|
Thứ hai trôi đi, thứ ba đến, rồi thư tư lại đị Vũ Vi vẫn
chờ trong hy vọng, nàng mong rằng những lời phát xuất từ tâm
quyết của mình sẽ gọi được người lang bạt trở vệ Nhưng ngày
tháng tàn phai tin người chẳng đến.
Vũ Vi lại hối hận về sự nông nổi của mình. Tại sao ta mạnh tay
như vậỷ Làm người đau cả tim thì làm thế nào gọi được người
trở về chử Sự bứt rứt của Vi không thoát khỏi mắt ông Nghị,
một hôm khi chích thuốc,
Vi nghe ông Nghị hỏị
- Saỏ Lúc nầy cô và ông bác sĩ phòng quan tuyến cơm chẳng lành
rồi ả
Vũ Vi ngỡ ngàng, nhưng rồi nàng hiểu ngaỵ
- Không có gì cả, vẫn vậy cũng bình thường thôị
- Thế ả
Ông Nghị ngờ vực nhìn Vị
- Thế tại sao cô buồn?
- Làm sao ông lại biết tôi buồn?
- Đừng dấu, tôi già rồi cô không qua mắt tôi được đâụ Hôm chủ
nhựt đến nay tôi thấy cô có vẻ không vuị Hay là em cô lườỉ Nếu
thấy cần tiền nói tôi biết nhẻ
Vũ Vi lắc đầụ
- Cám ơn ông, nhưng em tôi vẫn ngoan như ngày nào, tôi cũng
không cần tiền, ông yên tâm.
Ông Nghị yên lặng nhìn Vi, một lúc nóị
- Có gì phiền muộn cô cứ nói cho tôi biết, để tôi giúp cô nhẹ
- Vâng.
Vi đáp, nàng không dám nhìn thẳng vào mắt ông Nghị, nàng không
biết phải bày tỏ như thế nào cho hợp lỵ Có nên cho ông Nghị
biết rõ sự phiền muộn của mình không?
- Hôm qua tôi đọc được hai câu rất hay trong tập "Bá gia từ".
- Hai câu đó thế nàỏ
- Lòng đầy cánh nhạn giăng, hồn ngập niềm tâm sư
Ông Nghị trầm ngâm.
- Câu ấy có phải nằm trong bài thứ 61 không? của Âu Dương Tu
mà, hình như trước đó còn có thêm một đoạn "Thương nhau không
hề nói" phải không?
- Vâng.
Ông Nghị ngẩng đầu lên.
- Hai câu đó có dính dấp đến những tiếng thở dài nào của cô
mấy hôm nay không?
- Không, đọc thơ tôi thấy trái tim mỗi người như đầy lưới nhện
tâm sự nghìn trùng, chỉ mở khi ta tìm được gút.
Ông Nghị nhìn thật lâu vào mắt Vị
- Thế trái tim cô có rối không?
- Ông thì saỏ
Ông Nghị gật đầu thú nhận.
- Có chự
- Thế thì ai lại không? chúng ta đều là người đều thích giận
hờn yêu ghét thì làm gì trái tim ta lặng sóng được?
Ông Nghị nhíu mày yên lặng. Và suốt hôm ấy ông trầm lặng như
pho tượng gộ Ông Nghị nghĩ gỉ Vi không biết, một ngày bình
thản lại trôi quạ
Ngày thứ sáu, trời vừa hừng sáng, bà Lý đã mang hoa vào phòng.
Nhìn thái độ chăm sóc của bà, Vi thấy hổ thẹn khi mình không
giúp được gì cho người đầy tớ trung thành.
- Bác Lý ơi, chắc tôi thất bại rồi, bác có buồn không?
Bà Lý cười nhẹ lắc đầu:
- Tôi cũng hiểu chuyện khó chớ đâu dễ mà buồn. Tánh cậu ba
ương ngạnh và cứng chẳng kém gì ông chủ, nên chẳng thể một sớm
một chiều mà kéo cậu ấy về được đâụ
- Nhưng tôi biết, tất cả những người trong nhà nầy đều mong
mỏi anh ấy trở về phải không?
- Vâng, vì cậu ấy giống ông chủ, tuy nóng tính nhưng biết
thương ngườị Cô biết không cách đây 20 năm, khi ông nhà tôi
còn làm phu khuân vác trong cơ xưởng của ông chủ, một hôm vì
vô ý đã bị xe đụng. Ai cũng tưởng là ông ấy sẽ chết chứ chẳng
mong sống nổị Ông chủ đây mới cấp tốc cho xe mang vào nhà
thương tốn không biết bao nhiêu tiền chồng tôi mới sống được
dù mặt phải mang thẹo và chân bị gảy không làm được việc gì cạ
Tưởng thất nghiệp may lại được ông chủ cứu vớt một lần nữa,
ông gọi vợ chồng chúng tôi về nhà cho công ăn việc làm đến bây
giợ Ông chủ thì thế đó cậu ba cũng vậy giúp đỡ và thương mến
chúng tôi thật lòng chứ không phải là miệng lưỡị
Bà Lý bước ra cửa còn nói thêm.
- Dù sao đi nữa, tôi cũng mong rồi ngày nào đó cậu ba sẽ trở
vệ
Đây là lần đầu tiên Vi nghe bà Lý tỏ bày tâm sự, cũng là lần
đầu tiên Vi hiểu được cái ơn lớn của vợ chồng ông Lý với ông
Nghị sự lo lắng và chăm sóc thật tình với chủ của họ không còn
làm nàng ngạc nhiên.
Có điều Vi không ngờ người có vóc dáng khó chịu như ông Nghị
lại có thể chứa đựng cả một trái tim mềm yếụ Còn Nhược Trần?
Buổi sáng đã trôi qua rồi buổi chiều lại đến. Trong giờ cơm
tối ông Nghị vì chân đã khỏe nên đã xuống lầu dùng cơm. Khi
tất cả vừa ngồi vào bàn thì chợt nghe tiếng chuông cửa reọ
Ông Nghị chau mày nhìn Vị
- Hôm nay không phải thứ bãy phải không cô Vỉ Vái trời chẳng
phải vợ chồng Bồi Trung hay Bồi Hoa thì hay biết mấỵ
- Dạ chắc không phải đâu, hôm nay mới thứ 6 mạ
- Chắc luật sư Mậu không chừng...
Bà Lý đoán. Tiếng mở cổng vang vào rồi tiếp đó là tiếng nổ của
xe gắn máỵ
Trong trái tim ông Nghị, Bà Lỵ Tất cả những người thân thuộc
quen biết chỉ có một người lái xe gắn máy thôị Ông Nghị mở to
mắt ngạc nhiên, ông có vẻ xúc động, ngồi yên trên ghệ Bà Lý
thừ người, trong khi Vũ Vi buông đủa chờ đợị
Cửa đột ngột mở lớn, một thanh niên cao gầy bước vào, hắn mặc
chiếc bluoson bằng da, quần cao bồi, râu ria rậm rạp nhưng vẫn
không khuất được đôi mắt sáng...
- Hà!... Đứng trước bàn ăn hắn kêu lên:
- Bà Lý, bà mang thêm chén đũa ra xem, trời ơi món thịt nướng
của bà sao hấp dẫn thế nàỷ Chắc tôi phải ăn hết món nầy mới đủ
quạ
Bấy giờ bà Lý như mới chợt tĩnh.
- Ồ! "
Bà vội buông chai nước ngọt trong tay xuống, chạy bay vào nhà
bếp, vừa chạy vừa lải nhảị
- Vâng... Vâng... để tôi mang đủ chén rạ cả bình rượu chát đỏ
nữạ Thịt vò viên... món cậu thích dùng nhất.
Bà Lý chạy đi rồi, Nhược Trần mới quay mắt nhìn chạ Vũ Vi nín
thở, nàng tưởng chừng không khí trong phòng như đang ngưng lạị
Cơn bão ầm ỉ trong phòng rộng. Và ông Nghị là người lên tiếng
đầu tiên.
- Con từ đâu về đâỷ
- Không phải từ thiên đàng cũng không phải từ địa ngục.
Nhược Trần đáp:
- Đi lang thang một thời, bây giờ con trở vệ
- Tại sao vậỷ
- Vì con đã mệt mỏị
Ông Nghị yên lặng một chút.
- Thế con mang gì về đâỵ
- Mưa gió, cát bụi, sự mệt mỏi vạ Hành trang con cũng không
nhiều lắm, cha có cần phải kể hết không?
Ông Nghị đẩy ghế ra, bàn tay ông run rẩỵ
- Thôi ngồi xuống đi, tao biết mày đang đóị
Nhược Trần thản nhiên ngồi xuống, chàng ngồi đấi mặt với Vũ
Vi, ông Nghị không đợi Trần lên tiếng đã hỏị
- Hai người biết nhau rồi phải không?
- Vâng.
Nhược Trần đáp:
- Nhưng con không hiểu cha đào đâu ra một cô y tá kỳ cục như
vậy, lúc nào cũng tưởng như mình là vị thần giảng hòa do trời
sai xuống.
Ông Nghị nhìn Vũ Vi, rồi quay sang con.
- Cô ta giữ vai trò gì trong vở kịch con đang diễn?
Nhược Trần chưa kịp lên tiếng thì Vũ Vi đã vội đứng dậỵ
- Mấy ông uống gỉ Rượu chát nhé, để tôi đi lấỵ Vi không muốn
ông Nghị biết chuyện nàng đã làm, bước đến tủ lấy rượu và ly,
Vi biết rằng sau lưng mình có hai đôi mắt đang chăm chú theo
dõi việc làm của nàng. Có tiếng của Nhược Trần.
- Cha hỏi cô giữ vai trò gì ả Cô chính là người nêu cao ngọn
đuốc để kéo con trở vệ
- Thế ả
Tiếng ông Nghị:
- Con muốn nóị
Nhược Trần hớp một hớp rượụ
- Theo một câu chuyện truyền kỳ thì bất kỳ một cánh chim phiêu
bạc nào gặp lúc mỏi cánh đều dễ dàng ngã xuống rừng sâu, gái
góc của rừng rồi sẽ đâm nát những phiến thịt dày sương, vì vậy
thượng đế không hài lòng và người đã phái một vị thần mang
đuốc đến soi sáng cho kẻ lạc chân trong rừng.
- Ợ
- Chuyện chưa hết đâu, sau khi rời khỏi rừng thẳm, tùy theo
tâm trạng của kẻ lạc chân, họ sẽ nhìn thấy người cầm đuốc là
thần hay quỉ, thế giới của họ là thiên đàng hay địa ngục còn
tùỵ
Vũ Vi bực bội ra mặt.
- Thôi chứ: Thiên đàng hay địa ngục thì anh cũng đã về đây rồi,
bây giờ ăn đi chứ tôi đói quá rồị
- Khoan.
Ông Nghị nâng ly lên
- Uống một ly trước rồi hãy ăn cô Vi nâng ly lên đi chứ, còn
thằng Trần thì chắc khỏi mời, nó là hủ rượu mạ
Vũ Vi nâng ly lên chẳng chút do dư Rượu nhuộm đỏ dần gương mặt
của ba ngườị Nhược Trần lại rót rượu thêm, nói to:
- Bây giời thì đứa con lang bạt của cha đã trở về rồi phải
không chả Uống với con một ly nữa nàọ
Rồi quay sang Vũ Vi, Nhược Trần do dự một chút hỏi:
- Còn cộ Tôi phải gọi cô là gỉ Nữ chúa, nữ thần hay nữ quỷ
- Phải gọi là nữ bạo chúa!
Ông Nghị lên tiếng. Hơi rượu đã làm ông chếnh choáng, ông cười
thật to tiếp.
- Gọi là nữ bạo chúa đúng nhất, có nhiều chuyện chẳng ai dám
nói với ta, thế mà cô tạ Hị Hị
Nhược Trần vỗ mạnh lên vai ông Nghị như vỗ vai người bạn thân.
- Hộ Hố! "Cha nhất rồi! Lúc nào cha cũng khôi hài thật haỵ
Ông Nghị thấm men, đưa cao ngón tay cái lên.
- Con cũng thế, con vẫn hào phóng như ngày nàọ
Rồi 2 cha con cùng cười tọ Rượu cứ thế cạn dần. Vũ Vi nhìn
cảnh trùng phùng của 2 cha con mà cảm động. Nàng nhẹ nhàng
đứng dậy định dành riêng gian phòng cho họ, nhưng không kịp,
Nhược Trần đã nhìn thấỵ
- Cha ơi, cô y tá của cha định trốn kìạ
Ông Nghị lắc đầụ
- Không được, không thể để cô ta trốn được, phải tưới say một
lần cho biết taỵ
Nhược Trần hất mặt về phía Vũ Vị
- Đó có nghe không?
Vừa hỏi anh chàng cũng trong thấy những giọt nước mắt trên má
Vi nên kêu lên.
- Trời ơi ô, ộ cô ta khóc rồi kìạ
Vũ Vi đưa tay dụi mắt, nàng cố làm ra vẻ tỉnh với nụ cườị
- Tôi khóc bao giờ đâủ Tôi đang cười đây này thấy không?
Ông Nghị gục gậc.
- Đúng, Trần, con nhìn sai rồi, cô ấy đang cười mạ
- Thế ạ
Nhược Trần nâng ly lên:
- Vậy thì chờ gì mà chúng ta không cạn thêm một ly nữa chử
Ba người lại uống thêm, bà Lý mang vò viên ra nhìn thấy khung
cảnh vui nhộn trong phòng ăn mà rớt nước mắt.
- Đây còn nữa nhẹ Để tôi đi dọn phòng cho cậu bạ
Nhược Trần khoát taỵ
- Ai đi, nhưng nhớ cho tôi một lỵ …
- Trà đậm!
Trần chưa dứt lời thì bà Lý đã tiếp nói khiến Trần không dấu
được sự sung sướng.
- Bà hay quá vậy, nhớ cả những tật xấu của tôi! Cho tôi hôn
một cái đi!
Bà Lý ngoe ngoẩỵ
- Không được đâu, tôi già rồi!
Bà bước nhanh ra khỏi phòng, căn phòng cũng trở về với sự yên
lặng cụ Nhược Trần không còn khôi hài nữạ
- Thưa cha,
Trần hạ thấp:
- Cha sẵn sàng cho con trở về không?
Ông Nghị trang nghiêm trở lại, giọng ông ấm và nặng.
- Cha đang mong đợi ngày này hơn 4 năm naỵ
Rồi 2 cha con nắm tay nhau, hình ảnh thật cảm động.
- Ai cũng mong con về cạ
- Vâng, từ nay con sẽ không bao giờ lang bạt nữạ
Vũ Vi lẳng lặng đứng dậy, lần này Nhược Trần không giữ nàng
lại nữạ Vi cũng biết, giờ phút này là lúc cha con họ cần tâm
sự, nàng không nên ở lại làm gị Vi bước ra khỏi phòng lên lầu,
nàng trở về phòng riêng với bao nỗi xốn xang trong lòng.
Thương nhau không hề nóị Lòng đầy cánh nhện giăng. Hồn ngập
niềm tâm sự Nhưng ở đây một gút nhện đã cởị Vi nghĩ và mỉm
cườị Nhìn ra cửạ Bầu trời ngập đầy saọ Vi nghĩ đến trái tim
của con ngườị Nó có bao nhiêu nổi bâng khuâng? Tâm sự có ngập
đầy như những ánh sao trên trời không? Và nàng thiếp đi lúc
nào không biết.
Sáng hôm sau, ông Nghị dạy trễ, Vũ Vi cũng không theo đúng giờ
đánh thức ông để chích thuốc vì nàng hiểu giấc ngủ của ông
Nghị cũng quan trọng chẳng kém gì thuốc men.
Rảo chân ra vườn, sương mai còn động trên cỏ và những chiếc lá
úa rơ trên đường mòn. Gió cuối thu gay gay lạnh. Vũ Vi lâng
lâng với bao nỗi nhớ nhung.
Bước gần nhà xe, nàng thấy ông Triệu và ông Lý đang cẩn thận
chùi rửa chiếc Scooter của Trần.
- Cô Vi hay quá phải không anh?
Giọng ông Triệu, rồi lời đáp rõ ràng của ông Lỵ
- Còn phải nói, tôi biết cô ấy sẽ thành công ngay từ đầu cơ mạ
Vũ Vi thấy mặt nóng lên, nàng không thích nghe lén chuyện
thiên hạ nhất là chuyện đang ca tụng mình. Rẽ sang con đường
nhỏ lá trúc phủ đầy kêu nhẹ dưới chân như những lời ru êm.
Thế mà Vi cứ tưởng rằng trúc không bao giời cho lá rụng chự
Cúi xuống nhặt một chiếc lá vàng úa, không phải vàng mà là màu
đọ Hồng điệp, ở đây cũng có loại hồng điệp nữa saỏ Vi ngẩn đầu
nhìn lên cây lạ trước mặt. Cành cây khẳng khiu sắp rụng hết lạ
Chỉ còn đôi cánh lơ lửng trên cành. Mùa đông lại đến rồi!
Bất giác Vi thấy lạnh. Vâng, mặt trời hôm nay gần như ngủ yên
trong may, gió sớm mai không đủ ấm. Vi ngẩn lên nhìn trờị Từng
đám mây đen và dầy nằm sắp lớp trên caọ
- Trời sắp mưa rồị
Vi tự nhủ, lần tay tính toán. Bây giờ cũng đã là tháng 12.
Ngày này năm xưa mưa đã bắt đầu, vậy là năm nay mưa trệ Bước
ra khỏi đường mòn, Vi đến một khu rừng đầy hoa hồng. Loại hồng
ở Đài Loan gần như càng lạnh càng đẹp, Vi bước tới ngắt mấy
cánh rồi lại thả qua khu bông giấy tím, nàng không ngồi xuống
ghế đá mà đến cạnh cây quệ Những đóa hoa quế đang màu nở rộ,
mùi thơm thoảng trong gió,
Vũ Vi ngây ngất với mùi hoạ Có tiếng chim hót đâu đây rồi
những hạt mưa nhẹ thoảng theo giọ
- Đẹp quá!
Có tiếng của ai vang bên taị Vũ Vi giật mình quay lạị Dưới
giàn hoa giấy, anh chàng đứng đấy tự bao giợ
- Bức tranh đẹp quá! Đẹp như thơ người xưạ Lạc Hoa nhân độc
lập, Vi vũ yến song phi (Người còn đứng giữ hoa rơi, mưa phùn
đôi én lửng lờ bay qua).
Vũ Vi đang bối rối thì Nhược Trần đã bước tớị
- Chào cộ
- Không dám chào ông.
Vi đáp, Nhược Trần có vẻ khó chịụ
- Cô không biết tên tôi ả Tôi có cần giới thiệu thêm một lần
thứ 2 không chử
Vũ Vi không kém.
- Thế còn ông, ông cũng không biết tên tôi saỏ
Nhược Trần cười huệ
- Thôi tôi chịu thua có điều tôi thắc mắc, cái tên Vũ Vi yếu
ớt của cô nó có vẻ chẳng phù hợp với bản tính cô tí nào cạ
Cũng một luận điệu của ông Nghi Vi nghĩ, nhưng có điều nàng
không thích bất cứ ai đề cập đến tên của nàng cạ
- Anh cũng vậy, anh giống như một cục đá, chứ tôi nào thấy anh
mềm như bụi bao giời đâủ
- Cô đối đáp khá lắm.
Nhược Trần gật đầu:
- Tại sao cô hành nghề y tạ Vi mở to mắt.
- Saỏ Tôi không có quyền hành nghề y tá ả
- Không phải thế, nhưng tôi thấy với một người đẹp, ăn nói
hoạt bát như cô, hành nghề luật sư có vẻ thích hợp hơn.
- Thế ả
Vũ Vi cười tươi!
- Sợ lúc đó không ai đến nhờ tôi cải chự
- Đừng lo, ít ra cô cũng được một người như tôi nhờ đến.
Trần đáp, Vũ Vi cười lớn. Không khí cởi mở bàng bạt, mưa bụi
vẫn bay trong gió, tấp lên tóc và trên áo ho
- Có rất nhiều chuyện tôi muốn nói với cô, cô Vi a
Nhược Trần mở đầu trước:
- Nhất là chuyện xảy ra ở ngôi nhà cây mà hôm trước cô đến
viếng.
Mặt Vũ Vi hồng lên vì thẹn.
- Thôi đừng nhắc đến chuyện đó nữạ Hôm ấy vì xúc động quá nên
tôi đã nói nhiều điều đúng ra không nên nóị
Nhược Trần nhìn thẳng vào mắt Vị
- Không được, mấy hôm nay tôi cư bị chuyện đó dày vò mãị Thú
thật hôm đó tôi nóng quá, bây giờ nghĩ lại mới thấy cảm ơn.
Vũ Vi nghi ngợ
- Thật không đấỷ
- Tôi không hề nói dốị Nhược Trần nghiêm giọng:
- Tôi phiêu bạt những 4 năm, trong 4 năm đó, tôi trụy lạc, hư
đốn... Óan đời, trách trờị Tôi coi tất cả thế giới như kẻ thù
sâu, lúc nào tôi cũng có cảm giác như bị đời hắt hủị
- Tôi hiểu anh.
Vi đáp... Nàng nghĩ đến những ngày sau khi cha nằm xuống. Chủ
nợ vây quanh với những lời nhiếc mắng khinh bỉ, ba chị em nàng
cô đơn như ba con sói giữa đồn hoang. Vi cũng đã thù hận tất
cả những kẻ vây quanh, trách trời oán đất. Cũng may là nàng
còn nghĩ đến bổn phận phải nuôi dưỡng 2 đứa em trai nên người,
chứ bằng không thì có lẹ
-Trong bốn năm sống buông thả tôi thấy ngày tháng trôi qua một
cách nặng nệ Tôi không thiết làm một cái gì cả ngoài lý do cần
nuôi sống bản thân, viết lách một ít đăng báo và gạt mấy tên
du khách mũi lõ lắm tiền...
Vũ Vi đỏ mặt.
- Thôi đừng nhắc chuyện ấy nữa anh ạ Hôm ấy vì giận quá, nên
tôi mới nói vậy chứ thật ra tranh của anh rất đẹp....
Nhược Trần cắt ngang
- Đừng bao giờ che dấu sự thật. Cô có lý, tranh tôi chẵng qua
chủ là những trò bịp thiên hạ, sự thật ra tôi có đến trường
dạy hội họa bao giờ đâu mà dám đồi vẽ tranh trừu tượng chử Cô
nghĩ xem có phải không, mười người di mua tranh là hết tám
người không hiểu gì vạ Tranh tôi bán khá chính nhờ dự ngu dốt
của họ Vì vậy việc vẽ tranh chẳng qua chỉ là cái cần câu cơm
nhất thời của tôi chứ đâu phải là cả sự nghiệp, phải không cổ
- Nhưng nếu anh thích, anh vẫn có thể vẻ đẹp như thường.
- Vâng,
Nhược Trần gật đầu với vẻ ngạo nghệ
- Đúng như lời cha tôi nói, chỉ cấn tôi cố gắng một tí là việc
gì rồi cũng xong cạ
- Thế bây giờ anh định làm gì chưạ Nhược Trần cắn môi suy
nghĩ:
- Chưa nhưng tôi nghĩ, tôi không còn ở vườn mưa gió nầy lâu mạ
Vi nhìn thẵng vào mắt Trần.
- Hôm qua tôi có nghẹ Hình như anh hứa là sẽ không bao giờ bỏ
đi nữa phải không?
- Vâng, nhưng mạ
Nhược Trần hạ giọng:
- Cha tôi không biết còn sống vao lâu nữạ Tôi cũng còn hai ông
anh khác mẹ khó tính, chắc lúc cha mất rồi, tôi lại phaiû đi
nữa, vì tôi về đây chẳng qua chủ là để gần gủi cha, để ông ấy
dược vui lòng... chờ ngày nhắm mắt mà thôị
Vũ Vi lắc đầụ
- Tôi thấy cha anh không phải chỉ cần anh trong lúc này, mà
người còn cần anh để tiếp nối sự nghiệp của người nữạ
Nhược Trần kêu lên.
- Cô tưởng là tôi có thệ
- Không phải rưởng tượng gì cạ
Vũ Vi cắt ngang:
- Tôi chỉ thấy anh có vẻ cao ngạo quá, vì vậy lý trí và sự cao
ngạo của anh luôn xung đột nhau, và mỗi lần như thế gần như
anh đều chọn cái sau cạ
- Tôi không hiểu cô muốn nói gỉ
Vũ Vi cười sau cái hách xị
- Rồi anh sẽ hiểụ
Nhược Trần nhớ ra trời đang mưa vội nóị
- Mưa rồi, thôi t vào nhà kẻo cô bị cảm bây giợ
Chàng cởI áo ngoài ra khoác lên vai Vi, cả hai băng qua đường
mòn chạy trở vào nhạ Mưa càng lúc càng nặng hột, gió mang cái
rét cắt da phủ vào mặt. Khi vào nhà họ đã nhìn thấy ông Nghị
ngôì trong phòng khách từ lâụ
- Ồ chạ
Nhược Trần kêu lên:
- Tối qua cha ngủ có ngon không?
- Ngon,
ông Nghị nhìn hai người với ánh mắt thật bén.
- Bên ngoài đang mưa ả
- Vâng.
Vũ Vi trả lời thế cho Trần, nàng ôm hai thân tay lại xuýt xoa:
- Trời lạnh quá, lúc này nhiệt độ chạy nhanh lau mái tóc ẫm củ
cô thì lợi hơn.
Ông Nghị pha trò, Vi cườị
- Dạ xong sẽ tiêm thuốc ngay cho ông.
Vũ Vi chạy nhanh lên lầu, Nhược Trần thích thú nhìn theọ
- Nàng thật lạ phải không chả
Ông Nghị chăm chú nhìn con.
- Ờ, nhưng coi chừng.
- Sao vậỷ
- Hoa đã có chủ rồi đấy, một bác sĩ tuổi phòng quang tuyến.
- À, Nhược Trần có vẻ khó chịu, chàng đổi nhanh đề tàị
- Trời lúc này lạnh quá, thôi để con đi gọi ông Lý đến đốt lò
sưởi cha nhẻ Nhưng ống khói có bị nghẻn không chả
- Không.
Nhược Trần nhìn cha với ánh mắt dịụ
- Con còn nhớ mấy năm trước, khi ngồi bên lò sưởi với cha lúc
nào con cũng có chuyện để nói, có lần ta nói với nhau hơn nữa
khuya hở chả
- Ợ
Ông Nghị gật đầu với cái cười hồi tưởng, và đến lúc Vi trên
lầu bước xuống, thì hỏa lò đã hừng hực lửa, gian phòng nhuộm
kín màu than hồng.
- Ồ tuyệt quạ
Vi kêu lên:
- Cho tôi tham dự hội nghị với nhẻ
- Chỉ sợ cô không muốn thôị Nhược Trần đáp.
- Sao vậy, tôi đang lạnh cóng đây nàỵ
- Ai bảo cô sáng sớm đã ra vườn làm chỉ
- Ai bảo anh cất ngôi nhà quá hấp dẫn thế nàỷ
Vũ Vi đáp, khiến Nhược Trần không chịu được quay sang ông Nghi
- Đó cha thấy không, cô y tá này còn kiêm thêm nghề chửi nữa
mạ
Ông Nghị cườị
- Đến giờ phút này con mới biết saỏ
Vũ Vi ngồi xuống ghế, vòng tay ôm gốị Chiếc Pull màu đỏ và
chiếc quần ống voi khiến nàng trẻ lạ. Ngồi bên lò sưởi với
những ánh lửa nhuộm hồng đôi má,
Vi nóị
- Bây giờ tôi mới thấy tất cả giá trị của đồng tiền. Muốn
hưởng thụ đều phải có sự hiện diện của nọ Muốn đọc một quyển
sách hay muốn uống một tách trà ngon, muốn có một lò sưởi ấm
và những giây phút thoải mái ấm cúng đều phải xài đến tiền, vì
vậy sống trong xã hội hiện tại mà bảo là không ham danh lợi,
bât' cần giàu sang... thì đều là nói chuyện khoác lác.
Ông Nghị gật đầu:
- Cô nói đúng. Sống ở thời buổi này bất cứ một việc gì đều cần
sự xong xáo của tạ Sự thành công thì bao giờ cũng khó khăn chứ
chuyện thất bại thì không bao giờ ở xa ta cạ Con người thường
sợ hãi hai chữ thất bại, nhưng không muốn dấn thân và lúc nào
cũng ưa tìm lý do để biện minh cho sự thất bại của mình.
Nhược Trần ngồi bên lò sưởi, yên lặng, mắt chàng chớp nhanh
với những ánh lửa hồng. Trong khi Vũ Vi chống tay lên cằm nhìn
những ánh lửa màu xanh. Gian phòng lại chìm trong yên lặng.
Mãi đến lúc bà Lý vàọ
- Ông chủ, cậu ba và cô Vi không dùng điểm tâm ả Trời lạnh thế
này để lâu một tí cơm nguội mất.
Vũ Vi nhảy nhỏm lên:
- À tôi quên chứ! hèn gì nãy giờ bụng đánh lô tô mãị
Thái độ của Vi khiến ông Nghị cười xòa, ông nói nhọ
- Vẫn còn trẻ con thấy rọ
Nhược Trần cũng thấy vui, chàng lên tiếng với bà Lỵ
- Bà Lý ơị
Chưa dứt câu thì bà Lý đã cắt ngang.
- Được rồi cậu khỏi lo, món trứng rán đậu phụ tôi đã làm xong,
đang đợi cậu trên bàn đấỵ
Nhược Trần đưa tay vò đầu:
- Lạ thật, mấy năm qua không có bà, không biết làm sao sống
nổi đến bây giợ
Mọi người cùng ngồi xuống bàn ăn. Cháo trắng thật nóng, món
cải xào với thịt thật thơm, ngoài ra còn trứng rán đậu phụ,
thịt chà bông khiến bữa điểm tâm trở nên thịnh soạn. Mọi người
bắt đầu dùng bữa, họ vừa ăn vừa trò chuyện vui vẹ Nhược Trần
lên tiếng:
-Về đây con thấy tủ sách của con bị ai quấy rầy thì phảị
Ông Nghị gật gù:
- Còn ai vào đây, cái cô y tá kỳ quặc này, ngoài những giờ
chăm sóc cho cha, gần như cô ấy để hết thì giờ còn lại vào
những cuốn sách của con ấỵ
- Thế ả
Nhược Trần ngạc nhiên quay sang Vị
- Tôi đâu có ngờ cô cũng yêu sách như vậy, cô thấy tủ sách tôi
thế nàỏ
Vũ Vi thành thật.
- Một kho tàng đúng nghĩạ Trong vườn mưa gió này tôi thấy cái
gì cũng đáng giá hết, chỉ có những kẻ điên mới chịu lìa bỏ nói
để bi hoang thôi!
Nhược Trần kêu lên.
- Trời ơi, cha xem, cô y tá lạ lùng của cha lại chửi xiên chửi
xỏ con nữa kìạ
Ông Nghị cười thỏa mãn.
- Ai bảo cậu bỏ đi làm tên điên làm gỉ
Nhược Trần giả vờ hối hận.
- Thôi mà tha cho con đi, da mặt con mỏng lắm con không chịu
nổi đâu, nếu cứ trêu mãi con phải nhờ đến ông Lý bây giợ
Vũ Vi ngạc nhiên.
- Gọi ông Lý chi vậỷ
- Để ông ấy đi lấy xuổng cuốc.
- Lấy xuổng cuốc làm gỉ
- Đào lộ
- Đào lổ làm chỉ
- Để tôi chui xuống trốn chự
Lời của Nhược Trần khiến Vũ Vi không nín được cười, cháo nóng
vừa lọt qua miệng đã chui nhanh qua khí quản khiến nàng sặc
sụạ
Ông Nghị lắc đầu nói với con traị
- Cậu vẫn chưa chừa được tật nghịch.
Nhược Trần kéo gân cổ cãị
- Đó là tại nhiểm sắc chất đấy chứ bộ
- Nghĩa là saỏ
Nhược Trần nhún vaị
- Nhiểm sắc chất là phần tử đi truyền nòi giống của con ngườị
Vũ Vi vừa nín được lại cười to, ông Nghị cũng bị truyền nhiễm.
Cả gian phòng ăn bây giờ không còn lạnh như ban nãy, nói tràn
ngập tiếng cười nói và hơi ấm của một gia đình. Giữa niềm vui
hạnh phúc đó thì chợt có tiếng chuông cửa, rồi tiếp đấy là
tiếng cổng mở, một hồi còi dài xe hơi kéo vang.
Hình như có một hay hai chiếc chạy vàọ Vừa nghe tiếng còi xe
ông Nghị ngưng cười ngay, mặt biến sắc, ông buông đũa xuống
nhìn Vũ Vị
- Hôm nay thứ mấỷ
- Thứ bảỷ
- Trời hại rồị
Ông Nghị vỗ tay lên trán...
- Không lẽ những ngày viến thăm định kỳ của chúng không thể bỏ
qua cho tôi được sao
Nhược Trần nhìn Vũ Vi ngần ngạị
- Tiếng còi xe đó củạ
- Vâng,
Vũ Vi gật đầụ
- Hai ông anh, hai bà chị dâu và lũ cháu của anh đấỵ
- Rõ khỉ!
Nhược Trần bực dọc, khuôn mặt chàng cũng đổi sắc ngaỵ Không
khí vui nhộn của gian phòng ban nảy đột ngột biến mất, thay
vào đó là sự yên lặng. Một sự yên lặng nặng nề như chờ đón.
Cánh cửa lớn xịch mở, một đám người ùa vào với tiếng chu chéo
của Tứ Văn.
- Trời ơi! Cha khỏe chử Chúng con đến mừng cha đâỵ Ông Lý đâu
rồi, bế cô Vân Vân xuống coi, còn ông Triệu nữa, ông đứng chết
đó làm gì, mau mang quà vào nhà xem... Ê nàỵ Khởi Khởi, đừng
trèo lên hộ té chết bây giợ Ối giời ơi, Mỹ Kỳ đâu, cô không
coi sói Võ Võ con cô, nó nắm tóc bé Vân Vân nhà tôi kìạ
- Trời ơi trời!
Ông Nghị kêu lên, ông ngã người xuống ghế Salon xong quay sang
Vũ Vi:
- Cô thấy không tôi hạnh phúc quá phải không? Con cháu đầy
đàn... Khổ thật... Cô làm ơn kiếm cho tôi một ít thuốc an thần
đi, hôm nay mà chẳng có thuốc chắc tôi phải chết mất!
(Hết Chương 5 ... Xin xem tiếp
Chương 6) |