Buổi sáng khi Vi xuống lầu nàng mới hay Nhược Trần đã bỏ đi
từ sớm, bà Lý vừa dọn điểm tâm cho nàng, vừa nói:
- Câụ ba đến hãng rồi, cậu ấy có nhắn tôi là hôm nay có lẽ sẽ
không về dùng cơm vì còn phải kiểm kho và kết toán số nợ gì đọ
- À, tôi biết rồị
Vi đáp, ngồi xuống ghế dùng điểm tâm một mình, không khi cô
đơn như vây phụ Suốt đêm qua không ngủ, bây giờ lại ăn không
vộ
Vi rã rời như trầm nổi buồn phiền.
- Bác Lý, sao hôm nay không thấy Thúy Liên đâu cả thể Bà Lý
cúi đầu nhìn xuống:
- Dạ, tôi đã cho cô ấy nghỉ rồị Vũ Vi ngạc nhiên.
- Sao vậỷ
- Vị Thúy Liên mới đến làm chưa hơn ba năm Trước kia ông chủ
nghĩ là tôi già nên cần cô ấy giúp. Sự thật ra cô thấy đó, tôi
đầu co ' già phải không cổ
- Vâng, nhưng tôi không hiểu bác muốn nói gì cạ
- Dạ, đó chính là lý do tôi không dùng Liên nua, cả nhà này ai
cũng biết chuyện ông chủ sạt nghiệp, ngoài Vườn mưa gió nầy ra
ông không có gì nữa cạ Cậu Ba bây giờ mang nợ nhiều quạ Ở đây
bớt đi một người đỡ một người, cợ chồng tôi và ông Triệu vì
mang ơn ông chủ nhiều nên không muốn rời khỏi nơi đây, còn
Thúy Liên, nếu giữ nó mỗi tháng phải trả lương....
Bây giờ Vũ Vi mới rõ, nàng thở dàị
- À, tôi biết rồi, bác muốn tiết kiệm cho tôi, chuyện nầy,
nàng đã suy nghĩ thật nhiều, vì ông Nghị có thật tâm để cả
Vườn mưa gió cho nàng nhưng với nghề y tá đói rách này làm sao
nàng có thể duy trì được những tổn phí to lớn cho ngôi nhà đồ
sộ chử
- Bác Lý!
- Dạ
- Bác có thể cho biết lương của vộ chồng bác mỗi thang bao
nhiêu không?
Bà Lý khoát taỵ
- Cô không nên bận tâm chuyện đọ Lúc ông chủ còn sống, ông chủ
đã quá tốt với tụi nầy, vì vậy chúng tôi đã tính toán rồi, với
số tiền bấy lâu tiết kiệm được, chúng tôi sống lây lất cũng
qua ngày, chỉ mong cô đừng đuổi tụi này ra khỏi đây thôi, chứ
tụi tui không dám nhận lương của cô nữạ
- làm gì có chuyện tôi đuổi vợ chồng bác?
Vũ Vi ngỡ ngàng:
- Bác không nhờ gì về lời di chúc của ông chủ saỏ Bác và tất
cả những người trong nhà nầy đều có quyền ở lại đây, và thực
tế chúng ta đều là khách chứ chẳng có ai là chủ căn nhà nầy cả,
bác phải hiểu như vậỵ
Rồi không đợi bà Lý lên tiếng, Vi lắc đầụ
- Có điều tôi chẳng hiểu tại sao ông Nghị lại chẳng giao nhà
cho anh Trần mà lại giao cho tôỉ
Bà Lý cườị
- Thì cũng vậy thôi, tôi biêt ý định của ông chủ, ông sợ nếu
giao Vườn mưa gió nầy cho cậu ba thì cậu ấy đem bán quách đi
trả nợ hết, trao cho cô có vẻ bảo đảm hơn. Vũ Vi càng ngơ ngác
định hỏị “Sao bác lại bảo trao tôi cũng nhu trao cho cậu Bả”
Nhưng lại thôi, nàng thấy tất cả những việc xảy ra trong nhà
nấy đếu có vẻ bí mật làm sao ấỵ
- Bác Lý, nhờ bác nhắn lại ông nhà bác với ông Triệu, là tôi
vẫn tiếp tục trả lương cho mọi nguời như cũ, có điều số lương
có lẽ không được dồi dào như trước đầu, vì vậy nếu mấy ông ấy
vui lòng...
- Thưa cộ
Bà Lý vội vã cắt ngang!
- Chúng tôi chẳng cần lãnh lương đâu, chỉ cần cô có làm sao
duy trì đuợc Vườn mưa gió nầy còn nguyên là được rồị Tiền điện
nước và xài lặt vặt trong nhà nầy cao lắm... Chúng tôi nguyện
ở không nơi đây để hầu hạ cô vạ cậu Bạ
Một cơn sóng nhỏ nhấp nhô trong tim. Vũ Vi đỏ mặt khi nghe lời
ghép đôi trong câu nói thật thạ cậu Bạ tên đàn ông lạnh nhạt,
trời vừa sáng đã bỏ đi chẳng buồn han hỏi nàng một câụ Nhưng
không nên trách vậỵ Hắn còn cả số nợ trên hai mươi triệu phải
gánh trên vaị
- Thôi thì đành vậỵ
vũ Vi thở dài:
- Chúng ta sẽ cố gắng để giữ Vườn mưa gió nầy vững bền trong
cơn mưạ Bây giờ phiền bác một chút, bác làm ơn đi nói với ông
Triệu chuẩn bị xe để đưa hộ tôi đến bệnh viện. Tôi cần phải đi
làm mới được.
Bà Lý nhìn Vi với nụ cười cảm thông, đoạn chạy đi tìm ông
Triệụ Vũ Vi chạy đi thay áọ Lúc nàng bước ra sân thì xe ông
Triệu đã đợi sẳn bao giợ vi đưa mắt nhìn trờị Trời thât xanh,
một vài gợn mây trắng bềnh bồng xa xạ Buổi sáng mùa hạ đẹp
thật. Bức tượng vệ nữ bị những tia nắng tắm vàng, rực rỡ dưới
những ánh nắng bén như đao xuyên từ lạ Khu vườn ngập đầy mùi
hoa nhàị
Buổi sáng êm, thật đệp. có nhắm mắt nằm mơ Vi cũng không dám
nghĩ đến chuyện mình sẽ làm chủ một ngôi nhà đẹp như vậỵ Nhưng
đó là sụ thật. Một sự thật gồn như đầy huyền thoạị Vi nhước
đầu cho tóc xỏa ra sau, nàng lên xe để ông Triệu đưa đến bệnh
viện. Thật may, vừa đến nơi Vi đã nhận được chỗ làm tốt của
một y tá khác vừa bỏ việc. Lương khoản ba mươi đồng một giờ,
Vũ Vi nhận thêm giờ phụ trội, nên mãi hơn mười một giờ khuya
mới về nhạ Tuy có mệt, nhưng khi nghĩ đến chuyện mình giúp đỡ
được Nhược Trần trong việc cất bớt gánh nặng Vi thấy vui ngaỵ
Vừa vào nhà, Vi đã thấy Nhược Trần ngồi ở phòng khách với điếu
thuốc trên tay, Vi lạnh lùng.
- Nếu không lầm thì hình như anh chẳng hề biết hút thuốc mả
Nhược Trần chẵm rãi nhả khóị
- Cô chưa biết gì về tôi cã. Sự thật không phải tôi không biết
hút thuốc, có điều không thường hút thôị
Vũ Vi ngồi xuống ghế, cơn mệt mỏi rã rời khiến nàng không buồn
để ý đến khuôn mặt cau có của Nhược Trần.
- Hôm nay cô có vẻ về trể?
- Vâng.
- Hẹn với anh chàng đến đâu chơi thế? Đi nhảy à?
Nhược Trần hỏi đột ngột, Vũ Vi ngỡ ngàng.
- Anh nói gì thể Hỏi ông Triệu xem có phải chính ông ấy đưa
tôi về không? Suốt ngày mệt nhọc, tôí lại trực ca đêm làm gì
tôi có giờ để nah?y với nhhót nữa chử
- Thế anh chàng cùng trực với cô ả
Cơn giận bốc lên mặt, Vũ Vi trừng mắt nhìn Trần.
- Anh nói thế là thế nàỏ Giả xử như có ông X nào đó cùng trực
với tôi thì có liên hệ gì đến anh đâu, mà anh muốn nhảy xổm
vào chuyện của tôi chử
- Dĩ nhiên là tôi không có quyền gì hết.
Nhược Trần đáp, mắt chàng cũng long lên:
- Có điều tôi lấy làm lạ là tại sao một người vừa nhận được
một gia tài trị giá hàng mấy triệu bạc lại hấp tấp muốn đi làm
sớm như vậỷ Tôi lằm! vì tôi quên là ở trong bệnh viện còn có
ông bác sĩ ở phòng quang tuyến nữa chự
- Anh...
Vũ Vi giận nói không thành tiếng, nàng nhìn Nhược Trần như
muốn nghiến nát chàng rạ Cã một tấm lòng chẳng ai hiểụ Làm
việc từ tám giờ sáng đến mười một giờ đêm, hầu giữ vung cho
địa vị của chàng, thế mạ Thế mạ Vi thấy máu nóng như trào lên
mặt, thật oan ức, thật sỉ nhục, nước mắt lăn tròn trên mạ "vừa
mới nhận được một gia tài trị giá hàng mấy triệu bạc"... Phải
chăng chàng cũng nghỉ ta đã dùng muu đen tôi để được ông Nghị
cho ngôi nhà nàỷ Với những lời nói đó, với thái độ có vẻ ngạo
mạn đó nếu xuất phát từ những con người như Bồi Trung hay Bồi
Hoa có lẽ Vi đã không giận đến như vậỵ
Nàng đứng bật lên.
- Anh... Anh nói gì thể ... Nếu anh muốn gia tài bạc triệu nầy,
anh cú giũ lấy đi, tôi không cần, còn chuyện ông bác sĩ kia
với tôi thế nào mặc kệ tôi, xin anh đừng xía vộ
Nhược Trần cũng không kém:
- Tại sao tôi lại muốn cái gia tài này chử Nếu muốn tôi đã
nhận nó từ lâu chớ cần gì đoi đến cổ Tưởng thằng nầy định dành
gia tài với cô ả cô làm gì với tên bác sĩ đó tôi không cần
biết. Hừ! phải mà bây giờ cô đâu phải là cô y tá nghèo rớt
mồng tơi như xưa nữa, cô đã có bạc triệu thì muốn lấy ai chẳng
được, riêng về nụ hôn ngoài hành lang cô cứ xem như không có,
cô bản lãnh thật, một thằng lang bạt như tôi không ngờ lại
cũng mắc Mưu cộ
- Anh... Anh.... Anh...
Vũ Vi run rẩy nói không thành tiếng, nước mắt chảy dài trên má,
nàng quay lai và nhanh về phía lầụ
- Được rồi, anh cứ yên chí mai tôi sẽ rời khỏi nơi đây và sẽ
không bao giờ trở lại nữa
Nhưng Nhược Trần đã chạy cản truớc mặt:
- Trước khi nói rõ hết cho tôi biết sự thật, cô không có quyền
đi đâu hết.
- Không có gì để nói hết.
Vũ Vi giận run, nàng lớn tiếng"
- Với những hạng bẩn như anh, tôi không có gì để nói cạ
- Tại sao cô bảo tôi bẩn?
Nhược Trần trừng mắt:
- Bộ cô cao quí lắm sao mà dám nói tôi thế chử
- Tôi không bao giờ nói mình cao quị
Vũ Vi to tiếng không kém"
- Trái lại tôi hạ cấp và mất dạy, tôi chỉ là cái gai trong mắt
người, còn anh mới là hạng thanh niên ưu tú, nới vậy anh thỏa
mãn chưả
- Cô châm biếm tôi ả Tôi biết trong mắt cô tôi không đáng một
đồng xu!
- Quá khứ của anh thế nào anh biết lấy tôi không cần hiểụ Tôi
là đứa ngu mới dại dột, chứ đúng ra khi biết anh có một quá
khư "huy hoàng" như vậy thì đâu đến đổi để anh lầm lẩn.
- Chứ không phải là cô chẳng ngờ tôi có một di sản nợ đến hai
mươi triệu ả
"Bốp" Vũ Vi đưa cao tay tát mạnh vào má Nhược Trần, đây là lần
thứ hai nàng đánh ngườị Trần né không kịp lãnh đủ, năm vết đỏ
hiện trên mạ Nhược Trần tức giận giữ chặt lấy tay Vi, cái xiết
mạnh khiến Vi dau muốn chảy nước mắt, nhưng nàng vẫn cố chịu
đựng.
- Chưa có một người đàn bà nào dám tát tai tôị Đây là lần thứ
hai cô đã giở trò đọ Cô muốn chết phải không?
- Anh muốn giết tôi ả Cứ giết đị
Vũ Vi lạnh lùng:
- Giết tôi chưa hẳn anh mang tiếng là anh hùng. Giết đi! trong
thành tích cũ của anh dù có thêm được một chuyện giết người
thì cũng không làm ai ngạc nhiên đâu, có điều tại sao hôm nay
anh có can đảm giết tôi mà lại không có can đảm giết con bé
Cát Hà của anh chứ!
"Bốp" Lần nầy Nhược Trần đưa tay lên với sức mạnh của một
người đàn ông trong bực giận Vũ Vi thấy mắt đổ saọ Một đêm mệt
nhọc một ngày công việc, trở về nhà là cơ thể đã rã rờị Vi
không ngờ đến mình còn phải trải thêm cơn bão tố trong Vườn
mưa giọ
- Anh.. Ông... Tàn nhẫn....
Chỉ nói được mấy tiếng là cơ thể Vi nhủn ra, nàng ngã người
xỉu tại chộ Nhược Trần như tỉnh cơn mê, đỡ vô,ị
Bà Lý ở trong nghe tiếng hét chạy vội ra, vừa kịp lúc thấy Vũ
Vi bị Nhược Trần đánh ngạ
- Trời ơi, cậu Ba, cậu điên rồi saỏ
Nhược Trần ôm Vũ Vi trong tay, nhìn khuôn mặt tái nhạt của
ngươØi yêu mà lòng đau như cắt. Chàng hối hận đặt Vi nằm lên
ghệ
- Vi ơi, Vi!
Vũ Vi vẫn nằm yên trên ghế, những sợi tóc rối che lấy mặt,
Trần vuốt nhẹ cho nó nằm sang một bên, nhìn khuôn mặt tiều tụy
của người thương đầy mặc cảm.
- Bà Lý ơi, cho tôi một cốc rượu mạnh đi, nhanh lên!
Bà Lý vội vã đi lấy rươÏu mang đến.
- Cậu làm sao lại gây chuyện với cô ấy: Người ta hết lòng lo
lắng cho ngôi nhà nầy thế mà cậu nở lạị
Nhược Trần lắc đầu buột miệng nóị
- Tại tôi chịu không được chuyện cô ấy hẹn hò với thằng bác sĩ
phòng quang tuyến.
- Hẹn hò nào đâủ
Bà Lý lộ vẻ ngạc nhiên:
- Cậu lầm rồi cậu Ba ơị Cô ấy sợ duy trì không nổi những tổn
phí cho khu vườn này nên đi làm thêm đấỵ Chính miệng cô ấy còm
bảo tôi sẽ cố gắng hết sức để giúp cậu trả nợ Thế mà cậu không
hiểu gì hết, cậu dễ lầm người quá, ngày xưa cậu mang yêu tinh
về nhà coi như thần thánh, bây giờ gặp thần thánh cậu lại
tưởng là yêu ma, khổ thật.
Những câu nói của bà Lý như những nhát kiếm đâm sâu vào tim
Trần. Chàng run rẩy nâng cốc rươÏu đổ vào miệng Vũ Vị
- Vũ Vi, Vi, tỉnh dậy đi em! Tỉnh lại đi, anh van em mà!
Rượu vừa qua miệng Vi đã trào ra, bà Lý vội mang khăn đến.
Nhược Trần tiếp tục đổ rượụ Hơi nồng của rượu làm Vi tỉnh lại,
nàng bắt gặp là của Nhược Trần, vẻ hớt hải và lo âu của chàng
chưa làm nàng nhớ lại chuyện đã xảy rạ
- Ủả Tại sao tôi lại nằm đâỷ
- Vũ Vi tha lỗi cho anh nha em?
Nhược Trần van xin, Vũ Vi dần dần nhớ lại tất cả câu chuyện.
Cái tát của chàng, những lời khinh miệt nhục nhã, tim nàng
thắt lạị
- Tôi mệt mỏi quá rồị
Vi nói, Trần chụp ngay cơ hộị
- Để anh dìu em lên lầu nhẻ
- Thôi, cảm ơn.
Vi đáp nhanh, nàng cố bám vào thành ghế đứng dậy, cơn mệt mỏi
khiến nàng loạng choạng đứng không vững.
Nhược Trần van xin.
- Thôi mà Vị
Nhưng Vi đã ngoảnh mặt đi nơi khác, thấy bà Lý như vớ được
chiếc phao, Vi nói:
- Bác Lý bác làm ơn dìu cháu về phòng. Cháu mệt quá phải ngủ
một giấc mới được
Nhược Trần lúng túng nhưng không buông tay Vi ngaỵ
- Vũ Vi, anh xin lỗi mà, em biết không, suốt ngày hôm nay anh
mệt gần chết, trời vừa tôi đã về ngay chỉ mong được trong thấy
em thôi nhưng về tới nhà không thấy em đâu cạ Anh nóng muốn
phát điên lên được, anh bực tên bác sĩ phòng quang tuyến....
Vũ Vi thở rạ
- Thôi tôi mệt quá rồi, tôi không muốn nghe ai giải thích gì
hết.
Nhược Trần nhìn khuôn mặt lạnh của Vũ Vi, chàng biết nàng chưa
tha thứ cho chàng, những hạt mồ hôi khổ sở tuôn trên mặt.
- Vũ Vi em có nhớ trước ngày cha mất một hôm không? Chúng ta
đã cùng nhau thề sẽ sống cạnh nhau suốt đời, em có nhớ không?
Vũ Vi vẫn lạnh lùng.
- Đó là thủ doạn để tôi câu anh đấỵ
- Thôi mà, xiên xỏ làm gì Vỉ Chúng ta hôm nay đều mệt mỏi, khó
chịu, chúng ta không kềm hãm được sự nóng tinh của mình nên
nói những điều không nên nóị Vi, em không thể bỏ qua cho anh
được saỏ
- Tôi mệt quá rồị
Vi yếu ớt đáp:
- Xin anh làm ơn cho tôi ngủ một chút.
Bà Lý nãy giờ yên lặng cũng bước đến can Trần.
- Thôi cậu Trần, cậu đừng nên nói gì cả, để cô Vi nghỉ ngơi,
ngày mai gặp nhau sau cũng không muộn mả
Nhược Trần yên lặng buông tay, chàng cũng biết đây không phải
là lúc giải thích. Nhìn bà Lý dìu Vi lên gác, Trần mệt mỏi
buông nình xuống ghế, hai tay ôm đầụ
- Ta đã làm gỉ Sao ngu thế! Khi Trần ngẩng lên thì bóng Vi và
bà Lý đã mất trên cầu thang. Phải rồi, ngày mai, ngày mai ta
sẽ cố gắng bù đắp nỗi đau khổ của nàng, ta sẽ không cao ngạo,
tự phụ nữạ Trên phương diện tình yêu, cao ngạo và tự phụ la
hai lầm lẫn lớn vủa con ngườị Ta sẽ bắt đầu lại từ đầụ
Một ngày lại trôi quạ Suốt đêm không ngủ, khiến Nhược Trần có
vẻ mệt mỏi, chàng chỉ thiếp được một chút lúc gần sáng, lúc
bầu trời phương Đông đã có một màu trắng sữạ Thiếp đi với trái
tim buồn phiền âu lo, và thức giấc nhìn vào đồng hồ, Trần đã
thấy hơn 7 giợ Không hiểu giờ nầy, Vi đã thức giấc chưả Người
đầu tiên chàng nghĩ đến trong ngày là Vi, Vi em! Em là niềm
vui và nghĩa sống của anh. Vi em! Đừng hờn anh em nhé! Bên
ngoài chợt có tiếng gõ dồn dập.
Nhược Trần chưa kịp thay áo thì bà Lý đã đẩy cửa bước vàọ
- Cậu ba ơi, cô Vi bỏ đi rồi!
Nhược Trần giật mình.
- Cô ấy đi làm sớm thế cơ ả
- Dạ không phải, cô Vi đi luôn.
Bà Lý vội vã đáp:
- Cô ấy mang theo tất cả đồ đạc, chỉ có mấy chiếc áo của cậu
và ông chủ cho là để lại thôị Chúng tôi cũng không biết cô Vi
đi từ bao giờ, ông Triệu cũng không hay gì cạ
Nhược Trần bàng hoàng, chàng đẩy vội bà Lý qua một bên và chạy
sang phòng Vị Cửa mở rộng. Dù biết Vi đã bỏ đi rồi, Trần vẫn
lên tiếng gọị
- Vũ Vi ơi! Vũ Vi!
Căn phòng yên lặng, chăn nệm trên giường xếp thẳng, bình thản
vô tội va Trần bước đến bàn, có bức thư dưới một quyển sách.
Bức thư gửi lại cho chàng.
Kính gửi: Ông Đinh Nhược Trần. Trần vội vàng ngồi xuống mép
giường mở thự "Anh Trần." "Tôi đi rồi, vì sau cuộc cải vả hôm
qua, tôi biết rằng Vườn mưa gió nầy chẳng còn chỗ đứng cho tôi
nữạ" "Bắt đầu từ hôm nghe đọc di chúc cha anh để lại, bắt đầu
từ lúc nghiểm nhiên thành chủ nhân khu vườn mưa gió thì đời
tôi cũng bắt đầu bị cuốn hút vào mưa giọ Nhưng vơi sự tự cao
sẵn có, tôi đã không chịu cúi đầu khuất phục. Tôi vẫn đứng
vững, mặc cho những lời dèm pha bỉ ổi vì những lời đó xuất
phát từ cửa miệng của những người không đáng để tôi quan tâm.
Nhưng với anh thì khác." "Có lẽ, anh đã không nhớ những gì anh
đã nói với tôi đêm qua, vì con người trong khi cải vả, trong
lúc nóng giận nói những câu khó nghe thì khi bình tĩnh trở lại
làm gì nhớ mình đã nói gị Không phải chỉ có anh thôi mà chắc
tôi cũng vậỵ Có điều từ ngôn ngữ hôm qua của anh, tôi đã hân
hạnh nhìn rõ những nghi ngờ trong tìm thức của anh. Đã nghi
ngờ di sản của ông bố anh để lại cho tôị Anh cũng cho tôi thấy
anh đã đánh giá con người tôi thế nàọ Hạ cấp, lãng mạn, và còn
đi xa hơn. Nụ hôn hôm nào tôi đã dành cho anh chẳng qua là vì
tôi tưởng anh sắp hưởng gia tàỉ" "Anh Trần, thôi thì đời chẳng
hiểu ta thì ta chịu vậỵ Lúc xưa tôi đã lầm, tưởng rằng mình đã
tìm được người tri âm nên giờ mới vỡ mộng. Tôi không còn đủ
can đảm để sống ở vườn mưa gió nầy nữạ Tôi phải đi, và coi
chuyện ngày nào như cơn mộng dữ, cũng như mong anh xem tôi như
chiếc bóng mờ trong giấc mơ nào thôị" "Bây giờ tôi mới thấy,
tìm được mộttri kỷ trên đời thật khọ 23 tuổi, 23 năm lặn hụp
trong đờị Đã tưởng mình sắp tìm gặp, không ngờ sự thật quá tàn
nhẩn. Anh là con người phiêu lãng thì hình bóng tôi trong anh
chỉ là một thứ cát nhỏ trong sa mạc. Tôi đã lầm, tôi đóng kịch
dỡ quá, nên bây giờ phải là lúc tôi lặng lẽ rời sân khấu để âm
thầm kiểm điểm và ăn năn với chính mình." "Giấy tờ nhà cửa đất
đai, tôi đều để trong ngăn tủ, cha anh tuy nói là không có
quyền chuyển nhượng hay tặng dữ, nhưng tôi nghĩ bất cứ một
luật pháp nào cũng có chỗ sơ suất của nó, anh hãy đến tìm luật
sư Mậu, tìm thử xem có cách nào để sang tên lại cho anh
không." "Bây giờ tôi nghĩ là, tôi không còn nợ anh gì nữa rôị
Anh có trách nhiệm nặng nề của cha anh để lạị Tôi xin nguyện
cầu cho anh mong anh sớm hoàn thành mộng ước của cha anh. Tôi
cũng cầu chúc cho anh sớm tìm được người đàn bà lý tưởng. Có
điều tôi khuyên anh, khi nào tìm được người yêu, thì đừng bao
giờ làm họ khổ một cách quá đáng. Nên nhớ rằng trái tim người
đàn bà là vật mong manh và yếu đuối nhất trên đờị Dễ vỡ nhưng
khó vá lành lại lắm anh a" "Xin tạm biệt anh. Đừng đi tìm tôi
mất công." "Chúc anh gặp nhiều may mắn." 4 giờ sáng ngày 3/7.
"Vũ Vi"
Nhược Trần đọc xong thư là trở về phòng thay áo ngay, chàng
gọi ông Triệu đánh xe sẵn chờ chàng. Vừa phóng vào xe, Trần đã
hối:
- Đến bệnh viện, nhanh lên! Xe chạy như bay về phía bệnh viện,
Nhược Trần giữ chặt bức thư trong tay, mồ hôi vả như tấm trên
lưng.
Vũ Vi! Đừng bỏ đi em. Đừng giận anh, cũng đừng bỏ anh! anh hối
hận rồi, anh xin lỗi em, anh năn nỉ mạ Bây giờ em muốn gì cũng
được hết, anh sẵn sàng chịu hết mọi hình phạt Vi em! Anh cần
em! Xe vừa ngừng trước cửa bệnh viện là Trần phóng bay vào
trong, giữ cô y tá đầu tiên chàng gặp lạị
- Cô làm ơn cho biết Vũ Vi ở đâủ
- Vũ Vi!
Cô y tá ngạc nhiên:
- Tên một bệnh nhân phải không?
- Không phải, một y tạ
- Tôi không biết.
Cô y tá trẻ tuổi lắc đầu:
- Anh đến gặp bà y tá trưởng xem, ở đây có hơn trăm y tá lận
mạ
Nhược Trần quên cả cám ơn, chạy nhanh lên phòng bà y tá
trưởng.
- Xin bà cho biết, cô Vi hiện phục vụ phòng nàỏ
- Giang Vũ Vi phải không? Vị y tá trưởng tuổi ba mươi ngoài
đắn đo nhìn Trần:
- Ông tìm cô ấy có chuyện chỉ
Những giọt mồ hôi hiện ra trên trán Trần.
- Dạ có chuyện cần lắm, bà làm ơn cho gặp:
- Nhưng nay cô ấy nghị
Nhược Trần thất vọng.
- Thế bà có địa chỉ cô ấy ở đây không? Sự hớt hải của Trần làm
cho bà y tá trưởng cảm động, bà gật đầu:
- Thôi được, để tôi tìm xem.
Vào trong một lúc bà mang ra địa chỉ và số điện thoại của Vũ
Vị Trần càng thất vọng hơn nữạ Đấy là địa chỉ của vườn mưa gió
- Bây giờ cô ấy không còn ở đây nữa Trần nói,
bà y tá mở to mắt.
- Thế ha Vậy thì đành chịu vậỵ Với mấy cô y tá đặc biệt và y
tá đặc biệt họ khác nhau chỗ đọ Công việc họ không nhất định
cũng như không phải lúc nào họ cũng ở bệnh viện cả
Trần nuôi hy vọng.
- Nhưng cô Vũ Vi này phục vụ ở đây lâu năm rồi mả
- Vâng, nhưng hơn nữa năm nay, cô ấy chăm sóc cho một số bệnh
nhân lớn tuổi nên không có đến bệnh viện nữạ
Nhược Trần bối rốị
- Thế trước kia địa chỉ cô ta ở đâu, cư xá y tá ả
- Vâng, nhưng cũng không phải cư xá chính thức. Cô ấy và vài
người bạn mướn một căn phòng nhỏ ở gần đâỵ Đó là cư xá X. Ông
có thể đến đó hỏi thăm xem.
- Dạ, cám ơn.
Nhược Trần hấp tấp đứng dậy cáo tự
Trần làm sao biết được khi chàng vừa bước chân ra khỏi bệnh
viện thì Vũ Vi cũng vừa từ một gian phòng nhỏ gần đấy bước rạ
- Cám ơn chị đã giúp em.
Vi nói sau tiếng thở buồn. Bà y tá lớn tuổi kéo nàng ngồi
xuống.
- Làm sao cô phải lánh mặt ông ấy thể Thấy ông ta rối rắm mà
tội, chuyện tình phải không
Vũ Vi lắc đầu:
- Thôi chị đừng hỏi nữa, em không muốn ai nhắc đến hắn cả hết!
Bà y tá trưởng cườị
- Nhưng Vi vẫn còn yêu ông ta phải không?
Vũ Vi ngạc nhiên:
- Tại sao chị biết tôi yêu hắn?
- Nếu không yêu thì em đã không phải khổ sở như vậỵ
Bà y tá trưởng vỗ nhẹ vai Vị
- Đừng dấu tôi vi ạ, dù sao tôi cũng hơn Vi trên mười tuổi nên
rất hiểu chuyện. Vi đừng ngại gì cả, có gì cứ nói tôi nghe,
nếu có thể tôi sẽ giúp chọ
Vũ Vi bàng hoàng. Hình ảnh Nhược Trần như hiện ra trước mắt
nàng. Ánh mắt van xin; buồn bã và giọng nói đêm nàọ
- Không hiểu sao đầu em hôm nay lại đau quá, thôi em xin phép
nghỉ hôm nay vậỵ Bà y tá trưởng lo lắng.
- Kiếm phòng có chưả
- Dạ xong rồi, em vẫn tiếp tục ở phòng số 304 biệt thự X. Ở
đấy giá phòng hạ, có gì chị gọi dây nói cho em nhẹ.
- Được rồi em cứ về nghỉ đị
Vũ Vi trở vê "nhà". Ở đây tuy mang tiếng là biệt thự nhưng
chẳng qua chỉ là quán trọ dành cho những thiếu nữ độc thân.
Hầu hết những người ở trọ nơi đây là y tá nên nó còn được gọi
là cư xá y tạ
Vào tới phòng riêng là Vi ngã ngay lên giường. Gương mặt ngơ
ngác của Trần lại hiện rạ Vi thở dài, vùi đầu vào gối tìm giấc
ngụ Ba ngày saụ Vũ vi trở về tiếp tục công việc, không những
làm ban ngày không, nàng còn trực cả đêm, bên biết bao người
bệnh đau khộ Có người vừa tự tử, đụng xe, bệnh ung thư hay vừa
mới mộ Vi nhẫn nại công việc, cố lãng quên bóng người quạ
Nhưng không làm sao quên được. Bà y tá trưởng ngày nào gặp
nàng cũng nhắc.
- Vũ Vi ơi, anh chàng ấy lại đến hỏi em có đến làm không nữa
đọ
Tại sao chàng lại "lì" thể Tại sao Trần cứ đến tìm ta thế kiả
Vi càng lúc càng thấy lòng mềm đi một tị một tuần sau đến cả
vị y tá trưởng cũng không chịu được đến tìm Vi nói:
- Hắn lại đến, không lẽ em cứ dấu mãi địa chỉ saỏ
Vi cứng rắn.
- Vâng.
- Tại sao em lại hờn lâu thể
Vị y tá trưởng nhìn Vi tò mò:
- Tôi thấy hắn cũng không đến đổi nàọ Kiên nhẫn đến độ tội
nghiệp. Hắn lúc này có vẻ hốc hác hơn trước nhiều đấy nhẹ
Vũ Vi nghe lòng chợt đau, nàng muốn gọi taxi trở về vườn mưa
gió ngaỵ Nhưng rồi Vi nghĩ đến cuộc xô xát buổi tối hôm ấy, Vi
lại xót xạ Chàng đã quá xem thường ta, ngỡ ta như bao nhiêu
người con gái vì tiền khác, đó là một chuyện khôn thể tha thứ
được. Không, không ta không thể trở lại Vườn mưa giọ Chuyện cũ
đã qua rồi Trần và Vườn mưa gió chỉ nên xem như một chứng tích
ngày nào thôị
Thế là, trong mấy ngày liền, Vi tìm vui đến cuộc vui bên cạnh
bác sĩ Ngô phòng quan tuyến. Họ đi dùng cơm, khiêu vũ, dạ hộị
Đến đổi người trong bệnh viện ai cũng nghĩ là họ sẽ kết đôị
Chỉ có Vũ Vi là biết rõ lòng mình. Càng đi chơi nàng càng thấy
cô đơn hơn, vì tim nàng hình bóng đang ngự trị là Nhược Trần
chớ không phải vị y sĩ phòng quang tuyến.
Một hôm, bà y tá trưởng đột nhiên đưa cho nàng xem một tờ báo,
nơi mục rao vặt có hàng chữ tọ "Vi". "Em không thể tha thứ cho
anh được saỏ Anh làm sao để chứng minh sự hối hận thật sự của
anh cho em thấỷ Xin em để anh gặp một lần. Anh van em. Trần".
Bà y tá trưởng nhìn Vị
- Có phải tìm em không
Vũ Vi im lặng nắm chặt tờ báọ Ta có nên tha thứ cho chàng
không? Những tư tưởng mâu thuẫn quay cuồng trong óc. Khi trở
về nhà tro Vi mới nhớ hôm nay nàng có hẹn với bác sĩ phòng
quang tuyến. Ngồi vào bàn trang điểm mà Vi cứ nghĩ đến lời rao
vặt trên báọ Chàng đã hối hận, ta có nên tha thứ cho chàng
chăng. Máy điện thoại nằm trên như chờ đợị Vi đứng dậy như
chiếc máỵ Hay là ta cứ điện thoại cho chàng? Giả vờ hỏi thăm
tình hình ở vườn mưa giỏ Từng con số chạy vòng theo ngón taỵ
Đột nhiên có tiếng chuông cửa reọ Bác sĩ Ngô đã đến! Vi đặt
ống nghe xuống, thở dài, có lẽ định mệnh không muốn ta gặp
chàng. Vi bước tới cửạ
- Xin anh vàọ
Chưa dứt câu, Vi bỏ lưng, vì kẻ xuất hiện trước mắt không phải
là bác sĩ Ngô mà là Nhược Trần. Sự xuất hiện bất ngờ của Nhược
Trần khiến vi ngơ ngác. Nàng không biết phải làm gì tiếp saụ
- Tôị tôi có thể vào được chử
Vi đứng nép qua một bên. Không khí trong phòng như lắng xuống
Trần ốm đi thật nhiều, đôi má hóp, mắt sâu trong rất tiều tụỵ
Mái tóc rối bù nhưng giọng vẫn còn trầm.
- Giận anh lắm sao Vỉ Giận anh đến độ không cho thấy mặt,
không cho anh cả cơ hội để tỏ bày sự hối hận sao Vỉ
Giọng chàng đều và ấm, ngập đầy ăn năn khiến Vi trong phút mềm
lòng đã chảy nước mắt. Trần bước tới, bàn tay đầy nghị lực đặt
lên má nàng, vuốt nhẹ những sợi tóc lòa xòa trước trán.
- Em biết mấy ngày qua anh đã sống ra sao không? Anh gần như
bỏ tất cả để lăn xả đến tất cả các bệnh viện ở thành phố Đài
Bắc, tất cả các cư xá trong đô thành. Anh cũng đến tìm 2 cậu
em của em, nhưng chúng dấu kín không chịu tiết lộ một chút nào
về địa chỉ của em cạ Anh cô độc khôn cùng, nhưng vẫn không
thối chí và sau cùng cũng làm cảm động được bà y tá trưởng ở
bệnh viện. Em ác lắm, ở gần đây thôi mà khiến anh lội gần
chết! Thì ra bà y tá trưởng đã tiết lộ địa chỉ,
Vũ Vi yên lặng với đôi mắt nhòa lệ; nàng để mặt chàng vuốt vẹ
- Vũ Vi, tha cho anh em nhẻ Vũ Vi chưa trả lời, Trần đã siết
nàng vào lòng. Vi như tan biến trong lòng đại dương, nàng
ngẩng đầu lên sẵn sàng đón nhận nụ hôn của Trần.
Giữa lúc đó, đột ngột có tiếng động ở cửa, bác sĩ Ngô và đóa
hoa hồng trên tay bước vàọ
- Xong chưa Vỉ Vũ Vi vội vã đẩy Trần ra, mặt đỏ gấc vì thẹn.
Bác sĩ Ngô cũng ngỡ ngàng không kém, ông hỏị
- Đây lạ Mặt Trần tái hẳn lại, chàng gằn giọng.
- Chắc ông đây là bác sĩ Ngô phải không?
Câu hỏi có vẻ xấc xược của Trần khiến Vi thấy tự ái, và hình
ảnh đêm nào ở Vườn mưa gió lại hiện ra trước mắt nàng. Không
đợi bác sĩ Ngô lên tiếng, Vũ Vi bước đến cạnh ông, hất hàm về
phía Trần.
- Vâng đúng là bác sĩ đây, rồi saỏ
Nhược Trần trừng mắt nhìn hai người trước mặt.
- À thì ra thế nầy cô chẳng về vườn mưa gió!
Và không đợi ai lên tiếng, Trần bước nhanh ra, đóng sầm cửa
lạị Tiếng động lớn khiến tim Vi như vỡ tan, nàng ngã xuống ghế
rã rờị Chỉ có bác sĩ Ngô là đứng ngỡ ngàng với những đột biến
quá nhanh.
(Hết Chương 9 ... Xin xem tiếp
Chương 10) |