COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

BIẾT TỎ CÙNG AI

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6]
[Chương 7][Chương 8][Chương 9][Chương 10][Chương 11][Chương 12]

Chương 4

flower

Buổi sáng sau khi tiêm thuốc cho ông Nghị, Vi bước ra vườn, nắng lấp lánh trên tầng lá, mùi hoa ngạt mũi khiến nàng như quên hết phiền muộn. Nắng mùa thu thật ấm, gió đu qua cành lá tạo không khí mát lạnh. Vũ Vi thả chầm chậm trong vườn, nghĩ đến những xung đột lạ lùng trong nhà họ Định. Hàng cây tùng cao vút, nằm lẩn giữa rừng trúc tạo bóng mát phía dưới ven theo đường mòn, lại ngửi thấy mùi quệ
- Ồ có cả quế nữa saỏ
Vũ Vi bước nhanh về phía phát ra mùi hương, một vườn hoa nhỏ lại hiện ra trước mắt, cúc, hồng quế và những loại dây leọ Những bông tím mọc thành những chùm phất phơ theo giọ Vi ngồi xuống ghế đá nhìn về phía vườn quế, những đóa hao màu vàng thật rực rợ Sự ước muốn khiến Vi không thể ngồi yên, nàng bước đến ngắt một đóa hoa đưa lên mũi hít mạnh.
Mây trắng bềnh bồng trên trời cao hợp với màu xanh của lá, vẻ sặc sở của hoa và những mùi thơm bất tận tạo thành một khung cảnh thần tiên. Vi đang chết ngộp trong ấỵ Phải chi ta có mang theo một quyển sách thì tuyệt! Vi nghị Nàng thấy bứt rứt và ngay đến quyển "Huyền cơ túy cầm" quyển bên trong có bức ảnh của Nhược Trần.
Có tiếng sột soạt trong cỏ, Vi giật mình quay lại, nàng thấy ông Lý từ trong vườn bước khập khểnh về phía nàng, nhìn ánh mắt ông Vũ Vi chợt lọ
- Ông Lý đi cắt cỏ đấy ả
Ông Lý lắc đầụ Vết sẹo trên mặt ông thật là dễ sơ
- Tôi đi tìm cô đâỵ
- Tìm tôỉ
- Vâng.
Ông Lý lầm lừ tiến tớị Vi hoảng hốt không biết chuyện gì sẽ xảy ra thì ông Lý lấy trong túi ra mảnh giấy trao cho nàng:
- Này cô giữ lấy
- Cái gì vậỷ
Vi ngạc nhiên, mở ra xem, mấy chữ xiên xẹo đập vào mắt. "Số 208/một9 hẻm 990 đường ngánh thứ 3 của lộ Hòa Bình".
Vũ Vi ngơ ngác.
- Ông đưa tôi cái này để làm gỉ
- Đó là địa chỉ của cậu bạ
Ông Lý đáp nhanh.
- Cô đừng cho ông chủ biết chuyện này nhẹ Rồi quày quả bỏ đi ngaỵ
- Khoan đợi tôi một chút!
Vũ Vi gọi, ông Lý đứng lạị
- Ông đưa tôi địa chỉ này để làm gì chử
Ông Lý như ngạc nhiên.
- Nghe nói cô nhận khuyên dùm cậu ba trở về rồi mả Nếu không có địa chỉ làm sao tìm được cậu ấy về được ngaỵ
Vũ Vi nhíu màỵ
- Nhưng đó đâu phải là bổn phận của tôỉ
Ông Lý ngập ngừng một lúc nóị
- Vâng, nhưng tôi biết cô là người tốt bụng.
- Rồi saỏ
- Ông chủ tôi khổ cực suốt một đời; mà hy vọng chỉ có cậu ba, nếu cô nói cậu ba trở về được thì ông chụ …
Ông Lý ngưng lại một chút rồi nói:
- Thì ông chủ có chết cũng hài lòng.
- Thế còn 2 cậu kia đâủ
- Ông chủ chỉ có cậu Trần là biết nghĩ thôi, với chúng tôi cậu ấy mới là người ông chủ mong đợị
Vũ Vi xếp mảnh giấy lạị
- Vậy sao biết địa chỉ của cậu ấy mà không đến khuyên cậu ấy vệ
Ông Lý chớp mắt.
- Tôi có đến, nhưng đã bị cậu ấy đuổi vệ
- Cậu ấy không nghe lời ông thì làm sao nghe lời tôỉ
- Thế mơi nói chứ, ngay cả người nóng tính như ông chủ mà còn nghe lời cô thì tôi chắc cô cũng thuyết phục cậu ba được.
Vũ Vi ngẩng đầu lên nhìn trờị Lý luận kỳ quặc của người tớ già trung thành khiến nàng cảm động. Nàng bắt đầu thấy mình bị vây vào vị trí khó xự Vi thở dài, với địa vị một y tá nàng không muốn nhảy sầm vào chuyện riêng của ông Nghị chút nào cạ Ông Lý không đợi Vi nói gì thêm đã bỏ đi vào rừng.
- Cám ơn cô nhé cô Vi, nhớ đừng đánh rơi địa chị
- Ạ A mà đợi một chút.
Nhưng ông Lý đã lẩn mất. Vi ngơ ngác giữa vườn hoa, nàng không biết phải xử trí thế nàọ Tưởng rằng mình sẽ như bao nhiêu người làm khác trong nhà, không ngờ lại được coi trọng như vậỵ Vi thấy khó xử khôn cùng, thở dài, bỏ mảnh giấy vào túi và trở về phòng. Lúc đi ngang qua hồ nước, Vi thấy luật sư Mậu đang bước xuống xẹ
Vừa thấy nàng ông đã chào ngaỵ
- Thế nào cô Vi quen rồi chử
- Vâng cám ơn ông.
- Tôi biết thế nào cô cũng thích "Vườn mưa giớ" này phải không?
- Vâng.
Luật sư khuyến khích:
- Cô ở đây làm đi, bao giờ quen cô sẽ thấy ông Nghị hiền lắm, ông ấy chỉ nóng tính một chút thôị
Vũ Vi cườị Luật sư Mậu có vẻ dễ mến hơn ông Nghi
- Cám ơn luật sư, tôi sẽ cố gắng.
Xe luật sư đã khuất, Vũ Vi còn tần ngần đứng bên cạnh hồ, nhìn bức tượng thần vệ nữ đầu óc nàng lại rối tung, mãi đến lúc có tiếng còi và một chiếc xe du lịch màu đen khác chạy vào ngừng trước cổng nàng mới giật mình quay lạị Ông Triệu mở cổng, một người đàn ông mập và thấp bước vàọ Ông mang kín đen, tóc hoa râm. Thế này thì hôm nay ông Nghị bận lắm.
- Chào ông.
Vi chào ông Triệu, người đàn ông đứng tuổi có vẻ thật thạ
- Chào cô, cô khỏe chử
- Da ông vừa bước vào là ai thể
- Quản lý hãng dệt của ông chủ đấỵ Ông Đường rất được ông chủ tín nhiệm.
- Thế ả
Vũ Vi có vẻ khó chịu, ông Nghị vừa mới khỏe đã phải lo bao nhiêu công việc thế này thì làm sao mạnh được chử Ông Triệu gật gụ
- Vâng vì thế mà ông chủ tôi rất cần một phụ tá đắc lực, ngoài cậu ba ra tôi thấy không còn ai có thể giúp được cạ
Vũ Vi nhíu mày nhìn ông Triệụ
- Tại sao ông lại nói với tôi chuyện đỏ
Ông Triệu thật thạ
- Ông Lý đã bảo tôi sẵn sàng đưa cô đị
- Đi đâủ
- Thì đến đằng ấy, ở chỗ cậu ba ở đấỵ
- Trời đất!
Vũ Vi không ngờ tất cả những cặp mắt trong nhà này lại đều hướng về phía nàng như vậỵ như vậỵ Rốt cuộc rồi không tránh khỏi rắc rốị Vi bỏ đi vào nhà; lúc ngang qua phòng khách nàng không thấy ông quản lý đâu cạ Thế này thì chắc ông ta bận rộn với ông Nghị ở phòng riêng rồị Vi tiến đến máy hát, một chồng dĩa cao ngất như chờ đợi lựa chọn. Từ Bealte, Wlliam đến Francoise những dĩa nhạc không còn thịnh hành và Vũ Vi biết chủ nhân nó là ai rồị
- Cô Vị
Tiếng gọi làm Vũ Vi giật mình quay lạị Bà Lý đang đứng trước mặt nàng.
- Hôm nay cô dùng món gỉ
Vi ngỡ ngàng.
- Tôi ăn món chi chẳng được, bác hỏi ông chủ đọ
Bà Lý như không nghe thấy hỏị
- Cô là người ở xứ nàỏ
- Hồ Nam.
- Thế thị Bà Lý cười thật tươi:
- Vậy thì tôi biết cô thích ăn cay lắm phải không? Để hôm nay tôi làm món gà tương ớt cho cô ăn nhẻ
Vũ Vi càng bối rốị
- Bác làm tôi ngại quạ
Bà Lý cườị
- Trái lại tôi rất vui, nấu ăn mà có người thích ăn thì có gì sung sướng cho bằng, lúc trước cậu ba ăn mạnh lắm, thấy cậu ấy ăn sạch chén, làm tôi vui vô cùng, bây giờ thì chẳng còn aị Mắt bà Lý thoáng buồn nhưng rồi lại đon đạ
- Thôi bây giờ tôi phải đi chợ ngay mới kịp.
Khi bà Lý bỏ đi, Vũ Vi vẫn còn tần ngần nơi phòng khách, nàng có cảm giác như bị sa lầỵ Càng chống đối càng bị dồn sâu hơn. Những người trong "Vườn mưa gió" có vẻ cấu kết nhau chặt chẽ quá, họ nhìn Vi như một vị thần vạn năng. Những chuyện riêng của gia đình ông Nghị có liên hệ gì với ta đâủ Vi tự hỏị Tại sao ta phải khổ sở thể Càng nghĩ Vi càng thấy nhức đầụ
Lúc bước lên lầu, Vi thấy ông Đường vẫn còn trong phòng ông Nghi Chưa đến giờ tiêm cũng như uống thuốc, nhưng Vi cũng gỏ cửạ
- Ông Nghị xin ông hãy nhớ đến sức khỏe quan trọng hơn tiền bạc nhé, đừng làm việc quá mà nguy hiểm.
Ông Nghị khó chịu càu nhàụ
- Thôi rồi lại bị nữ bạo chúa phá rối nữa rồị
Và quay sang ông Đường giới thiệụ
- Đây là cô Vi, y tá riêng của tôi, và đây là ông Đường, quản lý hãng dệt.
Vũ Vi chào ông Đường.
- Xin ông lưu ý sức khỏe ông ấy dùm tôi nhẹ
- Vâng. Ông Đường vừa đáp thì ông Nghị lại hét.
- Trời ơi! sao cô cứ phá tôi hoài vậỷ
Vi không buồn trả lời nàng cười nhẹ rồi rút lui khỏi phòng. Vi không trở về phòng riêng mà đi về phía phòng sách. Đây đúng là một thư viện lớn, tràn ngập tất cả những quyển sách mà Vi thích, nàng đắm chìm giữa những bảo vật vô giá bút tích của Nhược Trần trên từng cuốn sách bây giờ trở nên rất quen thuộc với Vị Lúc lật quyển "Tuyển tập truyện ngắn" của Cholas, nàng lại khám phá thấy một trang giấy với bút tích của Nhược Trần. "Gần đây, ta đã nhìn thấy những khuyết điểm của mình, hai kẻ thù chánh: Tự ái và tự ti lúc nào cũng phục sẵn trong đầu, cột cứng ý thích ta lại, quấy rầy, phá phách không để ta yên lúc nàọ Tại sao tự ti và tự cao lại có thể ở chung nhau được? Nó cấu kết và làm cho đầu ta cứ quay mòng mòng..."
Mảnh giấy cũng làm cả Vi cũng băn khoăn. Tại sao tự cao và mặc cảm tự ti lại có thể sống chung nhau được? Mâu thuẩn thật! Vi nhớ đến một người bạn có tự ái rất cao hay tự khoe mình là thiên tàị Thế mà không biết có phải trời xanh ghen ghét hay không anh ta chẳng làm nên trò trống gì cạ Người khác thấy vậy trêu chọc.
Vị thiên tài kia cho mình bị xúc phạm tự ái nên đã thượng cẳng taỵ Vi thắc mắc, không hiểu hành động đánh người của vị thiên tài tự nhận đó có phải xuất phát từ tự ái bị tổn thương hay từ mặc cảm tự tỉ
Người nghèo lúc nào cũng ngại người khác nói đến cái nghèo của mình, kẻ vô học không bao giờ chấp nhận nói mình dốt. Điều mâu thuẩn đó phải chăng là mặc cảm tự ti và tự cao cùng ở chung nhaủ Càng nghĩ Vi càng thấy rắc rối; mãi đến lúc đồng hồ dước lầu gõ 12 tiếng nàng mới giật mình đứng dậỵ
Một buổi sáng đẹp đã trôi qua, Vi vội vã trở về phòng, vừa đến cửa nàng đã thấy Thúy Liên đứng đợị
- Chị Vi, chị thử những chiếc áo này xem có vừa không?
Vũ Vi lạ lùng nhìn Thúy Liên rồi nhìn vào phòng. Đống quần áo chất đầy trên giường càng khiến nàng ngơ ngác.
- Gì nữa đâỷ
Nàng bước đến giường. Tất cả đều mớị Áo dài, quần Patte, Par dessus... cả nón.
- Định mở tiệm buôn áo ả
- Dạ không, ông chủ nhờ ông quản lý mang đến cho cô đấỵ
Vũ Vi mở to mắt.
- Cái gỉ cho tôi mặc ả
- Vâng,
Thúy Liên nói:
- Có lẽ ông chủ không muốn thấy cô mặc áo y tá nên mua cho cộ
- Tôi có áo quần riêng của tôi rồi, tại saỏ
Vũ Vi ngây người nhìn đống quần áo, nàng chợt ném sách xuống rồi chạy bay sang phòng ông Nghi
- Thưa ông, ông cho người mang quần áo kia đến phòng tôi làm gì đấỷ
Ông Nghị chậm rãi quay sang.
- Áo quần nàỏ Ạ Cô không thích saỏ Đừng lo tôi không khấu trừ vô lương đâụ
Vi có cảm tưởng như tự ái bị xúc phạm.
- Có phải quần áo tôi đang mặc cũ quá làm ông mất mặt ả
- Không phải vậỵ
Ông Nghị kêu lên:
- Trời ơi, bao nhiêu đó mà cô cũng giận saỏ
- Hự
Vũ Vi hất mặt caọ
- Tôi mặc thế nào mặc tôi, tôi không muốn ông chen vào đời tư tôi, tôi cũng không muốn nhận bất cứ vật bố thí của ai cạ
Ông Nghị nhíu mày:
- Tại sao cô lại dùng hai tiếng bố thí chử
- Vì ông đã tạo cho tôi cảm giác đọ
Vũ Vi đáp. Ông Nghị cố ngăn cơn bực, nhỏ nhẹ nóị
- Cô Vi nghe nàỵ Tất cả những áo quần này tôi chẳng tốn một đồng nào hết. Tôi có hảng dệt, cả hảng may, nên một bộ quần áo chẳng đáng vào đâu hết. Tôi đoán cô mặc khổ số 7 hay số 9 nên nhờ ông quản lý mang một số đến đây cho cô mặc. Nghèo không phải là chuyện nhục. Cô đừng nên mặc cảm hay tự ái gì hết, tôi thật lòng tặng cô đấy!
Tự ái! Hai chữ đó xoay quanh trong óc khiến Vi nhớ lại mảnh giấy rời trong sách của Nhược Trần. Sự kết hợp của tự ti và tự caọ Vâng đây cũng là tâm trạng của mình. Vi cố xua đuổi ám ảnh. Tạ tự ái hay vì tự tỉ Ta sợ ông Nghị khinh rẻ vì biết ta nghèo chăng?
Vi như chợt khám phá ra sự đần độn của mình, nàng cười xòạ
- Thôi đuoc roì, tôi chịu thua ông và cả con trai ông đấỵ
- Tôi và con trai tôỉ
Ông Nghị ngạc nhiên, tại sao chuyện quần áo lại dính dấp với cả con ta nữả
Ông Nghị chưa kịp hỏi thêm thì Vũ Vi đã bỏ về phòng. Đến giờ cơm, Vi xuống lầu voí chiếc áo màu xanh lá, cổ áo rộng. Nàng cũng không quên thoa phớt một lớp son nhạt nên trong trẻ hẳn rạ
- Nếu toi còn trẻ hơn 30 tuổi, chắc cô không thoát khỏi tay tôi đâu!
Ông Nghị pha trò, Vũ Vi cuoì thật tươị
- Chưa chắc lúc ấy tôi đã ưng ông, nữ thần Venus sẽ giết tôi chết.
Ông Nghị yên lặng ngắm Vi một chút rồi tiếp.
- Ai có phút lắm moí đuoc ghé mắt xanh đấy cô Vi a
- Thé ả Có ai lại ưng rước một nữ bạo chúa về nhà hở ông?
Vi hỏi, câu nói dí dỏm của nàng khiến ông Nghị phì cuòị Bà Lý đứng hầu cơm bên cạnh cảm động suýt rơi nuóc mắt. Đã lâu roì bà chư hề thấy ông chủ thân yeu của mình vui như ngày hôm naỵ
Bữa cơm thật ngon, Vũ Vi ăn rất nhieù cơm, món gà hầm ớt và đầu cá hấp quá hấp dẫn. Sau khi dùng xong Vi trở về phòng, vuà mở cửa ra, một bất ngờ khác lại đến, trên bàn, không biết ai đã cấm sẳn một bình hoa quế thơm ngạt mũị
Vi ngơ ngác quay ra cửạ Bà Lý đứng đó tự bao giợ
- Nghe nói cô thích hoa quế nên chúng tôi đã chọn cho cộ Vườn hoa ở nhà này rộng lắm cô thích loại nào cứ nói chúng toi sẳn sàng làm theo ý cộ
Vũ Vi cảm động.
- Bác tốt với cháu quạ
- Đó là bổn phận của chúng tôị
Bà Lý xoa tay vào vấy lau, cúi đầu:
- Cô đã mang lại sinh khí cho cái nhà nầy thì chúng toi phải làm cái gì để đền lại lòng tốt của cô chự
- Thế ả
Vi không ngờ mọi người lại quan trọng hóa nàng như thế nàng chớp nhanh mắt cảm động.
- Bác Lý, bác đén đây toi nói nghe chuyện này nàỵ
- Dạ Bà Lý rụt rè buóc tói, Vũ Vi cố nén xúc động nóị
- Bác nói lại cho chồng bác va ông Triệu biét, tuần sau khi đuoc nghĩ toi sẽ đén tìm "ông ấy" chọ
- Thật ả
Bà Lý sung suóng đén độ không nói thêm đuoc gì nũa, chạy bay xuóng lầụ Vũ Vi ngã xuống giường, trừng mắt nhìn lên trần nhà, nàng chợt thấy mình đã rơi quá sâu vaò cơn lốc.

Một tuần trôi nhanh, chân ông Nghị càng ngày càng khỏe, bây giờ thì ông có thể chống gậy xuống lầu hay đi dạo trong vườn mà không cần ai dìu bước nữạ Bác sĩ Hoàng đến thăm bệnh có vẻ hài lòng.
Ông Nghị chẳng có vẻ quan tâm lắm đến cái chết, ông vẫn tiếp tục thảo luận công việc ở sở với quản lý và cứ cách ngày lại họp với luật sự Mậu một lần, tuần lễ vừa qua đã trôi đi trong sự bình yên sóng gió có chăng chỉ ở mỗi một ngày thứ 7, đó là ngày Bồi Hoa và Bồi Trung đưa vợ về thăm.
Đúng là một ngày đầu phiền muộn, tiếng chửi rủa, đánh lộn, khóc lóc của trẻ con làm ồn ào cả "Vườn mưa gió" Vợ Bồi Trung vừa bước vào nhà đã lên giọng chủ nhân, hét Thúy Liên rồi kiếm chuyện này nọ để trách móc người nầy người khác trong nhạ
Trong khi Bồi Hoa gây sự với ông Lý vì chuyện lỡ tay bứng bỏ cây trúc đào mà hắn trồng từ trước, cuộc cãi vả nổi lớn khi ông Lý vì nóng tính buột miệng:
- Cậu Hai, cho cậu biết dầu sao cậu cũng chưa là chủ nhân của vườn mưa gió này nhe .
Thế là cơn bão tố ùn ùn kéo đến, Bồi Hoa mắng ông Lý là vô lễ, trong khi ông Lý yên lặng bỏ đi không trả lờị Mỹ Kỳ giả vờ nhảy vào khuyên can nhưng thật ra để nói gần nói xa khiến Tứ Văn bị nhột, lên tiếng, và cuộc đấu khẩu thứ 2 lại xảy ra rồi đâm đánh lộn giữa trẻ con khiến cả vườn mưa gió trở thành một buổi nhóm chợ nhọ
Ông Nghị rút lui ngay về phòng từ lúc đám đông kéo đến. Mãi đến lúc chịu hết nổi, ông mới chống gậy xuống lầụ Sự xuất hiện của ông làm không khí lắng ngaỵ Đôi mắt bén của ông quét qua từng đứa con trai trong phòng khách.
- Cuộc viếng thăm của chúng bây đến đây kết thúc được chưả
Bồi Trung ngạc nhiên.
- Cha!
Ông Nghị không đợi Bồi Trung tiếp, đã chận lạị
- Thôi đủ rồi, đừng nói thêm một tiếng nào nữa, tao đã hiểu sự hiếu thảo của chúng bây, nhưng theo lời cô y tá riêng thì tao rất cần sự yên tĩnh nghỉ ngơi chúng bây a
Quay sang Vũ Vi ông hỏi:
- Phải không cô y tả
Vũ Vi chỉ biết gật đầu, ông Nghị tiếp.
- Vì vậy tốt nhất là mang lũ con của chúng bây về đị
Bồi Hoa nắm lấy cơ hộị
- Thưa cha nếu sức khỏe cha kém thì đừng làm việc gì nhiều để con phụ cha chăm sóc công ty vậỵ
Ông Nghị khoát taỵ
- Thôi không cần, chuyện của tao để tao lo, tụi bây đi đị
Bồi Trung chen vàọ
- Con thấy ông quản Lý Đường đáng nghi lắm cha ạ
Ông Nghị quay sang thằng con lớn hét.
- Chúng bây còn nói gì nữa chử Đã bảo để tao yên không được saọ Nếu còn biết tao là cha chúng mày thì làm ơn đi khuất mắt tao ngay đị
Tứ Văn chua ngoạ
- Thôi đi Khởi Khởi, Trung Trung, Vân Vân đi mau mặc quần áo đi về, chúng mày ở đây chỉ tổ cho người ta ghét thôị Tưởng đến thăm ông nội là lợi lộc gì, không ngờ chỉ được người ta coi như là thứ con hoang.
Ông Nghị giận run, ông đưa gậy chỉ thẳng vào mặt Bồi Trung:
- Bồi Trung mầy đưa con vợ mầy đi khỏi nơi đây ngaỵ Từ đây về sau đừng cho nó thấy mặt tao nữa nhẻ
Bồi Trung kéo vai vợ đẩy ra cửa miệng xoa dịu ông Nghi
- Cha đừng giận, hơi đâu cha lại giận tụi đàn bạ
Mấy phút sau Bồi Trung, Bồi Hoa dẫn cả gia đình rời khỏi "Vườn mưa gió". Khi xe họ đã ra khỏi cổng, ông Nghị thở phào ngồi phịch xuống ghế, ông có vẻ mệt mỏị Vũ Vi chạy tới bắt mạch, và lập tức chạy bay lên lầu mang thuốc xuống.
- Ông giận gì cho khổ thể
Bà Lý mang thuốc tớị
- Cô Vi nói phải đấy, ông chủ giận làm chi cho khổ thân thôị Ông Nghị nằm dài trên ghế, mắt nhắm, ông thấy chán nản lạ lùng.
- Con ơi là con! Trời ơi là trời! Sao tôi có những thằng con trời đánh như vậỷ
Vũ Vi đặt tay lên vai gầy của ông Nghị, yên lặng với ánh mắt an ủi, nàng biết trong giây phút này nên yên lặng là tốt nhất. Ông Nghị bị thuốc ngắm ngủ yên, bấy giờ Vi và bà Lý mới chịu rút luị
Chủ nhật đến, đây là ngày nghỉ của Vị Sáng sớm sau khi tiêm thuốc cho ông Nghị và dặn dò cách cho uống thuốc với bà Lý xong, nàng mới mặc áo xuống phộ Bước ra cửa, ông Nghị đã ngắm nàng hỏị
- Cô có thể cho tôi biết hôm nay cô sẽ xử dụng thời gian ra sao không?
Vi chúm chím cườị
- Tôi sẽ đến 2 trường đại học để thăm 2 cậu em và sau đo…
Ông Nghị không đợi Vi tiếp câu, tiếp đuôị
- Sau đó sẽ đến nơi hẹn với ông bác sĩ ở phòng quan tuyến phải không?
Vũ Vi nhún vaị
- Cũng có thệ
Ông Nghị gật gụ
- Cũng tốt nhưng phải cẩn thận nhé, đàn ông lúc nào cũng nguy hiểm lắm đấỵ
- Vâng cảm ơn ông. Tôi sẽ cẩn thận.
Ông Nghị như chợt nhớ rạ
- Hay là để ông Triệu đưa cô đi nhẻ Buổi tối cô ở đâu điện thoại về cho tôi biết, tôi bảo ông Triệu đi rước cộ Vùng núi này nắng lắm không thích hợp cho con gái đi chơi khuya; về sớm chừng nào tốt chừng nấy cô Vi a
Vũ Vi ngoan ngoãn:
- Xin tuân lệnh.
Rồi nàng bước ra cửa, ông Nghị nhìn theo cho đến khi bóng Vi mất hút.
Ngồi trong xe Vi mở mảnh giấy ông Lý giao cho hôm trước, hỏi ông Triệụ
- Ông biết đường Hòa Bình ở đâu chử
- Cô không đến thăm hai cậu em trước saỏ
- Hôm khác thăm cũng được. Chuyện này giải quyết sớm chừng nào hay chừng nấỵ
Ông Triệu gật đầu, gia tăng tốc độ, Vũ Vi ngắm khu rừng với sự rối răm trong đầụ Nàng không hiểu sao mình lại nhảy vào chuyện thiên hạ như vậỵ Gặp Nhược Trần ta sẽ nói cái gì đâỷ Điên thật, khi không lại rước phiền muộn vào ngườị
Xe đã vào thành phố, qua mấy khúc quanh; đường càng lúc càng hẹp. Vi biết mình đang đi vào khu lao động, trẻ con từ những con nhà gỗ hai bên đường ùa ra đùa trên mặt lộ bất kể xe, đường xá dơ bẩn với những vũng nước do người hai bên đường đổ rạ
Xe dừng lại trước một con hẻm nhỏ, ông Triệu quay lại nói với Vị
- Con hẻm này đâỵ Bây giờ cô đi đến cuối hẻm, rồi quanh qua một hẻm nhỏ khác bên trái, căn thứ tư là nhà của cậu bạ
Vũ Vi xuống xe, do dự nhìn vào con hẻm dàị
- Ông đã từng đến đây lần nào chưa,
ông Triệủ
- Có một lần rồị Tôi không lầm đâu cô Vi
- Vậy thì ông về đị Nói với ông chủ là ông đã đưa tôi đến trường Đại học Sư Phạm nhe
Ông Triệu cẩn thận.
- Thôi để tôi ở đây đợi thêm mười phút, nếu cậu ấy không có ở nhà, tôi sẽ đưa cô đi nơi khác chọ
- Cũng được. Nếu mười phút nữa không thấy tôi ông cứ đi, đi nhẹ
Vi bước vào hẻm nhỏ, nhà cửa hai bên cất toàn bằng gộ Một vài tiệm chạp phô, và có cả khu chợ chồm hổm trong hẻm, mùi hôi từ những chiếc cống đẩy rác bốc lên thật khó ngửị
Vi không lạ gì với những khu lao động thế này, lúc xưa có một thời nàng đã từng ở những nơi như vậỵ Có điều nàng không ngờ một người gần như chủ nhân "Vườn mưa gió" lại có thể sống nổi ở đâỵ
Tìm một lúc Vi thấy con hẻm nhỏ bên trái ngắt ngang, nàng cũng tìm được căn nhà theo địa chị Nói đúng ra đó không phải là một căn nhà, mà chỉ là một căn chái nhỏ, đối diện với đống rác và chuồng gà, mùi rác bẩn phảng phất trong không khị
Trong nhà im lìm, có lẽ anh chàng đi vắng, Vi thất vọng nhưng cũng đưa tay gõ cửạ Có tiếng hét đột ngột trong không khị
- Ma quỉ nào đỏ Vào đị
Vi ngẩn người ra, nàng tưởng chừng như người trong cửa là ông Nghị, nhưng ông Nghị làm gì có ở đâỵ Đẩy cửa bước vào, mùi dầu thông và sơn phảng phất trong không khị Trong nhà tối om, Vi mở to mắt nhìn một lúc mới làm quen được cảnh vật trong nhạ Cả nhà gần như chất đầy những khung vải, một gả đàn ông to lớn với khuôn mặt quen thuộc:
- Đúng là Đinh Nhược Trần, hắn chỉ mặc chiếc áo lá với quần cao bồi màu trắng, trên tay là bút họa và bản pha màụ
- Cô là aỉ
Vi tiếp tục quan sát gian phòng đáp:
- Tôi không tin là ông có thể quên nhanh thệ Đinh Nhược Trần,
buông bút xuống quay lạị
- Tôi nhớ ra rồi, cô là y tá riêng của ông bố tôi, phải không
- Vâng.
Mắt Nhược Trần biến sắc ngaỵ
- Có phải ông ấy đạ ….
Vũ Vi vội vàng đính chánh.
- Không, không phải đâu, ông ấy bây giờ khỏe lắm, đi được rồị
Định Nhược Trần sa sầm nét mặt.
- Nghe nói cô đã dọn vào "Vườn mưa gió" để chăm sóc ông ấy rồi phải không?
- Vâng.
- Thế cô đến đây tìm tôi làm gỉ
Vũ Vi bối rối:
- Tôịtôị muốn nói chuyện với ông.
- Nói gì thì nói đị
Nhược Trần dùng chân đẩy chiếc ghế mây đến trước mặc Vị
- Ngồi đó, ở đây tôi không có bồi bếp gì đâu mà hòng có trà hay cà phê uống. Bắt đầu được rồi chử
Vũ Vi liếm nhẹ môi, nhột nhạt ngồi xuống.
- Ông Trần...
- Không có ông cái khỉ gì cả, gọi tôi là Định Nhược Trần là được rồị
Nhược Trần cắt ngang càng khiến Vi lúng túng.
- Vậy anh Nhược Trần tôị…. tôị
- Trời đất ơi! Nói gì thì nói đi, làm gì mà ấp úng thể
Nhược Trần hét, Vũ Vi hoảng lên.
- Trời ơi sao ông dữ thể Tôi chưa hề gặp ai dễ sợ như ông. Mới đến chưa gì đã định đuổi tôi rồị
Nhược Trần trừng mắt nhìn Vị
- Cô nói gỉ Cô muốn gỉ
Vi đã lấy lại bình tĩnh.
- Tôi muốn ông trở về nhà ông
- Trở về ả
Nhược Trần trừng mắt, giọng hắn thật nặng:
- Ai sai cô đến đây hở ? Ai saỉ cha tôi ả
Thái độ khiêu khích của Nhược Trần, khiến Vi nổi giận.
- Làm gì có chuyện đọ Cha anh đâu có chịu thua dễ dàng như vậy
Nhược Trần hung hăng.
- Thế thì ai sai cổ
- Không ai hết. Vi không còn sợ hãi nữa:
- Chính tôi, tôi muốn ông trở về với cha ông.
- Tại saỏ
- Vì ông là con của ông ấỵ Ông ấy bệnh là vì thương anh, nhớ anh.
- Làm sao cô biết? Chính ông ấy nói lại với cô như thế ả
- Người cao ngạo như ông Nghị làm gì chịu thố lộ những yếu điểm của mình. Anh là con, anh cũng hiểu, ông ấy chẳng bao giờ chịu cúi mình để năn nỉ anh trở về đâụ Nhất là khi cuộc đời đã đi đến chỗ gần nằm xuống.
Nhược Trần có vẻ bàng hoàng.
- Cô muốn nói là cha tôi sắp chết rồi ả
- Vâng, ông ấy có thể chết bất cứ lúc nào chứ không đợi gì đến mùa thu năm tới đâụ
Vũ Vi nói luôn một hơị
- Ông ấy cần ông là không phải vì ông ấy sắp chết mà là vì cô độc, ông hiểu chử Với ông Nghị, chỉ có ông là con trai của ông ấy mà thôị
Nhược Trần mở to mắt.
- Cô nói thế là thế nàỏ
Vi chẳng dấu diếm.
- Tôi biết không cần nói ông cũng hiểụ Với cha ông, Bồi Trung, Bồi Hoa đều là những thằng con đáng ghét. Ông ấy chỉ hy vọng có ông thôi, nhưng ông đã quay lưng đi coi cha ông như kẻ thù, khiến người bị dày vò đâu khộ
Mắt Nhược Trần tóe lửạ
- Cô biết gì mà chen vào chuyện riêng của chúng tôi, đừng tài khôn. Làm sao cô biết cha tôi thương tôi chử làm gì có chuyện đó, lúc còn ở gần nhau chúng tôi lúc nào cũng như hai con gà đá độ, gặp nhau là xung đột đến trầy da sứt trán. Sống như thế làm sao tôi sống nổị Cô đừng mong khuyên tôi, vô ích lắm! Tôi sẽ chẳng bao giờ về đâu, vì tôi thù ông ấỵ
- Ông thù cha ông ả
Vũ Vi kêu lên
- Thế thì ông điên mất, ông không hiểu gì hết. Tại sao lại thù khi được cha yêu mình hơn hết tất cả ?
- Hứ
Nhược Trần nói như hét
- Chuyện của tôi mà tôi lại không hiểu saỏ
Vũ Vi trề môị
- Chính ông cũng đang dối lòng. Ông yêu cha ông nhưng sự cao ngạo không cho phép ông chịu thua, ông và cha ông đều thế cạ Sự ngăn cách do chính mình tạo nên, nên không thể tha thứ cho nhau được.
Nhược Trần trừng mắt như muốn nuốt sống Vũ Vị
- Trời ơi cái cô này lạ không? Cô tưởng trời sanh cô ra để cô đi hòa giải cho kẻ khác ả Tôi khuyên cô khi mình chưa hiểu người ta như thế nào thì đừng chen vào chuyện người ta nghe chưả
Vũ Vi quên lãng vai trò mình.
- Nhưng tôi lỡ chen vào rồi thì không thể bỏ cuộc được ông biết tôi chẳng biết ông thế nào ả Còn lâu, chỉ tại mặc cảm mà ông khổ đấy thôị Ông mặc cảm mình là con rơi chứ không phải con chính thức của ông Nghị, ông bứt rứt rồi dày vò làm khổ cả cha ông. Tại sao ông không nghĩ là sự kết tinh, sự hình thành của tình yêu thánh thiện và hoàn mỹ hơn cả sự thừa nhận của pháp luật chử Cha ông đã yêu mẹ ông và sinh ra ông vượt cả thành kiến của xã hội, mối tình như thế quá tuyệt vời và cao cả rồi còn gì nữả Đúng ra ông phải cảm ơn người chứ sao lại viện cớ để tự hành hạ mình?
Nhược Trần tái mặt, chàng bước gần tới Vũ Vị
- Ngay cả chuyện tôi là con rơi cô cũng biết, thôi được rồị Thế cô còn biết thêm những chuyện nào nữả
- Tôi còn biết cả chuyện anh bị lường gạt tình yêu đến độ hổ thẹn chẳng dám về nhạ Ông Trần, ông chỉ có một thể xác to lớn và hùng hổ, nhưng tôi biết rõ, trái tim của ông yếu đuối lắm, một sự thất vọng nhỏ cũng đủ quật ngã anh, người đã có những tiên liệu đúng. Anh nhút nhát và không dám đối diện với sự thật, tôi biết...
- Im mồm!
Nhược Trần lớn tiếng.
- Nếu biết điều cô hãy ra khỏi đây trước khi bị tôi đuổị
- Vâng, Vũ Vi đứng dậỵ
- Không cần anh đuổi, tôi cũng đi ngay, tôi không thích đối diện với những người cố chấp, không biết đối diện với sự thật. Hôm nay tôi thấy hối hận rất nhiều khi nghĩ lại mình đã làm một chuyện vô ích. Nếu ngay từ đầu tôi biết anh như vậy thì tôi đã chẳng đến đâỵ
Vi không bỏ đi ngay nàng yên lặng ngắm Nhược Trần một chút.
- Nếu anh biết cha anh thường nằm mơ gọi tên anh thì anh sẽ chẳng bao giờ gỗ đá như thệ Thôi thì đành vậy, anh cứ xem tôi như chẳng hề đến đây còn hơn.
Vi quay lưng, chưa bước được bước nào thì Nhược Trần đã bước tới chặn ngang lốị Vũ Vi thách thức.
- Ông không định ném tôi ra cửa sao mà còn chận lối chử Tất cả những gì tôi muốn nói đã nói hết, bây giờ ông muốn về hay không là tùy ông, có điều là ông cũng nên biết, hai ông anh qúi của anh lúc nào cũng sẳn sàng chia thịt cha anh. Anh yêu cha mà chẳng giúp được gì cho người chỉ vùi đầu trong đống tranh lập thể nàỵ
Vũ Vi liếc nhanh về phía những bức tranh treo trên tường.
- Nói thật, với những lối họa này tôi thấy xốn mắt quá, tôi tưởng chỉ có những kẻ bất tài mới vẽ tranh loại này để lừa bịp mấy ông ngoại quốc, chớ không ngờ có cả anh...
Nhược Trần hùm hổ:
- Cô có tư cách gì để phê bình tôi như vậy chử
Vũ Vi chẳng có vẻ gì là sợ sệt.
- Tôi không là gì cả, nhưng tôi là chủ thân xác tôi, tôi muốn nói gì là nói, muốn làm gì là làm ngaỵ Ông đừng tưởng ông hùng hổ như vậy là tôi sợ, tôi chẳng sợ ai hết. Cha anh không có gì cả ngoài sự cô độc, nết anh không về là anh tự cúi đầu trước mặc cảm của anh đấỵ Nhược Trần bàng hoàng trước miệng lưỡi của Vũ Vi, chàng yên lặng nép sang bên để thiếu nữ lách nhanh ra cửa

(Hết Chương 4 ... Xin xem tiếp Chương 5)

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News - (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: September 1, 2002
This story has been read (Since September 1, 2002):

flower

This page is using Unicode font - Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)