Một đêm vui sướng của thiếu nữ xinh đẹp, con
nhà giàu có, học giỏi, nết na, rất được các bạn gái mến yêụ
Đó là cuộc vui bắt đầu từ buổi tối ngày sinh nhật của cô nữ
sinh viên Kiều Lê Vân....
Sau khi ca dứt bài hát mừnh sinh nhật mình vừa tròn 22
tuổi, Kiều Lê Vân thổi tắt 22 ngọn nến hồng, rồi cắt cái
bánh sinh nhật to lớn trùm gần khắp cái mâm, chia ra từng
miếng, mời mẹ và các bạn gái của mình. Gương mặt trái xoan
đầy đặn, đoan trang hiền hòa, với làn da trắng mịn màng óng
ả, lúc này càng rạng rỡ dưới ánh đèn, và đôi má hồng lên mơn
mởn, cặp mắt bồ câu đen láy...thố lộ rõ rằng niềm vui sướng
xâu sa tới cảm động của cô gáị
Giờ phút này Kiều Lê Vân như được tắm gội bằng tình
thương mến cưng nuông của cha mẹ và tình yêu mến chân thành
của các bạn tới dự, gồm toàn nữ sinh viên.
Bà Văn, thân mẫu củan nàng, một phụ nữ trung niên, tối
nay ăn vận khiêm tốn, không trang sức, không phô trương.
Người bà hơi đẫy đà, thật hợp với tuổu tác, và trông càng
thêm phần phúc hậu nhân từ.
Ngồi ngắm các thiếu nữ cười cười nói nói, chúc tụng con
gái mình, bà Văn cảm thấy lòng lâng lâng phới phới và thầm
chia sẻ niềm vui sướng với con.
Những lúc nhìn ngắm gương mặt ngọc, mái tóc mây óng ả,
cái miệng trái tim tươi tắn của con, bà hớn hở tươi cười;
nhưng vô tình đưa mắt nhìn xuống thấp một chúc là lập tức
ánh mắt của bà như tối sầm, gương mặt buồn so, nụ cười biến
mất. Bà đang vui, bất chợt lại sầu tủi trong lòng; sầu tủi
nhưng phải gượng cười để trấn áp tâm tư, để che mắt đám
thiếu nữ đang vui nhộn, và che dấu con gái của bà nữạ
Bà Văn, người mẹ hiền mẫu của Lê Vân, buồn tủi vì lý do nàỏ
Ôi!...Ta.o hóa sinh ra con người, mà cũng nỡ trêu cợt con
người, thật lắm nỗi éo lẹ
Kiều Lê Vân có nước da trắng như mầu bạch ngọc, đôi mắt bồ
câu linh hoạt thu hồn người, tấm thân nẩy nỡ cùng những
đường cong nét uốn thật hấp dẫn...Nhưng bất hạnh thay! nàng
bị lệch một bên chân, không thể nào đi đứng cho ngay ngắn
được.
Nàng là đứa con duy nhất của ông bà Kiều Khắc Văn. Cái
ngày sinh con, ông bà Văn vui sướng như được trời ban cho
viên ngọc châu vô giá, hạnh phúc gia đình tăng thêm bội phần.
Cô bé Vân được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, vậy
mà đau đớn thay, chỉ sau một cơn bệnh cảm mạo phong hàn, cô
bị thọt lệch một bên chân. Khi lành bệnh, cô không thể nào
đi đứng ngay ngắn được, nỗi đau khổ của ông bà Kiềi Khắc Văn,
khỏi nói, người ta cũng đủ tượng tưởng ra được. Sau mấy năm
hết lòng lo cho con, mà con vẫn kiễng chân lệch mình, ông bà
Kiều Khắc Văn đành chôn kín nỗi đau buồn trong đáy lòng,
không còn than thở với aị
Những hơi thở dài...chỉ còn những cái thở dài não ruột
mỗi khi ông bà nhìn bước đi của con. Và tối nay, khi ông Văn
khép mình ở phòng trong, không ra dự vui với mọi người thì
bà Văn cũng chẳng vui cười sung sướng gì nhiềụ Sau khi gượng
nói gượng cười tỏ vẻ cám ơn đám nữ sinh viên bạn thân của
con gái, bà lại nghĩ tới tương lai khó lấy chồnh của con, mà
buông tiếng thở dài...
Có lẽ ở trong phòng, ông Văn đã nghe lọt những tiếng thở
dài chứa đầi sầu muộn của vợ, nên ông cũng bước ra phòng
khách với ý định làm co vợ tạm quên nỗi buồn chốc lát, để
con gái khỏi nhận thấỵ
Trước những tiếng nói cười chào đón của đám thiếu nữ, ông
Văn ngỏ mấy lời cám ơn v`a khuyên khích cuộc vuị Ông cầm một
miếng bánh sinh nhật, giơ lên tươi cười trao cho bà. Bà tiếp
lấy chưa kịp ăn, và mời lại ông, thì Lê Vân đã nói:
- Má ơi, ba ơi! Vương Nhụy và các cô ấy đòi con hát một bài
dấy ạ
Ông bà Văn lập tức cùng nhìn con và gật đầu tươi cườị Lê
Vân quay mặt nhìn về các bạn học. Ông Văn nhìn vợ cười, như
có ý bảo: con mình sắc đẹp đã có thể nói là hơn người, giọng
ca lại trong trẻo ngọt ngàọ Hãy vui vẻ lên mà thưởng thức đị
Ddừng buồn vẫn vơ làm chi nữạ
Kiềi Lê Vân dung nhan đẹp như ngọc nữ giáng trần, đã hát
một bài tuyệt hay, khiến chị em bạn học thành thật hoan hô;
tiếng vỗ tay như rung chuyển cả gian phòng...
*
* *
Tiễn chân các bạn gái ra cửa, Kiều Lê Vân trỏ vào nhà
ngồi ép mình bên me.. Bà Văn choàng tay ôm con gái, hỏi với
giọng hết sức từ ái:
- Thế nào Vân? sinh nhật năm nay con vui sướng không?
- Vui sướng lắm! Con cảm ơn ba má. Ủa mà ba đâủ
- Ba vào phòng nghỉ.
Kiều Lê Vân vừa vuốt tóc của me vừa nói:
- Má à, con Hồ Bình tháng sau nó cưới đấỵ
Bà Văn ngạc nhiên:
- Thật saỏ Cô ấy không đợi tốt nghiệp đại học nữa ử
Vân vuốt tóc ôm lấy mẹ
Dự tính của chúng vốn to tát lắm, dường như toan đợi khi tốt
nghiệp đại học, cùng nhau xuất dương, rồi mới kết hôn kia
đấỵ Nhưng vì ba má chàng Diệp Lạc nóng lòng muốn cưới ngaỵ
Con Bình nói rằng nhà họ Diệp chỉ có một cậu con châu báu ấỵ
Hiểu rõ chuyển người, bà Văn điểm nụ cười tươi tắn, chăm chú
nhìn con gái:
- Trong số chị em chúng mày, thì con ấy có vẻ người lớn nhất.
Ddã đưa thiệp báo hỉ chưả
- Chưa, thiệp báo còn vài ngày nữa mới in xong.
Bộ y phục tây phương của Lê Vân đã bị mấy nếp nhầu vì hoạt
động trong cuộc vui vừa quạ Bà Văn đưa tay vuốt lại cho con,
miệng khen ngợi
- Con Bình thực tốt hiếm có. Công việc của nó đang bận rộn,
nó cũng cố gắng tới dự sinh nhật của con.
Niềm vui và sự đắt ý hiện rõ trên gương mặt của Lê Vân. Ddôi
mắt bồ câu ánh lên nét cảm động vì tình bạn. Cô gái hỏi mẹ:
- Má à, ở trường, con Hồ Bình còn một hiệu, má quên rồi saỏ
Bà Văn tươi cười:
- Má đâu có quên! Nó được các bạn tặng nhã hiệu là "Nhân từ
cô nương" chứ gì?
- Ồ, nhưng con Khâu Anh Ddài từng nói đùa: tương lai nó khó
mà "nhân từ" với chàng Diệp Lạc!
Bà Văn lắc đầu nói:
- Không đúng, không đúng. Một người con gái bao giờ cũng
phải nhân từ với chồng.
- Vì thế, má đối ba thật tốt đẹp!
- Bà Văn vỗ vào lưng bàn tay con, nói với giọng xác nhận.
- Vân à, ba con thật xứng đáng là một người chồng tốt.
- Con biết chứ, con vẫn thấy mình là đứa trẽ tốt số; chẳ ng
kể gì đến cái chân...
Lúc này bà Văn muốn tránh ne, cố ý không đã động đến cái bàn
chân thọt của con gái, bà vội vã ngắt ngang, nói lãng qua
chuyện khác:
- Vân a! con có cần đi dự đám cưới con Bình không?
Vân suy nghĩ một lát, còn do dự, hỏi lại mẹ:
- Má nghĩ có nên đi không?
- Có nhiên là nên đị
Bà Văn cổ võ mạnh mẽ:
-Đdi đám cưới bao giờ cũng có một niềm vuị Huống chi Hồ Bình
lại là bạn học rất tốt của con! Này con, má co cần phải may
gấp cho con một bộ đồ mới thật đẹp không?
Kiều Lê Vân đáp kiêu căng.
- Không cần má à! Quần áo của con nhiều hơn của bất cứ ai
trong các bạn. Chúng thường khen con tốt phước đã có một bà
mẹ giỏi lựa kiểi, may sắm quần áo cho con.
Bà Văn hạ lòng nói:
- Thật ra, má cũng rất yêu mến chúng nó.
- chúng no đều biết như thế.
Sau cùng, ba Văn không nén nỗi một chuyện, phải hỏi con.
- Này Vân! Con Nhụy đã nói với má rằng: nó đã giói thiệu cho
con một cậu bạn trai, sao con không nói cho má biết?
Như có một áp lực đè mạnh xuống người, nhìn xuống bàn chân
thọt của mình...Thế là mặc cảm tự ti, nỗi đau buồn lại đến
với cô gáị Cô nữ sinh viên Vương Nhụy qủa thật đã giói thiệu
cho Lê Vân một bạn trai, tuy chàng đó chẳng có gì xuất sắc,
nhưng khi nhìn thấy Lê Vân đi lệch mình, ánh mắt hắn đã tỏ
ra lạnh lùng, khiến cho lònh tự tôn của Lê Vân bị thương tổn.
Kể từ đó, cô gái càng nặng lòng tự ti, không còn dự tính
giao thiệp với người con trai nào nữạ Cô gái đã có một ý
nghĩ khá buồn cười, nhưng thật đáng thương. Tương lai chác
trăm phần trăm cô sẽ trở thành ni cộ
Thấy con im lặng hồi lâu, bà Văn cảm thấy hối vì câu hỏi của
mình. Bà vội đưa tay nâng cằm của Lê Vân lên, gượng bảo:
- Vân con! Hãy can đảm lên. Ái tình chẳng phải chỉ thuộc về
một số ít ngườị Con nay đã 22 tuổị Bất cứ việc gì, má với ba
đều tôn trọng ý kiến của con.
Bà lựa giọng rất êm áị
- Con sẽ được hoàn toàn tự dọ Con nhớ chứ?
Lê Vân đáp một cách khó nhọc.
- Con đã rõ ý má nói gì rồi
- Con thật là con gái ngoan của mẹ
- Nhưng...
- Khi một người nào có ấn tượng tốt đẹp về con, thì con...
Kiều Lê Vân nhắm mắt lạị Nàng không tin sẽ có người nhìn
thấy ấn tượng tốt đẹp về nàng, nếu không phải một chàng trai
ngây ngốc, thì ai có thể yêu cô gái tàn tật, nhất là tật
thọt chân, bước một bước vặn mình một bước, trông thật khó
coỉ
Cô gái cỏ ý thất vọng buồn chán, khiến bà mẹ muốn nói gì
thêm, lại im bặt, không nói nữạ Lê Vân thật muốn gác câu
chuyện không vui nay lại, nành bải mẹ?
- Má ơi, nên đi ngủ thôị
- Thì đi ngủ. Má thấy con mệt mỏi thật sự rồi đấỵ
Nhìn theo mái tóc đen láy, làm nổi bật làn da trắng như
tuyết đông của con, ở một bên má và gáy cổ, bà Văn thêm vui
sướng vì sắc đẹp lộng lẫy của con. Nhưng khi ánh mắt bà nhìn
chếch xuống thấp, thì lòng lại xốn sang ngao ngán..Bà không
mong gì gả chồng cho con bà mau chóng được. Tương lai hôn
nhân của Lê Vân quả là một khó khăn lớn lao... |