| Về đến nhà, ba gọi nhờ việc tôi ngay. Bà giao cho tôi chìa 
					khóa sở, căn dặn rõ cách thức vào phải giải mã ám số như thế 
					nào để không báo động đến cơ quan công quyền, rồi còn chỉ vẽ 
					cách lên nhận hồ sơ về ra sao. Ba nói : tại có hẹn với khách 
					nên không chờ cô thư ký làm xong, giờ sai tôi đến lấy. Tôi nghe tiếng đực tiếng cái đã định chạy biến đi, ba giựt 
					ngược tôi lại cằn nhằn : tao chưa nói hết mày đã định dzọt 
					đi, đến đó lấc cấc láo cáu, cô ấy mắng cho thúi đầu, còn chê 
					là tao không biết dạy. Tánh tôi vẫn thế, làm gì cũng thích nhanh nhảu còn lỉnh đi 
					chơi, chớ lóng ngóng nghe con cà con kê là tôi không thích. 
					Bởi vậy, nhiều lần ba hối tôi ráng học sớm ra trường để còn 
					cất nhắc giúi tôi vào một chân có chức vị ở sở mà tôi chưa 
					muốn. Tôi nghĩ đến những nỗi ràng buộc và trịnh trọng cổ cồn 
					cà vạt mà hổng ham. Ba chờ tôi đứng im re mới nói : cô ấy làm việc cực, mày đừng 
					la lối rùm beng mà cô ấy bực. Phải nhẹ nhàng đi vào, nói 
					năng lịch sự, nếu cổ chưa xong thì ngồi lại chờ, chớ hối 
					thúc cổ. Từ sáng tới giờ cổ lo chuẩn bị tài liệu cho ba, giờ 
					lại lưu làm thêm, chắc là bực sẵn, mày phải ngọt ngào nghe 
					hôn. Xong, ba ẩn tôi đi. Trời chiều mà nóng vẫn còn hừng hực. Tài 
					xế chở tôi, mở số cao máy cu lơ mà không hết nực. Tôi ngồi 
					xạng chưn ra nghe nhạc MP3 léo réo mà có hiểu đâu vào đâu. Đến khi tài xế ngừng, nói xổng : cậu vô đi, tôi chờ ngoài 
					này. Tôi mở khóa cửa bước vào, làm đúng qui trình an toàn 
					như ba dặn và thập thò như tên ăn trộm lên tầng gác. Một 
					chút ánh sáng hắt ra từ một phòng việc cho biết nơi tôi phải 
					đến, lại thoang thoảng có tiếng nhạc êm dịu. Thời thượng bây giờ sở nào cũng vậy, thi nhau tạo sự vui vẻ 
					để năng xuất tăng cao. Tôi đi nhẹ quá nên dường như không ai 
					hay biết. Hình ảnh tôi bắt gặp khiến tôi nghĩ là tôi quáng 
					mắt. Cô thư ký đang làm việc một mình đó, nhưng cái kiểu ăn mặc 
					của cô khiến tôi chưng hửng vô cùng. Có thể vì trời nóng, có 
					thể vì yên chí chẳng còn ai léo hánh đến sở làm chi nên cô 
					tự nhiên như ở chính nhà cô. Cái áo lụa hồng cô mặc được kéo ra khỏi cạp váy, thu cột sau 
					cần cổ nên bày một đống da bụng và cái nịt vú cũng màu hồng 
					ra, coi hết sức trêu ngươi. Tôi thích bằng chết, nửa muốn 
					reo lên, nửa lại cố giữ im để nghía cho sướng.Cô thư ký đi tới đi lui, tay lăm lăm cầm viết, lưng quay về 
					phía tôi nên càng ung dung tự tại. Tôi rón rén lại gần, lẳng 
					lặng ngắm nhìn cô, cảm đón những nhịp thở đều đặn của cô làm 
					đôi vú đẩy lên đẩy xuống coi bắt mắt.
 Tôi đến gần tới nỗi đã có thể ngửi thấy mùi hương từ tóc, da 
					cô tiết ra mà cô vẫn không hay. Cô lẩm nhẩm nói gì đó và 
					thỉnh thoảng lại nâng cốc cà phê lên uống một ngụm. Tự dưng 
					tôi lóng ngóng vô cùng. Tôi không ngờ ba tuyển ở đâu một cô 
					thư ký ngon lành và đẹp như vậy, mới tiếc là sao tôi luôn 
					nhấm nhẳng không nhận lời ba xin vô làm sớm cho rồi.Mài nghĩ đâu đâu, tôi chạm vào chiếc ghế gây một tiếng cạch. 
					Cô gái giựt mình quay lại, thấy tôi, bản năng tự vệ khiến cô 
					buông cốc cà phê đưa hai tay che lên cái nịt ngực. Tôi lúng 
					búng xin lỗi và tự giới thiệu. Cô có vẻ chưa tin, khi nghe 
					nội dung công việc ba dặn, cô mới yên tâm nhưng còn ngượng 
					nghịu vì sự hớ hênh đã bị tôi nhìn thấy.
 Không đợi cô tra hỏi, tôi nhất nhất kể lại ý ba dặn. Cô có 
					vẻ tự trách, nhưng vẫn bắt bẻ tôi : anh có lên cũng phải 
					nhắn nhe một tiếng chớ, chỉ mình tôi là gái còn làm việc, lỡ 
					bọn gian đột nhập thì tôi biết làm sao. Tôi lại xin lỗi thêm, nhưng dí dỏm trêu cô : kẻ gian nào vào 
					đây mà bắt gặp như tôi vừa rồi chắc cũng xuội lơ chớ ngọ 
					ngoạy gì được. Cô hơi thẹn, mặt hồng lên hòa cùng màu áo lụa 
					càng làm cô có vẻ lung linh hơn. Tôi cũng đâm sượng trân, nhưng để vớt vát, tôi nói lăng xăng 
					cho có chuyện : ba tôi muốn tôi vô làm lâu rồi mà tôi lừng 
					khừng. Giá biết có cô, chắc tôi đã khứng nhận cho ông già 
					vui. Cô có vẻ kín tiếng nên chỉ lo nhét vạt áo vào cạp váy. Ôi, 
					bàn tay cô đẹp làm sao, tôi buột khen : cô có bàn tay xinh 
					và đẹp quá. Rồi chẳng hiểu ma đưa lối quỉ dẫn đường thế nào 
					mà tôi tía lia tiếp : tất cả những thứ khác cũng đẹp nữa. Đến đây chừng như cô đã lấy lại sự bình tĩnh, nên nói kháy 
					tôi : anh nào đã biết gì nhiều mà khen um, chứng tỏ là anh 
					xạo. Mà hễ ai xạo là ló cái đuôi liền. Tôi thú vị kiểu chặn 
					họng này, nên ăn miếng trả miếng : người đẹp dù chưa thấy 
					nhiều cũng vẫn đẹp. Phương chi tôi đã lén trộm nhìn thấy một 
					trong hai vẻ đẹp nhất của cô. Tôi nói mà nhìn xoáy vô bộ ngực phập phồng của cô như thách 
					thức. Cô có vẻ lảng đi, tôi mượn dịp phóng lời : cô mặc áo 
					nịt màu hồng nên nhìn đâu tôi cũng lẫn lộn, chả hiểu màu 
					hồng nào là thực, màu hồng nào là giả vì da cô cũng hồng 
					chẳng kém màu áo lót. Tôi cố dùng chữ áo lót để rạch ròi đánh mạnh tâm tư cô. Quả 
					cô hồng mặt lên nhưng vẫn chống chế : gớm anh tả nghe rát 
					rạt y như thiệt. May mà anh mới thoáng thấy đã giàu trí 
					tưởng tượng, nếu ai hớ hênh hơn chắc là anh có thể viết 
					nguyên một pho truyện để tán tỉnh khen vùi. Tôi bật cười, cô cũng bật cười. Một lát, cô giao tài liệu 
					cho, tôi nhận lấy quay đi vô cùng tiếc rẻ. Giá chi hồi nãy 
					tôi đừng ham hố nóng ruột, cứ cà kê dê ngỗng đứng núp gần 
					gần, biết đâu nhân trời nóng nực cô lại chẳng tiến thêm vài 
					bước để tôi được mãn nhãn hơn. Hoài của. Tôi mang tâm trạng đó xuống xe. Anh tài xế hỏi dò : trông 
					cậu ngơ ngẩn như vừa bị hốt hồn. Tôi cũng làng nhàng đáp lại 
					: hình như lúc nãy tôi thấy có hai cái bông hồng rơi ở trển, 
					hoa đẹp quá nên giờ còn ngẩn ngơ. Anh tài xế chả hiểu đếch gì cũng pha trò : cậu có óc thi sĩ 
					tợn. (Hết Phần 1 ... Xin mời đón xem tiếp
					
					Phần 2) |