| Chuông gọi cửa dưới nhà vang lên ba lần, 
                  Nguyện mới trở dậy, choàng chiếc áo kimono ra hành lang 
                  nghiêng mình nhìn xuống. Nguyện thấy một ông Mỹ đen ăn mặc rất 
                  đàng hoàng. Nàng hỏi bằng tiếng Mỹ: - Ông muốn gặp ai?
 - Thưa tôi muốn gặp phụ huynh em Tuyết.
 - Xin ông cho biết ông là ai và ở đâu?
 - Thưa tôi là Giáo sư Fred Humphrey, dạy ở San Gabriel High 
                  School. Hay nếu bà ngại tiếp tôi…
 - Không phải, nhưng hôm nay cháu Tuyết vắng nhà…
 - Vâng, vì thế, tôi muốn thưa chuyện cùng ông bà khi không có 
                  mặt Tuyết. Tôi biết Tuyết đã dự cắm trại ở Long Beach.
 - Xin ông chờ tôi một giây.
 
 Nguyện chạy xuống mở cửa và mời Fred bước vào. Cũng là Mỹ đen, 
                  nhưng anh chàng trông có vẻ trí thức, và chững chạc hơn những 
                  chàng đen mà Nguyện đã gặp trước đây.
 - Ông dùng trà hay café? Để tôi đi lấy.
 - Thưa trà cũng được. Phiền bà quá.
 Trong khi Nguyện đi pha trà, Fred lễ độ ngồi dựa salon ngắm 
                  cách trang hoàng sang trọng của phòng khách. Chàng thầm phục 
                  gia đình Tuyết giàu có, và phong phú luôn óc mỹ thuật. Chàng 
                  hơi hồi hộp, lựa những lời khéo léo để trình bày sao cho lịch 
                  sự và tế nhị với Nguyện về những gì đã và đang xảy ra giữa 
                  chàng với Tuyết.
 Nguyện mang hai cốc trà lại bàn khách và mời Fred.
 - Tôi nói ngay để ông Fred đỡ ái ngại: là tôi đã biết cháu 
                  Tuyết giao du “khá thân mật” với ông.
 
 Fred hơi đổi sắc mặt. Chàng định đến đây thú thật tất cả mọi 
                  nchuyện làm tày trời của chàng cho Nguyện nghe. Mà rồi Nguyện 
                  đã biết hết. Nguyện nói tiếp:
 - Tôi định hôm nào đẹp trời, tôi với nhà tôi sẽ dẫn Tuyết đến 
                  gặp ông để nói chuyện.
 Tim Fred muốn bung lồng ngực, vọt ra ngoài. Vì cách đây hai 
                  hôm, một giáo sư bạn chàng, đã xa gần cho chàng biết sự liên 
                  hiệp hợp pháp giữa chàng và Tuyết.
 - Thưa bà, tôi hiểu tôi là một đàn ông xấu xa, mặc dầu tôi là 
                  kẻ bị Tuyết tấn công. Tôi xấu, vì đã không mạnh dạng cự tuyệt 
                  những cám dỗ, mời mọc của Tuyết. Tôi xấu vì phải đợi cho đến 
                  khi bạn tôi thông báo, tôi mới tự dẫn xác đến thú tội với bà. 
                  Vì tôi nghĩ có lẽ, chỉ có ông bà mới cứu được tội phạm của tôi.
 Mặt Fred đổ mồ hôi. Giọng chàng đầy sợ seat. Dáng dấp lung 
                  túng, gần như muốn quỳ lạy của Fred làm lòng Nguyện chùng 
                  xuống. Thực ra, riêng nàng, nàng chẳng thắc mác gì về hành 
                  động của Tuyết. Nàng hay nhắc chừng Tuyết phải mang condom bởi 
                  vì nàng sợ cô bé có thể nhiễm HIV hoặc mang bầu vào cái tuổi 
                  15. Còn Tuyết ngủ với ai, giao du thân mật với người nào, nàng 
                  không để ý.
 
 Đưa lý nước trà lên mời Fred, rồi Nguyện bớp một ngụm:
 - Ông Fred đến đây hôm nay chỉ để nói có thế?
 - Thưa còn nữa: Tôi muốn chấm dứt tức khắc tội lỗi. Nếu không 
                  tôi phải xin đi dạy ở một tiểu bang khác.
 Nguyện đưa tay khoác, và vồn vã ngăn lại:
 - Ơ kìa, ông Fred. Làm gì mà ông sợ hãi quá vậy? Tôi có cách 
                  bảo đảm cho ông, nếu ông bị liên đới tới pháp luật. Lúc nãy, 
                  tôi bảo ông sẽ cùng Tuyết đến nhà ông nói chuyện. Chắc ông 
                  nghĩ chúng tôi sẽ tố cáo? Điều đó thì không đúng. Tôi đến đó 
                  để nói một kế hoạch cho ông phòng thân nếu ngày nào đó có cảnh 
                  sát đến còng tay ông….
 
 Fred xoa xoa hai bàn tay vào nhau, lòng xôn xao một niềm vui. 
                  Chàng không thể nào ngờ gặp may mắn như thế:
 - Thưa bà. Tôi như kẻ chết chìm, đang được bà cứu mạng. Bà có 
                  thể cho biết những gì bà sắp nói để cứu tôi không?
 
 Nguyện ngồi tréo chân mặt lên đùi chân trái. Cái áo kimono xẻ 
                  ở giữa, phơi trần da thịt trắng hồng khêu gợi cho Fred thấy. 
                  Nhưng tâm hồn chàng đang dạo động. Hãi hùng. Fred không muốn, 
                  hay không dám nhìn cái hấp dẫn đó nữa.
 - Trước hết, ông Fred có thể cho tôi biết, vì sao con gái tôi 
                  lại mê ông đến độ cháu từ bỏ hết bồ bịch Việt Nam còn trẻ.
 
 Fred cúi hẳn mặt nhìn xuống thảm đỏ, trong khi Nguyện lại xổ 
                  ra một chiêu khêu gợi nữa: nàng chồm tới phía Fred và thật 
                  thấp, để Fred có thể nhìn trọn bộ ngực no tròn bên trong áo 
                  kimono. Giọng Fred nhỏ, trầm:
 - Thực tình tôi không biết. Tôi chỉ có thể nói lại những lời 
                  Tuyết hay nói với tôi mỗi lần em làm tình …”Fred ơi! Hồi trước 
                  em ghét Mỹ đen thế nào, thì bây giờ em suy tôn anh hơn một ông 
                  vua.” Hoặc “Em có thể đổi hết những gì em có trên đời để được 
                  nằm dưới anh mà hưởng”. Hoặc “Làm sao người da trắng và da 
                  vàng có được một dương vật và kỹ thuật làm tình thần thánh như 
                  anh v.v…
 
 Fred nói xong, ngẩng đầu lên với vẻ khiêm nhường, thì mắt 
                  chàng bắt gặp gương mặt ngất ngây não nùng của Nguyện. Nàng 
                  hớp một ngụm trà, mà mắt lẳng lơ thu hồn Fred:
 - Hồi nãy ông Fred có nói: “Ông xấu vì đã để con quỷ thấp hèn 
                  của mình chiến thắng lý trí.”
 - Dạ đúng thế. Không phải một mà nhiều lần, với Tuyết.
 Nguyện chúm chím cười khó hiểu, làm Fred run hơn:
 - Thư, chẳng lẽ bà không xót thương cho kẻ tội phạm đã biết tự 
                  xưng tột. Lại còn ngồi đó cười lên đau khổ của tôi?
 - Ấy chết. Nguyện vội khua tay cải chính. Không phải thế! Tôi 
                  cười chúm chím vì không dám cười lớn, và tôi cười vì nghĩ : 
                  đâu phải thế gian này chỉ có mỗi mình ông là có tội. Cả tỷ tỷ 
                  người đang mắc tội, trong đó có tôi.
 
 Mắt Fred long lanh, ánh lên niềm vui nhỏ, vì chàng chợt có bạn 
                  “đồng hành”. Kẻ đó lại là mẹ của Tuyết. Nguyện nói tiếp bằng 
                  giọng thanh thản, hồn nhiên:
 - Hình như cứ mười người thì đã hết chín mắc để “con quỷ thấp 
                  hèn chiến thắng lý trí!” Mỗi người phạm một cách. Chỉ khác là 
                  ở số lượng những lần phạm tội. Chàng những người tin rằng 
                  Thượng Đế có thể xoá tội cho mình, thì họ lại càng dễ mắc tội 
                  hơn. Làm thế nào mắc tội rồi xưng tội thì hết tội? Ông Fred có 
                  tin, chính tôi, mỗi ngày cũng để “Con quỷ thấp hèn chiến thắng 
                  lý trí của tôi”, nhưng chỉ những tội nhỏ , những tội rất người. 
                  Còn tội lớn hơn thì tôi nhất quyết cự tuyệt. Nếu ông Fred lớn 
                  tuổi mắc tội làm tình với gái vị thành niên, thì tôi là một 
                  tội phạm chung thân khổ sai. Vì tôi đã phạm không biết bao 
                  nhiêu lần với những cậu bé 16, 17…
 
 Fred chồm tới, hỏi gấp rút:
 - Bà nói, bà cũng phạm tội làm tình với trẻ vị thành niên?
 Nguyện gật đầu với sự hãnh diện, làm Fred không tin mắt mình. 
                  Chàng không thể tưởng tượng một giai nhân tuyệt sắc như thế, 
                  một bác sĩ phu nhân như thế mà cũng…
 - Tại sao không? I know what I’m doing! Tôi biết tôi đang làm 
                  tì. Anh biết đi một xe mới, mặc bộ đồ mới, ở cái nhà mới, tại 
                  sao tôi không được quyền làm tình với một người “mới”. Mới: 
                  đồng nghĩa với trẻ, đẹp, khoẻ!!! Cho nên ông Fred, dù có dụ dỗ 
                  Tuyết, cũng chẳng làm tôi bận tâm. Điều tôi lo âu là không 
                  biết Tuyết có hoàn toàn hạnh phúc với ông hay không. Thế thôi. 
                  Nhưng ông đã nói những câu Tuyết hay rên lên trong khi làm 
                  tình. Tôi hoàn toàn yên tâm, không thắc mắc. Và ông cũng đừng 
                  thắc mắc. Cứ hồn nhiên mà hưởng.
 
 Fred hình như vẫn chưa an lòng, chàng hỏi lại:
 - Hồi nãy bà có nói: “Bà có một kế hoạch cho tôi phòng thân 
                  nếu ngày nào đó cảnh sát đến còng tay tôi.” Chẳng hay đó là kế 
                  hoạch gì. Xin bà vui lòng cho tôi biết được không?
 
 Nguyện nhỏ giọng, dù ở nhà chẳng có ai, ngoại trừ hai người. 
                  Nàng làm cho ra vẻ bí mật, cho Fred chú ý hơn:
 - Tôi định nói là nếu pháp luật có làm phiền ông, ông cứ thẳng 
                  thắn nói họ lầm. Vì ông là tình nhân của chính tôi, chứ không 
                  phải của Tuyết. Tuyết lui tới nhà ông là làm cái gạch nối cho 
                  tôi với ông!
 
 Fred yên lặng, ngồi nhìn chết trân nơi Nguyện. Vì sau khi nói 
                  như thế, Nguyện phát một cử chỉ nửa lã lơi, nửa mời mọc, có 
                  cái gì đó thật khó nói, đã làm chàng từ địa vị một người khách 
                  có tội, trò thành người “thân quen” – thân quen đã từ lâu – 
                  Nguyện cầm tách trà của Fred hớp một ngụm, rồi, cũng với tách 
                  trà đó, nàng mời Fred. Anh chàng dán sát đôi mắt ở dung nhan 
                  diễm lệ của Nguyện. Mà miệng thì uống tý nước trà. Cử chỉ mời 
                  trà đó của hai người như thu ngắn sự cách biệt da vàng và da 
                  đen, nghèo và giàu. “Bà già vợ” và “Chàng rể”. Những lời Tuyết 
                  khen ngợi về Fred sau mỗi lần Tuyết đến ái ân với Fred lại 
                  vang vang bên tai Nguyện. Nàng rắp tâm sẽ có một ngày tìm được 
                  Fred, để nói chuyện, để xem cẳng xem giò và để … không ngờ hôm 
                  nay chính Fred dẫn xác đến.
 (Hết Phần 
                  17 … Xin xem tiếp
                  Phần 
                  18) |