| Thung lũng khỉ bắt đầu ngay giữa chân dốc .Dấu hiệu đầu tiên cho thấy đây là một nơi đông người là một 
                  dãy những quán tạm bợ dựng hai bên con đường mòn.Đó là những 
                  cái quán được che chắn tạm bằng lá rừng trông giống như những 
                  bụi cây nhỏ.Có những quán căng một tấm vải nhựa bên trên để 
                  che nắng.Bên trong quán không có sạp mà chỉ có những túi 
                  lớn,túi bé hở miệng để người ta có thể nhìn thấy bên trong.Chủ 
                  quán cũng có đủ loại: Các cô gái trẻ,những gã đàn ông khoẻ 
                  mạnh hoặc những thanh niên 15,16 tuổi.Nhìn thấy đoàn người đi 
                  tới họ vui vẻ chào đón như những người thân :
 - Vô hàng em nghĩ ngơi đã ,anh Hai !
 - Có rượu đế xịn đây ! Mời các anh !
 - Làm vài xị cho đỡ chồn chân đi bồ !
 Đoàn người mới đến tản ra.Họ ngồi bệt xuống trước những cái 
                  quán.Cũng có người không vào quán ,mà dựa vào gốc cây,giở bánh 
                  mì ra ăn.Riêng nhóm của Sơn thì kéo đến một quán nhỏ nằm ở một 
                  góc.Ngồi bán hàng là một cô gái khoảng 27 tuổi.Ở rừng mà cô ả 
                  vẫn thoa son phấn cẩn thận như đi phố.Thấy nhóm người đi tới,ả 
                  nhổm dậy,cười toe toét :
 - Vô đi mấy anh ! Vô đây với em !
 Phi cười tít mắt.Hắn sán ngay lại,ngồi phệt xuống bên cạnh cô 
                  ả và giở giọng :
 - Chiều được tụi anh hôn ?
 - Mấy cũng chiều được hà ! … Chỉ sợ mấy anh không đủ sức thôi 
                  .
 Khải cũng sáng mắt lên.Hắn cười hềnh hệch,nhe hàm răng vẩu ra 
                  như sắp sửa cắn :
 - Cô em nói nghe dể thương qua hen !
 Cô chủ quán giọng ngọt xớt :
 - Mấy anh dùng chi ?
 - Cho mấy xị. Cả khô nướng nữa .
 Trong khi cô chủ quán mở túi lấy rượu và khô.Phi vươn vai ngồi 
                  duỗi thẳng chân trên nền đất đỏ.Hắn nói với cả bọn :
 - Anh em.Nhậu cái đã.Rồi kiếm chổ nghĩ ngơi.Sáng mai,tụi mình 
                  bắt đầu nghen !
 Mọi người gật đầu.Riêng Khải thì sán lại bên cạnh cô chủ 
                  quán,hỏi giọng chớt chả :
 - Em tên chi ?
 - Em là Tuyết – Mộng Tuyết ! Cô bán hàng nói tay mà vẫn thoăn 
                  thoắt nhóm bếp nướng khô.
 Khải tít mắt ghé nhìn bộ gực hở hang của cô gái đang cố ý phơi 
                  ra,trong khi miệng lảm nhảm:
 - À hà … Mộng Tuyết.Bạch Tuyết trong rừng xanh.Trời ơi,em làm 
                  anh muốn té xỉu ngay bây giờ đây nè !
 Vẫn thoăn thoắt dọn đồ nhậu ra bàn,Tuyết nói tỉnh khô :
 - Sao chết vội ? Phải sống để kiếm tiền ,kiếm tiền để sướng 
                  nữa chứ ? Ả nháy mắt với Khải.
 Khải gật đầu lia lịa :
 - Chí lý ! Chí lý quá ! Bạch Tuyết nè ,tụi anh làm bảy chú lùn 
                  được không ?
 - Bốn chú lùn thôi chớ ! Tuyết nhanh nhảu đối đáp
 Khải xoa tay ,cười hềnh hệch nói :
 - Em có đồng ý để tụi anh chơi lâu dài không ?
 Cô bán hàng gật đầu lia lịa :
 - Được ! …Được mà !
 - Được thì tính rẽ cho tụi anh,gọi là mở hàng làm quen đi …
 Cô ả liếc một cái rồi đưa tay vào hạ bộ của Khải bóp một 
                  cái,miệng vừa cười vừa nói :
 - Thôi thì bình thường ba chục,lần đầu lấy anh hai chục thôi .
 - Được ! Được ! Thì đi …
 Gã lúi húi đứng lên theo sau ả Tuyết chui vào một túp lều dựng 
                  tạm bợ bên một gốc cây.Nhìn thấy nét mặt nhăn nhó vì khó chịu 
                  của Thọ,hắn lừ mắt nhìn chàng trai trẻ :
 - Khó chịu lắm sao mậy ?
 Thọ bình thản :
 - Tôi tính ông nên giữ sức mai còn làm .
 Khải hục hặc :
 - Can hệ chi đến mày ! Xía vô coi chừng tao đó con.
 Nói xong gã lom khom vén tấm màn chui vào bên trong lều.Bên 
                  trong ẩm thấp,xông lên một mùi tanh tởm lợm.Tuyết nằm ngữa 
                  chàng hảng trên tấm chiếu rách như sơ mướp.Aùo vén lên khỏi 
                  ngực,cái quần nằm chình ình kế bên tự lúc nào.
 Khải lẹ làng tuột quần lôi dương vật to và gân guốc ra, hai 
                  bàn tay của ả Tuyết cầm lấy dương vật mà xóc xóc cho nó cứng 
                  thêm ,rồi ả hé mở hai bờ môi tô son ngậm lấy đầu khất mà mơn 
                  trớn, đầu ả gục gặc lên xuống một cách điệu nghệ ,lâu lâu ả 
                  lại nút mạnh làm Khải uốn éo người vì nhột và cả sướng ,hai 
                  bàn tay Khải thi nhau vò đầu bức tóc mình vì cái miệng tinh 
                  quái củngh Tuyết. Được một chốc,Tuyết ngã ngữa người dang rộng 
                  hai chân và nhấc mông lên khỏi mặt đất.Âm hộ phơi ra lồ lộ 
                  trước mắt Khải. Gã lẹ làng dúi đầu dương vật như cái dùi cui 
                  cọ qua cọ lại nơi cửa mình Tuyết cho đến khi nó ửng đỏ, ướt 
                  nhoét .Thân thể Tuyết bắt đầu nổi gai ốc, vú cứng săn lại và 
                  ảø thấy âm hộ nở ra và nóng phừng phừng.Dương vật lại chà chà 
                  trên miệng âm hộ nhớp nháp tạo ra một âm thanh “nhoép…nhoép…”. 
                  Một tay Khải cầm lấy dương vật ấn nhẹ vào âm hộ, hông gã ngoáy 
                  qua ngoáy lại để những đường gân sần sùi cọ sát vào thành âm 
                  hộ.Bỗng gã banh hai chân Tuyết ra xa, hẩy đít, hai tay chộp 
                  lấy vú bóp ngấu nghiến . Tuyết rít lên một tiếng tru dài của 
                  một con mèo cái lúc đi tơ, toàn thân ả run bắn như có điện 
                  giật, đôi mắt dại đi khi Khải lấy đà nắc một cái thật mạnh vào 
                  âm hộ nghe đánh “ọc” ,dương vật cắm thẳng vào tận cổ tử cung 
                  Tuyết.Mặt Khải nhăn nhó rên rĩ một cách khoái trá khi dương 
                  vật vào tận gốc.
 Rồi gã nhấp ,gã nhấp liên tu bất tận .Một lúc sau Khải nắm hai 
                  chân Tuyết đẫy ngược lên rồi nằm đè lên người mà hị hục nắc :
 - Bạch ! bạch ! bạch bạch ! bạch ! bạch bạch !
 Khải nhấn sâu dương vật vào rồi sàng qua sàng lại thỉnh thoảng 
                  lại nhấp thật nhanh rồi để yên rồi sàng rồi lại nhấp. Chừng 
                  vài chục cái thì bất ngờ Khải ưỡn mạnh tới trước đầu ngẫng ra 
                  sau mắt nhắm nghiềng
 - Ưưưgggggggggg…….từ cổ họng Khải vang ra tiếng rên khe khẽ
 Tuyết vòng hai chân kéo sát thân Khải xiết mạnh khi dòng tinh 
                  khí nóng hổi phọt vào sâu trong âm đạo nóng bỏng của mình.
 - Bẹp ! … Nhoẹt … bẹt … nhoẹt …. Nhoẹt !
 Khải ráng nhồi thêm vài cái để tống nốt những giọt tinh cuối 
                  cùng trong niệu đạo.Còn Tuyết thì ghì chặc thân thể Khải,hây 
                  hẩy thân người lên một cách tức tối vì cuộc mây mưa kết thúc 
                  quá sớm,trong khi ả đang lên cao trào.
 **   *
 Trong khi đó,bên ngoài cả bọn bắt đầu nhậu quanh cái bàn ăn 
                  tạm bợ ấy.Giữa lúc đó,từ một lối nhỏ dẫn sâu vào trong đám lá 
                  cây rậm rạp có một người rẽ lá đi ra.Vóc người hắn không cao 
                  nhưng gân guốc,săn chắc.Trên khuôn mặt chử điền là một đôi mắt 
                  trũng sâu dưới hàng lông mày chổi xề.Từ đôi mắt luôn toát ra 
                  tia sáng dữ dội.Như thể bổ sung thêm cho cái dáng dữ dằn 
                  đó,trên gò mái bên phải của hắn có một vết sẹo sâu hoắm,kéo 
                  dài xuống cằm.Chắc chắn đó là vết của một nhát dao nào đó 
                  trong một cuộc đụng độ khốc liệt đã từng diễn ra trong quá khứ.Kẻ mới xuất hiện đứng nhìn lướt qua số người đang ngồi.Sau 
                  đó,hắn cất tiếng hỏi bằng một giọng trầm và khàn đặc :
 - Ở đây có ai là người của Tư “cà nhắc” không ?
 Trong số hơn chục người lần lượt trả lời,chỉ trừ nhóm của Sơn 
                  là không nói gì.Gã kia mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh như 
                  tiền :
 - Các ông cứ nhậu đi.Lát nữa xong , sẽ có người đưa các ông 
                  lại đằng kia.Làm và ăn ở tập trung ở đó luôn nghen.
 Nói xong hắn thong thả quay lưng bước đi.Trước khi hắn khuất 
                  hẳn vào trong rừng,Sơn vẫn còn kịp nhận thấy ánh mắt khó hiểu 
                  của hắn liếc xéo về nhóm của họ trong một thoáng rất 
                  nhanh.Aùnh mắt đó chẳng báo hiệu điều gì tốt lành cho cả 
                  bọn.Hai người còn lại vẫn chúi xuống bên dĩa khô và tới tấp 
                  nâng ly.Sơn khẽ thở dài.Anh không muốn nói cho họ biết điều 
                  đáng lo ngại kia.Trong khi đó,Phi quay khuôn mặt đỏ gay qua 
                  anh hỏi bằng giọng suồng sã :
 - Nhậu đi cha nội.Mơ mộng làm chi cho sầu đời .
 Thọ cũng lè nhè hưởng ứng :
 - Đúng.Còn nhậu được cứ nhậu !
 Nói xong câu đó,hắn ngữa cổ dốc cả ly rượu vào miệng …
 
                  **   *
 Đêm đầu tiên ở thung lũng Khỉ .Sơn cùng ba người trong nhóm mắc võng nằm nghỉ.Bên trên căng 
                  một tấm nhựa để che sương.Ngay bên cạnh họ,dưới ánh trăng hạ 
                  tuần là những chiếc lều của dân đào vàng giăng kín cả một bãi 
                  đất trống giữa rừng cây rậm rạp xung quanh.Phần lớn những 
                  chiếc lều đều được làm tạm bợ.Trong ánh trăng yếu ớt,cảnh đó 
                  giống như một trại tỵ nạn,một cái chợ hoang hay là nơi hội họp 
                  của quỷ sứ … Quang cảnh đó được bổ sung bằng âm thanh ồn ào,rì 
                  rầm vọng ra từ những chiếc lều làm người ta liên tưởng đến một 
                  cuộc sống man rợ nào đó đã từng đi qua lịch sữ loài người hàng 
                  ngàn,hàng vạn năm trước đó .
 Trong quần cư đó có những chiếc lều đã ngũ yên.Nhưng hầu hết 
                  vẫn thức.Dưới ánh đèn tù mù,người ta giải trí bằng nhiều 
                  cách.Nhưng phổ biến nhất là đánh bạc.Những con người ban ngay 
                  xâu xé với đất ,đêm đến quay sang xâu xé lẫn nhau.Có thể thấy 
                  những gương mặt lầm lỳ,những lời chửi rũa tục tĩu khi cháy túi 
                  và có cả tiếng reo hò những cặp mắt long lanh khi thắng bạc … 
                  Trong cái lều ngay bên cạnh Sơn,một canh bạc gồm bốn người 
                  đang vào lúc căn thẳng nhất.Một tên có cái đầu bù xù như tổ 
                  qua sau khi đã vét sạch tiền của mấy gã chơi với mình thì cười 
                  lên hô hố.Một tay để lên túi giữ tiền,tay kia để lên một bên 
                  hông – nơi có con dao để đề phòng bất trắc,hắn hỏi ba tên kia 
                  :
 - Còn gì để chơi nữa không ?
 Ba tên thua bạc nhìn nhau im lặng.Một tên hằm hằm lên tiếng :
 - Định ăn non hả ?
 - Nhưng tụi mày còn gì để mà chơi ? Tên được bạc hỏi lại.
 Tên thứ hai trong nhóm thua bạc nhay nhay hàng ria trả lời một 
                  cách bực dọc :
 - Chơi bằng tiền công ngày mai của tụi tao được không ?
 Không đợi tên được bạc đồng ý,tay hắn thoăn thoắt chia bài.Tên 
                  được bạc đành miễn cưỡng bỏ hai tay ra khỏi túi để cầm bài của 
                  mình.Đúng vào lúc đó,ngọn đèn bổng bị thổi tắt phụt.Cả ba tên 
                  ngồi đối diện đồng thời nhào tới,đè ngữa tên kia ra.Cả bọn 
                  giằng xé,vật lộn quyết liệt.Cuộc vật lộn diễn ra ngay bên cạnh 
                  những chiếc lều khác nhưng không một kẻ nào can thiệp.Họ thảng 
                  nhiên ngó sang rồi tiếp tục chơi.Một lúc sau,ba bóng đen phóng 
                  vụt ra khỏi lều ,rồi mất hút trong mê hồn trận của những chiếc 
                  lều .Chỉ còn một người nằm lại,rên rĩ.Đó là tên được bạc,hắn 
                  gượng đứng lên,đưa tay xoa xoa nơi cổ rồi nhìn vào bóng tối 
                  rít lên :
 - Được rồi. Tao ghi nợ tụi bây !
 Nói xong gã trở vào lều nằm xuống kéo chăn che kín mặt.Mãi một 
                  lúc sau,Sơn còn nghe tiếng hắn trở mình ,rên rĩ vì đau và 
                  thỉnh thoảng lại lẩm bẩm những lời độc địa,tục tĩu nhất …
 **   *
 Có lẽ đã gần sáng .Sơn giật mình tỉnh dậy.Sương thấm ướt cả tấm chăn làm anh 
                  không ngủ được vì lạnh.Ló đầu ra khỏi chăn, anh nhìn ra xung 
                  quanh,tất cả đã yên ngủ.Một sự im lặng tỉnh mịch bao trùm lên 
                  cảnh vật.Trên cao,trời sao đã mờ hơn.Có lẽ cái âm thanh rõ rệt 
                  nhất là tiếng gà rừng gáy te te đâu đó …
 Sơn ngồi nhỏm lên định bước xuống đất.Nhưng anh chợt dừng 
                  lại,căng tai nghe ngóng.Ở một bụi rậm gần đó hình như có âm 
                  thanh khe khẽ giống như tiếng người đang thì thào.Ở chiếc võng 
                  bên cạnh,Khải cũng đã thức giất và đang nhìn anh bằng ánh mắt 
                  chứng tỏa hắn cũng đã nhận ra những điều không bình thường 
                  trong bụi cây.Họ đưa mắt cho nhau và im lặng,tiếp tục nghe 
                  ngóng trong một trạng thái căng thẳng.
 Bụi cây khẽ lay động rồi từ trong bóng tối có hai tên rón rén 
                  đi ra.Chúng hướng đến chiếc võng của Sơn.Có thể thấy trên tay 
                  đứa nào cũng lăm lăm con dao nhỏ lấp loáng dưới ánh trăng.Sơn 
                  đưa mắt cho Khải và nhẹ nhàng với tay,nắm chắc cây gậy mà anh 
                  dựng sẳn ở đầu võng.Khải thò tay xuống dưới đất,rút ra một 
                  lưỡi dao và co người lại,sẵn sàng nhảy vọt xuống đất khi cần 
                  thiết …
 Hai bóng đen càng tới gần.Nhưng chúng không đến chổ những cái 
                  võng của nhóm Sơn mà dừng lại trước cái lều của gã đang nằm 
                  một mình.Đó là gã tối qua được bạc nhưng bị cướp hết.Hai bóng 
                  đen dừng lại trong một thoáng rồi bất thần nhào vào,vung cao 
                  những lưỡi dao.Trong ánh sáng mờ mờ,có thể thấy thân người nằm 
                  trong tấm chăn mỏng quẩy lên một cách tuyệt vọng.Hai tên giết 
                  người đâm hàng chục nhát cho tới khi kẻ khốn khổ nằm im.Rất 
                  nhẹ nhàng ,chúng lủi ngay vào một bụi cây và chỉ trong một 
                  thoáng đã biến mất …
 Sơn và Khải đưa mắt nhìn nhau.Trên khuôn mặt biểu lộ sự căng 
                  thẳng đến nghẹt thở.Tội ác đã diễn ra một cách thầm lặng ngay 
                  trước mắt họ.Từ phút đó,Sơn không ngủ được nữa.Anh nắm chắc 
                  cây gậy trong tay và căng tai nghe ngóng xung quanh.Tiếng gà 
                  gáy đã rộ hơn.Đằng đông,bình mình đã bắt đầu hắt lên nền trời 
                  màu tối sẩm những vệt mờ nhạt.Lác đác đã có kẻ chui ra khỏi 
                  lều và đứng vương vai ngáp dài …
 Một ngày mới bắt đầu đến ở thung lũng Khỉ.
 **   *
 Buổi sáng .Rừng núi tràn đầy một màu xanh đầy sinh lực.Không gian như 
                  sống động hẳn lên với tiếng gió đang xôn xao trong những tán 
                  lá,tiếng hót của các loài chim,tiếng hú xa xa của một đôi 
                  vượn.Xuyên xuốt trong tất cả những âm thanh ấy,dòng suối nhỏ 
                  vẫn róc rách nhẫn nại để len qua những khe tìm đường về với 
                  dòng sông Mẹ nổi tiếng ở miền cao nguyên này.
 Nhưng những khung cảnh êm đềm chỉ tồn tại trong một khoảnh 
                  khắc ngắm ngủi.Những âm thanh trong lành của thiên nhiên bị 
                  thay bằng những âm thanh thô bạo của con người : tiếng chân 
                  bước rậm rịt,tiếng cười nói, gọi nhau xôn xao,tiếng dụng cụ 
                  đãi vàng va vào nhau lịch kịch ,leng keng,tiếng lời ca nảo 
                  ruột phát ra từ cát-sét ở quán mụ Ba Béo.
 Những âm thanh ấy bao hiệu một ngày mới ở thung lũng Khỉ.Một 
                  ngày mới với những hy vọng,những thất vọng và những tội ác 
                  mới.
 Khi mặt trời đã lên cao hơn một chút nữa,toàn cảnh thung lũng 
                  phơi bày ra với những lều,lán ngổn ngang tràn đến tận mép 
                  suối.Hàng trăm con người ,hàng trăm khuôn mặt với những giọng 
                  nói khác nhau từ khắp mọi miền đất nước. Họ tụ tập thành từng 
                  nhóm bên những hố đào đỏ tươi màu đất Ba-zan và làm việc trong 
                  một sự phân công chặc chẽ:kẻ chuyên đào,người chuyên đãi … 
                  Trên những khuôn mặt ròng ròng mồ hôi là những ánh mắt mệt mõi 
                  nhưng tràn đầy dục vọng.
 Trong một cái lều dựng ngay bên bờ suối,nhìn xuống những người 
                  đang lom khom đãi vàng là một gã trạc độ hơn 40,dáng to béo bệ 
                  vệ – Đó là Lai “đầu nậu” – kẻ bỏ tiền ra thuê nhưng người đào 
                  đãi vàng tại thung lũng.Hầu hết những người ở khu vực này đều 
                  làm thuê cho hắn.Số người không thuộc diện đó rất ít.Nếu kể cả 
                  nhóm của Sơn,tổng số những kẻ không làm thuê cho Lai chỉ hơn 
                  chục người.Họ phải làm ở nhưng nơi xa hơn và luôn bị chèn ép.
 Cái lều Lai đang ngồi được làm cẩn thận so với những lều xung 
                  quanh.Nó được căng một tấm bạt để che mưa nắng,xung quanh được 
                  che bằng vải mỏng,sàn lều được lát bằng cây rừng như một sàn 
                  gỗ.Ngoài ra,trong lều còn có một cái thùng gỗ vừa để đựng,vừa 
                  dùng làm bàn.Trên mặt bàn là lon bia ngổn ngang vài bao thuốc 
                  lá cùng cái bật lữa.
 Lai nằm dài trên sàn lều,với một ả giang hồ tên Thanh.Chúng 
                  bắt bồ với nhau khi ả này đến thung lũng này tìm đường làm ăn 
                  bằng thân xác mình.Lúc đó,Thanh bắt bồ với một tên cướp tên là 
                  Tạ “đao phủ”.Từ khi Lai xuất hiện đám cướp Tạ nhận làm đàn em 
                  ăn lương để duy trì quyền lợi của Lai ở vùng này thì Thanh trở 
                  thành bồ của Lai.Tất nhiên,Tạ nhận từ Lai một khoản tiền mà 
                  hắn giấu không cho thị biết.
 Lai đưa tay bóp bóp bầu vú của Thanh.Ả này đang nằm trong tư 
                  thế hai chân khép lại một tay đặt hờ hửng che cái âm hộ lưa 
                  thưa lông ,tay còn lại co lên để dưới đầu. Ánh mắt ả đỉ thỏa 
                  trên môi là một nụ cười mời gọi.Lai cũng trần truồng .Hắn mân 
                  mê trái vú trong lòng bàn tay lâu lâu lại vuốt nhẹ ,bóp nhẹ … 
                  ưưgggg … Thanh rên nhẹ đầu ngữa ra sau mắt liêm diêm tận hưởng 
                  lạc thú nhục dục.Thanh vươn tay với lấy dương vật Lai thục 
                  thục một lúc rồi leo ngồi lên trên người Lai cọ cọ âm hộ lên 
                  bụng hắn.Trong khi đó miệng ả không ngừng rên rĩ hít hà .Thanh 
                  cuối xuống đặt môi mình lên môi Lai lùa lưởi vào trong khuya 
                  khoắn.Lai vòng tay lên ôm Thanh .Sau đó,Thanh sửa thế để đầu 
                  tu dương vật của Lai canh ngay lổ âm đạo rồi nhận người xuống 
                  thấp dần,ả rên rĩ người cong lên vì sung sướng.Mắt nhắm 
                  nghiền,hai vú nhấp nhô theo hơi thở hổn hển.Còn Lai thì nảy 
                  đít theo nhịp sàng của Thanh.
 Hình như Lai rất khoái hai bầu vú tròn trịa của Thanh,nằm bên 
                  dưới hắn đưa tay mân mê,nắn bóp,rồi ghịt thân thể Thanh xuống 
                  thè lưỡi liếm một đường dài từ cổ xuống đầu vú,khiến ả Thanh 
                  cong người vì nhột nhạt.Bàn tay Lai vuốt dọc từ trên ngực 
                  Thanh xuống và dừng lại ở cái lỗ sung sướng sâu thẳm giữa hai 
                  chân ả.Hắn vuốt ve đám lông đen mượt ở bụng dưới của Thanh rồi 
                  mân mân hai mép thịt hồng hồng đang kẹp lấy dương vật mình.
 Một lúc sau,Lai đẩy ngữa Thanh ra rồi nằm đè lên người ả rà 
                  lên rà xuống dương vật giữa hai môi âm đạo rối ịt vào.Thanh 
                  cảm thấy cái đầu tu to tròn chạy tuột vào người … Ả cắn môi 
                  đầy khoái cảm … Lai từ từ ấn dương vật cho đến khi cảm thấy âm 
                  đạo đã ngậm trọn vẹn cái cù lẳng to dài .Lúc đó,hắn mới bắt 
                  đầu tung ra những cú nhấp.Bụng dưới của hắn đập bành bạch vào 
                  bụng của Thanh.Vừa nắc miệng Lai vừa di chuyển dọc theo vành 
                  tai ,rồi cong miệng mút lấy dái tai Thanh,rồi hôn lên má,lên 
                  cổ.Cuối cùng,hắn dừng ở ngực Thanh,hết ngậm rồi mút đầu vú 
                  trái lại lần sang đầu vú phải.Ả Thanh nằm buông thả dang tay 
                  dang chân đón nhận cảm giác khoan khoái dể chịu từ cửa mình 
                  lan ra khắp cơ thể.
 Hai chân Thanh giờ đây đã quặp chặt lấy hông Lai,nhịp nhàng 
                  siết,nhả theo từng cú dập.Lai ấn dương vật vào thật sâu,rồi 
                  sàng người vòng vòng cho “thằng nhóc“cọ ngoạy khắp nơi …
 - Oâi ! … ooooo sướnnggg …. ! Ả Thanh rên rĩ đầy sướng khoái .
 Lai tiếp tục nhịp.Hắn nhịp rất khoẻ thỉnh thoảng hắn kéo dương 
                  vật ra gần hết,nhấp nhấp cái đầu tu tròn tròn ngay cái lổ âm 
                  đạo ướt nhẹp rồi thình lình thọc một cái lút cán.
 Máu trong người Thanh bắt đầu chày rần rần,cơn sướng dâng lên 
                  không kiềm hãm được,nước từ trong người tuôn ra ào ạt,tạo 
                  thành những âm thanh nhóp nhép.Tiếng da thịt bì bạch mỗi lúc 
                  một nhanh.Mỗi cái chuyển động của cơ thể Lai làm ả sướng 
                  ngất.Thanh bật lên tiếng rên :
 - Ơ … ớ … anh … ơ … ahhhhgggg !!!
 Cũng ngay lúc đó.Thanh nghe tiếng phùn phụt trong người 
                  mình.Rồi cảm giác âm đạo ứ đầy thứ nước sền sền.Còn Lai,sau cú 
                  xuất tinh ồ ạt,hắn nặng nề buông người nằm xuống bên cạnh 
                  Thanh,thở hồng hộc.Khuôn mặt tươi rói,chứng tỏa hắn rất thỏa 
                  mãn.
 
 Gối đầu trên đùi Lai ,Thanh ỏn ẻn nói :
 - Em đố anh biết hôm nay là ngày mấy ?
 - Để làm gì ?
 - Đó ,em biết ngay là anh quên mà – Thanh nũng nịu – Mỗi tháng 
                  chỉ có một ngày trả lương cho người ta mà cũng quên hà.
 Lai ngồi nhổm dậy :
 - Quên thì đã có em nhớ .Sợ anh ăn quịt hả ?
 Thanh chìa tay ra :
 - Vậy em đã nhắc rồi đó … Thanh toán đi chớ !
 - Được, được.Có ngay đây ! Chả trách tụi nó chửi cô tham ăn 
                  như chó !
 Thanh không hề tự ái.Thảng nhiên cười :
 - Độc trị độc mà ! Lành quá ,cho chó nó cắn !
 Lai lấy trong túi ra một cái hộp,rồi lôi trong hộp ra một 
                  chiếc nhẫn,đưa cho Thanh :
 - Nè cầm lấy!
 - Nhiêu đây ? Thanh tung tung cái nhẫn xác định trọng lượng.
 - Đủ đó ! Không thèm ăn bớt của cô đâu !
 Thanh chưa tin,đặt cái nhẫn lên cái cân tiểu ly ở góc lều.Vừa 
                  chăm chú nhìn vào cân ả nói:
 - Hơi non đó ,cha nội !
 - Non con khỉ !
 Mặc dù chê bai nhưng ả cũng đút chiếc nhẩn vào ngón tay.Ở đó 
                  đã có vài ba chiếc nhẫn như vậy.Trong khi đó ,Lai uể oải nói :
 - Lại bà Ba Béo lấy đồ nhậu đi.Thấy thằng Tạ,gọi lại đây luôn 
                  nghen …
 Thanh nhanh nhẩu đứng lên mặc đồ, ra khỏi lều đi ngược theo 
                  dòng suối về phía bãi đất trống.Thị khuất nhanh vào các bụi 
                  cây.Lai uể oải nằm xuống.Hắn đưa tay bật cái cát-sét nhỏ để 
                  trong góc,mắt lim dim nghe khúc nhạc rên rĩ .Được một lúc,hắn 
                  tắt nhạc bận đồ vào rồi lững thững ra khỏi lều.Đi dọc theo bờ 
                  suối,hắn chăm chú quan sát những người lom khom đãi vàng.Lai 
                  tiến đến bên cạnh một gã ngồi lom khom bên bờ suối, mỉm cười 
                  hỏi :
 - Tình hình ổn không ,Đức ?
 Gã tên Đức quay lại,nhăn nhó đưa tay xoa bụng :
 - Kiến bò bụng dữ rồi ,anh Lai !
 Lai nhếch mép khinh bỉ :
 - Gần chết đói rồi hả ? Con Thanh đang đi lấy đồ nhậu.Nó sẽ 
                  mang tới liền cho mày.Tao hỏi tình hình ra sao?
 Đức lập tức mỉm cười :
 - Cũng như mọi khi thôi .
 - Mày phải giương mắt nhìn cho kỹ! Thấy thằng nào khả nghi 
                  ,xét liền.Tụi nó chỉ chăm chăm ăn bớt đó !
 Đức gật đầu :
 - Anh Lai yên chí .Tụi nó không qua mắt được em đâu !
 Trong khi đó ,Thanh đã trở lại cùng với một mụ béo ú và một 
                  tên có dáng người tầm thước với vết sẹo trên gò má.Đó chính là 
                  Tạ đao phủ.Trên tay mụ béo là một chiếc mâm che vải kín.Lai 
                  quay trở về lều.Mụ béo đặt mâm xuống cái hòm và giờ mảnh vải 
                  ra.Trên mâm là chiếc đùi chó thui vàng bốc khói nghi 
                  ngút.Thanh giở túi xách lấy vài lon bia và hai chai rượu 
                  trắng.Sau khi phủ lên cái đùi chó vài thứ rau mụ béo lẳng lặng 
                  quay ra.Còn lại Lai,Tạ và Thanh ngồi trong lều.Lai và Thanh 
                  uống bia còn Tạ uống rượu.
 Vừa nhôm nhoàm nhai, Tạ nói với Lai :
 - Hôm qua, có mấy thằng mới đến cũng chì lắm .
 - Vậy hả ? – Lai nhìn Tạ vẻ chú ý – Tụi nó đang ở đâu ?
 - Ở cuối thung lũng ,ngoài địa phận của ta .
 Lai cuối xuống mâm.Hắn bốc một miếng thịt ,cho vào mồm nói :
 - Để coi … Nếu không thu nạp được thì cứ cách cũ mà làm …
 Tạ cười hềnh hệch :
 - Anh Lai yên trí đi ! Thằng Tạ đâu có chịu lép.Bất kể chúng 
                  là ai !
 **   *
 Một cái lều nhỏ căng bằng mảnh vải nhựa bên trên đứng ở cuối 
                  thung lũng.Trong lều là mấy cái ba-lô vất lăng lóc bên cạnh 
                  hai cái xoong nhỏ và một cái đèn dầu hỏa.Ngay bên lều là một 
                  cái hố lớn khoét xâu vào lòng đất đỏ trông như một cái tổ dế 
                  khổng lồ .Sơn và Thọ mang theo những dụng cụ trở về lều với dáng vẻ bơ 
                  phờ.Họ rẽ lá bước vào khoảng trống nơi có căn lều của mình 
                  đúng vào lúc Khải đang nặng nhọc chống hai tay vào thành hố để 
                  leo lên.Thấy họ đang đi tới,hắn dừng lại trong tư thế nữa 
                  người dưới hố và nhìn hai người bằng ánh mắt hy vọng.Nhưng vẻ 
                  mặt của hai người đã nói lên kết quả của công việc.Khải đã 
                  hiểu hết.Không hỏi một câu,hắn thở hắt một cách bực dọc trườn 
                  người lên mặt đất lăn luôn vào lều.Sơn và Thọ sau khi đặt 
                  những dụng cụ xuống cũng nằm xoài ra với dáng điệu mệt mõi .
 Một lúc im lặng như thế trôi qua.Sơn hỏi :
 - Phi đâu mày ?
 - Đi kiếm cái gì ăn ! Đói quá không chịu nổi !
 Lại một khoảng im lặng nặng nề nữa trôi qua.Sơn ngồi nhỏm lên 
                  nói :
 - Lát nữa ,anh Phi về,anh em mình bàn cách nào khác … chứ như 
                  vậy không được rồi .
 Thọ ngồi dậy :
 - Hay là tụi mình nhận làm thuê cho thằng Lai đi.Ít nhất cũng 
                  ăn chắc một tháng một hai trăm trăm ngàn.Làm kiểu này ngán 
                  quá,chắc chết đói hết !
 - Nhưng tụi nó ăn dữ quá! – Khải uể oải nói – Nó trúng bạc 
                  triệu mà cho người làm vài ba đồng bạc đủ để khỏi chết đói !
 - Tôi lo nếu không làm cho tụi nó,nhất định chúng sẽ kiếm 
                  chuyện ! Thọ nói bằng giọng lo lắng .
 Khải hùng hổ ngồi phắt dậy.Hắn trợn mắt :
 - Thì chia đủ với tụi nó ! Mày sợ à ?
 Thọ đủng đỉnh :
 - Sợ thì không sợ … nhưng dây vô tụi nó thì nguy hiểm lắm !
 Khải hằm hè như đang nói với một kẻ thù vô hình :
 - Đã dấn thân vô đây,nơi nào,chổ nào mà không nguy hiểm ? Nếu 
                  cần,thí mạng với tụi nó.Mày sợ thì cứ về đi !
 Cuộc cãi vã đang căn thẳng thì Phi về.Hắn vất mấy củ sắn còn 
                  dính nguyên cả đất và rể xuống,hất hàm nói với Thọ :
 - Nướng mì ăn đi ,chú em.
 Trong khi Thọ nhóm lữa,Phi ngồi xuống.Hắn đưa ống tay áo lau 
                  mồ hôi và nói giọng bực dọc:
 - Tao lần ra rẫy … Mấy thằng dân tộc rượt quá trời !
 Vừa kể,Phi vừa lần vào túi áo,lấy ra bịt thuốc rê.Hắn vấn một 
                  điếu sâu kèn rồi châm lửa.Quay sang Sơn hắn hỏi :
 - Tình hình sao ?
 Sơn lắc đầu,chán nản :
 - Không nước non gì cả !
 Phi cố lấy giọng tin tưởng :
 - Phải kiên nhẩn chớ ! Đó là tụi mình chưa gặp hên.Khi đã vô, 
                  thành triệu phú như chơi !
 Phi cất tiếng cười gượng gạo.Sau đó,hắn nói với cả bọn :
 - Phải tin tưởng … Đó là bí quyết của thành công.Tụi mình sẽ 
                  tính cách khác.Bây giờ cứ lót dạ bằng mấy củ mì này đi,rồi tao 
                  tính cho.
 Những cũ sắn đã chín vàng.Thọ dùng que lôi từ trong bếp ra.Cả 
                  bọn xúm lại,xuýt xoa ăn mà không đợi nguội hẳn.Mồ hôi và nhọ 
                  than vẽ thành những vệt nhem nhuốc trên những khuôn mặt đen 
                  sạm vì nắng .
 Nuốt miếng mì cuối cùng vào bụng,Phi đứng lên phủi tay,nói :
 - Đi thôi tụi bây !
 Sơn ngạc nhiên nhìn Phi lúi cúi cuốn cái lều lại ,để bên cạnh 
                  mấy dụng cụ đãi vàng.Anh hỏi :
 - Đi đâu bây giờ ?
 Phi thông báo bằng một giọng đầy hy vọng :
 - Tao mới tăm được một nơi … Cũng gần đây thôi.Tụi mình đến đó 
                  thử xem.
 Nói xong hắn xốc ba lô mình lên vai,đứng chờ Khải và Thọ hí 
                  hoáy cột mấy dụng cụ đãi vàng vào balô của mình.
 - Hy vọng sẽ khá hơn ! Phi nói.
 Không nói thêm lời nào,Sơn nhổm dậy khoác cái ba lô của mình 
                  lên vai.Bốn người nối nhau,đi khuất vào giữa những bụi cây dày 
                  đặc.
 **   *
 Cả nhóm cứ cắt rừng mà đi như vậy trong nữa giờ đồng hồ.Cuối 
                  cùng họ dừng lại ở một khoảng rừng có dòng suối chảy quanh một 
                  quả đồi nhỏ tròn trịa.Đó là nơi mà Phi đã chọn.Trong khi Phi 
                  cắm cọc dựng lều,Khải và Thọ hỳ hục mở hố đào mới ngay bên 
                  cạnh.Dường như hy vọng tăng cho họ thêm sức lực.Phi trở lại 
                  tươi tỉnh.Hắn nói đùa luôn miệng vẽ ra những viễn cảnh tươi 
                  sáng,ý chừng động viên mọi người .Đến khoảng gần ba giờ chiều,những ba lô đất đầu tiên được moi 
                  lên .Nhưng sau khi xem xét,Phi quyết định đào sâu hơn nữa.Dù 
                  sao với cả bọn hắn là người có kinh nghiệm nhất nên ý kiến của 
                  hắn được thực hiện một cách nghiêm túc.Khải và Thọ tiếp tục 
                  đào sâu hơn xuống những tầng đất đỏ.Khi hai người đã mệt,Phi 
                  và Sơn xuống đào thay .
 Trong một phút nghỉ tay,Phi nhìn Sơn bằng ánh mắt không bằng 
                  lòng :
 - Mày đang nghĩ gì thế ?
 - Thì sao ? Sơn ngạc nhiên hỏi lại.
 - Trông cái mặt cứ như đưa đám! – Phi làu bàu – Hay là mày 
                  chán rồi ?
 Sơn khẽ lắc đầu,nói giọng đăm chiêu :
 - Chán thì không chán,nhưng mà ngán quá.Phi à ! Không hiểu sao 
                  tao cứ linh cảm thấy có một cái gì đó không yên ổn …
 Phi cười khẩy :
 - Linh cảm ! … Hóa ra mày mà cũng mềm yếu như thế sao ?
 Sơn lắc đầu :
 - Đó không thể gọi là mềm yếu được .
 Phi nheo mắt nhìn Sơn :
 - Ừa … nhưng mà mày linh cảm cái gì chớ ?
 Sơn đăm chiêu :
 - Không hiểu sao nhưng suốt cả ngày hôm nay,tao cứ cảm thấy 
                  nóng ruột hoài à ? Lòng dạ cứ nóng như có lửa đốt vậy …
 Phi không thèm nghe hết câu.Hắn “xì” một tiếng như tiếng rắn 
                  hổ rồi vớ xẻng đứng phắt lên:
 - Thôi ,làm đi.Chỉ toàn nói gở !
 Sơn không nói gì thêm,lặng lẻ đứng dậy tiếp tục công việc.Trên 
                  đầu họ,vầng mặt trời đã nghiêng nghiêng trên rừng cây nhưng 
                  ánh nắng vẫn xói xuống gay gắt.Ở những chổ trống,nơi mặt trời 
                  rọi xuống được mặt đất,hơi nước bốc lên mờ ảo làm cảnh vật 
                  rung rinh giống như một tấm gương mờ,Trong cái im lặng mênh 
                  mông của rừng,tiếng những nhát xẻng soàn soạt nghe thật xa lạ 
                  và cô độc làm sao! Nhưng có lẽ không ai trong số họ có thời 
                  gian để suy nghĩ về điều đó.Giống như những con dế bướng 
                  bỉnh,cả bọn mải miết làm việc,mỗi lúc đào một sâu hơn vào lòng 
                  đất.
 
 (Hết Phần 3 ... Xin mời xem tiếp
                  
                  Phần 4)
 |