| Càng ngày cô thư ký và tôi càng thân thiết đến chỗ không thể 
					quên nhau được. Nếu không là cô mời rủ tôi trước thì cũng 
					chính tôi đưa đề nghị mời cô. Không là người nhà cũng quá là 
					người thân, dăm lần ba lượt chạm trán nhau trong tình cảnh 
					còn hơn vợ chồng. Chuyện tự nhiên đến hết e dè, rón rén làm cho cả hai thoải 
					mái cực cùng. Đi ăn, đi chơi, đi ngắm cảnh, đi du hí, đâu 
					đâu cũng thể hiện tay trong tay, giung giăng giung dẻ, rất 
					mực âu yếm. Rong chơi bên ngoài đã thì kéo nhau về nhà. Nhà tôi thì khó, 
					nhưng chỗ ở cô thư ký thì quá dễ. Cô thuê trọ một mình, 
					chẳng lo ai cấm cản, ngăn trở. Cô lại thực tế, thích gì làm 
					nấy, không kiêng kỵ, rụt rè. Cô khởi xướng mọi ý kiến, lãng đãng tự nhiên. Nóng kêu um 
					lên là nóng, lạnh ồm oàm than lạnh. Dù tôi còn ngồi, đứng, 
					nằm lù lù tại chỗ thì nàng cũng băng băng cởi áo chẳng e 
					ngại. Tôi có nói khích bác thì cô lạnh lùng bảo : anh đã 
					chẳng mấy bận hoặc ngắm nghía, hoặc tự ý tuột em ra thì ngại 
					ngùng làm gì. Cô để bệu vú vê phục phịch qua lại bên tôi, mỗi bước đi làm 
					tung tăng vung vẩy, nhìn muốn rớt nước miếng. Đã vậy, cô còn 
					tự động cởi nốt cái váy hay quần jean, chỉ chừa cái sịp mỏng 
					và bé như cọng liễu.  Mắt tôi muốn nổ đom đóm hết trơn. Trông nếp lụa lớn không 
					quá 2 ngón tay che hời hợt phía trước và phía sau vùng phi 
					quân sự của cô, tôi tưởng bị hụt hơi chết mất. Còn thêm 
					những sợi lông dài cố chui vượt ra khỏi cái sịp phất phơ, 
					phất phơ làm đang nóng cũng nghe lạnh buốt hay đang lanh mồ 
					hôi cũng muốn đổ ào ào. Tôi đưa hai cánh tay vươn ra năn nỉ : em ngồi gần anh một 
					tẹo, chứ em đi qua đi lại như thế, anh ngáp ngáp và thăng 
					mất. Cô thư ký nhỏn nhoẻn cười, nhưng xà ngay vào. Chao ôi, cái phiến thịt da trắng ngọc trắng ngà dựa vào mát 
					chi mát lạ. Tôi bợ hai bên hông ngực cô mà thấm tận tâm can. 
					Cô chùi khuôn mặt say sưa vào gò má tôi chọc : hoàng thượng 
					cho đòi thiếp có việc gì. Tự nhiên tôi cũng tà tà ghẹo lại : trẫm thấy khanh nhấp nhô 
					thì chịu sao cho nổi. Nên trẫm muốn khanh dựa cho trẫm đỡ 
					hồi hộp một tí. Cô thư ký ngoan ngoãn làm theo. Tôi ôm chầm 
					cô trong vòng tay, xiết chặt vồng ngực cô để cái vị mềm ấm 
					truyền lan nhanh khắp cơ thể như chớp động. Cô thư ký nũng nịu : thiếp đã nương theo ý ngài, xin hoàng 
					thượng ban ơn mưa móc cho. Tôi vùi mặt vào đôi vú cô, hít 
					sâu từng đợt nghe râm ran hơi hướm của cô lồng lộng trời 
					cao. Hai trái vú cô dập dình, tôi nghe thấu từng nhịp đập 
					tình tang của trái tim cô thánh thót làng nhàng. Tôi dùng chót mũi di di qua lại hai trái vú, cái núm gẩy gẩy 
					làm tê tái làn da non ở vùng mặt mũi tôi. Thơm quá, cái 
					khoảng rãnh này sao lúc nào cũng ngào ngạt. Tôi lòn một tay 
					ra sau lưng cô thư ký chặn lại để vuông ngực cô thường xuyên 
					bị giữ nơi mũi tôi. Hít hà, hít hà, chót mũi càng lúc càng 
					đưa nhanh khuấy động cho cặp vú không ngừng xao động. Tôi thấy cô nàng ngùi ngùi, tay xoa vòng vòng trên tóc tôi. 
					Thích quá, tôi ốp tay vào mỗi bên vú măn vê, măn vê, diết da, 
					say đắm. Cô thư ký kêu lên : anh, và hai đầu vú săn vón lại. 
					Tôi nghĩ dường như có hòn sỏi nào vừa bị ai lén nhét vào vú 
					nên nó nhọn vênh ra, xe muốn mỏi nhừ tay mà chúng vẫn nổi 
					cục. Tôi thay đổi hít lấy hít để, chuồi đầu mũi lên cao lại xuống 
					thấp, vẽ những đường ngoằn ngoèo dọc theo cái rãnh giữa hai 
					vú trườn xuống vùng da bụng, nghêu ngao như người dạo chơi 
					xem cảnh. Cái chót mũi láu táu của tôi làm cô thư ký điêu 
					đứng theo. Cô phụ vào chà xát, lúc vuốt ve khuôn mặt, lúc đẩy cho mũi 
					tôi cà lướt, cà lướt trên mỗi bên vú. Thỉnh thoảng cô lại 
					xiết đôi vòng tay, nhốt kín mặt tôi vào đó mà kêu : anh, 
					anh. Tôi chẳng hiểu đó là tín hiệu gì nữa. Lúc này, tôi nằm hẳn lên đùi cô, tóc tôi lào xáo lết lên 
					vùng thịt da nõn non của cô thư ký. Hai đùi cô xe dịch, xê 
					dịch. Tôi đang mân mê cả bầu, quầng lẫn núm vú cô liên tục. 
					Cô co duỗi lấn cấn đẩy thân người tôi khó khăn. Tôi hỏi cô : em mỏi hả. Cô thư ký thưa thốt : không, nhưng 
					em không thoải mái. Tôi chuyển sang chỉ gác đầu nơi đùi cô, 
					còn cất người ra khỏi sự đè nén lúc nãy. Cô thư ký thủ thỉ : 
					anh nằm vậy cố ngủ đi một lát, em xoa đầu cho.  Tôi ừ ừ, nhưng hai tay vươn tới vò xoa hai bầu vú và mơn mãi 
					hai núm vú. Chợt tôi nghe cô nói : anh nhấc đầu lên một chút 
					để em lột nốt cái sịp ra, em cảm thấy nó ướt sũng rồi, làm 
					dơ tóc anh mất. Tôi nghiêng tránh sang một bên, kê bàn tay lên mang tai làm 
					gối, nhìn chòng chọc cô nàng. Cô thú ký co hai giò kéo cái 
					sịp xuống phía dưới, đáy mọng nước loang loáng, nhưng cái 
					dáng khép hai giò của cô nhá he hé cái vùng phi quân sự làm 
					tôi muốn tá hỏa. Sao mà nó khêu gợi dữ dội. Một vồng thịt lu lú, như con he 
					há mồm, như con trai ngậm ngọc, lại lún phún cỏ rêu bao trùm, 
					coi bắt mắt hết sức. Tôi khuyến khích cô : em dạng đùi ra 
					cho anh dòm một bẻo. Cô ứ ứ : anh kỳ mà hai giò quạt xạng dần dần. Đây là lần đầu 
					tôi được chiêm ngưỡng nơi sào huyệt tối thậm u linh của cô. 
					Tôi choáng váng vì vẻ gọn gang và mum múp của nó. Tôi bỗng 
					như bị ma ám, kêu to lên : tuyệt cú. Và tôi bèo nhèo hỏi xin 
					cô : em có thể cho anh đặt tay vào sờ có được không. Nàng nhứ nhứ phân vân, hai đùi xập xình như ướm định. Rồi 
					chẳng nói chẳng rằng, cô đưa tay che mặt, gián tiếp ưỡn 
					người ra cho tôi hiểu là cô thuận. Tôi chợt ngượng ngùng 
					ngang, nên thập thò mãi mới len được bàn tay vào chỗ đó.Khi tôi bám trụ được lên cồn thịt nổi lênh đênh thì tự phát 
					các ngón xoa vòng vòng lên ốc đảo nhỏ nhoi, làm các sợi lông 
					xoắn lại, dính lết bết. Tôi mơn những cái mu, chúng đàn hồi 
					dưới ngón tay và tôi bành xòe hai mép ra để khoắng vào cãi 
					vũng đặc ứ nước.
 Tôi nghe cô kêu : a và hai đùi cô cựa quậy, bào đẩy. Tôi 
					biết mình đã lọt được vào đường hầm trọng pháo của cô rồi. 
					Thế là tôi bắt đầu cong ngón tay nạp đạn bắn ầm ầm, khói xịt 
					ra lem luốc. Càng súng vểnh ra, sau một cú nổ, nguyên khẩu 
					giựt như ngựa vía. Tôi sợ ham bắn, súng sẽ tắc tị nên đùng đoàng một hồi thì 
					lại ngừng, lau nòng súng, thoa mỡ cho trơn tru và vọc bắn 
					lại. (Hết Phần 6 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					7) |