Giọng nói chát chúa của Tứ Văn chưa dứt thì một đám người
đã vào phòng khách, bà Lý nhìn thấy Khởi Khởi sủi đôi giày lấm
bùn lên thảm trắng đã lộ vẻ bất bình ngay, Thúy Liên thì tìm
cớ lánh ngy không muốn để cho những người không phải chủ nhân
lên mặt chủ sai bảo
Trong khi ông Nghị ngồi yên trong ghế Salon. Nhược Trần đã
dùng xong điểm tâm (thật ra chàng đã không ăn gì cả) đứng tựa
lưng gần lò sưởi, tay cầm ly rượu lặng lẽ ngắm đám đông vừa
mới vào
Gương mặt chàng như bọ phủ một lớp sa mù nhạt. Vũ Vi ngỡ ngàng
không biết mình nên đứng lại hay bỏ đị Tứ Văn thấy hỏa lò đang
rực lửa kêu lên:
- Trời ơi, đốt lửa rồi ả Thế là tuyệt, cha hay thật, biết thụ
hưởng...
Vừa nói tới đây mắt cô ta chạm ngay mắt Nhược Trần, như vừa
khám phá ra một ngạc nhiên lớn, Tứ Văn lắp bắp.
- Ủa, sao lạị Rồi quay ra saụ
- Anh Bồi Trung ơi, anh nhiøn xem... đây là ai nẻ
Nhược Trần rời bức tường, chậm rãi bước tớị
- Ngạc nhiên lắm ả Đâu có phải người chết mới hiện hồn về đâủ
- À cậu Trần.
Bồi Trung là người bình tĩnh nhất, hắn giả vờ kêu lên:
- Cậu về từ bao giờ thể
- Hôm quạ Nhược Traần đáp cụt ngủn.
Bồi Hoa lộ vẻ bất bình ngaỵ
- Đúng rồi, đây là lúc tốt nhất để cậu trở vệ
- Thế ả
Nhược Trần lạnh lùng:
- Lúc này thấy anh có vẻ mập đấỵ Cái mập của những tên nhà
giàu rửng mợ
- Cậu nói gỉ
Bồi Hoa mất bình tĩnh ngaỵ
- Tôi đâu có bả lang thang thất tình như cậu đâu mà phải ốm
chự
- Thôi đủ rồị
Ông Nghị đứng phắt dậy, nhìn Bồi Trung và Bồi Hoạ
- Chúng bây đến đây để thăm tao hay là để cãi lộn với Nhược
Trần chử
- Cứ để anh ấy nói cha!
Nhược Trần ra vẻ bình thản đón nhận nhưng những mạch máu ở hai
bên thái dương chàng lại càng lúc càng đập nhanh.
- Tôi có lời mừng cho anh đấy Bồi Hoa, lúc nầy giàu rồi chử
- Dù sao tôi cũng khá hơn cậụ
Bồi Hoa trề môi, Nhược Trần nhún vaị
- Còn anh Bồi Trung chắc cũng khá lắm?
- Cám ơn cậu tôi cũng không đến nổi nàọ
Nhược Trần bước đến cạnh ông Nghi
- Vậy thì, cha cũng nên hãnh diện khi thấy mình có hai đứa
con, đứa nào cũng nên người, cũng có gia đình hạnh phúc toàn
vẹn, cha có được hai đứa con nên người thì phải có một thằng
hư đốn, lêu lỏng như con để giảm bớt niềm vui chợ Nhưng cha có
bực không? Cha sẽ xử trí như thế nào đối với một thằnh con
chẳng nên người như con chử
Ông Nghị nhín thẳng vào mắt Trần, thái độ ông thay đổi đột
ngột.
- Con đã đưa cha vào thế kẹt... Để ta xem nàọ Phải rồi, đối
với những đứa hư đốn như ngươi thì ta chỉ còn cách... giữ lại
bên cạnh, từ từ dạy dỗ, cảm hóa
- Còn những đứa con nên người xứng đáng của chả
Nhược Trần hỏị
- À, ạ
Ông Nghị nhún vi một chút:
- Nó đã nên người thì nó có thể tự sống được rồi, cần gì đến t
dạy dỗ nuôi nấng.
- Trời ơi!
Tứ Văn la lên, cô nàng không hiểu ông Nghị và Nhược Trần đang
pha trò:
- Con ngoan chẳng nuôi, đi nuôi con hư ả
Chỉ có Bồi Trung lanh trí, hét vợ
- Tứ Văn, em có im mồm không, đồ ngu!
Tứ Văn hổ thẹn trước đám đông, quay sang chồng.
- Ồ, sao anh lại mắng em? Em có lầm lỗi gì đâu mà anh lại nói
em ngu chử Ngu mà sinh con cái cho anh à, phải mà bây giờ con
nầy già rồi, nên anh mới chê, anh mới chửi mắng đừng tưởng
những hành động lén lút bên ngoài của anh với mấy con quỷ cái
kia qua mặt được em....
- Nín!
Bồi Trung giận dữ quát!
- Đồ ngu! Bộ anh đưa em đến đây để cải lộn sao chử
- Trời ơi!
Tứ Văn kêu lên như gà bị cắt tiết:
- Anh muốn giết em hả, cứ giết đi!
Mỹ Kỳ với giọng thật chua cay thiệp.
- Chị Văn chiï đừng nên làm ôn` không lẽ chị không hiểu người
ta định đầy mình ra cửa saỏ
Bấy giờ Tứ Văn mới hiểu ra, ngượng ngùng một chút rồi cũng "mở
máy".
- Tại sao chử Không lẽ con cái chúng ta đều là con hoaang chứ
không phải con của giòng máu họ Định saỏ
- Tứ Văn. Gương mặt
Bồi Trung đanh lại, hắn trừng mắt nhìn vợ:
- Cô đừng ăn nói hồ đồ như vậy, coi chừng tôi đấy!
Tứ Văn có vẻ khủng khiếp trước những lời hăm dọa của chồng, cô
nàng đỏ mặt tía tai im lặng. Mỹ Kỳ thừa dịp chen vô một câụ
- Có lẽ con cháu chúng ta thuộc loại vô lại vì ông cha chúng
nó có quá khứ mờ ám không chừng!
- Mỹ Kỳ!
Ông Nghị giận dữ bước tới mặt con dâụ
- Cô nói gì, giải thích tôi nghe xem?
Mỹ Kỳ không chịu thuạ
- Tôi đâu có dám nói gì đâu, ngay cả anh Bồi Trung và Bồi Hoa
cũng không có quyền nói thì phận dâu con chúng tôi làm gì dám
lắm mồm chử
Ông Nghị thẳng taỵ
- Được rồi, nếu cô thấy cô không có quyền nói thì làm ơn im
cái mồm lại đị
Bồi Hoa bước tới đỡ vợ
- Thưa cha, trong đầu óc cha bây giờ chỉ có thằng Trần thôi
chứ chẵng có chúng con phải không?
Ông Nghị giận dữ:
- Ai nói thể Tại sao tụi bây không nghĩ lại xem bổn phận của
chúng bây có tròn chưả Mỗi lần đến vườn mưa gió là trời đất
muốn nổ tung cả lên. Tụi bây cứ đến đây mãi chắc tao chỉ tổ
chết sớm thôị
- Vậy thị Bồi Hoa kên tiếng:
- Nếu chúng con đên đây chẳng được cha ưa thích thì chúng con
về, nhưng trước khi về con có mấy câu muốn nóị
Bồi Hoa quay sang Nhược Trần gật gù:
- Nhược Trần, cậu thắng rồi đấy nhé! Bỏ gia đình đi bốn năm
cha ruột chẵng thèm đoái hoài đến, thế rồi bây giờ lại bò vệ
Tôi hiểu thâm ý cậu, cậu biết ông già không còn sống thêm được
bao lâu nữa nên vội vã chạy về kiếm điểm.... Được rồi, hà hà,....
Cậu tính toán khá lắm.... Thế bây giớ biết trở về tại sao lúc
xưa lại bầy đặt thề thốt chi vậy cậủ Tôi biết mạ làm sao cậu
có thể bỏ qua cái gia tài này được chử
Gương mặt của Trần tái hẳn, mạch máu ở hai bên thái dương
chàng đập nhanh, đặt cốc rượu lên nắp lò sưởị
Trần bước tới giữa lúc mọi người chưa biết chàng định làm gì
thì một quả đấm đã vung lên, Bồi Hoa loạng chọang rồi ngã
xuông đất, mang theo kỷ trà, bình nước hoa vỡ rổn rảng.
Tứ Văn hét lên.
- Trời ơi nó định giết người, bớ người ta
Bé Vỏ Vỏ đứng im lúc nảy bên cạnh thấy vậy khóc òa lên.
- Mẹ ơi cha chết rồi mẹ ơi!
- Mỹ Kỳ trong cơn giận quay sang tát con.
- Khóc cái gì, đồ khốn nạn!
Thằng bé càng khóc to hơn.
Nhược Trần không bỏ qua, sấn tới kéo Bồi Hoa đứng dậy, Bồi Hoa
sợ bị đập thêm vội nóị
- Tao là người văn minh, tao không thích đánh lộn.
Nhược Trần đẩy Bồi Hoa về chỗ đứng cũ, trừng mắt.
- Tôi nói cho biết trước, nêu không nể mặt cha mảy giờ tôi đã
đánh anh nát xương, liệu hồn đấy, nếu muốn sống thì cút ngay
đị
- Thôi được rồi!
Bồi Trung lên tiếng:
- Anh Bồi Hoa chúng minh về thôi, kẻ thức thời không phải la
kẻ hèn, chúng ta về chứ để họ giết oan lắm!
Quay sang Nhược Trần, Trung vừa thụt lui vừa nóị
- Nhược Trần, cậu ngon lắm đấỵ Ráng đi, ráng giữ gia tài này
đi, biết đâu có lúc cậu trở thành tỷ phú, Cát Hà lại chẳng bỏ
lão giám đốc già kia trở về với cậủ Nhưng tôi cho cậu biết,
đừng cậy vào quả đấm mình quá, đời bây giờ có luật pháp đàng
hoàng chứ phải rừng hoang đâu
Rồi hắn lên tiếng gọi lũ con.
- Mấy đứa nhỏ đâu, lên xe, lên xe nhanh!
- Không.
Bé Khởi Khởi sáu tuổi tròn mắt không chịụ
- Con muốn ở đây xem đánh lộn cợ
Không đợi cha phản ứng nó đã quay sang Nhược Trần hỏị
- Ban nảy đòn chú vừa đánh là "không thủ đạo" phải không?
- Dồ quỷ có đi không?
Tứ Văn giận dữ xách tai Khởi Khởi kéo đi thằng bé khóc thét.
- Không, không để con gọi chú võ sị
- Đập bể đầu bây giợ
Tứ Văn vừa nói vừa đẩy Khởi Khởi ra cửa giữa tiếng hét la inh
ỏi của đàn con. Bồi Hoa xốc áo lại ngay ngắn, xong vừa lùi ra
cử vừa dọạ
- Nhược Trần món nợ hôm nay tao không quên đâu, rồi mày sẽ
thấỵ
Mỹ Kỳ một tay bế bé Võ Võ, một tay ngoa nguẩy bước ra cửa, vừa
đi vừa nói:
- Mười thẳng con ngoại hôn là hết chín thằng hung dữ rồi,
trách nó làm gỉ
Rồi sau cùng họ cũng rút hết ra khỏi phòng tiếng còi xe rền
vang như một sự trút giận cuối cùng, rồi khu vườn mưa gió lại
trở về với sự yên lặng cụ
Căn phòng chìm trong không khí chết. Khuôn mặt của những người
còn lại vẫn xanh, hình như cơn giận dữ vẫn còn lảng vảng đâu
đâỵ Bà Lý yên lặng thu dọn nhữg món đổ nát. Mỗi người theo
đuổi một ý nghĩ riêng.
Nhược Trần vẫn đứng bất động cạnh là sưởị Không khí yên lặng
thật khó chiụ Vũ Vi có cảm tưởng như muốn nghẹt thở, nàng đánh
bạo tính bước tới nói vài câu xoa dịu, thì đột nhiên Nhược
Trần quay lạị Gương mặt tái xanh của chàng đã thay đổi, đôi
mắt ngầu đỏ lên vì những tia máu nhỏ,
Trần bước tới quì bên chân ông Nghị
- Cha, cha không có quyền chết cha phải sống, phải sống luôn
với con! Con van cha!
Ông Nghị yên lặng đưa tay vuốt tóc Trần, những giọt nước mắt
từ từ lăn xuống mạ
- Sống chết có số cả con ạ, cha không biết cha còn sống đến
bao giờ, có điều là con hãy thương cha, hãy giúp cha ngoi lên,
đừng để cho người ta lầm tưởng là gia đình họ Định không có
lấy một thằng con nên ngườị
- Nhưng cha có nghe Bồi Hoa và Bồi Trung nói không chự Con làm
sao còn mặt mũi ở đây được?
- Đừng ngu con.
Ông Nghị nhìn thẳng vào mắt Trần:
- Nếu con bỏ đi là con đã trúng kế ho Con nên nhớ rằng dù sao
cũng còn có cha, nếu con không giúp được cha ngoi đầu lên thì
dù cha có sống cũng như đã chết và ngược lạị
Nhược Trần ngẩng đầu lên chua xót nhìn cha, rôi như không chịu
nỗi đau, chàng úp mặt vào lòng gối ông Nghị nức nợ
- Thế cha bảo con phải làm gì bây giơ
û Ông Nghị vuốt tóc con.
- Có con ở cạnh cha sung sướng lắm rồị Ta đã xa nhau mấy năm
rồi phải không con? Có con cha lúc nào cũng có cảm giác như có
mẹ con bên cạnh. Mẹ con là người đàn bà dễ thương nhất đời nầỵ
Cha vẫn thường tự hỏi, liệu đến ngày cha nhắm mắt, có còn thấy
con một lần cuối không. Bây giờ con đã trở về ta còn mơ ước gì
hơn. Đời cha hạnh phúc lắm. Trần, cha biết con là đứa con có
hiếu cha biết con không bao giờ để hai ông anh hư đốn của con
dẫm nát phần xương cốt còn lại của chạ Nhược Trân, con có nghe
ta nói gì không? Con hãy cố gắng, phải can đảm.
Nhược Trần ngẩng đầu lên, nước mắt vẫn còn dẫy đầy trên mặt
nhưng vẻ sung sướng trộn lẫn kiêu hãnh đã hiện lên trong mắt.
- Vâng, cha cứ yên tâm, con tuy hư đốn, ương ngạnh nhưng sẽ
không bao giờ là kẻ đào ngũ trước mũi giáo của giặc.
- Cha biết, cha biết rõ con lắm!
Ông Nghị nói Vũ Vi đứng cạnh nghe muốn chảy nước mắt. Không
hiểu sao từ ngày bước vào vườn mưa gió đến nay, nàng lại trở
nên yếu đuối như vậỵ Nàng bước tới trước mặt, cha con chủ nhân
khu vườn, nói với ông Nghi
- Thôi đừng xúc cảm quá ông ạ, bây giờ đã đến giờ ông chủ phải
dùng thuốc và nghỉ ngơi một lúc.
Ông Nghị ngẩng đầu lên nhìn Vi rồi cười lớn.
- Phải rồi, cô Vi đây sẽ giúp cha sống lâu được đấỵ
Ông đứng dậy loạng choạng định lên lầụ Vũ Vi bước tới dìu ông,
nàng chợt khám phá ra một điềụ Ông Nghị đã ốm đi nhiềụ Nghề
nghiệp đã cho nàng biết như vậỵ
Thế này thì bổn phận ta chắc không còn bao lâu nữa
Sau khi ông Nghị dùng thuốc xong, Vi để ông nằm yên trên
giường và vừa định bước ra ngoài thì chợt nghe tiếng gọi trở
lại của ông Nghi
- Vũ Vi!
- Dạ
Ông Nghị chăm chú quan sát nàng.
- Cô là một y tá tận tâm, cũng là một đứa con gái dễ thương .
Tôi muốn nói, tôi rất cám ơn cô!
- Không có chi cả ông ạ, đó chẳng qua chỉ là bổn phận của tôi
thôị
- Không hẳn thệ
Ông Nghị lắc đầụ
- Tôi muốn nói tôi cảm ơn cô ở đây là vì cô đã mang Nhược Trần
về đây cho tôị Tôi cảm ơn cô rất nhiềụ
- Vâng.
- Thôi được rồi cô muốn đi đâu cứ đi, bây giờ tôi buồn ngủ quạ
Vũ Vi bước ra, khép cửa lại rồi mới bước xuống lầụ Định Nhược
Trần vẫn còn nằm dài trên ghế, trước mặt chàng là một chai
rượu đã vơi quá nữa và cốc rược đã cạn. Cơn giận vô cớ đột
ngột đến.
Vi bước tới chụp lấy chai rượu và cốc, nàng nói như hét.
- Không lẽ rượu là cách duy nhất để anh cố gắng đấy saỏ
Nhược Trần mở mắt ngạc nhiên nhìn Vi, chàng chưa kịp lên tiếng
thì Vi đã bồi tiếp.
- Anh không có quyền trốn tránh, anh Trần a Lúc nãy anh đã hứa
với cha anh, anh hứa không là tên đào ngụ Thế thì, tại sao anh
không đứng dậỷ Đúng thẳng lưng lên để làm việc cho cha anh?
Anh có biết là ông ấy sẽ không còn sống thêm được bao lâu nữa
không?
Nhược Trần chằm chằm nhìn Vi, chàng có việc xúc động.
- Vâng, cô cứ mang rượu đi nơi khác, và nhớ thức tỉnh tôi mãi
nhé, vị nữ chúa đáng quý!
Những ngày kế tiếp là những ngày trầm lặng. Bồi Trung, Bồi Hoa
không có đến vườn mưa gió quấy rầy nữạ Ông Nghị trở lại đời
sống yên ổn và hạnh phúc. Thời tiết dù càng lúc càng lạnh,
nhưng ông Nghị càng ngày càng có vẻ khỏe hơn.
Bác sĩ Hoàng hàng tuần vẫn đến thăm mạch cho ông Nghị, ông
tuyên bố bệnh ông Nghị đang đi vào khoảng thời gian yên nghỉ
không bành tướng, nói thế không có nghĩa là cơn bệnh giảm bớt
mà có nghĩa bệnh không nặng thêm thôị
Đấy cũng là một thứ ti vuị Vũ Vi và Nhược Trần đều sung sướng,
họ cũng thầm mong biết đâu với sự ngủ yên của cơn bệnh, thời
gian chẳng có sự khám phá mới mẻ của y học và ông Nghị biết
đâu chẳng được chữa lành?
Nhược Trần bắt đầu tới hãng dệt làm việc, Vũ Vi biết, chàng đi
làm không phải vì ưa thích công việc mà chẳng qua chỉ để làm
vui lòng ông Nghị thôị Nhưng một hôm, giữa lúc Vi và cha con
ông Nghị cùng ngồi sưởi trong phòng khác, Vi còn nhớ hôm ấy
nàng mặc bộ áo màu cam, thì đột nhiên Nhược Trần chồm tới với
cây bút và mảnh giấy trên tay, chân dung nàng được phát họa
trên giấỵ Trần vẽ xong lại sữạ Sau cùng đưa cho Vũ Vi hỏị
- Sao có giống cô không?
Vũ Vi ngắm tranh, nàng thấy có gì đổi khác trên bộ aó người
trong tranh. Phải rồi kiểu áo đã đổi khác với chiếc thắt lưng
tợ
- Đẹp lắm, đẹp hơn cả người thật, anh có hoa tay lắm, học họa
đị
- Không được, học họa bây giờ thì đã muộn quạ
Nhược Trần đáp.
- Tôi phải chọn môn kiến trúc hay trang trí có vẻ thích hợp
hơn.
Ông Nghị lên tiếng.
- Đâu đưa bức họa tôi xem.
Vũ Vi đưa qua, ông Nghị ngắm bức tranh với tất cả thích thú
ngắm xong, ông xếp lại bỏ túị
- Cho tôi bức hình này nhé!
Vũ Vi không để ý chuyện đó, nàng chỉ nghĩ ông Nghị thương con
nên với bất cứ tác phẩm nào của con ông cũng thấy thích thụ
Không ngờ qua ngày sau, bức học trên đã qua tay ông quản lý
hãng dệt. Và một tuần lễ tiếp đó, một bộ áo bằng tơ mềm với
tay rộng, thắt lưng to được mang đến vươnø sau mà Vũ Vi trở
thành người mẫu tình cợ
Nhược Trần nhìn áo ngạc nhiên.
- Ủa sao giống chiếc áo hôm trước tôi vẽ kiểu quá thể
Ông Nghị mỉm cườị
- Đúng thế, con xem thử có chỗ nào cần sửa nữa không. Bộ áo
màu xanh nhạt, chiếc thắt lưng cùng màu,
Nhược Trần thành thật.
- Được rồi, nhưng nếu chọn màu xanh xám đẹp hơn, chiếc cà vạt
cho to bản hơn một chút, cũng như chiếc thắt lưng phải sậm hơn
mới nổị
Một tháng sau, ông quản lý chạy lại vui vẻ báo tin.
- Ồ toa đặt hàng nhiều quá, Huê Kỳ họ có vẻ chịu kiểu áo này,
họ muốn chúng ta cung cấp thật nhiều và đòi hỏi cho thêm một
ít mẫu khác. Cậu ba gắng vẻ thêm đi chứ! Đúng là một sự ngạc
nhiên kỳ thú,
Nhược Trần không hiểu tại sao kiểu áo như thế lại được đón
nhiệt nồng nhiệt vậy, có điều chàng đã thấy thích thú trong
công việc, chàng bắt đầu nghiên cứu kiểu áo, loại vải, để chọn
thứ vừa ít tốn kém nhưng lại vừa xinh, gần như suốt ngày Trần
ở luôn trong xưởng.
Ông Nghị sung sướng phát điên hãnh diện nói với Vị
- Đó cô thấy không,
Nhược Trần không phải đồ bỏ, nó sẽ trở thành nhà vẽ kiểu áo
lừng danh nhất cho xem. Vũ Vi trở thành người mẫu ngang xương,
chiếc áo đầu tiên nào cũng không khỏi qua tay nàng. Mặc vào,
bước tới bước lui, xoay tròn trước mắt cha con ông Nghi
- Thế này thì tôi phải có thêm lương y tá chử
Nhược Trần cườị
- Cô đổi nghề cũng không dở đâu, vì cô biết không, thân hình
cô khá đẹp.
Nhưng ông Nghị đã chen vàọ
- Không được, không được đổi nghề, tôi không thích số 13 xui
xẻo lắm.
- Cái gì mà số 13?
Nhược Trần ngạc nhiên, thế là ông Nghị phải đi một đường giải
thích. Trước khi gặp Vi, ông đã từ chối đến 11 cô y tá và thái
độ độc tài ngang bướng của Vi đã chinh phục ông thế nào
Nhược Trần được dịp cười bằng thích, chàng vỗ mạnh vào vai chạ
- Cô nàng "Nữ bạo Chúa" nầy quả có tài chinh phục phải không
chả
Vũ Vi đỏ mặt, nhất là đôi mắt sáng của Trần cứ nhìn xoi mói
vào người khiến nàng thấy nóng ngườị Nhưng Vũ Vi bỏ qua hết,
vì bếp lửa hôm nay thiệt ấm, lửa cháy thiệt đẹp. Có nhiều lúc
nghĩ lại Vi chợt phân vân, cứ bị lôi cuốn bởi vườn mưa gió nầy
mãi đến lúc phải xa nó nàng sẽ sống ra saỏ Nhắm có còn thích
nghi được với xã hội hỗn độn bên ngoài không? Nhất là mùi ê
te, mùi máu mủ và thuốc men của bệnh viện? Và như thế, mùa
Xuân lặng lẽ đến. Mưa vẫn còn, những cơn mưa phùn lất phất
suốt ngày Vũ Vi yêu mưa khôn cùng, có lẽ vì tiếng mưa của trời
và chữ "Vũ" của nàng quá gần nhau, nàng thường bước trong mưa,
lắng nghe tiếng mưa rơi và nhất là ngắm cảnh mưa mù buổi sáng
hay buổi chiều
Hôm ấy trời vẫn mưa nhưng lại trùng với ngày nghỉ hàng tuần
của Vị Suốt một ngày quay quần bên hai cậu em trai, nghe tường
trình chuyện học hành và những cuộc vui bè bạn của họ Vũ Vi
mới nhớ ra, những đứa em nàng đã lớn đã đến tuổi biết tình tự
trai gái cả rồị
Buổi tối, Vi kéo hai chị em đi ăn cơm tiệm, ngồi quây quần
trên bàn, đột nhiên cậu em lớn của nàng lên tiếng.
- Thưa chị, mấy năm nay tụi em làm khổ chị nhiều quạ Bây giờ
được lên đại học cả rồi, chúng em có thể vừa làm vừa học, còn
chị dù sao cũng đã 23, chị cũng nên để ý đến vấn đề hôn nhân,
đừng e ngại gì nữa mà lỡ dở cuộc đời của chị
- Ồ
Lập Đức đã biết nói một câu như vậy thì chứng tỏ nó không còn
nhỏ nhắn gì nữa, nó đã trưởng thành, Vi nghị Có điều câu nói
tuy cần thiết nhưng đã khơi trong tim Vi biết bao nỗi buồn. Ra
đời sớm chung đụng với khá nhiều ngườị Nhưng Vi vẫn chưa hề
biết tình yêu là gị Ta chọn ai đâỷ Vi tự hỏị Chung quanh nàng
không phải là không có người theo đuổị Nhưng gần như chẳng có
ai hợp ý cạ Có phải vì ta kén chọn quá không? Nhưng khi kiểm
điểm lại nàng thấy không hề có chuyện đó 23 tuổi rồị
Tuổi xuân còn chờ bao lâu nữả Thế là tối hôm ấy Vi nhận lời
mời của bác sĩ họ Ngô ở phòng quan tuyến đến vũ trường Hoa
Quốc nhảy đến khuyạ Nhưng không hiểu sao Vi vẫn thấy lạnh chớ
không có một ánh lửa nhỏ nào đủ soi nóng cái lạnh của lòng.
Hai giờ khuya trở về vườn sa mù, bác sĩ họ Ngô đã gọi taxi đưa
Vi về đến tận cổng.
Sau những lời từ biệt, Vi dùng chìa khóa riêng để mở cổng vào
nhạ Mưa bụi phớt nhẹ trên má, tuy trời vẫn lạnh nhưng Vi vẫn
thích chậm bước trong mưa, những âm thanh rạt rào từ rừng
trúc, mùi dạ lý hương thoảng qua mũi khiến nàng không muốn vào
cửa vộị Bước quanh theo đường mòn, sỏi rên nhẹ dưới chân.
Đèn trên lầu hai vẫn sáng khiến Vi ngạc nhiên. Đèn phòng của
Nhược Trần. Như vậy là chàng vẫn còn thức. Vi bước nhẹ chân,
nàng không muốn bước chân mình làm kinh động ai cạ Giữa lúc Vi
dè dặt bước thì một bóng đen từ bên rừng trúc bước ra cản
trước mặt. Vi hoảng hốt định kêu lên, nhưng bóng đen đã lên
tiếng.
- Đừng sợ, tôi đây mà!
Giọng nói Nhược Trần, Vi hú hồn.
- Anh làm gì thể Tôi tưởng ai chự
- Tưởng ai ả
Nhược Trần cao giọng:
- Tôi ra đây chỉ để đón cô thôị
- Đón tôỉ
- Ợ Đừng vào nhà vội, chúng ta đi dạo trong vườn một chút nhẻ
- Bây giờ ả Anh biết mấy giờ rồi không?
- Cô biết không?
Nhược Trần hỏi, Vũ Vi bực mình.
- Bố anh đâu có ra lệnh cho tôi là phải mấy giờ về đâủ Vả lại
tôi vẫn còn trách nhiệm cơ mạ
- Trách nhiệm, trách nhiệm!
Nhược Trần nổi nóng:
- Tại sao cô đi chơi lông rông được, còn tôi muốn nói chuyện
với cô thì cô lại đem chuyện đó ra nói chử
- Ô kìa, lạ chưả
Vũ Vi mở to mắt.
- Hôm nay anh làm gì lạ thể Tại sao lại gây sự với tôỉ
- Đâu dám, Nhược Trần nhún vai:
- Cô cứ đi chơi với người ta đến hơn nữa đêm mới về chả sao,
còn tôi muốn nói chuyện với cô mấy phút, cô cũng không chịu
nữa ả
Vũ Vi yên lặng. Trong bóng đêm nàng không nhìn thấy khuôn mặt
của Trần, nhưng giọng nói và ánh mắt nặng của chàng khiến nàng
ngỡ ngàng.
- Hôm nay sao anh khó chịu thể Anh nói chuyện mà tôi cứ ngỡ
như ông chồng nào ghen tương đang trách vở Anh Trần có phải
anh vừa mới uống rượu không?
- Uống rượu ả Nhược Trần hừ nhe
- Cô cứ làm như cảnh sát không bằng, tôi làm gì uống rượụ Suốt
ngày đến xưởng lo nghiên cứu, tìm hiểu còn thì giờ đâu mà để ý
đến chuyện khác?
Vũ Vi phì cười:
-Vâng, vâng tôi biết, nhưng bỏ qua chuyện đó đi, anh cho tôi
biết đã chuyện gì không vuỉ
- Không có chuyện gì hết!
- Thế thì tại saỏ Vũ Vi ngỡ ngàng, bàn tay nàng chợt đụng phải
bàn tay Trần một bàn tay lạnh và đẫm ướt.
- Trời ơi, anh dầm mưa lâu lắm rồi ả
- Vâng, khoảng một hai tiếng đồng hộ Vũ Vi kêu kên:
- Anh có điên không mà dầm mưa như vậỷ
- Thế còn cô, tại sao cô lại dầm mưả Vũ Vi không trả lời, nắm
tay Nhược Trần lôi mạnh.
- Vào nhà đi, bằng không bệnh bây giợ
Nhược Trần đẩy Vi rạ
- Đừng dùng ngôn ngữ y tá đối với tôi, tôi không phải là bệnh
nhân của cộ
Vũ Vi bối rối:
- Tôi không hiểu nay anh làm sao thể
Nhược Trần quay sang:
- Ban nảy ai đưa cô vể Có phải tên bác sĩ đó không?
- Vâng, rồi saỏ
Vũ Vi khó chụu thách thức,bàn tay Nhược Trần bóp mạnh.
- Cô yêu hắn lắm ả
- Anh có điên không? Tôi yêu hay không mặc tôi, anh làm gì mà
hỏi kỹ thể
- Yêu một thằng bác sĩ có sung sướng gì đâu, tối ngày chỉ lo
vật lộn với thuốc men vi trùng... Nó đâu mang lại dược tình
yêu cho cô, tôi dắm cá, thằng bác sĩ đó chỉ,,,,,
- Ồ, anh Trần, Vũ Vi bất mãn,nàng ghét nhất là Nhược Trần,
giọng lưỡi khinh thường của chàng thật đáng giận:
- Yêu cầu anh miễn phê bình cho, đó là công việc riêng tư của
tôị
- Tôi không có quyền chen vào ả
Nhược Trần càng nổi nóng:
- Thế, chuyện riêng của tôi cô có quyền chen vào chử ? Vâng
thì tôi vẫn có quyền đó, tôi cho cô biết, tôi không thích tên
bác sĩ kia, cũng như tôi không muốn thấy cô về khuya như vậỵ
- Xin lỗi, anh thích hay không thích là chuyện của anh, tôi
không cần biết.
Vũ Vi cố gắng thoát khỏi tay Trần, nhưng anh chàng nắm chặt
quạ
- Buông tôi ra không? Anh lấy quyền gì mà nhảy xổm vào đời tư
của tôi chử
Nhược Trần quắc mắt:
- Lấy quyền gì ả Quyền nầy đâỵ Và nhanh như chớp, anh chàng
cúi xuống,
Vũ Vi trong nột phút bất ngờ tránh không kịp lãnh đủ nụ hôn.
Tất cả đến một cách quá đột ngột, chẳng có một sự chuẩn bị tâm
lý nào cả, nên khi môi Vi bị môi Trần gắn chặt, nàng chẳng cảm
thấy lâng lâng hay một cảm giác lảng mạn nào, mà chỉ có một
niềm đau bất mãn, giận dữ và ghê tởm, vi cố gắng chống trả,
vùng vẫy, nhưng chẳng thoát được vòng tay rắn chắc của đối
phương.
Sau khi Vi đành để Trần hôn, nhưng mắt nàng, đôi mắt mở to
nhìn chằm vào kẻ bức hiếp mình với bao nhiêu văm thụ Rồi Trần
cũng buông Vi ra, đôi mắt sáng rực của hắn như một sự thách
thức của kẻ chiến thắng. Vi đẩy mạnh Trần ra khỏi người, và
không bỏ lỡ cơ hội, tát nhanh vào gã con trai trước mặt.
- Anh khốn nạn, hạ tiện lắm! Anh nghĩ tôi là hạng gái nào chử
Anh tưởng cha anh bỏ tiền ra mướn tôi là anh muốn làm gì tôi
thì làm ử Đừng có lầm, cậu công tử bột ạ Bây giờ tôi mới hiểu
ra, anh đúng là một thứ điếm đàng.... Xin lỗi, tôi không phải
la Cát Hà không phải là đối tượng dễ dàng cho hạng người ngư
anh đâu, nếu anh còn một hàng động mất dạy nào vối tôi nữa,
tôi sẽ lập tức rời khỏi Vườn mưa gió nầy ngaỵ
Nhược Trần ngỡ ngàng trước thái độ hung dữ của Vi, chàng chết
đứng trong bóng đêm. Vi bỏ Trần đứng đó, chạy nhanh vào nhạ
Đến phòng, nàng đứng trước kính soi lại gương, khuôn mặt ướt
đẫm và rối bù vù mưa, đôi mắt đen nháy cứ mở trừng. vi không
biết mình đã nói gì, có điều nàng không dám tin là chuyện vừa
xảy ra là một sự thật.
Đêm thật vắng, chỉ có gió lùa qua cửạ Phòng của Nhược Trần vẫn
nắm cạnh phòng nàng. Vũ Vi lắng tai nghẹ Nếu Trần trở về phòng
thí tiếng của chàng hẳn nàng đã nghe, nhung tại sao chẳng có
một âm thanh nào cả Một chút bối rối hòa lẫn lo lắng len qua
tim Vị Đêm xuân mưa gió lạnh, chàng vẫn đầm mình trong mưa
đuoc saỏ
Buóc tới cửa sổm khẽ vén màn nhìn ra ngoài trời, ánh sáng hắt
từ hồ phun nước cho thấy chỉ có bức tượng thần Vénus bất động.
Vi đảo mắt quanh khu vườn, tất cả chỉ có bóng vây xào xạc.
Trời lạnh thế này không lẽ chàng vẫn đứng trong mưả Mặc kệ:
một chút hờn dỗị Vi khép màn cửa lại, mở máy sưởi rồi leo lên
giường. Thôi ngủ, sáng mai còn phải tiêm thuốc cho ông Nghị Kệ
hắn, hắn điên mặc hắn! Ngủ đị Mai có bác sĩ Hoàng đến. Nhung
chàng dầm mưả Thôi thôi ngủ đi mạ Hắn chỉ là một thứ lãng tử
côn đồ, coi đàn bà như trò chơi, hắn có thành thật yêu ta đâu
mà phải đê ý chuyện hàm hồ ban nảỵ Không lẽ ra đã yêu hắn?
Đừng điên... Hắn là rắn độc đấy, ngủ đị Vũ Vi lăn qua, vùi đầu
vào gốị Nhưng tại sao chàng chẳng chịu vào nhả Mưa gió thế nàỵ
Làm gì ta cứ nghĩ đến chuyện đó mãi thể Cơn mệt mỏi kéo đến,
hình như Vũ Vi ngủ đuoc một chút, rồi lại giật mìnhi thức dậy,
nhìn về phía cửa sộ Trời chưa sáng hẳn, có tiếng chân buóc
ngoài hành lang rồi dừng lại truóc phòng bên cạnh. Trời ơi,
hắn khùng thật, dầm mưa suốt đêm đến giờ này mới trở về phòng,
Vũ Vi tốc chăn ngồi dậy, thay áo bước về phía cửa, nàng mở khe
nhỏ và ngóng mắt nhìn rạ Có tiéng động bên cạnh phòng rồi
giọng hát nhỏ của Trần. Tiéng oanh kêu lại mùa hoa nở. Tiết
xuân chưa tàn lá đỏ rụng đầy sân. Cơn mưa nhẹ hoa đào đua nở.
Liễu rũ buồn, người biết mấy khi vuị... Hỡi ai chớ gợi tiếng
đàn. Trời chưa xanh lá mà tình đã tan. Lòng buồn trăm mối ngổn
ngang Người ơi có biết tình ta chưa tàn. Giọng hát lập đi lập
lại mấy lần. Vi ngẩn ngơ, tiếng hát đã ngừng lúc nào không haỵ
Trời chưa sáng hẳn. Vi khép cửa lại lòng ngẩn ngơ với trăm thứ
tình "Lòng buồn trâm mối ngổn ngang, người ơi có biết tình ta
chưa tàn".
(Hết Chương 6 ... Xin xem tiếp
Chương 7) |