| Hai Đức qua Paris được 
          bốn tháng, thư nào gửi về cậu cũng không quên hỏi thăm bà Chủ Quận. 
          Đọc thư con mà bà Hội Đồng xúc động, man mác nỗi buồn. Mặc dù bà không 
          ghét bỏ gì bà Chủ Quận, nhưng bà cũng thấy ức chế ghanh tị vì con trai 
          bà vẫn khắc ghi sâu đậm cái đêm cưỡng đoạt thể xác người đàn bà nó đã 
          đam mê. Bà tủi thân và chợt thấy ấm ức sao nó không hỏi thăm về đời 
          sống mẹ thật nhiều, không lo mẹ tuổi già cô đơn sầu muộn. Thế mà hầu 
          như thư nào nó cũng nhắc mẹ gởi lời ân cần hỏi thăm, chăm sóc bà Chủ 
          Quận.Bà Hội Đồng đọc xong xé thư và lầm bầm cau có. Đã thế, càng về sau, 
          thư của Hai Đức viết càng thưa dần. Bà Hội Đồng không hiểu thằng con 
          bà đang làm gì bên Tây. Ốm đau hay tai nạn gì đây? Đêm nào bà cũng 
          thắp nhang cầu khẩn Phật Trời phù họ cho bà. Bà cũng van vái chồng 
          sống khôn thác thiêng, độ trì cho nó được khoẻ mạnh, tai qua nạn khỏi.
 Nhưng vắng thơ Hai Đức, bà Hội Đồng lo lắng nhiều hơn khổ tâm. Bước 
          sang tháng thứ tư, cái bụng của bà bắt đầu lúp lúp, nổi u như gò mối 
          mới đùn. Bà nịt bụng sát vào hơn. Cố tình mặc áo rộng, lấy cớ lớn tuổi 
          tu hành để che dấu cái bầu. Vậy mà lúc nào bà cũng bị mang cái mặc cảm 
          người ta biết rằng bà có bầu, người ta nhìn bà bằng ánh mắt soi bói, 
          dè bỉu, cười cợt lén lút.
 Bà Hội Đồng trở nên cáu gắt với mọi người, kể luôn cả chú Sáu Thìn là 
          người trước giờ bà rất nể nang, mềm dẻo, ăn nói dịu dàng như đối với 
          bậc cha chú.
 Cuối cùng bà Hội Đồng sợ để lâu cái hủ mắm xì ra thúi mặt với bạn bè 
          thiên hạ. Bà gọi riêng con Tư Lùn, vốn là bạn ở thân tín, nuôi nấng 
          trong nhà từ hồi còn là con nít, mến tay mến chân, sớm hôm hủ hỉ chủ 
          tớ, nhất là từ khi Hai Đức vắng nhà.
 Tư Lùn nghe chủ gọi đêm hôn, ngỡ rằng bà Hội Đồng bị trúng gió cảm mạo, 
          Tư Lùn qúynh quáng chui khỏi nốp, chạy bương lên tới cửa buồng.
 - Khuya lơ khuya lắc bà gọi con có việc chi gấp vậy?
 Bà Hội Đồng nằm dài trên bộ phản bóng ngời nước mun đen tuyền, vẻ như 
          mệt mỏi ra lệnh:
 - Mày phủi cẳng leo lên bóp tay chân cho bà coi. Hồi chiều ra vười coi 
          tụi nó lên liếp xong bà vô ăn mấy miếng trầu, vậy mà bà ể mình mỏi tay 
          nhức chân quá.
 Tư lùn nhanh nhẹn làm theo lời bà chủ. Dù cơn buồn ngủ vẫn còn mà Tư 
          Lùn đâu dám từ chối. Vừa xoa bóp cặp đùi trắng phau như bột, chị ta 
          thầm tấm tắc khen ngợi:
 _ Bà già năm mươi rồi mà cặp đùi còn săn chắc, tho thả như con gái vậy.
 Tư Lùn bỗng ngáp dài bởi giấc ngủ bị phá nửa chừng. Bà Hội Đồng dường 
          như hiểu ý nên bà hỏi xã giao:
 - Nè… Sẵn có bây lên, bà hỏi lại cho khỏi quên.
 - Dạ, bà hỏi gì con?
 - Nghe nói hồi trước quê con ở Cô Tô, Hà Tiên phải hôn?
 - Dạ đúng.
 - Ủa… Rồi sao bây lưu lạc tới Tam Bình này vậy?
 - Chẳng là hồi con mới 5 tuổi, má của con mất sớm, tía con đi ghe vỉa 
          hay tin má chết, tía con mới cho con xuống ghe đi theo. Trôi nổi khắp 
          xứ, nghèo vẫn hoàn nghèo. Chừng tới đây, tía con bạc phước mắc bệnh 
          nặng theo ông bà. Con côi cut bơ vơ, bà biết chuyện nên rước con vìa 
          nuôi đến giờ. Tính ngót ngét cũng trên 2 năm rồi.
 Tư Lùn nói đến đó bỗng khựng lại hỏi bà Hội Đồng:
 - Nhưng … Chuyện này bà biết rành hơn con mà!
 - Ừa… Đầu óc tao bây giờ sao kỳ quá, hổng nhớ gì hết trọi.
 Nói xong bà Hội Đồng trở mình định nằm sấp cho Tư Lùn đấm lưng, nhưng 
          chợt nhớ tới cái bầu làm bà lấn can, khó chịu, bà đành nằm ngửa lại. 
          Vô tình tà áo bay vạt lên. Tư Lùn thấy rõ cái bụng bà chủ căng tròn có 
          u có nần, nhưng đâu nghĩ đó là thai nghén mà do map mỡ. Chị ta khen:
 - Chu choa… Dạo này bà phát phì ra.
 Bà Hội Đồng nhột cứng người vì mắc cỡ. Bà lầm tưởng Tư Lùn bóng gió xa 
          xôi. Bà cựa mình gắt gỏng:
 - Con này bộ rủa tao hả. Mập mạp gì thây kệ tao. Trù ẻo hoài?
 - Dạ … Con đâu dám. Con thấy bà phát tướng thiệt tình chớ bộ.
 - Thôi dẹp ba cái vụ đó đi. Nè, vậy chớ bên Hà Tiên mày còn ai bà con 
          thân thích gì hôn?
 - Dạ còn… Ở bean con còn người cậu Năm, mần nghề giăng câu. Ủa, mà bà 
          hỏi chi vậy?
 - Nhà bển có rộng rải không?
 - Dạ… Thì dân chài lưới mà, kiếm đồng nào lủm đồng đó. Nhà cửa như cái 
          chòi còn thua cái chuồng trâu của bà nữa đó.
 - Mà bây nhớ đường vìa bển hông?
 - Dạ nhớ. Ủa mà chi vậy bà?
 - Con này sao cứ hỏi hoài. Thôi xuống sửa soạn áo quần. Nhớ dặn thằng 
          Tư Cò lo ghe cộ, khuya đưa tao với bây vìa bển.
 - Dạ… để con xuống nói với chú Tư Cò là bà biểu lo ghe cho bà mai đi 
          sớm.
 - Nhớ dậy sớm à. Nè, tao dặn mày hỏng được nói ví ai là đi đâu nghe 
          chưa. Dặn thằng Tư cũng ngậm miệng cho tao.
 - Dạ… Lỡ mấy dì chú như ông Sáu hỏi thì con nói sao hở bà?
 - Thì mày nói hỏng biết có được hôn?
 - Dạ, được. Thưa bà con xuống chòi.
 Chuyện bà Hội Đồng Tơ ở Tắc Bằng Lăng, bỗng nhiên mất tích được đồn 
          đãi khắp đầu trên xuống xóm dưới, đủ điều thêu dệt. Nhưng chung qui 
          cũng chẳng ai mò ra sự thật. Có người còn ác miệng ác mồm phao tin 
          rằng bà Hội Đồng đi chợ gõ dây thép cho con trai, lúc vìa ngang qua 
          vàm Cả bị chìm ghe.
 Chỉ có một người duy nhất là chú Sáu Thìn biết rõ cô chủ của mình còn 
          sống. Nhưng chú cũng mù tịt về việc bà Hội Đồng đi đâu, mần gì. Giữa 
          đêm khuya hôm đó, trước giờ lui ghe vì phải chờ con nước, bà Hội Đồng 
          đã kêu chú Sáu Thìn lên dặn kỹ:
 - Chú Sáu ở nhà coi sóc lúa thóc, trâu bò. Tui đi ít lâu sẽ vìa.
 - Dạ… Bà Hội Đồng cứ an tâm, việc nhà có tui lo.
 Thế rồi bà Hội Đồng ra đi. Tiền bạc vòng vàng mang theo hay cất dấu 
          chỗ nào không ai rõ. Nhưng ông Sáu Thìn bình chân như vại, ngày ngày 
          chăm sóc ruộng đồng điền cho chủ, không hề xê xít đồng xu lon gạo. Lâu 
          dần, vụ bà chủ vắng nhà chẳng còn nghe ai nhắc nhở tới nữa. Ông Sáu 
          Thìn buổi đầu còn thắc mắc, nghĩ tới tính lui đủ điều mà rồi về khuya 
          về dài, chú cũng ngơ luôn. Chủ dặn sao làm vậy, tới đâu hay tới đó. 
          Tính ra bà Hội Đồng đi đã tròn sáu tháng.
 Trong lúc đó, ở Hà Tiên, chỉ có Tư Lùn và Tư Cò biết rõ nội vụ bà Hội 
          Đồng mang bầu oan.
 Một đêm, Tư Lùn đang ngủ say như chết, bỗng bị Năm Bo kêu dậy giật 
          ngược, giục giã:
 - Lùn … Con mau chân lẹ cẳng chạy xuống rước cô mụ Năm lên gấp… Hình 
          như bà chủ bây chuyển bụng đau rên dữ lắm rồi đó.
 Tư Lùn ngáy ngủ, nửa mê nửa tỉnh bương bã xách đèn chạy đi rước cô mụ 
          Năm, lúc đó cũng đương bận đỡ đẻ cho một bạn chài. Chừng Tư Lùn với cô 
          mụ tới nơi, thì ông Năm Bo đã làm bà mụ bất đắc dĩ cho bà Hội Đồng rồi.
 Con nhỏ chào đời, nặng hai ký lô rưỡi, mặt mày xinh xắn, mủm mĩm thật 
          dễ ghét. Đã vậy, trên lưng còn có cái dấu son tơ cỡ trứng gà trông 
          thật ngộ nghĩnh.
 Bà Hội Đồng không chịu đặt tên, vì bà lâu nay chỉ mong ước rằng sẽ 
          sanh được con trai ngờ đâu đứa bé lại là con gái. Vẻ mặt bà buồn xo. 
          Bà tâm sự với anh Năm:
 - Thiệt tình con tui đứt ruột đẻ ra, trai hay gái gì tui cũng thương 
          hết. Ngặt một điều là tui không thể nào đem đứa con này vìa Tam Bình 
          được. Bởi vậy tui muốn cậy nhờ anh thương cho trót mà nuôi dưỡng đứa 
          bé này giùm tui.
 Ông Năm suy nghĩ một hồi lâu trả lời:
 - Tui già cả trọng tuổi biết còn khoẻ mạnh được bao lâu. Nhận con bà 
          lỡ tui ngã lăn ra chết bất đắc kỳ tử thì lấy ai chăm sóc nuôi nấng nó. 
          Chuyện người ta dị nghị đàm tiếu thây kệ họ.
 - Anh Năm à. Đâu phải tui sợ gì thiên hạ dèm pha mà chỉ vì thằng anh 
          nó…
 - Ủa… Thằng anh nó thì mắc mớ gì mà bà sợ?
 Bà Hội Đồng vụt khóc nức nở, một lúc lâu bà mới nguội ngoai tâm sự:
 - Hổng dấu gì anh. Đàn bà có phút nhẹ lòng ăn năn hối hận thì đã chuốc 
          nhuốc nhơ. Nhưng vì thương bào thai vô tội nên tui ẩn nhẫn chờ đợi 
          ngày sanh đẻ xong sẽ giao con cho cha nó, ngặt cái ảnh chết rồi. Đem 
          con nhỏ vìa, con trai tui nó làm nhục tui mặt mũi nào mà nhìn nó.
 - Nhưng mà …
 Bà Hội Đồng đưa tay vô túi áo móc ra sắp giấy bạc và gói vàng mà bà đã 
          chuẩn bị trước. Bà ngắt lời ông:
 - Thôi anh cũng nể tui mà vui lòng nhận số tiền năm trăm đồng này, và 
          hai chục lượng vàng để nuôi giùm đứa bé. Ngoài ra tui cũng có để lại 
          cho nó một sợi dây chuyền hình trái tim cẩm thạch để làm kỷ niệm khi 
          nó lấy chồng.
 Ông Năm suốt đời lam lũ, đổ mồi hôi mẹ mồ hôi con chắc mót chũng dư 
          chưa được tới 10 đồng. Bây giờ đương không giàu sụ. Ông tưởng mình 
          nghe lộn nên cứ đứng chết trân, miệng há hốc ngó bà Hội Đồng. Đến khi 
          ông đã nắm trong tay đủ các thứ nào là tiềng, vàng, dây chuyền ông mới 
          biết rằng mình không nằm chiêm bao. Tuy vậy, ông vẫn bán tín bán nghi:
 - Rồi mai kia mốt nọ bà có bắt con lại không?
 - Không. Tôi khổ vì xa con mình nhưng tui hứa sẽ không bao giờ đòi hỏi 
          hay bắt con lại đâu.
 - Rồi bà tính đặt nó tên gì ?
 - Tên gì cũng được. Coi như nó là con anh. Tuỳ anh thích tên gì thì cứ 
          đặt.
 Ông Năm đi qua đi lại suy nghĩ một hồi rồi quay qua bà Hội Đồng nói:
 - Tui định đặt cho nó tên là Lành, được hông bà?
 - Thì con anh muốn đặt tên gì cũng được mà. Mà Lành nghe cũng tốt lắm. 
          Vậy thôi… vài bữa nữa tui nhổ sào lui ghe vìa bển. Anh ở lại coi sóc 
          nó nghen.
 - Được rồi… bà cứ yên tâm.
 
 (Hết
        Phần 6 .... Xin xem tiếp  
          Phần 7)
 |