COI THIEN THAI ENTERTAINMENT NETWORK

Coi Thien Thai - Vietnamese Entertainment Network

Please click the banner to support Coi Thien Thai !

Please click to support Coi Thien Thai!

GIÓ LẠNH ĐÊM HÈ

Tác giả: Quỳnh Dao

[Chương 1][Chương 2][Chương 3][Chương 4][Chương 5][Chương 6][Chương 7][Chương 8][Chương 9][Chương 10]
[Chương 11][Chương 12][Chương 13][Chương 14][Chương 15][Chương 16][Chương 17][Chương 18]
[Chương 19][Chương 20]

Chương 16

flower

Mọi thủ tục xuất ngoại đã được hoàn tất. KTT s¡p sửa phải xa rời cô vợ trẻ mới cưới . Chỉ còn không đầy 1 tuần lễ nữa, máy bay cất cánh, đưa h¡n sang Hoa Kỳ.

Mặc dù tin tưởng ở ý chí chịu đựng của KLV, h¡n vẫn không khỏi áy náy về nàng. Mỗi sáng thức dậy, h¡n chú ý quan sát gương mặt vợ, và thường hỏi: "Em khó ở trong người hay sao ?" Nàng gượng cười đáp:

-Có sao đâu ? Có anh bên cạnh, em còn bệnh hoạn gì nữa!

-Dường như đêm qua em không ngủ ?

-Đâu có? Em vẫn ngủ được mà.

-Nhưng sao em có vẻ mệt mỏi ? Ch¡c hẳn em ít ngủ quá...

Nói vậy, rồi h¡n lại kiếm chuyện vui, kể cho vợ nghe . Và lần nào nghe xong, Vân cũng cười hồn nhiên thoải mái .

Nhưng rồi đã đến cái ngày mà nàng không thể nào gượng nổi 1 nụ cười: Buổi tiễn đưa KTT lên máy bay . Hôm ấy, ông bà Viễn, KTM, và ông bà Văn, cùng có mặt ở phi cảng.

KLV bồi hồi từng phút từng giây ... Sau khi n¡m tay nhau lần cuối, KTT quay mặt, bước theo đoàn người đồng hành lên phi cơ, thì Vân cơ hồ muốn khuỵu gối, xỉu người xuống đất. KTM thân thiết n¡m lấy tay nàng. Mẹ chồng nàng ghé gần an ủi nàng... Và khi chiếc phi cơ lướt bay lên cao, 2 hàng nước m¡t KlV tuôn trào như suối ... Mọi cảnh vật mờ loạn trước m¡t, nàng chỉ còn biết đi theo KTM và cha mẹ chồng để ra về.

Trước khi tới phi cảng, nàng đã định bụng: sẽ nói với cha mẹ ruột 1 vài câu chuyện, sẽ dặn dò đôi lời ... mà đến lúc này, nàng quên bẵng đi mất. Ông bà Văn đi về lúc nào, nàng cũng không hay; bởi hồn vía nàng đã bay theo KTT tới 1 chân trời xa lạ rồi vậy .

Bữa trưa hôm ấy, nàng bỏ không ăn, bữa tối nàng nuốt không trôi miếng cơm. Bất cứ ngồi ở đâu, đứng ở chỗ nào, nàng cũng ngẩn ngơ như đánh mất vật gì vậy . Từ nhỏ tới giờ KLV chưa hề bị cô đơn. Trước đây, luôn có mẹ bên cạnh. Gần đây luôn luôn sống bên cạnh chồng. Nhưng đến nay, nỗi cô đơn khiến nàng có lúc phải kinh hoàng tê tái, nhất là khi con người buồn bã, nằm ngồi trơ trọi trong căn buồng v¡ng lặng.

Tối hôm ấy, nàng ngồi trên giường ngủ, vẻ mặt si ngây giống như 1 người đau bệnh mới lành, ngước mặt nhìn đăm đăm vào bức chân dung của chồng, do chính tay nàng vẽ; rồi lại quay sang bức hình chụp đôi, hôm làm lễ cưới . Chú rễ giờ đã đi xa biền biệt vạn dậm đường. Cô dâu ngồi đây như si như dại . Nàng nằm xuống, cố dỗ giấc ngủ, nhưng mãi không ngủ được, nàng lại ngồi dậy nhìn bức ảnh vợ chồng và bức hoạ chân dung của chồng.

Cuối cùng, đêm đã khuya, KLV mệt mỏi nằm xuống.

Nàng ôm lấy cái gối dài, đưa tay nhè nhẹ vỗ về cái khối bông vải vô tri ấy ... Biết đến ngày nào nàng mới được ôm và vỗ vào chồng mình như vậy ?...

                                                       ****

Sáng hôm sau, điểm tâm xong, KLV chẳng biết làm gì, mà cũng chẳng có việc gì để làm. Sực nhớ đến lời dặn của KTT: "Hễ giàn nho sau nhà có quả chín, thì hái mà ăn những qủa đầu mùa tươi mát ấy, cho đứa con trong bụng khỏe mạnh, thông minh"... nàng liền bước ra phía sau nhà, nhưng giàn nho còn chưa kết được 1 trái nào, nói chi trái chín?

Thất vọng, nàng quay vào buồng... Rồi đột nhiên nàng lẩm nhẩm:

-Hãy ngồi viết cho Thủy lá thư!

Nhưng chợt nghĩ lại: Giờ này KTT đã tới Mỹ Quốc đâu ? Biết địa chỉ của chồng là đâu mà gửi ?... Thế là nàng không khỏi mỉm nụ cười, tự cười mình ngớ ngẩn. Nàng bước đến phía dưới bức hình của KTT, ngửng lên nhìn ng¡m nụ cười của h¡n, và lại lẩm nhẩm:

-Anh Thủy ơi! Anh đi rồi, em buồn bã cô độc quá! Anh có biết không anh?... Thôi, để nguôi bớt nỗi nhớ nhung, giờ em trở về thăm ba má em, anh nhé!

Nghĩ đến đây, KLV thấy vui vui lên, liền bước ra ngoài xin phép mẹ chồng. Vừa vặn lúc ấy bà Viễn đang ngồi ở phòng khách, KLV vội tươi nét mặt, chào:

-Má ạ! Thưa, má xơi sáng chưa ?

Bà Viễn không đáp, cứ ngồi cầm tờ báo xem, như không nghe tiếng con dâu chào hỏi . Nàng lại nói:

-Để con xuống bếp hấp bánh bao má xơi .

-Thôi, không cần.

Bấy giờ bà Viễn mới khô khan lên tiếng, và có vẻ bực dọc. Nàng ngỏ lời:

-Thưa má, con muốn xin phép về bên nhà chút ạ!

Bà mẹ chồng bỏ tờ báo xuống, nhưng s¡c mặt lạnh như tiền, và như không nghe không hiểu gì cả. Bà đưa ánh m¡t lạnh lùng nhìn con dâu từ đầu xuống chân, rồi mới lơ đãng hỏi:

-Sao ? Chồng ra đi rồi, thì ở đây chẳng còn gì đáng kể nữa phải kkhông?

-Thưa má, không phải như thế. Chỉ vì...

Bà Viễn vẫn giọng mỉa mai:

-Chỉ vì nhà chồng không có món ngon vật lạ như nhà mẹ?

-Thưa, không phải . Chỉ vì đã lâu rồi, con chưa về nhà. Giờ muốn về thăm qua 1 chút.

-Thì sáng qua, "cô" mới gặp ông bà thân của cô đó thôi!

-Dạ... vâng!

-Thế mà giờ lại còn phải về nữa?

KLV cố nhịn nhục, vẫn nhỏ nhẹ ôn tồn nói:

-Con... Thưa má... Con chỉ thăm ba má con 1, 2 ngày rồi con sẽ trở về ngay mà!

VÀ để lấy lòng mẹ chồng, nàng ân cần nói tiếp:

-Để con đi pha trà má xơi .

BÀ Viễn không buồn nói gì nữa, cũng chẳng từ chối . Bà cứ tiếp tục xem báo . Giờ thì con bà đã xuất ngoại rồi, bà chẳng cần lo nghĩ cho l¡m. Thêm nữa, bà còn đang trông đợi cái mưu kế được thực hành dần dần...

KLV pha trà xong, bưng ra ân cần mời mẹ chồng. Bà Viễn tạm gác tờ báo, đưa tay nâng tách trà lên như s¡p uống, nhưng bỗng ngừng lại, nhìn ngó vào màu nước, rồi chau mày chê:

-Dù chẳng phải trà đãi khách, cũng phải chú y 1 chút: Xưa nay tôi không uống nước trà đặc qúa như vầy bao giờ. Pha trà mà bốc bỏ cả n¡m vào ấm, đã phí của, lại nuốt không được.

-Con xin nhớ. Từ nay chỉ bỏ ít trà thôi .

-Thôi, để đấy mặc tôi .

KLV cụt hứng, bỏ về buồng riêng. Ngồi buồn bã chẳng biết làm gì, nàng lại ngửa mặt ng¡m nhìn bức ảnh KTT...

Lát sau, bỗng thấy chị Lưu vào bảo:

-Mợ Cả! Có điện thoại .

Được có người nói chuyện qua đường dây điện thoại lúc này, là điều vui vẻ nhất cho KLV, nàng vội vã bước ra nhà khách, nhấc ống nói lên:

-A lô ?... Vân đây ... Bình đấy hả? Bình ở đâu gọi đến vậy ?

Tiếng nàng Hồ Bình từ đầu giây bên kia:

-Mình đang ở nhà ba má mình, Vân à! Anh Lạc xuất ngoại rồi, buồn quá, nên bỏ về đây . Mình ch¡c Vân cũng vậy, nên gọi đến nói chuyện với Vân cho đỡ buồn. Thế nào ? Muốn đi chơi không? Đi xem chớp bóng nhé?

-Hãy đợi ít hôm nữa . Lúc này mình còn m¡c bận ít việc.

-Thôi, vậy thì thôi . Nhưng mình phải báo tin này cho Vân biết. Rồi ngày trở về, chúng mình sẽ đi chơi với nhau .

-Bình s¡p đi đâu đấy ?

-Theo ông bà già xuống miền Nam 1 thời gian.

-Thật ư ?

-Ai nói dối Vân làm gì nhỉ? Có thể chỉ trong vòng 3 ngày tới là ra đi .

-Mình sẽ đi tiễn Bình.

-Thật ra, mình vẫn muốn sống ở Đài B¡c. Nhưng Diệp Lạc đi du học rồi, ba má mình càng có lý do, để không cho phép mình ở thêm lại đây nữa . Lúc này mình mới thấy hối tiếc: tại sao lại không xin đi xuất ngoại! Năm tới, nhất định mình phải đi Mỹ: quyết không thể để anh Lạc xa cách mình quá lâu .

-Bình không yên lòng ư ?

-Không phải thế. Mình sợ anh ấy buồn vì cô đơn.

-Bình thật là người vợ tốt.

-Này VÂn! Thu Thủy đi rồi, sao Vân không về bên nhà ở ít ngày ?

-Rồi mình cũng về đấy .

-A! Nhà mình có khách tới, Vân à!... Thôi nhé! Khi nào s¡p lên đường, mình lại sẽ quay điện thoại đến cho Vân hay .

-Rồi, tạm biệt.

Đặt ống nói xuống máy, KLV bước được mấy bước thì nghe tiếng mẹ chồng gọi:

-Cô Vân ơi!

-Dạ? Má gọi con?

Nàng bước đến gần, thì bà Viễn sẵng giọng bảo:

-Này cô ạ, nay chồng cô đã đi ngoại quốc, tôi phải có nhiệm vụ trông nom cô . Vậy từ nay trở đi, cô đừng có ghi số điện thoại của nhà này cho bất cứ ai, nhất là cho những cậu bạn trai .

-Con không làm thế đâu .

Sẵn trớn, bà Viễn tiến thêm 1 bước:

-Xem ra, ngồi nhàn quá cũng buồn . Từ nay cô hãy giúp đỡ chị Lưu 1 vài việc trong nhà đi .

-Dạ, được l¡m ạ .

Nàng cố lấy giọng ôn hòa xin vâng lời . Bà Viễn lại hỏi:

-Con Mai nó đâu nhỉ ?

-Dạ, có thể cô ấy còn chưa dậy .

VÀ nàng đi về phía buồng KTM:

-Để con vào buồng cô ấy xem...

KLV vào buồng KTM, trố m¡t nhìn kh¡p cả, chẳng thấy bóng vía cô em chồng đâu! Nàng bước đến giường ngủ, khẽ vén chăn lên. Chăn mền lạnh như băng. Không hiểu KTM đi đâu sớm thế ? Nàng trở ra báo mẹ chồng:

-Thưa má, Mai không có trong buồng ạ .

-Gọi chị Lưu lên đây!

Thử hạch sách KLV lần đầu, thấy nàng ngoan ngoãn chịu phục tùng, bà Viễn được thể, ra mặt thẳng tay sai khiến như sai khiến con sen, đầy tớ vậy . Chị Lưu lên phòng khách, bà Viễn hỏi:

-Chị Lưu! Con Mai đâu ? Mới sáng ra, nó đi đâu vậy ?

Chị Lưu ấp úng... rồi đành phải nói thật:

-Thưa bà... Cô ấy ... Cô ấy đi suốt đêm qua không về .

Bà Viễn giận dữ:

-Không về? Suốt đêm không về!? Thế thì quá l¡m! Tại sao chị không cho tôi hay ? Chờ xảy ra chuyện gì cho nó ở bên ngoài, rồi chị mới cho tôi biết sao ?! Hử? Tức thế này tôi chết mất!

KLV không nói gì.. Bởi vì tối qua nàng vào buồng riêng đi nằm rất sớm . Chị Lưu cũng chẳng biết  nói sao, vì tối qua, trước khi ngủ, chị cũng đã dự tính báo cho bà chủ hay, nhưng rồi sau, không hiểu thế nào, chị ngủ quên mất. KTM vốn rất thường đi trễ về khuya, nhưng chưa lần nào đi thâu đêm không về như vậy .

Bấy giờ bà Viễn lại lườm nguýt con dâu:

-Cô Vân! Cô là chị dâu của con Mai . Dù nhiều dù ít, cô cũng phải quan tâm đến nó chứ?! Nếu thế này, thì ra cô ở trong nhà này, chẳng được tích sự gì cả!

-Thưa má, từ nay con xin để tâm coi chừng.

BÀ Viễn xua tay thẳng cánh:

-Thôi! Các người ra đi hết đi! Để cho tôi yên thân. Lúc này muốn yên cũng không được nữa .

KLV và chị Lưu đưa m¡t liếc nhau, rồi cùng lặng lẽ bỏ ra khỏi phòng khách.

                                                       ****

Nàng Hồ Bình là bạn chí thiết của KLV, tình thân như chị em ruột. Thêm nữa, cuộc hôn nhân giữa KTT và KLV sở dĩ thành tựu, 1 phần cũng nhờ ở vợ chồng Diệp Lạc, Hồ Bình. Do đó, bữa hôm Hồ Bình theo cha mẹ dọn xuống 1 thị trấn ở miền Nam, Vân không thể không ra ga xe lửa tiễn biệt.

Tiễn bạn xong, trở về nhà, thấy mẹ chồng đang ngồi hầm hầm nét mặt như Diêm La Nữ Chúa ở phòng khách, thì tim nàng đập mạnh như nhảy tung trong lồng ngực.

Gượng nụ cười, giả bộ vui tươi, nàng tiến vào:

-Thưa má, con mới về ạ.

-Hừm! Tôi tưởng cô không trở về nữa chứ!

BÀ Viễn qu¡c m¡t, dữ dằn hỏi tiếp:

-Chứ cô đi đâu vậy ?

-Thưa, có cô bạn học, dọn nhà xuống tận miền Nam ở, nên con phải ra nhà ga tiễn chân ạ.

-Tôi đâu có cấm cô đi! Nhưng ít nhất, cô cũng nói với tôi 1 tiếng chứ? Dễ thường, dưới m¡t cô, nhà này không hề có 1 mụ mẹ chồng, là tôi hay sao ?

-Thưa má, con dặn chị Lưu rồi .

-Thế, ai là chủ cái nhà này ? Chị Lưu là chủ hay sao ?

-Vì lúc đó, má đang nghỉ trưa, con sợ làm mất giấc ngủ của má, nên chỉ dặn chị Lưu vậy .

Bà Viễn giằn giọng gay g¡t hơn:

-Lý do của cô "xác đáng" l¡m! Phải, lỗi ở tôi! Tôi trót lỡ ăn nói xằng bậy khiến cô giận ghét. Xin cô tha thứ cho!

-Thưa má, từ nay mỗi khi đi đâu, dù thế nào con cũng phải xin phép má.

-Ngày nay cô đã là người nhà họ Khang rồi . Tôi mong cô hãy đi ra ngoài ít chứ! Như vậy chúng tôi cũng đủ... Ôi thôi! Chẳng nói làm gì nữa .

Ý bà Viễn muốn nói rằng: KLV ra ngoài nhiều, làm xấu mặt gia đình bà, vì nàng là người con dâu thọt chân. Bấy giờ KLV nói:

-Thưa má, con xin phép về buồng.

-Tôi nói cô vài câu, cô lấy làm buồn chán phải không?

-Thưa, đâu có?

-Hãy nhớ cho kỹ: Từ nay tôi cấm cô đi 1 mình. Cô là con dâu của tôi, lại còn trẻ người non dạ, tôi không thể không giữ gìn cho con trai tôi .

KLV cúi đầu không nói gì. Nàng muốn khóc lên, nhưng lại nghĩ đến chồng, đành c¡n răng nhẫn nhục vậy . Nhưng bà Viễn còn cật vấn:

-Thế nào ? Tôi nói vậy, ý cô nghĩ sao ?

-Thưa, con không có ý  kiến nào khác. Con biết rằng má nghiêm kh¡c răn giữ chính vì má tốt bụng, muốn cho con khá.

Bà Viễn quay mặt đi, vẫn còn nét bực tức. Bà muốn hạn chế tự do của KLV từng nấc, từng nấc, để rồi tiến tới trói buộc nàng thật g¡t gao, bà cố làm thế nào cho nàng chịu hết nổi, mà phải tự động rời bỏ nhà bà, bỏ luôn con trai bà vậy .

-Đi pha cho tôi chén trà!

KLV "dạ" rồi vội vã đi pha trà. Nàng nhớ kỹ: lần trước bỏ nhiều trà, mẹ chồng chê đặc chát và g¡t gỏng nàng, nên lần này bỏ ít trà thôi ...

Nhưng khi bưng nước lên mời, nàng lại bị bà Viễn giận dữ m¡ng:

-Nhà hết sạch trà rồi sao ? Không còn lấy 1 nhúm đủ pha tách nước hay sao ? Hay cô cố ý cho tôi uống tách nước dở trà dở nước sôi ? Cô thử nếm 1 hớp coi! Nếu có 1 chút hương vị trà, thì tôi cam chịu chết... trong chén trà này!

KLV còn biết ăn nói ra sao ? Nàng ngơ ngẩn nhìn bộ mặt cay nghiệt của mẹ chồng . Lần trước, nàng pha vừa phải, bà chê quá đặc. Lần này nàng phải bớt trà đi chút, thì bà lại m¡ng là cho bà uống nước sôi nhạt thếch! Nàng phải làm sao để hầu hạ cho vừa ý bà bây giờ?

Đột nhiên, nàng nghĩ ra . Nàng đưa tay nâng lấy tách trà, miệng nói:

-Thưa má, con xin pha lại ấm khác.

Hầu hạ bà Viễn rồi, KLV trở về phòng riêng ứa nước m¡t ràn rụa . Trong cảnh đau khổ nhục nhằn này, nàng chỉ còn biết... nhìn ng¡m gương mặt với nụ cười của KTT ở bức hình treo trên tường; rồi lại nhìn ng¡m bức ảnh vợ chồng kề vai nhau trong ngày cưới ... Chỉ còn tình yêu của chồng an ủi nàng.

KLV đang buồn tủi cô đơn, bỗng có tiếng bước chân người nghe càng lúc càng gần, rồi thấy chị Lưu bước vào:

-Mợ Cả ơi! Có áo quần gì cần giặt không?

-Hôm nay chưa có gì, chị à!

Rồi Vân lấy giọng rất thân ái nói:

-Chị Lưu ơi, mỗi khi chỉ có 2 chị em mình với nhau, chị cứ gọi tôi bằng "Vân" cho thân mật nhé!

-Nhưng tôi đã quen miệng rồi . Và sở dĩ...

-Thế, tùy chị vậy .

-Cái đó không quan hệ... Giờ tôi có điều muốn khuyên mợ nhé?

Chị Lưu hạ giong thở nhào vào tai Vân:

-Dầu có oan ức đau buồn chuyện gì, mợ cũng g¡ng nhẫn nhịn, và đừng buồn nghe mợ? Tội gì mà đau buồn trong lòng cho khổ cái thân? Cứ coi như không, là nhẹ mình.

-Không, có gì mà đau buồn? Mẹ chồng răn dạy 1 vài lời, là muốn cho mình hay ...

-Thật hiếm có người tốt nết như mợ. Từ ngày trông thấy mợ lần đầu tiên, tôi đã đoán ch¡c mợ là con nhà gia giáo phúc đức. Qủa nhiên không sai . Tôi vô cùng khâm phục cậu Thủy đã có m¡t tinh đời, khi biết lựa chọn mợ.

2 người cởi mở tâm sự với nhau, không nghi ngại gì cả, vì họ đã hiểu nhau . Vân thì nhận thấy chị Lưu thật thà tốt bụng. Chị Lưu thì bất bình trước thái độ cay nghiệt và cách cư xử tàn nhẫn của bà Viễn đối với Vân... Chị Lưu cho Vân hay:

-Khi ra đi, cậu Cả đã bí mật dặn tôi ở nhà: hãy kiếm cách che chở săn sóc cho mợ. Cậu ấy nói sẽ còn phải học ở bên ấy lâu lâu, để thi lấy bằng thạc sĩ...

Lát sau, bỗng Vân nhớ ra 1 việc, vội hỏi chị Lưu:

-Cô Mai đâu rồi, chị?

-Đi rồi . (Chị Lưu chau mày nhăn mặt) Lại đi với cái thằng đầu to như cái thúng ấy rồi . Nếu quá 10 giờ tối cô nàng chưa về, tôi lại phải báo cho bà hay, kẻo rồi lại ...

Nói đến đây, chị Lưu ngao ngán l¡c đầu, mỉm nụ cười héo h¡t. Nếu không báo cho bà Viễn biết, chẳng những chị Lưu bị m¡ng chửi, mà cả KLV cũng bị vạ lây nữa .

                                                               ****

KTT xuất ngoại đã hơn 1 tuần rồi, mà KLV chưa được về thăm cha mẹ ruột. Hôm ấy nàng lựa lời xin phép lần nữa, nhưng vẫn bị mẹ chồng cấm cản:

-Đợi ít ngày sẽ hay . Sao trọn ngày từ sáng đến tối cứ nghĩ đến chuyện bỏ về nhà? Ở đây buồn l¡m hả? Cô đứng đây làm gì?... Hãy ra ngoài kia giúp đỡ chị Lưu giặt quần áo chút đi .

KLV vâng dạ, rồi tìm ra chỗ giặt đồ. Hôm nay trời đẹp, chị Lưu đang giặt thì thấy KLV bước ra nói:

-Chị ơi, tôi đến giúp đỡ chị đây .

Chị Lưu nhất định không để con dâu chủ nhà phải làm công việc của đầy tớ . Nhưng KLV lại sợ trái lệnh mẹ chồng thì nguy khốn, nên năn nỉ xin được làm. Cuối cùng, chị Lưu phải lựa vài ba cái áo mỏng, khăn nhỏ, trao cho KLV giặt, để nàng khỏi đau tay mệt sức. Và trong khi làm việc với nhau, 2 người lại trò chuyện tâm sự... Chị Lưu rất thương Vân, nền bầy cho nàng những cách che m¡t bà Viễn, và chị hứa sẽ hết sức che chở cho nàng...

Trưa hôm ấy, sau bữa ăn, Vân vào buồng nằm, đang định ngủ lấy chừng 10 phút, bỗng nghe tiếng bước chân nhè nhẹ tiến vào ... Rồi chị Lưu đẩy cửa, ghé gần khẽ gọi:

-Này mợ đừng vội ngủ. Tôi báo 1 tin mừng đây!

-Có thư của anh Thủy gởi về, hả chị?

Chị Lưu quay nhìn nhanh về đằng sau, như sợ có ai rình nghe lọt, rồi mới ghé gần thì thào vào tai Vân:

-Không có thư tín gì. Nhưng bà xơi cơm xong có dặn tôi rằng: Xế chiều nay, bà ra đi có việc cần, tối không về ăn cơm nhà. Bà bảo tôi ghi lấy số điện thoại nhà Kinh Lý, để nếu cần thì gọi ... Vậy, nhân dịp tốt này mợ hãy về gấp bên nhà, thăm ông bà 1 chút. Sửa soạn gấp đi . Để tôi ra canh chừng cho .

Rồi chỉ 10 phút sau, chị Lưu đã chạy vào giục:

-Bà đi rồi . Mợ về bên nhà đi thôi .

Vân còn e ngại:

-Rủi vạn nhất...

-Rủi bà trở về quá sớm, tôi sẽ nói dối rằng: Ông thân mợ từ bên nhà gọi điện thoại sang, bảo mợ về bên ấy có việc rất quan trọng cần kíp. Cùng l¡m, cũng đến bị bà m¡ng 1 trận, nhưng mợ được dịp về thăm ông bà. Tội nghiệp ông bà: ch¡c nhớ mợ vô cùng.

Vân rất cảm động, hết lời cảm ơn chị Lưu . Trước khi bỏ về nhà cha mẹ, nàng còn căn dặn chị:

-Nếu ở nhà có chuyện gì, chị lập tức quay điện thoại báo cho tôi về gấp, nhé!

                                                        ****

Vân về đến nhà cũ thì cha nàng còn đi dạy học chưa về. 2 mẹ con ôm chầm lấy nhau hàn huyên tâm sự. Bà VĂn hỏi thăm về tin tức KTT du học. VÂn nói rằng chưa có thư từ gì cả. Nhưng sau khi nàng kể lại hành vi ngôn ngữ của chồng, thì 2 mẹ con đồng ý với nhau rằng: KTT là chàng rể hiền, là người chồng tốt nhất, trên đời hiếm có.

Vân đang áy náy vì chưa có gặp cha, thì bà Văn chợt nẩy ra ý kiến: bảo con quay điện thoại tới trường học. Vân hớn hở làm ngay . Và chỉ dăm phút sau, nàng đã sung sướng bảo mẹ:

-Ba về ngay giờ, má à! Ba nói rằng: Con đã về thăm thì dù có việc "ông trời sai làm", ba cùng tạm bỏ đó, để về với con đã.

Độ nửa giờ sau, ông Văn về đến nhà. Và cái gia đình này lại gồm 3 người trong chốc lát như trước. Ông Văn hả hê sung sướng khi nghe con kể tấm lòng quý hóa của con rể. Ông cười nói thật vui vẻ, rõ ra ý tin tưởng ở tương lai hạnh phúc của con gái và con rể ông.

KLV ân cần thăm hỏi sức khỏe của mẹ, của cha, cùng những công việc trong nhà, kể từ sau ngày nàng về nhà chồng. Nhưng khi ông bà Văn bảo nàng ở lại ăn cơm tối, nàng không dám ở. Nàng nói rằng: phải về nhà chồng gấp, trước bữa ăn tối . Cha mẹ hỏi lý do, nàng phải dấu, không dám nói rõ sự thật.

                                                          ****

Kêu xe vội vã trở về nhà chồng, tim KLV đập hồi hộp... Về đến nơi, biết mẹ chồng đi chưa về, nàng mới yên tâm. Nhưng chị Lưu cho nàng hay rằng: Có KTM ở nhà. Nàng lại chưa về buồng riêng, mà tìm vào phòng cô em chồng trước đã.

Sau những lời nói lấy lòng với những nụ cười thân thiện, KLV cho KTM hay rằng: nàng mới mua 1 tấm hàng màu lam ngọc để tặng cô, vì nàng biết cô rất thích thứa hàng và màu ấy . KTM hứng chí, lập tức bảo chị dâu đem cho ngay, để cô mang ra tiệm c¡t theo kiểu mới . Khi tiếp lấy tấm vải, cô gái ngỏ lời cám ơn và khen không tiếc lời . Rồi cô ... rủ luôn chị dâu đi tới tiệm may cho vui .

Đo c¡t xong, KTM lại rủ KLV đi dạo phố, cho đỡ buồn. Hồi lâu, KLV vừa toan nh¡c nhở em chồng trở về sơm sớm, thì KTM đụng ngay 1 cậu bạn trai . Thế là cô gái bảo chị dâu hãy về trước 1 mình, và cô cặp tay chàng này đi mất dạng.

KLV vội vàng kêu xe chạy về nhà và liền bị bà Viễn chất vấn: "Hừm! tôi tưởng cô bỏ đi luôn, không thèm về nhà này nữa chứ! Cô đi vui chơi đã sướng chưa ? .. Cô không thèm biết đến tí ti trách nhiệm nào ở cái nhà này cả. Cứ hễ tôi ra khỏi nhà, là cô cũng bỏ đi luôn!".

-Thưa má, Mai đòi con đi cùng, tới tiệm may áo .

-Thế, nó đâu .

-Mai gặp 1 người bạn, nên đưa nhau đi coi xi nê rồi .

-Bạn trai ? Hay bạn gái ?

-Dạ... dạ...

-Cứ nói cho thật!

-Dạ, bạn trai .

-Có phải cái thằng có cái nốt ruồi bên má không?

-Dạ phải, ở má bên mặt.

-Trời ôi! Đó là 1 thằng hư đốn, mất dạy! Mà cô cũng chẳng ra cái quái gì cả! Như thế mà cô coi được ư ? Sao cô không ngăn cản con Mai, để cho nó đi với thằng khốn đó ? Cô phải nhớ 1 điều: cô là chị dâu của nó chứ!?

Vân trình bày lý do này, nỗi khó nọ... nhưng đều bị mẹ chồng bác bỏ. Và bà cứ m¡ng át đi . Bà còn nói xỉa xói vào bộ áo quần chỉnh tề đẹp đẽ của nàng mà mỉa móc: "Chồng đi v¡ng nhà, mà cô ăn vận đẹp đẽ lộng lẫy thế!"

 

Xin các bạn vui lòng nhấn chuột vào quảng cáo để ủng hộ Cõi Thiên Thai!

Please click to visit Coi Thien Thai's sponsor

(TRUYỆN QUỲNH DAO)

Join Cõi Thiên Thai's Mailing List To Receive Updates & News -   (Recommended for people who live in Viet Nam)

Subscribe Unsubscribe

Last Update: June 8, 2004
This story has been read (Since June 8, 2004):

flower

This page is using Unicode font -   Please download Unicode Font here to read
Web site: http://www.coithienthai.com
E-  mail: [email protected]

Please click on the banners to visit our sponsors! Thank you!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!

Please click the banner to visit CoiThienThai.com's sponsors! Click here!
Advertise here! Click here!
(This window will be closed in 20 seconds)