Ở một khe núi hẹp,nhóm cướp do tên Bảo cầm đầu ngồi quanh một
gốc cây lớn.Sau cuộc ẩu đã thất bại ,cả bọn đều hoang mang và
trên gương mặt thể hiện một tâm trạng lo lắng đến thiểu não.
Chung lên tiếng trước :
- Bảo nè, giờ tính sao ?
Bảo không trả lời.hắn quay sang hỏi những tên khác :
- Thằng Hoàng,thằng Hận có ý kiến gì không ?
Hoàng nói bằng giọng lo ngại :
- Tính sao thì tính,nhưng tao thấy ở đây không yên rồi.Con
Thúy kết với ba thằng đó thì phải coi chừng !
Hận bổ sung thêm :
- Chắc chắn tụi nó liên kết với nhau rồi .
Bảo gật gù :
- Chắc là vậy.Nhưng tao hỏi là nên đi vào sâu nữa hay quay ra
?
Hậu làu bàu :
- Thung lũng Khỉ hả ? Liệu có chơi lại tụi Tạ đao phủ không ?
Bảo lắc đầu :
- Khó lắm.Họa chăng chỉ nhận làm đàn em cho tụi nó.
Cả bọn lại im lặng.Cũng lúc đó,có tiếng loạt xoạt và Đào khoác
cái ba lô hàng đi tới.Thị đặt ba lô xuống đất và nguýt dài cả
bọn :
- Tưởng là anh hùng.Ai dè chạy té cức …
Chung cáu tiết đứng bật dậy :
- Nè,liệu cái mồm nghe con !
Đào vênh mặt :
- Có giỏi thì đến chổ tụi nó mà ra oai !
Bảo giơ tay ngăn lại :
- Thôi đi tụi bây.Bây giờ tao tính vầy : Tao quen một thằng
người dân tộc ở đây tên là Seng … Bữa hổm gặp,hắn rủ tao đi
tìm trầm.Hắn biết chổ …
Hoàng gật gù:
- Nghe được đó.Vậy thì đi thôi.
Hận lên tiếng :
- Nếu vậy,phải chuẩn bị đồ ăn,dụng cụ.Cô Đào lo được chứ ?
Đào lắc đầu :
- Lo thì lo được.Nhưng mà …
Bảo gằn giọng nói không muốn ai cải lại :
- Cái vụ vừa rồi,tụi tao lấy công hai chỉ.Mày dùng số tiền đó
mua sắm cho tụi tao vài thứ.Ngày mai đem đến đây .
Đào im lặng đứng lên.Bảo nói với theo :
- Chiều mai.Đúng bốn giờ,Không đến đừng có trách !
*
* * Tâm dẫn đường cho nhóm của Sơn đế ngọn núi đá có hang Gấu.Hắn
chỉ lên một lối đi có dây leo um tùm,nói giọng lạnh lùng :
- Lên theo lối kia.Cẩn thận đó nghen !
- Nghe nói khó xơi lắm phải không ? Phi thăm dò.
- Ở ,dĩ nhiên ! Kiếm được đồng tiền đâu có dể :
Câu nói lửng lơ ấy không báo hiệu điều gì tốt lành .Khải nóng
nảy gạt đi :
- Oâng định khủng bố tinh thần tụi tôi hả ? Thôi trèo lên đi
các cha !
Ba người bắt đầu bám vào các bụi cây,lần lên núi.Đến một chổ
khá bằng phẳng,họ thả dây xuống để Tâm buộc ba lô và xẻng rồi
kéo lên.Sau đó,Sơn buộc một sợi dây vào hòn đá,tung lên để
ngoắc vào một gờ đá gần miệng hang.Sau vài lần tung,sợi dây đã
vắt qua được.Họ bắt đầu trèo lên .
Từ miệng hang,ba người lại bám vào sợi dây và bắt đầu tụt
xuống cái vực thẳm đen ngòm phía dưới…
Sau vài mét ăn chếch,cái hang lại dốc thẳng xuống dưới,sâu hơn
chục thước.Khi đã chạm xuống mặt đất phía dưới,Sơn bật đèn
pin.Ở đây,nền đá lóng lánh,ướt và trơn trợt.
Đang dò dẫm bước,bỗng Phi đứng khựng lại.Hắn vừa đạp phải một
vật gì đó kêu thét lên.Sơn quay đèn lại.Một con rắn to tướng
đang quấn chặc lấy ống chân của Phi với cái đầu ngóc lên phía
trên đùi.Phi liều mạng hai tay tóm lấy cổ con rắn bóp mạnh.
Sơn và Khải lao đến giúp Phi.Họ gỡ con rắn ra và dùng xẻng đập
chết nó.Sau đó,lại dò dẫm bước.Lại một lần nữa,Phi trượt ngã
vì vấp phải một vật gì đó nằm ngay trên lối đi.Aùnh đèn pin
rọi tới cho thấy đó là hai bộ xương người nằm chồng chéo lên
nhau.Ở bên cạnh là hai cái balô đựng đầy đất đã mục rách lỗ
chỗ.Ba người đứng im nhìn nhau,Phi lên tiếng :
- Chắc là những thằng vô đây trước.
- Tính sao đây ? Khải hỏi bằng giọng run run.
Phi bặm môi.Sau đó,hắn cương quyết :
- Cứ tiến thôi.Đã vô đến đây,coi như liều !
Cả bọn đi tiếp theo một hàng dọc.Không khí ở đây nhiều hơi
nước nên ánh đèn không chiếu xa được.Nền hang chỉ toàn là đá
lóng lánh.Phi băng khoăn :
- Sao không thấy đất hà ?
Sơn lia đèn vào một góc hang,nói :
- Có lẽ đây rồi.
Cả bọn xúm lại.Đúng là có đất.Nhưng đó chỉ là những hốc đất
nhỏ nằm lẫn trong các khe đá.Muốn lấy phải moi lên từng tí
một.Cả bọn bắt đầu làm.Một giờ sau,cã bọn mới moi được một
balô đất trong những hốc đá.Sơn nãy ra ý kiến :
- Quay ra rồi.Bấy nhiêu đủ rồi !
Khải ngạc nhiên :
- Làm mỗi thằng một ba lô đã, cha nội ?
- Còn hai ba lô ngoài kia nữa .Sơn nói
Phi và Khải đã hiểu ra.Chúng gật đầu rồi thu dụng cụ,lần
ra.Đến chổ có hai bộ xương,Sơn bấm đèn cho chúng trút hai ba
lô đất vào hai cái ba lô còn lại.Sau đó,cả bọn lại tiếp tục
lần ra ngoài.
Gã đàn em Thúy đón ba cái ba lô đất.Rồi khen cả bọn :
- Giỏi quá ta ! Làm ăn lẹ thiệt đó !
Phi lừ mắt nhìn hắn :
- Ngon ăn lắm đó.Mày cứ chui vô thử coi. *
* * Buổi chiều.
Thúy đi đến bên nhóm những người đang ngồi đãi số đất lấy từ
trong hang ra và ngồi xuống bên cạnh họ.Kết quả số vàng vụng
thu được khá lớn.Thị nhanh chóng trút vào trong cái lọ trong
ánh mắt sững sờ của những người đang có mặt.Có thể thấy Tâm
nhiếu mày lại trong một ý nghĩ thầm kính nào đó.Nhưng biểu
hiện đó cũng không qua mắt được Thúy.Thị khẽ mỉm cười một nụ
cười không rõ nghĩa rồi đứng lên.Chỉ vào ba cái ba lô đã lép
kẹp.Thị nói :
- Tâm mang giùm tôi mấy cái ba lô đến cho họ.Nói là ngay mai
vẫn tiếp tục nghen.
Sau đó,Thúy đứng lên thong thả đi về lều của mình. Mang theo cái ba lô,Tâm len theo những bụi cây đến bên lều của
nhóm Sơn.Cả bọn đang ngồi nhậu,thấy Tâm đi tới.Khải nói bằng
giọng lè nhè :
- Vô đây mậy.Làm bậy một ly.
Tâm ngồi xuống ,đỡ ly rượu làm một hơi.Phi hỏi hắn :
- Khá không,mậy ?
Tâm thì thào :
- Khá.Tổng cộng hơn năm chỉ .
Cả bọn kinh ngạc nhìn nhau.Khải làu bàu :
- Năm chỉ.Vậy mà trả có mấy đồng bạc !
Tâm phụ họa :
- Đúng vậy.Lẽ ra ,cô ta phải trả cho mấy anh một nữa mới là
công bằng.
Phi cũng ầm ừ :
- Phải đó … Có chui vô hang mới biết.Tao chút nữa làm mồi cho
rắn độc.
Sơn lắc đầu :
- Nguy hiểm thật.Nhưng có mẻ không trúng người ta phải trả
tiền cho mình sao ?
Khải trơng mắt :
- Thì cứ việc chui vô hang đi ! Nếu tụi mình chết rục xương
như hai thằng kia ,ai thương?
Tâm đệm thêm :
- Theo tôi,ngày mai các anh cứ đòi chia phân nữa.Nếu không
được thì thôi.
- Không cần.Ngày mai,lấy ra tụi mình tự đãi,coi con mẻ làm gì
được ?
Sơn can ngăn :
- Coi chừng đó ! Cứ xem mấy thằng hôm qua thì biết.Đàn bà con
gái vô đây làm đầu nậu.Không đùa đâu !
Phi cũng quay sang can ngăn :
- Tao xem mày không đủ sức đâu Khải.
Khải bật dậy,kéo theo Tâm :
- Tao đéo ngán.Đi.Mày chỉ chổ con đó cho tao !
Tâm co người :
- Chịu thôi.Anh cứ ra bờ suối là gặp liền hà !
Khải hằn học nhìn cả bọn :
- Toàn một lũ thỏ đế ! Được,chỉ cần mình tao là đủ !
Câu nói vừa dứt,Thúy đã bình tỉnh bước ra :
- Hình như anh muốn tìm tôi ?
Khải đứng sững lại.Một chốc sau lấy lại được bình tỉnh.Hắn
trợn mắt nói :
- Ngày mai tụi tôi không chui vào hang nữa.Cô muốn vô cứ việc.
- Ngán rồi sao ? Thúy bình tỉnh.
Khải nổi xung lên :
- Không có ngán.Nhưng tụi này không để đứa nào bốc lột !
Thúy gật gù :
- Vậy đó.Được,chúng ta sẽ bàn lại.Nhưng để tôi nói chuyện với
thằng phản chủ này đã .
Nói xong câu đó.Thúy quay sang phía Tâm đang cúi gầm mặt ngồi
cạnh Phi :
- Tao cho mày nữa tiếng để khăn gói ! Nếu tao còn thấy cái bản
mặt mày quanh khu vực này,đừng trách là sao tao không báo
trước !
Có thể thấy uy lực của Thúy đến mức nào qua thái độ hoảng hốt
của Tâm.Không nói một lời nào,hắn vội vã đứng lên lủi nhanh
vào một bụi cây.
Đến lúc đó Thúy mới quay sang Khải :
- Anh khỏi nói.Tôi hiểu rồi ! Bây giờ tôi có một đề nghị .
- Chuyện gì ? Khải dịu giọng trước thái độ của Thúy.
- Tôi muốn ba anh làm việc cho tôi.Các anh thay tôi trông coi
mấy người làm thuê cho tôi ở đây.Lương trả theo tuần.Một trăm
ngàn mỗi người.
Lời đề nghị bất ngờ làm cả bọn sững lại.Phi gật gù :
- Nghe được đó !
Sơn gật đầu.Anh quay sang Thúy :
- Nhưng cụ thể công việc ra sao ?
Thúy mỉm cười,ngồi xuống cạnh Sơn :
- Các anh chỉ trông coi không cho kẻ nào làm biếng hoặc ăn
bớt.Một trăm ngàn là lương cố định.Nếu trúng nhiều tôi sẽ
thưởng thêm.
Khải hồ hởi :
- Vậy thì ngon rồi !
Thúy nói tiếp :
- Nhưng phải hết sức cẩn thận.Mà chỉ cần hai người thôi.Còn
anh Sơn,tôi sẽ giao cho công việc khác.
Thị dừng lại trong một thoáng,đưa mắt liếc nhanh về Sơn và nói
tiếp :
- Tất nhiên,tiền lương cả ba như nhau.
Một thoáng im lặng rồi Phi ngữa bàn tay đen đúa của hắn cho
Thúy úp bàn tay với những ngón tay tô son của mình lên đó.Như
vậy là đã thỏa thuận.
*
* * *
Trong lều,Thúy và Sơn ngồi đối diện với nhau qua cái thùng gỗ
nhỏ.Trên mặt bàn chỉ có một bao thuốc lá 555 và cái bật lửa
ga.Thúy chìa bao thuốc lá về phía Sơn :
- Anh Sơm hút thuốc !
Sơn rút một điếu thuốc lá.Thúy bật lửa cho anh châm rồi cũng
châm cho mình một điếu.Sơn hỏi :
- Tại sao cô biết tên tôi ?
- Khi người ta chú ý đến một người nào đó … - Thúy nói và phun
ra một hơi khói thuốc – Một cái tên có khó gì ?
- Nhưng tại sao chớ ? Sơn hơi ngạc nhiên vì cách vào đề thẳng
thừng của Thúy.
Thúy không nói gì lặng lẽ giở chiếc hòm bên cạnh lôi ra vài
lon bia và con mấy khô mực rồi lúi cúi rưới cồn để nướng.Quay
sang Sơn,Thúy nói bằng giọng thân mật :
- Đốt giùm em đi !
Sơn ngạc nhiên vì thái độ ấy.Anh liếc nhanh khuôn mặt của Thúy
rồi lặng lẽ bật lửa nướng mực.Trong khi đó,trông thị giống như
một người đàn bà đang say mê công việc nội trợ.Vừa làm,Thúy
nói nhỏ mà không nhìn Sơn :
- Công việc của anh là luôn ở bên em ! Mỗi tuần,em trả anh
tròn một chỉ !
Sơn nhíu mày ngạc nhiên.Anh không sững sờ vì số tiền công thị
nói .Anh ngạc nhiên vì thái độ dịu dàng của thị đối với
mình.Còn Thúy vẫn nhỏ nhẹ :
- Chỉ có anh là xứng đáng … Còn tụi nó – Thị hất đầu về phía
Phi và Khải đang đứng bên suối – Tụi nó chỉ chờ dịp là kề dao
vào cổ em.
Lời tâm sự bất ngờ của một con người nổi tiếng trong giới đào
vàng làm Sơn kinh ngạc.Tuy vậy anh vẫn im lặng lúi húi làm
công việc nướng mực.Khi đã xong,Thúy cười cười nói với Sơn :
- Anh xe mực dùm em !
Sơn lặng lẽ làm theo.Trong khi đó,bằng một vẻ tự nhiên thị cởi
chiếc áo đang mặc ngay trước mặt Sơn.Lúc đó đôi mắt sau hàng
mi dài của thị long lên một cách tinh quái.Còn Sơn,có thể nói
phải khó khăn lắm anh mới rời mắt khỏi thân hình trắng nõn của
Thúy để cúi xuống với con mực đang xé dở …
- Anh Sơn ! Thúy nhỏ nhẹ gọi anh
Sơn quay lại sững sờ.Thuý đứng trước mặt anh thật tuyệt
vời,trần trụi.Thân hình của cô dưới ánh sáng mập mờ trong căn
lều trông như một bức tượng thần vệ nữ,thật khiêu gợi.Bộ ngực
nở nang với đôi nhủ hoa trắng hồng trông như hai trái đào
tiên,phía dưới cái eo thon thả là một vệt lông đen tuyền u
lên.Cặp đùi thon chắc trắng nõn nà thẳng tắp.
Sơn gần như nghẹt thở trước thân thể của Thuý. Thuý bước đến nắm tay Sơn đặt lên ngực mình.Một thoáng rụt rè
rồi anh úp trọn bàn tay lên bầu ngực Thuý.Cặp nhủ hoa săn cứng
lại trong lòng bàn tay Sơn.Một tay Sơn vuốt ve hết bên này đến
bên kia vú Thúy,còn tay kia thì lần dần xuống gần háng ve vuốt
nhẹ nhàng đám lông đen tuyền,óng mượt.
Thúy nhìn Sơn và mĩm cười.Anh hôn nhẹ lên môi cô rồi cổ và từ
từ hạ xuống đến vú.Anh hôn khắp cả bầu vú rồi hôn phớt lên
nuốm vú,rồi anh mút anh nút.Trong lúc đó,bàn tay anh banh hai
mép âm hộ mọng nước ra ấn ngón tay vào,cảm giác nhớt kẹo bọc
lấy ngón tay khi nó chui sâu vào cửa mình Thúy.Cô thở hắt ra
khi gần như một lượt ba ngón tay anh chui thẳng vào người.Dâm
khí tuôn ra ào ạt ư ớt đẩm cả bàn tay anh và lan ra cả hai bên
bẹn làm đám lông bết lại bóng lưỡng. Dường như không muốn kéo dài thêm nữa,Thúy vội nằm ngữa ra
vòng tay kéo ghì anh vào lòng mình.Cô cầm lấy dương vật của
anh ấn vào âm hộ mình.Một khoái cảm kỳ lạ tựa như một luồn hơi
nóng bức khó chịu di chuyển khắp cơ thể Sơn,đầu óc buốt cả lên
khi lổ âm đạo bó thít lấy dương vật.Sơn bắt đầu nhúc nhích cái
mông, dương vật anh từng chút một chui vào cái lổ be bé sâu
thẳm ở háng Thúy.Toàn thân anh run bần bật khi âm đạo Thúy
xiết chặc lấy dương vật làm anh không tài nào ấn vào sâu hơn
nữa,bằng một cố gắng nghẹt thở Sơn nhấn mạnh.Một cảm giác
khoan khoái khi anh cảm nhận các thớ thịt quanh âm đạo bắt đầu
mọng nước ,giãn ra để đón nhận trọn vẹn cái dương vật.Mông anh
bắt đầu chuyển động lên xuống thật nhịp nhàng và từ miệng Thúy
cũng vang ra những tiếng rên đều đặn với từng cái thụt ra thụt
vào của dương vật.
- Ah … ah … anh ơi … Sơn ơi … ah … ah !
Anh nhịp đều đều rồi mỗi lúc một nhanh hơn.Một lúc sau,hơi thở
của Sơn bắt đầu trở nên nặng nhọc.Anh càng lúc nhịp càng nhanh
hơn,mạnh hơn.Nắc như điên như cuồn.Hơi thở dồn dập đứt
quảng.Một cảm giác phừng phừng trong người,bầu dái thít cứng
nhưng bên trong lại sôi sùng sục một luồn chất lỏng như chực
bung ra.Sơn nhấn mạnh hơn nữa,sâu hơn nữa rồi bổng nhiên lổ
chân lông anh nở to hàng triệu sợi lông dưng đứng lên,toàn
thân như phân ra từng mảnh và cảm giác như cơ bắp được tiếp
thêm sức mạnh.Anh hẩy một cái thật mạnh,cằm bạnh lên :
- Ahhhhhhhhh !!!!!!!!!!!
Cũng ngay thời điểm tiếng rên vừa bật ra khỏi cổ họng.Một đợt
tinh như bùng nổ từ đầu dương vật bắn thẳng vào trong âm đạo
Thúy,nó cứ tuôn tuôn mãi làm anh có cảm giác như chưa bao giờ
mình xuất tinh nhiều như vậy.Khoái cảm từ từ dịu đi nhưng vẫn
còn ngầy ngật trong con người anh.Sơn vẫn nằm yên đè lên trên
bộ ngực của Thúy.Một cảm giác êm ái nhẹ nhàng đi sâu vào tâm
hồn và anh thiếp đi lúc nào không biết …
*
* * Đêm lặng lẽ xuống.
Sự ồn ào ban ngày đã nhường chổ cho sự êm ả của núi rừng.Bên
dưới những tàn lá lao xao chỉ có tiếng suối chảy róc
rách.Trong những căn lều ở ven suối,mọi người đã ngũ yên sau
một ngày làm việc mệt nhọc.
Nhưng nếu tinh mắt,người ta sẽ nhận thấy lẫn trong tiếng lá
lao xao đang có những âm thanh sột soạt trên lớp lá khô.Dưới
ánh trăng mờ ảo ở một quãng trống,có những bóng người lom khom
cắp súng di động.Trong số đó,ngoài bọn Bảo còn có một tên tóc
tai bù xù cắp khẩu AR.15.Hắn tên là Seng.
Hận thì thào vớii tên Seng :
- Tụi nó ở trong hai cái lều liền nhau đó !
Gã Seng gật đầu.Sau khi đã vạch lá quang sát toàn bộ khe Rùa
Vàng,hắn nói khe khẽ :
- Tao,thằng Bảo và thằng Hận vô,Thằng Hoàng cảnh giới.Đứa nào
chống cự ,bắn ngay!
Sau mệnh lệnh,đó cả bọn tiến đến khe Rùa Vàng.
*
* * Trong căn lều nhỏ, Sơn giật mình quay sang Thúy.Cô vẫn còn
thức.Họ nằm bên cạnh nhau,trên người đắp tấm chăn mỏng.Sơn im
lặng nghĩ ngợi.
Trong bóng tối mờ mờ,Thúy quay sang choàng tay qua cổ Sơn :
- Anh đang nghĩ gì ?
Sơn nói mà không nhìn sang Thúy :
- Không … Có lẽ không thể sống như thế này mãi được .
Thúy nhíu mày,hỏi lại :
- Nhưng tại sao thế ?
- Anh không quen cuộc sống giành giật như thế này.Mà ngay cả
em nữa.Em sẽ sống như thế này mãi sao ?
Câu nói đó đã chạm đến nỗi suy tư thầm kín nhất trong lòng
Thúy.Cô khẽ thở dài.Hai người im lặng,mỗi người theo đuổi ý
nghĩ riêng của mình.Một lúc sau,Thúy khẽ nói :
- Anh ráng chịu một thời gian nữa … Chúng mình sẽ đi khỏi nơi
đây.
- Nhưng mà đi đâu ?
- Em sẽ mua một căn nhà ở thị trấn.Hai đứa mình sẽ làm lại từ
đầu nghen.
Sơn im lặng không nói.Thúy cũng im lặng.Có thể thấy tiếng gió
rì rào qua khẽ lá,tiếng côn trùng khi lắng khi dậy lên như một
giàn hợp xướng nhiều bè …
Đang nằm im,Thúy bổng nhỏm dậy nghe ngóng một lát rồi đứng hẳn
lên.Thị nhanh nhẹn mặc quần áo vào.Sơn cũng nhỏm dậy vội vã
mặc quần áo.Trước khi bước ra khỏi lều Thúy hơi lưỡng lự một
lát rồi đi lại góc lều,lấy một cái túi nhỏ,nặng trĩu trong
góc,giắt vào người.
Đúng vào lúc hai người vén cửa định bước ra ngoài thì một bóng
đen nhảy vọt đến,đứng chắn ngay bên ngoài.Ngay sau đó tiếng
quát khàn khàn
- Tất cả nằm im !
Một thoáng lặng đi.Ngay sau đó,Thúy và Sơn lùi lại và lao qua
tấm vải căng ở phía sau lều,đúng vào lúc đó một loạt tiểu liên
nổ giòn,xối thẳng vào chiếc lều mà họ vừa thoát ra.
Sơn thoáng thấy bóng Thúy lao vừa giữa những bụi cây.Anh cũng
vội vã lao theo.Trong bóng tối dày đặc,Sơn chạy như hóa điên
vào trong rừng sâu.
Trong khi đó,từ trong lều của mình hai loạt đạn đã dựng Phi và
Khải chồm dậy.Hai đứa chồm dậy.Bằng một cú nhảy bạt mạng,Phi
vọt lên đánh hai đầu gối vào lưng tên nổ súng đang quay lưng
lại.Ngay sau đó,hắn cũng lao thẳng xuống suối và chạy khuất
vào bóng tối.Khải cũng vội vã chạy theo Phi.Nhưng một loạt
tiểu liên đã làm cho hắn đứng khựng lại.Sau một lát chới
với.Khải té úp mặt xuống dòng suối.
Từ trong những chiếc lều,những kẻ đào vàng lao tứ tung ra
ngoài trong nỗi hoảng sợ điên dại.Họ lăn,họ lao bừa vào những
gốc cây để ẩn nấp.Trong cảnh hỗn loạn đó,thỉnh thoảng sau
những tiếng súng vang lên là có một bóng người ngã nhào
xuống.Hàng chục người lao vào nhau,dẫm đạp lên nhau.Trong khi
đó,Seng cùng bọn Bảo tranh thủ cướp đồ đạt,nhét vào trong
những chiếc ba lô.Một lát sau,cả bọn lẫn nhanh vào các bụi
cây,biến mất bỏ lại sau lưng những chiếc lều bốc cháy.
*
* * Trời đã hừng sáng.
Sơn vẫn đi trong rừng rậm.Anh đã hoàn toàn mất phương hướng
nên vừa đi anh vừa ngẩng mặt nhìn ra xung quanh với vẻ ngơ
ngác.Rừng núi hoang vu và không hề có dấu vết của con người
hoặc có nhưng Sơn không đủ kinh nghiệm để nhận ra.Gai nhọn,đá
sắc đã làm cho quần áo anh rách toạc và trên mặt,ở hai khủy
tay có những vết xước.
Khi mặt trời đã đứng bóng,Sơn lần xuống một khe nhỏ,vốc nước
uống.Sau đó,anh lại tiếp tục băng rừng bước đi,bước đi những
bước mà chính anh sẽ không biết sẽ về đâu ?
Đã xế chiều.Hoàng hôn đã bao phủ lên màu xanh của núi rừng.Sơn
lần qua những bụi cây,hái những quả nhỏ để ăn.Có những quả vừa
bỏ vào miệng nhai được mấy miếng,anh đã vội nhăn mặt nhổ ra …
… Buổi sáng giữa rừng hoang.Đã sang ngày thứ ba.
Sơn nằm trên lớp lá cây dưới nền đất bên dưới một lùm cây rậm
rạp.Một tia nắng mặt trời xuyên qua kẽ lá chiếu thẳng vào hai
mắt đang nhắm nghiền của anh.Thỉnh thoảng,Sơn lại cất lên
tiếng rên nặng nề.Cơn sốt đã đi qua ban đêm vẫn còn để lại dấu
vết của nó trên khuôn mặt tái xanh của anh.Trong cơn mê
sảng.Sơn thì thào :
- Nước … ! … Nước ! Cho tôi uống nước !
Tiếng nói tuyệt vọng đó bị khỏa lấp đi trong tiếng xôn xao của
rừng buổi sáng với tiếng lá đón gió,tiếng chim ríu rích trên
những cành cây và tiếng kêu của những con khỉ đuổi nhau trên
cao.Lẫn trong âm thanh ấy Sơn vẫn nặng nề trở mình.Anh quờ
quạng ra xung quanh và thì thào cất giọng đã kiệt sức :
- Nước. Trời ơi nước !
Núi rừng vẫn lặng lặng,hoang vu như thế.Mặt trời đã lên cao và
không khí trở nên khô hanh hơn.Cơn khát càng tăng.Không thể
chịu nổi cơn khát đang hành hạ mình,Sơn bò ra khỏi bụi cây.Anh
bám vào một gốc cây đứng lên nhưng lại loạng choạng ngã
xuống.Vừa đi vừa vấp ngã,Sơn bước qua những bụi cây.
Không biết Sơn đi như thế được bao lâu.Cuối cùng,kiệt sức,anh
ngã xuống và bắt đầu bò đi chậm chạp trên nền đất.Đã nghe thấy
tiếng róc rách của một dòng suối.Sơn bật lên tiếng rên nho
nhỏ,tiếp tục bò tới bằng một quyết tâm tuyệt vọng.
Nghe tiếng động con nai đang uống nước co giò lao vút đi và
mất hút giữa nhừng lùm cây.Nhưng Sơn không để ý đến tất cả
những gì xung quanh.Anh chỉ thấy dòng suối đang róc rách đầy
khiêu gợi,mời mọc.Cuối cùng anh đã tới dòng suối,Sơn chúi đầu
xuống và mất đà ngã lộn nhào xuống nước … Nước lạnh đã làm cho
Sơn tỉnh hẳn.Anh vốc nước uống thỏa thê.Sau đó,anh còn té nước
lên người như để xua đi những bụi bặm,những mệt nhọc của những
biến động vừa qua.
Bất chợt ,Sơn dừng lại.Anh nghe thấy có tiếng người lao xao
đâu đây.Anh vội vả bò vào một lùm cây rậm rạp để giấu mình.Gió
đưa đến hơi bếp và tiếng người nói.Sau một thoáng lưỡng lự,
Sơn lặng lẽ bò về phía những âm thanh đầy hấp dẫn đó …
Ở một khoảng trống giữa rừng,một bếp lữa đang cháy đỏ với một
cái xoong bên trên bốc khói nghi ngút.Có hai người đang nói
chuyện,quay lưng lại phía Sơn.Sơn chui vào một bụi cây và rẽ
lá nhìn ra.Một tên đứng dậy,đi lại chổ Sơn đang nấp nhặt mấy
cành cây khô.Sơn rùng mình.Anh nhận ra khuôn mặt bành bành với
nước da vàng như nghệ.Đó là tên Hận.Tên thứ hai là tên Hoàng
với cái dáng nhỏ thó không thể lẫn vào đâu được.
Lấy củi xong,Hận quay trở lại bếp.Trong bụi cây,Sơn chắc bọn
chúng còn ba tên nữa đang lẫn quẫn đâu đây.Nấn ná ở khu vực
này với anh là quá nguy hiểm.Anh định bò lui trở lại.Chợt anh
nghe tiếng Hận thì thào :
- … Chỉ còn cách này.Mày dám chơi không ?
Hoàng gật đầu :
- Chơi thì chơi . Ngán chi !
Anh thấy Hận móc từ trong túi ra một gói nhỏ.Hắn đổ cái gói
vào trong xoong rồi tống mảnh giấy vào bếp.Trong khi đó Hận
móc từ ba lô ra hai ổ bánh mì và đưa cho Hận một ổ.Hận lắc đầu
:
- Mày ăn trước đi.Để tao rữa tay kỹ mới ăn được !
Từ trong bụi cây Sơn nuốt nước miếng nhìn tên Hoàng nhai
bánh.Chợt có tiếng người lao xao rồi tiếng chân bước thìn
thịt,rồi Bảo,Chung và tên Seng xuất hiện.Trên vai tên Chung
khoác chiếc ba lô căng phồng.Nhìn thấy chúng hai tên kia đứng
dậy,mừng rỡ :
- Ngon không ? Hoàng hỏi .
Bảo gật đầu.Hận nói trong khi đưa tay đỡ cái ba lô nặng trĩu
trên vai Chung :
- Được mười mấy ký không ?
Chung gật đầu :
- Hai chục ký đó.Riêng đồ “xịn” gần một yến !
- Phước tổ rồi ! – Hoàng kêu lên – Phen này cầm chắc ba chục
cây !
Trong khi Hoàng và hận xúm đỡ cái ba lô đựng trầm cho
Chung,Bảo lặng lẽ đứng nhích ra một bên.Hắn đưa mắt nhìn tên
Seng đang hạ mũi khẩu AR.15 xuống ngang hông.Cái nòng súng của
Seng giật nãy lên.Cả một băng đạn xỉa vào người ba tên kia.Ba
đứa nhảy dựng lên rồi đổ xuống trong những tư thế khác
nhau.Trong một thoáng,máu chảy loang ra hòa với đất.
Trong bụi cây,Sơn nhắm nghiền mắt.Một lát sau,khi mở mắt
ra,anh thấy Seng xách ba lô trầm đặt chổ khác.Còn Bảo thi đang
ngồi cạnh bếp lữa.Hắn cười khùng khục và bình luận bằng một
giọng tàn nhẫn :
- Dù sao tụi nó cũng mang giất mơ ba chục cây xuống âm phủ !
Nhân đạo quá rồi !
Đang lúi húi tháo dây buộc miệng ba lô.Seng quay lại :
- Chia thôi mậy ?
- Thong thả đã ! Cơm chín rồi.Tao với mày ăn một bữa tạm biệt
nhau luôn !
Seng lẳng lặng cầm ca và xới cơm trong xoong ra.Hai đứa ngồi
ăn một cách ngon lành bên cạnh ba cái xác đẫm máu của những kẻ
mới trước đó ít phút còn là đồng hội đổng thuyền với chúng.
Trong bụi cây,Sơn vẫn nằm im nhìn ra.Anh muốn biết đến cái kết
cục của màn kịch đẫm máu này. *
* * … Ăn cơm xong.Bảo rót nước từ trong bi-đông ra uống một hơi
dài vẻ thỏa mãn.Sau đó,hắn rót một ca cho Seng.Tên này thong
thả hơn.Hắn nhấp từng ngụm nhỏ.
Khi Seng đang hớp những hớp cuối cùng,bất chợt hắn sững
lại,đôi mắt trợn trừng hốt hoảng nhìn tên Bảo.Tên này đang gập
người xuống,hai tay ôm bụng vì những cơn đau xé ruột từ bên
trong.Hai đứa hoảng loạn nhìn nhau.Rồi tên Seng cũng đưa tay
ôm bụng và gập người lại.Trong đôi mắt của chúng đã thấy bóng
dáng của thần chết !
Bảo nói giọng tắc nghẹn vì sợ hải :
- Tụi nó … nó đánh thuốc độc ! Nói xong Bảo vùng đứng lên,loạng choạng mấy bước rồi khuỵu
xuống ghì lấy bụng.Còn Seng thì,hắn ngồi nguyên tư thế cũ
trong khi hai tay ôm bụng và mắt nhìn trừng trừng lên những
tàn lá cao xanh vời vợi trên đầu hắn.Những tán lá ấy tứ xoay
tròn,xoay tròn rồi quay tít.Seng từ từ ngã quay ra đất.Đôi mắt
mở trừng trừng của hắn vẫn nhìn thẳng lên một mảnh trời xanh
lồng lộng với những tảng mây trắng đang trôi vùn vụt. Không gian bỗng lắng lại.Một sự im lặng của chết chóc và tội
ác bao trùm lên tất cả.Trên khoảng trống,năm xác người ngổn
ngang cạnh cái ba lô trầm.Nguyên nhân của những tội ác. Sơn bò ra khỏi bụi rậm.Anh bước về phía những cái xác câm
lặng.Trên khuôn mặt của anh có thể thấy rõ những nét sợ hải và
hoang mang cao độ.Nhưng có một cái đã kéo anh ra khỏi trang
thái mụ mẫm.Đó là cơn đói.Sơn quỳ thụp xuống cái ba lô mà tên
Hoàng cất bánh mì.Anh lôi ổ bánh ra.Một thoáng lưỡng lự,anh
liều mạng cắn một miếng bánh,nhai nuốt ngon lành.Sau đó,anh
kẹp ổ bánh vào nách và lục lục ba lô,lấy ra hai bộ quần áo
lành lặng và hai ổ bánh mì nữa.Cầm tất cả những thứ đó trên
tay,Sơn đưa mắt nhìn về phía cái ba lô đầy trầm vẫn đang để
bên cạnh đó.
Ở sau lưng anh mặt trời đang lặng dần xuống trên những tán lá.
*
* * Ở ven đường quốc lộ.Sơn trong bộ quần áo lành lặng đứng bên
cạnh cái ba lô và ngóng những chuyến xe chạy qua.Một chiếc xe
tải chở đầy gỗ chạy tới.Sơn giơ tay vẫy.Chiếc xe dừng lại,Sơn
nhanh nhẹn trèo lên thùng xe.Chiếc xe nỗ máy và tiếp tục lao
đi trên những con đưởng rừng,hướng về thị xã,để lại sau lưng
nó màu xanh trùng điệp của núi rừng với những nguy hiểm và
những tội ác …
(Hết Phần 6 ... Xin mời xem tiếp
Phần 7) |