COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

BÊN DÒNG NƯỚC

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7][Chương 8][Chương 9][Chương 10]
[Chương 11][Chương 12][Chương 13][Chương 14][Chương 15][Chương 16][Chương 17][Chương 18]
[Chương 19][Chương 20][Chương 21][Chương 22]

Chương 6

flower

Tôi còn nhó có một lần cha của anh Ly Khiem đã nói đùa với cha tôị
- Người ta sinh con trai dể có dâu con mang về nhà. Còn con trai nhà tôi từ khi đụng với con gái nhà anh là như bị bắt cóc, mỗi lần muốn tìm phải chạy tới đâỵ Không biết anh chị dạy con sao hay thếy, giữ miết chúng không cho về nhà.
- Vâng, không hiểu sao nhà tôi có điểm dặc biệt như vậỵ Ai đến nhà một lần là ở miết không muốn đị Cả chúng tôi cũng vậy, it' khi ra ngoàị Bạn bè chỉ đưa về nhà chứ không lang bang ngoài đường. Anh Ly Khiem từ ngày gặp chị Thi Tinh, ngoài giờ đến sở làm va ngủ ra, gần như suốt ngày ở nhà tôị Anh Vu Nong cũng thế, ngay trước khi đi nghĩa vụ đã chọn địa chỉ tôi làm nơi tạm trú, và sau khi mãn lính về, đương nhiên thường trú đóng luôn tại đây, Vu Nong thường nói:
- Thi Binh em biết không? Người trẻ nhất trong nhà em là aỉ Là bà của em đấỵ
Tôi nghĩ. Câu nói trên đủ để diễn tả cảnh vui nhộn và thoải mái trong nhà. Có một người trẻ như Nội trong nhà. Ba mẹ tôi cũng khong có lý do gi ` lam mặt người lớn. Thế là cả nhà lớn bé coi như hòa hợp nhau thành một khốị Người không hiểu chuyện, cố chấp sẽ cho là "nhà không biết ai lớn nhỏ gì cả". Nhưng với chúng tôi, như vậy mơ"i thực sự là tổ ấm.
Vì vậy, sau khi trở về được hai ngày, vừa ngủ thức dậy là tôi đã nghe có tiếng của Vu Nong trong phòng khách. Chuyện đó không có gì ngạc nhiên. Tieu Song dậy từ bao giờ, chỉ còn mình tôi trong phòng. Hôm qua bắt cô ấy thức dậy sớm. Tôi nhớ lại khúc phim bi hài kịch buổi tối, vẫn còn thấy bứt rứt. Nhưng không sao, tình yêu nếu đã đến thì khó chặn lại nổị Và nếu cần người phụ lực, thì tôi sẳn sàng. Sau khi rửa mặt xxong. Tôi thấy trong người thật thư thái, thật vui với những kế hoạch đầy ắp trong đầụ Tình yêu là mật ngọt, là men saỵ.là nguồn sống cho tuổi trẻ. Tôi xông vào phòng khách. Chưa vào đến nơi tôi đã nói to:
- Anh Vu Nong, em định ban với anh điều này, tôi qua anh..
Chưa kịp nói hết lơì tôi đã ngưng lạị Vì trong phòng khách, ngoài Vu Nong ra còn Tieu Song, đang ngồi trên salon với nụ cười và một thanh niên xa lạ khác.
Tôi chựng lại mắt mở tọ Gã thanh niên có tướng tá cao lớn, đẹp traị Aó màu cafe gài nút cổ, không cà vạt, quần sậm màu hơn. Mi sậm, mắt to đen mũi thẳng, mei^.ng mỏng, cằm chẻ..A có lẽ là diễn viên chánh trong phim truyện của Ly Khiem ử Anh chàng này còn đẹp trai hơn cả Tần Tường Lâm, Đặng Quang Vinh. Tôi còn đang ngạc nhiên, thì gã thanh niên kia đứng dậy, với nụ cười trên môị Anh ta nói với giọng quan thoạ.i thật rõ.
- Nếu tôi không lầm chị là Thi Binh.
Tôi nóị
- Dạ phảị Vậy ra anh là Lư Hữu Văn.
- Dạ phảị
Chúng tôi cùng cườị Không khí trong phòng tươi mát và hoà hợp giống như nắng sớm ngoài trời, như bầu trời mùa hạ vắng mâỵ Tôi nóị
- Anh Van này, trước kia nghe anh Vu Nong nói về anh, tôi cứ tưởng thần than'nh gì khác.
Lu Huu Van cười:
- Bây giờ chị đã thấy đấy, tôi cũng đâu có ba đầu sáu tay đâụ
Anh chàng tỏ ra rất viết cách nói chuyện, tôi bước tới ngồi cạnh t\Tieu Song. Tieu Song hôm nay có vẻ thật tươi, nét ma*.t thật rạng rỡ. Phải chăng vì chuyện đêm quả Tôi thoáng nghĩ. Lu Huu Van lại lên tiếng:
- Vu Nong nàỵ Tất cả những ưu tú trên đời này có lẽ đều tụ lại dưới mái gia đình họ Chu này cả.
-Cậu lầm nhé, Tieu Song chẳng phảI họ Chu đâụ
Vu Nong nói, nhưng Huu Van đã lanh miệng:
- Tôi chỉ nói là tập họp lai dưới mái nhà họ Chu thôi, chứ đâU nhất thiết phải là người họ Chủ
Tieu Song mở miệng với nụcườị
- Anh chỉ khéo pha trò. Anh muốn ca tụng chị Thi Binh thế nào cứ ca, đừng đẩy em vào cuộc, hai người khéo đóng kịch lắm nhé. Chị Thi Binh này, ban nãy chị không dậy sớm xem, hai ngưòi kẻ tung người hứng như làm xiếc vậỵ
Tôi nóị
- Thôi nhé! Tôi dại ăn dại nói lắm, đừng kéo tôi vào cuộc.
Vu Nong nhún vai:
- May mà em dại ăn dại nói còn thế, nếu nói nhiều hơN, cha*'c chết hết lũ đàn ông chúng anh.
Chúng tôi cùng cườị Giữa không khí vui vẻ đó thì anh Thi Nghieu bước ra, tôi đư"ng dậy giới thiệu:
- Đây là anh Lư Hữu Văn, còn đây là Chu Thi Nghieu anh ruột tôị
Lu Huu Van bước tới siết chă(.t tay anh Nghieu:
- Lúc còn ở trong trại, gnhe Vu Nong nói nhiều về anh, tôi hết sức aíi mộ.
Anh Thi Nghieu có vẻ không tự nhiên. Ngắm Van rồi nhìn mọi người, tôi để ý thấy Tieu Song đang cuí xuống trốn lánh tia nhìn của anh, nụ cười trên môi của cô ấy cũng mất. Anh Nghieu từ từ quay lại
- Mời anh ngồị Hiện anh làm việc ở đâủ
Bực ông này thật. Tôi rủa thầm trong bụng. Cứ mở mei^.ng ra làhỏi chuyện làm ăn, công việc. Để anh ấy ở ghế Phó Giám đốc thềm vài năm, dá'm bao nhiêu sự linh hoạt sẽ biến hết. Nhưng Huu Van rất tự nhiên:
- Tôi mơ"i rời quân ngũ, trước ở chung trong trại huấn luyện của Vu Nong nên chưa tìm được việc làm, thật ra thì tôi cũng chưa định...
-Hở??
Anh Thi Nghieu có vẻ ngạc nhiên, như nghe được một lời rất lạ taị
Chúng tôi cũng thế, nhìn Huu Van, anh ấy tiếp:
- Trước kia tôi tốt nghiệp khoa văn. Những năm dài ở đại học thật khó khăn, vì đến Đài Loan này, tôi chỉ là một đứa con côi, được chú nuôi dưởng. Đúng ra,sau khi tốt nghiệp phổ thông xong tôi phải vào trường dạy nghề để tìm một nghề kiếm sống, nhưng vì quá mê nghề viết văn, nên tôi cũng cố thi lên đại học, mà không cần nghĩ suy là có tiền nộp học phí không. Bốn năm ở ban ngoại ngữ Văn khoa, không igấu gì các bạn, tôi đã chị,u lạnh nhịn đói, vừa làm vừa vaị Cái đồng hồ sì cút này đã vào tiệm cầm đồ hàng chục lần.
Van nói một cách tự nhiên, nỗi cay đắng như hiện ra trên môi, hoàn toàn khác hẳn vẻ ph óng khoáng lúc đầụ Tieu Song ngẩn đầu lên, ánh ma*'t ngập đầy thông cảm.
- Còn chú anh đâủ Không giúp đỡ được gì cho anh hay saỏ
Huu Van tiếp.
- Chú tuy có thương tôi, nhưng chịu bất lực. Lúc rời Hoa Lục đến Đài Loan, chú để người vơ> cũ lại, sang đây lập gia đình mới có ba con. Tiến kiếm ra thì it', mà miệng ăn lại nhiềụ Giữa tôi và bà mơ> nhỏ lại không hạp nhaụ Bà ấy rất khắt nghiệt, không cho tôi dùng thau rửa mặt, không cho dùng ly để uô"ng nước nữa, vì vậy đến năm lớp mười hai thì tôi bỏ nhà ra đị
Tieu Song ngạc nhiên.
- Ồ! Thế rồi anh sống ở đâủ
- Thì chạy sộ Hôm thì ở nhà người bạn này bữa thì ở nhà người khác. Mãi đến khi đậu vào đại học, tôi mới có chỗ ở cố định trong ký túc xá.
- Đại học đã lọt qua được rồị Thế thì tại sao anh không tìm việc, để chuẩn bị ra nước ngoài hoc. tiếp??
Giọng Huu Van đổi caọ
- Ra nước ngaòỉ Tại sao phải ra nước ngoàỉ? Không lẽ chỉ có nước ngaòi mới có điều ta đáng học? Không, tôi không nghĩ thế, tôi không đi đâu hết. Với tôI, chỉ cần một ngôi nhà nhỏ đủ che mưa trải nắng, một cây bút, một xấp giấy trắng..Tôi đã đợi ngày nay lâu lắm rồi, bây giời đã ra trường. Với vốn liếng văn hoc trong ngoài nước, tích tụ lại đu8O8.c bao nhiêu năm nay, cũng đủ cho tôi thực hành, tôi viết.
Bây giờ thì anh Thi Nghieu mới lên tiếng.
- À, thì ra ông Huu Van đây là một nhà văn?
Lu Huu Van lắc đầu, anh ta nhìn chăm chú Thi Nghieu, rồi nói:
- Tôi chưa phải là nhà văn, vì muốn được mang danh là nhà văn đâu pha/i dễ? Có lẽ tôI chỉ là người thích mơ mộng, nhưng trên đời này đã có biết bao sự than`h công đã đạt được nhờ mơ mộng lớn? Vì vậy tôi sẽ cố gắng viết, biết đâu chừng vài năm nữa tôi cũng thành nhà văn. Đó là chuyện tương lai, còn bây giờ tôi chỉ bắt đầụ
Anh Thi Nghieu hỏi:
- Thế ông định viết cái gì?? TôI hiện có một cậu em rể tương lai viết kịch cho đài truyền hình..
Huu Van đột ngột cắt ngang, giọng sắt lạị
- Ồ! Kịch của truyền hình ử Anh Nghieu này, theo anh thì kịch bản ở đài truyền hình hiện nay cỏa ta có đáng gọi là tác phẩm văn học nghệ thau^.t không? Anh có nghĩ là rồi sau mấy chục năm hay trăm năm, các thế hệ đời sau của ta có thể đem những kịch bản đó ra để nghiên cứu văn học nghệ thuật chứ?
Câu hỏi của Huu Van làm ngã ngựa tính kiêu hãnh của anh Nghieụ Anh có vẻ bối rối, ngồi xuống, đốt một điếu thuốc, yên lặng nhìn Van rồi nói:
- Thế theo anh thì một tác phẩm thế nào mới được gọi là có tính cách văn học, mới có giá trị?
- Một tác phẩm được gọi là có tính chách văn học it' ra phải có chiều sa6u, có nội dung. ĐỀ cập được tới những vấn đề lớn của tho8`i đại hay it' ra phải phản ảnh được bối cảnh của thời đại đó. Nó phải có thịt, có da, có máu và xương.
Anh Nhieu nhíu mày, anh thở ra một làn khói vàhỏi tiếp:
Nếu vậy cậu cho một ví dụ cụ thể xem? Và trong sốt những nhà văn hiện đại của nước ta, có ai là đủ tư cách đó?
Huu Van buồn bã.
- Nếu nghiêm khắc mà nhận xét. Chúng ta chưa có nhà văn nào cả. Thời ngũ tư" còn có một vài người tạm giỏi là như Úc Đạt Phu, như Từ Chí Ma, còn thời nay thì không. Huu Van im lặng một chút tiếp:
- Không phải viết được vài trang baó, ra được một hai cuốn sách là có quyền xưng là nhà văn. Những người tự nhận là nhà văn hiện nay không viết được ra trò cả, quanh đi quẩn lại Tình yêu rồi hận thù. Sống không gần nhau được thì chết..việt đại loại như thế, chán vạn ngượi viết được đâu có gì gọi là văn học đâủ
Anh Thi Nghieu nhìn thẳng Huu Van.
- Theo cậu, một tác phẩm văn học phải là một tác phẩm không đề cập đến tình yêu và hận thù. Cậu không nghĩ la tin`h yêu và hận thù đã là bản năng của nhân loại từ xưa ử
Huu Van trịnh trọng nóị
- Tôi đồng ý với anh. Tình yêu và hận thù là hai vấn đề bản năng của con ngườị Nhưng tôI phải đối chuyện thương mây khóc gió. Cái gì đáng yêu thì yêu, đáng hận thì hận, chứ đừng đụng một chút là rên rỉ, đê"n tạo kích thích, tạo căng thẳng cho cốt chuyện, nhiều người viết đã cho nhân vật nam đụng xe, rồi nhân vật nữ nhảy lầu tự vận...- Huu Van thở dài- Tất cả nhữ?ng bố cục như vậy xưa rồi, hủ lậu quá rồị Tác phẩm văn hoc dù không cần phải viết về một thời đại vĩ đạị, nhưng cũng phải mô ta> được một cách sống động con người thời đại, đó là những con người tầm thường thôi, như những chú hề, sự hiện hữu của họ không được ai đẻ ý, nhưng chính họ, họ đã mang lại cho con người bao nhiều niềm hoan hỉ ái ố...Ví dụ như tiểu thuyết của MArk Twain, đọc ông ta, nhiêu khi ta rơi nước mắt bao giờ không haỵ Đó là cái chiều sâu của văn học mà tôi muốn đề cập.
Anh Thi Nghieu chăm chú ngồi nghe, anh vẫn thở khói liên tục. Biểu hiện trên ma*.t anh khó đóan, nó có vẻ vừa nghi ngờ, kinh ngạc, băn khoăn, chuyện thuyết phục được anh Nghieu không phải là chuyện dễ dàng. Trong khi tôi, Vu Nong và cả Tieu Song đều phục lăn sát đất. Nhất là Tieu Song, cô ấy tay chống cằm, say sưa lắng nghẹ Nhìn Tieu Song là tôi biết, cô ta đã hoàn toàn bị thuyết phục. Huu Van là một thanh niên, phấn đấu trưởng thành từ nghèo khổ, chắc chắn phải có ý chí ghê gớm. Còn Vu Nong bây giờ qua những lập luận của Huu VAn, tôi hiểu tại sao Vu Nong lại phục Huu Van sát đất.
Bình trà trên bàn đã cạn, Huu Van rót ra chỉ được một chút xíụ Tieu Song vội vã lấy vào châm bình mớị Thái độ tiếp đãi ân cần. Uo6"ng một ngụm trà rôì Huu VAn lại tiếp.
- Ở Đài Loan, ta được gọi là nhà văn nhiều quá. Tiếc một điều, phân` lớn tác phẩm trai tài gái sắc, tròn thịa lại nhiều quá. Vì vậy ta rất dễ thấy rõ một điều là không hiện thực, không tưởng, tách rời với cuộc sống..Không tạo được niềm tin ở người đọc,. Lúc gần đay, chỉ có vài tác phẩm của Trương Ái Linh là có khá hơn một chút, nhưng cũng chưa sâu sắc. Tôi không học văn thì thôi, lỡ học rồi lại thích, nên tôi thề là sẽ cố viết bằng được một cuốn sách ra hồn, có thể đại diện cho một nền văn học Trung Quoc, để cho người nước ngoài họ thấy là Trung Quốc không phải chỉ có hai tác phẩm lớn là Hồng Lâu mộng và Kim Bình Maị
Vu Nong lên tiếng, giọng đầu khâm phục.
- Huu Van. Chắc chắn cậu sẽ làm được, cậu sẽ làm được điều đo, vì cậu có kiến thức chuyên môn, lại có tài cậu phải viết được tác phẩm lớn, chứ bằg không tôi ấm ức vô cùng, tại sao một nước nhỏ như Nhật mà vẫn có Nobel văn học còn ta thì không?
Huu Van nóị
- Đó cũng chính là nỗi đau của tôị Tôi không tin là Trung Quoc không có được một Kawabata như Nhật. Thật là buồn cười, thật là chua xót. Giải Nobel đâu có gì là vĩ dại, là tuyệt đối đâu, mà ta không đạt được? Chỉ cần có sự cố gắng, cố gắng!
Mấy câu nói của Huu Van thật hào phóng, thật khẳng khái, khi nói những câu này mắt anh chàng rạng rỡ như sắp cầm được giải thưởng trên taỵ Chúng tôi hoàn toàn bị thuyết phục, pha6'n chấn hẳn lên. Giải Nobel ra làm sao tôi chưa thấy, nhưng nghe Huu Van nói, tôi tưởng chừng như tấm bằng khen kia vàng chói, đang toả hào quang khắp phòng và bên trên có viết mấy chữ "Giải Nobel văn học 197...Người đoạt giải nhà văn Trung Quốc Lư Hữu Văn.."
Tieu Song bị kích động đến độ bước ghế đối diện với Huu Van ngồi xuống, nhìn Huu Van với an'h mắt khâm phục nói:
- Anh Van, ban nãy anh nói anh chỉ cần cố gắng, tin vào sức mình là được. Nhưng còn phải có việc làm nữa chứ? Không việc làm thì lấy cái gì ăn để mà viết? Anh nói chỉ cần một căn nhà nhỏ Nhưng cũng phải có một căn nữa chứ? Tiền ăn, uô"ng, mua giấy mực ở đâu rả
Huu Van nhìn Tieu Song:
- Cô Tieu Song, cô có sống qua cảnh nghèo đói như tôi đã trải chưả
Tieu Song ấp úng:
- Tôị.tôi nghĩ là..Trước khi đến ở nhà bác Chu đây ,tôi đã sống rất khổ.
- Như vậy hẳn cô đã hiểu, cái đoì hỏi cơ bản của con người là gỉ` Đâu pha/i là sơn haò hải vị, gấm vóc lụa là..Chỉ cần một tra9m đồng mướn căn gác nhỏ? Con người có thể chịu đựng được gian khổ mới hơn ngườị Đó là chưa nói, từ nhỏ tới giờ, toi dính liền với cái nghèo, nên đã tự luyện cho mình một sự cứng cỏị.Tieu Song, cám ơn cô đã quan tâm, nhưng cô cứ yên trí, tôi sẽ vượt qua được. Chỉ cần c' tác phẩm, sống thể vật chất có khổ một chút nhưng tinh thần thư thái là còn gì hơn. Cô có nghĩ tôi như vậy là không tưởng là đa sầu đa cảm lắm không?
- Không, anh có vẻ bất cần và vui vẻ.
- Cô có biết sức mạnh nào đã yểm trợ tôi không?
Tieu Song lắc đầụ Huu Van lớn tiếng.
- Đó là niềm tin! Niềm tin, hai chữ đó rộn g lớn vô cùng, bao nhiêu kỳ tích trên thế gian này cũng từ đó mà rạ Bao nhi^u tín đồ Hồi Giáo, đi một bưoỚc, lạy một bước với niềm tin đến Macca, bao nhiêu tín đồ Thien Chúa giáo cam phận hiến thân cho sư tử và đóng đinh trên Thập tự giá, bao nhiêu tín đồ Ần độ giáo cha6n trần đi trên lửa hồng cũng nhờ nó, cũng như đã có bao nhiêu con bệnh hiểm nghèo qua khỏi cũng nhờ niềm tin, vậy thì niềm tin cũng là bạn không rời của Lu Huu Van này vậỵ
Anh Thi Nghieu chợt buột miệng
- Van Gogh!
Tieu Song hỏi:
- Anh nói gì thế?
Huu Van lắc đầu:
- Không, tôi không phải là Van Gogh. Van Gogh có bệnh ưu sầu, tinh thần bệnh hoạn, còn tôi không có. Van Gogh nhiều ảo tưởng phức tạp, tôi bình thường. Anh nhắc tới Van Gogh, vậy anh đọc qua quyển Tình Yeu cuộc sống chưả
Anh Nghieu ngẩn ra:
- Chưa, đó là sách gì?
- Quyển tự truyện của Van Gogh, đó là quyển sách hay và nếu anh đọc qua, anh sẽ thấy tôi không phải là Van Gogh.
Tôi cười chen vaọ
- Còn nữa, Van Gogh xấu xí, c`on anh thì đẹp traị
Huu Van tiếp.
- Cô nói thế càng saị Van Gogh không xấu xí mà rất đẹp, một họa sĩ tạo được nhữn họa phẩm tuyệt vời như vậy làm sao xấu được Dưới mắt tôi, ông ấy không những dẹp , mà còn rất đẹp.
- Aỉ Ai rất đẹp? Chỉ cho Nôi xem xem.
Tiếng của Nội đột ngột vang lên và Nội đã xuất hiện trước cửa phòng khách. Vừa nhìn thấy Lu Huu Van, bà chợt "Úi cha!" Rồi dừng sững lại ngắm ngíạ
- Đúng rồi! Đúng rồi!
Và quay sang anh Thi Nghieu vội nói:
- Đây là người phụ trách giới thi^.u chương trình của con phải không? Đứng kế cô Huynh Le thì hợp đôi vô cùng!
Tôi vội đính chính.
- Nô>i, Nội lầm rồi, đây là Lu Huu Van, bạn của anh Vu Nong đấy, chứ không phải người phụ trách giới thiệu chương trình của anh Nghieu, anh ấy cũng không hề quen Huynh Lẹ
Nội nhìn Huu Van cườị
- Vậy hử? Không sao, không sao, nếu con muốn bác sẽ làm mai Huynh Le chọ
Bây giờtới phiên Tieu Song.
- Nội nàỵ Hai người là hai thế giới khác biệt, chưa gì Nội đã làm lẫn lộn, người ta cười chọ
Nội bây giờ mới ngắm ngía kỹ hơn Huu Van.
- Hử Tướng tá đẹp thật, giống Kha Tuấn Hùng, còn đẹp hơn Kha Tuấn Hùng nữa là khác. T hế con có đóng phim không?
Tieu Song có vẻ bất mãn:
- Nội này, người ta không phải là tài tử đóng phim hay truyền hình mà anh ấy là nhà văn.
- À, vậy là cậu này viết kịch bản cho truyền hình?
Tôi cười nói:
- Nội đừng tưởng nhà này có hai ngươi ăn cơm của đài truyền hình rồi tưởng ai cũng vậy hết.
Nội nhe răng cườị Lu Huu Van có vẻ rất phóng khoáng
- Lúc trước Vu Nong có kể con nghe bà là người có trái tim trẻ nhất trong nhà, bây giờ con mới biết.
- Vậy ử, nhờ nói tốt vậy, bà mới gả Thi Binh cho nó chứ.
Tôi hét.
- Trời ơị Con đâu phải là món quà đâu mà Nội muốn cho ai thì chọ Nội ky quá.
- Tại con không biết, trước kia nhờ có cha con ăn nói dễ thương mẹ mới gả cho nó. Vì vậy con thấy đó, chuyện ăn nói cũng quan trọng lắm.
Nội nói, rồi quay sang nhìn Thi Nghieu, anh ấy đang ngồi như pho tượng gỗ.
- Thằng Thi Nghieu nhà ta này có được cái thật thà, phải có mồm mép một tí nữạ
Anh Thi Nghieu đứng dậy, mặt không vuị
- Nội! Nội đừng nói tới con.
Nội nóị
- Hừ, cái gì như đụng phải đinh thế? Thằng gì khó chịu, ai nói gì tới nó một chút là nó giẩy nẩỵ
Cả nhà cười ầm lên. Anh Thi Nghieu khẽ liếc về phía Tieu Song. Cô này hình như không để ý, không thấỵ..Cùng cười với mọi ngườị.Anh Thi Nghieu quay lưng đi vội về phòng riêng. Anh đi như chạy trốn. Cánh tay chạm mạnh vào bàn, làm ly nước ngã lăn đổ, tôi suýt kêu lên và cảm thấy bước chân thọt của anh hình như nện mạnh hơn trên gạch.
Một tình cảm bơ vơ, buồn phiền vô cớ đột nhiên dâng trong lòng tôị Chỉ mới đó. Chỉ cách có một đêm, mà ông anh tội nghiệp của tôi gần như đã đánh mật hạnh phúc trong tầm taỵ Tôi quay nhìn Tieu Song rồi nhìn Lu Huu Van. Họ vẫn vô tình nhìn nhau cười, nóị Một cập tuổi trẻ xuất sắc. Kim đồng ngọc nữ phải chăng định mệnh khá cay đắng éo lẻ? Một sự sắp xếp tình cờ, nhưng là một sự sắp xếp làm tan vỡ một hạnh phúc khác. Tôi hoàn toàn bồi hồi và bối rốị

(Hết Chương 6 ... Xin xem tiếp Chương 7)

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: August 25, 2002
This story has been read (Since August 25, 2002):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)