| Buổi tối,tại căn nhà nơi Hương và Sơn ở.Sơn nằm trên chiếc giường nhỏ đặt ở góc tầng dưới.Anh vẫn mặc 
                  nguyên quần áo và còn trùm chăn dạ kín đầu.Từ dưới chăn ấy 
                  vọng ra những lời rên rĩ mê sảng.Trận sốt rét đang hành hạ anh.
 Một lát sau,Sơn tung chăn ngồi dậy.Anh mở to đôi mắt đờ đẫn 
                  trên khuôn mặt tái mét lấm tấm mồ hôi nhìn trống không ra phía 
                  trước.Đôi môi khô héo của anh khẽ mấp máy những tiếng thì thầm 
                  nặng nề :
 - Nước ! … Cho tôi uống nước !
 Tiếng kêu ấy vang lên trong căn nhà tỉnh mịch,không có ai đáp 
                  lại.Sơn nhoài người,quờ quạng lên chiếc bàn nhỏ đặt cạnh 
                  giườnh định lấy nước.Bàn tay run rẫy của anh chạm đến chiếc 
                  bình đựng nước làm nó đổ xuống.Kiệt sức,Sơn lại nằm vật xuống 
                  giường.Anh nhắm nghiền mắt lại và cơn mê sảng lại bắt đầu hành 
                  hạ anh.Sơn vật vã và bổng kêu lên bằng giọng tắt nghẹn vì lo 
                  sợ :
 - Kìa … Đừng,đừng bắn ! … Tôi sẽ đi ! …sẽ đi mà … !
 Một thoáng im lặng,rồi Sơn lại kêu lên giọng khàn khàn đầy 
                  nước mắt :
 - Má ơi ! … Má đừng bỏ con… ! Má không thương con sao má ? … 
                  Thủy.Em cầm lấy đi! … Tiền đó … Bây giờ anh giàu rồi mà ! … 
                  Kìa,Thủy ngừng lại đã !
 Sơn bật khóc.Rồi anh quơ tay ra,chới với như một kẻ chết đuối 
                  :
 - Má ! … Nước ! Cho con uống đi má ! Con khát cháy họng rồi nè 
                  !
 Tiếng kêu cứ yếu dần,yếu dần rồi cuối cùng Sơn lịm đi …
 Có tiếng lách cách từ bên ngoài,Hương đẩy xe máy đi vào.Thị 
                  bước vào nhà với dáng vẻ tươi vui.Đặt chân vào nhà,thị nhõng 
                  nhẽo kêu lên :
 - Anh Sơn !
 Tiếng gọi ấy tan ra trong nhà.Hương sững lại,thị đưa tay bật 
                  công tắc.Sơn vẫn nằm co quắp trên chiếc giường nhỏ.Chiếc chăn 
                  dạ đã rơi xuống đất.
 Hương vội vã bước đến bên cạnh Sơn.Khi thị định đánh thức 
                  anh,bỗng Sơn trở mình rên rỉ :
 - Nước ! … Má ơi,con khát !
 Hương nhíu mày,đặt tay lên trán Sơn.Trong khi đó,Sơn vẫn quằng 
                  quại,giọng khàn khàn :
 - Nước ! … Trời ơi,cho tôi nước … !
 Thị đã hiểu.Trên khuôn mặt xinh đẹp bỗng bừng lên những tia 
                  sánh.Thị bước nhanh lên cầu thang dẫn lên lầu,rồi nhảy bổ đến 
                  trước cái tủ lớn …
 Chỉ mấy phút sau,Hương đã vội vã quay xuống,trên tay xách theo 
                  cái túi du lịch.Không thèm nhìn Sơn đang quằn quại trên giường 
                  đòi nước,Hương bước nhanh ra ngoài.Thị đẩy nhanh xe máy ra 
                  cổng và biến mất.Hương đã vĩnh viễn biến mất khỏi cuộc đời Sơn 
                  như vậy đó.
 **   *
 Tại căn biệt thự của vợ chồng Tư Nghị.Tư Nghị đang ngồi cắm cúi tính toán gì đó.Kim Anh bước đến 
                  ngồi xuống bên cạnh,đưa tay vuốt ve tóc hắn.Tư Nghị sung sướng 
                  lim dim trước cử chỉ âu yếm ấy.
 Đồng hồ treo tường thong thả điểm bảy tiếng.Kim Anh làm như 
                  chợt nhớ ra .Cô ta thỏ thẻ :
 - Hình như anh có hẹn tối này mà ?
 Tư Nghị sực nhớ.Hắn vội đứng lên :
 - Ưøa,nhớ rồi.Anh phải đi một chút.
 Nói xong ,hắn quay xuống nhà dưới :
 - Anh Tuyên.Chuẩn bị xe nha !
 Người lái xe bước lên và đi thẳng ra ga-ra.Tư Nghị thay bộ đồ 
                  khác.Trước khi bước ra khỏi nhà,ông ta âu yếm vuốt má vợ :
 - Anh đi độ chừng hai giờ nghen !
 - Dạ,anh đi nhớ về sớm nha ! Đừng để em mong đó ! Kim Anh ngọt 
                  ngào nói.
 
 Còn lại một mình Kim Anh.Cô ta đi lại phía tủ và mở một ngăn 
                  lấy ra một chiếc hộp nho nhỏ rồi đóng ngăn tủ lại.Cô ta cầm 
                  chiếc hộp đi lên gác và mấy phút sau đã trở xuống với chiếc 
                  xắc trên tay.
 Ra khỏi cổng căn biệt thự,Kim Anh bước đến một góc mà cô ta đã 
                  chọn từ trước.Đứng ở đây,có thể nhìn thấy rất rõ con đường đi 
                  qua cổng nhưng bên ngoài lại khó trông thấy.Kim Anh giơ đồng 
                  hồ lên xem với vẻ bồn chồn.
 **   *
 … Sơn gắng gượng mở mắt ra.Hình như có ai đó 
                  đang lay lay anh.Mọi vật nhòa đi rồi nhập lại trong mắt Sơn.Có một khuôn mặt 
                  quen quen đang cúi xuống gọi anh.Mãi một lúc sau,Sơn mới nhìn 
                  rõ.Đó là Phi.Sơn nhíu mày.Anh tưởng đang nằm mê.Nhưng 
                  không,tiếng của Phi vẫn đang gọi dồn dập :
 - Sơn.Mày không nhận ra tao hả ? Phi đây mà !
 Sơn đã tỉnh.Anh gượng ngồi dậy và đưa mắt nhìn xung quanh.Vẫn 
                  là cảnh quen thuộc trong nhà Hương.Anh vẫn chưa tin là Phi 
                  đứng trước mặt mình :
 - Có đúng là Phi không ? Sơn hỏi bằng giọng khó nhọc.
 Phi cười toe toét :
 - Còn ai nữa ! Mày bị sao ? Xỉn hả ?
 Sơn lắc đầu :
 - Không . Sốt rét.
 Phi đã hiểu.Hắn gật đầu :
 - Lại căn bệnh của cao nguyên.
 Sơn nặng nhọc nói :
 - Lấy dùm tôi miếng nước đi !
 Phi nhanh nhảu rót nước đưa cho Sơn.Nhưng những ngón tay run 
                  run của Sơn làm ly nước tuột ra,rơi xuống đất ,vỡ tan.Phi làu 
                  bàu :
 - Điềm gở ! Thôi,để lấy ly khác .
 Phi mang lại cốc nước khác.Lần này,hắn tự tay cầm cốc cho Sơn 
                  uống.Sơn uống ừng ực liền hai ly và nuốt thêm mấy viên 
                  thuốc.Sau đó,Phi đỡ cho Sơn ngồi dựa vào tường,hắn ngồi xuống 
                  bên cạnh :
 - Hoài Hương đâu sao không thấy ? Phi hỏi.
 Sơn ngạc nhiên :
 - Chắc cổ đang có việc đâu đó …
 - Vậy càng hay ! Phi lấp lửng.
 - Anh về hồi nào ?
 - Mới được vài ba ngày ! – Rồi Phi than bằng cái giọng não 
                  ruột – Cực quá mày ơi !
 Sơn ngã đầu vào tường,nhìn Phi :
 - Sau vụ ở khe Rùa Vàng,anh với thằng Khải đi đâu ? à,mà ai 
                  tấn công tụi mình lần đó vậy ?
 Phi đốt một điếu thuốc và ngã đầu ra sau ghế kể :
 - Mãi về sau tao mới biết tụi thằng Bảo tấn công tụi mình … Mà 
                  mày thấy đó tụi nó tấn công bất ngờ,lại có súng nên không ai 
                  dám chống cự.Còn thằng Khải,chính tao thấy nó trúng đạn,ngã 
                  xuống suối.Coi như tiêu.Đến sáng tụ lại điểm mặt còn gần chục 
                  đứa.Thúy cũng có mặt.Cả bọn bàn nhau,đi vào thung lũng Lợn 
                  Rừng.
 Sơn im lặng nghe những lời Phi kể.Có lẽ trong phút đó,anh nhớ 
                  đến những ngày đi kiếm sự máy mắn ở rừng núi cao nguyên.Trong 
                  khi đó,Phi vẫn tiếp tục kể :
 - Thung lũng Lợn Rừng nằm ở gần biên giới …Ở đó,toàn dân anh 
                  chị cả.Không ngày nào là không có đánh lộn.Hơn nữa,đó là khu 
                  vực trọng điểm nên công an và biên phòng truy quét dữ quá.Chưa 
                  đến một tháng tụi tao đành phải bỏ …
 - Còn cô Thúy ? – Sơn bật hỏi - Cô ta đâu ?
 - Không biết ! Một buổi sáng tụi tao không thấy nó trong 
                  lều.Cả bọn bổ đi tìm nhưng không thấy.Vậy là rã đám luôn.
 Nói đến đó Phi bỗng thở dài.nói giọng than vãn :
 - Vậy là vẫn tay trắng ! Xác ve,cuối cùng vẫn hoàn xác ve .
 Một thoáng im lặng trôi qua.Phi nhìn xoáy vào mắt Sơn :
 - Nghe nói mày khấm khá … Mày có thể cho tao vay một ít.Sau 
                  này,tao sẽ thanh toán lại ?
 Sơn đã chờ đợi câu hỏi ấy.Anh hỏi Phi bằng giọng mệt mõi :
 - Anh cần bao nhiêu ?
 - Độ một cây ? Phi nói bằng giọng hy vọng – Mày đang có mà.Tao 
                  sẽ không quên ơn mày !
 Sơn nói :
 - Tôi sẽ cho anh hai cây.Cho chứ không có phải vay mượn gì đâu 
                  !
 Có thể thấy đôi mắt Phi trợn trừng tỏa vẻ ngạc nhiên.Còn Sơn 
                  thì nặng nề nhỏm lên,anh nói giọng mệt mõi :
 - Anh cứ ngồi đợi tôi một lát nghen .
 Nói xong,anh nặng nề bám vào hàng tay vịn,leo lên cầu 
                  thang.Phi lặng lẽ nhìn theo.Hắn không bất ngờ vì thái độ hào 
                  phóng của Sơn mà đang sững sờ vì một lý do khác : Không ngờ 
                  Sơn lại giàu đến như vậy.Nếu anh có thể cho hẳn hai cây 
                  vàng,nghĩa là anh đang có trong tay hàng chục cây.Mà cũng có 
                  thể hàng trăm cây ! Phi cảm thấy đầu óc nóng bừng lên với ý 
                  nghĩ ấy.
 Khi Sơn đã khuất trên cầu thang,Phi rút trong người ra một 
                  lưỡi dao nhỏ.Hắn thu dao vào ống tay áo rồi rón rén bước lên 
                  theo.
 Trên lầu,Sơn đang quỳ trước cái tủ lớn,hai tay buông thõng với 
                  vẻ tuyệt vọng.Từ phía sau,Phi rón rén bước tới.Đúng lúc hắn 
                  giơ cao lưỡi dao trên gáy Sơn thì anh quay lại.Không nhìn lưỡi 
                  dao trên tay Phi,Sơn nói giọng mất hết sinh khí :
 - Mất rồi.Mất hết cả rồi !
 Cái tin ấy làm Phi choáng váng không kém gì Sơn.Hắn vẫn cầm 
                  dao trên tay ngồi thụp xuống bên cạnh Sơn.Hắn nhìn thấy hai 
                  cánh cửa tủ đã bị mở :
 - Mày nói sao ? Mất ?
 Phi bỗng trợn mắt.Hắn gầm ghè :
 - Hay là mày định lừa tao đấy ?
 Sơn không trả lời.Phi mở toang hai cánh cửa tủ : Bên trong 
                  trống trơn.Cũng lúc đó,Sơn kêu lên :
 - Uûa,cả đồ của Hoài Hương nữa ?
 Phi quay lại nhìn Sơn :
 - Sao ? Đồ của con Hương ?
 - Tối qua vẫn còn đây mà … Mất luôn rồi !
 Phi chợt hiểu ra.Hắn nhớ lại ánh mắt quỷ quyệt của Hương.Thở 
                  dài hắn đứng lên.Vừa dắt dao vào trong người hắn vừa chán ngán 
                  :
 - Vậy thì đúng rồi. Chính là con hương .
 Sơn không tin.Anh tròn mắt nhìn Phi.Hắn nhếch mép cười và lắc 
                  đầu :
 - Mày chưa biết đó.Con yêu quái đó có thể làm tất cả miễn là 
                  có tiền! Mày quên nó từng là vợ của một tướng cướp rồi sao ?
 - Nhưng … còn căn nhà này ? Cô ta dám bỏ sao ?
 Phi bật cười :
 - Con Hương làm gì có nhà ! Đây là nhà nó mướn . Mày cũng liệu 
                  mà biến đi.Không biết nó có lừa chủ nhà cái gì không,không 
                  khéo lại vô tù oan đó.
 Sơn choáng váng trước tất cả sự thật đó.Anh ngồi thừ ra.Phi 
                  đứng thẳng lên.Những lời nói của hắn từ trên dội xuống nghe 
                  thật tàn nhẫn :
 - Mày tưởng trong rừng mới có cướp giật lừa đảo thôi sao ? 
                  Ngây thơ quá đó ! Ờ đây,chúng nó còn tinh vi và trắng trợn hơn 
                  nhiều.Cái thung lũng không tên này còn đáng sợ hơn những cái 
                  thung lũng mà tao và mày đã từng trãi qua nhiều lắm !
 Đó là một sự thật.Và,thật oái oăm,sự thật ấy lại được phát ra 
                  từ miệng một tên cướp.Sau khi nói những lời đó,Phi thong thả 
                  đi lại phía cầu thang.Chợt hắn dừng lại,quay người nhìn Sơn :
 - Vậy là mày trắng tay .Có muốn đi làm ăn với tao không ?
 Sơn vẫn ngồi lặng lẽ.Phi không nài thêm.Hắn lẳng lặng quay 
                  gót.Khi những bước chân của hắn đã im.Sơn mới choàng tỉnh.Anh 
                  vội vã đứng lên quơ vội vài bộ quần áo của mình đang vứt lăn 
                  lóc xung quanh.Anh bước xuống cầu thang.Lại một lần nữa,Sơn 
                  đứng lặng vì bất ngờ : Chiếc xe máy của anh không còn dựng ở 
                  trong nhà nữa ! Không ai ngoài Phi đã làm chuyện ấy.
 Sơn lầm lũi đi ra.Như vậy sau nhiều biến động,cuối cùng anh 
                  lại trắng tay.Nhưng có lẽ điều đáng sợ nhất là anh vẫn cô độc 
                  và đã đánh mất mọi niềm tin vào cuộc đời … Tuy vậy,vẫn còn một 
                  hy vọng cuối cùng và anh quyết định thử liều với số phận một 
                  lần nữa.
 **   *
 Khi Sơn vừa xách cái túi nhô ra ở đầu phố,Kim 
                  Anh đã hổn hển chạy tới.Không nói một lời nào,cô ta dướng 
                  người lên hôn “chụt” vào má anh rồi kéo tay anh hối hả bước.
                  Kim đồng hồ chỉ đúng 20 giờ,họ đã đến nơi mà Kim Anh đã chuẩn 
                  bị trước.Đó là căn nhà nhỏ lẫn vào các nhà khác ở ven 
                  sông.Người ra mở cửa cho họ là một bà già có đôi mắt đờ 
                  đẫn.Lặng lẽ như một cái bóng,bà ta đưa họ vào trong nhà và đưa 
                  cho Kim Anh chìa khóa căn buồn bên trong.Vừa nhận chùm chìa 
                  khóa trên tay bà già,Kim Anh hất hàm hỏi nhỏ :
 - Oâng Tưởng có dặn gì không ?
 Bà già không trả lời,đưa cho Kim Anh một mảnh giấy.Cô ta vội 
                  vã mở ra xem rồi cất vào trong xắc.Sau đó,bằng một cái hất hàm 
                  cô ra hiệu cho bà già đi ra và khoá trái cửa.Sau khi đã cùng 
                  Sơn bước vào trong căn buồng nhỏ,Kim Anh lại khóa luôn cửa 
                  buồng rồi nhét chìa khóa vào trong hốc tường.
 Trong buồng chật hẹp,tối om,Sơn đứng lặng với cái túi trên tay 
                  mà không biết làm gì.Có tiếng Kim Anh nói đâu đó ngay bên cạnh 
                  :
 - Cất túi đi anh . Rồi nghỉ ngơi chút .
 Sơn quờ quạng đặt cái túi vào trong góc.Cũng lúc đó,Kim Anh 
                  bật lửa,châm vào cây đèn cây nhỏ.Cô ta nói :
 - Chỉ cần vậy là đủ.Khỏi bật điện làm chi.
 Aùnh sáng yếu ớt của cây đèn giúp Sơn nhận thấy mình đang ở 
                  trong một căn buồng có hai cửa ra vào.Một cửa vừa đi qua,một 
                  cửa thì đóng kín.Ở phía sau cánh cửa này có nước vỗ khe 
                  khẽ.Trong buồng chỉ có một cái tủ nhỏ và cái giường gỗ đặt ở 
                  góc.
 Sơn chưa kịp quan sát hết thì Kim Anh lại giục :
 - Kìa,anh chuẩn bị nghỉ ngơi.Chỉ còn ba tiếng nữa là phải đi 
                  rồi.
 - Đi đâu vậy ? … Có phải là …
 Sơn ngạc nhiên hỏi.nhưng câu hỏi ấy bỗng tắc nghẹn.Ngay bên 
                  cạnh anh,Kim Anh đã cởi bỏ bộ quần áo bên ngoài.Bây giờ,trên 
                  người cô ta chỉ còn bộ đồ lót.Dưới ánh sáng màu vàng yếu 
                  ớt,thân hình cô như sáng lên.Sơn choáng váng.Anh đứng lặng,mắt 
                  nhìn như thôi miên vào cái cơ thể trắng ngời ấy.
 Không để ý đến sự sững sờ của anh,Kim Anh thảng nhiên xoay 
                  lưng lại phía anh :
 - Anh cởi dùm em cái khóa !
 Hai bàn tay lóng ngóng của Sơn vụng về lần mở cái khóa nhựa 
                  của chiếc nịt vú.Kim Anh cười khẽ và bình luận :
 - Xem ra anh không là người hiểu nhiều về chuyện này nhỉ ?
 Nói xong,cô quay ngoắt lại và giống như một cơn lốc,lao thẳng 
                  vào Sơn.Vừa ôm choàng lấy Sơn,cô ta nói bằng giọng bỗng trở 
                  nên gấp gáp :
 - Anh ! … Anh của em … Vậy là cuối cùng chúng mình đã được bên 
                  nhau !
 Sơn ngây ra như người mất hồn.Đầu óc anh mụ đi.Trong khi 
                  đó,vừa đưa những ngón tay thành thạo cởi bỏ quần áo của 
                  Sơn.Kim Anh tiếp tục nói trong hơi thở hổn hển đầy dục vọng :
 - Chàng trai của em ! Nào,anh ! Đừng bắt em chờ đợi ! Em đã 
                  đợi giây phút này lâu lắm rồi !
 Kim Anh đẩy anh xuống giường và lao thẳng vào anh.Từ phút 
                  đó,Sơn không tự chủ được mình khi cái họng ma quái của Kim Anh 
                  tham lam ngậm lấy dương vật của mình mà mút liếm.Cô ta hết cạp 
                  nhè nhẹ đầu tu,lại cắn cắn ngay đường khất,rồi liếm dọc theo 
                  chiều ngược từ dưới lên trên,ngậm lấy hai hòn dái Sơn.Rồi Kim 
                  Anh ngậm cả dương vật anh vào miệng mình tay thì hết vuốt ve 
                  đám lông mọc tua tủa lại rờ rẩm hai hòn dái đang teo lại ,săn 
                  cứng.Khoái cảm lan dần trong cơ thể Sơn,mặt anh nóng bừng tim 
                  đập loạn xạ.Dương vật cương cứng đau buốt.Sự ham muốn nhục dục 
                  dâng lên mạnh mẽ khắp người Sơn.Anh nhìn chằm chằm vào thân 
                  thể trần truồng của Kim Anh,đó là nơi mà anh biết sẽ thỏa cơn 
                  khát dục vọng đang sôi sục trong người.
 Sơn vòng tay lên vuốt mông,rờ lưng rồi lần xuống mơn trớn làn 
                  da mịn màng trắng nỏn bên trong đùi Kim Anh,lớp lông tơ mướt 
                  rượt trong lòng bàn tay làm anh thích thú.Vuốt ve thỏa thê 
                  phần hạ thể bàn tay Sơn lại lần mò trở lên đôi vú nẩy nở.Trong 
                  khi đó,đôi môi của anh ngậm chặc lấy một bên vú mà nút nhè nhẹ 
                  làm toàn thân Kim Anh uốn éo nổi cả gai ốc .
 Một lúc sau,Sơn vật ngữa Kim Anh rồi đè lên người,dùng hai đầu 
                  gối banh rông hai chân Kim Anh ra,đôi tay rắn chắc của Sơn lòn 
                  xuống nâng hai bắp đùi cô lên đặt lên vai mình.Đôi chân nõn nà 
                  của Kim Anh lập tức cặp lấy cần cổ Sơn.Từ trên nhìn xuống Sơn 
                  thấy âm đạo của Kim Anh dường như cong lên và căng cứng và 
                  bóng quạch một thứ nước nhờn nhờn.Anh kê dương vật ngay cửa 
                  mình hé mở, đút mạnh.Rồi từ bên trên anh ra sức nhịp mạnh 
                  xuống.Óoot … óoot … ahhh … ghưư … Anh nắc lia lịa.Hai thân thể 
                  trần truồng cùng nhau bắt đầu nhịp điệu rên rĩ .
 Aâm đạo kẹp chặt lấy dương vật làm Sơn sướng tê người,anh nhấp 
                  ào ào.Sơn kéo dương vật ra thật xa rồi nhấp thật mạnh vào,khi 
                  dương vật tuột vào tận cùng anh bắt đầu sàng xoay,hẩy ngược 
                  lên rồi kéo ngược xuống,tuột ra ngoài trượt vào trong âm đạo 
                  nhơm nhớp.Vài phút sau,một cảm giác sung sướng đến rợn người 
                  ùn ùn trổi dậy khắp người anh.Bìu dái thít lại bên trong rần 
                  rần rồi từ dương vật tung ra ào ạt một dòng tinh vào trong âm 
                  đạo khi nó nhim nhíp xiết nắn dương vật.
 Anh vật người sang bên cạnh Kim Anh mà thở ồ ồ như kéo bể.Cảm 
                  giác tứ chỉ bủn rủn mệt mỏi nhưng dể chịu làm anh thấy buồn 
                  ngủ.Mắt anh từ từ cụp xuống.Anh chìm vào giấc ngủ thật nhẹ 
                  nhàng.
 **   *
 Kim Anh tỉnh dậy trước.Cô ta liếc nhìn chiếc 
                  đồng hồ rồi nhảy phóc xuống đất.Sơn cũng giật mình choàng 
                  dậy.Kim Anh hối hả giục :- Nhanh lên anh.Chỉ còn năm phút nữa.
 Sơn chồm dậy ,hối hả mặc quần áo.Vừa mặc,anh hỏi :
 - Nhưng … đi đâu bây giờ ?
 Kim Anh mỉm cười :
 - Anh dể quên quá.Bữa nọ em đã nói : Tụi mình ra nước ngoài .
 Sơn kinh ngạc :
 - Nhưng đi ngay sao ?
 - Ngay bây giờ ! Chỉ vài phút nữa là có người đến đón.
 Sơn định hỏi thêm.Nhưng Kim Anh đã giơ tay ngăn lại.Cầm lấy 
                  xắc của mình kiểm tra lại những thứ bên trong.Thấy Sơn ngơ 
                  ngác,cô lại giục :
 - Anh kiểm tra lại đồ đạc đi.Những thứ cồng kềnh không cần 
                  thiết cứ vất đi.Chỉ cần vàng.Có vàng,sẽ có tất cả !
 Trong phút ấy,Sơn định nói một câu gì đó.Nhưng cũng chính lúc 
                  đó có tiếng gõ lạch cạch sau cánh cửa thứ hai.Những tín hiệu 
                  đó làm Kim Anh bật dậy như lò xo.Cô ta hé cửa.Sơn nghe tiếng 
                  cô ta hỏi khẽ :
 - Tình hình sao ?
 - Eâm cả ! Đi ngay thôi ! Giọng đàn ông thì thào đáp.
 Kim Anh quay vào vớ lấy xắc của mình và hối hả giục Sơn :
 - Đi thôi anh.Cầm túi đi !
 Anh làm theo lời Kim Anh như một cái máy.Hai người chui qua 
                  cửa xuống một chiếc xuồng máy với một người lái đã đợi 
                  sẵn.Chiếc xuồng lao vút đi.Sơn lặng lẽ ngồi bên Kim Anh.Có thể 
                  nói cho đến phút ấy,anh vẫn chưa quen được với những sự kiện 
                  chóng mặt vừa rồi.Nhưng đã đâm lao thì phải theo lao “ Mặc kệ 
                  ! Rồi ra sao thì ra “ Sơn khẽ thở dài trong ý nghĩ đó.
 **   *
 Hơn một giờ sau,họ đã đến điểm hẹn.Đó là một 
                  khu vực gần bến cảng.Từ đấy,họ lên bờ và đi bằng xe máy.cuối 
                  cùng,đến một bãi biển vắng.Ở đây đã có một chiếc tàu nhỏ đợi 
                  sẵn.Trên tàu đã có khoảng vài chục người đang ngồi im lặng chờ 
                  lên đường.Kim Anh kéo tay Sơn chạy xuống bãi cát.Ở đây,một 
                  bóng đen đang ngồi đứng bật dậy.Hắn hỏi từ xa :- Bà Kim Anh phải không ?
 Hai người dừng lại.Kim Anh gật đầu nói với bóng đen :
 - Tôi đây. Tình hình ổn cả chứ ?
 - Oån cả ! Bà đến hơi trể đó.Oâng đây cùng đi với bà phải 
                  không ?
 - Ừ ! Còn việc gì nữa không,ông Tưởng ?
 - Không,ông bà lên tàu đi.Tới giờ rồi đó.
 Kim Anh kéo tay Sơn định bước.Nhưng Tưởng chợt nhớ ra.Hắn ngăn 
                  lại :
 - Chút nữa quên. Bà cho xin tiền !
 Kim Anh bĩu môi :
 - Người như ông thì có bao giờ quên chuyện tiền nong !
 Nói xong,cô quay sang Sơn :
 - Anh đưa cho ổng một cây !
 Tưởng lắc đầu :
 - Sao lại một cây.Hai người,phải cây rưỡi !
 Kim Anh trừng mắt :
 - Càng quen càng lèn nhau đau hả ? Oâng tính làm tiền với cả 
                  tôi hả ?
 - Bà đừng quá lời.Người khác thì mỗi người một cây.Với ông bà 
                  đây,là tôi đã hạ rồi đó.
 Kim Anh cố nén giọng,cô quay sang Sơn :
 - Thôi được,anh xỉa ra cho ông ta cây rưỡi.Lẹ lên còn đi !
 Có thể thấy vẻ lúng túng của Sơn.Anh so vai lại với vẻ bất 
                  lực.Kim Anh ngạc nhiên :
 - Sao vậy ?
 - Anh không có tiền ! Sơn nói nhỏ và cuối đầu xuống.
 Vẻ kinh ngạc hiện trên mặt Kim Anh.Cô ta giằng lấy cái túi 
                  trên tay Sơn,lôi những thứ bên trong ra ! Chí có mấy bộ quần 
                  áo.Như không tin,cô ta còn thò tay vào trong nắn nắn.Cuối 
                  cùng,quẳng cái túi xuống đất cô ta rít lên :
 - Có phải anh định lừa tôi ?
 Sơn lắc đầu :
 - Không ,anh nói thật đó.Khồng còn gì nữa đâu .
 - Trời ơi ! – Kim Anh kêu lên bằng giọng thất vọng – Nhưng anh 
                  rất giàu kia mà ? Tôi biết chắc như vậy !
 Sơn cười chua chát :
 - Đúng như vậy.Nhưng đó là ngày hôm qua,hôm nay hết rồi !
 - Tại sao chứ ? Anh đừng có xạo ! Kiam Anh hét lên .
 - Cô không tin sao ? – Sơn thở dài – Con Hương vét sạch cả rồi 
                  … Lúc đó tôi đang bệnh.Tỉnh dậy thì không còn gì nữa .
 Kim Anh im lặng.Trên khuôn mặt xinh đẹp,đôi mắt với hàng mi 
                  dài như long lên.Sau đó,cô ta nói bằng giọng thản nhiên đến 
                  lạnh băng :
 - Thôi đủ rồi ! Tôi không muốn dính dáng đến loại người khờ 
                  khạo như anh nữa !
 Nói xong,cô ta lục xắc lấy một cây vàng đưa cho Tưởng rồi quay 
                  người đi xuống phía chiếc tàu.Sơn đứng lặng nhìn theo.Anh hiểu 
                  cái điều phải đến đã đến.
 Nhìn theo Kim Anh,Tưởng không thể nén được lời nguyền rủa :
 - Thiệt là cái đồ yêu quái !
 Hắn quay sang Sơn,nói :
 - Còn chú mày thì lặn nhanh lên ! Lần chần ở đây làm gì nữa ?
 Không để nhắc đến lần thứ hai,Sơn lặng lẽ bước đi.Dưới chân 
                  anh,cát biển cũng như đang rã rời và sau lưng,những ngọn sóng 
                  vẫn không ngớt gào réo như những tiếng gào thét ma quái.
 
 * 
                  ĐOẠN KẾT:
 Sau cái đêm đó Sơn tìm đến nương nhờ gia đình Tuấn.Sau khi 
                  nhận được một cây vàng.Món quà của sơn,Tuấn đã hùn vốn với một 
                  người bạn mở hiệu sửa xe.Sơn trở thành một tay thợ trong hiệu 
                  ấy.
 Nửa năm trôi qua như vậy.cuốc sống lao động với những người 
                  tốt đã dần dần giúp anh lấy lại niềm tin trong cuộc đời.Trong 
                  thời gian này,vào một lần ra thăm mộ má,anh đã gặp Thủy.
 Buổi chiều hôm ấy,khi Sơn đang ngồi trước mộ má và chìm đắm 
                  trong những suy tư thì có ba người từ ngoài cổng nghĩa địa đi 
                  thẳng đến chổ anh.Cả ba đều còn trẻ,ăn mặc giản dị và nước da 
                  đen xạm như nhau.Họ gồm một chàng trai và hai cô gái.
 Ba người bước đến mộ bà Tư mà Sơn không hề hay biết.Một thoáng 
                  sững lại rồi một cô gái bỗng kêu lên một tiếng rồi nhào tới :
 - Anh Sơn !
 Cô gái chỉ kêu lên được như vậy rồi nức nở.Sơn choàng dậy.Anh 
                  kinh ngạc nhìn cô gái rồi cũng thốt lên :
 - Trời ơi ! Thủy !
 Thủy ôm chầm lấy anh mình,khóc nức nở.từ đôi mắt của Sơn những 
                  giọt nước mắt cũng chảy ra.Anh vụng về đưa tay áo lên lau nước 
                  mắt và đến lúc đó mới nhìn hai người kia.Lại thêm một bất ngờ 
                  nữa.Chàng trai đi cùng với hai cô gái nhảy tới ôm chầm lấy anh 
                  .
 - Trời ơi 1 Anh Sơn à !
 Sơn cũng kinh ngạc không kém.Anh nắm lấy tay chàng trai ấy :
 - Mày … Thọ hả ?
 - Vâng,em đây ! – Thọ gật đầu rồi như chợt nhớ ra – Lâu nay 
                  Thủy vẫn nói về anh,nhưng em cứ tưởng anh Sơn nào chớ !
 - Thì ra mày vẫn còn sống .Lần đó tao tìm muốn chết !
 Thọ vui vẻ :
 - Lần đó,em bị thương rồi đi lạc … May gặp Thủy và Hường đưa 
                  về bệnh xá khu kinh tế mới … Lành bệnh em xin ở đó luôn … Ai 
                  dè,Thủy là em ruột anh ! Thiệt bất ngờ quá ! Quả là trái đất 
                  tròn !
 Sơn cũng gật đầu :
 - Đúng thiệt bất ngờ đó !
 Thọ rụt rè :
 - Tụi em nghỉ phép.Em với Thủy định xin phép gia đình làm lể 
                  cưới.May gặp anh ở đây,để xin ý kiến anh luôn !
 Sơn bật cười với cách đặt vấn đề của Thọ.Anh nhìn khắp lượt 
                  những người đang có mặt rồi nói :
 - Được vậy,còn gì bằng.Chúc mừng hai em !
 Đếm lúc ây,Thủy mới nín khóc.Cô quay sang cố gái đi cùng đang 
                  đứng im lặng vì xúc động và hỏi Sơn :
 - Anh nhớ ai không ?
 Sơn nhìn cô gái có khuôn mặt hiền hậu bằng ánh mắt ngạc 
                  nhiên.Cô gái mỉm cười và khẽ nói :
 - Chắc anh Sơn quên em rồi !
 Sơn nhíu mày.Anh vẫn chưa nhớ ra cô gái này là ai.Thủy nói 
                  giọng trách móc :
 - Chị Hường con bác Tám ở cùng chung cư với gia đình mình 
                  đó.Anh không nhớ sao ?
 Những liên tưởng vụt sống dậy : cô bé nhỏ tuổi thường bên Thủy 
                  khi anh bắt nạt em mình lúc còn bé.Anh gật đầu bẽn lẽn :
 - Cô Hường … Đã lâu quá rồi !
 - Chi Hường thay mặt đơn vị về dự lễ cưới với tụi em 
                  đó.Thôi,để thắp nhang cho má đã.
 Ba người thắp nhang.Sau đó,Thọ nhìn Sơn hỏi :
 - Bây giờ anh ở đâu ?
 Sơn thở dài nhìn ra xa bằng ánh mắt đượm buồn.Ba người nhìn 
                  nhau,im lặng.Họ đã hiểu.Cuối cùng,Hường lên tiếng :
 - Đi với tụi em đi,anh Sơn ?
 Sơn nhìn vào đôi mắt của Hường.Cô cũng đang nhìn anh bằng đôi 
                  mắt chân thành và trong sáng.Đã lâu lắm,Sơn chưa gặp đôi mắt 
                  có cái nhìn trong sáng đến nao lòng như thế.Rồi anh lại cuối 
                  đầu.Nhưng Thọ nắm lấy tay anh nói giọng dứt khoát :
 - Đi với tụi em !
 - Nhưng đi đâu ! Sơn hỏi nhỏ ,thẫn thờ.
 - Lên cao nguyên ! – Thọ sôi nỗi – Nêu như anh đến đó với một 
                  tấm lòng,anh sẽ thấy nó không đáng sợ như anh em mình từng 
                  biết đâu.
 Sơn ngạc nhiên nhìn Thọ.Chàng trai ấy đã lớn lên nhiều so với 
                  anh nghĩ.Thủy bước lại.Cô nắm tay anh mình ,tha thiết :
 - Anh ! trước khi qua đời má dặn em,khi nào gặp anh,hãy nói 
                  với anh là : Má tha thứ tất cả lỗi lầm của nah ! Má thương anh 
                  em mình nhiều lắm.Suốt đời ,á,má chỉ mong anh em mình bên cạnh 
                  nhau,chắm sóc giúp đở nhau nên người !
 Thủy nói đến đó lại bật khóc.Sơn cuối xuống,vuốt nhẹ những sợi 
                  tóc trên trán cô.Rồi bất giác,ánh mắt của anh lại gặp ánh mắt 
                  của Hường.Cái ý nghĩ ban nãy lại vụt đến trong anh nhưng mạnh 
                  mẽ hơn nhiều : Chưa bao giờ Sơn gặp đôi mắt có cái nhìn trong 
                  sáng đến nao lòng như thế !
 Mặt trời đã lặn hẳn,chỉ còn một vầng sáng màu vàng rực rỡ đang 
                  bừng lên.Gió chiều xôn xao thổi,đưa mùi hương trầm thơm ngát 
                  khắp nghĩa địa.Có lẽ phút ấy,người đang nằm dưới mộ đã chứng 
                  kiến cảnh gặp gỡ và cũng đang vui lòng vì sự sum họp! … Ý nghĩ 
                  ấy làm cho Sơn thấy trong lòng vợi hẳn đi …
 Hết Phương Vy07/2003
 |