Do làm ăn với các đối tác lớn nên xí nghiệp ba thường mở
tiếp tân đãi đằng hầu giữ chân họ ở lại hợp đồng lâu dài. Đó
là cung cách làm ăn của thời thế ngày nay, trong khi ruồi
nhiều mật ít, cạnh tranh nhau ngấm ngầm, muốn giữ sự sống
còn thì hầu như khoản tốn kém cho việc du hí cũng là chuyện
đương nhiên của những người mới học làm kinh tế. Thường mỗi lần như thế, ba có vẻ hào phóng, xả láng trong
các việc xuất chi tiêu, lắm khi khiến những người dưới quyền
trách nhiệm xuất tiền của xí nghiệp cũng thấy ghê ghê, tỏ vẻ
ngăn cản thì ba lấy quyền giám đốc la toáng lên, họ phải im
miệng lại.
Ba giao việc tổ chức, chọn lựa món ăn thức uống cho cô thư
ký và tôi, có lẽ ba có ý muốn xem như hai đứa tôi là tay hòm
chìa khóa của ba, hay chưa chừng ba muốn ghép đôi tụi tôi
cũng có thể nữa.
Ba dặn dò cô thư ký bữa đó phải diện thật đẹp, phải bặt
thiệp, phải duyên dáng, phải cởi mở, trăm thứ bà rằn, khiến
cô thư ký bị quay như con dế. Thời buổi người đông việc hiếm
nên cô chịu nhẫn nhục. Tôi phải bực gắt lên, cô thở dài thở
than : anh là con của ông, anh làm vương làm tướng còn được,
chứ tôi nào dám trái lời ổng, lỡ ổng giận đuổi quách thì đói.
Tôi cằn nhằn : cô giỏi, cô đẹp, thạo việc, khéo tổ chức, sợ
gì, công ty tìm được người như cô đâu dễ, cô bị nghỉ ở đây
sẽ xin được việc ở nơi khác ngay. Cô thư ký ậm ừ mà tánh nào
tật đó, làm tôi phát bực.
Nhưng chừng đến giờ tiếp tân, nhìn cô ăn diện, tôi nhìn
không ra. Trời ơi, cô như thoát thai thành một người khác,
cao ráo, lịch sự, sang trọng và nhất là đẹp, đẹp vô cùng.
Thường ngày nhìn cô ăn mặc đã thấy hay hay, giờ cô lại vấn
chải tóc cao để lộ cái gáy loăn xoăn đầy tóc mai như rẽ quạt,
lại thêm đường rãnh sâu sau ót làm cho cổ cô cao lên, dáng
hết sức quí phái.
Cô mặc áo chẽn, thắt bóp ngang lưng đẩy bộ ngực vốn hơi to
của cô thành một bức tường lêu khêu như pháo đài. Sợi dây
nịt ngực cột hơi xiết đùn lườn vú nâng nhô, tôi có cảm tưởng
trong ngực cô đang có hai quả núi lửa ăm ắp nham thạch sắp
sửa nổ tung ra nóng bỏng.
Tôi sực nhớ hôm ba sai đi lấy tài liệu mà ngơ ngẩn cả người.
Cô thư ký thấy tôi xớ rớ, lắp bắp nói không ra hơi, tay chưn
lóng ngóng luôn hỏi : bữa nay anh có chuyện gì mà nôn nao dữ.
Tôi càng như tên móc túi bị bắt tại trận còn cầm cái ví của
người trên tay nên càng lúng búng ngậm hột thị hơn. Cô thư
ký càng trêu : anh làm như tôi hớp mất hồn anh rồi.
Tôi ấp úng mãi mới lí nhí bật ra được vài chữ : tôi thấy cô
diện sang quá mà bị tá hỏa tam tinh. Cô cười rè rè chống chế
: ối, anh khen chi ba thứ đồ siđa mua ở chợ trời, anh làm
tôi mắc cỡ.
Nói vậy chớ cô có vẻ thích, nhất là ngỏn ngoẻn đá hất cho
tôi một cái liếc, mấy ông thi sỡi bắng nhắng gọi là “ con
mắt có đuôi “ làm tôi xiểng niểng thêm. Tôi sẵn đà cố rặn
khen đại khen để, chớ xà lơ thêm ấm ức : tôi nói thiệt mà,
cô đẹp quá, thứ gì cũng đẹp.
Vừa nói, tôi vừa xoay hai cổ tay và xòe bàn tay cho rộng,
khoắng tròn tròn để diễn tả gián tiếp cái thứ mà tôi khen
tấm khen tắc đó. Cô ta hiểu ngay nên một mặt thì hồng đôi
má, một mặt lại gắt gỏng : anh chỉ nghĩ tầm bậy.
Được phân công chung cùng tổ tiếp tân nên hai đứa tôi cứ lẩn
quẩn bên nhau, hết chào đón người này lại chuyện trò với
người khác. Lại còn phải lịch sự mời mọc khách nữa nên rượu
uống tràn trề. Ấy là mỗi nơi chỉ nhắp môi một tí mà cũng ngà
ngà say lảo đảo. Tôi lơ mơ đã thấy chập chờn đầu óc trốn đi
chơi. Còn cô thư ký thì càng lúc càng đỏ, mắt đã long lanh
ngàn sao chiếu, mồ hôi đượm bết ở chân tóc rịn ướt loe hoe.
Thấy cô cố gắng mà tội. Cung cách diêm dúa làm cô phải ép
mình theo ý chủ, đến mỏi mệt mà không dám lơi. Tôi phải nói
với cô : chúng ta thay phiên nhau nghỉ một lát, cô để việc
nghinh tiếp cho tôi, cô kiếm chỗ nghỉ đi, chừng bớt mệt ra
thay.
Cô ngỏ ý sợ ba tôi rầy, tôi mạnh bạo xua cô đi, nhận trách
nhiệm nếu ba có hỏi tôi nói nhờ cô đi lo rượu hay món gì đó.
Bấy giờ cô mới chịu đi sau khi đã nhỏ nhẹ nói lời cám ơn.
Tôi làng xàng qua những chỗ đông người, cười nhoẻn với cô
này, bắt chuyện với ông kia. Ai cũng ham nói, chẳng mấy
người chịu lắng nghe, dường như ai cũng huyên thuyên vì rượu
đang nói thay cho họ.
Buổi tiếp càng lúc càng rần rần. Mọi người chẳng ai còn sáng
suốt để nhận ra mình ở đâu, đang nói gì, đang bàn gì. Tôi
mượn dịp lặn ngay vì đầu óc cũng choáng váng tợn. Tôi bò lên
phòng làm việc vì còn nhớ ở đó có máy điều hòa.
Tôi bước vô thấy cô thư ký đang ngồi ngả gục bên cái ghế
xoay, đầu lả xuống, tay vắt vẻo dựa vào lưng ghế. Đang bừng
bừng hoa mắt mà tôi cũng tỉnh rụi ngay vì nhận ra cô ta có
vẻ say bết.
Tôi vội tiến lại gần, xốc một cánh tay cô quàng lên vai,
nhấc cô dậy, dìu vào cái ghế nệm đôi gần đó. Cô oặt người
mềm nhũn, bước loạng quạng không vững, chân nọ đá chân kia.
Tôi phải gắng vừa ôm xốc nách, vừa rê cô đi, sợ cả hai cùng
bổ ngửa.
Tôi đặt cô vào ghế mà cô vẫn không hay biết gì. Mồ hôi cô
tươm đầy, mặt nóng bừng như lên cơn sốt. Hơi thở rộn từng
đợt, tôi phải đỡ cô dựa ngửa ra lưng ghế và chạy đi xấp nước
cái khăn đến đắp lên trán cô.
Nước mát làm cô có vẻ dễ chịu, cô nói nho nhỏ : nóng quá,
nực quá. Tôi lính quính không biết phải làm gì bây giờ. Tôi
cố ý nói lớn để lay tỉnh cô mà không xong. Cô vật vã người
lại qua và lè nhè như đang say.
Điều làm tôi sửng sốt là đang khi tôi muốn giúp cô rã rượu
mà chưa biết phải làm gì thì miệng cô kêu um : nóng, ôi nóng
và tự động cô cởi bung áo ra. Tôi thấy mắt cô vẫn nhắm,
nhưng ngón tay khều khào mò mở nút cứ bị chao trượt đi hoài.
Tôi nghĩ ý cô muốn vậy mà tự làm không được nên chẳng cần
hỏi han gì, tôi giúp cô ngay. Tôi mở lần từng cúc áo ở cổ
xuống đến vạt nhét trong váy và lôi luôn vạt ra mà cởi hết.
Cô dang hai tay bật ngửa ra ghế đón làn không khí mát từ máy
tỏa ra có vẻ hả hê.
Tôi chết đứng khi thấy cái nịt vú cô phập phồng bóp thót
trên làn da trắng muốt. Cái nịt vú được thêu bằng ren đen
với hoa văn là những dây nho xoắn xít mà một lá vừa đủ to để
che hai đầu vú nửa kín nửa hở.
Tôi nín thở vì hai trái vú như chực muốn xổ bung ra làm cho
ngực cô đã cao càng cao lên vun vút. Tôi thầm mong cô vẫn
còn thấy nóng để gào lên cởi nốt cái áo nịt thì tôi trúng số
độc đắc một phen.
Quả vậy thực, cô khều khào dùng bàn tay vò lên lúp nịt mà
ong óng kêu : nóng, ôi nóng. Tôi muốn giúp cô tháo cái áo
nịt bằng chết mà sợ. Tôi thấy cô vòng tay ra sau lưng để mở
khóa áo mà tay bị xuội trượt đi. Thế là tôi áp tay vô đẩy
đưa như cô giáo cầm tay đứa bé tập viết lần đầu.
Tôi rà rà ra phía sau lưng, tay cô dịu nhĩu có gân sức gì
đâu chứ. Ừ, cô muốn cởi thì tôi giúp chớ tôi có tự ý đâu. Tự
vấn lương tâm như thế nên tôi hơi kéo cô dịch lưng ra và cởi
tách cái khóa.
Hai lúp ren được tháo lỏng, dây đeo vai chùng ra, tôi lợi
dụng lúc rút tay đẩy hất cho chiếc nịt văng ra khỏi hai vú.
Bạn có thấy gì không ? Hai trái vú lừng lững, đầy đặn, tròn
vành vạnh, da thẳng băng, hơi nằng nặng nhưng toàn vẹn. Hai
núm e ấp chúm chím như một đóa hoa hồng ai tinh nghịch đem
nhấn dính lên đó làm cho hai phẩm xôi như được điểm một cái
nhưn đẹp tuyệt vời.
Tự dưng, hai tay tôi đờ đẫn ra, như có hàng ngàn đàn kiến
đang bò đục ruỗng trong đó. Hai vú cô thư ký phì phọp trồi
lên trụt xuống, không hẳn ngúng nguẩy, không hẳn mọc mời.
Tôi muốn điên cái đầu không biết phải làm gì lúc này.
(Hết Phần
3 ... Xin mời đón xem tiếp
Phần
4) |