Anh Vũ văn Bớt con của bác Hai Thạnh, ấp Voi
xã Bình Lãng, tỉnh Long An. Từ ngày định cư ở Úc đến giờ lấy
theo âm cũ trại tên của mình là Bob, nhưng nó chánh danh của
tên Robert gọi tắt. Tên Úc Đại Lợi đọc tắt là: Bob Vu.
Đọc theo âm tiếng Anh, tiếng Pháp: Robert nghe cũng được hơn.
Bob Vu, người đọc Bót tức “khít khao” nghe cũng vui tai. Còn
Bob tức Bóp Vu, Bóp vú càng thêm “thăng hoa” với dân chơi.
Nội cái tên nghe cũng rắc rối, đố ai đọc cho rõ được, còn ý
nghĩa lại càng khó khăn lòng vòng gấp bội. Đối với người
Việt mình tên nầy Tây hóa vô cùng.Tháng Tư trời hè nắng
chói chang, anh chưng diện bộ đồ veston, chiếc xe Van do
người anh ruột thuê bao rước chạy về đậu đầu Ấp Voi. Thôi
đám con nít, người bán vé số túa lại, giới xe lôi mừng vì lạ
mắt, họ nhìn chòng chọc; còn người bán thấy khách sộp mời
mua vài tấm vé lấy hên, khai trương đi cậu. Chủ quán cà- phê
la toáng lên: Việt kiều...Việt kiều... bây ơi?! Bao nhiêu
gánh hàng rong: cóc, ổi, bưởi, trái cây vườn, chuối nướng...bao
quanh, đổ xô vô mời khiến Việt kiều Bob Vu đâm ra luống
cuống khó xử!!
Còn đang tần ngần chưa biết tính sao?, tiến thối lưỡng
nan, vì từ đầu đường vào nhà người anh ruột phải qua con lộ
đất nhỏ, chỉ honda chạy được. Anh Bớt Vũ nghe nổi u- hoài
trong tâm can đành rút cái hầu bao ra trang trải vài trăm
ngàn Việt Nam, tính ra cũng gần 50 Úc kim. Anh thực tế mua
trái cây, chuối nướng về ăn liền, chớ còn vé số biết chừng
nào xổ. Xổ trúng lãnh lòng vòng phiền phức lắm. Anh cần vé
loại “xổ liền” người bán, kẻ mua không phải chỗ lúc nầy!?.
Số tiền này anh đổi sức lao động ra gần cả nửa ngày công ở
xứ người chứ nào dễ đâu? Đâu ai biết đời sống lao động đầy
mệt nhọc in hằn trên bàn tay chai cứng của anh.
Anh Bớt dõi mắt trông xem đồng ruộng xanh tươi, nhưng cô
bác, người thân vẫn nghèo nàn, thuốc men y tế khó khăn...
Trong vòng nhiều năm nay, anh Việt kiều Bob Vu thường xuyên
gởi quà về cho người anh ruột- Vũ văn Thêm. Vài trăm
đô, vài thùng quà tiền tuy khiêm tốn đó, so với vật giá bên
Úc chẳng là bao. Nhưng người anh khéo léo ky cỡm, dành dụm
tu bổ lại nhà cửa trông cũng ra tuồng trưởng giả.
Người chị dâu bây giờ xu nịnh chú em thấy rõ. Đám giỗ cha
mẹ người chị ra công nấu nướng, tích cực lăng xăng, gây cho
anh ấn tượng kính phục hơn. Tiệc đãi quan khách cô bác
trưởng thượng, anh đem 2 chai Martel cổ lùn, kế là rượu đế
Gò Đen, hảo hạng ngon thơm nổi tiếng, do gia đình đặt mua
trước.
- Chà rượu ngoại... uống ngon chi lạ, tiếng khò khò cho
mùi thơm bốc lên nốc mũi. Còn quý bà anh Bob biếu người chai
dầu xanh “con- Ó”, cục xà bông thơm Dove.., như chút lòng
đậm đà của con cháu.
*
* *
Việt kiều Bob Vu du lịch về Việt Nam. Đêm vọt ra thành
phố Long An, cứ tưởng mình sống trên thượng giới khu phố nào
cũng có bảng hiệu Massage chớp chớp, cà- phê ôm đèn mờ,
phòng ngủ nào cũng có em thơm phức. Anh sống trong cảnh phồn
vinh, trưởng giả nhất thời.
Quan niệm anh đơn thuần: còn tiền thì ở Nội, cạn money
thì dong về Ngoại cày tiếp. Thụ hưởng đừng tiếc. Sức mạnh
đồng đô ở Việt Nam sao mà vĩ đại, nên tiêu xài vun trán có
chết thằng Tây nào đâu?.
Bob mời anh ruột mình, dẫn Giàu bạn thân- nhắn từ
trong Kinh tế mới, vùng giản dân Kiến Tường- Mộc Hóa.
Cả ba cùng ra tỉnh Long An tìm “của lạ” cho biết. Hầu hết
các em đang hành nghề Massage ở đây là người từ tỉnh lỵ khác,
dân tứ xứ đổ đến nên chả ai lo sợ biết mặt nhau. Trả tiền
xong cả ba người vào phòng tắm xông hơi - steambath-
mùi thơm nước xã nhè nhẹ hòa lẫn trong hơi nóng phun ra
luồng khói mờ mờ cả phòng, họ ngồi theo băng cây cho mồ hôi
thoát theo lỗ chơn lông, khỏe khoắn thư giãn toàn thân, màn
đầu.
Tắm bước ra trên người vận khăn lông trắng, được em thơm
phức đón ở cửa, đồng phục trắng quần cụt cỡn, áo hở phô bày
50% ngực hơ hớ, miệng thoa son đỏ chót rất bắt mắt, mông đít
lắc lư vui vẻ hướng dẫn về phòng riêng của mình.
Cửa đóng ập nhưng không gài chốt trong.
Bớt vào trước với em phục vụ khá trẻ 19- 20 xuân xanh
chiếm phòng trong góc. Cô yêu cầu chàng nằm sấp dài trên
băng trải khăn trắng, bằng nghệ thuật đôi tay bé nhỏ xinh
xinh cô bóp đôi bờ vai, lướt châu thân rồi đấm lên xuống
nghe bốp bốp. Tiếng “vổ lưng” phòng nầy hòa với âm phòng bên
kia như pháo nổ đồng loạt thật vui tai.
Trở thế nằm ngửa, cô bóp hai cánh tay xong; xuống đùi, vế
bắp chuối bên dưới, mỗi lần cô huơ lên xuống, cố tình cho
ngón tay út chạm vào bìu dái Bớt, khiến anh giựt nảy người
phát ra tiếng ự...ự.. nho nhỏ. Cô cứ thản nhiên cách vô tư
lự khi thấy anh hưng phấn, con chim hoàn toàn dựng đứng mới
nhỏ nhẹ ngỏ lời. Em chỉ phục vụ đến đây thôi.
- Còn “đến bến” anh cho em thêm nhen.
Đàn ông khi gần thiếu nữ hơ hớ thịt da tươi thắm, đố mấy
ai dừng được, dục vọng thúc giục háo hức tới đâu tính sao!!
- Em vọc, bú chim thì 50 ngàn, còn anh chơi em 70 ngàn, em
chỉ hưởng 50 còn 20 chia cho bà “chị đưa mối”. Còn chủ không
trả lương chỉ cho ăn cơm hai bữa, anh thông cảm, mở hàng
giùm em, chắc ngày nay đắc khách lắm đó!.
- Bob Vu nghĩ chưa quá 8 đô Úc, rẻ chán- gặt đầu lia
lịa, như ngã giá xong. Cô gái leo lên băng thế chỗ Bob.
Chênh hênh mời gọi anh, làn da ngăm ngăm, hai vú nhỏ căng
đứng, chòm lông đen thẩm nổi cộm bên dưới. Bob đưa tay thoa
bóp hai bầu vú trước, vuốt dài xuống chiếc mu vun cao, thọt
ngón trỏ theo khe lạch nàng kéo lên, cho chạm vào mồng đốc,
cô phục vụ sướng khoái ưỡn mình thật cao, nhột phát cười
ngặt nghễ. Anh cảm thấy hưng phấn vì cả tuần nay chưa xã,
anh leo lên tựa hai gối nhấn con chim thật mạnh vào âm hộ
làm cô phục vụ như nhẩy nhổm. Anh nhịp, nắc từ từ để tưởng
tượng hai cung đàn đồng trổi nhịp một lúc: dâm khí cô tuôn
vì anh mở hàng trong ngày, con chim cứ trơn ướt thoăn thoắt
ra vô. Anh hành sự cách vui vẻ hơn vì ở đây ngôn ngữ không
còn bất đồng, tiền bạc lại nhẹ tựa như lông hồng. Dương vật
anh khá to lớn lách vào khe nhỏ hẹp của cô đấm bóp, cách
trơn tru. Anh nhấp nhịp thật mạnh bất tận, thật hưng phấn
cho đến khi xịt tung dòng tinh khí đầy nhóc bọc condom.
Phòng bên cạnh anh Thêm, anh ruột Bớt- đang được một
em săn sóc, bằng đủ nghệ thuật và chiêu đãi, nhưng anh không
ham “cưỡi ngựa”- dựng cờ khởi nghĩa- chỉ vui vẻ với
”chị Năm”, bởi vì trục trặc sinh lý không cương lâu sao đó!?.
Giàu, người bạn thân cũng như trưởng giả Bob: đủ món ăn chơi,
thậm chí ký phiếu cho “tiền boa”: mỗi em 50 ngàn.
Tàn cuộc chơi Bớt chi chưa tới “nửa vé tiền đô Úc”.
Thật giá hời chả đâu rẻ bằng tỉnh lẻ?!û.
Chiêu dụ khách làng chơi, ba cô đồng thanh chào mời:
- Quý anh nhớ ghé lại vui chơi với chúng em nhen.
(Hết Phần 1 ... Xin mời xem tiếp
Phần 2) |