COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK |
 |
Please click the banner to support Coi Thien Thai
! |
 |
STORY CONTEST 3 |
ANH EM CỘT LỖ |
Tác giả: 20040002
E-mail: N/A trong thời gian Contest
Copyright © by CoiThienThai.Com. All rights reserved.
Please keep the Author's name, e-mail & link to
http://www.coithienthai.com
if you are going to use this story anywhere
Cõi Thiên Thai xin cám ơn tác giả 20040002 đã dự thi |
[Phần
1][Phần
2][Phần
3][Phần
4][Phần
5][Phần
6][Phần
7][Phần
8][Phần
9][Phần
10] |
Phần 8 |
 |
Trung vào phòng gia đình, ngồi xuống ghế, ngay chỗ hôm trước,
bật tivi lên coi như hôm nào, hy vọng cùng bối cảnh sẽ giúp
“lịch sữ” dể tái diễn… Phương vào nhà…
- “Em…” Trung quay đầu lại định bắt chuyện.
Phương tiến đến đứng đối diện với Trung, ngắt lời:
- “Em muốn nói chuyện với anh.”
Trung cười cười…
- “Thì ngồi xuống đây…” Trung đập tay xuống ghế kế bên chỗ
ngồi của mình, “rồi nói gì thì nói.”
- “Không…” Phương khoanh hai tay trước ngực cho thêm phần tự
tin, “em đứng đây nói chuyện được rồi.”
Màn ảnh tivi chợt sáng lên, Trung chợt dời ánh mắt xuống
thân dưới của Phương vì qua ánh sáng từ đàng sau… bóng cặp
giò thon dài của Phương hằn rỏ qua lớp váy mõng phủ gần
hết cặp chân của nàng… Ánh sáng sau váy tụ lại ngay giữa
háng Phương… nơi bí hiễm mà Trung đang ước ao được khai phá.
- “Ngồi thì thoải mái hơn đó mà… nhưng em muốn nói chuyện
gì?”
Nhình thấy ánh mắt của Trung đang xoáy vào hạ bộ của mình,
Phương chợt bối rối… “Cái người gì mà…” Phương nghĩ trong
đầu, phản ứng tự nhiên, nàng khép hai chân lại, nhưng vẫn
tiếp tục câu chuyện:
- “Chuyện… hôm bữa… chuyện…”
- “Ừ,” Trung cướp lời Phương, “anh cũng muốn nói với em mấy
bữa nay mà em cứ tránh anh hoài.”
- “Anh biết chuyện đó không đúng?” Phương vào thẳng vấn đề.
- Anh biết, nhưng… anh…
Thấy Trung cũng đồng ý với mình, Phương đấu dịu:
- “Em biết, em cũng có… lỗi hôm đó…” Rồi tiếp thật nhanh,
“Nhưng em không muốn chuyện đó xãy ra nữa… Anh hứa với em?”
- “Hứa?” Trung cố tình khơi chuyện, “hứa chuyện gì?”
- “Thì không…” Phương ngập ngừng, nàng định nói… “không ôm em,
cởi đồ em ra…” nhưng cảm thấy ngượng, nàng đổi câu, “không
làm chuyện… không phải như hôm bữa.”
- “Em biết là anh không cố ý, phải không?”
- “Em biết. Nhưng anh phải tự chế mình… Cả em cũng vậy.”
- “Anh cũng ráng tự chế nhiều lắm, nhưng… tại em.” Trung
phản công.
- “Tại em? Tại sao… tại em?” Phương thắc mắc.
Trung chồm dậy, chụp lấy cùi chõ Phương:
- “Đến đây,” Trung kéo Phương đi về phía tấm gương gần đó
rồi đẩy nàng ra phía trước… “Em thấy chưa?” Trung hỏi.
- “Thấy gì đâu?” Phương ngơ ngác, định ý của nàng đã bị
Trung chuyễn sang hướng khác…
Trung vòng tay vén tóc Phương qua lỗ tai nàng, giọng Trung nhỏ
đi bên tai nàng…
- “Tại em… em… đẹp quá đi…”
Phương thúc ngược cùi chõ vào ngực Trung:
- “Sạo, anh chỉ… nịnh đầm thôi…” Phương cảm thấy một chút
rung động trong người… đã lâu rồi nàng không nghe được câu
nói đó… “Chính anh là người bảo em… ‘Nữ nhân tam thập… lan
chi bã…’ đó mà.”
Trung khom người, mượn cơ hội kéo vai Phương sát vào ngực
mình…
- “Cái đó… trước mặt mọi người anh phải sữa đi chút. Em
là… ‘nhất chi lan’ mà…”
- “Hứ!” Phương chẫu môi, phụng phịu… “anh nói cho có thôi.”
- Anh thề… anh không sạo… Đứng trước mặt em, anh không tự chủ
mình được.”
- “Nhưng anh phải ráng…” Phương hất ngực Trung ra khỏi vai
mình, “Em cũng… rán vậy.”
“Em cũng ráng vậy… nghĩa là..” ý nghĩ thoáng qua trong đầu
của Trung.. “Em cũng muốn mình?” Trung quyết định thật nhanh…
- “Muốn anh ráng thì em phải giúp anh.”
Nghe Trung đồng ý, Phương cảm thấy vui lên… trong thâm tâm,
Phương không muốn hai người… đi xa hơn nhưng nàng cũng không
muốn mất người đã và đang đem đến cho nàng nhũng niền vui
nho nhỏ, khỏa lấp phần nào cái trống vắng trong cuộc sống
bên nầy:
- “Anh muốn em giúp gì?”
Trung nâng cằm Phương, hướng thẳng vào tấm gương…
- “Em… xấu đi có được không?”
- “Anh nầy…” lại một cái cùi chõ sang ngang dịu dàng.
- “Em nhìn kỷ đi…” Trung vuốt nhẹ lên má Phương, “Má thắm…
môi hồng…” Ngón tay Trung lướt nhẹ qua môi Phương, “ai nhìn mà
không muốn…”
Phương rợn người vì cái tê tê thoáng qua trên vành môi, nàng
ngắt lời Trung:
- Thôi đi, anh…” nói vậy nhưng trong lòng nàng lại càng khoan
khoái.
- “Còn nữa,” Trung tiếp, “ánh mắt nầy… em nhìn kỷ đi… nó
đang cười với anh đấy, đang… hớp hồn của anh đấy… Anh muốn
nhìn hoài ánh mắt của em…”
- “Thì anh cứ nhìn,” cái bản tính tinh nghịch trở lại với
Phương, “ai cấm cản anh đâu.”
- “Nhưng con người em cứ như là… thõi nam châm, Anh muốn bước
ra xa mà không được, cứ bị… hút vào…” Trung đứng sát vào
lưng Phương…
- “Tại anh… dê thôi.”
- “Không đúng… Ở đây có nhiều “cục…” nam châm lắm chứ, nhưng
đâu có cục nào hút nỗi anh đâu. Đúng không?...”
Phương thấy thỏa mãn trong lòng, “đúng vậy, biết ảnh cũng
lâu rồi mà đâu thấy ảnh thèm để mắt tới ai đâu, chỉ có
mình mình thôi…” Chợt Phương nhận ra người nàng như đang dựa
vào người Trung, còn mông nàng đang cấn vào… cái củ cứng
ngắc của Trung… Phương đỏ mặt lên vì thẹn… nàng chợt rùn
mình, thật nhẹ… mông nàng nhíu lại một chút… và hình như…
cửa mình nàng cũng vừa vừa nhỉ chút nhớt ra ngoài… nàng
bần thần trong giây lát…
Thấy Phương bất động, Trung vòng tay ôm dọc theo cánh tay
Phương, hơi thở phả nhẹ vào chái tai của nàng…
- “Cái eo nầy…” Trung ghịt nhẹ, “xinh sắn quá… Làn bụng em
phẳng lì, không một chút mỡ…” Bàn tay Trung xòe rộng áp
vào… hơi ấm trong lòng bàn tay làm Phương nhũn người đi,
nàng như lịm đi trong vòng tay Trung… “Còn nữa, cặp ngực này…”
- “Không,” Phương chợt tỉnh, nàng hất bàn tay Trung đang xoa
xoa trên vú ra khỏi ngực… hơi thở nàng nặng nề… vùng ra
khỏi vòng tay Trung, kéo lại vạt áo xốc xết… “Anh, anh lại…
quá trớn nữa rồi.”
- “Anh… anh…” Trung lắp bắp…
- “Anh, anh không giữ lời với em,” Phương trách.
- “Anh muốn chứ, nhưng mà… anh…”
- “Anh… không tôn trọng em.”
- Anh…
- “Không biết, em giận anh luôn cho coi. Không thèm nói chuyện
vứi anh nữa…” Phương tức tối.
Trung xuống nước…
- Anh xin lỗi… Đừng giận anh mà… Em giận anh, anh… khổ lắm,
khó chịu lắm…
- Vậy thì anh phải nghe lời em.
- Anh hứa mà… Em nói gì anh cũng nghe…
Phương dịu giọng:
- Anh làm được thì mới nói đó nha…
Trung nhăn nhó:
- Thì anh sẽ ráng hết sức… nhưng mà…
- “Nhưng mà cái gì?” Phương hỏi liền sợ Trung đổi ý.
- “Em phải nói thật cho anh biết… Em có… cảm giác với anh
không?” Thật ra Trung muốn hỏi chữ khác nhưng sợ làm cô em
giận thì mất cơ hội.
- “Em… em…” Phương ngập ngừng, nói “không” thì mình sạo, mà
nói “có” thì kỳ quá đi! Mặt Phương đỏ lên…
- “Phải nói thật à nha.”
- “Có thể nói là… không.” Phương sợ nói thật thì Trung sẽ
cười mình.
- “Anh không tin. Em… không thật với anh.”
- “Cảm giác em sao thì em nói vậy thôi mà… Làm sao anh mới
tin?”
- “Anh nghĩ…” Trung đắn đo… “Nếu như… nếu như… ở dưới của em
không có nước nhờn thì anh mới tin,” Trung nói thật lẹ.
- “Anh,” mặt Phương đỏ lên, nàng chưa biết phải đối đáp như
thế nào, anh nầy quá quắt, đòi xem… phía dưới của mình…
“Anh… anh không đứng đắn.” Trong đầu nàng nghĩ rất nhanh…
không thể để Trung lật tẩy của mình… Nàng biết hồi nãy, ở
dưới của nàng đã ướt rồi… “Em không nói chuyện với anh nữa…”
Hai đùi nàng khép lại như muốn che đậy cái… ướt giữa háng.
- “Bớt giận đi mờ… Cũng tại em hỏi làm sao cho anh tin mà…”
Trung phân bua, “ Đâu có máy móc nào đo được chuyện em có…
muốn với anh hay không… chỉ có cái đó mới chứng minh được
thôi, phải không?”
Trong thâm tâm Phương cũng phải công nhận là Trung đúng nhưng
không thể để ảnh thao túng:
- Em phạt anh!
- Phạt? Tại sao phạt? Anh làm gì?
- Anh muốn… lợi dụng em… Anh không đàng hoàng…
- Anh chỉ trả lời em thôi mà…
- Không nói nữa. Anh phải quì xuống xin lỗi em.
- Quì? Em bắt anh quì?
- “…” Phương ngoãnh mặt qua hướng khác.
- “Em biết đầu gối đàn ông có… vàng phải không?” Trung cố
gợi chuyện đổi hướng tình hình.
- “…” vẫn không lên tiếng, Phương khoang tay lại trước ngực,
khuôn mặt quả quyết…
Thấy vậy, Trung phải nhượng bộ, chàng quì một chân xuống
trước mặt Phương…
- “Nữ Hoàng muốn thần quì như vầy phải không?” mặt Trung
thật sát vào bụng Phương, hơi thở nóng hổi của Trung phà
vào da làm Phương thót bụng… thấp thoáng qua khe hở Trung
nhìn thấy làm da bụng phẳng lì của nàng…
Mặt Phương vui lên, nàng cảm thấy tự ái được vuốt ve:
- Đúng, ta muốn khanh phải thần phục dưới chân ta.
- “Hạ thần xin… tuân lệnh…” Trung trả lời nhưng ngưng lại vì
khi ánh mắt Trung hướng lên một chút, Trung nhìn thấy góc
dưới cái áo ngực bằng ren, mõng dính, nhỏ xíu chỉ áp hờ
lên bầu vú cong tròn, không đủ che đi cái mầu xậm xậm của
núm vú…
Phương vịn vào đầu Trung…
- Trước mặt nữ hoàng anh phải cuối đầu, nhìn như vậy là…
phạm thượng.” Phương đè vai Trung xuống một chút.
Trung hơi cuối đầu nhưng không thể cuối thấp hơn vì mũi
chàng mới ngữi được cái mùi hăng hăng… cái mùi mà mỗi khi
Trung bú, nó phát ra từ cơ thể của Nhi, từ những dòng nước
rỉ rã chảy ra từ âm đạo… “Cô bé đang chảy khí…” Trung nghĩ
thầm trong đầu, “phải đánh đường nào đây?” Trong tíc tắc,
Trung quyết định rồi quì hai chân, khom mình xuống, hai tay ôm
lấy gót chân trần của Phương, hôn nhẹ vào mu bàn chân của
nàng…
- Giỏi lắm, nhà người làm ta hài lòng lắm…
- “Cám ơn Nữ Hoàng…” Trung nói mà ráng kềm chế mình vì
Trung thật muốn chun đầu vào trong váy nàng, liếm lướt trên
cặp đùi thon chắc để rồi úp mặt vào chỗ nối tiếp của
nó… Hôm bữa đã được rờ, được vuốt nhưng Trung ao ước được
nhìn cho thật rõ, được bú, được nút, được liếm, được hữi
cái mùi, nến cái vị xem của Phương có giống với của Nhi
hai không… Người Trung run nhẹ… Trung ráng trấn tỉnh…
(Hết Phần 8 ... Xin mời xem tiếp
Phần
9)
|
|
Xin các bạn vui lòng nhấn
chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai! |
 |
(CONTEST
STORY 3)
(VIETNAMESE
STORIES - TRUYỆN NGƯỜI LỚN) |
Join Cõi Thiên Thai's
Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who
live in Viet Nam) |
|
Last Update: April 28, 2004
This story has been read (Since April 28, 2004):
|
 |
This page is using Unicode
font - Please
download Unicode Font here to read
Copyright © by CoiThienThai.Com. All rights reserved.
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail:
[email protected] |
|