| Thấy tôi đứng lớ ngớ, một thằng nhóc từ trong 
                  nhà chạy ra nhìn rồi réo: 
 - Chị Hương ơi ! Có ăn trộm đang dòm ngó nhà mình nè . Bớ chị 
                  Hương!
 
 Quái, mặt tôi thế này mà kêu ăn trộm nổi gì trời . Khổ thiệt, 
                  tự khi không mang tiếng thế này thì còn là gì đời trai tôi nữa 
                  . Thấy tôi cứ đứng ì ạch chỗ đó, thằng nhóc càng réo thêm
 
 - chị Hương . Ăn trộm dòm nhà mình nè!
 
 Trời ơi là trời !!! Tôi thấy hai má mình nóng ran lên, tôi chỉ 
                  muốn đưa bịch canh cho thằng nhóc đó rồi dọt cho lẹ, chứ không 
                  còn gì mặt thằng Khoa này chứ . Mà sao mình cứ phải ráng chịu 
                  trận thế này hả ? Vì ai vậy trời ? Chỉ vì một lời hứa với 
                  người lạ tối hôm qua mà tôi phải chấp nhận mang tiếng oan này 
                  hả ? Lẽ ra, mình phải vào trường, chí ít ra cũng được con nhỏ 
                  hoa khôi kia chiều chuộng . Đang đứng thương cho thân phận 
                  mình thì tôi nghe giọng nói thân quen:
 
 - Tưởng ăn trộm hóa ra là anh hả ? Sao có chuyện gì ?
 
 Hai đôi mắt tôi mở to ra . Nàng đẹp thiệt! Vẫn khuôn mặt mĩ 
                  miều đó, thân hình mảnh mai đó . Hình như nàng mới tắm xong 
                  thì phải, tóc nàng nhìn còn ướt với chiếc áo màu xanh thẫm còn 
                  uớt . Mùi hương khiến con tim tôi ngây ngất giờ thoang thỏang 
                  quanh đây. Thấy tôi đứng đó không nói tiếng nào, nàng hỏi lại 
                  lần nữa :
 
 - Anh tới làm gì ?
 
 Lần này, tôi tỉnh rồi:
 
 - À ... Trả bịch súp hôm qua tôi hứa với cô .
 
 - Ủa, tôi tưởng tôi giỡn mà anh làm thiệt . Chí ít anh cũng 
                  còn là đàn ông .
 
 - Ơ .. thì ...
 
 Gặp mặt chưa đầy ba phút mà đã bị dội nứơc lạnh thế này rồi 
                  đấy . Nhưng không hiểu sao tôi vẫn chấp nhận chịu trận .
 
 - vậy thì đưa đây
 
 - gỉ
 
 - súp chứ gì
 
 -à ..vâng ... đây, hai bịch cho cô luôn
 
 - Rồi anh đi được rồi đó . Anh còn đứng làm gì nữa ? Anh hết 
                  nợ tôi rồi còn muốn gì nữa ?
 
 Tôi chưa kịp phản ứng gì thì từ trong nhà có một tiếng vọng 
                  khàn khàn ra :
 
 -Ai vậy cháu ? Sao không mời người ta vào nhà chơi, bắt khách 
                  đứng ngoài nắng chan chan thế ?
 
 Từ trong nhà bước ra, một người đàn bà trạc ngoài 60, lưng 
                  còng bước ra, vừa đi vừa cất giọng khàn khàn mà nói
 
 - Mời anh ấy vào nhà đi cháu
 
 - Chỉ người hỏi thăm đường thôi bà . Không có gì đâu bà ạ! 
                  Người ta đi bây giờ liền bà .
 
 Không để ý đến lời cô cháu gái nói, bà lão nắm tay tôi mà mời 
                  vào, tôi quay lại nhìn Hương (giờ tôi mới biết nàng tên Hương 
                  và điều đặc biệt nữa là nàng còn là xử nữ), thấy mặt nàng tối 
                  sầm lại . Cũng hiểu thôi nhưng bà lão đã mời tôi như thế thì 
                  làm sao tôi từ chối cho được . Với lại vào để mà nắm tình hình 
                  của nàng chứ . Thế là khi không từ một người xa lạ, mà theo 
                  lời nàng là khách hỏi thăm đường giờ tôi đường đường chính 
                  chính vào nhà nàng tiên của tôi một cách tự nhiên . Cuộc diễn 
                  ra đầy bất ngờ đó đã khiến tôi biết rõ nàng hơn .
 
 Theo lời bà lão đó thì Hương không phải là cháu của bà, nhà 
                  Hương ỏ đầu ngõ, con của ông giám đốc công ty xí nghiệp nào 
                  lớn lắm . Nghe đâu, ông giám đốc ấy muốn Hương lấy chồng theo 
                  sự sắp đặt của mình nhưng Hương không muốn . Bởi cô muốn thực 
                  hiện ước mơ của mình là được bước trên sân khấu của một thế 
                  giới đầy màu sắc nhưng cũng ngang trái . Người mẫu và để thực 
                  hiện ước mơ của mình, cô cam chịu bị người cha la rầy, đánh 
                  đập, tối tối cô tới mấy chỗ sân khấu đèn mờ để mà tập luyện 
                  dáng đi, tư thế . Biết các quán đó không hay ho cho vị trí của 
                  mình nhưng cô chấp nhận hết . Còn mấy đứa nhóc nãy tôi thấy là 
                  cháu ngoại của bà,ba mẹ tụi nó chết trong tai nạn khi lao động, 
                  Hương thấy tình đó không cầm lòng nên lấy tiền mình làm thêm 
                  mà nuôi bà cháu . Mỗi lần buồn chuyện gì, Hương đều tìm đến 
                  đây để mà được che chở, vỗ về .
 Tôi ngồi vừa nghe chuyện vừa 
                  thấy nàng tiên của mình không như những cô gái khác mà tôi đã 
                  qua đêm . Bọn họ toàn là tiểu thư, mà là tiểu thư thì tôi phải 
                  chiều chuộng, nâng niu như trứng, hoa thơm . Khi lên giường 
                  thì tôi phải làm từng chút một theo ý thích các nàng, nào là 
                  đừng làm em đau quá nha anh, nào là cẩn thận chỗ ấy dùm em . 
                  Lúc đó, thằng nhỏ đang nứng lên rồi, nghe vậy nó xẹp bớt xuống, 
                  mất hứng quá còn gì . Làm như tôi cắn chỗ kín của mấy con nhỏ 
                  đấy hay sao . Cũng chính vì thế mà tôi thay bồ như thay áo, 
                  quan hệ kiểu đó thì đố thằng con trai nào còn muốn . Nhưng với 
                  Hương thì khác, mặt dù mới biết nàng nhưng trong tôi cảm thấy 
                  như đây chính là người mình muốn . Có thể nàng sẽ là người 
                  cùng tôi lên thiên đàng trong ái ân sao này . Nhưng trước khi 
                  đến đó thì tôi phải để nàng biết lòng tôi, những suy nghĩ của 
                  tôi về nàng ngay từ lần đầu gặp nàng . Mùi hương từ cơ thể của 
                  nàng làm tôi như có lửa cháy trong người, làm sao tôi có thể 
                  quên được nàng được . Ngay đến bên giờ, mỗi lần tôi làm tình 
                  với một cô gái nào, thì trong tâm trí của tôi vẫn có một sự so 
                  sánh giữa Hương với cô gái đó . Tất nhiên Hương vẫn hơn rồi, 
                  nàng có một thân hình kiều diễm với khuôn mặt xinh xắn thì sao 
                  tôi không thể không nhớ được . Đã có một lần tôi buột miệng 
                  kêu tên nàng ngay trên giường với người khác, cũng may là 
                  người con gái đó đang tận hưởng thú hoan lạc nên không nghe . 
                  Chứ nếu không tôi phải giải thích, mệt lắm . 
 Giờ ngồi trong phòng một mình, tôi như cảm thấy Hương quanh 
                  đâu đây, trong tôi vẫn còn nhớ như in ngày tỏ tình ngày nào . 
                  Lúc ấy, một ngày rất bình thường nhưng trong tôi như lửa cháy, 
                  người nóng ran lên . Đây là cảm giác mà ngay cả tôi cũng không 
                  biết vì sao ? Có thể đây là đần đầu tiên tôi biết thế nào thật 
                  sự yêu một người, biết cảm giác tỏ tình, bối rối . Tôi dường 
                  như không còn thằng Khoa ngày trước, chỉ biết nhận lời tỏ tình 
                  của mấy con nhỏ cùng trường . Không còn thằng Khoa chỉ biết có 
                  mỗi mùi làm tình trên giường, quen được mấy nàng rào đón như 
                  xưa . Hương rất gần gũi với tôi, nhất là khi thấy tôi cũng 
                  giúp cho bà lão cùng với mấy đứa cháu mình . Mưa dầm thấm lâu 
                  mà, cái ác cảm mà theo như Hương tâm sự với tôi giờ là một 
                  tình cảm bạn bè thân thiết . Nhưng đó là với Hương, còn tôi 
                  thì muốn có cái gì đó thật là rất đặc biệt, vượt trên mức tình 
                  bạn mà Hương dành cho tôi .
 
 Nhưng tôi không thể nào tìm được cơ hội để nói với nàng, một 
                  phần nàng luôn có show diễn trong các quán đèn mờ, một phần 
                  tôi vẫn không thể nào bày tỏ được . Cứ mỗi lần quyết chí nói 
                  cho nàng biết nhưng sao đó đứng trước nàng, thì cổ họng tôi 
                  khô khan, tay chân tôi run rẩy . Có lần, cả ngày đó tôi chờ 
                  nàng để nói với nàng là anh yêu em và một chuyện bây giờ khiến 
                  tôi vẫn còn cảm giác mắc cở . Luc đó sau khi tôi đứng trước 
                  quán, nơi nàng làm để chờ nàng, một lúc sau, tui thấy bóng 
                  dáng nàng từ trong đó đi ra, tui vội vội vàng vàng chạy tới và 
                  nói :
 
 - Hương, anh biết lúc này nói như thế này rất đột ngột nhưng 
                  anh không thể dành lòng được .
 
 Một sự im lặng bao trùm cả hai đứa . Tôi thu hết can đảm để 
                  nói tiếp:
 
 - Anh muốn tình bạn chúng ta có thể tiến lên cao hơn nữa .
 
 Nói đến đó, tôi quan sát thái độ nàng, vẫn im lặng . Chẳng lẽ 
                  tôi nói đến thế mà nàng không hiểu sao . Không thể nào được! 
                  Hương của tôi không thể nào không cảm nhận điều đó được . Chắc 
                  nàng đang suy tư hay trong lòng đang bồi hồi khi nghe tôi nói 
                  vậy . Con gái mà! Tôi tấn công tiếp :
 
 - Ý anh thì em cũng rõ rồi . Hương, anh yêu em .
 
 Nhưng tiếng em chưa kịp cất lên thì tôi nghe một giọng nào đó:
 
 - Ê, thằng kia, mày làm gì mà giữ tay kép tao vậy hả ?
 
 Hả ?? Hương của tôi mà . Nghe như thấy, tôi nhìn lại thì ... 
                  trời ạ! Không phải Hương, chết tôi rồi . Lỡ nàng thấy cảnh này 
                  thì nàng nghĩ tôi chỉ coi nàng là hàng thử thôi . Không biết 
                  thế nào, tôi chỉ đứng thẫn thờ ra đó . Cũng may người con gái 
                  mà tôi tưởng nhần đã nói đỡ :
 
 - Không đâu anh, tại em thấy trong ngườ không khỏe, anh này 
                  thấy em gần như ngất nên ảnh đỡ . Ảnh là bạn chị Hương . Anh 
                  đừng có hiểu lầm gì hết
 
 Rồi quay lại mà bảo tôi
 
 - Chị Hương về rồi, hôm nay chỉ có show sớm, diễn xong là chỉ 
                  ra về liền . Chị Hương tốt lắm, anh đừng có đối xử không tốt 
                  với chỉ . Tụi em rất quí chỉ nên nếu anh để chị buồn thì đừng 
                  trách tụi em không báo cho anh biết trước .
 
 Trời ơi! Chưa già tôi đã bị người khác đe dọa trước rồi . 
                  Nhưng dù gì thì tôi thiệt lòng với Hương mà . Sự thật là như 
                  thế nè tôi nói
 
 - Cám ơn nhưng tôi thực sự yêu Hương .
 
 - Vậy thì may mắn cho chị Hương rồi . Có gì anh cứ nói tụi em, 
                  gíup được gì cho hai ngườ thì tụi em giúp hết mình .
 
 Rồi cô ta quay ra với anh bồ của mình . Hai người thì thầm gì 
                  đó rồi nhìn tôi mỉm cười . Sau đó, anh chàng lôi người tình 
                  vào qúan chòi nhỏ ỏ cách quán chính cũng không xa, đi vài bước 
                  là tới . Lúc dắt xe đi ngang qua, tôi nghe tiếng rên trong đó, 
                  rất nhỏ . Rồi tôi thấy ăn chòi rung lên bần bật, tôi nghe 
                  tiếng nói nhỏ:
 
 -mạnh nữa anh, em lên đến cực điểm rồi .
 
 Tất cả đối với tôi không còn gì xa lạ nữa, tôi đã trải qua rồi 
                  . Nếu là tôi lúc trước thì tôi sẽ cười khẩy, coi chuyện đó 
                  không là gì, là tôi đã quá rõ những điểm yếu của người con gái 
                  . Nhưng lúc đó, tôi chỉ cảm thấy thất vọng khi công mình thành 
                  con số không to tướng . Cho nên hôm nay tôi phải nói cho được 
                  lòng mình với Hương, để nàng thấu hiểu lòng tôi . Nhưng trước 
                  hết, tôi không đẻ cho sự việc như trên xảy ra lần nữa . Tôi đã 
                  nhủ thầm không được hấp tấp, mắc công hỏng chuyện nữa thì chắc 
                  có nước tôi đào đất lên để tôi chui xuống quá . Mà lần này tôi 
                  không tỏ tình trứơc quán mà là ở một nơi khác thơ mộng hơn . 
                  Thứ nhất là để chắc chắn không bị nhầm như lần trước nữa, thứ 
                  hai tôi chỉ muốn là chỉ có tôi với Hương thôi chứ không có 
                  thêm người thứ ba hay tư gì hết.
 Chờ mãi cho tới lúc đồng hồ chỉ 10 giờ đêm thì tôi thấy 
                  Hương từ trong quán đi ra, lần này để khỏi bị nhầm, tôi phải 
                  căng mắt nhìn cho kĩ . Đúng nàng rồi! Hôm nay nàng mặc chiếc 
                  đầm rất xinh, màu xanh nhạt xen lẫn màu trắng của sự tinh khôi 
                  . Phải nói là nàng mặc đầm rất đẹp, cùng với thân hình nàng 
                  vốn mảnh mai và một đôi chân thon thả . Và một điều nữa tôi 
                  thấy, đằng sau chiếc áo đầm xinh xắn đó là một bộ ngực của một 
                  người con hãy chưa qua cuộc ái ân nào . Phía trên là cái cổ 
                  trắng ngần mà mỗi lần tôi chiêm ngưỡng là mỗi lần tôi chỉ muốn 
                  lao vào nó cắn cho đã cơn thèm . Nhưng làm như thế hóa ra tôi 
                  chỉ vì muốn chiếm lấy cơ thể của nàng hay sao ? Hóa ra tôi 
                  không yêu nàng à! Không, tôi yêu thì tôi phải biết tôn trọng 
                  nàng . Đang miên man suy nghĩ thì giọng nói trong trẻo cất lên
 - Ủa Khoa, anh chờ em lâu không . Mà sao hôm nay anh tới sớm 
                  vậy ?
 
 - Uh, không lâu đâu em . Tại anh muốn nói với em một chuyện . 
                  Quan trọng lắm
 
 - Thế sao không đợi ở nhà rồi gặp em mà nói, làm gì mà anh 
                  phải lên chi sớm
 
 - Tại anh thích với lại nói ở nhà thì còn gì hay nữa .
 
 - Thế chuyện gì vậy anh Khoa ?
 
 - Nói ở đây không tiện, em theo anh đi tới chỗ này được không 
                  ? Cũng gần khu nhà em lắm . đừng lo!
 
 - Để coi, em cũng không muốn về nhà sớm . Với lại mới có show 
                  xong nên em muốn thư giãn chút . Ok, em đi
 
 Nghe đúng hai chữ " để coi" thì tôi cảm thấy mắt mình lao đảo, 
                  nhưng sau khi nghe " em đi" thì tôi chỉ muốn nhảy cỡn lên, có 
                  khả năng tôi la lên cho mọi người biết nữa . Nhưng nếu vậy thì 
                  nàng sẽ đổi ý . Sự thành công phải biết chờ thời cơ . Đây chỉ 
                  mới là chiến thuật thứ nhất . Với lại biết đâu khi nàng nghe 
                  tôi tỏ tình xong thì nàng sợ làm tôi đau khi chỉ muốn là bạn 
                  thì sao ? Nghĩ tới đó, tim tôi tan nát một phần, và lập tức 
                  bảo lí trí là thôi, đừng có nói gì với nàng hết, thà là bạn 
                  còn hơn sau này tránh mặt như kẻ thù . Nhưng lí trí đã bảo yêu 
                  là phải chấp nhận thương đau, chắc gì mình sẽ không được nàng 
                  đáp lại . Vừa nghĩ vừa liếc nhìn xem tới nơi chưa, tại có lần 
                  tôi bị lạc nữa mặc dù tôi biết khu này cũng kha khá . Kia rồi! 
                  Tôi reo lên và nói với nàng
 
 - Tới rồi đó Hương .
 
 Tôi dừng xe để nàng xuống trước xong thì tôi khóa cổ xe lại . 
                  Nàng vừa nhìn vừa khẽ nói
 
 - Nhìn kìa Khoa, bầu trời đầy sao quá . Đã lâu rồi, Hương 
                  không ngắm sao .
 
 Tôi biết Hương rất thích cảnh thiên nhiên đặc biệt là ngắm sao 
                  . Nên tôi phải canh ngày coi hôm nào trời đầy sao . Tôi, một 
                  thằng Khoa chưa bao giờ biết ngắm hay tìm hiểu thiên nhiên là 
                  gì, vậy mà tuần vừa rồi tôi phải cất công ngồi coi ké phòng 
                  thằng bạn chỉ để coi dự báo thời tiết, rồi đọc báo tìm hiểu 
                  thêm về trời . Tụi bạn tôi thấy vậy phải la lên rằng
 
 -tôi thay đổi hoàn toàn .
 
 -mày yêu thiệt rồi Khoa ơi!!!
 
 -Bớ làng nước ơi! Thằng Khoa đào hoa ngày nào giờ đã tìm nơi 
                  để gác kiếm, ẩn danh giang hồ rồi
 
 - chỉ tội cho mấy nàng không còn ai nắn bóp bầu sữa nữa .
 
 -Sao mày yêu chi khỏ thân hả con ? Mày đang được mấy nàng cung 
                  phụng miễn phí cho mình thì lại bỏ chạy theo nhỏ gì đâu để cực 
                  cái thân mình
 
 Tụi nó nói cũng có lí, nhưng tim tôi đã có Hương rồi thì không 
                  cô gái nào co thể nhảy vào mà chiễm chệ ngồi trong tâm hồn tôi 
                  được hết . Sẽ không còn cuộc ái ân nào trọn vẹn nếu như người 
                  đó không phải là nàng . Cuộc tình dẫu tôi không được nàng cung 
                  phụng đi nữa trên giường trước cả đám cưới tụi tôi nếu sau khi 
                  nàng ưng thuận tôi, thì tôi vẫn chấp nhận . Bởi đó là Hương 
                  của tôi . Một người con gái duy nhất trên đời tên Hương . Nghĩ 
                  tới điệu bộ máy thằng bạn, tôi lại thấy mắc cười, biết đâu tụi 
                  nó sao này nối gót theo tôi thì sao ? Tương lai mà, đâu ai 
                  biết trước được đúng không mấy thằng kia ? Vừa nghĩ tôi vừa 
                  mỉm cười mà không biết Hương ở cạnh tôi từ lúc nào và đang 
                  nhìn chằm chằm vào tôi
 
 - Bộ mặc Hương dính lọ nghe hay sao mà Hương thấy Khoa cười ?
 
 - Ơ .. Đâu có . Khoa mỉm cười vì thấy Hương vui thế thôi
 
 - Thiệt hả ?
 
 - Uh ...thiệt đó . Anh có bao giờ nói dối em đâu
 
 - Tin Khoa đó
 
 Nói xong, nàng quay lại tận hưởng thiên nhiên mà trước giờ 
                  nàng tưởng đã chìm sâu lắm rồi . Tôi chỉ biết để nàng tận 
                  hưởng giây phú tuyệt vời này và chưa muốn cất lời lúc này . 
                  Lặng im mà ngắm nàng, Hương đẹp thiệt , Hương trên sân khấu 
                  khác với Hương của tôi lúc này . Không son phấn, nàng đẹp tự 
                  nhiên một cách lạ lùng . Ngực nàng nhấp nhô lên xuống, đều đều 
                  theo hơi thở của nàng ngay lúc này . Chiếc eo vốn đã thon nay 
                  như run lên trong cơn gió lạnh của trời khuya . Nó cũng khiến 
                  tôi nao nao khó tả, bỗng dưng tôi muốn được ôm hôn nàng dù 
                  nàng có nghĩ sao thì nghĩ . Thằng nhỏ trong tôi bỗng dựng lên 
                  đột xuất khiến tôi phải trấn tĩnh dữ lắm để nó xẹp xuống chứ 
                  không thì nàng lỡ nhìn thấy vậy thì nàng sẽ suy nghĩ không hay 
                  về tôi cho lắm . Thơi cơ tới rồi khi tôi thấy sao chổi bay 
                  ngang qua
 
 - Khoa có thấy sao chổi không ? Hương không ngờ hôm nay Hương 
                  được thấy sao chổi đó Khoa
 
 -Có . Thế Hương có ước gì không ?
 
 - Nhanh quá, Hương chưa kịp ước . Còn Khoa thì sao ?
 
 - Khoa ước rồi .
 
 - thế Khoa ước gì ?
 
 - Hương muốn biết hả ?
 
 - ừ
 
 - Anh ước là cho tình bạn chúng ta mãi bền vững ..
 
 - Anh với em là bạn mà
 
 - Và ...
 
 - Còn nữa à ?
 
 - Anh muốn có một cái gì đó cao hơn tình bạn
 
 - ....
 
 Tới đây Hương im lặng hoàn toàn . Không gian bao quanh chúng 
                  tôi bỗng trở nên ngột ngạt khác thường, nó nóng bức như ôti 
                  đang ở trên sa mạc vậy . Có nên nói tiếp hay không ? Thôi cứ 
                  liều đi, nhưng tôi biết cái sự liều của tôi trong lúc này thì 
                  chắc chắn chẳng đem lại kết quả khả quan cho lắm . Nhưng thây 
                  kệ! Tôi đâu quan tâm, miễn nàng thấu tình tôi là được rồi
 
 - Hương
 
 - gì anh ?
 
 - Anh yêu em . Ngay từ lúc anh gặp em đầu tiên, em đã có mặt 
                  ngay trong trái tim của anh . Anh biết lúc đó em chỉ coi anh 
                  là người xa lạ nhưng với anh, thì em đã ngự trị ngay từ phút 
                  đầu tiên đó rồi .
 
 - Em cũng biết là anh rất đào hoa, đã rất nhiều cô đi qua đời 
                  anh nhưng chẳng có cô nào để lại ấn tượng đặc biệt cho anh như 
                  em cả . Anh cho đến tận giây phút giờ, vẫn cứ nhớ mãi khuôn 
                  mặt em, tỏa sáng như ánh trăng khiến anh, một con người từng 
                  đi sai đường trong ái tình đã có thể tìm thấy lại lí trí và 
                  tâm hồn mình .
 
 -Hương, đó là lòng anh . Phải suy nghĩ kĩ lắm, hôm nay anh mới 
                  bộc lộ được chuyện này . Nếu em muốn mình là bạn thì cũng 
                  không sao với anh . Bởi anh tôn trọng ý kiến của em, mặc dù 
                  anh biết anh đau nhưng anh chấp nhận . Hương, đừng im lặng thế 
                  em . Nói cho anh biết suy nghĩ của em đi . Anh chấp nhận hết .
 
 Trong khi tôi bộc lộ cho nàng những suy tư thầm kín của mình 
                  về nàng, thì Hương vẫn im lặng . Sao bây giờ tôi lại ghét sự 
                  im lặng đến thế, sao giờ tôi yêu tiếng ồn . Phải tôi muốn có 
                  gì đó thay đổi bầu không khí đột ngột này . Nóng bức quá! 
                  Hương vẫn trầm tư trong sự im lặng đáng sợ . Nó làm tôi liên 
                  tưởng tới lời cô gái hôm nọ, rất nhiều anh tỏ tình với Hương 
                  nhưng tất cả thất bại hết . Giờ đây Hương chỉ cần phán một câu 
                  là tôi có thể nằm trong số người thất bại đó . Thất bại có thể 
                  làm tôi hăng tiết lên, quyết chinh phục cho được nếu như tôi 
                  là thằng Khoa lúc trước . Còn giờ, tôi là một thằng Khoa biết 
                  yêu, biết thế nào là mùi đau đớn khi sợ ngườ mình yêu từ chối 
                  .
 Tôi đã từng từ chối biết bao nhiêu người con gái chỉ vì 
                  ngoại hình cô ta không đẹp hoạc vì những câu chọc đùa của tụi 
                  bạn mà tôi sẵn sàng quay lưng đi, không thương tiếc người con 
                  gái đó, tất nhiên là tôi không kể đến những cô gái tự nguyện 
                  đến với tôi rồi tự nguyện ra đi . Nhưng giờ tôi yêu Hương thật 
                  lòng . Tôi sợ nàng buồn khi thấy tôi quá lãng du như thế, tôi 
                  vì nàng từ chối biết bao nhiêu cô, biết bao nhiêu lời mời mọc 
                  hấp dẫn trong ái ân cũng chỉ vì câu nói của Hương " Đừng làm 
                  cho người khác đau khổ bởi có thể sau này chính mình sẽ dẫm 
                  phải những nỗi đau đó " . Hương giờ đã trở thành thiên thần 
                  đầy quyền lực trong tôi . Và giờ nàng đang ngồi trên ghế quan 
                  tòa, trong cái ánh sáng nhẹ nhành của ánh trăng mà phán xét có 
                  nên tin tôi hay không ?
 Tôi phải thay đổi bầu không khí thôi, nó cứ oi ức trong tôi 
                  quá mặc dù trời đã về khuya, cái lạnh cứ buốt vào bên trong 
                  phổi . Nhưng tôi vẫn cứ cảm thấy nóng ran . Phá thôi
 
 - Thôi, em không cần trả lời lúc này . Trời cũng đã lạnh rồi, 
                  anh đưa em về kẻo ba mẹ em lại lo
 
 Nói xong, tôi quay lưng ra dắt xe mà không biết rằng có một 
                  ánh mắt rất dịu dàng đang nhìn tôi, mà sau này tôi mới được 
                  biết theo lời kể của Hương . Đang loay hoay dắt xe ra, một bàn 
                  tay nhỏ nhắn, nhưng đang lạnh vì trời khuya, đang giữ chặt tay 
                  tôi . Bàn tay đã khiến biết bao người muốn nắm chặt nhưng 
                  không thể được bởi nó không thuộc về những người đó . Giờ đây 
                  bàn tay ấy nằm trên bàn tay tôi . Tay Hương đang giữ chặt tay 
                  tôi . Nàng không nói gì, nhưng nhìn thẳm sâu trong mắt nàng, 
                  tôi biết trái tim hai đứa giờ thuộc về nhau . Không một gì có 
                  thể chia rẽ được . Đường về đến nhà nàng sao hôm nay ngắn lạ 
                  lùng, con đường này đã từng bị tôi nguyền rủa là dài loằng 
                  ngoằng, nay sao nó thân thương đến thế . Cơn gió lạnh buốt vẫn 
                  cứ thổi, nhưng dường như tôi cảm thấy ấm áp lạ lùng . Chúng 
                  tôi đi tay trong tay như bao cặp tình nhân khác, chỉ mới bắt 
                  đầu một cuộc tình nhưng tôi sẽ giữ nó, không để nó vỡ như thủy 
                  tinh được . Có Hương rồi thì tôi sẽ không còn thay người như 
                  thay áo nữa . Hương ghì đầu lên vai tôi khẽ nói
 
 - Em yêu anh từ lâu rồi, nhưng thấy anh dường như coi tình yêu 
                  là trò đùa nên em không nói ra . Giờ thì em hiểu lòng anh rồi 
                  .
 
 - giờ thì anh đã tìm ra được em từ trong tất cả những loài hoa 
                  khác nhau . Em là hoa mà trên thế giới này chỉ co duy nhất . 
                  Tình yêu anh dành cho em sẽ không phai đâu Hương . Em tin anh 
                  không ?
 
 - Em tin anh, Khoa!
 
 Cho đến tận giờ trong tôi vẫn còn nhớ lời nói của nàng " em 
                  tin anh" . Chính ba tiếng đó đã khiến tôi nỗ lực rất nhiều 
                  trong cuộc sống của mình, từ học tập cho đến cả cách sống . 
                  Không còn thằng Khoa của cuộc sống lãng du ngày trước, không 
                  còn thằng Khoa luôn coppi trong những giờ tét nữa, bị các thầy 
                  cô phê bình . Thằng Khoa đào hoa, luôn được nhiều cô mong muốn 
                  làm người tình dù chỉ trong nửa giây cũng đã chết rồi . Giờ vì 
                  tôi chỉ biết vì Hương mà làm lại từ đầu, thay đổi hết . Đến 
                  những thằng bạn phải nói
 
 - nó yêu thiệt rồi
 
 - trời sập đến nơi rồi, Khoa đào hoa biến đi đâu mất rồi
 
 - Khoa ơi là khoa, rồi mày sẽ khổ .
 
 - thằng khoa là khởi đầu tiên phong đó tụi bay
 
 Mặc kệ, tôi không quan tâm . Tôi chỉ biết có nàng, đó là Hương 
                  .
 (Hết Chương 2 ... Xin mời xem tiếp
                  Chương 
                  3) |