| Nàng đã bỏ Chính, con trai lớn của nàng vào 
                  nội trú. Không phải tự nhiên Nguyện làm thế. Chỉ có cách đó 
                  mới chấm dứt tình trạng nguy hiểm giữa Chính và nàng. Nguyên 
                  hồi năm ngoái, ba tháng hè. Mỗi sáng Nguyện thường lội ở hồ 
                  bơi mấy vòng xong lên nằm ghế phơi nắng, đọc sách. Một hôm 
                  Nguyện có cảm giác như có người đang nhìn trộm thân hình nàng. 
                  Liếc lên, vô tình Nguyện thấy thằng Chính đang nhìn chăm bẳm 
                  nàng từ cửa sổ phòng nó. Vì Nguyện mang kiếng râm, nên Chính 
                  hoàn toàn không biết mẹ mình đang bắt mình tại trận. 
 Chính còn lấy máy video, trỏ ống kiếng xuống mà quay cảnh bà 
                  nằm phơi thân hình tuyệt đẹp với hai mảnh vải tí hon. Đã không 
                  rầy la con thì chớ, Nguyện còn lảm cử chỉ bày hàng ra, như đưa 
                  hai tay lên vuốt tóc để Chính thấy rõ hai chòm lông nách. Một 
                  chân Nguyện co lên, khép háng lại, rồi duỗi ra… Cũng qua kính 
                  râm, nàng thấy rõ ràng Chính để máy xuống, và hình như đang 
                  thủ dâm, vì tóc Chính đang rung rung.
 
 Một lúc sau, Chính không còn đứng đó nữa. Nguyện biết là cậu 
                  bé đã “xong”. Nguyện tiếp tục đọc sách. Những hàng chữ như múa 
                  máy quay cuồng. Đầu óc Nguyện rối tung. Lòng lâng lâng một cảm 
                  giác lạ. Nàng tự hỏi: “Bé con như Chính có thể hư dại, lầm lạc, 
                  xằng bậy, mà làm thế. Nhưng còn nàng, có bé con không? Và tại 
                  sao nằm đây khêu gợi thêm để nó phải thủ dâm? Và tại sao lòng 
                  Nguyện thấy lâng lâng?
 
 Nắng lên cao, Nguyện xếp sách bước lên cầu thang, về phòng 
                  thay đồ thì gặp Chính đứng ở hành lang nhìn theo Nguyện bằng 
                  con mắt khác lạ hơn bình thường, im lặng. Nguyện vào phòng, 
                  khép cửa, khoá lại, ngồi thẩn thờ, mông lung, với những chuyện 
                  vừa xảy ra. Nàng có cảm tưởng như hai chân mình sắp trược 
                  xuống hố tội lỗi. Chính nàng chớ không phải thằng con trai lớn. 
                  Vì khi trở lại phòng từ hồ tắm, tại sao Nguyện không quấn khăn 
                  hay mặc cái quần cho kín đáo, mà hơ hớ thân hình chỉ có hai 
                  mảnh vải tí hon? Để cho Chính nhìn theo không chớp mắt?
 
 Nguyện vào phòng, đóng cửa, còn khoá trái lại, không những sợ 
                  thằng Chính có thể thiếu suy nghĩ, bị con lợn lòng xúi dục bất 
                  thình lình mở cửa vào, xin làm tầm bậy , mà nàng khoá cửa còn 
                  lý do khác: đó là chính nàng, có thể, có thể thôi, sau 10 năm 
                  khao khát tình dục, sẽ gọi mời Chính! Nguyện cứ mặc hai mảnh 
                  vải còn ướt nhẹp đó, nhìn vào gương soi của bàn phấn, tự nhủ: 
                  Không! Không được!
 
 Dưới hồ tắm vang lên tiếng nhảy “rầm”. Nguyện mở cửa sổ nhìn 
                  xuống. Thằng Chính đang lội sải trên mặt hồ tắm. Thân hình nó 
                  nở nang vì bơi lội rất nhiều. Người nó dài thườn thượt. Mười 
                  chín tuổi đầu, năm thứ nhất đại học. Gương mặt nó giống cả 
                  Nguyện lẫn Đoàn. Cái gì bắt Nguyện cứ đứng đó nhìn nó? Nhất là 
                  khi nó đã nhảy lên bở đến ghế xếp, nằm phơi nắng, úp cuốn sách 
                  lên mặt. Mắt Nguyện dính chặt ở phần hạ của Chính. Nàng đang 
                  là kẻ trộm nhìn rập ngoài vườn cây, định tâm thò tay bẻ một 
                  trái cấm.
 
 Dưới kia, thình lình, thằng Chính hất cuốn sách ra khỏi mặt, 
                  nhìn lên cửa sổ phòng Nguyện. Nó chợt thấy Nguyện vừa vội vã 
                  rút đầu sau cửa sổ. Nguyện nấp sau cửa sổ thật, vì vừa rồi 
                  nàng không muốn Chính biết mình cũng bất lương như nó. Thằng 
                  Chính, dưới kia, miệng cười mim mím, như thầm khoái điều gì lạ 
                  lùng, không tên, khi nó biết trên kia, có người đang nhìn lén 
                  nó…
 
 Hôm khác, Chính đang ở trường thì tại nhà Nguyện dùng chìa 
                  khoá riêng, mở phòng Chính ra. Nguyện lấy làm ngạc nhiên khi 
                  Chính treo khắp phòng toàn hình của Nguyện do Chính chụp lén 
                  bằng ớng kính Télé. Những bức hình nàng mặc bikiki trên hồ tắm. 
                  Nguyện lục đống video, bỏ vào máy xem thử. Cũng toàn là cảnh 
                  nàng nằm phơi nắng, đọc sách trên bờ hồ.
 
 Con Tuyết thì bồ bịch lung tung. Nó mang cả đống boyfriend về 
                  làm tình ngay phòng riêng. Còn Chính thì hình như không có. 
                  Hoặc Chính chỉ dẫn bồ đi chơi ngoài phố, ngoài các khách sạn. 
                  Chính có cuộc sống hơi yên lặng, trầm tính, chín chắn, ít ai 
                  hiểu được Chính muốn gì, thích gì. Nhưng hôm nay Nguyện là 
                  người duy nhất, hiểu hết điều Chính muốn gì, thích gì. Nhưng 
                  hôm nay, Nguyện là người duy nhất, hiểu hết điều Chính đang 
                  suy nghĩ. Nàng khám phá ngay trong căn phòng này của Chính, 
                  không biết bao nhiêu bí mật khiến Chính có cuộc sống trầm lặng, 
                  khó hiểu…
 
 Bất giác, Nguyện bỗng run lên lẩy bẫy. Nàng sợ chính mình, chớ 
                  không phải sợ thằng con trai có tà ý. Nàng thường có mặt trong 
                  phòng một mình, buổi sáng, để mơ mộng, thèm khát cả tình yêu, 
                  lẫn dục vọng. Nàng như lò lửa có thể đốt cháy một lúc mấy 
                  người đàn ông chớ không phải một. Nàng như cỗ máy nghiền có 
                  thể nuốt trững một lúc vài chục người gã thanh niên choai 
                  choai… Nàng sẵn sàng cổi tung áo quần, nhảy lên giường, mua 
                  lạc thú xác thịt, không cần suy nghĩ. Và, bên kia phòng của 
                  Chính, chính cũng thế, một mình, buổi sáng nằm với chăn gối, 
                  mộng mơ, cũng thèm khát tình yêu lẫn dục vọng. Lửa và rơm đó 
                  chỉ couch có một cái vách!
 
 Dễ sợ hơn nữa, khi một buổi sáng. Chờ cho ông Đoàn rời khỏi 
                  nhà, Chính đến gõ cửa phòng Nguyện. Nguyện khoác vội cái 
                  kimono tím than đến mở cửa. Nguyện thường thoát y khi đi ngủ, 
                  nên chiếc áo kimono là mảnh vải duy nhất che tấm thân ngọc ngà 
                  của Nguyện. Thấy Chính cầm trên tay bó hoa, Nguyện hỏi:
 - Có gì không con?
 - Con muốn mom cho con nói chuyện ít phút.
 Nguyện hồi hộp mở cửa. Chính bước vào, tự tay cắm bó hoa lên 
                  chiếc lọ ở bàn phấn, rồi rụt rè nói:
 - Hôm nay là ngày cuối cùng con ở nhà này. Ngày mai con vào 
                  nội trú. Ba với con đã sửa soạn xong. Sáng nay con đến từ giã 
                  mom, để ngày mai vào trường…
 Nguyện thật sự thảng thốt. Phần bất ngờ vì Chính sắp vào nội 
                  trú. Phần vì hình như nàng sẽ nhớ nó lắm, khi Chính sẽ từ giã 
                  căn nhà này.
 - Cám ơn con bó hoa. Ngày mai mẹ sẽ đưa con đi.
 
 Việc chỉ có thế. Còn những gì Chính đã làm, đã nghĩ, sắp nghĩ, 
                  thì Chính không can đảm mở thành lời. Nên hắn đứng như trời 
                  trồng, khoanh tay nhìn Nguyện, mà trong đầu thì nghĩ gì, chỉ 
                  có trời biết. Hắn định ra khỏi phòng, thì sẵn dịp, mời Nguyện 
                  luôn:
 - Con muốn mời mom đi ăn sáng với con, hôm nay.
 
 Nguyện nhận lời, bảo Chính xuống xe chờ. Nàng trang điểm qua 
                  loa, khoác chiếc áo dài màu nước biển ngồi xe Chính, đến nhà 
                  hàng. Trên đường đi, Nguyện thấy tấm hình của Nguyện được 
                  Chính lồng vào khuôn kính nhỏ, treo ở gương chiếu hậu. Băng 
                  ghế sau, Chính để một mớ muôn hình và băng video:
 - Hình ai mà con bỏ đầy cả băng sau vậy?
 - Dạ hình bồ con.
 Nguyện với tay lấy một tấm xem. Đó là hình của nàng!
 Nguyện lấy tấm khác, rồi tấm khác nữa. Cũng toàn hình của nàng. 
                  Cả hai im lặng. Nhưng đã nói rất nhiều lời.
 Buổi ăn sáng diễn ra nhạt nhẽo, trầm lặng Nguyện hỏi:
 - Còn những cuốn video?
 - Dạ cũng toàn quay mấy con bạn … bồ con
 - Có phải những con bạn mặc đồ tắm không?
 
 Chính giật mình. Làm sao bà biết? Từ phút đó về đến nhà, cả 
                  hai không nói thêm gì nữa. Chính mắc cở. Nên sáng mai, sớm lắm, 
                  lúc hai vợ chồng Nguyện còn ngủ, Chính một mình đưa valise lên 
                  xe, lái phăng phăng đến nội trú đại học. Thỉnh thoảng cuối 
                  tuần, Chính điện thoại về thăm. Chàng nói khá nhanh và tóm tắt:
 - Mom khoẻ không? Con học rất khá. Có lẽ nhờ rời khỏi nhà, mà 
                  con tập trung được trí óc vào việc học…Bye!
 
 Và cũng thỉnh thoảng, Nguyện mở cửa phòng của Chính ra quan 
                  sát. Những bức hình của nàng trên tường không còn. Những cuốn 
                  video quay nàng tắm cũng không còn. “Có lẽ nhờ rời khỏi nhà, 
                  mà con tập trung được trí óc vào việc học.” Ừ, Nguyện tự nói, 
                  thế đi con! Đưa rơm ra xa khỏi lửa. Tốt hơn! Mẹ cũng đỡ ray 
                  rức, bâng khuâng. Vì mẹ không phải là Thánh. Chuyện đã xa rồi. 
                  Nguyện mừng vì tay nàng không nhúng vào chàm… Chuyện đã mờ như 
                  quá khứ…. Thế mà, hai ngày qua, ba thằng bé con: Quang, Tuấn 
                  và Vinh bây giờ, đụ với Nguyện, khi cơn sướng bốc lên, đã gọi 
                  Nguyện bằng Má, bằng Mom. Và chính Nguyện cũng đã gào lên “Má 
                  ra đây, con ơi, con ơi!”
 
 Vinh đang ôm nắc tàn bạo Nguyện. Nàng vẫn đứng một chân trên 
                  tủ giường, chân kia trên thảm hoa. Cả hai ôm siết nhau. Hai 
                  cặp môi ngất ngây, không nhả. Động tác nắc của Vinh chững chạc, 
                  không vồ vập, chắc nịch. Nguyện sướng đến hồn phi phách tán, 
                  làm ông Đoàn trong tủ rên giùm, rất nhỏ. Ông sờ thử khúc gân 
                  ngụi của mình, nó vẫn eo xèo như con lươn chết. Vinh đã đụ 
                  giùm ông. Vinh sướng bao nhiêu, ông khoái lạc bấy nhiêu. Trên 
                  nửa tiếng phù du thì Nguyện gỡ môi ra gào lớn:
 - Chồng bé ơi! Suốt một đời, hôm nay em mới đụ đứng một chân 
                  đây. Nghe em ra cho anh nè! Có nghe không? Cứ nắc mạnh nữa đi, 
                  nhưng anh thì giữ lại cho em. Em còn thèm nhiều lần nữa, chồng 
                  bé ơi…
 
 Ông Đoàn cho tay vào quần, bóp cặc, chịu trận. Ông thầm phục 
                  thằng bé Vinh dẻo dai thật. Con cặc nó vẫn cứng, vẫn nắc dội 
                  hung tàn vào lồn Nguyện không dứt. Tay nó bóp vú Nguyện như 
                  nhồi cục bột. Nguyên hỏi giọng thì thào:
 - Anh muốn ngừng, xuống liếm nước lồn em một tý không?
 Vinh gật đầu, rồi quỳ xuống le lưỡi liếm ráo khô miệng lồn, 
                  xong đứng dậy, đút cặc vào đụ tiếp.
 - Em muốn hôn khúc gân quý của anh. Cho không? Nguyện hỏi.
 
 Vinh ngừng đụ, nằm sóng soải trên giường, hai chân thong xuống 
                  đất. Nguyện quỳ lên thảm, dùng mũi hôn con cặc trắng phau,dài 
                  thong của Vinh. Nànghôn luôn hai trứng dái, chỉ thỉnh thoảng 
                  mới ngậm nhanh đầu cặc, nút mạnh một cái, xong nhả ra, quét 
                  lưỡi hai bên bẹn.
 
 Cái lối làm tình cao tay ấn của Nguyện là thủ đoạn làm cho 
                  địch thủ mau chết sớm. Bởi khi Nguyện quét lang bang những 
                  vùng da non khác, đã làm tê tái cậu bé. Rồi đột nhiên, nàng 
                  còn ngoạm nhanh đầu cặc mà nút mạnh. Thằng bé rùng mình. Giữa 
                  lúc nó nhích môi Nguyện nút tiếp, thì lưỡi nàng đã lang bang 
                  nơi khác… Đầu óc cậu bé phải thức tỉnh, phải nghĩ tới Nguyện. 
                  Biết Nguyện đang ra chiêu độc đáo, mà Vinh vẫn phải xin:
 - Sao chị chỉ ngoạn có mấy giây rồi bỏ đi vậy? Bú mạnh cho em 
                  sướng với chị Nguyện. Lát nữa em đền cho.
 
 Nguyện táp vào, gài số. Cái đầu nàng gục gặc. Cặc Vinh lúc vào 
                  xa, lúc ra tận môi Nguyện. Vinh la thất thanh những câu vô 
                  nghĩa làm cho ông Đoàn trong tủ buồn cười:
 - Đó nghe, xe tăng nó bò qua cầu kiệu rồi. Đó mía ghim ơi. 
                  Bobo quốc doanh mục bố nó hết rồi. Bác ơi. Con là cháu ngoan 
                  của bác nè. Ôi! Sài gòn, rừng xe đạp!
 
 Vinh nói xàm chẳng đâu vào đâu. Mắt hắn trợn trắng giả. Môi 
                  chu nhọn lên. Mồ hôi vã ướt hết cổ và ngực.
 (Hết Phần 
                  11 … Xin xem tiếp
                  Phần 
                  12) |