| Thế là tình cảm chúng tôi cũng đã vượt qua 
                  được ba tháng, khác hẳn những cuộc tình chớp nhóang của tôi 
                  trước kia . Hương và tôi gắn bó với nhau, hai đứa luôn tay 
                  trong tay, sánh bước cùng nhau qua nhiều khó khăn trong cuộc 
                  sống . Đã có nhiều lúc, những show của Hương gặp nhiều trở 
                  ngại, mọi người đều bế tắc, Hương đã có những lúc khóc thầm 
                  hay tìm tới gia đình bà lão để được an ủi . Nhưng giờ đây 
                  Hương có thể mượn đôi vai tôi để những giọt nước mắt vơi đi . 
                  Ngược lại, tôi cũng có những khó khăn trong quan hệ, Hương là 
                  người tôi hỏi ý kiến đầu tiên . Và nàng luôn đưa ra những ý 
                  kiến khả quan nhất để làm tôi bớt căng thẳng . Nàng luôn là 
                  chỗ dựa của tôi về mặt tinh thần . Còn về chuyện tình ái, thì 
                  tôi chưa giờ nghĩ sẽ có thể lên giường cùng nàng, ngay đến cả 
                  cởi chiếc áo bên ngoài của Hương, tôi còn chưa mơ tới . Bởi 
                  tôi tôn trọng nàng . Và đặc biệt là tôi yêu nàng . Khi nào 
                  Hương muốn thì tôi sẽ đến bên nàng để cùng lên thiên đàng tình 
                  ái, giờ thì chưa được . Và tôi cũng không ngờ ngày đó lại đến 
                  quá sớm vậy . Nhưng cơ hội đến là niềm vui của tôi nhưng cũng 
                  là nỗi buồn của Hương . Lúc đó là chủ nhật, trời đang mưa nặng 
                  hạt, tôi đang ngồi đọc báo trong phòng, bỗng nghe tiếng gõ cửa 
                  . Ra mở thì thấy một người con gái đang đứng lạnh run . Hương 
                  của tôi, vì sao mà ra nông nổi này . Trời mưa thế này mà nàng 
                  đến tìm tôi thì chắc có chuyện gì rồi . Tôi vội lật đật dắt 
                  nàng vào nhà, pha trà nóng cho nàng uống . Đợi nàng hớp ngụm 
                  trà cho bớt lạnh, tôi hỏi 
 - Có chuyện gì vậy mà em đi dưới mưa gió thế này ? Sao không 
                  gọi điện cho anh để anh tới đưa em .
 
 Hương lắc đầu . Khuôn mặt nàng vốn đã xinh nay càng xinh thêm 
                  dưới ánh đèn nhà . Chiếc áo khoác bên ngoài không đủ làm ấm cơ 
                  thể nàng dưới trời mưa thế này. Nàng vẫn còn run, tôi vội kéo 
                  chiếc ghế sát cạnh nàng, vòng tay qua, ôm chặt lấy nàng để 
                  truyền hơi ấm cho nàng . Chúng tôi ngồi đó trong im lặng được 
                  một lúc lâu thì nàng khẽ nói
 
 - Ba me em li di roi anh . Mai hai nguoi ra toa, ba me noi em 
                  muon o voi ai thi toi nay suy nghi dut khoat, mai tra loi 
                  truoc toa .
 
 - Có chuyện đó nữa hay sao ? Thế em tính sao ?
 
 - Em không muốn ở với ai cả, em ghét ba em lắm . Sao ông có 
                  thể làm như vậy được với em chứ .
 
 Nói tới đó nàng khóc nức nở, tôi giờ đã hiểu ra mọi chuyện, 
                  tại sao nàng tới gặp tôi bất chấp trời mưa lạnh giá thế này . 
                  Tội nghiệp Hương của tôi, sao em không để tôi biết sớm hơn để 
                  tôi có thể gánh bớt những trách nhiệm nặng nề đang đè trên đôi 
                  vai vốn nhỏ bé của em . Nhưng bây giờ, tôi còn biết làm gì hơn 
                  .
 Tôi biết gia đình Hương theo sự thám thính của tụi bạn và 
                  qua Hương . Đó là một gia đình chỉ được vẻ bề ngòai, ông bố 
                  thì làm chức to trong xí nghiệp nhưng là một tay sát gái 
                  chuyên nghiệp, lại vũ phu, hễ lên cơn say thì về nhà la hét, 
                  đánh đập vợ con không thương tiếc . Rất nhiều lần cảnh sát tới, 
                  nhưng tất cả đều đâu ra đó vì có tiền là có tất cả, và mộ điều 
                  nữa là mẹ nàng không muốn rùm beng cho hàng xóm biết chuyện . 
                  Phải nói là mẹ Hương hiền lành, chỉ biết chịu đựng nhưng riết 
                  rồi bà trở thành người điên theo như lời hàng xóm nói, bị ông 
                  chồng nhốt trong nhà, không cho ra ngoài mắc công làm nhục thể 
                  diện ông . Còn nàng thì tin chắc rằng mẹ nàng không hề bị 
                  hoang tưởng như bố mình nói như thế . Đã nhiều lần nàng thấy 
                  mẹ nàng chợt khóc một mình . Tôi biế nàng căm hận bố mình lắm 
                  . Rồi bỗng đùng đùng hôm nay, bố nàng về bảo dẫn mẹ ra kí vào 
                  tờ đơn li dị . Khi mẹ nàng nhìn thấy tờ giấy ấy, bỗng phút 
                  chốc bà trở nên bình tĩnh lạ thường và kí ngay tức khắc . Lập 
                  tức nàng hiểu ra cha nàng nói dối, ông chỉ muốn đưa ngay cô bồ 
                  mới của mình về nhà . Sao trên đời có thể có một người cha, 
                  người chồng như thế ? Nàng gào thét lên trong vòng tay tôi, 
                  rồi gục xuống nức nở . Đang từ một tiểu thư sống trong màn 
                  nhung gấm vóc, có cha có mẹ như thế, giờ thành một cô bé bình 
                  thừơng, cha mẹ đang chuẩn bị ra tòa . Tôi chỉ biết ôm chặt để 
                  Hương được ấm áp, yên tâm khi có người bên cạnh mình . Đôi vai 
                  nhỏ bé của em đang thổn thức, nó cần tôi che chở, vỗ về trong 
                  lúc này . Bỗng, Hương ngước mặt lên, đôi mắt Hương ướt nhòa vì 
                  lệ . Tôi khẽ lau nước mắt cho nàng, rồi nâng cầm nàng lên, đặt 
                  vào đó là nụ hôn để nói với nàng rằng đã có tôi cạnh nàng rồi, 
                  sẽ không ai cướp được nàng từ tay tôi . Khi khẽ đặt nụ hôn lên 
                  đôi môi nhỏ xinh kia, tôi cảm thấy người nóng ran, và nàng 
                  cũng vậy vì tôi thấy hai gò má nàng hơi đỏ ửng . Rồi như có gì 
                  xui khiến cả hai đứa, tôi đặt nụ hôn khác nồng nàn hơn lên môi 
                  nàng, còn hai tay nàng quàng qua cổ tôi . Ngực nàng dí sát vào 
                  lòng tôi, hai chân nàng khẽ nhúc nhích để có thể tiến sát gần 
                  tôi hơn nữa . Và như bị thôi miên, hai tay tôi ôm chặt lấy 
                  thân hình nàng và rồi một tay lần mò ra những nút cài trước 
                  ngực mà từ từ cởi . Khi chiếc áo được cởi ra, bộ ngực nàng lộ 
                  ra, nó nhỏ nhắn, tròn nhưng không xồ xề như mấy người con gái 
                  khác . Hương ghì chặt lấy tôi, để mặc tôi làm gì thì làm, nàng 
                  dí ngực nàng vào tôi . Hai tay tôi thay phiên nhau làm nhiệm 
                  vụ, một tay thì lần lần xuống phía dưới cởi ngay chiếc quần 
                  jean nàng mặc, rồi tới quần xì để lộ ra hang động thiên nhiên 
                  với những sợi lông bao phủ, tay kia thì cởi luôn chiếc bra của 
                  nàng . Tôi bế nàng đặt lên giường, khuôn mặt tôi ghì sát cổ 
                  trắng ngần của nàng, và tôi như người say, cứ hôn mãi chỗ đó .
 Rồi tôi hôn đôi môi đỏ mọng của nàng, rồi đi xuống lại cổ nàng, 
                  từ từ nhẹ nhàng tới hai quả đào đang căng đầy nhựa sống . Tôi 
                  cứ mút, rồi dùng ngón tay trỏ xoa nhẹ lên đầu nhô của cái nhựa 
                  sống ấy . Một cái khẽ rùng mình của nàng . Hai tay nàng bấu 
                  trặt lấy đôi vai tôi, đôi mắt nàng nhắm ghiền lại . Lần đầu 
                  tiên trong đờI trong đời, tôi thấy toàn vẹn một thân hình kiều 
                  diễm như thế, mảnh khảnh nhưng không yếu ớt ở ngoài đời . Giờ 
                  đây thân hình ấy đang được phơi bày trên giường, và thân hình 
                  đó là Hương, người tôi yêu thương . Rồi cứ từ từ như thế, tôi 
                  cũng đã đến được hang động với thâm cung bí hiểm của nàng . 
                  Khuôn mặt nàng đỏ ửng lên, và xuất hiện vài giọt mồ hôi lấm 
                  tấm . Có lẽ nàng vẫn còn ngượng khi người con trai mò xuống 
                  chõ dưới của nàng, đặc biệt người đó là tôi nữa . Tôi không 
                  muốn nàng nghĩ tôi đang tìm cách hại đời con gai của nàng, tôi 
                  muốn Hương và tôi tự nguyện đến với nhau, không một sự ép buộc 
                  nào giữa hai chúng tôi . Tôi ngẩng mặt nhìn nàng rồi hỏi:
 
 - Em muốn anh dừng lại không ? Thực sự anh không muốn em nghĩ 
                  là anh lợi dụng cơ hội khi thấy em buồn vì gia đình mà hại em 
                  thế này .
 
 - Không, em chỉ hơi ngượng thế nào thôi . Dù gì đi nữa, trái 
                  tim em thuộc về anh rồi . Nếu sau này có xảy ra chuyện gì đi 
                  nữa thì hồn và xác thịt của em vẫn thuộc về anh .
 
 - Em tin anh đến như thế sao, Hương ?
 
 - Tin chứ. Anh Khoa mà em biết khác với Khoa thời trước rất 
                  nhiều. Em không tin anh phụ em đâu.
 
 - Nhưng nếu vì một lí do nào đó...
 
 - Sụyt...sụyt.... Đừng nói nũa Khoa, hãy để đêm nay của hai 
                  đứa mình diễn ra trọn vẹn . Em yêu anh.
 
 Chỉ có một lần duy nhất tôi lo người con gái trong ái ân với 
                  tôi có thể bị đau, và lần đầu tiên có người con gái ấy đặt 
                  niềm tin mạnh mẽ như thế ở tôi . Chưa bao giờ, tôi cảm thấy 
                  yêu Hương hơn ngay lúc đó . Hương ơi! Ở tận nơi xa, em có biết 
                  trái tim này vẫn còn rung động vì bóng dáng em không ? Rất 
                  nhiều người đi qua đời anh nhưng chỉ có em với mái tóc dài búi 
                  cao lại khiến anh thay đổi nhiều như thế . Em đã khiến thằng 
                  Khoa vốn chẳng biết tình yêu là gì, sẵn sàng chà đạp lên tình 
                  yêu, háo thắng trong sự chứng minh mình cũng được nhiều cô gái 
                  chiếu cố . Chúng ta đang có một mối tình đẹp đẽ như thế thì vì 
                  sao Hương, cho anh biết đi, Hương, sao em nỡ bỏ đi ? Giờ đây 
                  ngồi nhìn chiếc giường kia, nơi mà lần đầu tiên em trao cho 
                  anh tất cả . Anh vẫn còn nhớ hương thơm từ cơ thể em cứ khiến 
                  anh dâng dâng một cảm xúc gì đó trong người . Chính lúc anh áp 
                  mặt vào phần lồn, hương thơm ấy vẫn tỏa ra . Phà hơi vào đó 
                  xong, một chấn nhờn rỉ ra, và anh chỉ biết liếm dòng nước ấy 
                  với tất cả tình yêu anh dành cho em . Phía trên kia, anh nghe 
                  tiếng rên rất nhỏ, yếu ớt nhưng em và anh đều biết đó là sự 
                  tiền dần lên đến cực điểm của sự ái ân . Trọn đêm đó, chúng ta 
                  đã chìm vào của niềm khoái cảm .
 Chính lúc đó, chúng ta_hai đứa đã hòa vào nhau, đêm mưa ấy 
                  là sự chứng minh không một cái gì có thể chia rẽ hai chúng ta 
                  được, trừ khi một trong hai đứa bội thề . Nhưng lúc đó, anh đã 
                  không nghĩ em sẽ ra đi thế này, vẫn cứ đinh ninh rằng nếu anh 
                  ráng hơn nữa, sửa lại mình thì không có gì xảy ra .
 Anh đâu có ngờ trái tim của mình có thể tan chảy ra khi em báo 
                  tin em sẽ đi ra nước ngoài mà không hẹn ngày trở về . Em có 
                  nhớ khi hai ta cùng ngồi dưới bầu trời đầy sao kia và đã nói 
                  những gì không ? Anh còn nhớ bữa hôm đó, em mặc chiếc áo đầm 
                  xinh xắn màu hồng, và chủa nhân của nó đang khẽ nép mình bên 
                  vai anh mà thì thầm rằng
 
 - Khoa nè, em mong tình yêu hai đứa mình mãi tỏa sáng như 
                  những ánh sao kia
 
 - Nhưng có những lúc sao có thể không xuất hiện trên bầu trời 
                  mà em
 
 - thì hai đứa mình sẽ làm nó mãi mãi tỏa sáng
 
 Chỉ mỗi lời nói ấy của em đã khiến con tim anh rạo rực, lòng 
                  anh ngây ngất . Nó khiến anh như đang ở trên thiên đàng với nữ 
                  thần của lòng mình là em đó, Hương . Đồng thời, em cũng báo 
                  tin của em cho anh
 
 - khoa ơi, em có tin này nữa nè
 
 - là gì ?
 
 - em đã đậu vào một công ty chuyên về model rồi .
 
 - thiệt sao ? Hồi chiều sao không báo cho anh biết để anh khao 
                  em hả, cô bé này ?
 
 - Thì lúc đó em chưa chắc mà, mới chỉ biết qua tin cái Thúy 
                  thôi . Lúc cầm trên tay giấy mời vào đội ngũ của công ty đó, 
                  em mới biết mình không mơ .
 
 - cô bé này đáng đánh đòn, chẳng chịu báo cho anh biết gì cả .
 
 - kệ, anh cứ kêu người ta là cô bé hoài .
 
 chắc tôi sẽ điên lên mất bởi sự nhõng nhẽo dễ thương của Hương 
                  . Không giống các tiểu thư khác, sự nhõng nhẽo ấy của một cô 
                  gái đang yêu thật lòng, nó cứ len lén đi vào giấc mơ của tôi . 
                  Nó làm tôi thấy yêu đời hơn bất cứ lúc nào . Bất chợt, tôi 
                  nghĩ ra một ý . Nhìn đồng hồ bây giờ mới có 8 giờ tối nên các 
                  quán hãy còn mở cửa . Tôi vội nói
 
 - Đi với anh, mau .
 
 -Có chuyện gì thế anh ?
 
 - Không nói bây giờ được, bí mật quân sự mà .
 
 - Anh làm em hồi hộp ghê .
 
 Vừa dắt xe quay ra vừa giục Hương nhanh chân, tôi muốn bắt kịp 
                  thời gian . Với lại hôm nay tôi vừa mới lãnh lương đợt ba xong, 
                  mà tôi thì là chúa ăn uống thất thường nên đợt lương tháng 
                  trước vẫn còn, đủ khả năng để tôi bao Hương một chầu, mừng cho 
                  nàng vào được nơi mà nàng mong ước . Gò mãi một hồi cũng tới 
                  được nơi cần đến, tôi biết nàng rất thích hòanh thánh ở tiệm 
                  đường Nguyen Trai rất ngon nhưng mắc, hồi trứơc gia đình nàng 
                  hay ra ăn thường xuyên và trở thành khách quen của tiệm nữa . 
                  Nhưng kể từ khi gia đình Hương ly tán thì tiệm hòanh thánh kia 
                  giờ chỉ là nơi chứa những kỉ niệm vui lẫn buồn của nàng thôi . 
                  Bình thường tiệm này đóng cửa rất trễ nhưng hôm nay là lễ gì 
                  đó của khu người tàu nên đóng sớm, khỏang 9 giờ rưỡi là nghỉ 
                  rồi . Chính vì thế nên tôi phải hối Hương cho kịp để mà ngạc 
                  nhiên nàng chứ vì từ khu gần nhà nàng tới đó cũng xa, tôi sợ 
                  không kịp nên cố gò lưng mà phóng xe nhanh, làm Hương ở phía 
                  sau cũng phải một phen hồn vía lên mây
 
 - từ từ anh, cứ như bắt cướp không bằng .
 
 - Anh còn sợ không kịp nũa là đằng khác
 
 -chỗ nào mà coi bộ quan trọng với anh dữ vậy ?
 
 -bí mật . Em chỉ biết khi nào tới thì anh sẽ báo, giờ thì ôm 
                  anh chặt vào .
 
 - không thèm hỏi anh nữa . Á .. á .. cẩn thận đèn đỏ kìa anh
 
 - Ôm chặt anh vào, đừng lo, tay nghề của anh mấy thằng đua xe 
                  cũng ngán nữa .
 
 - anh đó, liệu mà lái xe cẩn thận đi, chắc anh phải bị phạt 
                  một bữa mới chừa .
 
 - Trời, ngồi sau mà trù anh hả ? có muốn bị anh bỏ rơi giữa 
                  chợ không hả ?
 
 - Thách anh đó, anh bỏ em, em khóc cho cả thành phố này ngập 
                  lụt mà coi .
 
 - thôi bỏ qua, anh sợ rồi, em khóc có mà anh chết đuối mất .
 
 - ai kêu anh đòi bỏ em giữa đường chi ?
 
 - ừ, anh sai, bỏ qua cho anh nha cô bé .
 
 - Xí .. xí ... cho anh chết nè, chết nè ..
 
 Vừa nói, Hương vừa ngắt phía hông của tôi cho tôi chết . Nhưng 
                  Hương ơi, những cái ngắt nhéo của em đã khiến tôi chết lịm 
                  trong hương vị tình yêu . Mà tình yêu thì có vị ngọt lẫn vị 
                  đắng, và lúc đó tôi thật ngây thơ để mà có thể nghĩ rằng tình 
                  yêu của chúng tôi sẽ mãi mãi ngọt ngào, không bao giờ chát 
                  đắng như hương vị socola .
 
 Chúng tôi đến với nhau một cách chân thành, hai trái tim cùng 
                  đập một nhịp, hai khối óc cùng nhìn về một hướng là trong 
                  tương lai hai đứa sẽ dành tiền để tổ chức một đám cưới cho 
                  bằng người ta . Xa xôi quá phải không em ? Nhưng lúc đó anh đã 
                  nghĩ như thế đấy, có ngờ đâu giờ đây anh phải nhận lấy trái 
                  đắng của tình yêu thế này . Hơn ba tháng trời, đó là khỏang 
                  thời gian không quá dài nhưng cũng không đủ để gọi mà quá ngắn 
                  được . Nhưng dù bất cứ giá nào thì tình yêu của tôi và Hương 
                  vẫn mặn nồng như những cặp tình nhân lâu dài khác . Rất nhiều 
                  thằng bạn tôi nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ lẫn ghen tị
 
 - Mày sướng nhá, giờ có người để yêu rồi nhé
 
 - híc .. híc .. tội nghiệp tụi mình quá, thằng Khoa đã ra đi 
                  không một lời từ biệt
 
 - Đời tôi cô đơn nên yêu ai cũng cô đơn, đời tôi yêu ai cũng 
                  đơn côi ...
 
 - Thằng Khoa ra đi đầu không ngỏanh lại, sau lưng nó một khối 
                  cô ngóng đợi
 
 - Nhưng công nhận thằng Khoa có phước tìm được con nhỏ dễ 
                  thương quá xá dễ thương, sẵn sàng bỏ qua những tội lỗi trước 
                  kia của thằng Khoa .
 
 Đó là những lời nhận xét của tụi bạn khi tôi dắt nàng về ra 
                  giới thiệu với cả lũ . Đủ thứ lời khen chê hết, nhưng tôi mặc 
                  kệ, Hương vẫn là Hương của tôi như ngày nào . Và đó là điều 
                  tôi mong muốn duy nhất lúc bấy giờ .
 
 Xe dừng trước tiệm hoàn thánh chính xác đúng 9 giờ 5, tức là 
                  còn hai mươi lăm phút để ăn . Nhưng như vậy với tôi là may mắn 
                  lắm rồi, mục tiêu của tôi là để mừng cho Hương mà . Quay lại 
                  nhìn nàng, tôi thấy mắt nàng nhắm ghiền lại, tôi bật cười, 
                  Hương mở mắt ra nhìn xung quanh rồi thở dài, giống như nàng 
                  vừa trải qua một cuộc chiến gây cấn . Thấy tôi cười, nàng 
                  nghiêm mặt lại
 
 - Anh cười gì hả ? Anh làm người ta sợ muốn chết, lái xe kiểu 
                  đó có nước em mắc thêm bệnh đau tim quá .
 
 - ai ngờ em tôi sợ thế này đâu huh ?
 
 - Em ghét anh lắm
 
 - Ghét là thương đó mà
 
 - hứ ..
 
 - Nhìn xung quanh đi, em biết mình đang ở đâu không ?
 
 Nàng đưa mắt từ từ nhìn, và đôi mắt to tròn ấy bỗng ngơ ngác 
                  khi dừng trước của tiệm quen thuộc ngày nào . Rồi đôi mắt ấy 
                  bỗng nhìn lại tôi như đang cần một lời giải thích, nhưng rồi 
                  như tự trả lời cho chính sự thắc mắc ấy, nụ cười mà tôi yêu 
                  nhất xuất hiện trên đôi môi nàng . Hương cười mà tôi như thấy 
                  muôn ngàn ánh sao lấp lánh quanh tôi . Tôi yêu nàng từ tiếng 
                  nói, mùi hương, từ tấm thân mảnh khảnh cho đến đôi mắt, nụ 
                  cười . Như thể tất cả những thứ ấy như đang ăn sâu vào máu 
                  thịt của tôi, trí óc tôi . Nhưng chã lẽ để nàng cười mãi như 
                  thế không hay tí nào, tôi nói
 
 - cười hoài không sợ sún răng hay sao ? Còn không mau vào 
                  trong quán, kẻo không kịp thời gian ăn uống bi giờ
 
 - ơ .. ừ ... em xin lỗi.
 chúng tôi bước vào trong quán với sự phục vụ của người bồi 
                  bàn . Vừa ngồi xuống, Hương khẽ kéo tay áo tôi mà thì thầm
 - Anh ... quán này mắc lắm
 
 - Đừng lo, anh trả hết ... Em muốn ăn gì cứ kêu, hết tiền thì 
                  anh ở lại rửa chén cho người ta thôi
 
 - Anh này .. Ai lại tàn nhẫn như thế với anh chứ
 
 - Anh nói thiệt, em thích gì cứ kêu, đêm nay anh khao em mà .. 
                  Chúng mình còn tần ngần mãi như thế kẻo anh phục vụ tưởng 
                  chúng ta có mưu đồ mờ ám đó
 
 - Nhưng anh chắc là ...
 
 - không nhưng nhị gì hết .. Anh cho chúng tôi một phần hòanh 
                  thánh, 2 phần há cảo trước nhé
 
 - Vâng ..
 
 Ghi chép xong, người phục vụ rảo bước đi . Hương đến giờ vẫn 
                  còn ngơ ngác, nàng như người từ một nơi xa xôi nào đến đây . 
                  Một phút sau, nàng mới nói
 
 - em .. thiệt không ngờ có ngày mình cũng vào lại quán này ... 
                  Nhiều lúc em muốn lắm nhưng kỉ niệm cứ ùa về, làm đau nhói 
                  nghĩ về hoàn cảnh gia đình mình bây giờ ... Cho nên em đã 
                  không vào đây, với lại ăn một mình cũng buồn lắm
 
 - thì giờ có anh rồi nè
 
 - Khoa nè
 
 - Gì ?
 
 - Em cám ơn anh ....
 
 - Miễn, anh chỉ biết em rất thích ăn ở đây và hôm nay em đặt 
                  được một chân trên con đường trở thành model của em . Cho nên 
                  anh quyết định khao em thế thôi .
 
 - Nhưng
 
 - Sao mà em khoái nhưng nhị đến thế ? Cái này này anh tự 
                  nguyện mà .. Còn nói nữa là anh không nói chuyện với em nữa 
                  ... bo ..bo .. xì
 
 Vừa nói, tôi vừa đưa tay lên miện bắt chước trò chơi của mấy 
                  đứa trẻ ơ nhà bà lão . Thấy tôi làm như thế, nàng bật cười 
                  khanh khách, rồi cũng bo .. bo .. xì với tôi . Hai đứa cứ làm 
                  như thế cho đến khi anh phục vụ bưng khay lại mới ngưng . Nhìn 
                  quanh thấy ai cũng đang chăm chú xem hai con người chơi bo ..bo 
                  .. xì này có ổn về thần kinh hay không ? Hương khẽ đưa chân 
                  đạp một phát vào đôi giày tôi, nói
 
 - Tại anh thấy chưa
 
 - gì tại anh chứ
 
 - Anh gây sự chú ý của người khác không à
 
 - Bậy, tại người ta đang ghen đó mà
 
 - Ghen ?
 
 - thì tại anh có người yêu quá dễ thương đó mà
 
 - Không dám đâu, tại anh đó, miệng cứ dẻo như là lưỡi không có 
                  xương đó
 
 - Ừ, em đúng, đuợc chưa ? . Nhưng nói chung bọn họ không được 
                  hạnh phúc như hai tụi mình nên ghen.
 
 Chúng tôi kêu thêm hai phần mì lớn và một phần xủi cảo cho 
                  Hương . Nhìn nàng ăn ngon lành, tôi bỗng thấy Hương ánh lên 
                  một cái gì đó khác xa cá cô gái mà tôi biết trong trường nhiều 
                  . Tất nhiên Hương của tôi cũng từng là tiểu thư đó chứ, sống 
                  trong cảnh kín cổng cao tường nhưng nàng vẫn khác xa những cô 
                  gái vốn quen trong nhung lụa mượt mà . Hương đã tự bươn trải 
                  bằng chính đôi tay, sức lực, nước mắt của nàng . Học phí đại 
                  học là một tay nàng tự trả, nàng không muốn sống nhờ tiền của 
                  người cha . Nàng từng tâm sự với tôi rằng nhờ nghị lực nào đó 
                  đã giúp nàng vượt qua hoàn cảnh đau thương của gia đình . Sau 
                  khi cha mẹ ra tòa, nàng và mẹ về sống chung với bà lão cùng 
                  mấy đứa nhóc . Gia đình đó giờ là một tay nàng lo liệu, số 
                  tiền cha nàng cung cấp mỗi tháng, nàng dành cho việc thuốc men 
                  cho bà, mẹ, rồi tiền ăn học của mấy em nữa . Bản thân nàng thì 
                  nàng tự lo, rồi để dành được một số tiền kha khá cho gia đình 
                  nàng lúc kẩn cấp mà dùng . Nàng muốn chứng tỏ với người cha 
                  rằng không có ông thì mẹ và nàng vẫn tồn tại được . Và nàng đã 
                  làm được . Hương là người con gái đặc biệt như thế đó .
 
 Hương đang ăn bỗng ngước lên thấy tôi đang nhìn chăm chú, mặt 
                  nàng bỗng chốc đỏ ửng lên . Nàng vội khua tay trước mặt tôi mà 
                  hỏi
 
 - Bộ em ăn xấu lắm sao mà anh nhìn dữ vậy ?
 
 Bị hỏi đột ngột, tôi chợt thức tỉnh
 
 - Ơ ... đâu có
 
 - Thế sao anh nhìn người ta chằm chằm nhứ thế
 
 - Tại tật anh khoái nhìn cô bé dễ thương đang ngồi trước mặt 
                  mình
 
 - Rõ rồi nhá .. anh nhìn ai ? Khai mau
 
 - từ từ để anh khai
 
 - mau
 
 - Cô bé ấy tên Hương, đặc điểm có khuôn mặt xinh làm chết anh 
                  ngay từ lần đầu gặp . Giờ đang cùng anh thưởng thức hòanh 
                  thánh trong quan ngay lúc này nè . Khai vậy được chưa ?
 
 - Anh đó, tật vẫn không chừa, cứ khoái chọc người ta không à .
 
 - Người anh yêu thì anh cứ thích chọc thế đấy .
 
 - Ai nói người ta yêu anh hả ?
 
 - Ừ, không yêu thì thôi . Anh về nha, cho em ở lại
 
 - Như thế thì không công bằng, anh khao thì anh trả
 
 - nhưng anh rõ ràng nãy giờ có được miếng nào vô bụng đâu . Em 
                  ở lại hen
 
 - Ý anh là em tham chứ gì ... híc .. híc
 (Hết Chương 3 ... Xin mời xem tiếp
                  Chương 
                  4) |