| Dòng thời gian trôi lặng lẽ như nước chảy qua cầu. Mới đó mà đãø 20 
          năm.Cậu Hai Đức mới ngày nào xuống tàu du học, sau khi thi đỗ bằng bác sĩ 
          chuyên trị bệnh đàn bà và trẻ con. Cậu Hai Đức ở lại Pháp mở phòng 
          mạch hành nghề nay đã được 5 năm. Một hôm Hai Đức được thư của bà Hội 
          Đồng lâm bệnh nặng, tuổi già sức yếu nay sống mai chết khó lường. Phận 
          con trai duy nhất, báo hiếu làm đầu, nên bác sĩ Đức đành phải hồi 
          hương.
 Thay vì về Văng Long để mở phòng mạch tư, Hai Đức chỉ thích ở tại Sài 
          Gòn, vừ làm việc cho nhà thương Chú Hoả vừa mở phòng mạch riêng ở 
          đường Hai Bà Trưng. Khách chữa trị lui tới tấp nập. Nhờ nổi tiếng mát 
          tay, chữa ai cũng lành bệnh. Nên chỉ mới có mấy năm mà Hai Đức đã giàu 
          sụ. Ông mua đất xây ngôi biệt thự khá lộng lẫy ở đường Trần Hưng Đạo 
          rồi rước mẹ lên để săn sóc phụng dưỡng trong lúc tuổi già.
 Tánh tình bác sĩ Đức kỳ cục, lập dị. Tuổi đã hơn 40 mà chưa chịu lập 
          gia đình. Nhà nghèo đau bệnh tới chữa, ông đều phát thuốc thí không 
          lấy tiền. Ngược lại các bà giàu có sang trọng, hay ông chủ Quận này, 
          ông Cò nọ thì ông lại chặt thẳng tay. Bác sĩ Đức rất có hiếu với mẹ. 
          Ngoại trừ một việc mà ông không chìu ý bà là việc cưới vợ.
 Thiều bà mối ông mai giới thiệu mấy đám con nhà giàu sang, chức quean 
          mà bác sĩ Đức đều lắc đầu từ chối. Có khi còn nói mỉa mai:
 - Con nhà giàu đỏng đảnh. Bề ngoài như mì khả ái mà đức hạnh sau lưng 
          chẳng ra gì. Quần là áo lụa phan son tô điểm, mà thực chất không hơn 
          gái buông hương bán phan. Bà nào cũng cắm cho ông chồng một cái sừng 
          to tổ bố. Thật ngán ngẩm.
 Thú vui duy nhất của bác sĩ Đức là chơi cây kiểng hay về miệt đồng quê 
          để giăng câu. Lâu lâu có được kỳ phép, ông bác sĩ còn đưa mẹ ra Vũng 
          Tàu hay Nha Trang để hưởng gió trong lành.
 Bác sĩ Đức có niềm đau khổ riêng mà nào ai thấu hiểu. Người tình năm 
          xưa lúc thiếu thời đã lưu bóng hình trong tim mà ông khó quên, nên ông 
          muốn ở vậy cho trọn tình.
 Thế mà mới cách đây vài ngày, bác sĩ Đức lái xe về nhà, vui vẻ huýt 
          sáo, gọi mẹ rùm beng. Người làm công ngạc nhiên không rõ lý do.
 - Má… Con báo tin mừng nè.
 Bà Hội Đồng hồi này suy yếu, đi đứng rất khó khăn, lại còn bệnh chứng 
          lãng tai nữa. Khi nghe đứa con trai cho biết tin mừng, bà cũng ngạc 
          nhiên nên hỏi tới hỏi lui:
 - Con nói tin mừng gì vậy?
 - Con sắp cưới vợ để có cháu nội má bồng.
 - Hả.. Con nói thiệt chớ.
 - Con này dễ thương lắm má à. Nhà người ta không giàu có, sang trọng 
          phú quí gì. Nhưng cô ta được cái tánh tình rất là mềm mỏng, thuỳ mị, 
          nết na vô cùng.
 - Vậy à… Mà nó ở đâu. Có gần đây hông?
 - Cách Sài goon mình xa lắm má. Ở ngoài Long Hải lận.
 - Ủa.. Con đi đâu ra ngoải mà quen biết thương yêu con người ta hồi 
          nào vậy?
 - Dạ lâu rồi. Má nhớ kỳ hè năm ngoái con đưa má đi Long Hải xem lễ 
          rước Ông không?
 - Con nhắc kỹ thêm cho má nhớ coi.
 - Thì hôm đó má con mình đang ở bãi biển xem đua thuyền rồng. Má còn 
          nhớ chiếc ghe bị chìm hông?
 - Ờ… Rồi sao nữa.
 - Một số thanh niên bị nạn được đưa vô bãi. Trong đó có một cô gái 19 
          tuổi, tên Lành được con cứu sống và chữa thương không lấy tiền…
 - Ờ… Má nhớ rồi. Sau đó cô ấy mang đền ơn mẹ con mình mấy ký ghẹ với 
          cá mực đó phải không?
 - Đúng rồi … Đúng rồi. Sau hôm đó, tuần nào con cũng có lái x era thăm 
          Lành. Lâu dần, tụi con mến thương và thân thích với nhau.
 - Nhưng mà cổ nhỏ hơn con tới hăm mấy tuổi. Coi sao được.
 - Có gì mà coi không được má. Trai gái thương yêu nhau tuổi tác nhằm 
          nhò gì. Hơn nữa, giữa con với Lành như có mối ràng buộc tiền định má 
          ơi.
 Bà Hội Đồng ngồi trầm ngâm suy nghĩ. Nghe tên Lành khá quen mà bà 
          không nhớ ở đâu. Bà nghĩ tiếp không lý do nào con trai bà làm bác sĩ 
          mà lại đi kết hôn với cô con gái nhà chài lưỡi thì coi sao được. Bởi 
          thế bà Hội Đồng quyết liệt cản ngăn:
 - Theo ý má thì… Con không nên lấy Lành.
 - Sao vậy má. Bộ má chê Lành nghèo phải không?
 - Ừ.
 - Nghèo mà đàng hoàng, nết na đằm thắm dễ thương, biết lo săn sóc cha 
          mẹ mới đáng quý chớ má. Chứ còn con nàh giàu lấy về nó nằm không ăn no 
          nhõng nhẻo, hồn hào với mẹ chồng. Con sợ hạng nữ đó lắm.
 - Nhưng má nói không là không. Sau này khi ra đường đụng chạm con sẽ 
          cháu vì vợ mình thất học, quê mùa. Chừng đó con bỏ rơi con người ta 
          tội lút đầu con ơi.
 - Không đâu má à. Con thề với má là con sẽ không bao giờ phụ bạc cô ấy. 
          Con suy nghĩ kỹ rồi, má có cản cũng vô ích.
 Bà Hội Đồng thấy đứa con trai bà có vẻ cương quyết nên bà cũng siêu 
          lòng hỏi thêm chuyện:
 - Được rồi… Nhưng mà má muốn biết cha mẹ nó có chịu gã cho con chưa?
 - Dạ chịu rồi. Tía của em Lành hiền lắm má.
 - Rồi con dự tính chừng nào làm đám hỏi.
 - Con cớ nhờ một ông thầy người Tàu rất nổi tiếng ở Chợ Lớn, ông đã 
          chọn ngày lành tháng tốt dùm con. Ổng nói con tuổi Thìn, em Lành tuổi 
          Tý, hạp lắm. Ổng đề nghị với con là nên chọn tháng Thân kết hôn là tốt 
          nhất. Má nghĩ sao?
 - Ừa… Thì bây đã tính hết rồi, mẹ còn nghĩ gì nữa.
 
 (Hết
        Phần 7 .... Xin xem tiếp  
          Phần 8)
 |