng mẹ cha, hàng xóm thơm lây. Bà Hội
        Đồng đang ngồi sắp xếp, cắt đặt công việc đãi
        khách khứa với chú Sáu Thìn, bạn ở canh điền cật
        ruột lâu đời, thuở ông Hội Đồng còn mặc tà lỏn
        đi hớt cá lia thia. Cho nên hở ra chuyện gì dù lớn
        dù nhỏ bà đều bàn bạc với Sáu Thìn rất tâm đắc.- Chú Sáu ... Chú tính thử coi mình đãi năm chục mâm
        có đủ hôn?
 - Ý chèn ... Bộ bà Hội Đồng rước khách vìa đông
        dẩu vậy à ?
 - Tui cũng muốn làm đẹp mặt nở mày với tía thằng
        Đức, cho vong hồn ổng vui vẻ dưới đó. Chú liệu
        vậy được không ?
 - Tính theo bà ... Tui thấy mình phải mổ ít nhứt hai con
        bò, năm conheo ví cỡ năm chục vịt mới đủ. Sợ có
        khi còn thiếu à nhen.
 - Ừa ... Thì bao nhiêu cũng được. Tui muốn thằng
        Đức ví cha nó hài lòng là đủ rồi. Thôi chú lo coi
        sóc vụ đó giùm. Ờ, nhà chú hú cái đám bạn canh
        điền trai gái ngoài vàm kéo rốc vô tiếp tay, tiếp
        chân cho kịp đãi khách khứa nghen.
 - Còn ông bà quan Chủ Quận thì sao?
 - Vụ đó để tui lo. Chồ quyền thế phải đích thân
        mời cho phải lễ với người ta.
 Nhưng vưa
        khi đó, Tám Được chạy vô báo tin:- Thưa bà Hội Đồng có bà lớn Chủ Quận qua thăm.
 - Mới nhắc bà Chủ Quận đã tới. Thôi ... Chú Sáu
        coi sắp đặt công việc giùm. Tui ra tiếp bà lớn nghen.
 Nó xong
        bà Hội Đồng nhổ bả trầu vào cái ống nhổ bằng
        đồng đen bóng lưỡng, vén ống quần lau sơ qua mép
        môi, bương bã đi nhanh xuống bến, cũng vừa lúc bà
        Chủ Quận được đỡ lên cầu. Bà Hội Đồng mau mắn
        chạy te lại, níu tay đon đã:- Lâu ghê bà Chủ Quận mới ghé chơi. Sao không cho hay
        trước để em biết biểu mấy sắp nhỏ đem ghe qua bển
        rước chị.
 Bà Chủ
        Quận cười thật trong trẻo như con gái hai mươi, mặt
        dầu tuổi đã ngoài bốn mươi mà nhờ sung sướng, no
        đủ không bận tâm, động móng tay nên trông chỉ mới
        ngoài ba mươi. Thân hình tươi mát, nét thanh lịch duyên
        dáng vẫn còn thu hút đàn ông đa tình hiếu sắc. Bà Chủ
        Quận thong dong trò chuyện:- Chỗ chị em thân tình, lâu ngày nhớ chị, em qua thăm
        cần gì phải đưa với đón.
 Bà Hội
        Đồng cảm động nói:- Chị thương em nói vậy, chớ em lúc nào hỏng sẵn
        sàng đón rước. Chị qua chơi là đủ quí rồi.
 - Ủa ... Hôm nay có đám tiệc gì hay sao mà coi có vẻ
        chộn rộn dữ vậy chị?
 Bà Hội
        Đồng được dịp nên khoe chuyện thằng con trai bà đổ
        đạt bằng tú tài với bạn.- Ối ... Có gì đâu chị Chủ Quận. Sẵn thằng Hai nhà em
        nó thi đậu tú tài, em khao thưởng cho con nó vui, vừa
        mời lối xóm uống ly rượu mừng cho cháu nó vậy mà.
 - Ủa ... chị nói vậy cậu Hai nó đậu Tú Tài rồi hén.
        Mau quá hả chị. Mới ngày nào nó còn đỏ hỏn...
 - Cũng nhờ phước đức ông bà thôi chị à.
 - Rồi chị tính mai mốt cho cậu Hai nó mần gì?
 - Em cũng chưa tính nữa. Ví lại còn tùy theo ý của
        nó nữa.
 - Ừa... ví dụ cậu Hai có tính ra mần việc em sẽ nói
        giúp với ông nhà em lo cho. Chỗ bà con thân thuộc ví
        nhau, chắc ổng không khó khăn gì đâu.
 - Dà... Em cám ơn chị Chủ Quận. Nhưng để con nó vìa em
        hỏi qua ý kiến nó thử xem sao.
 - Ừa... Chị tính đi rồ cho em hay. Cậu Hai Đức cũng
        trọng đại, ra đời mần việc cũng vừa rồi chị à.
 - Dà.
 Hai chị em
        mãi miết nói chuyện, vô tới nhà lúc nào không hay.
        Bà Hội Đồng gọi bạn ở rối rít:- Tư Lùn ơi...
 Tư Lùn
        chạy xớn xả lên, khép nép nhìn ra bà Chủ Quận,
        chấp tay cúi đầu xá chào lia lịa:- Dạ... Thưa bà Chủ Quận mới qua.
 - Nè Lùn... Bây xuống coi nấu nước nóng pha sẵn cho
        bà Chủ Quận tắm nghen.
 - Ý khỏi... Em tắm bên nhà rồi chị à.
 - Em sợ đi dọc đường chị mệt đó chớ.
 - Em nằm võng đưa một lát là khoẻ re hà. Chị có bận
        gì thì cứ lo đi.
 - Dà... Chị nằm nghĩ tự nhiên nghen. Em xuống xếp đặt
        cho tụi nhỏ nó lo cơm nước.
 Nói xong,
        không đợi bà Chủ Quận kịp từ chối, bà Hội Đồng
        te te đi xuống nhà sau, vừa đi bà vừa dặn Tư Lùn:- Bây đi bắt con gà mái dầu nấu cháo xé phai đãi
        bà Chủ Quận nghen.
 - Dạ... Con lo ngay.
 (Hết
          Phần 1 ... Xin xem tiếp Phần
          2) |