| Thắng xẹp xuống, héo úa, lầm lũi mặc áo quần, 
                  rồi lầm lũi bước ra khỏi phòng Nguyện, không dám ngoảnh lại 
                  nhìn đôi mắt đẹp, tinh anh, thông minh của Nguyện, dù chỉ để 
                  chào. 
 Ra bàn phấn, Nguyện ngồi vào, bình thản trang điểm qua loa. 
                  Một tý phấn hồng, một tý son nhạ, là Nguyện đã như người trang 
                  điểm hàng giờ. Chợt Tuyết xuất hiện phía sau Nguyện. Nhìn vào 
                  kiếng, Nguyện thấy con gái, hỏi thản nhiên như chẳng có gì xảy 
                  ra cách đó vài phút:
 - Hôm nay cuối tuần, con gái của mẹ không đi chơi đâu sao?
 - Dạ, con muốn xin mẹ thêm một ít condom nữa.
 Vẫn nhìn con trong kiếng soi, Nguyện hỏi:
 - Mới cho con 10 cái cách đây có ba hôm…
 Tuyết quàng tay qua cổ mẹ, kề mặt sát má Nguyện nhõng nhẽo:
 - Con có cả thảy tám thằng boy friend khác nhau. Mẹ xem, làm 
                  sao con đủ dùng. Lại thêm…thêm.
 - Thêm cái gì nữa hả con?
 - Thêm con đang bồ với giáo sư của con, người da đen.
 - Da đen? Bao nhiêu tuổi?
 - Khoảng 40, thưa mẹ.
 Nguyện im lặng, quàng tay ôm eo ếch Tuyết, thở ra, rồi nàng 
                  lại nhìn cả hai trong gương, nói chậm rãi:
 - Con đẹp giống hệt mẹ. Mẹ mừng lắm. Nhưng con giống mẹ luôn 
                  cái nết dâm của mẹ, làm mẹ lo quá…
 - Mẹ phải vui, chớ sao lại lo, hả mẹ? It’s fun! Mới có hai 
                  ngày, mẹ có tới 4 nhân tình khác nhau. Còn con, cả năm nay mới 
                  có tám người tình. Sao mẹ lại lo?
 
 Tuyết chả cần theo dõi cũng biết mẹ mình có bao nhiêu nhân 
                  tình. Vì mỗi lần ân ái, Nguyện gào to muốn bể nhà. Khi Tuyết 
                  nói câu vừa rồi, Nguyện cứng họng, ngồi rã rời như thây ma, 
                  mặt buồn sạm xuống. Thấy thế phát cử chị nịnh bợ, ôm hôn mẹ, 
                  và phun ra một câu làm Nguyện giật mình:
 - Nhưng mẹ đừng lo. Con thề sẽ bỏ hết mấy thằng bồ nhí. Để chỉ 
                  còn yêu ông giáo sư Fred da đen của con thôi.
 
 Nói xong, Tuyết nhún nhảy tung tăng, miệng huýt sáo một điệu 
                  nhạc Rock, trong khi Nguyện chết lặng người. Gái 15 tuổi, lại 
                  mê một Mỹ da đen tuổi 40. Nguyện thấy tương lai của Tuyết rồi 
                  cũng sẽ đen thui như màu da của Giáo sư Fred. Nguyện hoàn toàn 
                  không biết người chủ động cuộc tình này không phải Fred mà là 
                  con gái nàng…
 
 Trong lớp học, Tuyết thường để ý nhìn Fred giảng dạy về Vật lý. 
                  Không phải tự nhiên Tuyết có thiện cảm với Fred. Mà do một hôm 
                  em tình cờ mượn được cuốn phim sex của một con bạn, trong đó 
                  có Tuyết được nhìn cảnh làm tình của một cô Đại Hàn và một Mỹ 
                  da đen. Tuyết xem đi rồi xem lại, bởi vì Tuyết mê khúc dương 
                  vật to như chày vồ, đen láy, cứng cương, láng bóng. Từ hôm đó, 
                  Tuyết nảy một thèm khát kỳ lạ là sẽ bắt bồ với một Mỹ da đen.
 
 Trường Tuyết học chỉ gồm dân Á Châu và Mễ. Chỉ có mỗi Fred là 
                  Giáo sư da đen. Thế là mắt Tuyết, đầâu óc Tuyết bắt đầu ghim 
                  vào chàng giáo sư độc thân đó. Tuyết bắt chuyện, lân la làm 
                  quen, kết bạn. Đến một long weekend, Tuyết đột nhiên đến nhà 
                  Fred. Là Giáo sư, Fred biết luật, nên chàng chỉ tiếp đón Tuyết 
                  cách bình thường, thận trọng. Chàng biết luôn ý định buổi gặp 
                  gỡ này của Tuyết, nên Fred càng cẩn thận hơn. Sau nửa giờ nói 
                  chuyện, Fred nói:
 - Cho phép thầh vào thay quần áo để đi chút công chuyện.
 Tuyết gật đầu . Đợi cho Fred vừa vào đến phòng, Tuyết lập tức 
                  xuất hiện ngay sau long chàng, cầm tay chàng, khẩn thiết:
 - Fred, em yêu anh. Em biết điều này có vẻ táo bạo. Nhưng đó 
                  là tất cả những gì em muốn nói với anh từ rất lâu…
 - Tuyết có biết, nếu tôi phải để lòng yêu ai, thì tôi cũng 
                  phải chọn một cô trên tuổi vị thành niên. Tuyết còn nhỏ quá. 
                  Việc đột nhiên Tuyết đến thăm tôi đã là không phải phép. Huống 
                  hồ Tuyết đang cầm tay tôi, ngay trong phòng ngủ này. Xin lỗi, 
                  cám ơn lời tỏ tình của Tuyết, nhưng tôi không dám.
 - Tuyết biết thế, cho nên đã không tỏ tình với anh ngoài phòng 
                  khách, mà phải đợi khi anh vào đây, Tuyết mới bắt đầu.
 - Vậy nghĩa là…
 - Nghĩa là nếu bị anh từ nan, Tuyết sẽ chẳng ngại ngùng la lên 
                  rằng anh đã dụ dỗ Tuyết, đã xâm phạm tiết hạnh Tuyết.
 
 Tuyết vừa cười, vừa ân cần thiết tha và cũng vừa đanh đá nói 
                  câu đó. Fred càng sửng sờ hơn, tay chân chàng bắt đầu run. 
                  Tuyết lạnh lùng bồi thêm câu nói:
 - Và cũng có nghĩa là chuyện em tố cáo, sẽ làm anh mất job 
                  giáo sư, sẽ vào tù. Tên tuổi anh bị đời phỉ nhổ? Vậy thì tuỳ 
                  anh. Anh muốn yên thân hãy cho em yêu anh, bằng xác thịt không 
                  thôi, cũng được. Hoặc anh chọn vào tù… Em nói yêu bằng xác 
                  thịt không thôi cũng được, vì em bị ám ảnh bởi nỗi thèm khát 
                  dương vật của người da đen trong một cuốn phim X. Giản dị chỉ 
                  có thế. Với lại, anh có biết anh là một trí thức, đẹp trai, có 
                  duyên?
 
 Khi nói câu chót, gương mặt Tuyết thiết tha, nồng nàn đến độ 
                  lòng Fred bị dao động. Nhưng chàng vẫn thối thoát:
 - Tôi hứa, là nếu em thèm khát dương vật một người da đen, tôi 
                  sẽ hân hạnh giới thiệu cho em một thanh niên dưới tuổi vị 
                  thành niên. Như thế tiện hơn. Còn tôi…tôi lớn lắm rồi.
 
 Tuyết đứng sát vào Fred hơn. Nàng cố tình chạm vào phần hạ bộ 
                  của Fred, để thăm dò xem Fred có chút gì cảm hứng:
 - Bộ anh tưởng em không có khả năng tìm cho mình một kép trẻ 
                  da đen? Yêu anh, không phải chỉ vì em tò mò muốn lấy cho được 
                  phần xác thịt. Mà con luôn cả phần trí thức, và tư cách mô 
                  phạm của anh…
 
 Bây giờ thì vòng tay Tuyết đã ôm giáp cái eo của Fred. Và, 
                  Tuyết bật vui hẳn trong lòng khi nàng nghe hạ bộ của Fred 
                  cương cứng bên trong. Tuyết nhón hai chân lên, bá cổ Fred, đòi 
                  hôn môi Fred, vì Tuyết biết, cứng cỏi cho mấy , “nước đá để 
                  ngoài nắng rồi nó cũng tan”.
 
 Fred chùng lòng thật. Vì biết nguy hiểm nhưng nơi đây, trong 
                  phòng ngủ này, chỉ có chàng với cô bé 15 tuổi. Thân hình tuy 
                  nhỏ của Tuyết đã nở đều đặn ở các bộ phận sinh dục. Nhất là 
                  hai trái vú có vẻ là của cô gái 17. Rồi gương mặt non nớt, thơ 
                  ngây với mái tóc đen huyền củ anàng đã làm phần ham muốn sinh 
                  lý bẩm sinh của giống da đen chợt bốc lên. Với lại Tuyết cho 
                  hcàng hai chọn lựa: một là âm thầm cho em yêu, bằng xác thịt 
                  không thôi cũng được. Hai là vào tù vì Tuyết sẽ vu cáo. Thấy 
                  Fred đứng yên như nghĩ ngợi, Tuyết luồn tay vào áo chàng, xoa 
                  xoa chòm lông ngực xoắn xoắn như những con ốc bám vào da thịt 
                  bộ ngực nở nang của chàng.
 - Tuyết có biết cửa phòng khách của tôi chưa đóng không?
 - Em đã đóng và khoá kỹ trước khi vào đây.
 - Và cửa phòng này nữa…
 - Mình đã làm gì đâu mà phải khoá cửa phòng?
 - Tuyết đang ôm tôi, đang cổi cúc áo tôi để sờ ngực, Tuyết đã 
                  chạm người vào hạ bộ của tôi… Chừng đó, đủ tôi lãnh ít nhất 10 
                  năm tù.
 
 Tuyết ngẩng mặt lên nhìn giáo sư Fred, cười khoái chí. Vì em 
                  hiểu Fred vờ nói thế cũng có. Mà phần cốt yếu là Fred đã gáin 
                  tiếp thoả thuận. Chàng muốn nếu có gì xảy ra cho chàng và 
                  Tuyết, thì phải thật kín đáo, riêng tư. Tuyết nhảy tung tăng 
                  lại khoá cánh cửa phòng, rồi đứng đó, quay nhìn thẳng Fred. 
                  Trông chàng thê thảm đến tội nghiệp. Lòng cũng muốn mà tim thì 
                  đập. Nhưng đâu còn chọn lựa nào hơn.
 
 Tuyết cổi mấy cúc áo của chiếc áo lạnh, thoát ra và ném bừa nó 
                  dưới thảm. Rồi đến những cúc áo của chiếc áo đầm. Khi Tuyết 
                  cổi nó ra khỏi phần trên, phơi bộ ngực căng phồng trong chiếc 
                  áo xú chiêng, thì mắt Fred bỗng khờ dại, chàng dựa lưng ngay 
                  vào cửa tủ. Tuyết vẫn đứng đó tiếp tục thoát y. Cái áo đầm đã 
                  ra khỏi người Tuyết, và thân Tuyết chỉ còn có hai mảnh mỏng 
                  dánh, nhỏ xíu. Nhất là cái xì líp, chỗ âm hộ, màu xam xám lộ 
                  hẳn lên, cồm cộm, che cái mu lồn no ứ, trông thật quyến rũ, 
                  mời gọi, khiêu dâm.
 
 Fred giả tỉnh. Nhưng chàng vừa nuốt nước miếng. Tuyết đưa hai 
                  tay ra phía sau mở khuy xứ chiêng. Cái áo lỏng ra, trệ xuống, 
                  cho Fred thấy hai quả đào chin tới trắng hồng, mơn moon, như 
                  mới được hái từ trên cây. Tuyết thấy rõ cái quần của Fred đội 
                  lên một cục. “Nước đá đang bắt đầu tan trong nắng”. Cái nóng 
                  hực lửa của thân người 15 Tuyết đã làm nghị lực, mô phạm, tư 
                  cách, trí thức của Fred hoàn toàn tê liệt. Cách đó 10 phút, 
                  chàng còn vững vàng đưa đủ lý do để lắc đầu với lời mời mọc 
                  của giai nhân. Nhưng bây giờ, trời đất ơi! My God! Hai ngón 
                  tay của Tuyết đang bình thản xỏ vào hai bên xì líp, tuột nó 
                  xuống, xuống dần…
 
 Đến gần đầu gối, đến ống quyển, mắc cá rồi vọt thoát ra khỏi 
                  thân người Tuyết lúc nào không biết. Còn cái xú chiêng thì đã 
                  gần như tự động rơi xuống khỏi hai cánh tay Tuyết và được nàng 
                  ném văng ra xa tận đầu giường. Trần như nhộng. Tròn trịa. 
                  Không một khoảnh da thịt nào của Tuyết mà không cám dỗ, không 
                  mời mọc. Tuyết “kêu gọi”:
 - Anh còn đợi Tuyết mời mọc như thế nào nữa ? Cửa đã đóng hai 
                  cánh. Em đã không còn mảnh vải che thân. Phần còn lại là anh. 
                  Em thật tình yêu anh, Fred! Thề với trời đất là em chẳng có 
                  một âm mưu nào đen tối để làm nhục anh đâu. Em đã dọn sẵn hết 
                  lên bàn. Anh chỉ cần…
 
 Fred lại thở ra rồi cử động. Tay chàng lần mở thắt long, khuy 
                  áo và cuối cùng, Fred cũng như Tuyết, trần như nhộng, dương 
                  con cặc đen thui dài thong ra phía trước… Tuyết mê quá, nhảy 
                  bổ lại, quỳ xuống, nâng cặc Fred lên mà hôn thân yêu cuồng 
                  nhiệt. Cả đời Fred, chưa bao giờ chàng được ai hôn của quý 
                  chàng bằng mũi. Hai bàn tay nhỏ nhắn của gái 15 đã trân trọng 
                  nâng “thằng bé” mập ù đen láy của Fred lên mà hôn tới, hôn lui. 
                  Nó gồ ghề thật, trông nó hoặm xự hơn bất cứ cặc của kép Việt 
                  Nam nào Tuyết đã ngủ qua trước đây. Tuyết chà khúc gân cứng đó 
                  lên trán, lên mắt, lên má nàng rồi bất thần, Tuyết nâng cặc 
                  lên, hôn hai trứng dái to đồ sộ của Fred. Nàng ngậm vào nút 
                  ngất ngư. Fred ngẩng mặt lên không trung, chợt phát ra tiếng 
                  rên:
 - My God! Con có ở tù cũng không sao! Con đã làm hết cách để 
                  cự tuyệt, mà rồi cuối cùng, cũng đành buông súng đầu hàng. Xin 
                  God che chở cho con trong hành động rất người này.
 
 Tuyết khoái quá. Em yên trí là Fred đã phủ phục trước nhan sắc 
                  và quyến rũ của nàng. Tuyết đứng thẳng dậy, cầm cặc Fred hích 
                  hích vào mu lồn của em. Tuyết dạng hai chân cho đầu cặc Fred 
                  quẹt nước lồn ở cửa mình em, rồi Tuyết kẹp nó ở đó, ngoài cửa 
                  mình. Em nhón lên, níu cổ Fred xuống, tìm cho mình nụ hôn dây 
                  dưa, nồng ngất. Hai tay Fred không làm “khách bàng quang” nữa. 
                  Mà đã nhảy vào vòng chiến, tham dự. Chàng ôm chặt mái tóc 
                  huyền của Tuyết, vai Tuyết, lưng Tuyết, cánh tay Tuyết.
 - Em muốn được vào trong anh, ngay lập tức, được không?
 
 Fred chẳng trả lời, mà cho một tay xuống, cầm dương vật nóng 
                  hổi của chàng, đâm vào miệng lồn Tuyết. Tuyết hẩy tới, bá cổ 
                  Fred, co hai chân vòng quấn lưng Fred. Thế là cả hai sát dí 
                  vào nhau, không rời nửa ly. Hình như Fred chẳng còn biết trời 
                  mây, non nước nào nữa. Chàng nhắm mắt ngây ngất, chìm xuống 
                  đáy sâu vực nước xác thịt, khi Tuyết ôm cứng chàng mà hẩy đít 
                  tới nắc. Fred quên hết tiếng còi hụ xe cảnh sát. Quên cái còng 
                  tay, quên cảnh pháp đình, quên nhà jail của Cali, quên luôn 
                  những năm tháng nằm vùi trong bốn bức tường, bị bọn đầu trộm, 
                  đuôi cướp đè chàng mà hành hạ, lắp đít, bú cặc…
 
 Nhưng như Tuyết đã bảo: “Thề với Trời đất là em chẳng có một 
                  âm mưu đen tối nào để làm nhục anh đâu!” Nếu quả tình như thế, 
                  thì việc chọn lựa này của Tuyết nghe có lý hơn. Vì cả đời 
                  chàng, cho đến chết, có thiếu nữ 15 nào người ngoại quốc, mà 
                  là học trò của mình, tự dẫn xác tới dâng hiến không điều kiện 
                  cho chàng tha hồ hưởng? Sướng quá. Tuyết thì thầm:
 - Thầy ơi! Con thoả nguyện quá. Thầy là giấc mơ của em, nhiều 
                  đêm. Hôm nay, chỉ một ngày, thầy có trọn quyền muốn hưởng gì ở 
                  em cũng được. Rồi nếu thấy thích, vừa ý, gọi em. Mình lại tiếp 
                  nối những ngày hạnh phúc khác. Nhưng riêng hôm nay, thầh phải 
                  ở nhà cho con thoả mãn tận cùng.
 - Không đâu Tuyết! Anh chỉ xin Tuyết giữ thật kín việc chung 
                  chạ xác thịt này. Anh đang bỏ một chân trong ngục rồi. Mỗi 
                  ngày, Tuyết hãy cho anh một giờ, tại đây. Nếu được thì suốt 
                  đời anh. Tuyết có hứa như thế không?
 
 Mừng quá. Như chiến sĩ đã cầm cờ nhảy vào thành địch. Cái 
                  chiến thắng do công Tuyết dàn ra đã từ lâu, hôm nay mới đạt 
                  đến vinh quang. Tuyết gật đầu lia lịa. Và không hiểu sao Tuyết 
                  chợt mê đắm chàng giáo sư da đen này một cách kinh khủng. 
                  Không phải hôm nay, mà từ ngày vào học High School ở San 
                  Gabbriel. Tuyết bắt Fred đặt em nằm ngửa trên giường nệm, kéo 
                  kín màn cửa sổ lại. Căn phòng mờ mờ. Cái lạnh ngoài trời làm 
                  cho căn phòng mát hẳn. Tuyết dạng hai chân ra, phơi lồn, bắt 
                  Fred bú.
 
 Tấm thân bồ tượng của Fred so với Tuyết trong như con voi với 
                  con nai. Cách biệt xa vời. Cả dương vật đồ sộ của Fred, chính 
                  chàng cũng không hề dám nghĩ là nó sẽ vào thênh thang trong 
                  lồn Tuyết, ráo rọn, nhẹ nhàng. Chàng đưa môi xuống, banh háng 
                  Tuyết ra, bú thiết tha, rào rạt hai cái mép. Rồi Fred quét hàm 
                  râu trên ở hột le. Tuyết rướn mình lên. Hai chân co lại, ểnh 
                  toàn thể cặp mông no tròn lên không mà hét. Dù ếm giọng lắm, 
                  nghe cũng thê thảm như ngàn lời khóc:
 - Fred ơi! Cái đó là cái gì vậy? Ah bỏ kiến vào lồn em hả. 
                  Sướng, đã ngứa, khích dâm, chết em Fred ơi. Anh quét như vậy 
                  thì đàn bà lớn tuổi cũng chết chớ nói gì tuổi em. Sướng hơn đụ 
                  nữa anh ơi. Đừng bỏ em nghe Fred!
 
 Lần đầu tiên, Fred được bú một cái lồn Á Châu. Nó nhỏ nhắn, 
                  xinh xắn, mà nơi nào cũng hồng đỏ lên. Những sợi lông lồn lưa 
                  thưa, ngăn ngắn. Lồn 15! Cái lồn nhỏ xíu đó đã tiếp thu hết 
                  khúc gân đồ sộ của Fred! Đã đụ rồi mà Fred cũng chưa tin. Nó 
                  như một huyền thoại. Như chuyện giả tưởng. Làm sao? Cách thế 
                  nào lồn Tuyết đã chịu được hết chiều dài lẫn chiều ngang ghê 
                  gớm của con cặc Mỹ đen đó? Fred hoàn toàn không hiểu. Chàng 
                  đang tận tình dùng hàm ria con kiến để làm cho Tuyết la khàn 
                  giọng.
 - I come, I come. Em ra, em ra Fred ơi. Chịu không nổi nữa 
                  Fred ơi. Liếm cho hết nước của em đi rồi nằm ngửa ra cho em 
                  trả ơn. Trời ơi! You kill me, Fred!
 “Anh giết em Fred ơ!i” Tuyết chỉ la có chừng đó, rồi buông 
                  hết, rã rời thân xác, mềm nhũn tứ chi, thở và thở…
 
 Fred ngồi xuống, nâng nửa người Tuyết lên mà ấm, mà cưng mà 
                  nựng như nựng một baby. Bây giờ thì chính chàng cố làm sao cho 
                  Tuyết thương chàng hơn vì chàng sợ tuổi trẻ Tuyết sẽ làm nàng 
                  nhàm chán một giáo sư lớn tuổi . Đôi mắt Tuyết còn nhắm 
                  nghiền, còn dính chặt với cơn sướng rạt rào vừa rồi. Em chưa 
                  tỉnh hẳn, thì bên tai, Tuyết nghe Fred nói:
 - Em muốn bú anh, hay để anh đụ em?
 - Cái nào cũng được. Bề gì, em cũng phải đụ anh cho tới chiều 
                  tối. Nên cái nào trước cũng được. Thank you!
 
 Chợt nhìn thấy cặp vú đẹp mỹ miều của Tuyết Fred nhìn chết 
                  sửng. Làm sao Mỹ đen nào có cặp vú đẹp lạ lùng như thế được. 
                  Fred bú, rồi bóp, nhồi. Bàn tay hộ pháp của Fred sờ vào trái 
                  vú trông như bàn tay của lực sỹ da đen cầm quả bóng Tennis. 
                  Chàng đang xây mộng vàng: có thể nào chàng lấy Tuyết làm vợ 
                  không? Có thể nào gia đình học thức giàu có của Tuyết chấp 
                  nhận một Mỹ đen làm rể không? Và tuổi tác, và sắc vóc…
 
 Fred, nếu bước vào nhà bác sĩ Đoàn, thì nước da chàng sẽ làm 
                  cả nhà “khiếp hãi”. Khiếp hãi không phải Fred có dáng dấp hung 
                  bạo, khó thương. Mà chính vì những định kiến, những ác cảm sẵn 
                  có của mọi người về da đen. Nói đến da đen, dù là một bác sĩ, 
                  cũng có cái gì khó cho thiên hạ kính nể hoàn toàn. Rồi lại 
                  thêm những tai tiếng khó quên của O.J. Simpson., Michael 
                  Jackson, Mike Tyson v.v…
 
 Vì mặc cảm đó, cho nên Fred đang trổ hết tài ba sức lực để 
                  chinh phục người yêu tuổi 15 này. Chàng nằm lên, cho cặc vào 
                  lồn Tuyết, bắt đầu một trận đụ không tiền khoáng hậu. Một trận 
                  đụ dai dẳng, tuyệt trần. Tuyết ra hết ba lần, Fred rút con cặc 
                  ra lau, như người lính chùi súng, xong lại đút vào đụ tiếp. 
                  Tuyết chẳng còn thấy màu đen trên da Fred nữa. Em thấy Fred 
                  như một hoàng tử sang trọng, một thiên thần, một thần tượng 
                  không ai đánh ngã nổi, kể cả mẹ Tuyết, bà Nguyện!
 - Con xa lánh hết mọi kép trẻ, để chỉ còn yêu thầy giáo Fred, 
                  thì còn cần gì nhiều condom nữa? Nguyện hỏi Tuyết.
 - Con đùa với mẹ cho vui đó mà. Thực ra con chẳng còn cần 
                  condom nữa.
 - Chết, không được đâu con. Đây này (Nguyện mở bóp) con cầm 
                  hết hai hộp này mà dùng. Không phải mẹ sợ con dính bệnh AIDS, 
                  mà sợ con mang bầu.
 - Con đã và đang uống thuốc ngừa thai. Mẹ khỏi lo. Thì mẹ sao, 
                  con vậy mà. Con giống mẹ nhà có phước!
 - Bây giờ con còn đi lại với Fred không?
 - Dạ có mỗi ngày. Tan học là con đến nhà chàng. Sáng weekend 
                  như hôm nay thì 8 giờ, Fred đụ con tới 11 giờ. Con mới ở đó về 
                  đây thì gặp mẹ ngất ngây trong bồn tắm. Tiếc quá, tại Thắng 
                  nhìn thấy con, rồi chàng muốn… Với lại, lỗi tại con. Khi thấy 
                  mẹ ngất ngây con đã tự cho tay vào sờ lồn, rồi rên lên. Nếu 
                  không, giờ này mẹ hãy còn “vui” với Thắng.
 - Thôi con đừng nhắc tới anh chàng bạc tình đó nữa. Y là một 
                  cậu bé loạn luân!
 - Hả? Thắng là người loạn luân? Sao mẹ biết?
 - Thắng nói xa nói gần. Nhưng mẹ biết. Mẹ Thắng cũng tên 
                  Nguyện. Thắng đến ân ái với mẹ để …
 - Để thoả mãn loạn luân? Thế thì trong nhà này cũng có một kẻ 
                  loạn luân!
 Nguyện giật mình, nhột nhạt. Có thể nào Tuyết cũng biết rõ 
                  việc của Chính. Và nhất là cả nàng, dù chỉ trong tư tưởng. Lâu 
                  nay, Nguyện quên khuấy mất trong nhà này còn có một người nữ 
                  nữa: đó là Tuyết, một đoá hoa mới nở, nhưng đã sớm biết chuyện 
                  người lớn. “Trong nhà này cũng có một kẻ loạn luân!”, Tuyết 
                  nói. Là ai nếu không phải là Chính! Trong lòng Nguyện run quá. 
                  Nàng sợ Tuyết đã thấy hết những bức hình mặc đồ tắm hở hang 
                  của nàng do Chính treo khắp tường phòng ngủ. Nàng sợ Tuyết đã 
                  nghe lén những cú phone của Chính gọi về từ nội trú! Nhất là 
                  Tuyết có thể đã thấy Nguyện cũng từ cửa sổ, nhìn Chính nằm 
                  trên ghế phơi nắng buổi sáng.
 
 Một lát lâu, Nguyện ôm Tuyết ân cần hỏi, nhỏ giọng:
 - Kẻ loạn luân trong nhà này là ai, hả con?
 - Nhưng mẹ có cho phép con tiếp tục yêu thầh Fred thì con mới 
                  nói.
 - Ừ. Con yêu ai là quyền của con. Mẹ đâu có bao giờ cấm cản.
 - Người loạn luân trong nhà này chính là mẹ.
 
 Nguyện thở phào nhẹ nhõm, vì những gì nàng lo âu, đều chẳng 
                  xảy ra. Nàng lo âu Tuyết sẽ nói là Chính. Nàng sợ hoặc Chính 
                  đã xằng bay với Tuyết. Hoặc là Tuyết đã biết Chính treo các 
                  tấm hình áo tắm của nàng trên tường… Nguyện hỏi:
 - Mẹ? Con nói mẹ là kẻ loạn luân? Thế thì con lầm rồi. Hoàn 
                  toàn không đúng! Mẹ đã tự chiến đấu cam go để không xảy ra.
 - Thưa mẹ, nếu không đúng thì cũng gần đúng…Thôi, con muốn mẹ 
                  phải vui. Con biết mẹ thiệt thòi trên 10 năm. Con biết mẹ đã 
                  chống cự hết sức mình để chị phạm tội trong tư tưởng. Dẫu gì, 
                  mẹ vẫn là người đàn bà còn lương tâm, vì mẹ đã đuổi Thắng ra 
                  khỏi phòng này khi biết Thắng muốn xằng bay với con. Mẹ đã 
                  nhiều lần khước từ sự “tấn công” có dụng ý của Chính. Cám ơn 
                  mẹ đã cho con tiếp tục yêu Fred. Thôi con có hẹn phải đi chơi 
                  với bạn. Con đi, chiều về. Mẹ đừng lo…
 
 Tuyết hôn Nguyện một cái trên má, rồi tung tăng chạy khỏi cửa. 
                  Ngồi lại một mình trước bàn phấn, Nguyện ngắm mình, nàng bỗng 
                  sợ cái nhan sắc trác tuyệt kia sẽ có ngày tàn phai như chậu 
                  hoa khô rúm của Chính tặng nàng trước ngày Chính vào nội trú. 
                  Bất giác, nàng chụp bó hoa khô trong lọ, bẻ ngấu nghiến, xong 
                  cho vào giỏ rác. Nguyện không muốn thấy sự tàn héo của sắc 
                  đẹp, và cũng dứt khoát luôn với ám ảnh nhơ bẩn mà vừa rồi 
                  Tuyết đã huỵch toẹt:
 “Người loạn luân trong nhà này, chính là mẹ!”
 (Hết Phần 
                  16 … Xin xem tiếp
                  Phần 
                  17) |