| So với thung lũng Khỉ ,số người đào đãi vàng ở đây ít hơn.Tất 
                  cả chỉ chừng dăm chục người.Những kẻ vào đây buôn bán cũng 
                  không nhiều và không dựng lều lán.Họ khoác những ba-lô hàng và 
                  len lỏi qua các hố đào.Mọi sự mua bán,đổi chác,kể cả ăn nhậu 
                  đều được tiến hành bên miệng hố. Ở ngay đầu khe,nhóm của Sơn đã gặp ngay nhóm ông 
                  già.Ông già 
                  đang bận bộ đồ bà ba đen kéo đất từ dưới hố lên.Nhận ra người 
                  quen,ông gật đầu hỏi bằng giọng của người đã biết rõ kết cục :- Sao ? Chịu không nổi hả ?
 Sơn gật đầu
 - Tụi nó ép quá trời,bác ơi !
 - Tôi biết ngay mà ! – Ông già nói chậm rãi – Các chú chưa có 
                  kinh nghiệm ,thế nào cũng mắc với bọn nó .
 - Tình hình ở đây sao bác ? Sơn hỏi.
 Ông già kéo mạnh chiếc ba lô đầy tứ đất từ dưới hố lên.Ông 
                  tháo dây buộc miệng ba lô.Vừa làm,ông vừa nói :
 - Cái chính là đừng có gây sự.Mình mần ăn chứ có phải lên võ 
                  đài đâu.Tôi chỉ biết khuyên các chú như vậy thôi .
 Sơn tiếp tục hỏi :
 - Còn tụi đầu nậu ?
 Ông già gật đầu và chỉ về chiếc lều cạnh dòng suối cách đó 
                  một quãng :
 - Ở đây chỉ có một thầu.Cô ta tên Thúy.Nếu muốn làm cho cổ thì 
                  lại đó.Làm riêng cũng được,nhưng phải xa chổ của cổ.
 - Đầu nậu là đàn bà ? Phi ngạc nhiên hỏi .
 Ông già nhìn Phi một lúc rồi mới trả lời :
 - Tôi khuyên mấy chú chớ có dại mà dây vô người ta !Bữa trước 
                  có mấy người tính gây chuyện với cô Thúy,nhưng rồi lãnh đũ hết 
                  !
 Khải nhếch mép :
 - Chắc là tụi trẻ ranh ?
 Sơn lừ mắt nhìn Khải rồi quay sang phía ông già :
 - Ở đây có chổ bán đồ không bác ?
 Ông già nhìn lướt qua cả nhóm và khi đã hiểu ra,ông lắc đầu :
 - Hồng có.Nhưng tôi biết có một nhóm muốn về.Đến nói với họ để 
                  lại dụng cụ cho mà làm.
 Cả bọn tươi tỉnh hẳn lên.Sơn nắm tay ông già :
 - Cảm ơn bác quá !
 **   *
 Trong cái lều nhỏ ngay bờ suối,Thúy đang ngồi uống bia một 
                  mình.Đó là một cô gái trạc 28,30 với nước da trắng,dáng người 
                  cân đối như một vũ nữ.Đặc biệt,thị có khuôn mặt với những nét 
                  sắc sảo.Tuy sống trong rừng nhưng Thúy ăn mặt khá chải chuốt 
                  và những móng tay vẫn được sơn phết cẩn thận.Qua thái độ đường 
                  hoàng của thị,có thể thấy rằng Thúy là một con người tự tin và 
                  không có nguy hiểm nào ở đây có thể đe dọa được thị.  Có tiếng bước chân bên ngoài.Một thanh niên có dáng dấp như 
                  một thư sinh bước vào.Thúy đưa cho gã một lon bia và hỏi giọng 
                  thân mật :- Có chuyện gì không Tâm ?
 Vừa mở nắp bia,gã thanh niên tên Tâm đáp :
 - Bình thường.Chỉ có thêm ba thằng ngoài thung lũng Khỉ mới vô.
 - Tụi nó đang ở đâu ?
 - Ở gần cây Pơ-lăng .Gã ngữa cổ uống bia với vẻ khoái trá.
 - Kệ tụi nó.Nhưng không cho lấn vào địa phận mình nghen !
 Tâm gật đầu và nói thêm :
 - Ba thằng này trông dữ con.Có thể dùng để chui vô hang Gấu 
                  được đó .
 - Vậy hả ? – Thuý gật đầu – Để tui gặp tụi nó coi thử đã .
 *
 * * *
 Ở dưới suối Sơn đang lúi cúi đãi vàng với ông già mà anh đã 
                  quen.Xung quanh họ,hàng chục người khác cũng đang hì hục làm 
                  việc .
 Được một lúc,Sơn cởi phăng chiếc áo sơ mi buộc vắt lên vai .Anh 
                  nói với ông già :
 - Trời nóng quá !
 Ông già lặng lẽ gật đầu.Họ tiếp tục cuối xuống dòng nước đục 
                  ngầu làm việc,bỗng từ trong bụi cây vang lên tiếng gọi thất 
                  thanh.Ngay sau đó,- Quang- người thanh niên đi cùng nhóm với 
                  ông già chạy tới vẻ mặt thảng thốt :
 - Bác Bảy . Nguy rồi !
 - Chuyện chi ? Bình tỉnh cái đã ! Ông Bảy đứng sững giữa dòng 
                  suối .
 Quang đến bên bờ suối với khuôn mặt méo xệch.Anh ta khóc nức 
                  lên như trẻ con :
 - Sập hầm! … Anh Bình cháu !
 - Còn những người khác thì sao ? ông Bảy nói và vội vã lên bờ 
                  .
 - Bị vùi dưới đó hết ! – Quang vẫn nức nở – Tất cả bốn người !
 Ông Bảy vất máng ở bờ suối và cùng với Quang chạy khuất vào 
                  những bụi cây đến bên hố đào.Sơn cũng vội vã bước lên ,đi theo 
                  họ.Những người khác sau phút chấn động do cái tin khủng khiếp 
                  lại cúi xuống với công việc của mình bằng vẻ thảng nhiên mà họ 
                  có thể có.Thậm chí,một gã trung niên còn bình phẩm một câu tàn 
                  nhẫn :
 - Vậy đó ! … Vậy là bớt đi được bốn mạng !
 
 Hố đào của nhóm Sơn ngay cạnh hố đào của nhóm ông Bảy.Khi đến 
                  nơi,anh thấy ông Bảy và Quang đứng thẩn thờ bên cái miệng hố 
                  nham nhở.Bên cạnh họ là Khải và Phi.Thấy Sơn đi tới,Phi lắc 
                  đầu với vẻ mặt đăm chiêu.Ngay cạnh đó,Quang đang nhìn xuống hố 
                  ,nức nở khóc.
 Nhìn khuôn mặt tuyệt vọng của Quang và ông Bảy,Sơn hỏi :
 - Sao không đào xuống để cứu họ ?
 Ông Bảy lắc đầu,rơm rớm nước mắt :
 - Không đủ sức,chú ơi ! Hầm này sâu sáu thước có ba ngách ăn 
                  ngang.Biết họ ở đâu mà tìm !
 Sơn vớ lấy xẻng ,nói giọng kiên quyết :
 - Cũng có thể họ ở gần thôi.Chúng ta có năm người.Ngồi nhìn họ 
                  chết sao ?
 Aùnh mắt Sơn lướt qua khuôn mặt tuyệt vọng của ông Bảy và 
                  Quang,sau đó chuyển sang khuôn mặt của Phi và Khải.Bắt gặp ánh 
                  mắt ấy,cả hai đứa lặng lẻ nhìn lảng sang nơi khác.Phi quay 
                  người đi,đút hai tay vào túi quần.Hắn nói cộc lốc :
 - Bây giờ chỉ có Trời cứu !
 Nói xong Phi thảng nhiên đi về phía hố của mình.Khải cũng đi 
                  theo hắn.Còn lại Sơn với ánh mắt sững sờ với xẻng trên tay.Ông Bảy nhìn anh lắc đầu :
 - Chú tốt bụng quá ! Nhưng hết cách rồi .
 Chiếc xẻng trên tay Sơn rơi xuống đất.Vẫn buông thỏng hai tay 
                  như thế.Sơn cuối đầu đi ra suối.Sau lưng anh,ông Bảy và Quang 
                  vẫn ngồi bên cái miệng hố nham nhở giống như những vật hy sinh 
                  đang ở bên miệng của một con vật khủng khiếp với cái miệng há 
                  hốc đỏ như máu …
 **   *
 Sơn trở lại bên bờ suối.Anh đãi nốt mẻ đất cuối cùng rồi quay 
                  lên bờ,đổ đá sỏi xuống tấm vải nhỏ ,cắm cuối nhặt nhạnh.Được 
                  một ít vàng vụn,anh bỏ vào trong cái lọ Pe-ni-xi-lin.Sau 
                  đó,anh thu dụng cụ,trở lại lều.Thấy Sơn.Phi bật dậy,nhìn anh 
                  bằng ánh mắt hồi hộp.Sơn lẳng lặng trao cho hắn cái lọ.Phi 
                  nhìn lớp vàng vụn bên trong và cười ngoác cả hai hàm răng ám 
                  khói thuốc :- Vậy là được ! Trước mắt,khỏi lo chết đói !
 Sau đó,hắn xoay sang phía Khải :
 - Gọi con Đào – một ả bán quán kiêm thu mua vàng từ các tay 
                  đào đãi - kiếm chi ăn đi mậy !
 Khải nhanh nhẹn đứng lên đi.Còn lại hai người Phi hỏi Sơn :
 - Ban nãy,mày nôn nóng quá đó.Sập hầm,kệ tụi nó! Việc chi mình 
                  phải xáp vô ?
 Sơn nhìn Phi bằng ánh mắt thờ ơ.Phi tiếp tục bằng giọng đàn 
                  anh :
 - Cất cái nhân đạo của mày đi ! Phải lo cho cái dạ dày mình 
                  trước đã.Thằng nào vô phước,kệ nó !
 Đó là cái sự thật đơn giãn và tàn nhẫn ở thung lũng vàng.Sơn 
                  im lặng,không trả lời Phi.Anh biết mình không cần tranh cải 
                  điều đó với hắn làm gì.
 Có tiếng cười rúc rích từ trong bụi cây và ngay sau đó,Khải 
                  cùng với Đào xuất hiện.Trên tay Đào là một túi xách nặng.Bước 
                  đến bên cạnh Phi,Đào hỏi nhưng vẫn cầm cái túi trên tay với vẻ 
                  cảnh giác :
 - Có bao nhiêu đó ?
 - Chỉ chừng đấy . Phi trả lời.
 Với vẻ thành thạo,Đào cầm cái lọ trên tay lắc lắc và đưa lên 
                  nhìn.Sau đó,thị nói một cách chắc chắn :
 - Đúng ba phân.Không hơn !
 Phi làm bộ không chịu.Hắn kêu lên :
 - Sao ít quá vậy ?
 Đào lắc đầu :
 - Chỉ có vậy thôi.Các anh hỏng đồng ý thì bán cho người khác !
 Phi đành nhượng bộ :
 - Thôi thanh toán đi !
 - Có ngay đây .
 Đào nói và nhét cái lọ vào trong cái túi nhỏ đeo ở thắt 
                  lưng.Sau đó,thị ngồi thụp xuống và bắt đầu mở dây buộc quai 
                  túi,lần lượt lôi ra rượu,cá khô và mấy túi thức ăn.Thị nói :
 - Lấy cả hay bao nhiêu đây ?
 Phi lắc đầu :
 - Không.Lấy một nữa thôi.Còn dư thối lại tiền cho tụi anh.
 Đào gật đầu.Thị lấy thêm một chai rượu rồi thoăn thoắt buộc 
                  miệng túi lại.Phi ngó những thứ đã được bày ra mặt đất,chép 
                  miệng :
 - Còn mắc hơn ngoài thung lũng Khỉ nữa !
 Đào thản nhiên :
 - Thì ở đây xa hơn … Phần trăm đắt đỏ nhiều hơn !
 Khải giở giọng tán tỉnh :
 - Đào nè … Ở đây với tụi anh luôn đi ! Tụi anh bao mà !
 Đào bĩu môi :
 - Được ba phân,bao cái khỉ gì ! Bao giờ trúng quả đậm,em sẽ 
                  luôn luôn ở bên các anh !
 Thị dừng lại và nói tiếp bằng cái giọng trơ trẽn :
 - Nếu các anh cần,chiều tối em trở lại !
 Phi cười tít mắt :
 - Ờ,phải đó.Chiều nghỉ ngơi rồi,ghé qua chơi nghen !
 - Sẵn sàng liền. – Đào lẳng lơ nhìn đôi mắt của Phi đang hau 
                  háu nhìn vào ngực áo hở hang của mình – Miễn là thanh toán 
                  xòng phẳng !
 - Được,được mà !
 - Vậy thì tối em lại.Thôi,bai nghen !
 Nhìn theo ả giang hồ khuất sau những lùm cây Khải liếm 
                  mép,bình luận :
 - Cũng còn ngon đó chứ ?
 Phi hưỡng ứng :
 - Ưøa,thì cũng xài tạm !
 Hai tên dại gái thích chí cười ha hả.Sơn đang nhóm lữa nướng 
                  cá quay lại nói :
 - Thôi lo nấu cơm đi.Chiều còn làm.
 Khải đứng lên,mang theo gạo và xoong đi ra suối.Sơn đã nướng 
                  cá xong,anh lấy giấy,gói những con cá nướng để cạnh bếp lửa 
                  rồi đứng lên,đi sang hố đào của nhóm ông Bảy.Ở đây,Quang vẫn 
                  ngồi ôm đầu bên cái hố đã chôn sống bốn người - trong đó có 
                  anh ruột cậu ta.Ông Bảy đang lúi húi nấu cơm.Nhìn Sơn,ông khẽ 
                  gật đầu rồi cuối xuống thổi lữa.Chỉ qua một biến động mà ông 
                  Bảy như già hẳn đi.Ông bó gối ngồi nhìn bếp lửa với đôi mắt 
                  âu sầu, mệt mỏi.
 - Chú ngồi xuống đây.
 Sơn bước lại,ngồi xuống cạnh ông Bảy.
 - Giờ bác tính sao ? Anh hỏi.
 Ông Bảy thở dài ngao ngán :
 - Còn tính sao nữa ! Về thôi ! Ngán quá rồi !
 Họ ngồi im lặng.Một lúc sau ông nói nho nhỏ :
 - Thiệt là bạc đầu còn dại ! … Đâm đầu vô chốn rừng núi để 
                  mong làm giàu.Sao mà tôi ngu thế không biết !
 Sau câu nói chua chát,ông quay sang phía Sơn ân cần :
 - Chú là người tử tế,tôi mới nói … Ở đây chỉ mang vạ vào 
                  thân.Chỉ có bọn buôn bán đầu nậu là làm giàu.Còn như tụi mình 
                  mang được xác về là may mắn lắm rồi ! Về luôn với tụi tôi 
                  đi.Rồi kiếm nghề khác mà mần ăn .
 Sơn trầm ngâm trước những lời nói chân thành của người nông 
                  dân già.Nhưng chính trong phút đó trong anh bỗng thoáng hiện 
                  lại những hình ảnh câm lặng : Đó là khuôn mặt đểu giả của vợ 
                  chồng Bảy;tiếp đến là khuôn mặt của Kim Anh với đôi mắt đau 
                  khổ giả tạo khi thông báo với anh cô đi lấy chồng;rồi khuôn 
                  mặt đứa em gái giờ đây lưu lạc nơi nào không biết sống chết ra 
                  sao …
 “Trở về ư ? Nhưng về đâu ? Mày làm gì trong cái xã hội đã quay 
                  lưng với mày ? Đã trót đâm lao thì phải theo thôi.Theo cho đến 
                  cùng,rồi ra sao thì sao.Mà tụi nó có cho mày yên ổn trở về 
                  không ? Vì như vậy là bỏ cuộc,là vi phạm luật chơi,là phản 
                  bội.Chúng nó sẽ không chịu ! … Trở về ư ? Nhưng về đâu ? “
 Cái điệp khúc buồn bả ấy cứ vang lên.Sơn quay sang ông Bảy.Anh 
                  khẽ lắc đầu với ánh mắt đăm chiêu :
 - Cảm ơn bác ! Nhưng cháu không thể trở về được !
 **   *
 Chỉ có mình Phi nằm ngã ngớn trong chiếc lều nhỏ.Hắn ngữa nhìn 
                  lên tàn lá xào xạc trên cao.Nằm một lúc,Phi nhổm dậy,với chai 
                  rượu đã gần cạn để ở một góc ngửa cổ,tu cạn đến giọt cuối 
                  cùng.Sau đó,hắn lăng cái vỏ chai sang một bên rồi nằm dài ra 
                  với dáng điệu mệt mỏi. Có tiếng cười hình hịch của đàn bà cất lên.Phi lém mắt nhìn.Ở 
                  sau bụi rậm,con Đào trần truồng đứng cong mình hai tay vịnh 
                  vào một thân cây.Khải cũng trần truồng đứng đằng sau cặp mông 
                  tròn lẳng của Đào.Hai tay hắn với lên trước se se hai cái đầu 
                  vú săn cứng . Khải chồm lên nút lổ tai Đào làm cô ã uốn éo như 
                  con rắn.Tiếp theo,Khải kéo chổng đít Đào lên rồi hì hục nhét 
                  dương cụ mình vào giữa hai mông đít ả.Hai tay Khải giử chặt 
                  hông Đào rồi hẩy người mạnh,cái đầu Khải ngẩng ra sau rồi từ 
                  miệng hắn bật ra tiếng rên nho nhỏ.Sau đó hắn bắt đầu nhịp đều 
                  đều … ả Đào gục hẳn người xuống đầu lắc lư qua lại.Còn Khải 
                  thì nắc chậm rãi nhưng chắc,cú nào ra cú đó.Lúc này,Đào không 
                  còn chống hai tay vào thân cây nữa mà gần như nằm bệt nữa thân 
                  người bên trên xuống sát nền đất,mắt ả nhắm nghiền,nghiến răng 
                  trèo trẹo. Phi chồm hẳn lên ghé sát mặt nhìn với vẻ cực kỳ khoái chí.Gã 
                  quan sát kỹ từng phản ứng của Đào.Phi đoán có lẽ Đào đang 
                  sướng lắm,vì điều đó hiện rõ qua nét mặt,qua hành động của 
                  ả.Thi thoảng Đào lại vòng hai tay ra sau lưng ghì chặc lấy 
                  mông Khải kéo sát vô đít,rồi xàng qua sàng lại.  Khải tiếp tục nhấn sâu dương vật vào trong người Đào.Đào nhăn 
                  mặt sung sướng.Khải nhấp liên tục.Ả không ngừng rên la “ 
                  Ahhhaaaa … aahhmm … “.Một lúc sau,hai bàn tay Đào bắt đầu cào 
                  cấu lung tung trên nền đất,ả vốc từng vốc đất rồi bóp nghẹt nó 
                  trong tay,miệng thì hả hốc ra.Khải chợt rùng mình,bắn luồn khí 
                  nóng vào sâu trong âm đạo.Đào cũng kêu lên ồ ồ,cả thân người ả 
                  vặn vẹo,nhỏng đít nâng âm hộ ra sau như muốn nuốt chửng cái 
                  dương vật đang cắm trong đó.Khải nắc thêm mấy cái nữa rồi rút 
                  dương vật ra.Cù lẳng của hắn bóng nhảy dịch nhờn,từ lổ đái 
                  dòng tinh trắng nhợt chảy dọc xuống .Đào cong người trợn mắt 
                  thờ phù một cái nhẹ nhỏm.  Ả Đào lúi húi nhặt nhặt quần áo của mình, thì Phi đã đến bên 
                  cạnh từ lúc nào ôm choàng lấy ngang hông, bế bổng ả lên đặt 
                  ngữa ra.Gã chồm lên người liếm lần từ mặt xuống tới cổ.Tay sờ 
                  nắn lung tung khắp cơ thể Đào.Cái đầu của Phi vẫn vùi trên 
                  vùng ngực của Đào,gã tham lam bú hết vú bên này rồi đến bên 
                  kia, tay Phi bắt đầu xoa dần xuống bụng , vuốt dài theo hai 
                  bên hông và đặt ngay vào cửa mình nhơm nhớp bê bết dâm khí và 
                  tinh khí của gã bàn .Gã xoa bóp đám lông nhơm nháp bằng một vẽ 
                  khoái trá tột cùng.Ả Đào uốn cong người đón nhận cảm giác đê 
                  mê khi tay Phi xoa xoa cái mu ú nẫng,đen kịt lông. Phi đứng phắt lên, cởi bỏ hết quần áo trên người.Dương vật của 
                  hắn chĩa thẳng ra phía trước, với cái đầu đỏ hỏn, bóng lưỡng 
                  chất nhờn vì bị kích thíchĐào nắm lấy dương vật sục lên sục xuống rồi kê vào cửa mình cà 
                  lên cà xuống ngay mồng đốc.Ả bị kích thích đến tột độ khi đầu 
                  tu của Phi nhấp nhấp,cà cạ trên mồng đốc mình,tay Đào càng sục 
                  nhanh hơn nữa.Một lúc sau, ả ểnh mông cho dương vật trôi từ từ 
                  âm đạo, Phi chịu không được sựï sung sướng, nhả miệng khỏi vú 
                  Đào.Hắn khào khào:
 - Sướng quá, đã quá..
 Phi bắt đầu nắc nhè nhẹ rồi bắt đầu nắc mạnh hơn nữa.Đào thì 
                  thào:
 - ...aaaahhhh... vậy đó anh ... mạnh đi anh !
 Phi nắc bành bạch,cả thân thể Đào rung chuyển theo nhip nắc 
                  của hắn .Những giọt mồ hôi từ trán, từ ngựïc Phi chảy ròng 
                  ròng xuống người Đào, ả co hai chân lên cao nữa để rộng chỗ 
                  cho Phi nắc vô sát âm hộ hơn nữa.Phi vẫn nhịp thật nhanh, thật 
                  mạnh.Hắn rên lên hừ hừ theo từng nhịp đập .
 Bỗng Đào cảm thấy dương vật gã phình ra trong người mình.Toàn 
                  thân Phi giựït giựït,biết Phi sắp đến đoạn cuối. Đào duỗi hai 
                  chân xuống , kẹp chặt hai đùi lại, xiết chặt dương vật trong 
                  âm đạo, hai tay bấu chặt lấy người Phi, móng tay ả cào cào lên 
                  lưng Phi khi hắn áp sát mặt vô ngựïc rên lên theo từng đợt 
                  tinh khí bắn phùn phụt.
 Ả kéo dương vật ra khỏi người mình rồi bóp chặt nó, vuốt thật 
                  nhanh, thật sát vài lần nữa cho tinh khí bắn ra hết.Phi nằm 
                  phục lên người Đào, ôm chặt, miệng rên hù hù,hắn nắc nắc dương 
                  vật trong lòng bàn tay ả, tinh khí tiếp tục tuôn dầm dề ướt cả 
                  một khoảng bụng.
 Hai đứa lom khom mặc quần áo đi đến bên cạnh lều.Khải đang nằm 
                  ườn ra.Phi ngồi bệt xuống.Đào đứng ngay bên cạnh.Thị hỏi trong 
                  khi tay vẫn cài nốt khuy áo :
 - Nào.Thanh toán để em còn đi về nữa chứ !
 Phi và Khải nhìn nhau.Cả hai cùng phì cười.Phi nói giọng chớt 
                  nhả :
 - Cho tụi anh thiếu nghen.Hết tiền rồi !
 Đào trừng mắt :
 - Đừng có xạo.Trả nhanh đi !
 Khải nói bằng giọng cộc cằn :
 - Đã nói thiếu ! Ngày mai trả .
 - Không !- Đào cúi xuống nắm tay áo Khải - Trả tiền đi !
 Khải vung mạnh tay làm Đào văng ra xa.Hắn bật dậy,trợn mắt :
 - Cút mẹ mày đi ! Mày còn lằng nhằng là ăn đòn nghe con !
 Đào chống hai tay vào hông rít lên :
 - Tính quỵt hả ? Được rồi,tụi bây sẽ biết tay tao .
 Nói xong thị quay người đi.Khải nhếch mép coi thường rồi nằm 
                  xuống bên cạnh Phi,hai mắt nhắm nghiền vẻ mệt mỏi .
 Có tiếng rẽ lá loạt xoạt rồi Sơn đi tới.Trên vai anh vác một 
                  bao gạo.Ném bao gạo xuống đất,Sơn rút một bao hero rút một 
                  điếu rồi ném cho Phi.Anh hất đầu về phía bao gạo,nói với hắn :
 - Chỉ được nhiêu đó thôi ! Thiệt là gạo châu củi quế.Đắt thấy 
                  mồ .
 Phi thờ ơ nhìn bao gạo rồi bật lửa hút thuốc.Khải cũng nhổm 
                  dậy ,đưa tay với bao thuốc lá.Chính lúc đó,có tiếng lao xao từ 
                  những lùm cây.Ngay sau đó,Đào xuất hiện cùng với hai tên đàn 
                  ông khác.Tên nhỏ thó có hàng ria mép là Hoàng.Tên có khuôn mặt 
                  bạnh và nước da vàng như nghệ là Hận.
 Nhìn thấy bọn chúng,cả ba bật dậy thủ thế.Nhưng cùng lúc đó,từ 
                  sau một bụi cây khác lại có thêm hai đứa nữa bước ra.Tên thứ 
                  nhất là Chung hắn có cái trán hói.Tên thứ hai da đen sắt,gân 
                  guốc.Hắn là Bảo.Kẻ cầm đầu nhóm.
 Đào tiến lên một bước.Thị xỉa tay vào mặt Khải :
 - Chính tụi chó này đây !
 Hận lườm lườm nhìn ba người.Hắn hất hàm :
 - Tụi bây có thừa nhận là cướp của cô Đào đây một lượng vàng 
                  không ?
 Không nén được,Khải bật lên một câu chửi :
 - Cướp cái con đĩ mẹ mày !
 Cả bốn tên vẫn tỏ ra bình thảng.Bảo nhỏ nhẹ :
 - Vì tội văng tục,phạt tụi mày thêm một chỉ.Vị chi là cây mốt 
                  !
 Phi gầm lên,ngoắc ngoắc ngón tay về phía Bảo :
 - Thì vô đây,con ! Vô lấy vàng của tụi mày !
 Trong một thoáng cả nhóm Sơn tản nhanh ra,tiếp cận các đối thủ 
                  : Sơn đối mặt với Bảo.Khải trước Chung.Còn Phi cùng một lúc 
                  choảng nhau với Hoàng và Hận.Riêng Đào ở ngoài gào lên kích 
                  động :
 - Đánh,đánh chết mẹ tụi ăn cướp đi !
 Bảy người xoắn lấy nhau,quần nhau dữ dội.Đối với bọn cướp do 
                  tên Bảo cầm đầu,đánh nhau là nghề nghiệp,là tiền bạc.Còn đối 
                  với nhóm của Sơn,họ đã bị dồn vào ngõ cụt.Cả ba hiểu rằng nếu 
                  thất bại như ở thung lũng Khỉ,thì cả bọn không thể trụ lại ở 
                  đây.Bởi vậy,có thể nói là họ chống chọi với bốn địch thủ bằng 
                  sự tuyệt vọng đến liều lĩnh.Sơn hét lên một tiếng,làm như định lao vào Bảo làm tên này hơi 
                  khựng lại vì bất ngờ.Đến lúc đó,Sơn mới nhảy vọt lên,giáng hai 
                  gót chân vào mặt hắn.Bảo dính đòn,ngã lông lóc trên nền.Nhân 
                  cơ hội đó,Sơn lao đến trợ chiến với Phi.Vẫn bằng một cú đá dữ 
                  dội,anh giáng vào ngực Hận làm hắn bật lùi trở lại và ngã nhào 
                  xuống.
 Nhưng Bảo không phải tay vừa.Hắn chồm dậy ngay,quay sang phía 
                  Khải đang xoay lưng vừa phía mình,vung cao lưỡi dao trong 
                  tay.Sơn chỉ kịp kêu lên một tiếng “Khải”.Biết nguy hiểm,Khải 
                  vội né người sang một bên.Nhưng lưỡi dao trong tay Bảo cũng 
                  kịp xé một đường dọc theo vai hắn.Sơn nhảy bổ lại.Bảo vội vã 
                  thu dao nhảy vọt sang một bên.Trong khi đó,dù bị thương nhưng 
                  Khải vẫn còn kịp tung một cú đá vào người Chung làm tên này té 
                  chúi nhủi.Nhưng cùng ngay lúc đó,Phi lại lâm nguy.Hoàng nhảy 
                  vọt tới đá một cú làm Phi loạng choạng.Lập tức Hoàng,Hận và 
                  Đào hằm hè lao đến trước mặt hắn.
 Giữa lúc đó,giống như một luồn gió.Một bóng người lao vọt tới 
                  tung ra ba ,bốn cú đá thổi bật ba đứa đang xum quanh Phi.Qua 
                  nét mặt của ba đứa,có thể thấy chúng bị trúng đòn đau.Sau cú đá kinh hồn ấy,người mới xuất hiện trừng mắt.Bảo hoảng 
                  hốt sững lại.Hắn nhận ra kẻ đó là ai : Đó là Thúy !
 - Năm đứa đánh ba.Không xấu hổ sao ? Thúy gằn giọng.
 Giống như một hiệu lệnh,cả bọn Bảo nhanh chóng lủi vào sau 
                  những bụi cây gần đó
 Cơn nguy hiểm đã qua.Khải vẫn còn hăng máu :
 - Đi ! Đuổi theo tụi nó,chơi đến cùng !
 Sơn khoác tay ngăn lại :
 - Thôi đi.Tụi mình không thèm chấp !
 Khải hằm hè :
 - Ông mà gặp lại,ông cắt cổ từng đứa !
 Cả bọn trớ lại,ngồi xuống bên lều.Sơn quay sang Thúy :
 - Cảm ơn cô ! Không có cô thì tụi tôi vất vả với chúng nó.Cô 
                  tên chi ?
 Thúy mỉm cười :
 - Có gì đâu.Tôi tên Thúy.
 - Sao cô biết tụi nó gây sự ở đây ? Sơn hỏi tiếp.
 - Không ! – Thúy khẽ lắc đầu – Tôi tính gặp mấy anh có công 
                  chuyện.Tình cờ thôi !
 Phi bây giờ cũng lên tiếng :
 - Cần gặp tụi tôi ? Có chuyện gì không ?
 - Tôi muốn mấy anh cộng tác với tôi … Có một địa điểm trong 
                  khu vực này có thể hốt bạc.Tất nhiên là nguy hiểm ..,
 Thúy chưa nói hết câu Khải và Phi đã quay ngoắt lại.Riêng Sơn 
                  bình tỉnh hơn.Anh hỏi :
 - Rồi sao nữa ?
 Thúy thong thả :
 - Nếu các anh làm được,mỗi ba lô đất,tôi trả năm chục 
                  ngàn.Tiền ngay tại chổ !
 - Nhưng chổ nào chớ ! Khải nóng nảy.
 - Đó là hang Gấu.Cũng ngay đây thôi.
 Một thoáng im lặng.Phi hỏi tiếp bằng giọng tò mò :
 - Nghĩa là trong hang có Gấu ?
 Thúy lắc đầu :
 - Không.Chỉ là cái tên vậy thôi.Ngay cả trèo lên cũng chật vật 
                  nữa là …
 - Nghĩa là khó xơi,phải vậy không ?
 - Tất nhiên.Tôi không giấu các anh : Hang Gấu khá nguy hiểm.Đã 
                  có người chui vào nhưng không trở ra.Không hiểu lý do tại sao? 
                  Tuỳ các anh thôi.Có gan,sẽ có bạc !
 Câu nói giống như một lời thách thức.Khải bật dậy :
 - Ngán chi,mấy cha ? Đã dấn thân vô xứ này ,chấp hết !
 Sơn trầm ngâm.Anh im lặng suy nghĩ rồi quay sang Thuý :
 - Được ! Chúng tôi đồng ý !
 **   *
 Thúy thong thả đi dọc theo bờ suối về lều của mình.Vừa đi cô 
                  vừa nhìn quanh : Không thấy Lợi.Một thoáng nhíu mày rồi Thúy 
                  bước đến mấy người đang cắm cuối đãi vàng bên bờ suối :- Có ai thấy anh Lợi đâu không ?
 Một thanh niên ngước lên đáp :
 - Từ nãy giờ,hổng thấy .
 Nhưng một ông già vừa đi tới thì đưa tay ra sau lưng mình chỉ 
                  :
 - Tôi vừa thấy ảnh đi theo lối kia kìa .
 Thúy khẽ gật.Như chợt nhớ một điều gì đó,thị vội vã bước nhanh 
                  về lều của mình.Trong lều trống trớn.Thị vội chồm lên một góc 
                  lều và ngồi thụp xuống.Thị khệ nệ bưng hòn đá lớn nửa chìm nữa 
                  nổi ở góc lều lên và thọc tay xuống cái lỗ đen ngòm bên 
                  dưới,Không còn cái ống tre đựng vàng trong đó.
 Một thoáng sững lại Thúy từ từ ngẩng mặt lên.Không còn cái vẻ 
                  xinh đẹp ngày thường.Trên khuôn mặt ả giang hồ chỉ còn những 
                  nét giá lạnh chết chóc.Sau đó,bằng một bước nhảy dài Thúy vọt 
                  ra khỏi lều. Thúy nhắm theo hướng ông già đã chỉ,lao vọt đi.Giống như một 
                  con sói, cái thân hình dẻo quẹo của thị nhanh chóng khuất vào 
                  giữa màu xanh mênh mông của rừng. Trong khi đó ở một quãng rừng khá xa.Lợi đã thấm mệt.Hắn lảo 
                  đảo bước đi thỉnh thoảng lại va vào các thân cây.Đôi lúc,hắn 
                  bước hụt chân và ngã nhào xuống.Nhưng ngay sau đó,hắn lại chồm 
                  lên loạng choạng bước như một kẻ hóa dại.Cuối cùng không thể 
                  cố gắng được hơn nữa,Lợi ngồi phịch xuống nền đất dày đặt lá 
                  khô.Hắn quay lại phía sau,căng tai nghe ngóng với nét mặt 
                  không dấu nổi sợ hãi.Hình như không có gì đáng ngại.Tạm thời 
                  yên tâm,Lợi duỗi dài hai chân và thẩn thờ nhìn xuống đôi ống 
                  quần rách bướm của mình. Ở phía sau.Đúng vào hướng Lợi đang đi,Thúy băng băng rẽ lá.Đôi 
                  lúc,thị dừng lại quan sát những dấu vết mới nguyên do Lợi vừa 
                  đi qua để lại.Thị bổng dừng lại cúi người nâng cái ống tre 
                  đang thò một đầu ra dưới một bụi cây.Cái ống rỗng không ! Thúy 
                  thở hắt ra.Với cái ống tre trong tay Thúy tiếp tục lần theo 
                  dấu vết trước mặt bằng những bước chân vội vã hơn … Đang ngồi 
                  nghỉ,Lợi bổng trợn ngược mắt lên.Hắn nghe tiếng lá rừng loạt 
                  xoạt ngay gần chổ hắn đang ngồi.Hoảng hốt,hắn bật dậy lao đi 
                  như một con thú đánh hơi thấy sự nguy hiểm. Gần như cùng lúc Lợi bỏ chạy.Thúy cũng thoáng thấy bóng 
                  hắn.Nhưng thị không lao theo mà phóng vọt lên một con đường 
                  khác để đón đầu.Khi Lợi vừa lao xuống một khe sâu thì Thúy 
                  cũng xuất hiện ngay trên đỉnh đầu hắn.Thị hét lên một tiếng 
                  rồi nhảy bổ xuống đầu con mồi của mình.Nhưng Lơi nhanh hơn né 
                  tránh được và cắm đầu chạy thục mang.Vẫn cái ống tre trên 
                  tay,Thúy đuổi theo sát gót. Đang chạy,Lợi vấp vào một rễ cây lớn trên mặt đất và ngã 
                  nhào.Khi hắn nhỏm dậy được thì Thúy cũng đã đứng thở dốc trước 
                  mặt hắn. Nheo đôi mắt lạnh tanh nhìn xuống,Thúy nói trong hơi thở hổn 
                  hển :
 - Mày sẽ phải trả món nợ này !
 Lợi quỳ trên đôi chân run lập cập.Hắn lóng ngóng móc trong túi 
                  quần ra một bọc nhỏ nặng trĩu và lật bật đưa cho Thúy :
 - Tất cả … vẫn còn nguyên đây – Lợi nói giọng lạc đi – Tha cho 
                  tôi !
 Thị rít lên :
 - Mày là đồ khốn nạn ! Tao đã nuôi mày … Vậy mà mày lại phản 
                  tao ! Aên cướp của tao !
 - Thúy … tha cho tôi ! – Lợi chắp hai tay vào ngực mếu máo – 
                  Tôi sẽ không dám nữa …
 Câu nói chưa dứt Thúy đã phang cái ống tre đang cầm trên tay 
                  vào mặt Lợi.Máu nhoè ra trên mặt kẻ khốn nạn đó.Choáng 
                  váng,Lợi ngã nhào xuống.Thúy thong thả cuối xuống nhặt cái bọc 
                  nhét vào trong thắt lưng.Sau đó,bằng một thái độ bình 
                  thảng,thị giáng tiếp một ống tre vào gáy Lợi làm hắn quẩy lên 
                  một cái rồi nằm im.
 Sau đó,vẫn lạnh lùng như thế,Thúy quẳng cái ống tre rồi bước 
                  qua thân thể mềm nhũng của Lợi,quay trở về khe Rùa Vàng.Lợi 
                  vẫn nằm bất động.Hắn đã phải trả giá cho tham vọng của mình 
                  như thế.
 Trên cao,những tán lá vẫn rì rào bài ca muôn thuở của rừng 
                  già.Bất chấp tất cả những dục vọng,những âm mưu và những tội 
                  ác,núi rừng vẫn thanh thản,vẫn dịu dàng như ngàn vạn năm về 
                  trước …
 (Hết Phần 5 ... Xin mời xem tiếp
                  
                  Phần 6) |