Tôi đã lao vào làm việc và học, không bận tâm đến những cô gái
đang chết mệt vì mình nữa, không bận tâm đến trái đất khi nào
sẽ ngừng quay như tôi với tụi bạn thường khi đùa nữa . Với sự
làm việc không mệt mỏi đó, tôi cũng đã tốt nghiệp được hạng
xuất sắc và lãnh được một học bổng cộng thêm một lời mời làm
việc trong công ty vốn liên doanh với nước ngoài . Lúc ấy, tôi
nghĩ là mình đã chứng minh cho em thấy không có em thì tôi vẫn
là tôi, vẫn mạnh chứ không có suy yếu như nàng nghĩ .
Nhưng khi thấy những đứa bạn tới vây lấy mình, tôi vẫn hi vọng
thấy một người nào đó, một ngườ đã cùng tôi chia sẻ lấy ngọt
đắng trong cuộc sống .. ánh mắt tôi vẫn cứ đảo quanh, hi vọng
là nàng sẽ tới, bởi tôi có để lại lời nhắn cho nàng . Tôi hi
vọng nàng sẽ tới vì tình bạn giữa hai đứa, tôi không dám ấp ủ
cao hơn là nàng sẽ tới để bắt đầu lại từ đầu . Nhưng sao tôi
không thấy bóng dáng nàng đâu cả ... từ bỏ tụi bạn để tới
những khu quen thuộc trong sân trường mỗi khi nàng tới chờ tôi,
nhưng bóng dáng nàng vẫn không xuất hiện ... Sự thất vọng bao
trùm lấy tôi, hơn một năm rồi còn gì ... chẳng lẽ nàng không
thể tới chúc mừng tôi như người bạn đựơc hay sao ? Chẳng lẽ
trái tim nàng có thể lạnh băng được như vậy sao ? Nàng có thể
giờ quá hạnh phúc khi nàng vừa đạt đựơc giấc mơ của nàng, vừa
đặt được tài danh trong sự chinh phục những khó khăn . Với lại
biết đâu nàng còn tìm được một chỗ tốt cho cuộc đời nàng ? Suy
nghĩ như thế nên tôi cũng không tìm nàng thêm nữa làm gì ...
đã biết nàng sẽ không bao giờ đến thăm tôi mà sao tôi lại có
thể ngu ngốc đến mức tin rằng nàng sẽ tới kia chứ . Nàng đã
không cho tôi gặp mặt từ lúc hai đứa chia tay ... Chữ hết đã
được nàng viết nên mà không hề bận tâm đến kẻ mà nàng dành cho
đó sẽ như thế nào?
Có lẽ tình yêu mà nàng dành cho tôi đã không còn trong Hương
nữa ? Còn tôi sao cứ phải ôm bóng hình nàng lặng lẽ như thế ?
Kết quả của ngày hôm nay, tôi nên phải cảm ơn Hương mới đúng,
nhờ nàng mà tôi mới tự thúc giục bản thân để đạt được những
quả ngọt, nhờ hai tiếng chia tay của nàng mà tôi đã dứt được
thằng Khoa vốn háo thắng trong tình ái, muốn cô nào thì được
cô đó .Tôi đã đến nhận việc theo địa chỉ được ghi trên danh
thiếp của công ty . Nói chung tất cả đều diễn ra một cách suôn
sẽ đúng như tôi mong đợi, công việc của tôi làm quản lí một
khu vực tài chính, lương cũng được vài trăm cộng thêm giờ làm
việc ngoài giờ nữa, chi tiêu không nhiều thì tôi cũng dành
được một số tiền lớn . Một năm sau thì tôi mua nhà, đó là ngôi
nhà nhỏ mà tôi với Hương đã từng mơ ước nếu hai đứa có nên
duyên vợ chồng .
Giờ thì tôi đã làm được nhưng chỉ còn thiếu một người_ Hương .
Chắc hẳn em giờ không còn nhớ gì nữa về thằng Khoa ngày trước
. Và chắc em cũng không ngờ tôi đã trở nên chững chạc hơn cũng
nhờ hai tiếng chia tay của em . Tương lai mà đâu ai biết trước
được đâu Hương . Tôi cứ làm, làm và làm mãi chỉ mong để xóa
bóng hình Hương, tôi không muốn mình có lấy một thì giờ rảnh
rang nào cả, bởi tôi biết chỉ một chút thôi thì tâm trí tôi
lại nghĩ tới Hương, về những kỉ niệm của hai đứa . Thế nên
thời gian của tôi dường như kín mít lại, chỉ lâu lâu thì rủ
tụi bạn cũ đi nhậu . Rồi nhiều lúc, cô đơn thì tôi cặp đại một
cô gái nào đó cốt chỉ qua những ngày tháng buồn tẻ rồi hai đứa
chia tay . Tất cả được tôi cố hết mọi sức lực để quên Hương .
Nhưng tôi biết tôi không thể nào khỏa lấp được hết khi mà tôi
bất chợt thấy nàng trong quán nứơc . Nàng vẫn không thay đổi
gì hết, vẫn khuôn mặt tròn và sáng như ánh trăng, thân hình
mảnh khảnh, mái tóc được búi lên cao y hệt ngày đầu tiên mà
tôi gặp nàng . Duy có một cái gì đó đang được trên khuôn mặt
thanh cao của nàng ... một nỗi niềm mà tôi không cách nào đoán
được . Lúc ấy, tôi muốn quay lưng bỏ đi, thà như vậy còn hơn
là mình tới chào để rồi người ta thờ ơ mình . Nhưng tôi không
thể làm được, bứơc chân của tôi đã không nghe lời chủ của nó
.. rảo thật nhanh tới sát gần nàng .. tôi im lặng một chút ..
rồi mới cất thành tiếng
- Hương ... à không cô Lilly Nguyen
Nghe có ngừơi gọi bất chợt, Hương quay lại nhìn tôi rồi câm
lặng .. một lúc lâu nàng mới lên tiếng
- Khoa hả .. ? Đừng gọi cái tên Lilly Nguyen gi nữa .. nó đã
chết từ lâu lắm rồi ..
- ok ... dạo này Hương ra sao rồi ?
- Khoa nè, anh có thời gian rảnh không .. nếu được thì đợi em
ở quán nứơc bên kia đừơng đựơc không ? Em đang lựa đồ cho bé
Thúy, hôm nay sinh nhật của nó ..
- anh rảnh hay để hai đứa mình lựa chung rồi cùng qua quán
nước bên kia đường luôn một thể ..
- Thấy Hương còn đang lưỡng lự nên tôi tiện thể kéo tay nàng
vào một cửa hiệu quần áo . Sự thực thì tôi không có thẫm mỉ về
màu sắc phù hợp với trẻ con hay kiểu loại nhưng tôi lại không
muốn thấy nàng ưu tư mãi nên chỉ đại một cái rồi nói
- Em thấy cái này thế nào ? Màu trắng có mấy hình thỏ bông
cũng đẹp nữa nè ...
Hương cầm lên xem rồi lắc đầu nhìn tôi lúc đó đang ngây người
ra . Nàng cười nói
- Anh quên bé Thúy không thích màu trắng à ... Sao mà lâu
không gặp trông anh già hẳn và kém trí nhớ đi ..
- Anh thấy mình còn trai tráng lắm mà
- Thôi đi ông cụ non ơi . Để em chọn cho, con trai mấy người
có biết lựa đồ là gì đâu
- Ừm . Anh nhường cho em đó, hôm nay em may mắn lắm đó .
- Không biết à ...
Nói rồi nàng cười . Nụ cười ấy một thời tôi say đắm ngất ngây,
giờ đã xuất hiện lại trên gương mặt của Hương . Anh đã hi vọng
dù cho chúng ta không còn chung bước với nhau trên con đường
đi đến ước mơ của hai đứa thì em, Hương hãy giữ mãi nụ cười
trên khuôn mặt thơ ngây của em . Dầu em không thuộc về anh,
thì trọn trái tim này anh vẫn dành cho em . Con người cũng kì
lạ! Đã hơn một năm tưởng chừng như tôi đã có thể quên được
nàng nhưng chỉ trong những cuộc trò chuyện ngắn ngủi kia thôi
mà tim tôi vẫn đập rộn ràng sau bao tháng ngày im lặng . Lại
một lần nữa, tôi biết mình vẫn còn hình bóng nàng trong trí óc
. Tôi lúc đó như nâng niu từng giây phút trò chuyện cùng với
nàng trong cửa hàng, hi vọng nụ cười đó đừng tắt .. không,
không bao giờ tắt như nàng_ Hương xưa kia đã từng cười trước
bao mọi khó khăn .
Tôi cứ thẫn thờ nhìn nàng đến nỗi không biết là em đã tính
tiền xong .. chỉ thấy có tiếng ai đó đang cố đánh thức tôi dậy
giữa ban ngày
- Này cậu kia, có mua hàng không ?
- ơ ... dạ có mà ...í không ..bác có thấy cô gái đi cùng con
đâu không ?
- Mới vừa ra đó .. thiếu ngủ để tối ăn trộm hay sao mà giờ mơ
ban ngày ?
- Dạ ..con không có
Nói chưa được xong nguyên vẹn câu văn, tôi đã ào ra cữa cố
chạy đuổi theo Hương ... may quá, nàng kia rồi
- Hương ..
- ủa ..sao anh không đứng mơ tiếp ?
- Em ác quá, thấy anh vậy không kêu anh nữa
- thì kêu rồi, nhưng không thấy lay chuyển được tình hình gì
hết nên thôi
- Trời .. em hại anh
- Tại anh
- Thua
- Mình vào quán nước kia ngồi uống nha!
- ừ ..anh hết ý gì rồi
-Cho chết
Nói rồi, nàng tiến thẳng vào quán, chọn một góc bàn khuất rồi
kêu ly nước chanh còn tôi thì trà đá .. Đã lâu không gặp nàng,
nghĩ nàng vẫn còn trách hay giận vì tôi mà thay đổi tất cả
nhưng hôm nay, trông nàng không còn cô gái Lilly gì nữa ..
Nhưng đó là vế phía mặt ngòai, còn tình cảm thì tôi nghĩ trong
nàng chắc giờ chỉ là sự hữu nghị thôi .. một ngọn nến đã tắt
thì sao có thể tự cháy bùng lên được nữa .. Chỉ mong em đừng
có tránh mặt tôi như ngày trước, dẫu làm bạn cũng đựơc ... Anh
chỉ muốn được thấy khuôn mặt em vui vẻ, đừng có sầu đượm là
anh vui rồi .. Nhưng niềm vui cũng chỉ kéo dài ngắn ngủi khi
nghe Hương thông báo
- mai em lên đừơng rồi
- Lên đừơng ?
-ừ .. em đi ra nước ngoài thay mặt cho hội người mẫu của công
ty, hợp tác với người mẫu nước người ta mà trình diễn ..
- Em vẫn còn làm người mẫu ư ?
- chứ anh nghĩ em từ bỏ giấc mơ của em dễ dàng sao ?
Thấy nàng có vẻ hơi giận, tôi liền quay ra hỏi mà mãi sau câu
hỏi đó, tôi mới biết là không nên hỏi
- ừ .. .ừ .. còn chuyện của em và hắn .. ý anh là Thắng sao
rồi ? Hai người ...
- Từ khi em biết bộ mặt thật của anh ta thì em đã cắt đứt hoàn
toàn với hắn .. Thật ra thì em cũng biết tính hắn là con người
xảo trá nhưng thực sự thì em không nghĩ hắn đê hèn tới mức ấy
.
- Anh ..
- Anh không cần nói .. chính ra em mới là người phải xin lỗi
anh, nhưng nhiều lúc muốn gặp mặt anh, sau đó rồi thôi . Hôm
lễ tốt nghiệp của anh, em có tới .. nhưng chỉ biết đứng nhìn
xa thôi, em thấy bạn bè bao quanh anh mà mừng .. ít ra, anh
không cần phải có em để đi hết hành trình của anh ...
- Không, em nghĩ sai rồi ..anh thực sự giờ ...
- Em phải về rồi .. mai đi nên chuẩn bị hành lí .. mà anh biết
là em rất ghét mấy việc dọn dẹp nữa ..
- Ơ ...thế hắn sao rồi
- Hắn giờ đang bị thiếu nợ ngập đầu do hắn dùng tiền trong
việc đi đêm của mình . Hắn sắp chết rồi
- Mấy giờ em đi ? Em có tính chừng nào về không ?
- Tám giờ ba mươi sáng mai, em bay ..Về thì em chưa biế .. em
nghĩ chắc mình khỏi về là hay hơn ..Anh giữ gìn sức khỏe ...
bye anh.
Ngày mai thôi là em sẽ rời xa khỏi đây .. có cần nhất thiết
vậy không em ? Trái tim của tôi một lần nữa bị nhói lên cũng
chỉ vì Hương ... Tối hôm đó tôi đã không thể nào chập mắt được,
kiếm cái gì để làm nhưng cứ chốc chốc lại nhìn đồng hồ ... Chỉ
vài tiếng nữa thôi, ngừơi ấy sẽ ra đi mà không hẹn ngày trở về
... Tôi lúc đó như muốn phá tan tất cả . .Tại sao em phải ra
đi ? .... Bao nhiêu câu hỏi về nàng quanh quẩn trong tâm trí
tôi .... tôi phải làm sao đây để ngăn cản được nàng ... Tôi
biết Hương đã quyết làm gì thì không ai có thể ngăn cấm được
nàng . Nhưng chẳng lẽ nàng bỏ lại mấy đứa nhóc ở đây sao ?
Không, đến nứơc này mình mới nghĩ thì nàng đã lo từ trước rồi
....
Trời ạ ! đầu tôi như muốn nổ tung ra .... Chỉ như thế thôi mà
lúc nhìn đồng hồ thì đã 6 giờ 30 .. mà từ chỗ tôi ra sân bay
cũng xa .. Nhưng thà đi đến để nhìn Hương còn hơn là tôi cứ ở
lì trong căn nhà này cho đến chết ...... tôi phóng xe với tất
cả sức lực của mình .. Cũng may trời còn sớm nên không đông
người .. Sân bay đây rồi ... Nhìn lại đồng hồ là 8 giờ ...
Nhưng tôi quên hỏi nàng đi chuyến bay nào .. trời .. Khoa ơi
là Khoa! Mọi hôm mày bình tĩnh lắm mà ... Bình tĩnh .. và kiên
nhẫn ... cuối cùng thì tôi cũng thấy nàng đang xếp hàng đợi
soát vé .. Tôi kêu to
- Hương !
Nàng giật mình quay ngược đầu lại .. rồi chạy tới chỗ tôi mà
hỏi
- Anh tới làm gì
- Tìm em muốn chết .. Anh chỉ muốn hỏi em một câu thôi
- câu gì ?
- Em còn yêu anh không ?
- Anh hỏi đột ngột quá ..em thực tình không biết trả lời thế
nào ...
- Anh sẽ đợi em .. Thôi em vào kìa ..
- Ơ ...
Nói rồi, tôi đẩy nàng vào dòng người đang chen lấn kia ...
trong phút chốc, bóng nàng biến mất hẳn .. Hơn hai tháng rồi,
cho tới giờ tôi vẫn chưa nhận được tin tức gì của nàng ... tôi
vẫn ngồi lì trong căn nhà sau khi hoàn thành xong công việc
của mình .. Tôi nhớ nàng quay quắt .. Đã bao lần say ruợu,
được những cô trong quán phục vụ tận tình trong cái khoản ái
ân trên giường .. được nằm trên những thân hình nóng bỏng với
những bầu sữa tròn chắc ..nhưng tất cả với tôi là vô nghĩa ..
Ở tận bên kia, nàng có biết rằng tôi luôn có một bóng hình là
nàng trong trái tim không ? có biết rằng tôi mong nàng về lắm
không ? Giờ mình tôi đối diện với chiếc giừơng đơn chiếc ...
đồng hồ cứ gõ theo chức năng của nó .. 8 giờ tối rồi ... Bỗng
tôi nghe tiếng gõ cữa .. "Giờ này ai mà còn tới .. " tôi tự
ngẫm nghĩ như thế ... Tiếng gõ cữa im một lát rồi tiếp tục
vang lên .. " Hay mình lúc say thiếu nợ ai ? " Mệt! Ra coi thử
xem ai lại giờ dẫn xác tới .. Tôi lên tiếng hỏi
- Ai đó ?
Không một tiếng trả lời .. thử lần nữa
- Ai trả lời đi ?
Cũng im, tôi bắt đầu cau có lên . Ai lại rỗi hơi đi giỡn nhà
người ta thế này
- có trả lời không
Tức mình, tôi mở cửa ra và một cô gái đứng tần ngần, tóc dài
buôn xuống tấm thân thon thả của cô ... Cô mặc chiếc áo khoác
jean bên ngòai, chân đi đôi giày sandal, hai tay cầm cái gói
gì đó rất nặng ... bên hông thì là hai chiếc vali chứng tỏ cô
vừa mới về từ nơi xa nào đó ... Và ...gì kia! Khuôn mặt ấy sao
quen thuộc đến như thế được ... đôi mắt tròn xoe đó .. mùi
hương thì không thể nào lầm lẫn được .. chỉ có một người duy
nhất mới có hương thơm kì lạ như vậy .. Người mà hằng đêm tôi
luôn mong muốn được thấy nàng, được cảm nhận khuôn mặt của
nàng ... Hương! Em đã về rồi ư ?Tôi đang mơ hay sao ? Bỗng
khuôn mặt ấy nở một nụ cười rất tươi tắn
- Em có thể vào nhà được chưa thưa anh ? Mỏi chân lắm rồi
Quên khuấy là nãy giờ tôi để nàng đứng ngoài cữa ... Lật đật
sữa sai
- hương ! Em vào đi .. Anh thực tình hơi bị bất ngờ ..
- Bất ngờ gì thì anh cũng mời em vào chứ .. Nãy giờ nghe anh
la xong rồi tự nhiên thấy anh sững lại .. Anh đúng là không
gặp hai tháng thôi đã không bình thường
- Em đúng là không thay đổi .. Tính nết vẫn như xưa
- Nhà anh đây hả ?
- ừ .. Mua cách đây lâu lắm rồi
- Nhưng sao anh bố trí gì mà sơ sài thế ? Mất thẫm mĩ ..
- Thì có bao giờ anh nhận mình là có năng khiếu về cái đó đâu
. Em ngồi nghỉ đi, uống nước không ?
- Tất nhiên là em uống
chứ . Bị bắt đứng rồi bị hạch hỏi như sai phạm thì sao không
khát được chứ .
- Thôi mà, anh có biết
là em đâu cơ chứ . Xin cô nương tha tội, tại hạ đây có mắt,
có tai nhưng như không thấy, không nghe .
- Anh cũng dữ chứ
không có hiền đâu à .
- Thì anh đâu có nói
là anh hiền đâu . Em nói à nha!
- Hừ
- Mà em về hồi nào ?
Sao không báo trước cho anh ra đón ?
- Mới về sáng nay, ghé
vào công ty rồi qua thăm mấy nhóc quậy ra sao rồi khi không
có em ở nhà . Giờ mới ghé anh!
- Vậy sao ?
- Vậy đó!
- Thế sao em mang hai
vali này tới thăm anh luôn là sao ?
- Thì em về tính dọn
đồ ra nhưng hình như em lỡ tay làm hư ổ khóa 2 vali hay sao
mà từ chiều tới giờ mở không ra .
- Em phá ?
- ừ .. tính nhờ thợ
nhưng thôi vì em nhớ anh là chuyên gi sửa đồ mà lị ..
- Hết ý kiến ... Lúc
thấy Hương ngoài cửa, tôi nghĩ nàng vì tôi nên khi xuống sân
bay là em lập tức tới đây liền . Nhưng sự thật thì không,
nhìn hai cái vali chình ình trước mắt, đã có một ý nghĩ chợt
đi qua, chỉ một chút thôi, hi vọng nàng sẽ về sống chung với
tôi sau bao nhiêu trắc trở xảy ra giữa hai đứa . Chúng tôi
sẽ bắt đầu làm lại tất cả, hai chúng tôi, chỉ có Hương và
tôi biến căn nhà hiện giờ thành căn nhà mơ ước của hai đứa
... Nãy giờ, nghe nàng nói, sao ước mơ ấy xa xôi thế, hi
vọng ấy lập tức tắt đi, thay vào là cả một sự thất vọng ...
Sao chừng ấy thời gian, hình bóng Hương vẫn không phai nhòa
trong tâm trí tôi . Tôi vẫn còn mong nàng, lo cho nàng, hi
vọng một ngày nàng và tôi sẽ ....
- Anh, giúp em ..
- Hả ? Mở mắt ra tôi
đang thấy nàng cố mở vali nhưng nhìn vẻ mặt nhăn nhó thì
chắc không được như ý của mình . Tôi liền chạy tới
- Để đó cho anh, con
gái gì mà đụng đâu hư đó
- Đâu phải lỗi của em
đâu
- Thế sao nó hư ?
- Ai biết, chắc nó
buồn nên nó hư chơi như vậy đó ..
- Cô đúng là lí với sự
Hương ngồi xuống ghế,
hớp li nước trên bàn nhìn tôi đang loay hoay sửa vali rồi
bất chợt hỏi
- Anh sống thế nào khi
em đi ?
- Như em thấy đó, bình
thường
- Anh không tính lấy
vợ sao ? Ba má không ép anh à
- .... Tình yêu thì ai
ép được anh .. Cho đến giờ thì anh vẫn chờ một người, nhưng
xem ra sự đợi chờ đó quá xa xôi .. Nói về em đi .. Em qua
bển thấy sao ?
- sống rất cao, qua đó
em mới biết mình không thể xa nhà được . Cứ chốc chốc em
muốn tìm đâu đó những quán cơm mà mình hay ăn, nhưng nhớ ra
là mình đang ở xứ khách nữa ...
- Em cho tới giờ chưa
có ngừơi ưng sao ?
- Tại vì số em chắc đã
như vậy, đã làm anh buồn nên chắc giờ em đang nhận ....
- ... Thôi, em lát có
ăn gì không ?
- Giờ này mà ăn được
sao ?
- Vô tư đi ... í ...
em là người mẫu thì không nên ăn bừa bãi ...
- Em nghỉ rồi, mới dứt
sáng nay sau khi nhiệm vụ đã hoàn thành ...
- Sao thế ?
- Thì em nghĩ em đã
đạt được như ngày hôm nay là quá tuyệt rồi, cao quá sợ rồi
mình sẽ đi vào những cái sai mà không biết .... Giờ chắc em
kiếm nghề khác làm
- Thế .... Em ăn gì,
anh bao tất hôm nay coi như mừng em về ..
- ăn gì hả ? Để coi ,
nhiều thứ quá nên không biết chọn cái nào ..
- Trời ạ, quyết định
lẹ dùm tui
- Ăn hoành thánh đi
anh ha, tiệm mà em thích hen!
- ừ , nhưng phải đợi
anh mở vali
- Lẹ à, đóng cửa đó ..
- Tất nhiên là em uống chứ . Bị bắt đứng rồi bị hạch hỏi
như sai phạm thì sao không khát được chứ .
- Thôi mà, anh có biết là em đâu cơ chứ . Xin cô nương tha tội,
tại hạ đây có mắt, có tai nhưng như không thấy, không nghe .
- Anh cũng dữ chứ không có hiền đâu à .
- Thì anh đâu có nói là anh hiền đâu . Em nói à nha!
- Hừ
- Mà em về hồi nào ? Sao không báo trước cho anh ra đón ?
- Mới về sáng nay, ghé vào công ty rồi qua thăm mấy nhóc quậy
ra sao rồi khi không có em ở nhà . Giờ mới ghé anh!
- Vậy sao ?
- Vậy đó!
- Thế sao em mang hai vali này tới thăm anh luôn là sao ?
- Thì em về tính dọn đồ ra nhưng hình như em lỡ tay làm hư ổ
khóa 2 vali hay sao mà từ chiều tới giờ mở không ra .
- Em phá ?
- ừ .. tính nhờ thợ nhưng thôi vì em nhớ anh là chuyên gi sửa
đồ mà lị ..
- Hết ý kiến ... Lúc thấy Hương ngoài cửa, tôi nghĩ nàng vì
tôi nên khi xuống sân bay là em lập tức tới đây liền . Nhưng
sự thật thì không, nhìn hai cái vali chình ình trước mắt, đã
có một ý nghĩ chợt đi qua, chỉ một chút thôi, hi vọng nàng sẽ
về sống chung với tôi sau bao nhiêu trắc trở xảy ra giữa hai
đứa . Chúng tôi sẽ bắt đầu làm lại tất cả, hai chúng tôi, chỉ
có Hương và tôi biến căn nhà hiện giờ thành căn nhà mơ ước của
hai đứa ... Nãy giờ, nghe nàng nói, sao ước mơ ấy xa xôi thế,
hi vọng ấy lập tức tắt đi, thay vào là cả một sự thất vọng ...
Sao chừng ấy thời gian, hình bóng Hương vẫn không phai nhòa
trong tâm trí tôi . Tôi vẫn còn mong nàng, lo cho nàng, hi
vọng một ngày nàng và tôi sẽ ....
- Anh, giúp em ..
- Hả ? Mở mắt ra tôi đang thấy nàng cố mở vali nhưng nhìn vẻ
mặt nhăn nhó thì chắc không được như ý của mình . Tôi liền
chạy tới
- Để đó cho anh, con gái gì mà đụng đâu hư đó
- Đâu phải lỗi của em đâu
- Thế sao nó hư ?
- Ai biết, chắc nó buồn nên nó hư chơi như vậy đó ..
- Cô đúng là lí với sự
Hương ngồi xuống ghế, hớp li nước trên bàn nhìn tôi đang loay
hoay sửa vali rồi bất chợt hỏi
- Anh sống thế nào khi em đi ?
- Như em thấy đó, bình thường
- Anh không tính lấy vợ sao ? Ba má không ép anh à
- .... Tình yêu thì ai ép được anh .. Cho đến giờ thì anh vẫn
chờ một người, nhưng xem ra sự đợi chờ đó quá xa xôi .. Nói về
em đi .. Em qua bển thấy sao ?
- sống rất cao, qua đó em mới biết mình không thể xa nhà được
. Cứ chốc chốc em muốn tìm đâu đó những quán cơm mà mình hay
ăn, nhưng nhớ ra là mình đang ở xứ khách nữa ...
- Em cho tới giờ chưa có ngừơi ưng sao ?
- Tại vì số em chắc đã như vậy, đã làm anh buồn nên chắc giờ
em đang nhận ....
- ... Thôi, em lát có ăn gì không ?
- Giờ này mà ăn được sao ?
- Vô tư đi ... í ... em là người mẫu thì không nên ăn bừa bãi
...
- Em nghỉ rồi, mới dứt sáng nay sau khi nhiệm vụ đã hoàn thành
...
- Sao thế ?
- Thì em nghĩ em đã đạt được như ngày hôm nay là quá tuyệt rồi,
cao quá sợ rồi mình sẽ đi vào những cái sai mà không biết ....
Giờ chắc em kiếm nghề khác làm
- Thế .... Em ăn gì, anh bao tất hôm nay coi như mừng em về ..
- ăn gì hả ? Để coi , nhiều thứ quá nên không biết chọn cái
nào ..
- Trời ạ, quyết định lẹ dùm tui
- Ăn hoành thánh đi anh ha, tiệm mà em thích hen!
- ừ , nhưng phải đợi anh mở vali
- Lẹ à, đóng cửa đó ..///
Loay hoay mở mãi, cuối cùng thì tôi cũng thành công . Hương
đứng cứ vỗ tay trầm trồ mãi
- Khoa giỏi quá!
- Thanks à!
Nhưng ... ô kìa ... lúc nắp vali bật tung ra thì, trên lớp áo
quần của Hương có một phong bì được dán kín, tôi vội đưa cho
Hương xem . Nàng cầm phong bì lật qua lật lại, rồi lắc đầu nói
- Em không biết của ai nữa ?
- Trên đó không đề tên người gửi à
- Không, cả người nhận cũng không
- Thì người ta bỏ trong vali em, chứng tỏ người nhận là của em
rồi
- Ai mà biết
- Lỡ của anh thì sao ?
- Sao của anh được, đâu ai đoán được là em sẽ nhờ anh mở dùm
vali này đâu ...
- Ừ ha!
- Giờ mới ừ ha là sao ?
- Hay là anh mở hộ em phong bì này rồi coi xem trong đó có gì
được không ?
- Thư em tự nhiên bắt anh mở sao được
- Được mà, em cho phép anh mà, anh đọc coi trong đó viết gì ?
- Thế lỡ nó đặt thư bom thì sao ?
- Anh chịu
- Thông minh ghê ha!
- Tất nhiên rồi, mở ra đi anh, em hồi hộp quá đi
Bản thân tôi cũng rất ngạc nhiên khi có thư gửi cho Hương mà
không hề đề tên người gửi lẫn người nhận . Mà em cũng lạ, sao
em có thể tin là khi anh đọc thư, thì chắc chắn những chuyện
mà em không muốn người ta biết thì sao ? Bí ẩn chăng ? Suy
nghĩ chi cho mệt, tôi xé vội thư ra, một chiếc thiệp xinh xắn
rớt ra từ đó, bên trong còn một tờ giấy học trò, được gấp làm
tư . Tôi hỏi
- giờ em có muốn anh đọc không ?
- Em nói rồi mà
Tôi mở lá thư được gấp làm tư kia ra ....Chữ viết nhỏ, tròn,
ngay ngắn .. Tôi như nuốt từng chữ trong thư, không bỏ xót lấy
bất cứ một câu, một từ nào .. cẩn thận đọc đi đọc lại ... Thư
của Hương cho tôi ...
" Ngày ..tháng .. năm
Anh Khoa! Em không biết mở đầu thế nào để có thể nói lên tất
cả những suy nghĩ của em bây giờ . Trải qua nhiều cay đắng
tưởng như không có ai bên cạnh mình, thì anh luôn là người
đứng sau em, luôn nhìn em bằng cặp mắt tin tưởng . Chính ánh
mắt của anh đã khuyến khích em rất nhiều . Tận trong đáy lòng
thì em biết anh còn yêu em rấy nhiều, và .. em cũng yêu anh .
Nhưng em không thể nào nói đựơc những bí mật mà em đã giấu kín
trong lòng . Đáng tội quá không anh ? Em đã phải chấp nhận để
mất anh, thực hiện những dự tính của mình . Nhìn anh đau khổ,
em không thể nào mà có thể tiếp tục làm thêm được nữa . Em vẫn
có thế cảm nhận ánh mắt của anh dành cho em khi anh tốt nghiệp
trong trường . Ánh mắt ấy như đang cố dò tìm em, mà em lại ...
không thể nào trả lời được . Em có tàn nhẫn lắm không anh khi
hai ta chia tay mà em không hề để anh gặp lại!! Em quá lạnh
giá, chỉ vì mục đích của mình mà em nỡ làm anh đau khỗ ...
Nhưng cuối cùng thì em cũng đã thành công ... Dẫu vậy thì em
cũng không thể nào nhìn anh lại được nữa, em không muốn hình
bóng mình luôn khiến anh phải bận tâm, em muốn anh có cuộc
sống mới, một gia đình ấm êm đang chờ anh phía trước . Chính
vì thế, mà em đã xin ra nước ngoài để hi vọng một ngày nào đó,
em có thể thanh thản trở về mà chào anh một cách vui vẻ là anh
khoa, còn nhớ em chứ ? Ngốc nghếch quá phải không anh ? Em yêu
anh nhiều lắm, anh mãi là ngừơi đỡ em lên khi em suy sụp hoàn
toàn .. Em vẫn còn nhớ mãi đêm hai ta thuộc về nhau khi hơi ấm
của anh lan tỏa qua em ... Em đã cố quên anh nhưng không thể
nào khi anh nói anh se đợi em mãi .. tại sao anh có thể làm
như thế với em ? Anh rõ ràng biết là em không thể quên đựơc
anh cơ mà ... Không được trông thấy anh, nghe anh cười, những
bức thư tình của anh đã đựơc em đọc đi đọc lại .. Nó như những
mũi kim đâm thẳng vào trái tim em .... Đó tất cả suy nghĩ thầm
kín nhất trong con người em ... một điều này nữa thôi em muốn
anh biết ... EM YÊU ANH
Kí tên
Hương "
Bức thư được viết từ đáy lòng nàng . Em còn yêu tôi . Nhưng
tại sao phải khiến cho tôi với nàng phải xa lìa, tại sao nàng
làm như vậy chỉ vì thực hiện mục đích của nàng . Mà đó là mục
đích gì cơ chứ ? Có phải đó al2 ước mơ của nàng mà Hương buộc
phải để Thắng sai khiến như một con rối . Bao nhiêu câu hỏi
đặt trong tâm trí tôi lúc bấy giờ . Bức thư vẫn còn đó trong
tay tôi . Lời lẽ trong thư đã khơi gợi biết bao câu hỏi . Tôi
ngước nhìn Hương, tự lúc nào không biết hai hàng lệ tuôn dài
trên gò má của nàng . Nói trong nước mắt
-Em thực sự không còn con đường lựa chọn nào khác ngoài việc
phải xa anh ...
- Nhưng anh không hiểu .. Có cần nhất thiết không Hương chỉ vì
cái danh hiệu người mẫu kia ...
- Không phải cái đó .... điều này em cũng chỉ được biết trong
khi em còn là người mẫu của công ty ngay lúc hắn tới
- Thắng ?
- Đúng .. cũng nhờ gần hắn, em mới biết nguyên nhân vì sao gia
đình em tan rã thật sự
- hắn làm tan nát gia đình em ? Có chuyện đó sao Hương ?
- Trong cơn say sao lần dự tiệc chào mừng sự tham gia của hắn,
em đã bắt chuyện với hắn ta . Và tai em đã được nghe hết những
điều bí mật đó . Hắn chính là người chi phối những tính khí
của ba em ... thực ra thì ba không hề phụ mẹ em . Công ty ba
em đang phát triển thì bỗng từ đâu hắn lôi ra những chứng cớ
nói ba em tham ô quỹ, đã gây cho ba những tai tiếng không ngờ
tới . Khách hàng lần lượt rút hết tiền trong ngân hàng . một
mình ba xoay sở trong sự thiếu nợ, không ai giúp đỡ . Anh có
biết vì sao hắn lại hại ba em không ? Chỉ vì có lần hắn mượn
tiền ba nhưng ba biết con người hắn nên đã từ chối thẳng thừng
. Hắn quyết không thể bỏ qua cho ba em được nên đã dựng lên
những chứng cớ đó để hãm hại . Ba không muốn nhìn thấy mẹ và
em phải chịu nhục vì ba nên đã làm một việc .. ba hành hạ mẹ
và em bằng những trận đòn vũ phu, ngoài chính sức tưởng tuợng
... của bản thân mình .. nhưng vì mẹ em biết tính ba khi làm
cái gì đó chắc phải suy nghĩ rất kĩ .. mẹ cam chịu, chỉ có em
là không biết chuyện đó, từ nhỏ em chỉ thấy ba hành hạ mẹ nên
mới buông ra lời oán hận đó ..Rồi biết em theo nghề người mẫu,
ba mượn cớ đó mà ép em theo ba ...nói chung ba làm tất cả để
mẹ và em phải rời xa ba ... Em thật đúng là không có suy nghĩ
gì hết ... Ba thấy vậy nên mới quyết định tung tin mẹ không ổn
định về tâm thần cho đến cả quyết định li dị .... Mẹ đã hiểu
ba nên chấp nhận kí đơn đó ... Ngay khi em nghe được những
điều đó, em cảm thấy cả người như sắp có bão, hắn còn cười
trong men say mà nói rằng phải chi hắn biết tin về con gái của
ba tức là em thì hắn sẽ tận dụng mà làm cho ba em đau khổ hơn
nữa ... Em căm tức hắn, chưa bao giờ trong đời em thấy một con
người nào bỉ ổi hơn được nữa, với cái vẻ ngoài khiến mọi người
nghĩ hắn là người đàn ông chân chính ... Em về nhà, suy nghĩ
tìm cách để lấy lại danh dự cho ba và gia đình ..
…..nhưng phải làm sao đây ? Em liên lạc với ba, người mà sau
khi li dị đã cố không gởi lấy một sự hỏi thăm, cố xa mẹ và em
bằng mọi giá .. Nhưng bấy giờ, em đã thề rằng ba sẽ không còn
một mình chống chọi với hắn, chính em sẽ giúp ba lấy lại thanh
danh ... Nhưng phải làm sao cho hắn tin tưởng rằng em đang tôn
thờ hắn, em muốn đựơc có hắn ... Phải cách xa anh thôi! Lòng
em đau nhói lên lúc đó khi nghĩ đến anh . Nhưng cuối cùng thì
em không còn cách nào khác, xa anh, quên anh là điều hay nhất
cho mục đích của mình .. Cuối cùng thì em thành công ... hắn
nghĩ em cần hắn cho sự thăng hoa của mình . Em đã cùng ái ân
với hắn, làm cho hắn điên cuồng lên mỗi khi hai đứa trên
giường ... Em đã khai thác dần hắn, làm hắn phải ngập đầu
trong đóng nợ vì những đòi hỏi của mình . Và danh tiếng của
hắn lập tức suy sụp khi cô bạn gái, con giám đốc một công ty
tài trợ cho show của hắn biết hắn quan hệ với em ...đã chia
tay với hắn, thì cũng có nghĩa là hắn không còn thế lực nữa
... Giờ thì chỉ còn là một con người đang sống dở chết dở ...
Tới đây, Hương gục đầu khóc .. khóc như chưa bao giờ đựơc khóc
trong cay đắng của cuộc đời ... Tôi cảm thấy thương cho nàng
hơn là ghê sợ nàng ...
- Anh thực sự không biết phải nói gì bây giờ, nhưng cho dù em
làm gì thì trong anh vẫn chỉ có em ...
- thực sự em không xứng đáng với anh ... em phản bội anh ..
- em không hề phản bội, em chỉ vì danh dự của gia đình mà hy
sinh tất cả ... Ba em giờ sao rồi
- Ông thanh thản ra đi rồi ngay sau lần hai cha con gặp nhau
lần cuối ... mẹ cũng đã theo ba trong những ngày em ở nứơc
ngòai, chưa kịp gặp bà lần cuối ..... giờ chỉ còn em trên cõi
đời này ..
- anh xin lỗi vì đã không biết tin ấy ... Đã lâu rồi anh không
ghé thăm tụi nhỏ và mẹ em chỉ vì nghĩ em không muốn gặp lại
anh ...
- Không phải lỗi anh .. Bức thư này, đã nhiều lúc em muốn gửi
cho anh nhưng sau đó lại muốn giục đi .. có ích gì đâu chứ khi
em nói hết cả lòng mình ..
- Ích chứ ... như vậy anh mới biết em yêu anh chứ không vì
danh vọng hão huyền che lấp lí trí ... Anh hỏi em một điều
được không ?
- vâng
- nếu anh muốn em về cùng anh sống trong ngôi nhà này thì sao
?
- nghĩa là ...
- Anh muốn hai ta làm đám cưới, anh đủ sức lo cho em hết cuộc
đời này .. mãi mãi ...
- Anh chấp nhận bỏ qua tất cả hết ư ?
- Em xem anh có phải là một người hẹp hòi lắm không ? Anh biết
em phải vì gì đó mà làm thì sao anh không bỏ qua được .. Anh
yêu em
- Anh ... thiệt muốn như vậy sao ?
- ngốc ..anh không muốn thì anh hỏi làm chi ? Nín mau để tui
dẫn đi ăn nữa chứ khóc nhè kiểu này ra ngoài đường thì người
ta tưởng tui ăn hiếp cô thì khổ .. ăn gì ?
Nói rồi tôi cốc đầu nàng . Hương ngưng khóc, nụ cười đã xuất
hiện lại trên gương mặt . Hương mãi là Hương của tôi, không
bao giờ thay đổi .. Nàng nói
- Ăn hoàn thánh ha!
- Rõ ..chiều theo ý của cô!
- Còn không mau mặc áo khoác vô ...
Tôi không biết tương lai sẽ có chuyện gì xảy ra cho tôi và
Hương, nhưng tôi biết chắc một điều là nàng và tôi sẽ mãi
không rời xa nhau sao bao sự hiểu lầm và bao cay đắng . Ngồi
sau tôi, hương thơm từ mái tóc nàng thoang thỏang ...vẫn mùi
hương ấy làm tôi nhớ mãi ngày đầu gặp nàng .. và cũng nhớ mãi
câu nói ngốc nghếch của mình đã khiến cho đôi ta gặp nhau .. "
Không phải máu à " ... Hương, em là tình đầu của anh và mãi
mãi là mối tình duy nhất ... yêu em ...
Hết |