| Tiệc mừng cậu Đức đậu tú tài qua đi.Thắm thoát một tháng trôi nhanh. Bà Chủ Quận đã về lại ngoài chợ quận 
          Tam Bình, bỏ lại cậu Đức với nỗi thương nhớ không nguôi, vào ra khắc 
          khoải. Chàng nhớ người đàn bà đó thì ít mà đam mê thân xác, ghi sâu 
          đêm kỷ niệm khoái lạc thì nhiều.
 Còn bà Hội Đồng cũng đã mang niềm tâm sự u uất. Há miệng mắc quai, làm 
          sao bà có thể bày tỏ sự thật phủ phàng. Làm sao dám nói lên sự bí ẩn 
          tồi tệ với bất kỳ một ai, dù cho người đó là bà Chủ Quận. Với thằng 
          con trai bà Hội Đồng còn giữ ý hơn nữa. Mỗi ngày vào ra, thấy mặt nó 
          bà nhớ đến chồng và cay đắng xấu hổ vô vàn. Không đêm nào bà Hội Đồng 
          không khóc, van xin vong hồn ông chồng tha thứ cho bà, cứu giúp bà 
          được an ổn tinh thần mà bà nào có thể nguôi ngoai.
 Trước kia, những ngày hai mẹ con ở cạnh bên nhau, đối với bà Hội Đồng 
          thật là êm đẹp và vui vẻ bao nhiêu thì hiện tại là một cảnh địa ngục 
          sầu đau đen tối bao nhiêu. Bà thường tránh mặt thằng con trai, thường 
          sửa giọng mỗi lúc nó hỏi chuyện. Bà rất sợ nó khám phá ra người đàn bà 
          mà nó đã ân ái là mẹ ruột của nó. Nếu điều đó xảy ra chắc bà chỉ còn 
          có cách tự tử mà thôi.
 Hai Đức chưa hề biết lý do mẹ chàng thay đổi thái độ. Nhưng qua một 
          hai tuần, cảm thấy mẹ mình dường như có điều gì là lạ khó hiểu, dường 
          như cố ý tránh mặt mình. Chàng lo lắng tự hỏi:
 - Chẳng lẽ bà Chủ Quận kể tất cả mọi sự việc cho mẹ mình biết.
 Hai Đức không thể làm ngơ, im lặng được nữa. Chàng cố ý gặp mẹ. Vào 
          một đêm khuya, thấy mẹ đang ngồi võng ngoài hiên, chàng lơn tơn đến 
          ngồi bên cạnh mẹ giọng nhỏ nhẹ hỏi:
 - Má chưa đi ngủ sao?
 - Chưa… Má già cả rồi, ngủ nghê khó khăn lắm con à.
 - Con thấy dạo này má như có chuyện gì buồn phải không?
 Bà Hội Đồng giật mình luống cuống:
 - Má… Có gì buồn đâu con.
 - Con thấy má dường như có gì muốn dấu con.
 Bà Hội Đồng bỗng lính quýnh lập lờ:
 - Ờ không… Chẳng qua má nghĩ đến chuyện con đi du học nay mai. Chuyện 
          mẹ con mình xa xôi cách trở. Má biết sống nay chết mai nên có phần khó 
          ngủ vậy thôi mà.
 Hai Đức thở dài, cảm thấy thương mẹ vô bờ bean. Chàng bỗng nắm tay bà 
          Hội Đồng bóp nhè nhẹ. Nhưng bà lại nỗi da gà, ớn lạnh khẽ rùng mình vì 
          cảm giác như bị điện giật khi bàn tay nó chạm vào người bà. Bà Hội 
          Đồng rút tay về nói tránh:
 - Tự nhiên má thấy khó chịu quá. Má vào trong nghĩ nghe.
 Bà Hội Đồng cố ý trốn tránh cảm xúc kích thích giống như đêm nào cậu 
          Đức vuốt ve khắp người bà. Không rõ cậu Đức ở một người đàn ông nào 
          hay bạn bè hướng dẫn nào mà đã có được cái tài mân mê ve vuốt, dễ làm 
          ngây ngất các bà như vậy. Hai Đức nói với mẹ:
 - Má vô ngủ đi cho khoẻ.
 Lời đứa con nói nếu bình thường là cả một niềm xúc động đối với bà Hội 
          Đồng. Còn hiện giờ, sao bà cảm thấy ghê sợ, đau khổ thế nào. Bà giả vờ 
          thản nhiên nói với con:
 - Còn con sao không đi ngủ sớm đi. Hình như mai con lên Sài goon hỏi 
          vụ du học phải không?
 - Dạ.
 - Nếu xong bao giờ con lên đường?
 - Con cũng chưa biết nữa. Con còn phải chờ thông báo mới biết được.
 - Má chỉ mong sao con học hành thành danh. Chớ có nên bê tha lêu lổng. 
          Có gì xảy ra má khổ lắm nghe con.
 Bà Hội Đồng rào trước đón sau vì bà nhớ đến cách làm tình, vốn liếng 
          kinh nghiệm của nó mà bà lo sợ, thương hại cho thằng con trai sẽ lao 
          vào chuyện hư đốn, tội lỗi nơi quê người đất khách.
 Hai Đức cố tạo nụ cười dòn dã để bà Hội Đồng an tâm đỡ lo. Chàng nói 
          chắc với mẹ:
 - Con lớn rồi. Con biết suy nghĩ mà má.
 Bà Hội Đồng chợt vọt miệng:
 - Biết suy nghĩ mà con hành động như vậy à?
 Hai Đức suýt nhảy nhỏm khi nghe bà Hội Đồng nói như vậy dù chưa hiểu 
          rõ ý câu đó như thế nào. Chàng hỏi lại:
 - Má nói con hành động gì sai quấy… Hay bà Chủ Quận đã nói gì với má?
 Bà Hội Đồng ú ớ rồi cũng lanh miệng phản ứng:
 - Ơ … Thật tình hôm đãi tiệc, má thấy con có vẻ gần gủi và săn sóc bà 
          ta nên má nghi ngờ hỏi vậy thôi.
 Hai Đức thở phào, đáp trở hàng hai cho mẹ hết phân vân:
 - Má nói kỳ thấy mồ. Con mà có ý gì với bà ta. Chẳng qua con ít nói 
          chuyện đâm ra dễ bị nghi ngờ. Má đừng tin lời ai cả. Ai bêu rêu con 
          vậy má?
 - Thế bữa nọ, nghe nói đâu con đùa giỡn quá lời gì với bà Chủ Quận có 
          phải không?
 Bà Hội Đồng muốn thăm dò ý thằng con trai bà xem phản ứng nó như thế 
          nào. Vô tình Hai Đức thú nhận, dù chỉ một phần:
 - À, té ra là như vậy. Nhưng con chỉ khen bà Chủ Quận đẹp và trẻ thôi 
          chứ có gì quá đáng đâu.
 - Con chắc vậy không?
 - Dạ chắc mà má.
 - Thôi được rồi, má tin con đó!
 Bà Hội Đồng mừng húm trong lòng. Mặc dù bà biết thằng con trai bà nói 
          dối mà lòng vẫn yên tâm hơn vì bí mật chưa bị phát hiện. Bà hỏi cho 
          qua chuyện này chuyện nọ một lúc rồi bảo nó:
 - Thôi khuya rồi. Vào ngủ đi con.
 Hai Đức nhìn lom lom mẹ vô tình nói thật lên ý nghĩ của lòng mình:
 - Má. Phải chi con còn nhỏ để được ngủ chung với má như hồi xưa thì 
          vui biết mấy.
 Bà Hội Đồng giật thót người, vội nạt ngang:
 - Thôi đi cậu. Già rồi mà còn đòi ngủ với mẹ để măn vú hả?
 Bà Hội Đồng lẳng lặng bước te te đi vào nhà. Cơ thể bà bỗng nhột nhạt 
          khó chịu, tưởng chừng như hai vú mình có bàn tay của Hai Đức đang vò 
          bóp mân mê như đêm nào.
 *
 * *
 Hai Đức trở lên Sài Gòn đúng bốn hôm, chàng đánh giây thép về nhà báo 
          tin cho mẹ hay là sắp sửa lên đường du học. Vì không thể về được nên 
          Đức xin mẹ lên gặp để tiễn chàng xuống tàu. Bà Hội Đồng buồn não lòng 
          vì phải xa con. Nhưng nó ra đi cũng thật đúng lúc như bà đang mong 
          muốn. Vì chỉ năm ngày sau khi con bà rời nhà, bà Hội Đồng bàng hoàng 
          chết điếng khi nhẫm tính lại thời kỳ kinh nguyệt hằng tháng của bà đã 
          trôi qua có phần không ổn. Bà đã bị trể kinh mấy tuần qua.
 Bà lặng người bơ phờ lo âu. Ở tuổi năm mươi như bà mà giờ cũng còn 
          thai nghén sinh đẻ. Như vậy thì ai là cha đứa bé đây? Trời ơi! Bà đâu 
          thể nào nói lên được sự thật. Mà giết chết bào thai mới tượng hình là 
          mang trong bụng vừa là con bà vừa là cháu nội. Thật là trớ trêu và oái 
          ăm làm sao. Nghĩ đến gia đình nhà chồng không còn ai nối dòng ngoài 
          thằng con trai bà ra. Bà Hội Đồng chợt nảy sanh ý muốn giữ lại cái bào 
          thai. Bà sẽ sanh và gởi con cho một nhà nào đó đang hiếm con. Và tặng 
          cho họ một số tiền để nuôi dưỡng đứa bé.
 Bà Hội Đồng cảm thấy vững lòng, đỡ lo nghĩ hơn trước, bà thu xếp 
          chuyến đi lên Sài goon để tiễn thằng con trai bà đi du học.
 Hôm tiễn Hai Đức xuống tàu, bà Hội Đồng muốn rủ bà Chủ Quận cùng đi 
          cho có bạn mà cứ phập phồng lo sợ rủi mà nó hỏi han này nọ thì sẽ sanh 
          chuyện rắc rối nên bà bỏ ý định đó mà chỉ rủ chú Sáu Thìn với Tư Cò đi 
          theo ghe để tiện việc phụ bà mua sắm một số đồ dùng trong nhà.
 Hai mẹ con bịn rịn, mắt người nào cũng đỏ chạch vì khóc. Bà Hội Đồng 
          là kẻ đau khổ nhiều hơn ai cả bởi chỉ còn núm ruột mà đành phải xa 
          cách. Bà cầm tay con trai dặn dò:
 - Con qua Tây nhớ biên thư gởi về thường xuyên cho má nghen.
 - Dạ… Con sẽ thường xuyên báo tin thi chuyện học hành sinh sống của 
          con ở bean cho má biết.
 - Con cũng đừng bắt chước bày điều cưới vợ đầm như ông “Sơn Sàm” xóm 
          mình đó nghe. Lạ nước lạ cái, ngôn ngữ bất đồng, mẹ chồng và nàng dâu. 
          Khó khăn lắm nghe con.
 - Đó… Chưa gì mà má ghen rồi. Nói vậy chứ con hổng có mê mấy cô đầm đó 
          đâu. Má yên tâm đi.
 Câu nói vô tình của Hai Đức khác nào mũi dao nhọn khơi gọi nỗi đau dấu 
          kín trong lòng bà Hội Đồng. Bà giả bộ hờn lẫy, trách khéo con trai:
 - Tổ cha bây chớ ghen.
 Hai Đức đứng cười xoà nhìn mẹ với đầy nổi thương cảm. Con tàu đã sắp 
          đến giờ khởi hành. Bất ngờ Hai Đức ôm siết mẹ trong vòng tay, hôn lấy 
          hôn để, khiến bà Hội Đồng nhột nhạt ú ớ kêu lên:
 - Đức… Đức …
 Hai Đức giật mình rời mẹ ra, chăm chú nhìn bà như một vật kỳ lạ trên 
          đời. Chàng vừa mang máng nhớ ra giọng kêu tên mình nghe quen thuộc mà 
          không nhớ là của ai và ở đâu.
 Thấy con trai tự dưng nhìn mình trân trối, bà Hội Đồng rợn da gà vì 
          hiểu rằng sơ ý bà đã để lộ phần nào sự thật. Bà vội hỏi khoả lấp:
 - Nè… Bộ con nhìn má cho kỷ để khỏi quên phải không? Phải chi hồi nẳm 
          má chụp tấm hình kỷ niệm với con thì quí biết chừng nào.
 Hai Đức lắc đầu hồi tỉnh. Chàng nghĩ chắc có lẽ mình đã bị ám ảnh vụ 
          đêm đó chứ giọng nói của mẹ với bà Chủ Quận đâu hề giống nhau bao giờ.
 Hai Đức hôn lên trán mẹ lần nữa rồi chạy vội lên cầu thang tàu. Bà Hội 
          Đồng nhìn theo bóng thằng con trai bà, nước mắt đầm đìa kêu vói theo:
 - Đức… Đức coi chừng té. Cái thằng lúc nào cũng hấp ta hấp tấp!
 Hai Đức đứng trên boong tàu vẫy vẫy tay chào từ giã mẹ, môi cố nở nụ 
          cười mà lòng bồi hồi thương cảm vô vàn. Bà Hội Đồng, chú Sáu Thìn và 
          Tư Cò đứng dưới bean cũng vẫy vẫy khăn noun chia tay cậu Hai Đức trong 
          khi con tàu từ từ xa bean ra giữa giòng sông Sài goon rồi xa dần, cho 
          đến khi chỉ còn là bóng mờ ở cuối chân trời xa thẳm.
 
 (Hết
        Phần 5 .... Xin xem tiếp  Phần 
          6)
 |