| Tôi đem mớ tài liệu chuẩn bị cho buổi họp về. Mặt tôi còn 
					thuỗn ra vì chưa phai lạt hình ảnh chiếc nịt vú và khoảng 
					bụng hở của cô thư ký. Tôi lại còn về chậm nữa, nhưng ba có 
					vẻ không chú ý tới. Ba chỉ hỏi chọc : sao mày thấy chỗ ba được chứ. Tôi có tật 
					nên mặt đỏ rần rần. Ba nhắc lại : mày có ý định chịu đi làm 
					chưa thì nói để ba tính. Tôi lần khân, không ra thích, không 
					ra từ chối. Ba đoán thừa ý nghĩ của tôi nên cũng nói cho xong : được rồi, 
					mày sửa soạn rồi sắp sửa đi làm. Tôi nghĩ trong bụng chỉ 
					nhận thoang thoáng thôi để vừa kết hợp việc đến sở với việc 
					học tiếp cho xong đã. Bẵng đi mấy hôm không thấy ba đả động gì. Phần tôi cũng 
					chẳng dám giục giã ba. Tưởng ba cho quên luôn thì buổi tối 
					nhân ngồi ăn cơm, ba lại nhắc : bắt đầu từ mai mày sẽ tới 
					nhận việc. Ba lại dặn kỹ : ba đưa vào, phải làm đàng hoàng, 
					đừng để mang tiếng nghe. Tôi dạ vâng và hồi hộp không biết ba định cất nhắc tôi vào 
					đâu. Cả đêm nằm ngủ cứ chập choạng nhớ tới cô thư ký. Nghĩ 
					thầm giá được cùng làm việc chung thì vui lắm, nhất là cô có 
					văn phòng riêng cách biệt, chẳng sợ ai đột ngột léo hánh tới. Buổi sáng sau cùng đi với ba vào sở. Ba dẫn đến chỗ cô thư 
					ký nhờ cô hướng dẫn công việc cho tôi và giao trách nhiệm 
					tôi phải cố học hỏi rành rẽ. Gặp lại nhau, tôi mừng húm còn 
					cô tỏ vẻ dửng dưng như chưa hề biết chi tôi. Thây kệ, miễn là tôi làm tại đây thì trước sau gì cũng sẽ 
					quen dần. Tôi nhìn cô, tất cả chỉ thấy lom lom một bộ ngực 
					đồ sộ với eo lườn hằn lên dây áo nịt. Rất tiếc là cô đang 
					ngồi ở ghế nên bàn giấy che lấp bớt người cô, thành ra tôi 
					không thấy biết gì thêm, tuy nhiên buổi sơ giao mà được nhận 
					ân huệ bấy nhiêu cũng quá đủ. Cô tự nhiên kéo chiếc ghế xoay lại gần và chỉ tôi ngồi vào. 
					Cô bảo tôi nhìn vào máy vi tính để xem và học cách vào các 
					số liệu hay từng danh mục vào đó. Tôi nào có thấy và nhận ra 
					gì được vì mùi nước hoa và mùi da thịt cô quá gần làm tôi 
					choáng váng nôn nao cả. Thấy tôi ngơ ngơ, nhưng vị nể tôi là con của ba nên cô cũng 
					không giục mà chỉ nói bâng quơ : chắc mới vào anh còn bỡ ngỡ 
					chưa quen, dần dần rồi cũng thạo thôi. Ai bước đầu đi làm 
					chẳng vậy. Tôi tỏ vẻ biết ơn nên gục gặc đầu thừa nhận. Cô ngồi và xê 
					dịch cái ghế xoành xoạch. Mỗi lần cần đưa hay lấy vật gì, cô 
					đều dùng chân đẩy cho bánh xe dưới ghế tự lăn, mùi nước hoa 
					và mùi thịt da xé gió càng làm tôi ngây ngất. Đã thế, cô có vẻ khỏe mạnh nên hơi thở dồn đầy. Những lần 
					như thế, ngực cô nhấp nhô như sóng cuốn, vải lụa xô lệch đùn 
					cao làm hai quả vú nổi duềnh lên chót vót. Tôi nhìn rõ cái 
					áo nịt nhô lên hụp xuống làm cho chất lụa mềm càng xao động 
					dễ thương hơn. Có lúc mải ngẩn ngơ tưởng tượng đến hai vú cô dấu dưới áo, 
					tôi đực mặt ra như bị hớp hồn. Cô phải nhắc : anh đang mải 
					miết chuyện ở đâu thế. Tôi thẹn thùng phải làm ra vẻ như 
					đang cân nhắc xem sự thể lời cô nói ra sao. Một chốc, cô bảo tôi hãy sử dụng máy cho quen, cô sẽ ngồi 
					cạnh theo dõi và chỉ những chỗ tôi còn chưa biết. Tôi ngồi 
					và cô ngồi khít rịt kế bên, y như cô giáo chú tâm đến riêng 
					cậu học trò cá biệt. Sự gần gũi quá gần làm tôi ngửi xộc lên mùi hương đặc biệt 
					phụ nữ, nhất là qua ánh đèn tôi nhìn thấy rõ những sợi lông 
					tơ mịn bám đầy theo cánh tay cô như giát kim cương óng ánh. Cũng vì sự lân cận này, tôi còn ngửi thấy mùi tóc cô thoang 
					thoảng nữa. Lại thêm vạt áo cô hơi rộng làm cái áo nịt xô 
					đẩy hở ra, nhìn thấy nguyên một vòng bầu bĩnh của từng cồn 
					vú lùm lùm coi thiệt đã. Tôi lọng cọng nên tay bấm loạng choạng vào các phím máy. Cô 
					thấy sai nên ập vào giữ chặn lấy bàn tay nắm chuột của tôi 
					và di di qua lại để xóa hay gõ lại các chỗ sai sót. Chao ôi 
					búp tay cô đè lấy bàn tay tôi sao êm nhẹ và ấm áp hết sức. Cô lại đưa đẩy hộ con chuột và vì thế có lúc va chạm cả vào 
					người tôi. Đột nhiên tôi nghe một vạt mềm êm dựa vào khiến 
					khoảng lưng tôi như bị điếng đuối. Cô vô tình chưa biết nên 
					càng lấn tới để giúp tôi sử dụng con chuột nhuần nhuyễn hơn. Tôi đờ ra càng lính quính nên lỗi sai càng xảy nhiều. Cô vất 
					vả chỉ vẽ, hình như cố dằn sự nóng nảy với một tay tập sự 
					ngáo ngu quá cỡ là tôi. Thực ra, một phần tôi bị ngột ngạt 
					vì sự hiện diện của cô cạnh kề, nhưng điều làm tôi xính vính 
					là phần vú cô chạm nhoay nhoáy làm tôi cảm rõ lớp vải dầy 
					của áo nịt cọ lên khiến tôi chỉ muốn để sai hoài cho cô chạm 
					đụng tôi. Nhiều khi, cô phải rướn tới đến nỗi tôi nghe hơi thở cô phả 
					chờn vờn vào gáy như cơn gió thoảng mơn man ấm ấm. Tôi nín 
					thở và bất chợt ngả chúi ra sau làm một khoảnh áo tôi cà 
					lướt lên ụ vú cô. Tôi thấy cô giật mình, vội né ra, nhưng vẫn tỏ như không 
					chăm chú. Còn tôi cú vờn rất nhẹ đó làm thêm lâng lâng 
					choáng váng. Trong đầu tôi quầng quầng hình ảnh một đôi ụ 
					nhung tơ, nếu được ngả đầu lên đánh một giấc chắc là ngủ rất 
					say. Thấy tôi loay hoay, cô phải đề nghị tạm nghỉ. Cô đẩy chiếc 
					ghế vầ khoảng bàn gần đó, vơ vội lấy tách trà uống xì xụp 
					như để đẩy cái nghẹn đang vương nơi cổ họng xuống. Hai tay 
					cô ôm gọn lấy cái tách, đưa ngang miệng làm chỗ ngực cô 
					khuỳnh khuỳnh càng tăng lên nét lớn vững của cặp vú nữ vun 
					cao, rắn chắc. Phần tôi, bỗng thấy quê quê. Nhớ lại tối qua, tôi ú ớ không 
					biết nói năng gì cả. Cô thư ký hỏi thăm nhưng tôi ấp úng 
					không biết nói năng gì. (Hết Phần 2 ... Xin mời đón xem tiếp
					Phần 
					3) |