| Sáng hôm sau, khoảng 11 giờ, Nguyện vừa cựa 
                  mình thức giấc, Vinh không còn nằm cạnh bà nữa. Nguyện thấy 
                  mảnh giấy con để trên gối bên cạnh: “Chị Nguyện, em phải về. 
                  Đi lâu quá không báo cho nhà biết, sợ mẹ trông. Cám ơn những 
                  giờ đầy thú vị bên chị. Vinh.” Nguyện buông mảnh giấy, kéo 
                  chăn tận cổ, lười biếng ôm chiếc gối, nằm nghiêng, định nhắm 
                  mắt tìm thê giấc ngủ nữa thì điện thoại reo. - Alô, Đoàn đây em. Đừng nghĩ anh gọi em để kiểm soát em. Đã 
                  bảo để em yean cho em tự do, mà anh vẫn thong, vẫn nhớ em. Sau 
                  sáu lần định gọi, anh lại thôi. Chờ đến 11 giờ, anh liều mạng 
                  quay số. May qúa em đã thức. Có muốn ra đây trưa nay hai vợ 
                  chồng mình cùng đi ăn không?
 - Không, anh. Em hãy còn meat. Muốn ngủ đến chiều…
 - Cậu bé còn đó không?
 - Dạ không. Nhưng…nhưng em đang thèm một cậu khác.
 - Khổ quá. Khách hàng của anh ở đây toàn là đàn bà. Nếu là đàn 
                  ông, anh chẳng ngại ngùng gì mà không giới thiệu cho em một 
                  chàng, thật to con, khoẻ mạnh, trắng trẻo…
 - Mà phải thật true. Trẻ nó mới khoẻ, anh ạ.
 - Lẽ cố nhiên. Trẻ như Vinh, hoặc true hơn nữa…
 - Đùa đó. Cám ơn anh đã lo cho em. Nhưng các cậu bé tự dẫn xác 
                  đến với em. Anh khỏi bận tâm. Bye anh.
 
 Nguyện đặt điện thoại xuống và định mắt thì thị giác của nàng 
                  vướng tình cờ ở tấm chân dung của Chính. Lần này thì Nguyện 
                  cứng rắn, quay người, ngoảnh mặt vào tường, nhắm mắt lại. Đó 
                  là phản ứng của kẻ yếu đuối. Vì nếu Nguyện cứng rắn, thì việc 
                  nhìn bức chân dung con mình là chuyện bình thường. Tại sao 
                  Nguyện phải chạy trốn? Nàng biết trước mặt mọi người, nàng 
                  đóng kịch nghiêm trang, đạo hạnh được. Nhưng cái khó là khi 
                  một mình, đối diện với lương tâm. Mình dễ dàng tha thứ, buông 
                  lõng cho chính mình hơn cả. Suốt cả đêm qua, Vinh đã quác ác 
                  đóng vai của chính. Đèn tắt hết, trong bóng tối lạnh lùng đó, 
                  Nguyện đã vật lộn, điên cuồng man dại “nhai” ngấu nghiến cậu 
                  bé tên Vinh đóng vai của Chính.
 
 Nguyện đã ra ngất ngư hết mấy lần. Chính Nguyện bảo Vinh tắt 
                  neon để nàng không còn nhìn thấy Chính trên tường. Thế nhưng, 
                  không khí “vở kịch” sống qúa. Diễn xuất của Vinh nhập thần quá, 
                  đã đưa Nguyện vào vai bà mẹ cách hồn nhiên. Và, Nguyện đã ra 
                  hết ba bốn lần, sau khi hai người đã ra phòng ăn dùng bữa cơm 
                  Tây, do ông Đoàn mang về.
 
 Và bây giờ nữa. Thức day rồi, không còn Vinh bên cạnh. Sao 
                  Nguyện không trở về phòng mình mà cứ lây lất nằm nướng lại 
                  trên gối chăn, giường nệm của Chính? Điện thoại reo. Nguyện uể 
                  oải bắt lên nghe:
 - Alô. Nguyện đó hả? Chị Hải đây. Giờ này gọi được chứ?
 - Em đã day rồi chị. Có gì lạ không?
 - Có mới gọi đây chớ! Bé Vinh hết lời khen ngợi em.
 Cậu ấy bảo em là người đàn bà tuyệt hảo, hết chê! Cậu ấy còn 
                  bảo: em có người con trai tên Chính hả?
 - Dạ, nhưng cháu đã vào nội trú.
 - Và hôm qua Vinh đã đóng trọn vai của Chính?
 - Dạ, đúng thế. Nhưng em lãng mạnh, đa tình, sống với Vinh vài 
                  tiếng cho vui, chứ làm sao có thật được!
 - Nếu vậy thì …thì…em cho chị hưởng cậu bé Chính một lần. Được 
                  không? Mình “Giao lưu văn hoá” đi!
 - Đó, đó là điều em suy nghĩ một vài lần vào sáng hôm nay. Em 
                  chịu ơn chị đã cho em hưởng béQuang, Tuấn, rồi đêm qua Vinh…em 
                  phải đền ơn chứ.
 - Không phải là đền ơn, mà em phải gọi là “Giao lưu văn hoá”. 
                  Mình trao đổi hàng họ để tìm những giờ lạc thú cuối đời vui mà 
                  sống. Chị sẽ cho em nhiều cậu bé khác tài ba xuất chúng hơn, 
                  nhất là có tài. Thế, bao giờ thì chị Hải của em được hưởng 
                  Chính đây?
 - Em đang chờ cháu gọi về từ nội trú. Em sẽ hẹn cho chị biết 
                  trong vài ngày. Và mời chị đến đây, ngay trong phòng Chính để 
                  hưởng! Và cho em được xem với!
 - Tuyệt quá! Hôm đó chị sẽ dẫn Quang, con trai chị đến cho em 
                  có cặp…để cùng vui và have good time! Nhớ hẹn với Chính rồi 
                  gọi cho chị. Bye!
 
 Để điện thoại xuống, Nguyện nằm suy nghĩ: chỉ cón cách gả 
                  Chính cho người khác, thì cái ám ảnh tai ác kia mới tiêu tan 
                  được trong đầu óc nàng. Rồi Nguyện cảm thấy long vui vui. Hôm 
                  đó, hôm mà Chính làm thịt bà Hải thì nàng cũng “làm thịt” bé 
                  Quang. Nguyện ngồi dậy, trần truồng, mở cửa phòng, định về 
                  phòng nàng để tắm một cái cho khoẻ sau một ngày một đêm chìm 
                  đắm mê man trên giường với Vinh, thì nàng bỗng gặp một cậu lạ 
                  hoắc đứng hành lang, lễ phép chào Nguyện:
 - Kính chào bác Nguyện. Cháu tên Thắng, bạn của Chính…
 
 Chỉ nói được có chừng đó, rồi cậu bé như đớ lưỡi khi trong 
                  thấy tấm thân loã thể đẹp tuyệt của Nguyện. Nàng hơi sững sờ, 
                  đứng khép nép vào tường, vì không biết tiến, thối thế nào cho 
                  đỡ ngượng. Cậu bé bằng tuổi Chính, đứng chết trân, tay chân 
                  không biết để đâu. Mặt chàng đỏ bừng lên, trông có vẻ hiền 
                  lành như con nhà khá giả.
 
 Trông thấy dáng dấp e thẹn rụt rè của Thắng, Nguyệ hơi bốc máu 
                  dâm lên. Sáng nay, lúc nói điện thoại với chồng, Nguyện có bảo” 
                  … Em đang thèm một cậu bé khác!” Nguyện nói.
 - Xin lỗi… Tôi vừa ngủ dậy…chưa …chưa kịp mặc áo quần. Cậu thứ 
                  lỗi cho…Thực tình …hay là ..mời cậu vào phòng khách…ngồi chơi. 
                  Đợi tôi tắm xong, rồi tôi sẽ tiếp cậu…
 - Thưa, không cần đâu. Cháu đến đây theo lời giới thiệu của 
                  Chính. Chính, hiện nay là bồ của mẹ cháu, cũng tên Nguyện, 
                  nhưng không trẻ và đẹp bằng bác…
 - Ủa, thế không phải con trai tôi đang ở nội trú à?
 - Vâng anh ấy vẫn ở nội trú. Nhưng cuối tuần thì về nhà cháu, 
                  “sống” với mẹ cháu, “vui” với mẹ cháu…
 - Cậu bảo mẹ cậu cũng tên là Nguyện?
 - Vâng, Nguyện. Tôn Nữ Như Nguyện.
 
 Im lặng một phút. Mắt Nguyện xa xăm. Môi hơi mím cười, khi 
                  nàng biết Chính cũng lãng main không kém. Chính đã kiếm một bồ 
                  già, cũng tên Nguyện mà thương (!) mà yêu (!). Chính cũng sống 
                  chất ngất với mơ mộng không khác đêm qua nàng đã sống với Vinh 
                  mang tên Chính. Và để trả ơn cho công bằng, Chính đã giới 
                  thiệu Thắng lại đây. Nguyện hơi hiểu mục đích của Thắng đến 
                  đây hôm nay:
 - Thế hôm nay cậu Thắng đến để gặp…
 - Dạ gặp bác, mời bác đi ăn. Vì cháu cũng đang thèm có người 
                  yêu lớn tuổi, nếu bác không chê cháu…
 
 Nguyện hơi an tâm, vì điều nàng đoán đã thành sự thực. Nguyện 
                  cho hai tay sau đít, đứng sát tường một chân co lên dựa vào 
                  tường, rồi nhìn Thắng như thôi miên. Thắng như bị nam châm của 
                  sắc đẹp lộng lẫy Nguyện thu hút. Anh chàng hơi ngước mắt gần 
                  như nhìn lén toà nhà thiên nhiên phơi ra giữa ánh sáng ban 
                  ngày. Thắng nuốt nước miếng khi nhìn bàn tay Nguyện đưa lên 
                  vuốt mớ tóc, phơi chòm lông nách dày rậm đen thui. Mắt Nguyện 
                  gắn không rời khuôn mặt ngơ ngác của Thắng. Nàng cố làm cho 
                  cậu bé phải rụng rời, ngây ngất. Không biết Thắng đã từng loch 
                  duyệt với ái tình chưa. Trông cách đứng xép re tội nghiệp của 
                  Thắng, Nguyện kết luận: Thắng là một cừu non…
 
 Sự thật không phải thế. Thắng gần như bất động bởi Nguyện đẹp 
                  quá. Đẹp từng món trên mặt, luôn cả thân hình. Nhất là bộ lông 
                  lồn xoăn xoắn, vun cao lên ở hạ bộ… Chứ Thắng là dân chơi thứ 
                  dữ. Trai mười chin tuổi, sinh và lớn lên tại Mỹ thì miễn bàn! 
                  Không giỏi rồi các girl friend cũng làm cho giỏi. Thắng bảo: 
                  “Cháu cũng thèm có một người yêu lớn tuổi, nếu bác không chê 
                  cháu…”. Con trai lớn lên mà biết thèm có người yêu lớn tuổi là 
                  thuộc loại sành sáu câu. Vì chỉ có các chị lớn tuổi mới biết 
                  cưng, chìu chuộng, nhất là nghệ thuật làm tình thì sâu sắc, 
                  kinh nghiệm.
 - Tại sao Thắng lại muốn có người yêu lớn tuổi cũng tên Nguyện 
                  như má Thắng?
 Bị hỏi bất ngờ, Thắng có vẻ lung túng, vì cái lý do chàng sắp 
                  trả lời nghe có vẻ vô đạo đức, và loạn luân:
 - Dạ … tại vì, cháu cũng yêu một người có tên như thế. Cũng 
                  như, qua nhiều lần tâm sự, Chính cũng thú tội với cháu như thế. 
                  Vô tình mà hai an hem có một điểm giống nhau…
 
 Có cái gì đó mơ hồ làm gương mặt Nguyện hồng ửng lên như cô 
                  gái 16. “Chính và Thắng có một điểm giống nhau!” Một chug gió 
                  mát thổi qua hành lang làm những sợi tóc của Nguyện rung theo. 
                  Tiếng những con chim se sẽ kêu tíu tít trên mái hiên. Phút im 
                  lặng kéo hơi dài. Thắng thì đứng đó nhìn không chớp từng 
                  khoảng da thịt trắng hồng, săn cứng trên người Nguyện. Hai 
                  trái vú chắc nịch, cưng cứng với muốm hồng. Hai bắp đùi bơi 
                  lội mỗi sáng, hai bàn chân thon dài, móng đỏ.
 
 Còn Nguyện thì đứng đó theo đuổi một cách không tiếc thương 
                  sáng nay, khi nàng quay người, ngoảnh mặt, không nhìn chân 
                  dung của Chính nữa. Và Nguyện vui khi bà Hải đề nghị “Văn hoá 
                  giao lưu”. Vậy mà bây giờ, từng chùm, từng chùm những hình ảnh 
                  Chính đứng ủc7a sổ quay phim nàng tắm. Lọ hoa đã khô trên bàn 
                  phấn. Những cú điện thoại rất ngắn, buổi sáng, Chính gọi về từ 
                  nội trú v.v… đang bủa vây Nguyện. Bây giờ, Chính đang có người 
                  yêu mang tên nàng. Nguyện hít vào lồng ngực hơi đầy, rồi đứng 
                  thou ra. Thấy thế, Thắng ân cần hỏi:
 - Lúc nãy, bác nói bác cần đi tắm?
 - Vâng, hình như thế. Tôi cần chút nước mát để dằn những nỗi 
                  thèm không tên, buổi sáng…
 Vừa nói, nàng vừa đưa mắt lẳng lơ nhìn Thắng:
 - Mà tôi tắm thì có hơi lâu. Lâu như bữa ăn, như giấc ngủ…Thắng 
                  cố kiên nhẫn ngồi chờ không?
 - Dạ vậy thì bác cho cháu cùng tắm với, đở phải chờ.
 - Dám không?
 - Bác cho phép thì cháu tình nguyện. Có gì mà dám với không 
                  dám? Đôi khi con tim cũng ngu si một cách có lý để cho phép 
                  mình làm tất cả, dù phải đạp lửa mà đi…
 
 Câu trả lời bất ngờ của Thắng làm Nguyện ngơ ngác. Tất cả 
                  những điều nàng thoáng hiểu về Thắng đều sai. Nàng tưởng anh 
                  chàng là loại mới biết đi chơi, dại gái. Không ngờ.
 - Trước dung nhan của bác, cháu có thể nói: mọi trái tim đều 
                  phải ngu si. Cháu nhìn những tấm hình của bác do Chính treo 
                  khắp phòng trong nội trú là cháu đã ngu si rồi. Bây giờ, cháu 
                  đang không tin mắt mình được tắm thênh thang trong một vườn 
                  hồng, mà đoá nào cũng là tác phẩm nghệ thuật của trời đất. 
                  Hình như đẹp từng chân lông…
 
 Nguyện đứng đó, ưỡn ngực, hãnh diện. Cái đẹp của nàng trông 
                  càng kiêu căng hơn, hợm mình hơn:
 - Được, phòng tôi đó. Thắng có thể “tắm” với tôi bao lâu?
 - Dạ không dám hứa, nhưng sẽ cố hết sức mình, để không phụ 
                  lòng tốt của bác.
 - Thắng đến ẳm tôi đi, và vào thẳng phòng tắm, được không?
 
 Thắng đến xốc Nguyện lên, ẳm thẳng vào. Phòng tắm của Nguyện 
                  rộng như một phòng ngủ, lát gạch, trang hoàng rất tối tân. 
                  Nguyện vào xả nước ấm trong khi Thắng cởi hết áo quần. Chợt 
                  nhìn thấy con cặc giả màu hồng, có gắn pin nằm ở đầu bồn tắm, 
                  Thắng cầm lên hỏi Nguyện:
 - Bác thiếu thốn đến vậy sao?
 - Đó là “lính trừ bị”. Chỉ khi nào lính thật không có thì tôi 
                  phải xài tạm. Cách đây hai hôm đổ về trước khoảng 10 năm, hầu 
                  như ngày nào khúc nilông đó cũng hữu dụng với tôi. Còn bây giờ, 
                  như tôi đã nói: nó là lính trừ bị.
 
 Nói đến đó, Nguyện ngừng ngang, vì chợt thấy con cặc dài và 
                  mập của Thắng. Nó cũng màu hồng, da láng, nhưng biết cử động. 
                  Nguyện nhìn, ngắm nó thật lâu cho đến khi nước ấm trong bồn 
                  trào ra sàn gạch. Khoá nước xong, Nguyện quay người lại, ôm 
                  choàng qua cổ Thắng, nhìn thật gần khuôn mặt 19, đa tình, 
                  trắng trẻo, và nói:
 - Từ phút này, thân người của em là của anh. Anh có thể gọi em 
                  bằng tiếng kêu nào thân thương hơn không, hả Thắng?
 - Nếu Nguyện cho phép, anh sẽ gọi em bằng Nguyện. Cũng từ phút 
                  này, anh chỉ xin có chừng đó, và cũng chỉ có thế. Nguyện cho 
                  không? Không cho thì cứ bảo.
 (Hết Phần 
                  14 … Xin xem tiếp
                  Phần 
                  15) |