Nhược Trần có cảm giác như cơ thể bị xé nát từng mảnh. Trở
về Vườn mưa gió với biết bao nhiêu bàng hoàng, đau khổ chua
xót và mệt mỏi, chàng ngồi phịch xuống ghế với ly rượu, với
những điếu thuốc tiếp nối và cả một khối óc mù sương.
- Cậu ba vẫn chưa tìm thấy Vi ả
Bà Lý rụt rè bước tới hỏị Nhược Trần quay phắt lạị
- Từ rày sắp lên đừng nhắc đến tên cô ta ở đây nữa, tôi không
thích nghẹ
- Sao thể
Bà Lý biết tánh Trần thương hại:
- Không lẽ cậu tìm thấy cô Vi rồi saỏ
Nhược Trần cắn môi, mắt tóe lửạ
- Tìm được rồi có sao không? Cô ta đã có tình nhân rồi, cái
thằng bác sĩ gị gì đọ Không lẽ tôi phải mời cả 2 về đây saỏ
- Cô Vi có bạn rồỉ
Bà Lý nhìn Trần không tin:
- Làm gì có chuyện đỏ
- Sao lại không? Chính mắt tôi trong thấy đây mả
Bà Lý vẫn lắc đầụ
- Tôi không tin vì tôi biết cô Vi chỉ thương có một mình cậu
thôị Người ta thương cậu mà cậu cứ làm người ta buồn hoài thì
làm sao sống?
Nhược Trần bối rốị
- Làm sao bà biết cô ấy chỉ yêu có một mình tôỉ Không lẹ Không
lẽ cô ấy dám nói thẳng với bà điều đó saỏ
- Cô Vi không nói thẳng với tôi nhưng tôi biết, không phải chỉ
có tôi thôi mà ai cũng thấy cả, ngay lúc ông chủ còn sống, ông
chủ cũng...
Nhược Trần ngồi bật dậỵ
- Cha tôi cũng biết, thế ông đã nói gì với bả
- Trước ngày qua đời không bao lâu, ông chủ có hỏi tôi:
"Bà Lý bà thấy cô Vi đôi với thằng Trần thế nàỏ Tôi nói cũng
tốt lắm thì ông cười bảo"
Chúng xứng với nhau lắm phải không, chỉ tiếc là tánh thằng
Trần bay nhảy quá sợ sau này Vũ Vi khổ thì tộỉ "Sau đó ông chủ
còn tiếp". Nhưng không sao đâu, Vũ Vi không phải tay vừa, thế
nào cũng cho Nhược Trần thấm đòn cho xem. Đấy cậu thấy không,
ngay cả ông chủ cũng nhìn ra chuyện đó, vì vậy mới di chúc
vườn mưa gió nầy lại cho cô Vi, chúng tôi không lạ vì biết
rằng để miếng vườn này lại cho cậu thì sẽ bị hai cậu lớn giành
giựt lôi thôi, để cho cô Vi chẳng là để cho cậu một thứ saỏ
Nhược Trần bàng hoàng, chàng như kẻ vừa chợt tỉnh mộng. Chuyện
đơn giản thế ngay cả bà Lý còn phân tách ra, thế mà tả Tại sao
ta lại ngu muội như vậỷ Cha ta tài thật, tất cả đã sắp xếp
xong xuôi chỉ vì ta, thế mà tả Ta lại dám nghi ngờ sự trong
sạch của nàng. Ta đã tàn nhẫn xem thường nhân cách Vi! Lỗi tại
ta, tại ta cả Nhược Trần ôm đầụ Vi ngã vào vòng tay tên bác sĩ
họ Ngô cũng tại tạ Nhưng... Họ đã có sự liên hệ gì chưả Trần
bối rối chàng nhớ lại đoạn thư của cha "...Cha đã cho người
theo dõi kỹ Vũ Vi, tên bác sĩ Ngô hình như đã tiến xạ Nếu con
muốn đoạt Vi trong tay hắn, cha không phản đối, có điều phải
nhẫn nại nhiều lắm, vì bác sĩ Ngô đã đi trước con khá lâụ" Nếu
không có đoạn thư này chắc Trần đã không đẩy Vi vào ngõ hẹp.
Nhưng tình yêu thường đồng nghĩa với sự ích kỷ, Trần làm sao
chịu được chuyện Vi bắt cá hai taỷ Vả lại, cha đã cảnh cáo
trước, có tính cách tình địch phải đề cao cảnh giác là chuyện
thường. Có điều Trần đã vụng quá làm đỗ vỡ tất cả, đẩy Vi vào
vòng tay tên bác sĩ Ngộ Trần giận dự Máu ghen bốc lên mặt.
Nhưng ta cho nàng không trong sạch, thế còn tả Ta có nên người
không?
Nhược Trần hút thuốc lu bụ Trước mắt chàng bây giờ chỉ có đám
sa mù đen. Đời ta tối tăm quá, tên bác sĩ dù sao cũng sáng giá
hơn. Tim Trần thắt lạị Từng giọt, từng giọt máu buồn chảy dài
khắp tạng phụ Ta đã từng yêu, yêu điên cuồng một Cát Hà đế độ
bỏ đi hoang hơn 4 năm, thế mà không hiểu sao lần nầy ta lại
khổ thế nầỷ Nhược Trần tiếp tục ngồi yên với điếu thuốc, mãi
đến lúc có tiếng chuông cửa reo và tiếng xe chạy vào chàng mới
bừng tỉnh.
Người bước vào là luật sư Mậụ
- À cậu Trần, cậu làm gì mà mấy hôm nay không đến hãng? Ông
quản lý đợi cậu mãi mà vẫn không thấy tớị
Trần nhớ sực đến công việc phải làm. Mấy ngày nay, trái tim
Trần không hiểu đi đâu mất. Bây giờ ông Mậu nhắc đến chàng mới
nhợ Phải rồi, ngoài Vi ra ta còn biết bao nhiêu việc chờ đợị
Hãng nếu chẳng đứng được cha ta làm sao nhắm mắt dưới suối
vàng.
Nhược Trần đứng dậy thở rạ Chàng hỏi ông Mậu:
- Bác dùng rượu nhẻ
- Vâng.
Nhược Trần rót rượu cho ông Mậu rồi thêm đạ Nhìn vẻ uể oải của
Trần, ông Mậu hỏi:
- Cậu có chuyện buồn ả
Nhược Trần yên lặng rít thuốc, luật sư Mậu cười nhe
- Có phải vì cô Vi không?
Nhược Trần ngạc nhiên quay lạị
- Sao bác biết?
Ông Mậu tránh mắt Trần.
- Ban nãy cô Vi có đến tìm tôị
- Để làm gì thể
Nhược Trần lo lắng. Có phải chăng vì chuyện hôn nhân với tên
bác sĩ Ngô, Nhược Trần hồi hộp. Nhưng lấy nhau đâu có cần luật
sử
- Cô ấy đến tìm tôi hỏi xem có cách nào sang tên Vườn mưa gió
cho cậu không?
Nhược Trần đứng bật dậỵ
- Cha tôi đã có ý tặng cho cô ấy thì cô ấy giữ chớ sang tên
lại cho tôi làm gỉ Người phải đi khỏi đây là tôi chứ đâu phải
cô ta, tài sản của Vi rồi mạ
Luật sư Mậu vội can.
- Cậu đừng nóng, tôi cũng đã cố gắng hết sức giải thích cho cô
Vi hiểu là cha cậu có dặn không chuyển nhượng hay tặng dữ cho
người khác nên tôi không thể làm gì được hết, nhưng cô ta vẫn
không nghẹ Cậu Trần, cậu đã nói gì mà cô ấy có vẻ buồn quá như
vậỷ Vi có nói với tôi là việc cha cậu tặng nhà cho cô ấy chỉ
khiến cho nhiều người hiểu lầm và đánh giá trị nhân cách cô ấỵ
Cậu Trần, tôi biết tánh cô Vi lắm, nếu không phải cậu mà là
người khác thì chắc cô ấy không giận thế đâụ Cậu biết tại sao
không? Vì cô ấy yêu cậụ
Nhược Trần bàng hoàng, đây là lần thứ nhì Trần nghe đến ba
tiếng đọ
- Sao bác biết?
- Chỉ có những người con gái đang yêu mới hay hờn thôi, cậu
Trần, tại cậu là người trong cuộc nên cậu không nhìn thấy thôị
Luật sư Mậu đặt ly rượu xuống.
- Nhưng dù thế nào thì chuyện hãng cũng rất quan trọng, cậu
đừng vì lý do gì mà bỏ bê để cha cậu buồn dưới suốị Thôi bây
giờ tôi đi, cậu cứ suy nghỉ kỹ đi nhẹ
Luật sư Mậu đã đi Trần vẫn còn ngỡ ngàng. Màn đêm buôn xuống
từ lâụ Pho tượng dưới ánh trăng như một nữ thần cô đơn. Trần
bước tới cạnh cửa với nỗi buồn cấu xẹ Suốt một đêm không ngụ
Mí mắt cay nhòạ Tình yêu, sự nghiệp, tương laị Sau cùng Trần
quyết định. "Vị "Khi em nhận được thư này thì tôi đã rời khỏi
vườn mưa giọ Tôi nghĩ chỉ có cách đó, em mới hài lòng trở vệ
Vườn mưa gió không thể vô chủ được, tôi mong là em sẽ không để
nó hoang tàn. Bức tượng thần tình yêu vẫn đứng vững trong vườn
chờ đợi em.
Vì trách nhiệm nặng nề của cha để lại, không thể bỏ bê, nên
sau nhiều ngày suy nghĩ tôi đã hiểu trách nhiệm và bổn phận
mình. Tôi cũng biết với con người hư đốn hiện nay của tôi, tôi
không xứng với em, vì vậy phải có một cái gì thì tôi mới trở
lạị Vũ Vi, vị thần hộ mệnh của tôi, xin hãy vì tôi cũng như vì
cha tôi mà dành cho tôi một cơ hội mà trong đó tôi có thể hãnh
diện trước Vi để nói: Tôi yêu em! Có thể Vi sẽ cười khi nghe
tôi nói thệ Vì biết đâu Vi chẳng là của người khác rồị Nhưng
với tôi đó là sự thật, một sự thật mà tôi không biết phải làm
thế nào hơn để tỏ bàỵ Nếu Vi quả đã có hình bóng khác rồi thì
tôi sẽ lặng lẽ rút lui, lặng lẽ trở về gác hẹp của đời mình,
để cầu chúc cho hạnh phúc của em.
Và tôi cũng sẽ sẳn sàng chờ đợi ngày cánh chim ngày nào trở về
(Không biết ngày đó có thật không hở Vỉ) Bây giờ thì tôi rất
bình thản, tôi đã biết rõ mình, biết rõ ràng mình có một quá
khứ ghê tởm. Do đó tôi sẽ cố gắng gội rửa, cố gắng khôi phục
lại sự nghiệp của cha tôi để trở thành một người đàn ông đúng
nghĩạ Nhưng tôi vẫn hy vọng không biết đến lúc đó Vi có còn
chờ đợi tôi không? Vườn mưa gió là di sản yêu quí nhất của cha
tôi đã tặng cho Vi, đó là quyết định hợp lý của người, chỉ có
Vi mới xứng đáng thừa hưởng.
Bây giờ tôi đi, nhưng mong rằng một ngày đó tôi sẽ trở lại,
chắc chắn lúc đó tôi sẽ xứng đáng hơn, chỉ mong rằng Vi cũng
còn không. Và nếu chẳng may vườn mưa gió bấy giờ có ông chủ
của nó rồi thì tôi sẽ bỏ đi, lại tiếp tục cuộc sống lang bạt
của mình. Nói gì thì cũng không bày tỏ được hết niềm riêng.
Bây giờ Vườn mưa gió đã không còn mưa gió mà chỉ có nắng và
mặt trời đang ló dạng ở chân trờị Trời chưa xanh mà tình đã vỡ,
Lòng trăm mối tơ đợi ngày gợ Một ngày nào đó biết đâu hai câu
thơ kia sẽ chẳng đổi thành. Trời chưa xanh nên tình chưa hết,
Lòng đã cùng thì duyên sẽ nên.
Phải không Vỉ Lúc nào cũng chờ đợi em. Nhược Trần"
Viết xong thư, Trần sắp xếp áo quần vào túi xách nhỏ, rồi mang
xuống lầụ Bà Lý đang quét dọn nhìn lên.
- Cậu ba đi chơi xa ả
- Không phải, tôi dọn đị
- Sao vậỷ
Bà Lý ngạc nhiên, Nhược Trần đưa phông thư cho bạ
- Bác đưa dùm cho ông Triệu, bảo ông ấy đánh xe mang đến địa
chỉ nầy cho cô Vi, để cô ấy dọn vệ
- Nhưng mạ Nhưng mạ
Bà Lý ngơ ngác:
- Cô Vi dọn về thì cậu đâu cần phải dọn đỉ
- Tôi không phải đi luôn, một ngày nào đó tôi sẽ trở vệ
Nhươc Trần xác định, xong không đợi bà Lý hỏi thê, chàng bỏ ra
cửạ Nửa giờ sau, bức thơ Trần đến tay Vi, đọc xong thư, Vi
bàng hoàng nàng lấp bấp với ông triệu đang đứng chợ
- Ôg về đi, tôi chưa định về đâụ
- Nhưng mạ Ông Triệu cung kính:
- Cậu ba đã dặn tôi rước cô về nhạ
Vi thở dàị
- Ông đững ngại, tôi sẽ về nhưng không phải ngay bây giờ, hãy
để tôi tính lại thời gian.
Ông Triệu khó xư
- Nhưng cậu ba đi rồi, bây giờ cô không về thi
- Ông cứ yên tâm, tôi sẽ điện thoại thường xuyên về nhạ
Rồi như sực nhớ điều gì, Vi chạy đế hộc tủ lấy ra một gói giấỵ
- Ông làm ơn mang cái nầy nề cho bà Lý, để bà ấy chi phí trong
nhạ
Ông Triệu lắc đầụ
- Thôi không cần cô ạ, chúg tôi chịu được rồị
- Đừng cãi tôi mạ Vi nhét đại tiền vào tay ôg Triệu:
- Vườn mưa gió là của tôi, phải không? VaÄy thì ông cứ mang vệ
Theo di chúc của ông chủ, thì đúng ra mấy ông còn được hưởng
tiền thưởng hai trăm ngàn nữa, chúng tôi còn chưa có, đâu dám
để ông và vợ chồng ông Lý thiệt thòi thêm.
Ông Triệu bất đắt dĩ phải nhận tiền.
- Thôi được rồi, nhưg dù sao chúng tôi cũng mong cô sớm vê
Vũ Vi cườị
- Ôg cứ yên tâm, à còn một điều nữạ
- Dạ thưa chỉ
- Đừng để vườn đầy có ông nhẹ
- Vâng cô yên tâm, chúng tôi cố gắng chăm sóc để đón cô về nữa
chử Ông Triệu đi rồi, Vi lại ngôì xuống đọc thự Những giòng
chữ thắm thiết nhảy múa trước mặt, nàng vuốt ve trang giấy với
bao niềm vui rộn rã trong tim.
Có tiếng chuông cửa reo, Vi giật mình quay lại, bác sĩ Nhô vui
vỉ vớt bó hoa hông trên tay bước vàọ
- Tôi mang hồng đến cho Vi đâỵ Tối qua Vi đến luật sư khiến
tôi lo quạ Hôm nay định mục đi chớ, mình đi đâu nàỏ Ông bác sĩ
Lý cứ chọc mãị Ông ấy hỏi bao giờ mời ông ấy ăn cưới, Vi trả
lời giùm đi!
- Trả lời ả
- Không bao giờ có chuyện đó, chúng ta sẽ không thể lấy nhau
được .
- Cái gỉ Vi nói gì lạ thể
BaÙc sĩ Ngô bôí rối, Vi bước tới với nụ cười trên môị
- Vâng xin lỗi bác sĩ, tôi biết bác sĩ là người tốt, nhưng tôi
không thể làm vợ bác sĩ được, chuyện tình cảm của chúng ta tốt
nhất nên dừng lại ở đâỵ
- Nhưng .... Nhưng mạ
Vũ Vi bước tới bên cửạ
- Bây giờ tôi có chuyện phải đi gấp, bác sĩ có ra xin khép cửa
lại hô
Nàng chào bác sĩ Ngô lần nữa rồi như kẻ mộng du đi ra khỏi nhà,
để ông Ngô ngơ ngác với bó hoa hồng ở lại bên trong.
Mấy tháng trôi quạ Rồi mùa thu lặng lẽ đế, không gian mát lạnh
với những co8n gió nhẹ, nắng gập đầy nỗi xao xuyến. Trời cao
và trog sah. Mùa thu ở Đài Loan là thếm hoa không tà , lá
không rụng nhưng không gian lại ngập đầy sự yên tĩnh trữ tình.
Nhươc Trần gác chiêc ghế bố trong văn phòng.
Chàng đã sống ở đây hơn ba tháng naỵ Suốt ba tháng đó, Trần đã
làm được rất nhiều côg việc. Kiểm kê kho hàng, phân tích trái
phiếu và tín dụng, cũng như gởi thêm một số mẫu hàng cho thị
trường quốc ngoại va quốc nộị Công việc tiến triển thận lợi và
Trần khoám phá ra điều la tuy cha chãng mang nợ khá nhiều
nhưng uy tín trên thương trường vẫn còn khá vững.
Với giới thương mãi, tín dụng nhiều khi là vốn, vì vậy sau ba
tháng cố gắng Trần đã nhận nhiều thành quả khá khích lệ, những
toa đặt hàng tới tấp và kho hàng ứ động ngày nào của hãng cũng
vơi bớt nhiềụ Bây giờ là mùa thu, những toa đặt hàng từ nước
ngoài lại đến.
Ông quản lý mệt bở hơi tai nhưng nụ cười vẫn luôn nở trên môị
- Thật không ngờ cậu lại hay thế, nếu thương vụ mà cứ kéo dài
như vầy mãi thì tôi chắc chỉ trong võng mấy tháng, chúng ta có
thể chuộc lại cơ xưởng và khoảng hai năm là sẽ hết nợ ngaỵ
Nhưng Nhược Trần không hài lòng.
- Hai măm lâu quá, kế hoạch của tôi là chỉ một năm thôi, tôi
không hiểu tại sao hãng chúng ta chủ chú trọng đến ngoại
thương, bây giờ mực sống của dân trong xứ cũng khá cao rồi,
việc may sắm đâu thua kém gì ngoại quốc nữa, tại sao chúng ta
không khai thác thị trường quốc nội chử
Và Nhươc Trần bắt tay vào việc, chàng cho đặt đại lý tại các
thành phố nhọ Công việc của Trần bận rộn đến độ chiếc Scooter
không cò đáp ứng được nhu cầu của chàng nữa, nen ông Triệu
được trưng dụng đến nhà máỵ
Từ ông Triệu, Trần biết Vũ Vi vẫn chưa hề về Vườn mưa gió,
nhưng mỗi tháng nàng đều có gởi tiền về để chi phí cho vườn.
Trước bản tính ương ngạnh và cố chấp của Vi, Trần chỉ biết thở
đài và tiếp tục tìm lãng quên trong công việc Và như thế,
tháng mười đến, thị trường trong nước đã mỡ rộng, toa đặt hàng
lần lượt đổ vệ Nhươc Trần lại vẽ thêm mấy kiểu hoa vải lục,
vừa tung ra thị trươØng đã đươÏc đón nhận nồng nhiệt ngaỵ Đến
tháng mười một, chỉ số thu của hãng đã vượt quá số chi mấy lần.
Như vậy là Trần đã vượt qua được giai đoạn hiểm nghèo, nhiều
người sẵn sàng bỏ thêm tiền để tài trợ cho công ty Định Khắc
Nghị, nhưng bây giờ Trần không cần mượn thêm nữạ
Tháng mười hai, ngay gữa khu phố sầm uất phía Tây chợ, một
biển quảng cáo huy hoàng về sản phẩm của công ty Định khắc
Nghị đã mọc lên, tiếp đó là trên báo chí, truyền thanh, truyền
hình...
Nhươc Trần rất hiểu tâm lý người mua, chàng không thể tiện tặn
về chuyện quảng cáọ Quả nhiên hàng hóa của chàng càng lúc càng
bán chạy, Trần cũg vì thế mà mệt phợ
Một hôm ôg quản lý đưa ý kiến.
- Trong kho chúg ta còn quá hiều quần áo may sẵn nhưng đã lỗi
thời, có người đề nghị với tôi và bây giờ nếu ta thêm thắt một
tí, chẳng hạn như với kiểu áo A-16 nếu ráp thêm một mảnh vải
vuông trên cô áo thì chẳng phải đã biến thành kiểu mới rồi saỏ
Vì vậy, hay là chúg ta làm thử xem, biết đâu chẳg tạo nên
phông tràọ
Đề nghị cuủa ông quản lý đánh thức Trần, chàng vội lôi đến
những quần áo trong kho ra nghiên cứu cách thêm thắt, kết quả
là hàng không những tống đi được hết mà còn lại được dư luận
ca ngợị
Môt hôm khác ông quản lý lại nói:
- Có người cho tôi hay là lúc gần đây ở Mỹ họ có mốt mặc áo
may kiểu Đông phương, sao cậu không nghiên cứu thử xem nên
chọn loại vải nào và kiểu nào lạ mắt để chào hàng bên ấỵ
Trần vâng theo và quả nhiên lại thành công rực rợ
Rồi một ngày khác ông quản lý nói:
- Có người cho tôi biết, mùa đông năm nay thế nào người ta
cũng thích mặc loại áo bông viền da, không cần phải la da thật,
loại nhân tạo cũng được, nếu thêm thắt túi và bâu kiểu mới
chắc chắ se bán chạỵ
Trần y theo lời ôg quản lý và lại một lần thành công. Và khi
ông quản lý gặp Trần vừa mở miệng nói thêm một lần nữạ
- Có người cho tôi biết...
Thì Trần bắt đầu nghi ngợ Chàg nghi ngờ một ông già như ông
quản lý làm sao lại hiểu tâm lý phụ nữ nhiều thể
- Này ông quản lý, trong câu "có người cho tôi biết" của ông
đọ Người đó là người nàỏ Họ có tài như thế tại sao ôg không
mời họ vào làm việc cho hãng chúng ta chử
Ông Đường đột nhiên lúng túng.
- Điều đọ tạị
- Đúng rồi tôi dốt quạ Chắt chắn là người đang làm cho hãng
chúng ta phải không? Ông chỉ đi tôi sẽ tăng lương họ ngaỵ
Trong hãng Định Khắc Nghị co hàng trăm công nhân nên Trần
không biết hết dược;
Ông Đươnøg vẫn bối rối:
- Người đó là... mà...
- Saỏ Nhược Trần chau mày:
- Ai chử
Sau cùng ông Đường đành nóị
- Nhưng họ không muón tôi nói ral
- Tại sao vậỵ Họ là nhân viên trong hãng phải không?
- Dạ không phảị Trần lên tiếng:
- Nếu không phải làm sao họ biết làn tồn kho trong hãng chúng
ta có những gì chử
- Da Cô ấy không có làm ở đây, nhưng thỉnh thoảng ghé thăm
cũng như để ý đến hoạt đọng của hãng nhiều lắm.
Nhươc Trần nổi nóng:
- Nhưng là ai mới được chử
- Dạ da cô Vị
Nhươc Trần ngỡ ngàng:
- Cô ấy liên lạc với tôi thường lắm, lúc nào cậu bước ra khỏi
hãng là tôi điện thoại cho cô ấy biết ngay, vì vậy co Vi hay
ghé qua đây thăm lo chăm sóc. Ngay chiếc nệm cậu nằm cô Vi
cũng đã thay bằng chiếc nệm mới dày hơn, cậu không để ý đấy
thôị Tôi thấỵ Tôi thấy hình như cô Vi yêu cậu lắm, nhưng chỉ
tại măc cở thôị
Nhươc Trần chớp mắt nhìn ông quản lý, chàng cảm động đến độ
muốn ôm chầm lấy ông giạ
- Bây giờ bác coi chừng hãng dùm tôi một chút được không?
- Cậu đi dâủ
Ông Đường chưa kịp hỏi thì Trần đã chạy lên xe và bảo ông
Triệu đưa ngay đến địa chỉ Vị
- Ông Triệu ông nói thật cho tôI biết lúc gần đây ông có gặp
cô Vi không?
- Dạ cọ
- Ở đâủ
- Bên Vườn mưa gió, cô ấy thỉnh thoảng ghé qua sửa soạn lại
nhà cửa, vườn hoạ Mới hôm kia đây cô ấy còn cùng với bà Lý lau
chùi lại bức tượng trong sân.
- Cô ấy có nói gì không?
- Có, nhưng tôi không hiểu gì cạ
Nhươc Trần thở rạ
- Tại sao đợi tôi hỏi ông mới nóỉ
- Da Dạ cô Vi không cho phép.
- Tại sao mấy người không năn nỉ cô ấy trở về luôn?
- Dạ có, nhưng cô Vi không chịu, cô ấy bảo là bao giợ ….
- Bao giờ thế nào chử
- Bao giờ cậu tự động dọn về, cô ấy mới trở lạị
- Phải tự động dọn vể Nghĩa là sao:
Nhươc Trần cắn môị Đúng rồi! Trong thư trước ta viết cho Vi,
đã nói ta sẽ về Vườn mưa gió bao giờ công đã thành danh đã
toại và mong nàng chờ đợị Vi không dọn vềvườn mưa gió trước là
vì nàng không muốn sung sướng khi thấy ta hãy còn khổ Vũ Vi!
Vũ Vi! Em tế nhị như thế mà anh nào hay, hãy tha thứ cho anh
Vi nhẹ
- Ông Triệu chạy nhanh chút đi!
- Làm gì gấp thế cậu bả
Ông Triệu ranh mảnh:
- Chạy nhanh quá đụng xe rồi sao gặp?
- Nhưng tôi muốn gặp Vi ngay đây!
Nhược Trần gào trong lòng. Vi! Vi! Vi! Xe ngừng trước cư xá,
Trần mở cửa chạy nhanh lên lầụ Cửa phòng đóng kín. Bậy thật,
bây giờ Vi đã đi làm rồi mạ Trần lại ba chân bốn cẳng chạy
xuống.
- Chạy tới bệnh viện nhanh lên! Đến bệnh viện,
Trần tìm vị y tá tốt bụng.
- Cô Vi ả Hai hôm nay cô ấy nhận lời đến bệnh viện X chăm sóc
bệnh nhân rồị
Trần hớt hải chạy rả Xe đến đụng địa chỉ bệnh viện X.
- Vâng hôm qua cô ấy còn ở đây, nhưng hôm nay không thấy đến.
- Trời đất!
Đầu Trần như rối lên, giục ông Triệụ
- Ông cho xe qua đại học sư phạm xem, có lẽ cô ấy đi thăm em
trai rồi đấy! Nhưng khi đến trường sư phạm, Trần mới nhớ là
Lập Đức đã tốt nghiệp và đang đi hành nghĩa vụ quân dịch, thế
là Trần lại sang tìm Lập Quần cũng không thấỵ Đi gần khắp
thành phố mà Vi vẫn biệt tăm. Ông Triệu thương hạị
- Cậu ba hay là để mai vậy, sớm muộn gì cũng gặp mạ
- Vâng, thế thì mai vậỵ
Nhưng Trần vẫn còn tiếc rẻ, chàng bảo ông Triệu đánh xe quay
trở lại cư xá của Vị Nàng vẫn chưa về, có lẽ ở lại trực đêm
không chừng Trần thở rạ Khi người đang yêu thì tình nung trái
tim, muốn gặp ngay người mình mơ ước. Mỗi phút giây là một thế
kỵ Ngơ ngẩn trở về hãng, Trần cho phép ông Triệu về Vườn mưa
gió nghỉ ngơi và mai sáng phải đến ngaỵ Ông Triệu về rồi, Trần
bước vào căn phòng rộng thênh thang, hôm nay chàng thấy gian
phòng buồn tẻ lạ Bên ngoài màn đêm đang bủa vây, ánh trăng leo
lủng treo trên trời caọ Đêm thật yên, thật cô đơn. "Ai một
mình bên cửả Ta với bóng là hai" Câu thơ của ai sao giống tâm
trạng chàng vô cùng. Trần nhớ Vi, nhớ kinh khủng, nhớ như muốn
phát điên lên. Vi ơi! Vi! Điện thoại trên bàn đột nhiên reo
lên.
- Ai vậỷ Ai gọi đến trong đêm khuya thế nầỷ Ông quản lý chăng?
Không lẽ có chuyện chi phiếu bị khước tử
- A lô, ai đấỷ Một giọng nói êm đềm của đàn bà vang lên tim
Trần muốn ngưng đập.
- Anh Trần đấy à? ...........................
- Có phải anh đấy không anh Trần?
Nhược Trần chợt tỉnh:
- Vâng, vâng... Anh đây nầy Vi, em đó phải không? Đầu giây bên
kia yên lặng một chút rồi lên tiếng.
- Nghe nói hôm nay anh đã bỏ suốt ngày đi tìm em phải không?
Trần vui muốn phát điên lên.
- Ai cho em biết thể
- Chuyện đó không quan tâm lắm. Có điều em hỏi anh.
Vi hạ thấp giọng: - Bây giờ anh có cần gặp em nữa không?
- Ngay bây giờ ả
Mắt Trần sáng lên:
- Dĩ nhiên là muốn, nhưng gặp em ở đâủ
- Vườn mưa gió! Trời ơi tìm khắp nơi mệt phờ người mà vẫn còn
ngụ Vườn mưa gió! Tại sao ban nãy ta không đến đấỷ
- Anh sẽ đến ngay, đợi anh mười phút?
- Vâng, em sẽ đợi anh.
- Nhớ đợi nhẹ Nhược Trần gào:
- Đừng bo đi nghe em.
Bỏ máy nói xuống, Trần chạy vội ra khỏi phòng chàng chận vội
một chiếc taxi vừa trờ tới đưa địa chỉ và hối thúc gã tài xế
nhanh lên: Xe ngừng trước vườn, Trần trả tiền và chạy nhanh
tới cổng. Cổng chỉ khép hợ Trấn tung người lên đường sỏi,
không buồn để ý gì hết ngoài đôi cánh cửa khép kín nơi phòng
khách.
- Ông tìm ai đấỷ Một giọng nói thật êm thật quen thuộc vang
bên tai, Trần chùn chân quay lạị Vi đang ngồi bên bờ hồ, mái
tóc dài phủ vai, bình yên tắm dưới ánh trăng sáng với nụ cười
nhẹ Nàng đẹp như một tiên nự Trần bàng hoàng bước tới như kẻ
lạc hồn.
- Bây giờ anh đã tìm thấy em rồi chử
- Vâng, anh đã tìm thấy em, từ khi đánh mất trên hàng lang
bệnh viện.
- Bao lâu rồỉ
Vi hỏi trong hơi thợ
- Hơn một năm.
Một chút yên lặng.
- Anh đã tìm thấy em rồi, thế anh cần gỉ
- Anh mong em sẽ nhận lời suy tôn làm thần bên anh.
Mắt Vi chơp nhanh.
- Em không dủ khả năng đó, chính em, em cũng cần người che chở
đâỵ
- Nhưng em đã cọ
- Ở đâủ
- Ngay cạnh em đây, Vi có vừa ý không?
Vũ Vi yên lặng ngắm người yêu trước mặt.
- Vi đang đắn đo trước dĩ vãng của anh?
- Không. Dĩ vãng của anh có điều gì đáng nói đâủ Anh là người
lãng tử, có nhiều tật xấu, nhiều đàn bà, có tính ương ngạnh,
cao ngạo, cố chấp, anh như một con ngựa hoang, chỉ muốn chạy
bay tự do chớ không thèm yên ngọc. Nhưng ngựa qúy nào mà chẳng
đi từ lớp ngựa hoang mà rạ Vì vậy em không sợ, nhưng em chỉ
ngại mình vì em biết mình đã chọn được ngựa haỵ
Trần nắm chặt tay Vị
- Không phải như vậy đâu, nhờ Vi đấy, nhờ chú nài giỏi, ngựa
mới hay được chự
Vi nhìn vào mắt Trần.
- Nhưng trong tay em nào có dây cương?
- Có chứ, không những dây cương mà còn roi nữạ
Trần xiết chặt lên môi nàng. Trăng e thẹn trốn vào mâỵ
- Anh phải dọn về Vườn mưa gió đi chử
- Sao vậỷ
- Vì em cũng muốn về đây, chỉ có một mình, em sẽ chẳng về đâu
buồn lắm. Chàng nhìn thẳng vào mắt người yêu say đắm.
- Thật chử Vị
- Vâng.
Một nụ hôn thứ hai nồng nàn hơn. Pho tượng hình như đang cúi
xuống mỉm cười với ke đang yêụ
(Hết Chương 10 ... Xin xem tiếp
Chương 11) |