| Bà Hội Đồng đang phân vân chia các phần thịt, bánh trái cho đám gia 
          nhân cũng như khách thân quen và bà con xóm thì Tư Lùn kề xuống tai 
          nói nhỏ:- Thưa bà… Bà Chủ Quận nhắn tôi lên mời bà xuống gặp Bà Chủ Quận có 
          việc gấp.
 - Vậy hả, ừa…tao lên liền.
 Bà Hội Đồng đứng lên vuốt tay vào đít quần, bà căn dặn:
 - Nè, mấy chú chia đều ra rồi phân phát giùm nhen. Tôi lên nhà có chút 
          việc.
 Bà Hội Đồng bước vào phòng dành riêng cho bà Chủ Quận, thấy bà đang 
          nằm đắp chăn lên tới cổ, mặt mày đăm chiêu lo lắng. Ngạc nhiên, ngỡ bà 
          Chủ Quận trúng gió, bà Hội Đồng giọng chùng thấp như thì thầm:
 - Chuyện này hệ trọng lắm. Tôi nói ra chị đừng kể ai nghe, cũng đừng 
          làm gì cậu Đức. Đổ bể chắc tôi có nước độn thổ, bỏ quận luôn nghen chị 
          Hội Đồng.
 Nghe bà Chủ Quận nhắc tới thằng con trai, với vẻ mặt nghiêm trang, 
          quan trọng, bà Hội Đồng hiểu vấn đề không phải đơn giản, liền bối rối 
          hứa hẹn:
 - Dạ… dạ… Tôi hứa với chị quận tôi không nói cho một ai biết cả. Còn 
          thằng Đức con tôi, nó dính vô vụ này lạ gì vậy chị.
 - Đâu có gì mà lạ. Chính nó vừa làm tôi suýt đứng tim, nghẹt thở, chạy 
          báng mạng vìa phòng đó.
 - Trời, hỏng lẽ nó say rồi… Nó đã hổn hào gì với chị vậy?
 Bà Hội Đồng nhìn lại bạn dò xét, dạ xống xang, đánh lô tô, hoài nghi 
          hỏng biết con trai mình có ăn nói hồ đồ thất lễ gì với bà Chủ Quận 
          không. Bà Hội Đồng chợt cầm tay bạn dò hỏi:
 - Chị quận, chỗ bạn bè với nhau, nếu như con trai tôi có lỡ lời nói gì 
          phạm thượng, chị nể tình tôi mà tha thứ cho nó.
 Bà Chủ Quận cười nhẹ, xiết tay bạn giải thích trấn an:
 - Nói thật với chị, chuyện cũng chưa có gì đáng tiếc. Nhưng mà điều 
          cậu Đức…
 - Sao? Thằng Đức con tôi đã làm gì đến nỗi chị sợ seat dữ vậy.
 _ Cậu Đức đòi tối nay qua phòng tôi. Nó van xin tôi dành cho nó một 
          đêm hạnh phúc.
 - Quỉ thần thiên địa ơi. Bộ cái thằng này học nhiều quá mất trí nhớ 
          rồi chắc.
 - Không… Tôi thấy cậu Đức tỉnh táo lắm.
 - Hay tại nó bị rượu hành.
 - Ừ, có lẽ như thế lắm. Tôi nghe mùi rượu ở miệng cậu ấy thật nực nồng.
 - Chị Quận, mong chị thương tình đừng chấp nó nha chị.
 - Nếu không thương, không nghĩ tình mình àl bạn là bà con xa chắc tôi 
          đã la lên hồi nãy rồi. Có điều tôi sợ quá, nãy giờ đâu dám ngủ, lỡ nó 
          vô đây làm ẩu chắc hỏng biết ăn nói làm sao.
 - Được rồi… Mọi sự tôi sẽ thu xếp. Dù sao tôi cũng là mẹ của nó. Tôi 
          hỏi mà nó không nói thật tôi hứa sẽ từ nó luôn.
 Bà Chủ Quận hình như đồng cảm với mối tình si của chàng trai mới lớn. 
          Dù sao bà cũng thoả mãn tính tự cao, kiêu hãnh của người phụ nữ đẹp, 
          nên cầm tay bà Hội Đồng nhỏ nhẹ:
 - Thôi… Chị cũng đừng nên la rầu cậu Đức khiến cậu ấy thêm hổ thẹn.
 - Dạ… Tôi hiểu rồi, chị Quận qua phòng tôi nghĩ nhen.
 - Ủa, còn chị?
 - Tôi sẽ qua đây ngủ thế chị. Nếu nó mà sàm sỡ lạng quạng mò vô, tôi 
          sẽ dạy cho nó một bài học đạo đức ở đời.
 - Thôi chị à. Lỡ ra mẹ con chị buồn giận nhau tôi áy náy vô cùng. Ví 
          lại tôi nghĩ cậu Đức hơi say nên ăn nói lung tung vậy thôi. Chị bỏ qua 
          đi.
 - Không sao đâu chị Quận. Tôi muốn thử xem nó đã hư thân mất nết đến 
          độ nào rồi.
 Bà Hội Đồng xin bạn một ít dầu bông bưỡi sịt lên tóc, một chút hương 
          phan để đánh nơi cổ và hai má, thay bộ đồ bà ba của bà Chủ Quận mặc 
          bữa trước nằm vắt tay lên trán nghĩ ngợi mông lung. Càng nghĩ bà càng 
          chua xót, vừa thương vừa giận thằng con trai làm mất mặt cha mẹ, dòng 
          họ. Tự nhiên hai giòng nước mắt bà tuông dài ướt đẫm bên má.
 Gió lòn vô cửa sổ thổi hiu hiu mát mẻ, bà Hội Đồng phần vì mệt mỏi, 
          phần vì thức đêm hôm khuya khoắc, nên chợp mắt ngủ quên lúc nào không 
          hay. Đang mơ mơ màng màng, bà chợt giật mình thức giấc tỉnh lại thì 
          trời ơi! Cả một nỗi xót xa, đau khổ tột cùng tràn ngập tâm hồn. Bà Hội 
          Đồng đã hoàn toàn bị cổi truồng, áo sống phành cả nút kéo vạt qua hai 
          bên, phô bày cặp vú căng tràn nhựa sống dù không căng cứng nhưng cũng 
          đủ sức hấp dẫn đàn ông. Trên bụng bà, thân hình đàn ông không ai khác 
          hơn chính là cậu Hai Đức đang hì hục nhấp nhô lên xuống.
 Bà Hội Đồng tức giận ứa gan muốn hất nó té nhào xuống, rồi chửi cho nó 
          một trận mới hả lòng. Nhưng bà nghĩ đến giọt máu nối dõi tông đường 
          của họ nhà chồng. Nghĩ đến đứa con trai độc nhất bà đã đứt ruột mang 
          nặng đẻ đau. Nếu như bà làm dữ, biết đâu con bà sẽ đau khổ nhục nhã 
          mặc cảm tội lỗi đâm liều lĩnh huỷ mình thì bà càng khổ hơn.
 Bà Hội Đồng cũng sợ nó biết được người đàn bà mà nó đang cưỡng hiếp 
          không ai xa lạ hơn chính là mẹ ruột mình, thì liệu chuyện gì sẽ xảy ra. 
          Bởi thế bà cố quay nghiêng mặt vào vách. Mặc cho Hai Đức càng lúc àng 
          như con thú dữ, liên tục vò nắn hai đầu vú to đen. Thậm chí có lúc cao 
          hứng chàng ta còn ghé miệng cắn miệng vào bầu vú. Bà Hội Đồng đau đớn 
          rên nho nhỏ.
 Hai Đức vô tình cứ tưởng là bà Chủ Quận thích thú trước sức khoẻ cường 
          dương của mình, nên càng hùng hục cử động làm tình táo tợn, thô bạo 
          hơn vì trong bóng tối cậu Đức đâu thể nhìn rõ mặt người phụ nữ mà chỉ 
          càng gợi cảm qua mùi dầu và hương phan toả ngào ngạt mà chàng trai 
          nghĩ rằng đó là bà Chủ Quận, và cũng không ngờ rằng mình có thể chiếm 
          đoạt thân thể bà ta một cách dễ dàng như thế. Bởi nếu cự tuyệt lời hẹn 
          của Đức thì bà ta mở sẵn then cài cửa làm gì. Ý nghĩ đắc thắng giúp 
          Đức thêm hăng hái và say sưa lao vào cuộc làm tình với tất cả sự bồng 
          bột.
 - Hứ … hứ… hứ .. Đã quá, sướng quá dì ơi.
 Bà Hội Đồng lúc đầu còn ức chết vì bị con làm nhục, nhưng càng lúc bà 
          càng cảm thấy cơn động tình càng dâng cao. Đức càng dày vò thể xác, bà 
          Hội Đồng càng khoái cảm. Có một điều bà không thể tin được là tự bà đã 
          bắt đầu nhập trận hưởng ứng cuộc ái ân từ lúc nào bà không hay. Dù 
          thật sự bà cố đè nén cảm xúc mà vẫn cứ bị lôi cuống tràn trề khoái cảm. 
          Bà xiết cứng tấm thân to khoẻ của thằng con trai, rên ư ứ trong cổ 
          họng theo từng cái nắc của nó.
 - Uzzz… Uzzz … Uzzz…
 Cuộc giao hoan xác thịt của bà Hội Đồng và Hai Đức chỉ chấm dứt khi cả 
          hai cùng hưởng thụ tuyệt đỉnh vu sơn sau tiếng kêu rên đầy khoái lạc 
          của bà Hội Đồng:
 - Đức … Đức… Ôi … sướng quá.
 Cậu Đức đã phờ phạc mệt lã người. Mồ hôi tươm nhễ nhại nằm lăn ra thở 
          phì phò, chẳng còn muốn làm gì khác hơn là ngủ. Tuy vậy lúc bên tai 
          chợt vẳng tiếng giọng xô đuổi khá quen quen dù có hơi khàn đục và nhẹ 
          tợ hơi sương:
 - Về đi… về phòng đi … kẻo chết hết.
 Hai Đức tiếc rẽ thở dài, ngồi lên mặc lại áo quần. Tuy vậy, còn tiếc 
          rẻ thân hình người đàn bà lớn tuổi địa vị cao sang nhưng cũng rất đa 
          tình, rất bản lĩnh, nên Hai Đức bất ngờ nhoài lên mình bà Chủ Quận vẫn 
          còn nằm trần truồng phơi da thịt trắng lờ mờ trong bóng đêm. Chàng ta 
          mò mẫm rờ rẫm vào chỗ có chòm lông đen mịn, mọc dày như cỏ, sờ nắn đùa 
          nghịch hơn nữa, nó cứ táy máy lên cái hột le làm cho người bà con rúm 
          lại. Nó đắc ý cười vui hỏi khẽ:
 - Nữa nghen dì… Tôi muốn yêu dì thêm lần nữa.
 Nhưng giọng bà Hội Đồng lạc hẳn đi, thều thào xua đuổi:
 - Đi … đi mà.
 Hai Đức giật mình vì phản ứng khác lạ của người đàn bà lúc nãy hãy còn 
          đam mê hoà chung khoái lạc ái ân với chàng, vậy mà giờ đã xô đuổi như 
          oán hận. Hai Đức ngạc nhiên hỏi:
 - Đuổi thiệt hả. Sao vừa rồi mê lắm mà?
 Giọng bà Hội Đồng lại rít qua kẻ răng:
 - Đi ra… Đi ra mau đi mà.
 Hai Đức thở dài, đứng lên sau khi gỡ gạc bằng một cái bóp mạnh vào cặp 
          vú căng tròn của bà Hội Đồng, nói nhỏ như tiếc rẻ:
 - Uổng ghê… Sướng mà hỏng chịu thì thôi.
 Đợi cho Hai Đức rời khỏi phòng một lúc lâu, bà Hội Đồng nước mắt lã 
          chã rơi dài xuống má. Lò mò xếp sửa lại giường, cởi trả lại bộ áo quần 
          cho bà Chủ Quận lặng lẽ trở về phòng mình, ngã vật xuống giường tức 
          tưởi khóc, miệng kêu nho nhỏ đầy nỗi oán hận đau khổ tột cùng:
 - Ông ơi! Dậy mà coi con ông đây nè!
 Bà Hội Đồng lòng dạ rối như tơ vò. Bà sẽ nói làm sao với bà Chủ Quận, 
          và đối xử với con trai bà như thế nào. Bà không thể nào nói lên sự 
          thật đầy tủi nhục đau lòng này ra được. Chuyện mẹ con ngủ với nhau 
          trên đời này làm sao dung thứ. Mà nào phải tại nó. Lẽ ra bà phải thức, 
          phải đối phó với con trai khi nó mới vào phòng. Vậy mà vì phải thức 
          đêm, vì sức khoẻ, bà rơi vào giấc ngủ quái ác, dẫn đến hậu quả khó 
          lường. Bà câm nín chôn chặt câu chuyện loạn luân vào tận đáy lòng, hy 
          vọng thời gian sẽ làm nhạt nhoà cơn sầu hận mà thôi.
 
 (Hết
        Phần 4 .... Xin xem tiếp  Phần 
          5)
 |